Edit: Mây

Thời điểm Ngâm Hoan có thể đứng dậy đi tự nhiên thì Hứa Tình U đã vào Lục vương phủ, cho dù nhiều lễ nghi hơn nữa cũng không cách nào đền bù thân phận thiếp thất này của nàng, quý thiếp cũng là thiếp, không thể lên bàn trên, không thể bái đường thành thân, không thể từ Lục vương phủ cửa chính mà vào, cũng không có rượu yến.

Khí trời dần dần lạnh lên, Ngâm Hoan bên này nhận được vài thứ gì đó mà Tô Khiêm Mặc từ Dương quan sai người mang đến, là thượng hạng da lông của dân Bắc đồ, nói là để nàng làm một bộ quần áo giữ ấm, còn có một bình thuốc mỡ, cái hộp dù không tinh xảo như của người khác, nhưng dựa theo lời hắn nói, thứ đồ của của dân Bắc đồ rất có hiệu quả bởi vì cuộc sống du mục của họ thường thường bị thương mà thứ thuốc mỡ này rất có hiệu quả trị thương.

Cho dù là nàng không đề cập chuyện này trong thư cho hắn nhưng Tô Khiêm Mặc cũng sẽ có người khác nói cho hắn biết nàng đã gặp phải chuyện gì, muốn gạt hắn hả không có cửa đâu.

Ngâm Hoan nghe hương thơm mát lạnh kia, sai Thanh Nha đem da lông này đưa cho mẫu thân và lão phu nhân trước, chính mình chỉ lưu lại một ít để làm trùm tay áo và khăn choàng cổ.

Tốn bốn năm ngày công phu, Ngâm Hoan sai Nhĩ Đông đem khăn quàng cổ đã làm xong cùng thư đưa cho A Hỉ, chính mình thì đổi qua một thân xiêm y, sai người hỏi thăm đại tẩu có thèm ăn gì không, dẫn theo Tập Noãn đến Thiên Ngọc các.

Một năm trôi qua chuyện làm ăn cũng dần tốt hơn, Ngâm Hoan đi vào cửa hàng, Trần chưởng quỹ đang bề bộn chào hỏi khách khứa, Ngâm Hoan liền xoay người lên lầu, không bao lâu sau thì Trình Bích Nhi cũng đến đây.

Ngâm Hoan sai Tập Noãn đi xuống tìm chưởng quỹ lấy một ít đồ trang sức đeo tay thượng đẳng mang lên, nàng thấy Trình Bích Nhi tinh thần mệt mỏi, trêu ghẹo nói, "Sao vậy có phải tỷ ở nhà bị Trình phu nhân ép học thêu phải không?"

Trình Bích Nhi ngước mắt nhìn nàng, "Phải, các ngươi đều lấy chuyện này giễu cợt ta đi." Từ nhỏ nàng cái gì học cũng nhanh, duy chỉ có việc học nữ hồng thêu thùa các loại là không thể học được, nhưng sau này lập gia đình ít gì cô nương gia phải biết nữ hồng thêu thùa mới được, Trình phu nhân quyết định được chút nào hay chút đó, ngày ngày buộc nàng thêu, cả người liền tiều tụy đi.

"Xem ra trong của hồi môn của tỷ phải có thêm hai tú nương mới được." Ngâm Hoan nghiêm túc nói , Trình Bích Nhi nhào lên cù nàng, "Bình thường nhìn ngươi làm người nhu thuận, có ai biết được miệng lưỡi ngươi cũng ghê gớm như vậy chứ!"

"Được rồi được rồi, là lỗi của muội Trình đại tiểu thư tha cho muội đi, Đại tiểu thư xem chút tấm lòng của muội mà tha cho muội đi." Ngâm Hoan cầu xin tha thứ, vội vàng sai Tập Noãn đặt mâm trang sức lên bàn, trên mâm đều là những trang sức thượng phẩm do công tượng sư phụ làm được Ngâm Hoan sai Trần chưởng quỹ lưu lại.

"Coi như muội còn có lương tâm." Trình Bích Nhi lúc này mớ có chút ít tinh thần, cầm lấy vài món nhìn kỹ, Tập Noãn lấy ra gương đồng, Ngâm Hoan cũng đồng dạng ướm thử,.

"Đừng gỡ xuống, tỷ cứ để như vậy mà ra ngoài coi như là tuyên truyền cho cửa hàng muội." Ngâm Hoan thấy nàng thật thích cũng không rời tay, liền đưa tay cầm lấy một vòng tay giúp nàng đeo lên, Trình Bích Nhi nhìn trái nhìn phải, cực kỳ hài lòng, "Tặc tặc, cũng chỉ có ta đeo lên nhìn mới đẹp nhỉ."

"Một lát nữa xem tỷ có chịu nổi không, cực kỳ nặng đó." Ngâm Hoan cầm lấy một chiếc vòng đưa cho nàng đeo lên, kéo cao tay áo, lộ ra một chiếc vòng có kiểu dáng tương tự chỉ là hoa văn khác nhau, "Muội cũng có chuẩn bị một bộ cho Tưởng tỷ tỷ, khi nào tỷ đến phủ Thái tử thì cầm theo hộ muội."

"Chính mình mở tiệm trang sức mà nhìn ngươi ăn mặc kìa, lại đây tỷ tỷ đưa ngươi cái này." Trình Bích Nhi tháo xuống tất cả, chọn một cây trâm tinh xảo nhất đưa Ngâm Hoan mang, hai chuỗi châu rơi rủ xuống không hề dung tục chút nào.

"Vậy muội muội ta phải cảm ơn tỷ rồi." Ngâm Hoan thấy nàng muốn tất cả, ra hiệu Tập Noãn chuẩn bị cẩn thận cho nàng mang về, nàng bình thường không quá thích những món trang sức nàng, sờ sờ trên đầu đang muốn tháo xuống cái trâm trên đầu, Trình Bích Nhi chặn lại nói, "Không cho phép gỡ xuống, ta đã đưa cho muội thì muội ít nhất phải đeo hai mươi ngày mới được tháo xuống đó."

Ngâm Hoan bật cười, buông tay xuống nghĩ tới đợi nàng đi lại gỡ xuống, hai người lại hàn huyên một hồi, đến gần chạng vạng, Trình Bích Nhi cáo từ rời đi, Ngâm Hoan tiễn nàng ra khỏi cửa của cửa hàng, chính mình cũng ngồi lên xe ngựa đi Nam thị mua chút ít trái cây khai vị cho đại tẩu.

Lúc xe ngựa đi ra từ Nam thị sắc trời có chút tối, nhìn như sắp mưa, Tập Noãn vén rèm nhắc phu xe chạy nhanh một chút, phu xe giá một tiếng, thớt ngựa nhanh chóng chạy về hướng Cố phủ.

Trở về vào trong xe không bao lâu, đột nhiên xe ngựa thắng gấp, Ngâm Hoan chưa kịp ngồi vững liền bị ngã ra phía sau, cái ót đập vào thành xe, "Tiểu thư, ngài không có sao chứ." Tập Noãn té ở một bên vội vàng đi đến đỡ nàng lên, đối với bên ngoài hô tp một tiếng, "Có chuyện gì vậy?"

Mà thật lâu phía ngoài phu xe cũng không có đáp lại, xe ngựa lại từ từ chạy chậm lại, Tập Noãn vén rèm muốn đi ra xem, thì đột nhiên thấy một thanh kiếm sáng choang xuất hiện trước mặt mình, kiếm kia tựa như chạm vào mũi của nàng chỉ cần hơi động một chút thì sẽ thấy máu.

"Tập Noãn, làm sao vậy?" Ngâm Hoan sờ sờ cái ót bị đụng đau, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tập Noãn, một hồi kiếm quang, rèm bị một bổ một nửa rơi xuống, Ngâm Hoan thấy bốn năm người mang kiếm đứng đó, mà người phu xe kia đã ngã trên mặt đất, không biết là chết hay sống.

"Nàng ta phải không?" Một người lấy ra một bức tranh trong tay, mở ra nhìn một chút, nói với chỉ kiếm vào người nàng, "Không sai."

"Mang đi!" Người nọ gõ vào cổ Tập Noãn một cái, Tập Noãn mềm mại té xuống, người nọ khom lưng đi vào xe ngựa, kéo tay Ngâm Hoan, Ngâm Hoan bị đau hừ một tiếng, "Thả ta ra, tự ta sẽ đi!"

"Không cần ngươi đi, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi." Vừa dứt lời, mũi liền truyền tới một hương vị gay mũi, Ngâm Hoan nghiêng đầu thì thấy vết máu trên cổ gã phu xe rồi dần dần mất đi ý thức...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện