“Hi, thì ra anh ở đây.” Kiều Tân Hạo từ phía sau vỗ vai Lý Y Dương một cái, cười cười.

Lý Y Dương giật mình, xoay đầu lại, “Tôi còn tưởng là với cá tính của cậu thì sẽ không chịu đến chứ.”

“Nếu là tôi trước kia đích thật sẽ không muốn đến, có điều hiện giờ không có tiền ăn cơm cho nên mới tới ăn ké. Tôi nói trước nha, tôi chưa mua quà tặng cho em gái anh.” Kiều Tân Hạo nhún vai, vẻ mặt đương nhiên.

Lý Y Dương cười, không nề hà nói: “Yên tâm, tôi đâu thèm để ý mấy chuyện này. Bởi vậy tôi đã nói hay là cậu cứ đến nhà tôi ở cho rồi, tôi có thể nói với ba một tiếng, ổng sẽ không để ý đâu.”

“Quên đi !” Kiều Tân Hạo khoát tay áo, “Tôi không thích ở nhà người khác ! Tôi cũng không phải thật sự không có chỗ ở.”

“Đúng vậy !” Lý Y Dương cười gật gật đầu, “Cậu chỉ là túng đến mức đi ăn chùa thôi.”

Không đợi Kiều Tân Hạo giận quá hóa giận, y đã an ủi vỗ vỗ vai hắn, “Chẳng phải đến ăn chùa sao ? Đi thôi, chúng ta qua bên kia.”

Kiều Tân Hạo ở một bên chuyên tâm chọn đồ ăn, hắn lúc nào cũng là bộ dáng này, bất kể lúc nào cũng toát ra một khí thể kiêu ngạo tùy tiện lại vênh váo, mà cũng chính nhờ… bộ dáng này, mà khiến ai đó mê muội, khiến ai đó muốn áp hắn xuống dưới thân, làm cho hắn đau đến khóc thành tiếng.

Lý Y Dương lộ ra một nụ cười mỉm thản nhiên, có phần chuyên chú theo dõi gương mặt nghiêng của hắn, đáy mắt lóe lên một tia sáng mờ ám.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một trận xôn xao.

Kiều Tân Hạo xoay người thì vừa thấy, ánh mắt hơi sáng rực, “Dư Hạc, cậu ta sao lại ở chỗ này.” Nói rồi hắn khẽ cười, trực tiếp buông đĩa thức ăn xuống, sải bước đi về phía đằng kia.

“Dư Hạc ?” Lý Y Dương đứng tại chỗ hơi sửng sốt, y nhíu nhíu mày, “Tại sao lại là nó !”

“Xin chào, Dư Hạc, cậu sao cũng ở chỗ này ?” Kiều Tân Hạo cười vẫy vẫy tay về phía bọn họ, thái độ tỏ ra vô cùng thân thiết.

Giản Quân Khải ánh mắt chợt lóe, không nói gì.

Dư Hạc nhìn Kiều Tân Hạo đang mỉm cười đến gần bọn họ, cau mày, theo lệ gật gật đầu.

“Lần trước làm vỡ cửa kính nhà cậu, thật ngại quá.” Hắn ngay từ đầu đã chỉ nói chuyện với mỗi Dư Hạc, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Giản Quân Khải vậy.

Quân Khải khẽ khàng cười, nụ cười mang theo chút trào phúng, nhưng lại ngoài ý muốn không có phản ứng gì.

“Không sao, cậu đã nói xin lỗi với tôi rồi.”

“Không ngờ trong tình huống này mà cũng gặp được cậu, quả thật là bất ngờ. Sao nào ? Cậu quen em gái của A Dương ư ?” Kiều Tân Hạo mỉm cười.

Dư Hạc: “…”

“Thôi rồi, xem ra cậu lại biến thành tên mặt than ít nói a.” Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, “Đồ ăn ở bên kia, cậu muốn ăn gì không ?”

Dư Hạc mặt mày càng nhăn nhó sâu hơn, cậu hơi hơi hé miệng, trong lúc ánh mắt Kiều Tân Hạo còn đang tỏa sáng mà chớp mắt chuyển hướng về phía Quân Khải, “Ở đây chán quá, chúng ta tặng quà xong rồi nhanh về đi !”

Quân Khải nở nụ cười, “Được, Lý Y Hiểu ở bên kia, chúng ta qua đi.”

Dư Hạc nhìn về phía anh chỉ, sau đó trầm mặc đi đến đằng đó.

Giản Quân Khải xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười khinh miệt với Kiều Tân Hạo, “Muốn cua người ta không phải chỉ đơn giản như vậy đâu, cậu thật đúng là một chút cũng không hiểu Dư Hạc a ! Đứng trước mặt em ấy mà không nhìn tôi sẽ làm em ấy tức giận.”

Nói xong anh đắc ý cười, xoay người đuổi theo cước bộ của Dư Hạc.

“Cậu…” Kiều Tân Hạo hung hăng hít sâu vài hơi, siết chặt nắm tay.

“Ha ha… Ha ha ha ha.”

Dư Hạc nghi hoặc quay đầu nhìn anh một cái, “Cười cái gì thế, trông ngốc chết đi được !”

Quân Khải cố gắng duy trì nét bình tĩnh trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được nhếch môi cười, “Không có, anh chỉ là cảm thấy… thật thích thú !”

Dư Hạc bĩu môi, lại quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Tân Hạo một cái, nhíu nhíu mày, “Anh đã từng nói cậu ta muốn câu dẫn em ?”

“Trông bộ dạng hiện tại của hắn, thì chắc là đúng thế !”

“Nhưng mà tại sao cậu ta lại thích em” Dư Hạc mấp máy môi, “Nếu cậu ta không để ý thì em rất muốn kết bạn với cậu ta. Còn về phần những mặt khác…”

Lúc nói tới đây ngay cả chính cậu cũng không tin được mà cười, “Mười mấy năm trước đây tất cả mọi người đều tránh xa em, đột nhiên bây giờ như thế nào lại xuất hiện nhiều người thích em như vậy nhỉ. Oa, tự dưng thấy mình có mị lực ghê nha !”

Giản Quân Khải vẻ mặt khinh bỉ nói: “Mặc dù hiện tại với ngoại hình này vẫn có thể hấp dẫn người khác, thế nhưng cũng đừng tự kỉ như vậy chứ ! Nghe anh này…”

Anh xoay người lại, câu lấy vai Dư Hạc, biểu tình bất chợt trở nên dị thường nghiêm chỉnh, “Ít nhất tên kia đối với cậu tuyệt đối sẽ không thật tâm, hắn kiêu căng ngạo mạn, lòng tự trọng lại quá mạnh mẽ, chính là thuộc cái loại người bị người khác làm bẽ mặt thì nhất định sẽ trả thù cho bằng được. Mà anh thì… làm bẽ mặt hắn không chỉ một hai lần.”

Dư Hạc trong lòng chớp động, biểu tình nháy mắt lạnh xuống, “Ý của anh là, hắn là vì muốn trả thù anh, cho nên mới muốn đến câu dẫn em nhằm khiến anh đau khổ.”

Quân Khải buông cậu ra, “Tóm lại, em đừng nên có quan hệ sâu lắm với hắn.”

Dư Hạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đột ngột trở nên phức tạp.

“Sao vậy ?”

Dư Hạc lắc lắc đầu, không nói gì.

“Chúng ta đi thôi !”

Lý Y Hiểu nhìn Dư Hạc với Giản Quân Khải đi tới, hơi cau mày, “Dư Hạc cậu bây giờ quả thật đã khác hẳn trước đây rồi nhỉ, thế nào, trước giờ tôi chỉ từng nghe nói nữ sinh trung học không đứng đắn mới đi cặp kè với bọn nhà giàu mới nổi, để cho người khác bao dưỡng mình. Bây giờ ngay cả nam sinh cũng vậy sao ?” Nói rồi ánh mắt của nàng đảo qua người Quân Khải và Dư Hạc một vòng, đột nhiên nở nụ cười, “Quan hệ của các cậu thật đúng là tốt.”

Sắc mặt Dư Hạc lạnh lùng, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

“Tôi đã từng nghe rằng mình như thế nào thì sẽ nhìn người khác ra thế nấy. Có những người cứ thích nghĩ xấu cho người khác, bởi vậy chắc chắn bản thân sẽ còn xấu xa hơn gấp trăm lần.” Quân Khải mang trên mặt một nụ cười mỉm, ánh mắt lại rét lạnh thấy xương.

“Cậu nói vậy là ý gì.” Lý Y Hiểu nhất thời liền nổi giận, tức điên nhìn anh.

“Tôi không có ý gì, chỉ là không rõ cậu rốt cuộc có điểm nào hơn người mà hết lần này đến lần khác muốn hãm hại Dư Hạc, trước kia thì nói em ấy ghê tởm, bây giờ lại nói là bị người bao dưỡng, cậu có biết không, căn cứ vào những điều trong , thì những ngôn từ của cậu đã đủ để Dư Hạc yêu cầu nhận lỗi rồi. Mặt khác, nếu sự tình quá mức nghiêm trọng, còn có thể tố cáo cậu tội vũ nhục phỉ báng người khác. Tôi cảm thấy, lời mà cậu vừa mới nói đã có thể gán vào tội tình nghi đã vũ nhục người khác, dù sao thì cậu cũng đã nói ra trước mặt bao nhiêu người thế này.” Giản Quân Khải lạnh lùng nói, quét mắt một vòng nhìn những người vẫn đang im lặng vây xem, “Đừng tưởng rằng cậu có một người cha giàu có thì muốn làm gì cũng được.”

“Cậu đừng hòng ở nơi này mà lừa bịp người ta, lại còn cái gì Luật Dân Sự nữa, nói cứ như là sự thật vậy, tôi cho cậu biết…”

“Hiểu Hiểu.”

Ngay lúc này, một giọng nói tràn ngập tức giận từ sau lưng nàng truyền tới, Lý Y Dương mặt mày tối sầm đi đến, “Anh chẳng phải đã cảnh cáo em đừng gây chuyện sao ?”

Y xoay người, nhìn lướt về phía một người đàn ông trung niên ở ngoài sân đang nói chuyện với bạn bè, hơi cau mày, “Ba đang ở bên kia kìa, em thật muốn bị ông đánh hay sao ?”

“Anh, ngay cả anh cũng giúp bọn họ sao.” Lý Y Hiểu căm tức giậm chân, chợt cảm giác những ánh mắt chung quanh đều mang theo chút khinh thường.

“Xin lỗi.” Lý Y Dương nhẹ cười với Dư Hạc và Giản Quân Khải, “Thật sự là xin lỗi, Hiểu Hiểu nó từ nhỏ đã được nuông chiều quá nên hóa hư, tính tình có điểm không được tốt, nó cũng chỉ là hơi cứng đầu thôi, chứ thật ra không có ý gì xấu cả.”

“Ha ha.” Giản Quân Khải cười, ngữ khí phi thường châm biếm, “Anh nói nàng không có ý gì xấu, anh cho là chỉ cần nói vài câu như vậy, lại cũng không xúc phạm gì tới người khác, thì sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp luật sao ? Nếu thế thì tôi mỗi lần gặp em gái anh sẽ vũ nhục nàng vài câu nhé…” Nói xong anh xoay người, liếc mắt nhìn Lý Y Hiểu một cái, “Một đứa con gái như vậy, vừa thấy đã biết không có gia giáo, lại còn luôn tự cho mình là công chúa, chẳng phải chỉ là nhà có chút tiền thôi sao, tôi thấy ngay cả gái điếm còn cao quý hơn nàng.”

“Cậu…” Hai mắt Lý Y Hiểu tràn đầy lửa giận, nàng giơ tay lên muốn đánh tới.

“Được rồi.” Lý Y Dương giữ cổ tay nàng, lạnh lùng nhìn nàng, ngữ khí vô cùng uy nghiêm.

“Anh ! Anh vừa nãy cũng nghe cậu ta nói rồi đó !” Lý Y Hiểu nhất thời cảm thấy ức chế tột cùng, hốc mắt cũng đã đỏ lên.

Giản Quân Khải nhẹ nhàng nở nụ cười, “Trên thế giới luôn có những người như vậy, xem mình với người khác như ở hai cấp bậc khác nhau. Tôi chỉ mới nói cậu một câu như vậy mà đã chịu không nổi. Cậu mắng Dư Hạc cũng đâu chỉ một lần, nếu dựa theo phản ứng vừa rồi của cậu, thì Dư Hạc chắc là phải muốn giết cậu mới được coi là phản ứng bình thường.”

Nói xong anh lạnh lùng đảo mắt nhìn những người chung quanh một lần, “Tôi cũng có một người thân làm luật sư, cho nên những lời tôi vừa nói cũng không phải là nói bừa, tuyệt đối là có căn cứ pháp luật, người nào không tin cứ về tra thử, nếu về sau còn để tôi nghe được lời nào vũ nhục Dư Hạc nữa, thì tôi nhất định sẽ tố cáo người đó.”

“Còn cậu.” Giản Quân Khải khinh miệt liếc mắt nhìn Lý Y Hiểu, “Chẳng lẽ cậu mời Dư Hạc đến dự party sinh nhật của mình chính là để vũ nhục mấy câu với em ấy ư, thật đúng là ăn no rửng mỡ.”

Lý Y Hiểu nhất thời cảm thấy lửa giận trong nháy mắt bốc lên tận đại não, nàng một tay còn đang bị anh trai nắm, tay kia liền từ bên cạnh mò được một ly rượu mà hướng về mặt Giản Quân Khải hất.

“Xoát” một tiếng, dòng rượu màu đỏ theo làn tóc chậm rãi chảy xuống, sau đó từ cổ áo chảy xuống ngực.

Tiểu Hạc.” Quân Khải lăng lăng nhìn thiếu niên đang chắn trước mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng phẫn nộ, ngực không ngừng phập phồng.

Dư Hạc nhăn nhăn mày, mái tóc rũ xuống dính trên trán, chóp mũi một mùi cay nồng của chất cồn, quần áo ướt nhẹp dán lên da thịt, dinh dính khiến người ta không thể nào thoải mái.

Cậu móc từ trong túi ra một hộp quà, vứt ngay xuống dưới chân Lý Y Hiểu, biểu tình dị thường lãnh liệt.

“Có một số việc, tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không để ý. Cậu lần này đã hơi quá đáng.”

Giản Quân Khải hơi kinh ngạc nhìn Dư Hạc, thật sự không nghĩ rằng cư nhiên có một ngày sẽ nghe được một câu như thế từ trong miệng cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện