Cố Vũ Trị cùng Nghiêm thị bị Mộc thị doạ cho lặng người, một đại tẩu luôn
cao cao tại thượng, không cười không khóc, khi đại ca chết nàng cũng chỉ im lặng rơi lệ, chưa bao giờ thấy qua nàng cảnh nàng luống cuống như
hiện tại, trong Cố phủ ai mà không biết Đại phu nhân mặt lạnh, chưa từng cùng người khác có sắc mặt tốt, luôn luôn lạnh lùng.
"Con à, là Cố gia thẹn với con." Thật lâu sau, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, đem ấn trên bàn đặt vào bàn tay của Mộc thị, đỡ nàng đứng lên, "Là Cố gia có lỗi với con." Lúc trước nếu không phải Mộc thị bận bịu công chuyện trong phủ mà nàng đang mang thai, cứ làm việc không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, đến lúc sinh cũng chỉ sinh được một thai chết, còn đứa nhỏ còn lại sống không bao nhiêu này, những chuyện này đều là Cố phủ nợ nàng a.
Cố Vũ Trị thấy mẫu thân như thế, không vui, đáy mắt thoáng hiện tia lệ khí.
Sau khi Mộc thị trở về, Cố lão phu nhân nhìn con dâu thứ hai cùng con trai thứ hai của nàng, nhị nhi tức này cái gì cũng tốt chỉ là quá nhát gan, không thể quản gia. Cũng không thể trách nàng mẹ đẻ nàng chết sớm, nên dù là Nghiêm gia dòng chính nữ nhưng những chuyện nên học nàng không được học, sau khi gả qua Cố phủ nàng không thể giúp đỡ gì được cho Mộc thị, hầu hết đều để Mộc thị gánh vác một mình.
Ai biết được đứa con trai lớn nhất của bà lại mất sớm, chuyện quản gia này khó mà giải quyết đây.
"Nương a, đại tẩu đã trả lại quyền quản gia sao nương còn đưa lại cho nàng a." Cố Vũ Trị cảm thấy cả người không thoải mái, Cố lão phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi còn nói, ngươi có phải hay không cảm thấy A Tuệ có thể trông nom tốt cái nhà này, ngươi muốn đại tẩu ngươi trở về Mộc phủ thì ngươi mới hài lòng hả."
"Để đại tẩu an phận ở trong phủ được rồi cần gì để nàng trở lại Mộc gia." Cố Vũ Trị lầm bầm một tiếng, đại ca mất đi mẫu thân chỉ tín nhiệm duy nhất là đại tẩu nhưng hiện tại hắn mới là con trai duy nhất của nàng.
"Ngươi nghĩ đương gia Cố gia là ngồi chơi không sao, ngươi cho rằng Cố gia hôm nay còn giống như trước sao, ngươi cho rằng tước vị Cố quốc công ngươi đang ngồi còn vững chắc giống như đại ca ngươi sao, nếu Dật Tín không có tiền đồ thì tước vị này đến đời của ngươi là kết thúc rồi!" Cố lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, bà chính là quản nghiêm con trai lớn, nuông chiều con trai út thành hư rồi.
"Tước vị này là do đại ca phục vụ quên mình mang về, chẳng lẽ Hoàng gia lại vô tình như vậy sao." Cố Vũ Trị không thể tin hô to, "Chính Lục vương gia nhận lời mà."
"Vậy khi Lục vương gia qua đời thì thế tử kế vị còn chiếu cố Cố phủ sao, Hoàng gia nếu có tình như vậy, hắn phải dưỡng hết những người đã chết trận sao, Vũ trị a Vũ trị, cái tước vị mà đại ca lưu lại cho ngươi, ngươi ráng mà chiếu cố cho tốt, chứ đừng có sống hồ đồ như trước nữa a." Cố lão phu nhân nói xong cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng chỉ có thể trách tự trách mình, lúc trước tại sao lại nuông chiều đứa con này quá mức a.
Cố Vũ Trị còn sững sờ đứng đó cho đến Cố lão phu nhân rời đi, Nghiêm thị ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cái nhà này do ai quản, nàng vốn là không am hiểu chuyện này, đại tẩu trông nom cũng tốt, hiện tại lão gia đã là Cố quốc công, mà Cố phủ hiện tại là của mình.
Không đợi Nghiêm thị đứng lên, Cố Vũ Trị tát nàng một cái, trực tiếp đánh Nghiêm thị ngay trên ghế, Nghiêm thị bụm mặt kinh ngạc nhìn trượng phu của mình mặt mũi đầy lệ khí, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, oán hận mắng một câu, "Đồ vô dụng." sau đó liền phất tay áo rời đi.
Trong Tử Kinh viện, Như Họa cầm lấy khăn vải thấm nước nóng cho Mộc thị áp vào mắt cho bớt sưng, "Phu nhân lúc nãy quỳ mạnh quá khiến lão phu nhân cũng bị giật mình luôn."
"Con biết nè con biết nè, một chiêu này của mẫu thân là lấy lui làm tiến!" Đứng ở một bên Ngâm Hoan đột nhiên mở miệng nói, Mộc thị mở đôi mắt thông tuệ ra liếc nhìn nàng, Ngâm Hoan lại lặng yên cúi đầu xuống sao chép sổ sách.
Tư Kỳ ở một bên nhoẻn miệng cười, "Nô tỳ cũng biết, một chiêu này phu nhân a, là cố ý." Ngâm Hoan len lén ngẩng đầu lên xem nàng, nhỏ giọng hỏi, "Vì cái gì a?"
Tư Kỳ híp mắt liếc nhanh Mộc thị, đi theo cúi đầu xuống cũng nhỏ giọng nói, "Người bên Lĩnh Nam nào có khủng bố như vậy, Lĩnh Nam hồi trước do lão gia đặt mua, nhưng người bên đó là do phu nhân chọn, tất cả mọi người trong trang phu nhân đều biết, cho nên lời nô tỳ vừa nói, quản sự trong thôn trang đều hiểu a."
Ngâm Hoan cũng ngẩng đầu trộm nhìn lén Mộc thị, thấy nàng không động, cúi đầu nhỏ giọng trả lời, "Ta biết rõ ta biết rõ, những người bên kia đều là người của mẫu thân, có thể người trong phủ không biết, cho rằng cũng giống những thôn trang khác, lần này mẫu thân ngã bệnh mà Nhị phu nhân đi thay, bọn họ liền nghĩ mẫu thân ở bên đây bị ăn hiếp."
Trong căn phòng, hai người nhỏ giọng xì xào bàn tán, kỳ thật Mộc thị cùng Như Họa đều nghe thấy hết, Mộc thị thủy chung không có mở mắt, chỉ là khóe miệng thoáng cười cười, nghe Ngâm Hoan cùng Tư Kỳ cố ra vẻ nhỏ giọng bàn tán.
"Con à, là Cố gia thẹn với con." Thật lâu sau, Cố lão phu nhân thở dài một hơi, đem ấn trên bàn đặt vào bàn tay của Mộc thị, đỡ nàng đứng lên, "Là Cố gia có lỗi với con." Lúc trước nếu không phải Mộc thị bận bịu công chuyện trong phủ mà nàng đang mang thai, cứ làm việc không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, đến lúc sinh cũng chỉ sinh được một thai chết, còn đứa nhỏ còn lại sống không bao nhiêu này, những chuyện này đều là Cố phủ nợ nàng a.
Cố Vũ Trị thấy mẫu thân như thế, không vui, đáy mắt thoáng hiện tia lệ khí.
Sau khi Mộc thị trở về, Cố lão phu nhân nhìn con dâu thứ hai cùng con trai thứ hai của nàng, nhị nhi tức này cái gì cũng tốt chỉ là quá nhát gan, không thể quản gia. Cũng không thể trách nàng mẹ đẻ nàng chết sớm, nên dù là Nghiêm gia dòng chính nữ nhưng những chuyện nên học nàng không được học, sau khi gả qua Cố phủ nàng không thể giúp đỡ gì được cho Mộc thị, hầu hết đều để Mộc thị gánh vác một mình.
Ai biết được đứa con trai lớn nhất của bà lại mất sớm, chuyện quản gia này khó mà giải quyết đây.
"Nương a, đại tẩu đã trả lại quyền quản gia sao nương còn đưa lại cho nàng a." Cố Vũ Trị cảm thấy cả người không thoải mái, Cố lão phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngươi còn nói, ngươi có phải hay không cảm thấy A Tuệ có thể trông nom tốt cái nhà này, ngươi muốn đại tẩu ngươi trở về Mộc phủ thì ngươi mới hài lòng hả."
"Để đại tẩu an phận ở trong phủ được rồi cần gì để nàng trở lại Mộc gia." Cố Vũ Trị lầm bầm một tiếng, đại ca mất đi mẫu thân chỉ tín nhiệm duy nhất là đại tẩu nhưng hiện tại hắn mới là con trai duy nhất của nàng.
"Ngươi nghĩ đương gia Cố gia là ngồi chơi không sao, ngươi cho rằng Cố gia hôm nay còn giống như trước sao, ngươi cho rằng tước vị Cố quốc công ngươi đang ngồi còn vững chắc giống như đại ca ngươi sao, nếu Dật Tín không có tiền đồ thì tước vị này đến đời của ngươi là kết thúc rồi!" Cố lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, bà chính là quản nghiêm con trai lớn, nuông chiều con trai út thành hư rồi.
"Tước vị này là do đại ca phục vụ quên mình mang về, chẳng lẽ Hoàng gia lại vô tình như vậy sao." Cố Vũ Trị không thể tin hô to, "Chính Lục vương gia nhận lời mà."
"Vậy khi Lục vương gia qua đời thì thế tử kế vị còn chiếu cố Cố phủ sao, Hoàng gia nếu có tình như vậy, hắn phải dưỡng hết những người đã chết trận sao, Vũ trị a Vũ trị, cái tước vị mà đại ca lưu lại cho ngươi, ngươi ráng mà chiếu cố cho tốt, chứ đừng có sống hồ đồ như trước nữa a." Cố lão phu nhân nói xong cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nàng chỉ có thể trách tự trách mình, lúc trước tại sao lại nuông chiều đứa con này quá mức a.
Cố Vũ Trị còn sững sờ đứng đó cho đến Cố lão phu nhân rời đi, Nghiêm thị ngược lại thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ cái nhà này do ai quản, nàng vốn là không am hiểu chuyện này, đại tẩu trông nom cũng tốt, hiện tại lão gia đã là Cố quốc công, mà Cố phủ hiện tại là của mình.
Không đợi Nghiêm thị đứng lên, Cố Vũ Trị tát nàng một cái, trực tiếp đánh Nghiêm thị ngay trên ghế, Nghiêm thị bụm mặt kinh ngạc nhìn trượng phu của mình mặt mũi đầy lệ khí, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, oán hận mắng một câu, "Đồ vô dụng." sau đó liền phất tay áo rời đi.
Trong Tử Kinh viện, Như Họa cầm lấy khăn vải thấm nước nóng cho Mộc thị áp vào mắt cho bớt sưng, "Phu nhân lúc nãy quỳ mạnh quá khiến lão phu nhân cũng bị giật mình luôn."
"Con biết nè con biết nè, một chiêu này của mẫu thân là lấy lui làm tiến!" Đứng ở một bên Ngâm Hoan đột nhiên mở miệng nói, Mộc thị mở đôi mắt thông tuệ ra liếc nhìn nàng, Ngâm Hoan lại lặng yên cúi đầu xuống sao chép sổ sách.
Tư Kỳ ở một bên nhoẻn miệng cười, "Nô tỳ cũng biết, một chiêu này phu nhân a, là cố ý." Ngâm Hoan len lén ngẩng đầu lên xem nàng, nhỏ giọng hỏi, "Vì cái gì a?"
Tư Kỳ híp mắt liếc nhanh Mộc thị, đi theo cúi đầu xuống cũng nhỏ giọng nói, "Người bên Lĩnh Nam nào có khủng bố như vậy, Lĩnh Nam hồi trước do lão gia đặt mua, nhưng người bên đó là do phu nhân chọn, tất cả mọi người trong trang phu nhân đều biết, cho nên lời nô tỳ vừa nói, quản sự trong thôn trang đều hiểu a."
Ngâm Hoan cũng ngẩng đầu trộm nhìn lén Mộc thị, thấy nàng không động, cúi đầu nhỏ giọng trả lời, "Ta biết rõ ta biết rõ, những người bên kia đều là người của mẫu thân, có thể người trong phủ không biết, cho rằng cũng giống những thôn trang khác, lần này mẫu thân ngã bệnh mà Nhị phu nhân đi thay, bọn họ liền nghĩ mẫu thân ở bên đây bị ăn hiếp."
Trong căn phòng, hai người nhỏ giọng xì xào bàn tán, kỳ thật Mộc thị cùng Như Họa đều nghe thấy hết, Mộc thị thủy chung không có mở mắt, chỉ là khóe miệng thoáng cười cười, nghe Ngâm Hoan cùng Tư Kỳ cố ra vẻ nhỏ giọng bàn tán.
Danh sách chương