Tô Khiêm Mặc vừa nói ra, trong triều ồ lên, Hoàng Thượng có chút hăng hái nhìn bọn họ, mọi người thần sắc vội thay đổi, bởi vì cái gọi là quân vô hí ngôn, Hoàng Thượng đã đáp ứng hắn trước mặt bách quan, hôm nay muốn đổi ý cũng đổi ý không được, con gái của Cố quốc công tuyệt đối là có chút ảnh hưởng trước mặt Hoàng Thượng, mà Bát vương gia giờ phút này cái trán đều ra khỏi lấm tấm mồ hôi, Mặc nhi đây có được xem là tính kế Hoàng Thượng không.

"Nếu Tô ái khanh đã thỉnh chỉ, trẫm cũng đáp ứng, ở trước mặt văn võ bá quan, tứ hôn này, trẫm cho." Hoàng Thượng cũng không có lộ ra một chút không vui nào, ngược lại còn có chút vui mừng, hôn sự của Cố gia này, cuối cùng cũng có một việc hắn cảm thấy không phụ lòng Cố quốc công, lúc trước chuyện nháo của Lục vương phủ mọi người đều biết, hắn là người làm hoàng thượng nên phải không biểu hiện ra mặt nhựng trong lòng vẫn cảm thấy băn khoăn.

Tô Khiêm Mặc lập công lớn như vậy không phải chỉ là để hắn cầu xin hôn sự, luận công ban thưởng, thăng quan là chuyện phải có, Tô Khiêm Mặc nỗ lực duy trì vẻ mặt nghiêm túc, lui về phía sau sau là những sĩ quan khác cũng được ban thưởng.

Hạ triều Tô Khiêm Mặc muốn chuồn đi, lại bị Bát vương gia bắt được liền đi trở về, sau khi đến vương phủ Bát vương phi trước tiên ôm hắn khóc một trận, quả thực chính là tâm tình mất rồi mà lại tìm được, đau khổ hai tháng, rốt cục con trai bà đã trở lại hoàn hảo không tổn hao gì.

Bát vương phi thấy Bát vương gia cùng Thế tử thần sắc đều muốn nói lại thôi, sờ sờ mặt Tô Khiêm Mặc, "Tại sao phụ vương cùng đại ca con lại có vẻ mặt này."

"Mặc nhi hôm nay vào triều, thỉnh Thánh thượng tứ hôn." Bát vương gia thấy ba con trai đều không nói lời nào, chính mình mở miệng trước, Bát vương phi này còn chưa tiêu hoá niềm vui sướng khi con trai trở về, "Tứ hôn, tứ hôn cho ai?"

"Tự nhiên là tứ hôn cho tiểu tử thúi này." Nuôi con trai như vậy, Bát vương gia không thấy hắn làm việc gì theo lẽ thường, trước mặt văn võ bá quan nào có người dám yêu cầu Hoàng Thượng chấp nhận đáp ứng của mình trước, điều này cũng chơi xỏ lá có cái gì khác nhau, hên là hôm nay Hoàng Thượng cao hứng, hắn lại lập công lớn, Hoàng Thượng lúc này mới dung túng.

Bát vương phi sững sờ, lập tức nhìn về phía Tô Khiêm Mặc, "Cô nương nhà nào."

"Con gái Cố quốc công." Bát vương gia thấy thê tử biến sắc mặt, thở dài một hơi, Bát vương phi đề cao âm lượng hỏi, "Chính là cô nương lúc trước Lục gia nói muốn Khiêm Doanh cưới sao, Cố gia Thất tiểu thư?"

Gặp Bát vương gia không có lắc đầu, tâm Bát vương phi chìm một chút, lúc này mới nói ra, "Ta không đồng ý!"

"Hoàng Thượng đã đồng ý tứ hôn." Bát vương gia cũng biết nói cho kết quả của nàng sẽ là như thế này, tiểu tâm tư của con trai điểm này hắn cũng đoán được, không nhân cơ hội này để hoàng thượng hạ chỉ, nếu là trực tiếp cầu xin thê tử hắn đi cầu hôn, nhất định là không thể thực hiện được.

"Hoàng Thượng tại sao có thể làm như vậy, đây chính là người Khiêm Doanh không cần, con ta tại sao có thể nhặt..." Bát vương phi nói còn chưa dứt lời, Tô Khiêm Mặc thần sắc giận run, "Ai nói là Ngũ ca không cần, là hắn không có phúc khí."

"Ngươi!" Bát vương phi mới đầu vui sướng liền bị tin tức này đánh tan, "Cô nương nhà nào con không chịu, sao cứ mãi quấn lấy Cố gia không tha vậy, chẳng lẽ lời đồn đãi về Cố phủ chưa đủ xấu hổ sao."

"Mẫu phi cũng nói là lới đồn đãi, Lâm An thành này có bao nhiêu là tin tức thật khi lưu truyền bên ngoài chứ, chờ dưới thánh chỉ đến, sẽ phải phiền toái phụ vương cùng mẫu phi đi Cố gia xin cưới." Tô Khiêm Mặc thấy phản ứng này của mẫu phi, cũng là trong dự liệu của hắn.

Bát vương phi sao có thể chịu để yên, thánh chỉ còn chưa có hạ mà đúng không, bây giờ lập tức tiến cung đi, cũng vẫn còn kịp.

Bát vương gia cản lại nàng, "Hoàng Thượng đã mở kim khẩu, ở trước mặt văn võ bá quan, chẳng lẽ còn thay đổi được sao, đây đã là khẩu dụ, cùng thánh chỉ quan trọng như nhau, nàng tùy tiện vào cung, là muốn cãi lời thánh ý sao."

"Cho dù là thế thiếp không đồng ý hôn sự này." Bát vương phi một mực phủ quyết, Cố gia? Làm sao xứng với con trai nàng, huống chi cô nương kia trước kia cùng Lục thế tử mập mờ hôn ước, nói ra chẳng phải giống như là Bát vương phủ nhặt được đồ không thèm của Lục vương phủ sao, còn cầu xin tứ hôn nữa, nực cười.

"Mẫu phi nếu không đồng ý cũng không quan hệ, tự con sẽ đi cầu hôn." Tô Khiêm Mặc thấy nàng phản đối kịch liệt, dứt khoát việc này chính hắn làm cũng được, nếu để mẫu phi làm hắn vẫn là không yên tâm.

"Hồ nháo! Tại sao con dám nói chuyện với mẫu phi như vậy." Bát vương gia quay đầu lại trách cứ một tiếng, chỉ thấy Bát vương phi sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, trong mắt nén lệ, "Mặc nhi, con ghét nương như vậy sao, chuyện lớn như vậy không cùng ta và phụ vương con thương lượng mà phải đi hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ sao."

"Đây là thê tử mà con muốn sống cùng cả đời, tự nhiên muốn chính mình đi chọn, con trai biết rõ mẫu phi quan tâm, nhưng chuyện này, con trai muốn tự mình làm chủ." Tô Khiêm Mặc không có ý tứ muốn nhượng bộ, nếu như giờ phút này thuận theo tâm ý mẫu phi, vậy tương lai Ngâm Hoan có thể chịu khổ. (Mây: Chéc tui chớt aaaa ngọt quá à, ông Lục thế tử kia mà biết chắc..., chính mình không có bản lĩnh mà cứ đổ cho hoàn cảnh)

"Vậy con cũng có thể cùng mẫu phi thương lượng trước chứ." Bát vương phi đối với đứa con trai chưa từng làm mình hài long này vô cùng nhức đầu, từ nhỏ đến lớn, Tô Khiêm Mặc cái gì cũng làm theo ý hắn, đọc sách cũng được, thi đấu cũng được, về sau tòng quân cho tới chuyện hôn sự bây giờ, hắn đều muốn mình làm chủ.

"Mẫu phi sẽ đồng ý hôn sự với Cố gia sao?" Tô Khiêm Mặc hỏi ngược một câu, Bát vương phi bị chận lời, nàng đương nhiên sẽ không đồng ý.

"Mặc nhi con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu, hôn sự là chuyện đại sự, con đừng quyết định vội vàng, bây giờ con tiến cung đi, đi cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hôn sự của con đã có ý định khác." Bát vương phi nói với thái độ cứng rắn.

Tô Khiêm Mặc yên lặng nhìn nàng, thật lâu sau không nói gì, xoay người đi ra phòng, cho dù Bát vương phi ở phía sau kêu như thế nào hắn đều không quay đầu lại.

Bọn Tô Khiêm Hòa cũng lập tức đi theo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người Bát vương gia cùng Bát vương phi, Bát vương phi kinh ngạc nhìn cửa, "Vương gia."

"Nếu đã biết rõ hắn có chủ ý, hôn sự này nàng cũng đừng nhúng tay." Bát vương gia mơ hồ biết một chút năm ngoái Bát vương phi cùng phu nhân khác thương lượng chuyện này, Bát vương phi mặt liền biến sắc, nàng nào biết con trai sẽ mất tích, hôm nay trở lại lại là này quang cảnh khác chứ.

"Thật may nàng cùng Kỳ phu nhân chỉ là nói đùa, nếu không việc này còn không biết ồn ào thành chuyện gì rồi!" Bát vương gia trực tiếp chỉ ra Kỳ gia, Bát vương phi chính là cảm thấy bộ dáng Lục thế tử phi kia mình rất là thích, nhưng nàng đã làm dâu nhà khác, cho nên mới cùng Kỳ phu nhân tán gẫu thì biết Kỳ gia còn một cô nương chưa xuất giá, Kỳ gia Nhị cô nương nhà này bộ dáng cùng tính tình cũng không tệ, Bát vương phi lúc này mới nổi lên ý tưởng.

"Thiếp chính là nghĩ không ra, Cố gia tiểu thư kia có cái gì tốt, Lục phu nhân còn nói chuyện với thiếp về nàng dâu thứ hai, cũng là cô nương Cố gia." Bát vương phi tự nhiên là không cam lòng.

Nàng vất cả nuôi con trai trướng thành, cuối cùng chuyện hắn thành thân một chút mình cũng không được nhúng tay vào.

"Ta cũng nghĩ không thông, vì sao hôn sự Mặc nhi nàng cứ níu lấy không tha, hôn sự Hòa Nhi cùng Nhân Nhi nàng liền không hỏi qua một câu." Bát vương gia cúi đầu nhìn nàng, thần sắc trong mắt mịt mờ không rõ.

Lòng dạ ác độc của Bát vương phi hung ác run lên, khó có thể tin nhìn Bát vương gia, "Vương gia, ngài nói như vậy là có ý gì."

"Không có ý gì, bản vương chỉ là muốn nói, đồng dạng đều là con của chúng ta, nếu đã lão Đại lão Nhị hôn sự nàng đã không hỏi qua, vậy hôn sự Mặc nhi nàng cũng thả tay đi, đều tùy bọn họ đi."...

Một ngày sau Cố gia liền nhận được thánh chỉ, Cố lão phu nhân cùng đi Cố gia Đại phu nhân mặc y phục cáo mệnh quỳ gối trước sảnh, thái giám tuyên chỉ cầm lấy thánh chỉ hắng giọng tuyên đọc lên.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tư viết, nghe thấy nữ nhi của Cố quốc công Cố Vũ Lang làCố Ngâm Hoan thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu cùng trẫm quá mức vui mừng. Nay nhi tử của Bát vương gia là Tô Khiêm Mặc năm đã nhược quán, lúc tới tuổi thành hôn, liền chọn hiền nữ xứng đôi. Giá trị Cố Ngâm Hoan đợi Vũ khuê giữa, cùng Bát vương gia con của có thể nói ngày thiết tạo, vì trở thành giai nhân vẻ đẹp, đặc biệt đem nhữ gả Tô Khiêm Mặc vi thê. Chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử."

Âm thanh của thái giám vòng qua tai mỗi người trong Cố gia, một lát sau, thái giám kia cầm lấy thánh chỉ nâng ngang mi đưa Ngâm Hoan, "Cố thất tiểu thư, còn không mau tiếp chỉ."

Bên cạnh Cố Ngâm Nguyệt đẩy nàng một chút, Ngâm Hoan vội vàng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, Cố gia cao thấp hô to, "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Cố lão phu nhân, thật sự là thật đáng mừng a." Lão thái giám cũng không dám xem thường Cố gia, hắn cười đối với Cố lão phu nhân nói lời chúc mừng, Cố lão phu nhân cầm một cái đại hồng bao nhét cho hắn, " Mãn công công thật là vất vả, công công nhận lấy một chút để uống rượu."

Đây đều là quy củ từ trước giờ, Mãn công công cười cười đem hồng bao giấu vào trong lòng, đối với Ngâm Hoan vẫn còn ở sững sờ đứng một bên thấp giọng nói ra, "Chúc mừng Thất tiểu thư, đây chính là Tô đại nhân chính mình cầu xin."

Thái giám tuyên chỉ xong, Cố gia cao thấp trong nháy mắt sôi trào, đây chính là Hoàng Thượng tứ hôn a, con của Bát vương gia không phải là thiếu niên anh dũng chém thủ cấp của thủ lĩnh Bắc đồ sao, không phải là Tô đại nhân trấn thủ Dương quan sao, sau khi trở về được Hoàng Thượng là trực tiếp phong hắn làm phó đô thống, chỉ so với Lục tướng quân thấp hơn một bậc mà thôi.

Thánh chỉ nằm trong tay Ngâm Hoan không có ngây ngốc bao lâu đã được cầm đưa cho Cố lão phu nhân, lúc này bà đang tươi cười rạng rỡ nhìn Ngâm Hoan, Hoàng Thượng vẫn là chiếu cố Cố gia, ngài không có quên Cố gia nha.

"Thất muội, lúc này đã như ý nguyện nhá." Cố Ngâm Nguyệt khều nàng một chút, thấy nàng không có phản ứng, cùng Cố lão phu nhân cười nói, "Tổ mẫu, Thất muội đây là bị dọa sợ rồi."

Mọi người lại cười một tiếng, Ngâm Hoan xác thực là bị doạ sợ, nàng cũng không có dự liệu được hắn sẽ dùng một chiêu dứt khoát như thế, không ướt át bẩn thỉu, nhưng không để cho người khác có phản đối cơ hội.

"Đây cũng là duyên phận." Cố lão phu nhân nói mọi câu liền đúng trọng tâm, khi biết được Tô Khiêm Mặc giết được cái tên đã giết con mình lúc trước, lão nhân gia trong lòng được trấn an rất nhiều, chợt nhớ tới rất nhiều năm trước Vãn Đình cũng cùng phương thức gả vào Cố phủ, Cố lão phu nhân cùng Mộc thị nhìn nhau cười một tiếng.

Năm đó Cố Vũ Lang có thể từ trong tay hai người anh vợ yêu muội như mạng Mộc gia kia cưới được Mộc thị, Hoàng Thượng cũng góp không ít công cổ động nha.

Sau khi mọi người cao hứng, Cố lão phu nhân liền lưu lại con trai cùng nàng dâu ở trong sảnh nói chuyện, Ngâm Hoan ra khỏi đại sảnh, tâm tình hoảng hốt rốt cục cũng thanh tỉnh một chút, Nhĩ Đông thấy tiểu thư đứng đó bất động, rất nhanh chạy tới, "Tiểu thư, ngoài cửa có một người đến, tự xưng là A Hỉ, nói là tìm tiểu thư có việc."

Ngâm Hoan đi ra ngoài, xác thực thấy được A Hỉ, ngoài ra nàng còn thấy một thiếu niên oai hung đứng đó.

A Hỉ rất tự giác vọt tránh chỗ, Tô Khiêm Mặc hướng phía Ngâm Hoan đưa tay ra, "Để ta dẫn nàng đi chỗ này."

Ngâm Hoan nhìn qua hắn đột nhiên nở nụ cười, rất nhanh đưa tay ra, giữa một tiếng thét kinh hãi nàng đã bị kéo lên ngựa, không đợi nàng kịp phản ứng, Tô Khiêm Mặc nắm tay nàng nhét vào trong ngực mình, hai chân kẹp chặt bụng ngừa, "Ngồi vững nha ~ "

A Hỉ nhìn tư thế cưỡi ngựa rời đi đẹp tuyệt trần của thiếu gia, ngẩng đầu nhìn Nhĩ Đông đứng ở đó, rất tốt ý nhắc nhở, "Bọn họ nhất thời bán hội không về được."

Hai người mặc dù đã được tứ hôn, nhưng cũng không nên như vậy, Tô thiếu gia này, Nhĩ Đông muốn ngăn nhưng cản không kịp, chỉ có thể trừng A Hỉ, xoay người tiến vào.

A Hỉ rất vô tội nha...

Ngâm Hoan chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, nàng ôm thật chặt eo Tô Khiêm Mặc, run giọng nói ra, "Ngươi chạy chậm chút."

Tô Khiêm Mặc cảm giác được tay nàng siết chặc eo mình, ý cười đầy mặt, hô to một tiếng, "Giá ~" con ngựa kia trong tiếng kinh hô của Ngâm Hoan chạy nhanh hơn, trực tiếp xông tới sườn núi nhỏ bên kia.

Sau khi xuống ngựa nàng thật khó khăn mới đứng vững được, Ngâm Hoan trừng mắt liếc hắn một cái cũng không thèm nhờ hắn đỡ, tự mình đi đến sườn núi, với vẻ mặt vô cùng vô tội hắn vội buộc chặt ngưạ chạy đến với nàng, vừa mới chấn động như vậy, chân của Ngâm Hoan còn có chút mỏi nhừ, rốt cục cũng tới được được đỉnh sườn núi, Ngâm Hoan đỡ cây cột không có hình tượng mà thở phì phò.

Gió cũng không nhỏ, lúc ra khỏi cổng thành, hướng đông chính là đường xưa đi Huệ An thành, nếu trực tiếp đi về phía Nam là một cái hồ lớn, Ngâm Hoan cảm thấy có chút lạnh, thấy hắn không lên tiếng, mới vừa vừa quay đầu lại, bóng dáng Tô Khiêm Mặc liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt nàng, rất gần, tránh không thoát.

Tô Khiêm Mặc đang ở tuổi lớn hắn cao hơn rất nhiều, hôm nay Ngâm Hoan nhìn thẳng cũng chỉ có thể nhìn đến lồng ngực của hắn, nghe hắn đang trêu nàng là tiểu bất điểm, nàng còn đang muốn phản bác, thân thể liền bị hắn ôm vào trong lòng.

Tô Khiêm Mặc thu hồi nụ cười trêu chọc, cảm thụ được sự ấm áp của tiểu nhân nhi, đó là người mà hắn tưởng niệm suốt ngày suốt đêm, rốt cục hắn đã có thể đường đường chính chính ôm nàng vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện