Ở lại Nam Sơn tự mấy ngày, cho đến khi Cố Dật Tín tới đón các nàng trở về, Ngâm Hoan mới biết được vụ án Hình bộ đã thẩm tra xử lí đến cuối cùng, vốn là có thể sớm kết thúc, nhưng là do Tô Khiêm Mặc trở lại, lại kéo dài thêm mấy ngày.
Ngâm Hoan lên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn đến Tô Khiêm Mặc đang nói chuyện với đại ca, mấy ngày nay hắn đều cùng mình ở tại Nam Sơn tự, ngay cả Bát vương phủ cũng không kịp trở về một chuyến.
Hình bộ thụ lý vụ án ngày đó lại tra xét lần nữa, chỉ còn lại một mình Trần Hổ còn sống, hắn nói qua toàn bộ vụ án, trước đây Kỳ tiểu thư cấu kết sơn phỉ, ở phía sau mưu hại mạng người, mặc kệ Ngâm Hoan có chết hay không, tên tội của nàng bày ở đó, mà động cơ của nàng là hại Ngâm Hoan chết, Bát vương phủ cùng Cố phủ tứ hôn không có hiệu quả, hôn sự của Tam thiếu gia Bát vương phủ lại có thể làm dự định khác.
Đây cũng liên lụy đến ý tứ sau lưng của Kỳ phủ, cứ việc Kỳ lão phu nhân cùng kỳ lão gia đều phủ nhận biết rõ chuyện này, nhưng sao một tiểu thư còn chưa xuất giá lại có một số bạc lớn cầm trong tay, lúc nàng hướng cha mẹ muốn khoản bạc này chẳng lẽ Kỳ gia chưa từng có bất kỳ hoài nghi nào, hoặc là nói Kỳ gia làm bộ như không biết mà dung túng cách làm của nàng, bởi vì ban đầu Kỳ phu nhân có ý đồ cùng Bát vương phủ kết thông gia.
Hoàng Thượng rất nhanh đã biết chuyện này, bởi vì cái gọi là trị nhà không nghiêm, nề nếp gia đình bất chính, đủ loại chuyện Kỳ gia Nhị tiểu thư làm đã chứng minh Kỳ gia đối với nàng sủng ái cùng dung túng vô cùng, hoàng thượng hoàng hậu đều là người biết chuyện, chẳng lẽ thật là một hài tử quản giáo không tốt? Cũng là các ngươi vui mừng thấy nàng đi làm chuyện này, chỉ là không nghĩ tới biết làm chuyện ác như vậy mà thôi.
Thánh chỉ cũng không để vào mắt, mưu toan dùng loại phương thức này làm cho thánh chỉ trở thành phế thải, vì vậy nên Kỳ Tố Lam mới mưu tính giết người.
Hoàng Thượng lại xuống một đạo thánh chỉ, Kỳ lão gia ngay cả nữ nhi cũng quản giáo không tốt, vậy thì đi về nhà ngây ngốc vài năm trước tiên nuôi dạy hài tử tốt, đừng nói làm hoàng đế không có suy nghĩ, nữ nhi này nuôi không tốt, gieo họa có thể không chỉ là một gia đình.
Mà Kỳ Tố Lam, sơn phỉ cũng dám cấu kết, cùng bọn họ làm giao dịch như thế, trực tiếp để nàng xuống tóc làm ni cô, hoàn tục cũng không cần, cả đời làm bạn thanh đăng cổ phật.
Án này liên lụy đến Lục Trùng Nham, không có chứng cớ chứng minh hắn cố ý giựt giây Kỳ Tố Lam đi tìm sơn phỉ, mà là lúc thê tử Cố Ngâm Sương muốn mời Kỳ tiểu thư tới nhà ngồi một chút, nói chuyện phiếm hàn huyên thì Kỳ tiểu thư tùy ý hỏi, dựa theo lời của hắn mà nói, hắn làm sao lại nghĩ đến Kỳ gia tiểu thư không chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút đơn giản như vậy, nên tất cả mọi người đều trò chuyện nói nghe một chút.
Hình bộ làm sao lại thắng một bộ giải thích này của hắn, Lũng Đông mua người giết người nhiều, Lũng Đông cùng Lâm An thành vẫn còn có chút khoảng cách, ngươi một vị tướng quân phủ thiếu gia, làm sao sẽ mua người giết người chứ, việc tìm kiếm người trung gian biết rõ ràng như thế, quan trường không phải là một nhà, Lục Trùng Nham giải thích là, Đại ca nói cho hắn biết, số lần Lục Trọng Sơn cùng Lục tướng quân đi ra ngoài trừ phiến loạn nhiều, tự nhiên biết rõ một chút.
Mà Lục tướng quân mang theo con lớn nhất trả lời chính là, ở nhà chưa bao giờ nói những việc này, không biết lời tiểu nhi tử nói là nghe được từ nơi nào, dù Lục Trùng Nham không làm việc đàng hoàng cả ngày cũng biết nghiên cứu những thứ này tại Hình bộ dùng hình đánh hai mươi đại bản, sau đó để Lục Trọng Sơn dẫn về nhà.
Trên xe ngựa Lục Trùng Nham nằm ở đó một câu cũng không nói, Lục Trọng Sơn ngồi ở đó cũng không nói gì, hai huynh đệ một người hận phụ thân đại ca cũng không nói giúp hắn, một người thì nghĩ đệ đệ của mình tại sao lại biến thành như vậy.
Hai mươi đại bản này là chuyện nhỏ, đối với Lục Trùng Nham mà nói, thành phần xúi giục kia mới là ảnh hưởng thụ nhất, khả năng cứ việc hắn nói dối không có chứng cớ giải thích rõ Kỳ tiểu thư sẽ đi tìm sơn phỉ, nhưng ngày đến nha môn chịu thẩm ở bên ngoài nghe nhiều người nói như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm, người khác đều sẽ cảm thấy hắn tâm thuật bất chính, mà tâm thuật bất chính đây là đại kỵ làm quan, không đợi hắn đại triển khát vọng, hình tượng này đã làm bại hoại.
Về đến nhà Lục Trùng Nham đặc biệt ủy khuất, Lục phu nhân chứng kiến con trai bị đánh thành như vậy, mà con lớn nhất không nói tiếng nào đứng ở đó, đau lòng chỉ trích con trai lớn, "Hình bộ cũng cho ngươi đi làm sao ngươi lại không giúp đệ đệ ngươi nói chuyện, nhìn hắn bị đánh này."
"Mẫu thân ngài như thế nào không hỏi xem Hình bộ định tội hắn là cái gì, nếu như ta nói là phụ thân nói với ta, bảng hiệu tướng quân phủ của chúng ta có thể trực tiếp gỡ bỏ trả cho hoàng thượng." Lục Trọng Sơn nhìn Lục Trùng Nham nằm sấp trên giường, trầm giọng nói, "Chuyện sơn phỉ có thể lớn có thể nhỏ, nếu không phải phụ thân đủ trung quân, người vừa nói như vậy, Hình bộ hoàn toàn có thể báo lên cho hoàng Thượng, nói chúng ta cùng thổ phỉ cấu kết lui tới!"
Lục Trùng Nham không nói lời nào, Cố Ngâm Sương đi đến, Lục Trọng Sơn liền rời đi trở về viện tử của mình, Cố Ngâm Sương cầm thuốc trong tay nói với Lục phu nhân, "Mẫu thân, ngài trở về nghỉ ngơi đi, tướng công có ta chiếu cố là được rồi."
Lục phu nhân vẫn cảm thấy người con dâu này không vừa mắt, hài tử mất hơn nửa năm đến bây giờ bụng còn chưa có động tĩnh, đối với nàng càng không có sắc mặt tốt, nghĩ đến Đông di nương đã có cốt nhục, ánh mắt Lục phu nhân nhìn Cố Ngâm Sương càng giống nhìn một con gà mái không đẻ trứng.
Cố Ngâm Sương để nha hoàn đưa Lục phu nhân đi ra ngoài, chính mình thì thay Lục Trùng Nham cởi quần, hèo của Hình bộ một chút cũng không giả dối, nàng cẩn thận thoa thuốc mỡ lên chỗ Lục Trùng Nham bị thương.
"Chuyện này chúng ta không thể lại nhúng vào." Lục Trùng Nham trầm giọng nói ra, nếu không phải Lục gia cùng Cố gia là quan hệ thông gia, nhất định sẽ bị người hoài nghi có hiềm nghi hợp mưu. Đáy mắt Cố Ngâm Sương thoáng hiện lên một tia không cam lòng, nhưng vẫn thuận theo gật đầu, Lục Trùng Nham lại nghĩ tới điều gì, tầm mắt rơi vào trên bụng của nàng, "Sương nhi, chúng ta phải vội vàng sinh hạ con trai trưởng." Phụ thân đã đối với hắn rất thất vọng rồi, chỉ cần sinh ra con trai trưởng trước, vẫn có hy vọng.
"Đông di nương không phải đã có cột nhục sao!" Cố Ngâm Sương giả bộ tức giận đẩy tay của hắn ra, thừa dịp lúc nàng đối phó với Thất muội thế nhưng làm cho tiểu thiếp chết tiệt nọ chui vào chỗ trống, có cốt nhục giấu diếm suốt ba tháng, đến lộ bụng bầu không gạt được còn làm bộ như ngu ngốc cùng phu nhân nói mình kỳ thật mỗi tháng đều có quỳ thủy (chắc là dì cả) đến, cho nên liên tục cũng không biết có thai.
"Sao có thể giống nhau chứ, chỉ là một thứ xuất." Lục Trùng Nham cầm ngược tay của nàng nhẹ nhàng vuốt, "Nàng đừng để ý, bất quá nàng chính là thứ xuất, tại sao có thể so với hài tử từ trong bụng nàng sinh ra."
"Hôm nay là Đông di nương, ngày mai sẽ là Hạ di nương, ngày khác sẽ còn có những nữ nhân khác tiến tới hầu hạ chàng." Cố Ngâm Sương nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra hướng bên cạnh ngồi xuống không để ý tới hắn, Lục Trùng Nham hắc hắc cười một tiếng, biết rõ nàng đây là ghen tị, cam kết, "Sẽ không, trong viện tử này có hai di nương, sẽ không nhiều hơn nữa, trong tim ta chỉ có một mình nàng."
"Đây chính là chàng nói." Cố Ngâm Sương quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, sóng trong ánh mắt Hàm Thu trực tiếp trừng Lục Trùng Nham tê dại, vừa định động đây, cái mông lại đau khiến hắn cắn răng, "Ta nói sẽ giữ lời, nàng đừng mất hứng, chờ thương thế ta tốt lên lại tìm cho nàng một chút thuốc bổ thân thể để ăn."
Lục Trùng Nham đối với con trai trưởng chấp nhất giống như là mê muội, Cố Ngâm Sương để hắn nghỉ ngơi còn mình đi ra ngoài, mấy ngày hôm trước nàng giấu diếm Lục Trùng Nham đi bắt mạch, đại phu nói nàng thể hư, có lẽ là di chứng mất hài tử lần trước, bảo nàng phải chú ý dưỡng tốt thân thể, trong ngày thường chén thuốc mang đến cho nàng cũng không ít, nàng cũng tùy thời có phái người thủ thuốc tới kiểm tra bã thuốc, đều không có vấn đề gì, nhưng bụng vì sao còn chưa có động tĩnh...
Ngày hôm sau Ngâm Hoan về đến nhà, tất cả Hình bộ đều phán quyết xong, Kỳ lão gia ngưng chức, về phần Kỳ gia Nhị tiểu thư, một khi nói, người liền trực tiếp từ trong lao mang đến am ni cô cách Lâm An thành rất xa, còn lão ma ma tuổi già từ trong cung đi ra ngoài, bởi vì không người nào phụng dưỡng cho nên ở lại, thuận tiện trông giữ nhốt, ở đó cả đời, ăn chay niệm phật, cơ bản cũng không có sống mà như chết, phần lớn điên rồi.
Mà thế tử phi đang ở Lục vương phủ từ đầu tới đuôi cũng chưa từng xuất hiện, chỉ là lúc Kỳ lão gia bị ngưng chức sau đó thì trở về Kỳ phủ một chuyến.
Kỳ Tố Như ngồi trong xe ngựa, đem tổ mẫu mình từ nhỏ mang theo trên người tiều tụy rất nhiều, có thể nàng bây giờ đều là tự thân khó bảo toàn, lúc trước nàng nghĩ về trước để xem một chút, bị Lục vương phi ngăn cản, nói chuyện này Lục vương phủ không nhúng tay vào, nàng đã gả vào Lục vương phủ, thì không thể xuất hiện trên công đường, Kỳ gia này ngã xuống, sau này mình ở vương phủ cuộc sống có thể càng không được dễ chịu.
"Tiểu thư, ngài thật sự muốn đi sao." Thước Nhi gặp xe ngựa không phải là hướng Lục vương phủ, muốn nói lại thôi.
"Thước Nhi, hình thức hôm nay, nếu phụ thân không thể mau chóng phục chức, Kỳ gia rất nhanh sẽ bị Nhị thúc bọn họ làm chủ." Kỳ Tố Như thu hồi thần sắc bi thương, mẫu thân sinh ba nữ nhi, Nhị thúc Nhị thẩm vốn là đối với phụ thân làm chủ có ý kiến, hôm nay phụ thân bị đình chức, thêm chuyện Nhị muội phạm tội làm cho danh tiếng Kỳ gia bị tổn thương, Nhị thúc bọn họ nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình.
"Đi kính nhờ vương gia cùng thế tử không phải là càng tốt sao?" Thước Nhi không hiểu tiểu thư nhà mình vì sao có việc khó mà không tìm thế tử hỗ trợ, lại muốn đi tìm người khác.
Kỳ Tố Như nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Nếu không bây giờ ngươi trở về cầu tình với thế tử?"
"Là Thước Nhi nhiều chuyện." Thước Nhi lập tức cúi đầu xuống, Kỳ Tố Như cầm lấy gương trong hộp nhìn nhìn trang dung hôm nay, trong lòng lại có vài phần tung tăng như chim sẻ...
Rất nhanh đã đến Ngọc Châu Các, chưởng quỹ bên trong nhìn thấy nàng, mang theo nàng đi tới một gian trong rạp ở hậu viện, cửa bao sương mở phân nửa, bên trong hình như có mùi đốt nhang, tản mát ra một cổ mùi thơm nhàn nhạt, Kỳ Tố Như sửa sang lại quần áo một chút, ra hiệu Thước Nhi canh giữ ở cửa, đẩy cửa vào.
Ghế lô chia làm trong ngoài phòng, một đạo bình phong trở cách tầm mắt của nàng, trong đỉnh lô trước tấm bình phong bốc lên một tia khói, sau tấm bình phong tựa hồ có âm thanh nấu nước cô lỗ.
Đi vòng qua, Kỳ Tố Như chứng kiến chỗ ngồi bị sa mỏng che rõ ràng là bóng dáng của Tưởng Như Nhân, vẻ mặt có chút khó có thể tin, một bên sau tấm bình phong còn có một nha hoàn ngồi ở đó pha trà.
"Như thế nào, nhìn thấy ta rất thất vọng?" Tưởng Như Nhân mệnh nha hoàn đem sa mỏng rút lui, trước mặt nàng còn đặt một cây đàn cổ, "Ta chỉ là muốn xem thử Kỳ tỷ tỷ đánh đàn một chút, hình ảnh ca ca pha trà, ý cảnh không sai."
Lúc trước chỗ này là nơi Kỳ Tố Như cùng Tưởng Cảnh Trí thường tới, giữa bọn họ có chừng mực lễ độ, nhiều nhất cũng dùng loại phương thức này đến gặp nhau, cũng là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng Kỳ Tố Như, ngày hôm nay Tưởng Như Nhân bắt chước tái hiện, đối với nàng mà nói lại như là một loại châm chọc.
"Như Nhân ngươi tại sao lại ở đây." Đáy mắt Kỳ Tố Như thoáng hiện lên một tia tức giận, sau đó khôi phục thần sắc, ngồi xuống.
"Hôn kỳ ca ca gần tới, không rảnh đi đến, ta thay hắn đến phó ước." Nha hoàn đã bưng trà pha ngon lên, Tưởng Như Nhân rót cho nàng một chén tiếp tục nói, "Cho nên Kỳ tỷ tỷ có chuyện gì thì cùng ta nói, dù sao hôm nay ngươi đã là thế tử phi Lục vương phủ, cùng ca ca gặp mặt đơn độc ảnh hưởng không tốt, ca ca cũng là cân nhắc đến thanh danh của ngươi."
Mặt Kỳ Tố Như liền biến sắc, tay bưng ly trà run lên nhè nhẹ, nàng cũng biết toàn bộ rồi?
"Không có chuyện trọng yếu gì, chỉ là tự ôn chuyện thôi."
"Tự ôn chuyện hẹn đến chỗ này, ta còn tưởng rằng kỳ tỷ tỷ là muốn ôn chuyện cũ chứ." Sa mỏng này, đàn cổ này, còn có hương trà quanh quẩn trong không khí, nói là ôn chuyện, không bằng nói ôn lại tình cũ thì chuẩn xác hơn.
"Như Nhân, ngươi nói như vậy là có ý gì, ta và ca ca ngươi trong lúc đó là thanh bạch." Kỳ Tố Như trầm mặt, nàng hào hứng vội vàng đi đến, không nghĩ tới lại gặp muội muội này, còn chưa đủ mất mặt sao.
"Ta biết rõ ngươi và ca ca ta trong lúc đó không có gì, hôm nay ta thay ca ca đến chỉ là muốn nói cho Kỳ tỷ tỷ, sau này không cần phải viết thơ đến Tưởng phủ nữa, cũng không cần lại đi quấy rầy ca ca, ngươi nên biết thân phận của ngươi bây giờ cùng Tưởng phủ và ca ca không có một chút quan hệ, Kỳ tỷ tỷ, ta muốn ngươi cần phải nghe được rõ ràng, sẽ không không biết xấu hổ như vậy." Tưởng Như Nhân nói thong thả, nhẹ nhàng sờ dây đàn một chút, ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Ngâm Hoan lên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn đến Tô Khiêm Mặc đang nói chuyện với đại ca, mấy ngày nay hắn đều cùng mình ở tại Nam Sơn tự, ngay cả Bát vương phủ cũng không kịp trở về một chuyến.
Hình bộ thụ lý vụ án ngày đó lại tra xét lần nữa, chỉ còn lại một mình Trần Hổ còn sống, hắn nói qua toàn bộ vụ án, trước đây Kỳ tiểu thư cấu kết sơn phỉ, ở phía sau mưu hại mạng người, mặc kệ Ngâm Hoan có chết hay không, tên tội của nàng bày ở đó, mà động cơ của nàng là hại Ngâm Hoan chết, Bát vương phủ cùng Cố phủ tứ hôn không có hiệu quả, hôn sự của Tam thiếu gia Bát vương phủ lại có thể làm dự định khác.
Đây cũng liên lụy đến ý tứ sau lưng của Kỳ phủ, cứ việc Kỳ lão phu nhân cùng kỳ lão gia đều phủ nhận biết rõ chuyện này, nhưng sao một tiểu thư còn chưa xuất giá lại có một số bạc lớn cầm trong tay, lúc nàng hướng cha mẹ muốn khoản bạc này chẳng lẽ Kỳ gia chưa từng có bất kỳ hoài nghi nào, hoặc là nói Kỳ gia làm bộ như không biết mà dung túng cách làm của nàng, bởi vì ban đầu Kỳ phu nhân có ý đồ cùng Bát vương phủ kết thông gia.
Hoàng Thượng rất nhanh đã biết chuyện này, bởi vì cái gọi là trị nhà không nghiêm, nề nếp gia đình bất chính, đủ loại chuyện Kỳ gia Nhị tiểu thư làm đã chứng minh Kỳ gia đối với nàng sủng ái cùng dung túng vô cùng, hoàng thượng hoàng hậu đều là người biết chuyện, chẳng lẽ thật là một hài tử quản giáo không tốt? Cũng là các ngươi vui mừng thấy nàng đi làm chuyện này, chỉ là không nghĩ tới biết làm chuyện ác như vậy mà thôi.
Thánh chỉ cũng không để vào mắt, mưu toan dùng loại phương thức này làm cho thánh chỉ trở thành phế thải, vì vậy nên Kỳ Tố Lam mới mưu tính giết người.
Hoàng Thượng lại xuống một đạo thánh chỉ, Kỳ lão gia ngay cả nữ nhi cũng quản giáo không tốt, vậy thì đi về nhà ngây ngốc vài năm trước tiên nuôi dạy hài tử tốt, đừng nói làm hoàng đế không có suy nghĩ, nữ nhi này nuôi không tốt, gieo họa có thể không chỉ là một gia đình.
Mà Kỳ Tố Lam, sơn phỉ cũng dám cấu kết, cùng bọn họ làm giao dịch như thế, trực tiếp để nàng xuống tóc làm ni cô, hoàn tục cũng không cần, cả đời làm bạn thanh đăng cổ phật.
Án này liên lụy đến Lục Trùng Nham, không có chứng cớ chứng minh hắn cố ý giựt giây Kỳ Tố Lam đi tìm sơn phỉ, mà là lúc thê tử Cố Ngâm Sương muốn mời Kỳ tiểu thư tới nhà ngồi một chút, nói chuyện phiếm hàn huyên thì Kỳ tiểu thư tùy ý hỏi, dựa theo lời của hắn mà nói, hắn làm sao lại nghĩ đến Kỳ gia tiểu thư không chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút đơn giản như vậy, nên tất cả mọi người đều trò chuyện nói nghe một chút.
Hình bộ làm sao lại thắng một bộ giải thích này của hắn, Lũng Đông mua người giết người nhiều, Lũng Đông cùng Lâm An thành vẫn còn có chút khoảng cách, ngươi một vị tướng quân phủ thiếu gia, làm sao sẽ mua người giết người chứ, việc tìm kiếm người trung gian biết rõ ràng như thế, quan trường không phải là một nhà, Lục Trùng Nham giải thích là, Đại ca nói cho hắn biết, số lần Lục Trọng Sơn cùng Lục tướng quân đi ra ngoài trừ phiến loạn nhiều, tự nhiên biết rõ một chút.
Mà Lục tướng quân mang theo con lớn nhất trả lời chính là, ở nhà chưa bao giờ nói những việc này, không biết lời tiểu nhi tử nói là nghe được từ nơi nào, dù Lục Trùng Nham không làm việc đàng hoàng cả ngày cũng biết nghiên cứu những thứ này tại Hình bộ dùng hình đánh hai mươi đại bản, sau đó để Lục Trọng Sơn dẫn về nhà.
Trên xe ngựa Lục Trùng Nham nằm ở đó một câu cũng không nói, Lục Trọng Sơn ngồi ở đó cũng không nói gì, hai huynh đệ một người hận phụ thân đại ca cũng không nói giúp hắn, một người thì nghĩ đệ đệ của mình tại sao lại biến thành như vậy.
Hai mươi đại bản này là chuyện nhỏ, đối với Lục Trùng Nham mà nói, thành phần xúi giục kia mới là ảnh hưởng thụ nhất, khả năng cứ việc hắn nói dối không có chứng cớ giải thích rõ Kỳ tiểu thư sẽ đi tìm sơn phỉ, nhưng ngày đến nha môn chịu thẩm ở bên ngoài nghe nhiều người nói như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm, người khác đều sẽ cảm thấy hắn tâm thuật bất chính, mà tâm thuật bất chính đây là đại kỵ làm quan, không đợi hắn đại triển khát vọng, hình tượng này đã làm bại hoại.
Về đến nhà Lục Trùng Nham đặc biệt ủy khuất, Lục phu nhân chứng kiến con trai bị đánh thành như vậy, mà con lớn nhất không nói tiếng nào đứng ở đó, đau lòng chỉ trích con trai lớn, "Hình bộ cũng cho ngươi đi làm sao ngươi lại không giúp đệ đệ ngươi nói chuyện, nhìn hắn bị đánh này."
"Mẫu thân ngài như thế nào không hỏi xem Hình bộ định tội hắn là cái gì, nếu như ta nói là phụ thân nói với ta, bảng hiệu tướng quân phủ của chúng ta có thể trực tiếp gỡ bỏ trả cho hoàng thượng." Lục Trọng Sơn nhìn Lục Trùng Nham nằm sấp trên giường, trầm giọng nói, "Chuyện sơn phỉ có thể lớn có thể nhỏ, nếu không phải phụ thân đủ trung quân, người vừa nói như vậy, Hình bộ hoàn toàn có thể báo lên cho hoàng Thượng, nói chúng ta cùng thổ phỉ cấu kết lui tới!"
Lục Trùng Nham không nói lời nào, Cố Ngâm Sương đi đến, Lục Trọng Sơn liền rời đi trở về viện tử của mình, Cố Ngâm Sương cầm thuốc trong tay nói với Lục phu nhân, "Mẫu thân, ngài trở về nghỉ ngơi đi, tướng công có ta chiếu cố là được rồi."
Lục phu nhân vẫn cảm thấy người con dâu này không vừa mắt, hài tử mất hơn nửa năm đến bây giờ bụng còn chưa có động tĩnh, đối với nàng càng không có sắc mặt tốt, nghĩ đến Đông di nương đã có cốt nhục, ánh mắt Lục phu nhân nhìn Cố Ngâm Sương càng giống nhìn một con gà mái không đẻ trứng.
Cố Ngâm Sương để nha hoàn đưa Lục phu nhân đi ra ngoài, chính mình thì thay Lục Trùng Nham cởi quần, hèo của Hình bộ một chút cũng không giả dối, nàng cẩn thận thoa thuốc mỡ lên chỗ Lục Trùng Nham bị thương.
"Chuyện này chúng ta không thể lại nhúng vào." Lục Trùng Nham trầm giọng nói ra, nếu không phải Lục gia cùng Cố gia là quan hệ thông gia, nhất định sẽ bị người hoài nghi có hiềm nghi hợp mưu. Đáy mắt Cố Ngâm Sương thoáng hiện lên một tia không cam lòng, nhưng vẫn thuận theo gật đầu, Lục Trùng Nham lại nghĩ tới điều gì, tầm mắt rơi vào trên bụng của nàng, "Sương nhi, chúng ta phải vội vàng sinh hạ con trai trưởng." Phụ thân đã đối với hắn rất thất vọng rồi, chỉ cần sinh ra con trai trưởng trước, vẫn có hy vọng.
"Đông di nương không phải đã có cột nhục sao!" Cố Ngâm Sương giả bộ tức giận đẩy tay của hắn ra, thừa dịp lúc nàng đối phó với Thất muội thế nhưng làm cho tiểu thiếp chết tiệt nọ chui vào chỗ trống, có cốt nhục giấu diếm suốt ba tháng, đến lộ bụng bầu không gạt được còn làm bộ như ngu ngốc cùng phu nhân nói mình kỳ thật mỗi tháng đều có quỳ thủy (chắc là dì cả) đến, cho nên liên tục cũng không biết có thai.
"Sao có thể giống nhau chứ, chỉ là một thứ xuất." Lục Trùng Nham cầm ngược tay của nàng nhẹ nhàng vuốt, "Nàng đừng để ý, bất quá nàng chính là thứ xuất, tại sao có thể so với hài tử từ trong bụng nàng sinh ra."
"Hôm nay là Đông di nương, ngày mai sẽ là Hạ di nương, ngày khác sẽ còn có những nữ nhân khác tiến tới hầu hạ chàng." Cố Ngâm Sương nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra hướng bên cạnh ngồi xuống không để ý tới hắn, Lục Trùng Nham hắc hắc cười một tiếng, biết rõ nàng đây là ghen tị, cam kết, "Sẽ không, trong viện tử này có hai di nương, sẽ không nhiều hơn nữa, trong tim ta chỉ có một mình nàng."
"Đây chính là chàng nói." Cố Ngâm Sương quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, sóng trong ánh mắt Hàm Thu trực tiếp trừng Lục Trùng Nham tê dại, vừa định động đây, cái mông lại đau khiến hắn cắn răng, "Ta nói sẽ giữ lời, nàng đừng mất hứng, chờ thương thế ta tốt lên lại tìm cho nàng một chút thuốc bổ thân thể để ăn."
Lục Trùng Nham đối với con trai trưởng chấp nhất giống như là mê muội, Cố Ngâm Sương để hắn nghỉ ngơi còn mình đi ra ngoài, mấy ngày hôm trước nàng giấu diếm Lục Trùng Nham đi bắt mạch, đại phu nói nàng thể hư, có lẽ là di chứng mất hài tử lần trước, bảo nàng phải chú ý dưỡng tốt thân thể, trong ngày thường chén thuốc mang đến cho nàng cũng không ít, nàng cũng tùy thời có phái người thủ thuốc tới kiểm tra bã thuốc, đều không có vấn đề gì, nhưng bụng vì sao còn chưa có động tĩnh...
Ngày hôm sau Ngâm Hoan về đến nhà, tất cả Hình bộ đều phán quyết xong, Kỳ lão gia ngưng chức, về phần Kỳ gia Nhị tiểu thư, một khi nói, người liền trực tiếp từ trong lao mang đến am ni cô cách Lâm An thành rất xa, còn lão ma ma tuổi già từ trong cung đi ra ngoài, bởi vì không người nào phụng dưỡng cho nên ở lại, thuận tiện trông giữ nhốt, ở đó cả đời, ăn chay niệm phật, cơ bản cũng không có sống mà như chết, phần lớn điên rồi.
Mà thế tử phi đang ở Lục vương phủ từ đầu tới đuôi cũng chưa từng xuất hiện, chỉ là lúc Kỳ lão gia bị ngưng chức sau đó thì trở về Kỳ phủ một chuyến.
Kỳ Tố Như ngồi trong xe ngựa, đem tổ mẫu mình từ nhỏ mang theo trên người tiều tụy rất nhiều, có thể nàng bây giờ đều là tự thân khó bảo toàn, lúc trước nàng nghĩ về trước để xem một chút, bị Lục vương phi ngăn cản, nói chuyện này Lục vương phủ không nhúng tay vào, nàng đã gả vào Lục vương phủ, thì không thể xuất hiện trên công đường, Kỳ gia này ngã xuống, sau này mình ở vương phủ cuộc sống có thể càng không được dễ chịu.
"Tiểu thư, ngài thật sự muốn đi sao." Thước Nhi gặp xe ngựa không phải là hướng Lục vương phủ, muốn nói lại thôi.
"Thước Nhi, hình thức hôm nay, nếu phụ thân không thể mau chóng phục chức, Kỳ gia rất nhanh sẽ bị Nhị thúc bọn họ làm chủ." Kỳ Tố Như thu hồi thần sắc bi thương, mẫu thân sinh ba nữ nhi, Nhị thúc Nhị thẩm vốn là đối với phụ thân làm chủ có ý kiến, hôm nay phụ thân bị đình chức, thêm chuyện Nhị muội phạm tội làm cho danh tiếng Kỳ gia bị tổn thương, Nhị thúc bọn họ nhất định sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình.
"Đi kính nhờ vương gia cùng thế tử không phải là càng tốt sao?" Thước Nhi không hiểu tiểu thư nhà mình vì sao có việc khó mà không tìm thế tử hỗ trợ, lại muốn đi tìm người khác.
Kỳ Tố Như nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Nếu không bây giờ ngươi trở về cầu tình với thế tử?"
"Là Thước Nhi nhiều chuyện." Thước Nhi lập tức cúi đầu xuống, Kỳ Tố Như cầm lấy gương trong hộp nhìn nhìn trang dung hôm nay, trong lòng lại có vài phần tung tăng như chim sẻ...
Rất nhanh đã đến Ngọc Châu Các, chưởng quỹ bên trong nhìn thấy nàng, mang theo nàng đi tới một gian trong rạp ở hậu viện, cửa bao sương mở phân nửa, bên trong hình như có mùi đốt nhang, tản mát ra một cổ mùi thơm nhàn nhạt, Kỳ Tố Như sửa sang lại quần áo một chút, ra hiệu Thước Nhi canh giữ ở cửa, đẩy cửa vào.
Ghế lô chia làm trong ngoài phòng, một đạo bình phong trở cách tầm mắt của nàng, trong đỉnh lô trước tấm bình phong bốc lên một tia khói, sau tấm bình phong tựa hồ có âm thanh nấu nước cô lỗ.
Đi vòng qua, Kỳ Tố Như chứng kiến chỗ ngồi bị sa mỏng che rõ ràng là bóng dáng của Tưởng Như Nhân, vẻ mặt có chút khó có thể tin, một bên sau tấm bình phong còn có một nha hoàn ngồi ở đó pha trà.
"Như thế nào, nhìn thấy ta rất thất vọng?" Tưởng Như Nhân mệnh nha hoàn đem sa mỏng rút lui, trước mặt nàng còn đặt một cây đàn cổ, "Ta chỉ là muốn xem thử Kỳ tỷ tỷ đánh đàn một chút, hình ảnh ca ca pha trà, ý cảnh không sai."
Lúc trước chỗ này là nơi Kỳ Tố Như cùng Tưởng Cảnh Trí thường tới, giữa bọn họ có chừng mực lễ độ, nhiều nhất cũng dùng loại phương thức này đến gặp nhau, cũng là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng Kỳ Tố Như, ngày hôm nay Tưởng Như Nhân bắt chước tái hiện, đối với nàng mà nói lại như là một loại châm chọc.
"Như Nhân ngươi tại sao lại ở đây." Đáy mắt Kỳ Tố Như thoáng hiện lên một tia tức giận, sau đó khôi phục thần sắc, ngồi xuống.
"Hôn kỳ ca ca gần tới, không rảnh đi đến, ta thay hắn đến phó ước." Nha hoàn đã bưng trà pha ngon lên, Tưởng Như Nhân rót cho nàng một chén tiếp tục nói, "Cho nên Kỳ tỷ tỷ có chuyện gì thì cùng ta nói, dù sao hôm nay ngươi đã là thế tử phi Lục vương phủ, cùng ca ca gặp mặt đơn độc ảnh hưởng không tốt, ca ca cũng là cân nhắc đến thanh danh của ngươi."
Mặt Kỳ Tố Như liền biến sắc, tay bưng ly trà run lên nhè nhẹ, nàng cũng biết toàn bộ rồi?
"Không có chuyện trọng yếu gì, chỉ là tự ôn chuyện thôi."
"Tự ôn chuyện hẹn đến chỗ này, ta còn tưởng rằng kỳ tỷ tỷ là muốn ôn chuyện cũ chứ." Sa mỏng này, đàn cổ này, còn có hương trà quanh quẩn trong không khí, nói là ôn chuyện, không bằng nói ôn lại tình cũ thì chuẩn xác hơn.
"Như Nhân, ngươi nói như vậy là có ý gì, ta và ca ca ngươi trong lúc đó là thanh bạch." Kỳ Tố Như trầm mặt, nàng hào hứng vội vàng đi đến, không nghĩ tới lại gặp muội muội này, còn chưa đủ mất mặt sao.
"Ta biết rõ ngươi và ca ca ta trong lúc đó không có gì, hôm nay ta thay ca ca đến chỉ là muốn nói cho Kỳ tỷ tỷ, sau này không cần phải viết thơ đến Tưởng phủ nữa, cũng không cần lại đi quấy rầy ca ca, ngươi nên biết thân phận của ngươi bây giờ cùng Tưởng phủ và ca ca không có một chút quan hệ, Kỳ tỷ tỷ, ta muốn ngươi cần phải nghe được rõ ràng, sẽ không không biết xấu hổ như vậy." Tưởng Như Nhân nói thong thả, nhẹ nhàng sờ dây đàn một chút, ngẩng đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Danh sách chương