Ngày hôm nay, Quân Khải vừa về tới phòng liền phát hiện, ánh mắt của nhóm bạn cùng phòng nhìn mình bỗng dưng có gì đó kỳ quái.

“Mấy người sao vậy, làm gì nhìn tôi như thế ?” Anh không hiểu gì hỏi.

Cả đám giật mình hai giây, sau đó Trương Khiếu mạnh đứng dậy, túm lấy Giản Quân Khải kéo ra ban công. Cậu ta choàng một tay qua cổ Quân Khải, giọng điệu mang theo chút bà tám, “Cậu với Dư Hạc thật sự là một đôi hả ?”

Quân Khải sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng cười, “Đúng vậy, mà có điều, sao cậu biết ?”

“Ôi trời, đúng là thật a, tớ đã nói quan hệ của cậu với Dư Hạc sao mà tốt thế kia mà.” Trương Khiếu hơi khoa trương đề cao âm lượng, sau đó quay đầu liếc nhìn hai thằng bạn còn lại trong phòng, “Hiện giờ trên diễn đàn trường toàn bình luận về hai cậu không đó, tiêu đề là cái gì ‘Bàn về những cp xứng đôi nhất trường’, đứng hạng nhất chính là hai người các cậu, có lẽ là nhiều người đã biết.” Nói xong cậu ta bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Quân Khải, “Bất quá tớ vẫn nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của bọn nữ sinh thôi, không ngờ các cậu là thật.”

Quân Khải vừa nghe được một nửa thì chân mày đã khẽ nhíu, cho đến khi Trương Khiếu nói hết thì sắc mặt của anh đã hoàn toàn đen xì.

Trương Khiếu có chút lo lắng nhìn anh, “Cái kia… Lý Tân cậu ấy hình như không quá thích… ừm, đồng tính luyến ái. Bất quá, anh em bọn này sẽ vẫn ủng hộ cậu, Ha ha ha.”

Quân Khải miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, “Cám ơn.”

Anh đi đến chỗ của mình ngồi xuống, mở máy tính lên diễn đàn của trường bọn họ, anh nhìn lướt qua trang đầu, liền thấy ngay bài post mà Trương Khiếu nói.

Vừa mở ra, lâu đầu tiên chính là các loại ảnh chụp của anh với Dư Hạc, cũng không biết là bị chụp khi nào. Gồm có cảnh anh xoa đầu Dư Hạc, cảnh anh nắm tay Dư Hạc, đương nhiên những tấm khác cũng chính là cảnh bọn họ đi cùng nhau.

Dưới loạt ảnh là một đoạn văn, “No.1: Giản Quân Khải khoa quản trị kinh doanh và Dư Hạc khoa tài chính, nghe nói là học cùng trung học, đây chính là một cp điển hình của điển hình a. Một người đẹp trai tuấn tú, một người thanh khiết sáng sủa, đứng chung một chỗ quả thực không thể nào xứng đôi hơn. Hơn nữa, dựa theo lâu chủ nói thì tỉ lệ đây một đôi thật rất rất cao, các cậu có thấy bạn bè nào học khác ngành mà ngày nào cũng cùng đi ăn sáng cùng đi học chưa ? Có thấy bạn bè nào động phát là xoa đầu người ta chưa ? Các cậu đã gặp chưa hử ?”

Giản Quân Khải quả thực không biết nên nói thế nào để hình dung tâm tình của mình giờ phút này, cơn tức lúc đầu không hiểu lý do gì mà dần dần tiêu tán, sau đó là một chút lo lắng bắt đầu bốc lên.

Cuối cùng, anh nhè nhẹ hít một hơi, gọi một cú điện thoại cho Dư Hạc.

“A lô !”

“Tiểu Hạc.” Vừa nghe thấy tiếng Dư Hạc, Quân Khải liền bất giác mỉm cười.

“Ừm ? Có gì không ?” Giọng Dư Hạc lười biếng, như một sợi lông chim nhẹ nhàng phớt vào lòng Quân Khải.

Anh nhẹ giọng ho khan một tiếng, “Em… buồn ngủ à ?”

Dư Hạc thấp giọng cười, “Không có. Anh chẳng phải muốn nói gì sao, nói đi.”

“Hôm nay… Bạn cùng phòng em có tỏ thái độ gì… khác thường không ?” Nghĩ nghĩ, Quân Khải vẫn quyết định hỏi lái đi một ít.

“Anh nói về chuyện ảnh chụp chúng ta bị công bố trên mạng ?” Thái độ của Dư Hạc rất thản nhiên hỏi, trong giọng nói còn mang theo chút nhập nhèm buồn ngủ.

“Ô ?” Quân Khải ngạc nhiên, “Em biết rồi ?”

“Ừm, giữa trưa đã biết.” Dư Hạc ngoan ngoãn đáp.

“Em không cảm thấy…” Quân Khải ngừng một chút, “Có hơi phiền nhiễu sao ?”

“Quân Khải cảm thấy phiền nhiễu à ?” Dư Hạc lại đột nhiên hỏi anh.

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi. Em chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, mặc kệ người ta thấy thế nào thì đều chẳng liên quan tới chúng ta, anh biết chứ, cho nên không cần lo lắng cho em.” Thanh âm Dư Hạc rất bình thản, một bộ bình tĩnh không chút gợn sóng.

Quân Khải dịu dàng cười. Anh suýt nữa thì đã quên, Dư Hạc em ấy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, thì trong bản tính vẫn luôn có phần lạnh lùng, đặc biệt là khi gặp phải những kẻ khiến em ấy thấy phiền phức.

“Ừmm, em không thấy khó chịu là được rồi. Dù sao mấy ngày nữa chúng ta đã có thể dọn ra ngoài ở, bài viết trên diễn đàn có lẽ chỉ đồn thổi một thời gian thôi, mấy hôm nữa là qua ấy mà.”

“Ừm.” Dư Hạc khẽ lên tiếng.

“Vậy… Em có muốn thứ bảy này cùng theo anh đến bữa tiệc không ?” Quân Khải gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng nhàn nhạt cười.

“Đi… đi !” Dư Hạc cúi đầu, đáy mắt bỗng hiện lên một tia sáng không rõ nghĩa.

Quân Khải lập tức nở nụ cười, “Tốt lắm. Quyết định vậy rồi nha ! Ngủ ngon, anh cúp đây.”

“Ưm, ngủ ngon.”

Tuy đã nói sẽ không để ý ánh nhìn của người khác, nhưng ngày hôm sau khi Quân Khải ngồi ăn trong nhà ăn với Dư Hạc, trong lòng anh vẫn có một sự phiền toái không tên bốc lên. Quân Khải cau mày buông đũa xuống, xoay người sang hướng khác lạnh lùng liếc nhóm nữ sinh từ đầu đến giờ cứ nhìn chằm chằm bọn họ. Nhóm nữ sinh nọ cả kinh, vội vàng quay mặt đi, im lặng ăn.

Dư Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lúc nhìn thấy bài post em đã nghĩ, người sẽ bị phiền phức nhất chính là anh.”

“Nè ! Biết nhiêu người nhìn em thảo luận không ngừng, em thật sự không xấu hổ chút nào sao ? Anh sắp bị phiền chết rồi a !” Quân Khải nặng nề thở một tràng, sau đó nghiêm mặt ăn tiếp.

“Được rồi mà ! Các nàng ấy thảo luận cũng đâu có gì ác ý.” Dư Hạc vừa ăn vừa ngọng nghịu nói.

Quân Khải nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên giật giật, một tình tự chua xót chợt dâng lên. Anh cúi đầu, không nói.

Hai người ăn xong bữa sáng, dừng chân lại trước cửa căn tin.

“Anh về thẳng ký túc xá đi, không cần đưa em đi học.” Dư Hạc nhẹ nhàng cười, “Anh đừng cứ nghĩ là em là con nít nữa.”

Quân Khải cũng chẳng biết có ý đồ gì, vươn tay hung hăng vò vò tóc Dư Hạc, “Đã biết, anh bạn nhỏ ạ. Anh về đây.”

“Ừ.” Dư Hạc bất đắc dĩ nhìn anh, hơi sửa sang lại mái tóc bị Quân Khải quậy rối, “Gặp lại sau.”

Quân Khải đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Dư Hạc dần đi xa, sau đó xoay người chuẩn bị trở về ký túc xá.

Thình lình di động vang lên.

Giản Quân Khải lấy điện thoại ra, cau mày nhìn chữ “Ba” hiện lên trên màn hình, ngón tay trước khi bắt máy do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống.

Thế nhưng, anh còn chưa kịp mở miệng, giọng nói giận dữ của Giản Hành Tri đã truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Giản Quân Khải, con lập tức về nhà cho ba.”

Quân Khải sửng sốt, nhưng vẫn thản nhiên hỏi lại, “Ba, có chuyện gì sao ?”

“Con còn không biết xấu hổ hỏi à, con với thằng nhóc Dư Hạc kia rốt cuộc là thế nào ? !”

Hai chữ ‘Dư Hạc’ vừa phát ra từ miệng ba mình, sắc mặt của Quân Khải liền tức khắc thay đổi. “Ba có ý gì ?”

“Có ý gì ? Ba còn phải nói cho con là ý gì ? Con trước tiên cút về nhà ngay rồi nói sau.” Giản Hành Tri nặng nề thở hổn hển, ngữ khí nghiêm khắc lạnh như một khối băng.

Quân Khải bên đây hơi nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn qua lại có hơi nguy hiểm: “Vâng, được. Hết buổi học hôm nay con sẽ về. Chiều 3 giờ bọn con không có tiết.”

“Ba nói lập tức, con không hiểu tiếng người sao ?”

“Thật xin lỗi, giảng viên hôm nay rất nghiêm khắc, nếu ba không muốn con thi rớt môn này thì nên chờ đến buổi chiều con học xong hẵng nói ! Dù sao thì, con nghĩ cũng đâu phải chuyện gì trọng yếu đúng không ?”

“Con…”

Không đợi Giản Hành Tri nói hết, Quân Khải liền trực tiếp cúp điện thoại.

Anh lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại, mím môi không nói gì.

Ha ha. Có lẽ đã đến lúc ngả bài rồi nhỉ ! Quân Khải châm chọc nghĩ. Chắc là sẽ giống như kiếp trước, đầu tiên là cãi nhau một trận tưng bừng với ba, sau đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy xong thì phẫn nộ tông cửa chạy đi…

Chỉ là chẳng qua, kiếp này nó xảy ra sớm hơn kiếp trước vài năm mà thôi. Kiếp trước, bọn họ cắt đứt quan hệ cha con là khi nào nhỉ, chắc là, vài năm sau khi anh tốt nghiệp đại học đi ? Anh lại nghĩ đến cái người đóng vai mẹ kế của mình, khẽ cười vài tiếng.

Trên mặt anh vẫn bình tĩnh như thường học cho hết buổi học hôm nay, sau đó gọi một cuộc cho Dư Hạc, nói mình có việc phải về nhà một chuyến, rồi trực tiếp lên taxi về thẳng nhà.

Vừa mở cửa, liền nhìn thấy ba mình đang ngồi hút thuốc trên ghế salon, ánh mắt của ông nhìn thẳng tắp về phía trước, vẻ mặt lạnh tảng đá.

Quân Khải vô cùng bình tĩnh đi đến trước mặt Giản Hành Tri ngồi xuống, “Ba, gọi con về nhà có chuyện gì không ?”

Giản Hành Tri rút điếu thuốc ra vùi đầu thuốc vào gạt tàn, chân mày ông vì nổi giận mà nhướn cao, khóe miệng mím thành một đường cong lãnh liệt. “Con còn biết đường về nhà ?”

Quân Khải hơi nhướn mày, khóe miệng nở một nụ cười mỉm thản nhiên, “Xin lỗi, tại giờ học hôm nay thật sự không thể vắng.”

Giản Hành Tri hừ lạnh một tiếng, nổi giận trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt. “Xoạt !” Ông phẫn nộ giơ tay lên, cả xấp ảnh trong tay liền thẳng tắp bay về phía Quân Khải.

Xấp ảnh khi ập vào người Quân Khải tuy không không có lực đạo gì, nhưng những mép giấy bén mỏng sượt qua làn da làm gây nên chút đau rát. Mặt Quân Khải trong nháy mắt liền trầm xuống, một lát sau, anh nhẹ nhàng cười, nâng mắt nhìn ba mình, nhưng không hề nói gì.

Ảnh chụp yên lặng rơi xuống đất, Quân Khải liếc mắt một cái sắc lạnh, trong đó còn có cả những ảnh chụp có từ hơn một năm trước, trên mỗi tấm đều là những hành động vô cùng thân thiết giữa bọn họ.

“Giản Quân Khải, con thành thật nói cho ba biết đi, con với tên nhóc Dư Hạc rốt cuộc là quan hệ như thế nào ?” Giản Hành Tri nói tới đây thì đã hơi nghiến chặt răng.

Quân Khải cười khinh một tiếng, anh lại nâng mắt, trong ánh mắt mang theo một tia trào phúng thản nhiên, “Nếu ba đã biết rồi, thì cần gì hỏi lại con !”

“Con…” Lửa giận trong ngực Giản Hành Tri lại bốc lên, gân xanh trên cổ nổi lên rõ rệt. Ông hít sâu một hơi, cưỡng chế cơn giận xuống “Con mẹ mày, không biết kinh tởm hả…”

Giản Hành Tri im lặng một lúc lâu, vừa bật ra khỏi miệng lại là một câu như thế.

Nụ cười trên mặt Quân Khải nhất thời tiêu tán, khuôn mặt anh không một tia hoảng hốt nao núng, nghiêm túc nhìn người ba của mình, “Con yêu em ấy, thế thì có gì ghê tởm ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện