Đúng là khí trời cuối thu, dù mặt trời lên cao nhưng cũng không nóng mấy, ngược lại ấm áp khiến người dễ buồn ngủ, Ngâm Hoan nhìn bàn phía xa xa kia, chỗ đó đặt hai cái ghế dựa, một cao một thấp, xung quanh cũng không thiếu ghế ngồi, cùng so sánh với chỗ của các nàng có điểm bất đồng.

Cho đến khi thái giám hô lớn Thái hậu nương nương giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm, tất cả mọi người đều đứng dậy, phúc thân về hướng Phượng giá hô, Thái hậu nương nương thiên tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế.

Hoàng hậu đỡ Thái hậu chậm rãi đến, bên kia là một cô nương bằng tuổi Ngâm Hoan cũng đỡ Thái hậu, Thái hậu sau khi ngồi xuống mở miệng nói, "Đều ngồi đi."

"Tạ Thái hậu."

Rõ ràng cảm giác được người chung quanh ngồi nghiêm chỉnh, Ngâm Hoan nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn thấy làn váy của bà.

Thái hậu nhẹ nhàng vỗ một bả vai của người bên cạnh, "Tĩnh Thù a, con lại ngồi với các tỷ tỷ đi." Cô nương kia nhìn bốn phía vòng, ngược lại đi tới chỗ ngồi của mình, Thái hậu nhìn thấy nhiều người như vậy, đối với Hoàng hậu ngồi ở một bên cười nói, "Đều là mấy cô nương lạ mặt, ta đã già rồi."

"Sao ngài lại nói như vậy, ngài không già chút nào chỉ là các cô nương này lớn quá nhanh thôi."

"Con nói rất đúng, qua ba năm, lại thêm không ít người mới vào cung, thêm mấy năm nữa trong cung cũng toàn là người mới." Thái hậu cảm khái nói, bà vẫn còn nhớ rõ thời điểm bà mới vừa vào cung.

Hoàng hậu ở một bên gật đầu đồng ý, mà sân khấu đối diện đã bắt đầu diễn hí khúc, Ngâm Hoan dần bị vở kịch trên sân khấu cuốn hút sự chú ý, vở kịch diễn xong, các nàng lui về hậu trường, Hoàng hậu liền đỡ thái hậu ly khai.

Không khí buông lỏng hơn một chút, nhóm đầu tiên ngồi không yên đó là các vị công chúa quận chúa, thu yến này chính là tiệc nhà buổi tối, không bao lâu, các vị tiểu thư ngồi bên cạnh Ngâm Hoan cũng bắt đầu ngồi không yên kết bạn đi về phía ngự hoa viên, xem kịch thật là nhàm chán, nhưng là Ngâm Hoan cũng không dám động, tình nguyện ngồi ăn trái cây, chờ dạ tiệc bắt đầu.

"Ngâm Hoan muội muội, ngươi ngồi yên một chỗ nha, ta tìm suốt nửa ngày mới thấy muội." Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gào thét của Tưởng Như Nhân, Ngâm Hoan quay đầu lại, a, bảy tám vị tiểu thư đứng ở sau lưng nàng này, đều rất quen mắt.

"Tưởng tỷ tỷ, hí kịch này gần hết rồi sao." Ngâm Hoan còn đang suy nghĩ vị nương tử trong vở kịch kia không biết có đoàn viên được với tướng công nhà mình không, Trình Bích Nhi liền kéo nàng từ chỗ ngồi lên "Còn ngồi xem sao, ngươi liền thích xem hí kịch rồi sao, mau đứng dậy đi bộ đến ngự hoa viên đi, ngươi lần đầu tiến cung mà." Cố Ngâm Nguyệt cũng bị các nàng kéo theo, ngự hoa viên này thật là lớn, Ngâm Hoan không dễ dàng nhớ kỹ đường, bị các nàng kéo đến đình trên hồ.

Trình Bích Nhi thất vọng nhìn về phía đình bên kia, chỗ đó đã có người chiếm trước, Tưởng Như Nhân thấy nàng thất vọng ra mặt, đem nàng kéo trở lại, "Chúng ta đổi chỗ khác, chỗ đó có người rồi, ngươi muốn cùng họ chen lấn sao”.

Nàng mới vừa nói xong, có người từ trong đình đi xuống, Tần Mộ Yên cười nói với Tưởng Như Nhân, "Tưởng tỷ tỷ, nếu đã đến đây liền cùng vào ngồi nghỉ chân đi."

"Không cần, nhóm chúng ta rất đông." Tưởng Như Nhân ngẩng đầu nhìn đến nhóm người trong đình, đáy mắt thoáng hiện lên tia không vui.

"Tưởng muội muội, nếu đã đến đây cần gì phải khách khí như vậy, nếu trong đình không đủ chỗ thì chúng ta sẽ rời đi." Ngâm Hoan giương mắt nhìn người vừa lên tiếng, Lục thế tử phi Kỳ Tố Như đi ra, khuôn mặt vui vẻ đang nhìn Tưởng Như Nhân.

Ngâm Hoan có chút kinh ngạc nhìn không khí vi diệu giữa hai người, Kỳ Tố Như không thể không thấy Ngâm Hoan, nhưng giờ phút này, nàng từ trên cao nhìn xuống đám người kia, chỉ thấy một mình Tưởng Như Nhân.

Ngâm Hoan không rõ chuyện gì giữa hai người nhưng Trình Bích Nhi sau lưng lại thập phần rõ ràng, Kỳ Tố Như này cùng Tưởng gia Đại thiếu gia có một đoạn tình duyên, nói không dễ nghe, cuối cùng là Kỳ cô nương đầy tham vọng này dựa vào Lục thế tử kết thúc đoạn tình duyên đó, đúng là hôn nhân đại sự phải nghe lệnh cha mẹ, nhưng trong đó có chút nguyên nhân, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ ràng.

Trình Bích Nhi hối hận, Tưởng đại cô nương này mà mở miệng, tuyệt đối không có lời thiện ý.

"Cũng không phiền Kỳ tỷ tỷ, chỗ này chỉ chứa được vài người, nếu ngài đi xuống, ta nên để ai thay thế vị trí thế tử phi của ngài đây?." Quả nhiên, Trình Bích Nhi kéo y phục của nàng một chút, nhỏ giọng cầu đạo, "Tỷ tỷ, ta cũng muốn van xin ngươi, xin thương xót, được không?"

Kỳ Tố Như đã đi rồi xuống, Ngâm Hoan nhất định phải nhìn kỹ một chút, Kỳ Tố Như trên người quả thật có một loại khí chất, loại khí chất đoan trang của người đứng ở trên cao, chỉ là bây giờ khi nhìn ánh mắt của Tưởng tỷ tỷ, lại có chút bất đắc dĩ.

"Ta cần gì ngươi nhường vị trí đó cho ta, muốn làm người tốt ư, hừ?" Tưởng Như Nhân hừ một cái, xoay người kéo Ngâm Hoan lại kéo Trình Bích Nhi trực tiếp đi, Ngâm Hoan vẫn là lần đầu tiên chứng kiến nàng không nể mặt người như vậy, quay đầu nhìn Kỳ Tố Như đứng ở đó, nét bất đắc dĩ trên mặt chưa rút đi, ngược lại còn mang theo vẻ cô đơn.

Sau khi đi thật xa, Trình Bích Nhi trực tiếp hất tay nàng ra, hôm nay đi cùng nàng là hai ba người chơi thân, những người còn lại còn đứng ở chỗ kia, Trình Bích Nhi xoa xoa tay bị nắm đau, "Tưởng đại tiểu thư, ngươi nổi điên làm gì, người ta gặp kẻ thù cũng không làm như ngươi, ngươi không nể mặt nàng trước mặt người khác, làm vậy ngươi vui vẻ sao?"

"Tại sao ta phải nể mặt nàng, lúc Đại ca chạy tới cầu xin nàng nàng đã nói cái gì, vốn là vô tình, chỉ là mọi người tùy ý đồn bậy, kính xin Tưởng Đại thiếu gia không nên hiểu lầm, ta chưa từng thấy Đại ca đau khổ như vậy." Tưởng Như Nhân tức giận trả lời.

"Chuyện này nàng vốn cũng không thể làm chủ, ngươi trách cứ nàng thì có ích lợi gì."

"Hôn nhân đại sự nàng làm không được chủ ta không trách cứ nàng, nhưng nếu đã nàng rõ ràng tương lai chính mình là phải gả vào vương phủ, vì sao nàng còn muốn cùng Đại ca thân mật như vậy, cái gì mà phá cái gì tượng, cái gì nhân duyên, ta thấy đây rõ ràng là nghiệt duyên!" Ngâm Hoan nhìn dáng vẻ tức giận của nàng thì hiểu rõ, thì ra đây là nguyên nhân kiếp trước làm cho Tưởng Đại thiếu gia chán chường nhiều năm, là người giống như đứng trong hang đá Thế tử phi. (Đoạn này Mây chém kịch liệt, convert khá khó hiểu, mong các nàng thông cảm)

"Được rồi, được rồi, được rồi, ngươi làm loạn cũng đủ rồi, ta thấy Tưởng đại ca cũng từ từ tốt lên rồi, ngươi cần gì phải làm vậy, khiến cho mọi người đều không biết làm sao, ngươi vui vẻ trong lòng sao?" Tưởng Như Nhân nghe nàng khai đạo nói chuyện, đột nhiên nở nụ cười, "Ngược lại hôm nay ngươi dám dạy dỗ ta nha."

"Ta nào dám dạy bảo Tưởng đại tiểu thư, tính tình của ngài a, giống như gió thổi, xem thử tương lai ai có thể chế ngự được ngươi." Trình Bích Nhi thấy nàng như thế, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Như Nhân lúc này mới nhìn Ngâm Hoan, đáy mắt thoáng hiện lên tia giảo hoạt, "Được rồi, xem như hôm nay ta nợ các ngươi, ngươi nói bây giờ ta nên làm gì a."

Trình Bích Nhi cũng khó khăn, nói trở về cũng không được mà tiếp tục đi cũng không được, ngự hoa viên này cũng không thể đi loạn, Ngâm Hoan mở miệng đề nghị, "Không bằng chúng ta tới đình gần hòn non bộ trên đường lúc nãy đi."

Đoàn người lại đi trở về, Ngâm Hoan nói đình kia cách sân khấu không xa, các nàng cùng đi tới, Trình Bích Nhi cũng biết vì sao Ngâm Hoan sẽ đề nghị như vậy, chỗ này thật cao, lại còn có thể thấy được sân khấu bên kia.

"Các ngươi nhìn kìa." Một người tiểu thư trong đó chỉ một ngón tay, các nàng nhìn theo hướng nàng chỉ, chính giữa đình trong hồ, có vài người ở đó, mà trong nhóm người đó có một người đang khảy đàn.

Ngâm Hoan nhận ra một người trong đó chính là cô gái hoàng y lúc nãy vừa đỡ thái hậu, mấy người này, thân phận tuyệt đối không thấp.

"Đó là công chúa thái hậu sủng ái nhất, Tĩnh Thù, cùng thái tử là anh em ruột cùng mẹ, còn cô nương đang đánh đàn chính là Ngũ công chúa, mà người ngồi chỗ kia, chính là thái tử phi trong phủ thái tử." Nghe Tưởng Như Nhân lần lượt giới thiệu tên các nàng, Ngâm Hoan không khỏi nghĩ, có phải nàng đã chuẩn bị kĩ cho lần vào cung này không.

"Này mấy vị công chúa cũng chưa ai đính hôn, ta xem dạ tiệc hôm nay, sẽ rất náo nhiệt đây." Tưởng Như Nhân không mang theo tình cảm nói, được cưới Hoàng gia công chúa, đối với có vài người mà nói là thiên đại vinh quang, nhưng đối với vài người khác mà nói chưa chắc là chuyện tốt, những người có chủ ý tiền đồ sẽ bị ngăn cản, hắn chỉ có thể thanh thản ổn định làm Phò mã gia, còn nếu muốn làm chuyện gì lớn lao liền gặp khó khăn.

Các nàng ngồi ở đó hàn huyên hồi lâu, sắc trời dần tối, cung nữ nối đuôi nhau vào thay đổi điểm tâm, bốn phía đã nổi đèn lên, mà sân khấu hí kịch kia lúc các nàng đang nói chuyện đã được dỡ bỏ, nguyên các vị phu nhân đã được mời đến phía trước, Ngâm Hoan nhìn long ỷ đặt chỗ kia, tượng trưng cho vị trí cao nhất, vậy là dạ tiệc sắp bắt đầu rồi.

Nửa canh giờ sau các nàng liền đều đi xuống, nơi đó nhiều hơn là các vị quan viên cùng thiếu gia công tử ngồi xuống, phương thức Hoàng Thượng xuất hiện cũng không khác lắm, ông cùng hoàng hậu cùng ngồi xuống, dạ tiệc mới chính thức bắt đầu.

Chờ thưởng thức xong vài tiết mục ca múa, cuối cùng cũng đã tới màn kịch đáng mong chờ nhất tối nay, Ngâm Hoan nhìn các vị công chúa bị gọi tên lên biễu diến, ánh mắt của Hoàng Thượng thỉnh thoảng nhìn về phía các vị công tử thiếu gia bên kia, nếu không phải Tưởng Như Nhân ban ngày đã nói trước, Ngâm Hoan sẽ cho là hắn là đang thưởng thức bọn họ, hôm nay xem ra, bất quá mục đích là chọn con rể thôi.

"Phụ hoàng, nhi thần xin biểu diễn một thủ khúc, nhưng con có thể mời người cùng hợp tấu với con hay không?" Tĩnh Thù đã đổi một bộ quần áo khác, một bộ y phục màu hồng phấn, bên hông là dải lụa màu hồng nhạt, trên trán tóc mái cắt ngang tuỳ ý lay động, một đầu tóc đen mượt dùng một cây trâm màu trắng có gắn những sợi tơ mảnh cố định lại, một trận gió thổi qua, làn váy lay động lơ lửng nhẹ nhàng, xinh đẹp tuyệt vời hấp dẫn con mắt mọi người.

"Con muốn mời ai hợp tấu?" Hoàng Thượng cười cười nhìn xem nàng, Tĩnh Thù xoay người, ánh mắt chuẩn xác đã rơi vào trên người một người, mọi người cũng liếc nhìn theo, Tô Khiêm Mặc giờ phút này rất là vô tội nhìn nàng, "Phụ hoàng, con muốn mời biểu ca cùng con hợp tấu."

"Hoàng Thượng, thần không thể tấu nổi khúc nhạc vui mừng này, chỉ sợ không chịu nổi nhiệm vụ này." Ngâm Hoan nhìn Tô Khiêm Mặc tiến lên, nghiêm trang nói với Hoàng Thượng, rồi hướng về Tĩnh Thù đứng một bên nói ra, "Thất công chúa, hay là ngài mời người khác đi, chuyện nhạc lý tại hạ một chữ cũng không biết, sẽ phá hư buổi biểu diễn của ngài."

Vẻ mặt Tĩnh Thù vừa rồi còn mong, lúc này cảm giác ủy khuất một chút, ở trước mặt mọi người biểu ca không những không phối hợp còn cự tuyệt chính mình, đang muốn quay đầu nhìn lại hoàng hậu, thái tử ngồi ở đó mở miệng, "Thất muội, ta thấy muội là cố tình muốn nhìn biểu ca muội xấu mặt, không bằng để Đại ca đệm nhạc cho muội nha?"

"Muội nào có ~" Tĩnh Thù nhẹ giậm chân một cái, nàng chỉ muốn biểu ca cùng nàng biểu diễn, biểu ca không biết nhạc nàng đã sớm biết a, cho nên lúc hắn vừa về đến nhà nàng liền bàn bạc với nhạc sư đến Bát vương phủ, hy vọng hắn có thể học được một hai, nào biết đâu biểu ca một chút này cũng không muốn.

"Thất muội, hay là để Tam ca biểu diễn cùng ngươi, đừng để Khiêm Mặc làm hư buổi biểu diễn của muội." Tô Khiêm Trạch không biết ở đâu tìm được cây sáo, đi lên đài kéo nàng lại gần khuyên nhủ, "Nhiều người nhìn như vậy, muội hãy biểu diễn trước, có gì nói sao."

Tĩnh Thù lúc này mới bất đắc dĩ gẩy cầm, hoàng hậu nhìn hai huynh muội diễn tấu, cùng Hoàng Thượng nhìn thoáng qua, có chút đau đầu cười nói, "Hoàng Thượng, thần thiếp đã nuông chiều hư hài tử rồi."

"Chuyện này cũng không trách một mình nàng." Hoàng Thượng nhìn thoáng qua tiểu tử của Bát vương gia, hắn không nể mặt người như thế, cũng chỉ là một mình hỗn tiểu tử hắn, hết lần này tới lần khác làm buồn lòng nữ nhi bảo bối của người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện