"Không phải là cũng đã sớm nói hai chiếc thuyền tách nhau đi sao, khi nào thì ta nói đi chung đâu." Tưởng Như Nhân nghe nha hoàn nói xong, nhướng mày, rất nhanh đi tới mũi thuyền, vài vị thiếu gia đi theo Tưởng gia Nhị thiếu gia tựa hồ ở đó ra dấu tay, muốn đi cùng thuyền.

"Là Nhị thiếu gia sai người dương lá cờ."

Tưởng Như Nhân ngẩng đầu nhìn hướng kia, vốn là cùng Nhị ca liền thương lượng xong, nữ quyến một chiếc thuyền, bọn họ đi một thuyền, như vậy cũng tránh khỏi những tán gẫu không cần thiết, tại sao bây giờ lại yêu cầu đi một thuyền.

Tưởng Cảnh Nhạc gặp ánh mắt của muội muội, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, hắn vốn cũng không muốn a, là do mấy vị công tử này nháo a, cho dù không đi cùng thuyền thì cũng là đi gần một chút , đến bên bờ cũng không có thiếu thời gian nói chuyện, ngâm thi đối tác một chút cũng tốt, trên thuyền nhiều nha hoàn hộ vệ như vậy, không thể có chuyện gì.

"Cảnh Nhạc huynh, chúng ta trực tiếp xông qua là được." Đợi một hồi cũng không trông thấy Tưởng Như Nhân trả lời, sau lưng Tưởng Cảnh Nhạc có người đề nghị.

"Không được, nếu không cẩn thận có người rơi xuống nước thì rất phiền toái." Tưởng Cảnh Nhạc lạnh giọng phản đối, lại sai người vẫy cờ hiệu.

Tưởng Như Nhân xa xa thấy đầu thuyền kia càng ngày càng càng nhiều người, cau mày, Nhị ca cho tới bây giờ đều không phải là người hồ đồ, nhiều người như vậy cũng ở một chỗ, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, đối với Tưởng gia cũng có ảnh hưởng.

Trong tầm mắt có vài bóng dáng quen thuộc làm cho nàng càng thêm cảm thấy phiền toái, tại sao ngay cả thế tử Lục vương gia Nhị ca đều mời, trên thuyền này còn có Cố gia tiểu thư mà.

"Tiểu thư, thuyền kia tựa hồ muốn lại gần." Nha hoàn lên tiếng nhắc nhở, Tưởng Như Nhân lập tức trở về phòng đầu thuyền, Tưởng Cảnh Nhạc thấy vậy, cười khổ một cái.

"Lập tức liền ngang nhiên xông qua, Tưởng huynh mặt mày ủ dột làm gì." Lục Trùng Nham vỗ bờ vai của hắn, hắng giọng nói ra.

Không đợi Tưởng Cảnh Nhạc nói chuyện, đột nhiên thuyền đối diện liền tăng tốc độ, mọi người hai mặt nhìn nhau không biết Tưởng tiểu thư có ý gì, Tưởng Cảnh Nhạc sai thị vệ thu cờ hiệu về, cười mắng, "Các huynh đừng làm loạn nữa, vốn là đã hai bên đi riêng rồi, đợi lát nữa lên bờ, các ngươi muốn hẹn gặp tiểu thư nhà nào thì tự mình hẹn đi."

Mọi người ồ lên, nhìn thuyền kia đi xa mà không có biện pháp gì, Lục Trùng Nham đề nghị, "Kia còn không mau đuổi theo a Tưởng huynh, nếu không các nàng đều về nhà hết thì sao, ta còn chưa có lên bờ đâu."

"Nói như vậy, Lục huynh hẳn là hẹn cô nương nhà người ta nên mới vội vàng như vậy, khó trách mới vừa nói qua thuyền bên kia ngồi chung lại hào hứng như vậy."

Lục Trùng Nham sẽ không để ý người khác nói gì, thúc giục Tưởng Cảnh Nhạc vào trong thuyền sai người gia tăng tốc độ.

Bởi vì tình huống ngoài ý muốn này nên thời gian lên bờ sớm hơn dự kiến một canh giờ, thuyền của bọn họ tựa vào thuyền của nữ quyến, Tưởng Như Nhân lập tức từ trong thuyền đi xuống, bọn họ đã bắc cầu xong, mọi người đến cửa thuyền của các nàng.

Tưởng Cảnh Nhạc nhìn vẻ mặt muội muội không vui, trong lòng không ngừng kêu khổ, thừa dịp nàng còn chưa nói lời nào, vội vàng lên tiếng nói, "Gần bờ không phải có một khu vườn sao, ta sai người đi an bài, đợi lát nữa chúng ta đi qua đó ngồi một chút."

"Nếu Nhị ca đã có tính toán thì cứ làm thế đi, các ngươi đi xuống trước, sau đó chúng ta liền đến." Tưởng Như Nhân nhàn nhạt nhìn bọn họ, liếc nhanh Lục Trùng Nham, đám người hậu sinh kia lập tức rút đầu về không dám ló ra nữa.

Nhìn bọn người Tưởng Cảnh Nhạc đều xuống thuyền, Tưởng Như Nhân lúc này mới sai nha hoàn đi thông báo cho các tiểu thư, mới vừa đi nửa vòng liền nghe âm thanh “phù phù”, ngay sau đó có người thét chói tai, "Không xong, có người rơi xuống nước."

Vài người trên bờ nhanh chóng tụ lại, chờ đến lúc Ngâm Hoan chạy đến, bóng dáng Cố Ngâm Họa không thấy đâu chỉ thấy lơ lửng trên mặt nước chiếc khăn tay màu hồng nhạt.

"Ngũ tỷ!" Ngâm Hoan hô to một tiếng, nhưng dưới mặt nước yên tĩnh trong suốt kia không có một tiếng động, một chút động tĩnh cũng không có.

Đứng trên bờ Tưởng Cảnh Nhạc vội vàng phân phó hộ vệ đi xuống sông cứu người, vài người hộ vệ nhảy xuống, Ngâm Hoan khẩn trương đi dọc theo thuyền nhìn xuống nước, chiếc khăn kia đã sớm bị nước đẩy đến đáy thuyền, Ngâm Hoan trong lòng căng thẳng, rơi xuống nước ngay cả giãy giụa một chút cũng không có, chẳng lẽ thời điểm té xuống nàng căn bản không có thanh tỉnh.

Vô ý thức nhìn thoáng qua phía Cố Ngâm Sương, chỉ thấy nàng vẻ mặt nàng cũng hơi lo lắng, thậm chí là hơi có lệ, nhìn không ra cái gì khác thường, nhưng đáy lòng Ngâm Hoan hơi cảm thấy quái dị.

Tưởng Như Nhân phân phó nha hoàn dẫn đoàn người còn lại đi tới vườn, nhíu mày nhìn một nhóm hộ vệ đang tìm kiếm, đầy người vây quanh mà nửa ngày rồi không tìm thấy, Lâm An thành sẽ đồn đãi hôm nay chuyện gì đây, thấp giọng phân phó nha hoàn bên cạnh vài câu.

Một lát sau trên mặt nước rốt cục cũng có động tĩnh, hai người hộ vệ hợp lực ôm Cố Ngâm Họa bơi đến bờ, Tưởng Như Nhân vội vàng sai người kéo lên, người bên bờ cũng đã sớm tản ra, đem người đặt lên xe ngựa, Tưởng Cảnh Nhạc đã sớm gọi đại phu, đoàn người tiếp tục đi vào vườn.

Vườn cách bờ sông không xa, rất nhanh hai thuyền đã đến nơi, Cố Ngâm Họa bị mang lên gian phòng ở lầu hai, các nàng chờ cho đến khi đại phu đến mới thối lui ra khỏi phòng, ở ngoài phòng, Tưởng Như Nhân xin lỗi nói, "Lần đầu tiên mời Cố Ngũ tiểu thư, không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, các ngươi đừng lo lắng, nàng rất nhanh sẽ tỉnh thôi."

"Tưởng tỷ tỷ, Ngũ tỷ nàng tại sao lại rơi xuống nước." Ngâm Hoan rõ ràng nhớ rõ Cố Ngâm Họa chậm hơn các nàng một chút, nói đã quên cầm đồ, sao mới trở về lấy đồ lại thành rơi xuống nước rồi? "Ngâm Hoan muội muội, cái này tỷ tỷ cũng không rõ ràng lắm, bất quá theo Sở hộ vệ nói, bọn họ tìm thấy nàng trên dây thừng ở đáy thuyền, nếu không có sợi dây kia, có lẽ nàng đã sớm chìm xuống." Ngữ khí của Tưởng Như Nhân trong lộ ra chút ít thanh tỉnh, bờ sông nước cũng rất sâu, nếu trực tiếp chìm xuống, sợ là cứu đi lên người cũng không còn thở.

"Treo trên sợi dây sao?" Sau lưng Ngâm Hoan, Cố Ngâm Nguyệt nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt kia, "Nha hoàn Ngũ muội đâu."

"Có không ít sợi dây thừng treo dưới đáy thuyền, lặn đến đáy thuyền là có, về phần nha hoàn của Cố Ngũ tiểu thư." Tưởng Như Nhân trên mặt thoáng hiện lên vẻ tức giận, "Ta phái người đi tìm." Trên du thuyền của nàng mà dám làm ra chuyện như vậy, nếu để cho nàng biết là ai làm thì đứng hòng nàng tha cho.

Cánh cửa mở ra, đại phu đi ra, Ngâm Hoan nghênh đón, "Đại phu, nàng như thế nào?"

"Vừa rồi nàng mới tỉnh lại, không có gì đáng ngại, chỉ là phía sau cổ bị tổn thương." Tưởng Như Nhân phân phó nha hoàn tiễn đại phu rời khỏi phòng, thấy một số tiểu thư đứng trước phòng nhốn nháo, sắc mặt trầm xuống, hôm nay nàng mời rất nhiều người, không thể nào bởi vì Cố Ngũ tiểu thư rơi xuống nước mà để cho các nàng về nhà được, đến tột cùng là ai muốn đánh vào mặt mũi của nàng, nháo ra chuyện vào lúc này.

Thấy Tưởng Cảnh Nhạc đứng xa xa, liền vội đến, "Nhị ca, huynh đã dàn xếp xong chưa?"

"Tốt lắm, rốt cuộc chuyện này là như thế nào." Tưởng Cảnh Nhạc vẫn còn buồn bực, dùng thân phận địa vị của Tưởng gia ai dám không nể mặt chứ.

"Hẳn là có người mượn đao giết người rồi." Tưởng Như Nhân hừ lạnh một tiếng, "Ở thuyền của chúng ta mà còn dám hại người, dù sao Tưởng gia chúng ta cũng gánh một phần trách nhiệm, Nhị ca, huynh đi điều tra, muội không tin hai chiếc thuyền lớn như vậy mà không tìm được nàng!"

Cố Ngũ tiểu thư không cẩn thận bị rơi xuống nước, hôm nay đã đã tỉnh lại cũng không còn lo ngại nữa, trong vườn sau khi mọi người biết tin này thì vô cùng cao hứng, bắt đầu tụ tập nói chuyện phiếm, đi dạo vườn, Cố Ngâm Sương cùng Cố Ngâm Nguyệt được Tưởng Như Nhân dẫn xuống lầu, Ngâm Hoan cùng Cố Ngâm Họa ở lại một lúc, chờ tìm được nha hoàn rồi tới thay cho bọn họ.

"Ngũ tỷ, tỷ muốn uống nước hả?" Ngâm Hoan đi đến bàn rót cho nàng một ly nước ấm, Cố Ngâm Họa sắc mặt tái nhợt tựa trên giường, hai tay run run, hơi khó khăn khi cầm ly trà.

"Thất muội, tỷ sợ nha hoàn kia cũng đã xảy ra chuyện." Thật lâu sau, Cố Ngâm Họa chậm rãi nói ra, phía sau cổ còn đau khiến nàng chưa thể nói rõ ràng.

Nàng nhớ rõ rất rõ, sau khi mang theo nha hoàn trở lại lấy đồ, mới vừa từ trong khoang thuyền đi ra thì phía sau cổ bị một vật nặng đập vào, bên tai là tiếng nha hoàn kinh hô, rất nhanh mất đi ý thức, lúc rơi xuống nước nàng bị cảm giác lạnh buốt làm cho tỉnh lại nhưng cũng không kịp giãy giụa, thân thể không ngừng chìm xuống, nàng lại lần nữa mất đi ý thức.

Cho là mình chết chắc rồi, khi tỉnh lại phát hiện là nằm ở trên giường, còn tưởng rằng đó là một cơn ác mộng, nếu không phải phía sau gáy còn đau đớn, Cố Ngâm Họa thực cảm thấy đây là một cơn ác mộng mà thôi.

"Sẽ không, người nào có gan lớn như vậy, dám giết người giữa thanh thiên bạch nhật chứ." Ngâm Hoan cảm thấy cam đoan của mình một chút sức thuyết phục cũng không có, nếu không dám, Ngũ tỷ làm sao bị người đánh ngất rồi vất xuống nước chứ, chỉ là nàng không thể tin được, tại trên thuyền Tưởng gia mà có người dám làm như vậy, đến lúc tra ra được thì hắn đắc tội không phải chỉ một nhà.

Cố Ngâm Họa cười khẽ một tiếng, tựa hồ đang cười Ngâm Hoan ngây thơ, "Bên ngoài có nha hoàn coi chừng rồi, muội đi đi, tỷ muốn nghỉ ngơi một chút."

Ngâm Hoan nhìn nàng tự nằm xuống, thay nàng đắp lại chăn mền mới rời khỏi lầu, mang theo Thanh Nha mới vừa đi tới miệng vườn, còn chưa có bước qua cổng vòm kia, bóng dáng Tô Khiêm Doanh đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

Ngâm Hoan vô ý thức lui về sau một bước, "Lục thế tử."

Tô Khiêm Doanh thấy bộ dáng nàng dè dặt như vậy, có chút xin lỗi, "Ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, Cố tiểu thư đã khoẻ hơn chưa."

"Ngũ tỷ đã khá hơn nhiều, Lục thế tử không cần phải lo lắng." Ngâm Hoan không có nửa điểm do dự lập tức tiếp đi lên, "Lục thế tử còn có chuyện gì khác không?"

Bởi vì tranh chấp của phụ vương và mẫu phu, ba năm qua hắn không dám lại đến Cố phủ, lần duy nhất cũng là hai năm trước ở trong yến hội, từ xa xa liếc nhanh bóng dáng của nàng. Đối với Cố Ngâm Hoan, Tô Khiêm Doanh là cảm thấy có lỗi, bất luận là quyết định của mẫu thân hay là bệnh tình của mẫu thân, cuối cùng mà nói người chịu tổn thương là nàng, nàng trở thành tâm điểm của những lời đồn đại mà hắn ngoại trừ xin lỗi thì không biết làm gì cho nàng.

Người trước mắt chính là cô nương mà đường đệ hay nhắc, vóc dáng nho nhỏ, nhưng lại mang một năng lượng làm người khác không thấy nàng vẫn còn là hài tử. Lúc trước hắn không biết nhưng theo thời gian dần trôi, cho đến cùng Kỳ gia định hôn sự, cho đến khi thấy Kỳ gia đại tiểu thư, Tô Khiêm Doanh mới ý thức được, thì ra các tiểu thư khuê các trong miệng mẫu thân đều giống nhau, hắn đột nhiên nhớ tới bóng dáng quật cường nhỏ nhắn mà đường đệ hay nhắc tới.

"Nếu không còn chuyện gì, xin thế tử tự nhiên, ta muốn đi tìm các tỷ tỷ." Ngâm Hoan thấy hắn chậm chạp không trả lời, thi lễ với hắn quay đầu lại đi ra ngoài.

Một mùi hương thơm ngát cứ quẩn quanh dưới mũi Tô Khiêm Doanh, ba năm có thể thay đổi rất nhiều việc mà cũng thay đổi nhiều người. Cho dù hiện tại Ngâm Hoan vẫn chưa rút đi vẻ non nớt, nhưng từ vẻ đẹp di truyền của Cố phủ, nàng đã lộ chút hương sắc. Thời điểm Ngâm Sương mười tuổi, nàng đã có thể đoạt được chú ý của nhiều người thì hôm nay Ngâm Hoan cũng như vậy.

Lúc quay đầu lại, Ngâm Hoan đã vòng qua cửa chính đi mất hút, Tô Khiêm Doanh cười khổ một cái, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện