Tôi đương nhiên là sẽ không phản đối. Thực tế phải đợi tôi giúp "kế sách công nông nghiệp đại phát triển" của cha xong thì mới dồn sức chỉnh đốn lại công việc ở xưởng sửa chữa. Theo tôi thấy, xưởng sửa chữa phát triển đến quy mô này cũng đã gặp phải vấn đề chướng ngại, nếu không thể gia sức phá bỏ chướng ngại đó thì sự phát triển sau này sẽ càng gặp hạn chế.
Lần này đến thôn Phong Thụ đã có sự chuẩn bị trước, không giống như lần trước mang tay không với cái miệng đến, ăn hết sạch hai con gà mà người ta cực khổ nuôi và một ít cá khô khó khăn lắm mới để dành được.
Thấy tôi lại mua một đống thịt cá, thuốc rượu, bánh kẹo, nhưng Lương Xảo cũng không ngăn cản, cười khánh khách cầm chiếc rổ đi theo sau tôi. Chỉ đến khi tôi còn muốn mua mấy cân mì sợi thì mới cắn môi nhẹ nhắc nhở một câu.
"Nặng quá rồi, tôi không xách được nữa đâu."
Tôi vỗ vào đầu mình một cái, cũng phải. Nhà họ Lương cách đường lớn khoảng 3,4 dặm nữa, đều là những con đường nhỏ giữa núi gập gềnh, cũng đủ cho hai người chúng tôi vất vả một trận rồi.
Thói đời gì thế này! Có tiền mà cũng không có nơi nào có thể thuê xe!
"Đợi đã, tôi gọi điện thoại một chút."
Đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ gọi điện thoại cũng khó. Ôi chà, nghèo đói lạc hậu quả thật là chẳng làm gì được.
Xách một đống đồ, ôm hai thùng nuôi ong, khó khăn lắm mới đến được công ty Ngũ Giao Hoá. Tôi đặt thùng ong xuống, dặn Lương Xảo đứng ngoài cổng chờ tôi, rồi chạy thẳng lên tầng hai, xông vào phòng làm việc của giám đốc Tôn.
"Tiểu Tuấn. Ha ha. Chào cậu."
Giám đốc Tôn cười híp cả mắt đứng dậy chào tôi.
Từ sau khi xưởng sửa chữa thành chi nhánh thuộc vào công ty Ngũ Giao Hoá thì tháng nào tôi cũng phải gặp giám độc Tôn một hai lần. Đương nhiên phần lớn là mang đến lợi ích cho anh ta. Tên này cũng thật là thản nhiên, khi nhận đồ "hối lộ" của công tử của chủ nhiệm Liễu mà không một chút chùn tay.
Có sự qua lại này thì quan hệ của chúng tôi đương nhiên là không như bình thường rồi.
"Anh Tôn, công ty Ngũ Giao Hoá của các anh có xe không? Điều một xe đưa chúng tôi đến thôn Phong Thụ một chuyến."
Tôi cũng không hề giấu diếm, nói thẳng ra yêu cầu.
Tên này mỗi tháng nhận của tôi cả mấy chục đồng, điều xe đưa tôi đi một chuyến có gì là không nên chứ? "Ha ha, xe thì có hai chiếc, một là xe tải và một chiếc Gaz, đều ra ngoài chuyển hàng hoá rồi."
Nhìn dáng vẻ của giám đốc Tôn tình hình không giống như giả.
"Vậy xe máy thì sao? Xe ba bánh có không? Đừng nói với tôi là anh ra ngoài đều đi bộ đấy nhé!"
Khi đó, ở huyện Hướng Dương, một số đơn vị tương đối có thực lực thường dùng xe ba bánh hoặc xe máy để làm xe chuyên dùng cho lãnh đạo. Giống như ở cục nông nghiệp vậy, à, xin lỗi, ở đó có xe ô tô riêng!
"Được được được, đại thiếu gia, tôi đây sẽ đi gọi tài xế cho cậu."
"Gọi tài xế gì chứ, chìa khoá đâu, tôi đi lái."
Giám đốc Tôn nhìn thăm dò tôi từ trên xuống dưới, cười gượng chắp tay như kiểu cầu xin tôi tha thứ vậy: "Đại thiếu gia, cậu tha cho tôi đi. Nếu như để chủ nhiệm Liễu biết được ông ấy còn không lột da tôi ra sai? Đừng hại bạn bè như vậy."
Bạn bè?
Ha ha
Trong thời gian này tôi đang cố gắng để càng nhiều người trưởng thành thừa nhận tôi (đương nhiên cần phải rất cẩn thận, không thể quá huyênh hoang)
Lương Xảo nhìn thấy tôi thật sự lái xe đến thì vẻ vui mừng và hưng phấn trên khuôn mặt khỏi phải nói.
Giám đốc Tôn hết sức nịnh hót, lại còn đích thân lái xe đưa tôi đến. Thấy Lương Xảo thì hai mắt dựng lên.
"Oa, em gái thật xinh đẹp! Tên gì vậy?"
Tôi lập tức hằm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Giám đốc Tôn, đừng trách tôi không nhắc anh. Mấy ngày trước có một thằng lưu manh ở phố cổ tên là Triệu Cường dám có ý trêu chọc chị tôi, bây giờ còn đang bị nhốt trong sở đấy, răng đầy mồm cũng không còn, mười đầu ngón tay cũng bị tôi dẫm cho nát rồi! Tôi đã bảo Hắc Tử ở nhà giam số 5 "chăm sóc" tốt cho hắn rồi, có lẽ khi hắn từ phòng giam đi ra chắc phải bò mà đi mất."
"Hắc tử?"
Vẻ mặt của giám đốc Tôn tái đi.
Nhìn dáng vẻ của hắn có thể cũng đã từng nghe thấy cái tên Hắc Tử này.
Nhìn tôi ít tuổi mà nói chuyện làm như có thật, giáo huấn giám đốc Tôn người ta như con cháu mình vậy, Lương Xảo không nhịn được mà hé miệng cười, nhẹ nhàng vén váy một chút rồi ôm đồ ngồi vào trong xe.
Giám đốc Tôn ngẩn ra, khó khăn lắm mới gượng gạo thu ánh mắt lại, hậm hực khởi động xe máy phi thẳng đến thôn Phong Thụ, tôi thật có chút lo lắng, cái tên này sẽ không vì lòng thấp thỏm mà lái xe đâm xuống hố chứ?
Lương Quốc Thành mấy hôm trước đã nghe Lương Kinh Vĩ nhắc đến chuyện nuôi ong, cũng không để tâm đến, chỉ coi là trẻ con ăn nói ba hoa thôi, mấy đời nay có từng nghe nói ong mật cũng có thể nuôi đâu. Cái loại đó lông xù, xấu xí, nuôi nó à? Còn không bị nó chích cho sao?
Đến khi tôi ngồi xe máy mang hai thùng nuôi ong đến thì Lương Quốc Thành và thím Lương mới ngẩn ra.
Tôi đã giới thiệu qua một chút cho họ.
Lương Quốc Thành luống cuống chân tay. Giám đốc công ty Ngũ Giao Húa cũng là một nhân viên có máu mặt của quốc gia lại đích thân lái xe máy đưa con gái mình về cái thôn Phong Thụ nghèo nàn này, thật là vinh dự quá.
Cũng may là Lương Kinh Vĩ đã từng gặp qua, nên lập tức mời khách vào.
Giám đốc Tôn vốn chỉ nề mặt tôi mới đi đến đây, nhưng khi nghe tôi nói người trước mặt là một hậu sinh trẻ tuổi anh tuấn, lại là một cán bộ phó liên cấp, chiến đấu anh hùng, ngang bằng với công thần, thì không khỏi trở nên nghiêm túc kính nể, thu lại ánh mắt khinh thường.
Khi Lương Xảo xách chiếc làn to đầy thịt, cá, rượu thuốc vào cửa thì thím Lương gái thật sự ngạc nhiên.
"Xảo Nhi, lấy từ đâu đây?"
Thím Lương nhỏ giọng xuống hỏi.
Lương Xảo cắn cắn môi, liếc nhìn tôi.
"Ôi trời, cái con nhóc này, thật là không hiểu chuyện. Sao có thể...sao có thể bảo người ta mua nhiều đồ như vậy chứ? Nhà chúng ta sao mà nhận được ân tình này?"
Thím Lương không khỏi oán trách.
Tôi bước lại cười nói: "Thím ơi, đừng khách sáo thế. Cháu và Xảo Nhi thật sự là bạn tốt mà."
Lương Xảo liếc nhìn tôi, khuôn mặt đỏ lên, trong lòng quả thật ngọt ngào.
"Thím này, phiền thím làm chút cơm được không? Cháu đói rồi, giám đốc Tôn cũng chưa ăn cơm."
"Ờ ờ, được, thím đi nấu ngay, cháu ngồi đi, ngồi đi...Xảo Nhi, mau, luộc mấy quả trứng gà để Tiểu Tuấn lót dạ trước..."
"Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ đi đi!"
Lương Xảo rất ít tỏ ra chút nhõng nhẽo như vậy, dáng vẻ đó quả thật là xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều, lập tức làm cho tôi nhìn mà ngẩn ra. Lương Xảo mỉm cười ngọt ngào với tôi, đưa tay ra xoa mặt tôi.
Ngất mất!
Không được trêu người ta như thế!
Ngẩn ra một lúc, tôi mới đi tới mở tài liệu nuôi ong ra, giảng giải cho cha con Lương Quốc Thành. Trình độ văn hoá của Lương Quốc Thành không cao, nghe có chút khó nhọc, may mà Lương Kinh Vĩ rất thông minh, lại đã tốt nghiệp cấp ba, hiểu những thứ này cũng không tốn sức. Kì nghỉ phép của anh ấy cũng được nhiều ngày, chắc cũng đủ hướng dẫn cha mẹ chăm sóc hai thùng ong này.
Lương Quốc Thành nghe thấy ngày nào cũng phải gặp lại sinh vật đầy lông này thì trong lòng có chút lo lắng, nhìn tình hình này chắc nếu không phải nể mặt tôi thì dù thế nào bác ấy cũng sẽ không chịu nuôi chúng.
"Như thế này chú Quốc Thành, hai chuyên gia nuôi ong của viện nông khoa tỉnh đã đến huyện Hướng Dương chúng ta nghiên cứu điều tra để đưa ra phương án mở rộng ngành nuôi ong này. Hai ngày nữa cháu sẽ mời họ đến thôn Phong Thụ, chú có câu hỏi gì thì có thể hỏi trực tiếp họ."
Lương Quốc Thành lớn tuổi hơn cha tôi, nhưng tôi vẫn gọi là chú. Như vậy tốt hơn một chút, để tránh tôi gọi là bác thì làm chú ấy cảm thấy mình đi quá giới hạn---nào có thể cao hơn chủ nhiệm Liễu.
"Chuyên gia trong tỉnh lại có thể đến cái góc núi hẻo lánh chúng tôi sao?"
Lương Quốc Thành có chút không tin.
Tôi cười nói: "Hôm qua cháu cùng họ từ tỉnh về, ngồi xe 4 tiếng đồng hồ làm cho các khớp xương đều muốn rời ra rồi."
Lương Kinh Vĩ liếc nhìn tôi, cười nói: "Cậu đã theo chú Quốc Cường luyện tập một năm rồi, cơ thể quả thật rắn chắc, lúc tôi 10 tuổi đâu có được cơ thể tốt như vậy."
Lương Kinh Vĩ đúng là anh hùng chiến đấu, tôi đã tận mắt nhìn thấy khả năng chịu đựng của anh ấy, tán dương tôi như vậy quả thật là vinh dự!
Tôi không khỏi dương dương tự đắc.
Giám đốc Tôn lấy làm lạ nói: "Tiểu Tuấn, cậu còn luyện võ cơ á?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao có thể xử lý tên Triệu Cường ở trong phòng giam?"
Tôi không quên nhắc hắn một câu. Bạn bè là bạn bè, nếu như dám động đến bạn gái của tôi thì lập tức tôi sẽ trở mặt! Đừng có hòng xin đường sống.
Giám đốc Tôn ngại ngùng cười. Ai mà biết được hắn dám có ý với Lương Xảo không, hắn đảo mắt chú ý đến Lương Kinh Vĩ.
"Liên trưởng Lương, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"21 tuổi rồi."
Lương Kinh Vĩ trả lời rất khách khí, giọng không khỏi có chút rụt rè.
Phó liên 21 tuổi đúng là rất trẻ, nhưng nếu như không phải là trận tự vệ phản kích thì một mình anh ta vừa mới được đề bạt lên trung đội trưởng mà muốn thăng thêm một cấp nữa thì e là phải đợi thêm 2,3 năm nữa.
"Thế đã có đối tượng chưa?"
"Chưa có..."
Lương Kinh Vĩ xoa xoa tay, có chút ngại ngùng.
"Chà chà chà, anh Tôn, đùng có đưa ra chủ ý linh tinh nữa. Sư trưởng của anh Kinh Vĩ đã nói là muốn anh ấy làm con rể rồi, người ta cũng là nữ sĩ quan nghiêm chỉnh, lại còn rất xinh đẹp.
Tôi chỉ nói đùa vậy thôi.
Tên giám đốc Tôn này cũng thật là lắm trò, lại còn muốn làm mai mối nữa.
Lương Kinh Vĩ trố mắt ra nhìn, không biết có ý gì.
Tôi nháy mắt với anh ấy, anh ấy mới hiểu rằng tôi đang muốn giải vây giúp, vì thế đỏ mặt lên nói: "Sư trưởng cũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn chưa gặp mặt."
Kinh!
Một người thật thà nói dối, trình độ cũng không thấp hơn bổn nha nội tôi, làm bộ như có thật.
Giám đốc Tôn lập tức không nói gì nữa, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang có chút buồn bực.
Ai mà biết được câu nói đùa đó mấy năm sau lại trở thành sự thật. Chỉ có điều hơi khác là người nhắm Lương Kinh Vĩ không phải là con gái của sư trưởng mà là thiên kim của phó quân trưởng, cũng chính vì vậy mới có một Lương phó đoàn trưởng mới chỉ 26 tuổi năm 1987 quay về huyện Hướng Dương làm báo cáo.
Đây là chuyện sau này, không cần nhắc tới.
"Anh Kinh Vĩ, địa điểm đóng quân của đơn vị anh là ở gần tỉnh hội của tỉnh D phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cách thành phố bao xa?"
"Chính là ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố hai mươi mấy dặm."
Tôi lẩm bẩm tự nói, quả nhiên không hỏ là thành phố lớn nhất của phía nam, từ vùng ngoại ô đến trung tâm thành phố chỉ có hai mươi mấy dặm, gần ít như từ huyện Hướng Dương đến thôn Phong Thụ.
"Nhờ anh một chuyện có được không?"
Lương Kinh Vĩ cười nói: "Tiểu Tuấn, cậu còn phải nói khách sáo với tôi vậy sao? Có chuyện gì cứ nói đi."
"Sau khi anh về đơn vị, có thời gian đến trung tâm thành phố, nếu thấy có máy nướng bánh mì bán thì mua hộ em hai chiếc nhé."
"Máy nướng bánh mì? Tiểu Tuấn cậu muốn cái máy đó để làm gì?"
"Việc này thì anh đừng hỏi, em tự có cách sử dụng."
"Nghe nói rất đắt."
"Chuyện tiền bạc thì anh không phải lo, càng nhanh càng tốt."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Lúc này Lương Xảo đang bê mấy quả trứng mới luộc lên, nghe thấy tôi hỏi về máy nướng bánh thì lập tức biết được đó là mua cho cô ấy. Tôi đã từng nói sẽ mở cho cô ấy hiệu làm bánh, nên không khỏi mỉm cười với tôi, lộ ra những cái răng trắng tinh, tôi cũng mỉm cười lại.
Xảo nhi yên tâm, nhưng gì tôi đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm.
Còn nhỏ tuổi mà đã tính toán cho mình, người đàn ông như vậy rất đáng dựa phải không?
Lúc này không có âm thanh gì, nhưng nghìn lời vạn ngữ đều đã ở trong lòng.
Thấy nụ cười của Lương Xảo như một đoá hoa đang nở, giám đốc Tôn lại có chút thất thần, nhưng vẫn kịp nhớ đến lời cảnh cáo của tôi, vội vàng quay đầu đi.
Lần này đến thôn Phong Thụ đã có sự chuẩn bị trước, không giống như lần trước mang tay không với cái miệng đến, ăn hết sạch hai con gà mà người ta cực khổ nuôi và một ít cá khô khó khăn lắm mới để dành được.
Thấy tôi lại mua một đống thịt cá, thuốc rượu, bánh kẹo, nhưng Lương Xảo cũng không ngăn cản, cười khánh khách cầm chiếc rổ đi theo sau tôi. Chỉ đến khi tôi còn muốn mua mấy cân mì sợi thì mới cắn môi nhẹ nhắc nhở một câu.
"Nặng quá rồi, tôi không xách được nữa đâu."
Tôi vỗ vào đầu mình một cái, cũng phải. Nhà họ Lương cách đường lớn khoảng 3,4 dặm nữa, đều là những con đường nhỏ giữa núi gập gềnh, cũng đủ cho hai người chúng tôi vất vả một trận rồi.
Thói đời gì thế này! Có tiền mà cũng không có nơi nào có thể thuê xe!
"Đợi đã, tôi gọi điện thoại một chút."
Đưa mắt nhìn xung quanh, bây giờ gọi điện thoại cũng khó. Ôi chà, nghèo đói lạc hậu quả thật là chẳng làm gì được.
Xách một đống đồ, ôm hai thùng nuôi ong, khó khăn lắm mới đến được công ty Ngũ Giao Hoá. Tôi đặt thùng ong xuống, dặn Lương Xảo đứng ngoài cổng chờ tôi, rồi chạy thẳng lên tầng hai, xông vào phòng làm việc của giám đốc Tôn.
"Tiểu Tuấn. Ha ha. Chào cậu."
Giám đốc Tôn cười híp cả mắt đứng dậy chào tôi.
Từ sau khi xưởng sửa chữa thành chi nhánh thuộc vào công ty Ngũ Giao Hoá thì tháng nào tôi cũng phải gặp giám độc Tôn một hai lần. Đương nhiên phần lớn là mang đến lợi ích cho anh ta. Tên này cũng thật là thản nhiên, khi nhận đồ "hối lộ" của công tử của chủ nhiệm Liễu mà không một chút chùn tay.
Có sự qua lại này thì quan hệ của chúng tôi đương nhiên là không như bình thường rồi.
"Anh Tôn, công ty Ngũ Giao Hoá của các anh có xe không? Điều một xe đưa chúng tôi đến thôn Phong Thụ một chuyến."
Tôi cũng không hề giấu diếm, nói thẳng ra yêu cầu.
Tên này mỗi tháng nhận của tôi cả mấy chục đồng, điều xe đưa tôi đi một chuyến có gì là không nên chứ? "Ha ha, xe thì có hai chiếc, một là xe tải và một chiếc Gaz, đều ra ngoài chuyển hàng hoá rồi."
Nhìn dáng vẻ của giám đốc Tôn tình hình không giống như giả.
"Vậy xe máy thì sao? Xe ba bánh có không? Đừng nói với tôi là anh ra ngoài đều đi bộ đấy nhé!"
Khi đó, ở huyện Hướng Dương, một số đơn vị tương đối có thực lực thường dùng xe ba bánh hoặc xe máy để làm xe chuyên dùng cho lãnh đạo. Giống như ở cục nông nghiệp vậy, à, xin lỗi, ở đó có xe ô tô riêng!
"Được được được, đại thiếu gia, tôi đây sẽ đi gọi tài xế cho cậu."
"Gọi tài xế gì chứ, chìa khoá đâu, tôi đi lái."
Giám đốc Tôn nhìn thăm dò tôi từ trên xuống dưới, cười gượng chắp tay như kiểu cầu xin tôi tha thứ vậy: "Đại thiếu gia, cậu tha cho tôi đi. Nếu như để chủ nhiệm Liễu biết được ông ấy còn không lột da tôi ra sai? Đừng hại bạn bè như vậy."
Bạn bè?
Ha ha
Trong thời gian này tôi đang cố gắng để càng nhiều người trưởng thành thừa nhận tôi (đương nhiên cần phải rất cẩn thận, không thể quá huyênh hoang)
Lương Xảo nhìn thấy tôi thật sự lái xe đến thì vẻ vui mừng và hưng phấn trên khuôn mặt khỏi phải nói.
Giám đốc Tôn hết sức nịnh hót, lại còn đích thân lái xe đưa tôi đến. Thấy Lương Xảo thì hai mắt dựng lên.
"Oa, em gái thật xinh đẹp! Tên gì vậy?"
Tôi lập tức hằm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Giám đốc Tôn, đừng trách tôi không nhắc anh. Mấy ngày trước có một thằng lưu manh ở phố cổ tên là Triệu Cường dám có ý trêu chọc chị tôi, bây giờ còn đang bị nhốt trong sở đấy, răng đầy mồm cũng không còn, mười đầu ngón tay cũng bị tôi dẫm cho nát rồi! Tôi đã bảo Hắc Tử ở nhà giam số 5 "chăm sóc" tốt cho hắn rồi, có lẽ khi hắn từ phòng giam đi ra chắc phải bò mà đi mất."
"Hắc tử?"
Vẻ mặt của giám đốc Tôn tái đi.
Nhìn dáng vẻ của hắn có thể cũng đã từng nghe thấy cái tên Hắc Tử này.
Nhìn tôi ít tuổi mà nói chuyện làm như có thật, giáo huấn giám đốc Tôn người ta như con cháu mình vậy, Lương Xảo không nhịn được mà hé miệng cười, nhẹ nhàng vén váy một chút rồi ôm đồ ngồi vào trong xe.
Giám đốc Tôn ngẩn ra, khó khăn lắm mới gượng gạo thu ánh mắt lại, hậm hực khởi động xe máy phi thẳng đến thôn Phong Thụ, tôi thật có chút lo lắng, cái tên này sẽ không vì lòng thấp thỏm mà lái xe đâm xuống hố chứ?
Lương Quốc Thành mấy hôm trước đã nghe Lương Kinh Vĩ nhắc đến chuyện nuôi ong, cũng không để tâm đến, chỉ coi là trẻ con ăn nói ba hoa thôi, mấy đời nay có từng nghe nói ong mật cũng có thể nuôi đâu. Cái loại đó lông xù, xấu xí, nuôi nó à? Còn không bị nó chích cho sao?
Đến khi tôi ngồi xe máy mang hai thùng nuôi ong đến thì Lương Quốc Thành và thím Lương mới ngẩn ra.
Tôi đã giới thiệu qua một chút cho họ.
Lương Quốc Thành luống cuống chân tay. Giám đốc công ty Ngũ Giao Húa cũng là một nhân viên có máu mặt của quốc gia lại đích thân lái xe máy đưa con gái mình về cái thôn Phong Thụ nghèo nàn này, thật là vinh dự quá.
Cũng may là Lương Kinh Vĩ đã từng gặp qua, nên lập tức mời khách vào.
Giám đốc Tôn vốn chỉ nề mặt tôi mới đi đến đây, nhưng khi nghe tôi nói người trước mặt là một hậu sinh trẻ tuổi anh tuấn, lại là một cán bộ phó liên cấp, chiến đấu anh hùng, ngang bằng với công thần, thì không khỏi trở nên nghiêm túc kính nể, thu lại ánh mắt khinh thường.
Khi Lương Xảo xách chiếc làn to đầy thịt, cá, rượu thuốc vào cửa thì thím Lương gái thật sự ngạc nhiên.
"Xảo Nhi, lấy từ đâu đây?"
Thím Lương nhỏ giọng xuống hỏi.
Lương Xảo cắn cắn môi, liếc nhìn tôi.
"Ôi trời, cái con nhóc này, thật là không hiểu chuyện. Sao có thể...sao có thể bảo người ta mua nhiều đồ như vậy chứ? Nhà chúng ta sao mà nhận được ân tình này?"
Thím Lương không khỏi oán trách.
Tôi bước lại cười nói: "Thím ơi, đừng khách sáo thế. Cháu và Xảo Nhi thật sự là bạn tốt mà."
Lương Xảo liếc nhìn tôi, khuôn mặt đỏ lên, trong lòng quả thật ngọt ngào.
"Thím này, phiền thím làm chút cơm được không? Cháu đói rồi, giám đốc Tôn cũng chưa ăn cơm."
"Ờ ờ, được, thím đi nấu ngay, cháu ngồi đi, ngồi đi...Xảo Nhi, mau, luộc mấy quả trứng gà để Tiểu Tuấn lót dạ trước..."
"Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ đi đi!"
Lương Xảo rất ít tỏ ra chút nhõng nhẽo như vậy, dáng vẻ đó quả thật là xinh đẹp đáng yêu hơn nhiều, lập tức làm cho tôi nhìn mà ngẩn ra. Lương Xảo mỉm cười ngọt ngào với tôi, đưa tay ra xoa mặt tôi.
Ngất mất!
Không được trêu người ta như thế!
Ngẩn ra một lúc, tôi mới đi tới mở tài liệu nuôi ong ra, giảng giải cho cha con Lương Quốc Thành. Trình độ văn hoá của Lương Quốc Thành không cao, nghe có chút khó nhọc, may mà Lương Kinh Vĩ rất thông minh, lại đã tốt nghiệp cấp ba, hiểu những thứ này cũng không tốn sức. Kì nghỉ phép của anh ấy cũng được nhiều ngày, chắc cũng đủ hướng dẫn cha mẹ chăm sóc hai thùng ong này.
Lương Quốc Thành nghe thấy ngày nào cũng phải gặp lại sinh vật đầy lông này thì trong lòng có chút lo lắng, nhìn tình hình này chắc nếu không phải nể mặt tôi thì dù thế nào bác ấy cũng sẽ không chịu nuôi chúng.
"Như thế này chú Quốc Thành, hai chuyên gia nuôi ong của viện nông khoa tỉnh đã đến huyện Hướng Dương chúng ta nghiên cứu điều tra để đưa ra phương án mở rộng ngành nuôi ong này. Hai ngày nữa cháu sẽ mời họ đến thôn Phong Thụ, chú có câu hỏi gì thì có thể hỏi trực tiếp họ."
Lương Quốc Thành lớn tuổi hơn cha tôi, nhưng tôi vẫn gọi là chú. Như vậy tốt hơn một chút, để tránh tôi gọi là bác thì làm chú ấy cảm thấy mình đi quá giới hạn---nào có thể cao hơn chủ nhiệm Liễu.
"Chuyên gia trong tỉnh lại có thể đến cái góc núi hẻo lánh chúng tôi sao?"
Lương Quốc Thành có chút không tin.
Tôi cười nói: "Hôm qua cháu cùng họ từ tỉnh về, ngồi xe 4 tiếng đồng hồ làm cho các khớp xương đều muốn rời ra rồi."
Lương Kinh Vĩ liếc nhìn tôi, cười nói: "Cậu đã theo chú Quốc Cường luyện tập một năm rồi, cơ thể quả thật rắn chắc, lúc tôi 10 tuổi đâu có được cơ thể tốt như vậy."
Lương Kinh Vĩ đúng là anh hùng chiến đấu, tôi đã tận mắt nhìn thấy khả năng chịu đựng của anh ấy, tán dương tôi như vậy quả thật là vinh dự!
Tôi không khỏi dương dương tự đắc.
Giám đốc Tôn lấy làm lạ nói: "Tiểu Tuấn, cậu còn luyện võ cơ á?"
"Đúng vậy, nếu không thì sao có thể xử lý tên Triệu Cường ở trong phòng giam?"
Tôi không quên nhắc hắn một câu. Bạn bè là bạn bè, nếu như dám động đến bạn gái của tôi thì lập tức tôi sẽ trở mặt! Đừng có hòng xin đường sống.
Giám đốc Tôn ngại ngùng cười. Ai mà biết được hắn dám có ý với Lương Xảo không, hắn đảo mắt chú ý đến Lương Kinh Vĩ.
"Liên trưởng Lương, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"21 tuổi rồi."
Lương Kinh Vĩ trả lời rất khách khí, giọng không khỏi có chút rụt rè.
Phó liên 21 tuổi đúng là rất trẻ, nhưng nếu như không phải là trận tự vệ phản kích thì một mình anh ta vừa mới được đề bạt lên trung đội trưởng mà muốn thăng thêm một cấp nữa thì e là phải đợi thêm 2,3 năm nữa.
"Thế đã có đối tượng chưa?"
"Chưa có..."
Lương Kinh Vĩ xoa xoa tay, có chút ngại ngùng.
"Chà chà chà, anh Tôn, đùng có đưa ra chủ ý linh tinh nữa. Sư trưởng của anh Kinh Vĩ đã nói là muốn anh ấy làm con rể rồi, người ta cũng là nữ sĩ quan nghiêm chỉnh, lại còn rất xinh đẹp.
Tôi chỉ nói đùa vậy thôi.
Tên giám đốc Tôn này cũng thật là lắm trò, lại còn muốn làm mai mối nữa.
Lương Kinh Vĩ trố mắt ra nhìn, không biết có ý gì.
Tôi nháy mắt với anh ấy, anh ấy mới hiểu rằng tôi đang muốn giải vây giúp, vì thế đỏ mặt lên nói: "Sư trưởng cũng đã nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn chưa gặp mặt."
Kinh!
Một người thật thà nói dối, trình độ cũng không thấp hơn bổn nha nội tôi, làm bộ như có thật.
Giám đốc Tôn lập tức không nói gì nữa, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang có chút buồn bực.
Ai mà biết được câu nói đùa đó mấy năm sau lại trở thành sự thật. Chỉ có điều hơi khác là người nhắm Lương Kinh Vĩ không phải là con gái của sư trưởng mà là thiên kim của phó quân trưởng, cũng chính vì vậy mới có một Lương phó đoàn trưởng mới chỉ 26 tuổi năm 1987 quay về huyện Hướng Dương làm báo cáo.
Đây là chuyện sau này, không cần nhắc tới.
"Anh Kinh Vĩ, địa điểm đóng quân của đơn vị anh là ở gần tỉnh hội của tỉnh D phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy cách thành phố bao xa?"
"Chính là ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố hai mươi mấy dặm."
Tôi lẩm bẩm tự nói, quả nhiên không hỏ là thành phố lớn nhất của phía nam, từ vùng ngoại ô đến trung tâm thành phố chỉ có hai mươi mấy dặm, gần ít như từ huyện Hướng Dương đến thôn Phong Thụ.
"Nhờ anh một chuyện có được không?"
Lương Kinh Vĩ cười nói: "Tiểu Tuấn, cậu còn phải nói khách sáo với tôi vậy sao? Có chuyện gì cứ nói đi."
"Sau khi anh về đơn vị, có thời gian đến trung tâm thành phố, nếu thấy có máy nướng bánh mì bán thì mua hộ em hai chiếc nhé."
"Máy nướng bánh mì? Tiểu Tuấn cậu muốn cái máy đó để làm gì?"
"Việc này thì anh đừng hỏi, em tự có cách sử dụng."
"Nghe nói rất đắt."
"Chuyện tiền bạc thì anh không phải lo, càng nhanh càng tốt."
"Ừ, tôi nhớ rồi."
Lúc này Lương Xảo đang bê mấy quả trứng mới luộc lên, nghe thấy tôi hỏi về máy nướng bánh thì lập tức biết được đó là mua cho cô ấy. Tôi đã từng nói sẽ mở cho cô ấy hiệu làm bánh, nên không khỏi mỉm cười với tôi, lộ ra những cái răng trắng tinh, tôi cũng mỉm cười lại.
Xảo nhi yên tâm, nhưng gì tôi đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm.
Còn nhỏ tuổi mà đã tính toán cho mình, người đàn ông như vậy rất đáng dựa phải không?
Lúc này không có âm thanh gì, nhưng nghìn lời vạn ngữ đều đã ở trong lòng.
Thấy nụ cười của Lương Xảo như một đoá hoa đang nở, giám đốc Tôn lại có chút thất thần, nhưng vẫn kịp nhớ đến lời cảnh cáo của tôi, vội vàng quay đầu đi.
Danh sách chương