Việc làm ăn của cửa hàng sửa chữa ngày càng tốt, tôi liền chính thức đặt cho nó một cái tên, gọi là “Cửa Hàng lợi dân phục vụ”, tôi rất hài lòng với cái tên này, nó rất phù hợp với hoàn cảnh hiện nay.

Khai trương chưa đến một tháng, đã nhận sửa chữa cho hơn mười cái máy thu âm, thu thanh, tăng thêm phí sửa chữa, lợi nhuận đã lên tới hơn ngàn đồng, tôi và Phương Văn Thích mỗi người một nửa. Trong lòng vô cùng vui sướng vì từ trước tới nay chưa từng được cầm món tiền nào lớn như này, Phương Văn Thích có khi còn mỉm cười khi đang ngủ nữa.

Việc làm ăn thuận lợi, trong lúc này cũng được xem như là có quy mô rồi. Lại dựa vào một mình tôi,dù sao cũng vô cùng bận. Đành rằng Phương Văn Thích này, không có hứng thú với việc học hành, những nguyên lí về vô tuyến điện cũng chỉ học qua loa. Có như thế nào thì học nhứ thế, tôi dạy anh ta bệnh gì thì anh ta chỉ biết tới cái bệnh đấy thôi, không hề có nền tảng lí luận nào cả, không có cách nào mà trở thành người học một biết mười. Dạy mấy ngày, nhưng tiến triển cũng chẳng là bao, khó tránh khỏi trong lòng có chút chán nản, tất cả các việc cần tới tay chân như :tháo dỡ máy, kiểm tra ,làm sạch các phần của máy móc tôi đều giao cho anh ta làm, tôi chỉ phụ trách việc sửa chữa và lắp ráp. Đã tiến hành như vậy rồi nhưng mỗi ngày tôi cũng phải ở lại cửa hàng bốn năm tiếng đồng hồ, những ngày nghỉ thì còn cố thể cố gắng được nhưng một khi vào năm học rồi chẳng nhẽ hôm nào cũng trốn học hay sao? Hơn nữa nếu tôi đem hết thời gian đầu tư vào cái cửa hàng này, cho dù là được trả lương, khi tính ra vẫn là chịu thiệt nhiều hơn,bây giờ nhân cơ hội mà học nhiều kiến thức một chút , sau này còn có giá trị sự dụng.

Tôi quyết định thuê một người giúp việc.

Liền đem cách nghĩ này bàn bạc với Phương Văn Thích, mọi người lại tranh luận không một chút thoải mái nào.

Tôi cất nhắc suy nghĩ một lát, rồi lập tức tỉnh ngộ.

Trong tổ hợp của chúng tôi, Phương Văn Thích đã không có kĩ thuật ưu tú gì lại không có vốn đầu tư chẳng càng chẳng có chỗ dựa nào cả, tôi hợp tác cùng anh ta chẳng qua là tuổi tôi còn quá nhỏ, cần mượn anh ta làm tấm bình phong mà thôi. Nếu như đã có một người giúp việc mới, thì anh được xem như là người thừa. Tôi có thể nhân đó mà cho anh ta ra làm riêng.

Hiểu được điều này, tôi liền bật cười.

“Không có triển vọng.Chẳng nhẽ anh vẫn nghĩ sẽ dựa vào cái hiệu sửa chữa nhỏ này mà sống hết đời hay sao? Nói cho anh biết, em đã quyết rồi, chỉ cần anh không nản lòng, chúng ta sẽ cùng làm việc, có em thì sẽ có anh .”

Câu nói này cho dù nghe như thế nào cũng không thể tưởng tượng được nó lại được nói ra từ miệng của một đứa trẻ chin tuổi, giống hệt như những lời lẽ của những dân anh chị vậy.

Phương Văn Thích vẫn rất thản nhiên, nhận định tiền đồ tương lai của tôi là vô cùng.Thử nghĩ mà xem tôi bây giờ đã giỏi giang như thế này rồi, lớn hơn một chút thì tha hồ mà vũng vẫy khắp nơi.

“Được, ông chủ nhỏ, chú nói thế nào thì chính là như vậy, kẻ hèn mọn Phương này cả đời này xin nghe theo sự sắp xếp của chú.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi anh hai Liễu Triệu Mẫn tới giúp. Anh ý năm nay 15 tuổi, sớm đã bỏ học, làm việc ở đại đội mỗi ngày chỉ kiếm được sáu công,còn không đủ cho mình ăn.

Anh hai tuy không đi học, nhưng lại thông minh, cũng có tay nghề, làm việc sửa chữa này nhất định sẽ rất hợp .

Đợi khi nào trở về Liễu Gia Sơn thì sẽ gọi họ tới nói.Từ sau khi cha lên làm phó chủ nhiệm ủy ban, Liễu Gia Sơn và những vùng lân cận thường có rất nhiều người lui tới.

Lúc này tôi lại nghĩ tới những loại phương tiện truyền thông sẽ sau này .Ừm, cũng không biết điện thoại bắt đầu có từ bao giờ, những thư như thế không thật hiểu lắm .Theo dự tính thì cũng phải sau những năm 90 .Còn về việc phổ biến của nó thì cũng phải đến những năm 98, 99 gì đó, có khi là những năm sau nữa cũng nên.

Đúng lúc tôi về nhà, chú em vợ Trần Thành Lâm cũng có mặt ở đó, trong tay còn đang cầm tờ “ Nhật Báo Bảo Châu”

Tôi lập tức hiểu ra, liền cười: “chú ,lại đến nhận tiền thù lao mời khách ạ?’

Chú ngại ngùng mỉm cười .

Mẹ tôi mỉm cười nhìn tôi, nói :“ Chú ý là người có tài đó, vừa có bài đăng trên báo tỉnh xong, bây giờ lại có bài trên “Nhật Báo Bảo Châu”, đều không phải là những bài bình thường đâu.”

Việc tôi viết bản thảo cho Chú, mẹ biết .Nhưng bà lại không muốn nói ra . có liên quan tới tiền đồ của chú ta, cho nên không thể tùy tiện nói ra? Ý của Ngiêm Ngọc Thành và cha chính là muốn báo tỉnh mở một chuyên mục riêng hoặc là một loạt bài khác, hoạt động viết tiểu luận vẫn chưa có kết quả, tạm thời không thể kết thúc những hoạt động được cho nên hai bài viết của Chú được xem như là mở đầu cho những kế hoạch trên.

Có hai bài viết thế này , công tác của Chú như có được hi vọng.

“Chú,chú thật là giỏi.”

Mẹ tôi tỏ ra vô cùng vui mừng ,giống như là không rõ mọi việc xảy ra như thế nào.Làm bộ làm tịch như vậy đó ,cũng xem như là có kỹ năng tốt.

Tiểu Cữu vẫn còn khá trẻ con, trước những lời khen đó thì thấy ngại hai tay cứ thế xoa vào nhau.

“Chú, lĩnh tiền chưa?”

“Lĩnh rồi”

“Sao vẫn chưa mời khách đi?”

Mẹ liền cốc cho tôi một cái, cười mắng : “Túi của Chú ấy khó khăn lắm mới có số tiền đó, con lại đánh tiếng như thế sao? Tối nay làm món thịt kho tàu, đủ cho con rồi chứ .Chốc nữa thì mời cả dì Giải và bác Nghiêm tới ăn cùng cả nhà ta luôn.”

Hai nhà Nghiêm –Liễu rất gần nhau, quan hệ thân thiết, việc mời ăn thế này là bình thường.

Quan hệ hàng xóm thân thiết, ở cái khu vực này là việc đáng đố kị, chẳng
Qua là những người có chức sắc ở huyện thì điều này không lộ rõ ra mà thôi.

Tôi đột nhiên nhớ ra một việc không thể giữ trong lòng được liền chạy ra ngoài.

Mẹ gọi lại: “Sắp ăn cơm rồi,con còn chạy đi đâu thế?”

“Con đi nhanh thôi”

Tôi đã hứa đưa Nghiêm Phi đi mua sách,đã lỡ hẹn mất mấy ngày nay,hơn nữa cũng không muốn để lại ấn tượng không hay trong người ta. Cứ nhớ tới cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Nghiêm Phi ,thì trong lòng tôi như lại trào lên như những đợt sóng vậy.

Chạy qua một con đường nhỏ là thấy cửa hàng sách Tân Hoa, may mà vẫn chưa đóng cửa, nhưng cũng chẳng có mấy ai.Người bán hàng không thân thiện chút nào nhìn tôi, có lẽ cho rằng tôi chạy tới đây chỉ là xem truyện tranh dành cho thiếu nhi.

Tuổi trẻ khi đó, tôi thường làm những việc như vậy. Sau khi tan học liền mau mau chóng chóng chạy ngay tới cửa hàng sách này xem trộm những quyển sách mà mình thích. Có khi kéo dài tới một hai tiếng đồng hồ, do đó khó tránh khỏi làm cho nhân viên bán hàng ở đây thấy khó chịu.May mà những đứa trẻ xem trộm sách như tôi cũng không phải là ít, mọi người có lẽ đều rất có nghị lực, đấu trí đấu tài với những nhân viên bán hàng này, sau nhiều lần đấu tranh như vậy thì cũng giành được thắng lợi.

Tôi rất nhanh tìm thấy quyển “ Tây Du Kí” của nhà xuất bản mỹ thuật Thượng Hải,cả bộ là mười quyển .Tin rằng Nghiêm Phi sẽ rất thích.Tôi cầm luôn một bộ đi ra chỗ tính tiền ,nhưng nhân viện ở đây lại nhìn chằm chằm tôi. Khi đó người mua cả một bộ truyện là rất ít.

Thấy tôi đã quyết định như vậy ,nhân viên bán hàng cũng không hỏi gì nhiều.

Trở về nhà mà Ngiêm Ngọc Thành và cha vẫn chưa đi làm về ,Giải Anh và Nghiêm Phi tới trước. Mẹ vẫn đang bận trong bếp,Giải Anh cũng giống như những người phụ nữ của gia đình khác, đứng ở cửa bếp thân mật nói chuyện với mẹ.

Nghiêm Phi ngồi đó, có chút chán nản lật đi lật lại tờ báo.

Dựa vào tuổi của cô ta ,thì báo đảng thực sự là chẳng có chút hấp dẫn nào , khi thấy tôi cầm chồng sách ,liền kêu lên vui sướng.

“a, ,hay quá rồi…”

Tôi vội giơ lên cao, cười nói: “Sao vậy,quên lời hứa của chúng ta rồi sao?”

“Cảm ơn anh, anh Liễu Tuấn!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Phi như nở hoa, nói một cách ngọt ngào.

Vốn là cho rằng cô gái này nhất định sẽ quên lời hứa hoặc cũng không làm theo giao hẹn trước đó .Nhưng ai có thể ngờ được cô ấy lại hiền lành và hiểu nguyên tắc như vậy,làm cho tôi cũng thấy xấu hổ .Nhìn thấy Giải Anh quay lên , tôi vô cùng khó xử, vội vàng đưa hết cả bộ truyện “Tây Du Kí” cho Nghiêm Phi .

Nếu Giải Anh biết được tôi cho con gái dì xem mấy loại truyện tranh giá rẻ thế này ,đắc tội với nhạc phụ thì không sao nhưng với nhạc mẫu thì những ngày sau này sẽ khó mà qua yên ổn được.

Không lâu sau Ngiêm Ngọc Thành và cha cũng về ,hai nhà ngồi lại cùng ăn cơm .Tài nấu cơm của mẹ cũng chỉ vào loại bình thường nhưng phân lượng thì lại rất chuẩn .Cả đĩa thịt kho tàu bê lên, cũng phải đến hai ba lạng ,ngon tới nỗi tôi cứ nuốt nước bọt.

Giải Anh không phải lần đầu tiên nhìn thấy tôi ăn cơm , nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy tôi them ăn thịt như thế nào, cho nên cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.

“Bích Tú à, khẩu vị của tiểuTuấn tốt hơn của Tấn Tài rồi.”

“Cha cháu không rèn luyện,cháu thì ngày ngày đều rèn luyện khí công,mỗi ngày nửa tiếng chạy bộ luyện quyền, chống đẩy trăm cái, đứng lên ngồi xuống trăm cái,không ăn nhiều một chút thì sao có sức mà tập ..”

Tôi vừa trả lời vừa đưa hai miếng thịtkho tàu vào miệng.

“ừm , nghe nói tiểu Lương trước khi nhập ngũ là một người biết võ có tiếng tại công xã Phong Lâm, làm lính trinh sát nhiều năm trong quân đội, xem ra cũng có chút bản lĩnh, làm công tác bảo vệ trị an của cả huyện cũng được xếp vào loại tốt...Trưởng phòng Vũ chọn anh ta làm đội trưởng đội bảo vệ thật là có mắt nhìn người.”

Ngiêm Ngọc Thành có ấn tượng khá tốt với Lương Khoa trường .

Tôi cười nói: “Đã là trưởng phòng Vũ có tài nhìn người thì những công việc của bác cũng nên chia sẻ cho ông ta đi”

“Cháu ngoan, càng ngày càng vuốt mặt không nể mũi rồi đó, ngay cả việc của ủy ban giao cho cũng dám can thiệp “

Ngiêm Ngọc Thành. cười mắng.

“Haha,đây chính là nói tùy tiện, ngài có thích nghe hay không.Huyện ủy bây giờ đã có tám phó chủ nhiệm chính thức đấy? Thật không phù hợp với nguyên tắc của tổ chức.”

Ngiêm Ngọc Thành ngây ra , nhìn cha.

Cha gật gật đầu.

Những cán bộ nhà nước cần phải dựa vào thông lệ mà tiến hành, lấy cái lợi ích mà đưa ra những quyết định. Ngiêm Ngọc Thành đã có suy nghĩ là tiến cử thêm một phó chủ nhiệm nữa, nhưng hiện tại vẫn chưa ra được quyết định .Vũ Thu Dương trước đây được bổ sung vào phái họ Vương, đó chẳng qua là đem so sánh cùng vớiTrịnh Hưng Vân thôi, có quan hệ thân thiết với Vương Bản Thanh hơn một chút .Cũng không phải là người chính thức của Vương Bản Thanh.Con người này khá chính trực,hiểu nguyên tắc, kinh nghiệm cũng khá. Những trưởng phòng khác trong huyện, đều là những người phó chủ nhiệm kiêm nhiệm. Bổ sung ông ta vào làm tại ủy ban thì rất hợp tình hợp lí, cũng không cần phải lo lắng trong lòng ông ta có khúc mắc gì, quả nhiên là sự tiến cử không tồi. Tiến cử ông ta vào vị trí còn trống đó thì quá là chính xác.

Nhưng Ngiêm Ngọc Thành lại không muốn đem chuyện công việc ra bàn bạc tại bàn ăn nên nhanh chóng chuyển chủ đề sang câu chuyện khác.

“Thành Lâm ah, không tồi đâu , cách viết rất được . Sau này có thể trở thành một trợ thủ đắc lực cho anh rể rồi đó.”

Mẹ lập tức mỉm cười.

Hôm nay mời cơm Ngiêm Ngọc Thành là muốn ông ta khen chú vài câu . rốt cuộc cha muốn người nhà tránh không nói ra .Ai ngờ Ngiêm Ngọc Thành lại chủ động đưa ra trước, nghe những câu nói đó chú giống như đã là một nhân viên nhà nước vậy, làm sao có thể không vui kia chứ? Tôi còn có rất nhiều điều muốn nói với Ngiêm Ngọc Thành , nhưng sau khi suy nghĩ thì lại thôi. Bây giờ hai vị đó không thể suy nghĩ gì được không khoảng thời gian này, sự sắp đặt cũng chỉ vừa mới bắt đầu, còn xa mới hoàn thành giai đoạn,vẫn còn nhiều việc có tính ổn định nắm bắt được.Chốc nữa còn có việc với cái cửa hàng kia nữa, khó tránh khỏi xảy ra sai xót .Những suy nghĩ này của tôi chủ yếu là xuất phát từ phương diện kinh tế,tổ chức phiên họp toàn thể lần thứ mười một.,kinh tế thị trường căn bản vẫn chưa có khởi sắc gì, thời gian này phải nhanh chóng làm kinh tế, còn có chút nóng vội, nếu làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng tới những cái khác nữa.

Chúng tôi trước hết vẫn phải buôn bán tốt cái “cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng”, còn phải thăm dò đường làm ăn nữa.

Mai là chủ nhật, Giải Anh đã hẹn với mẹ sáng sớm đi dạo phố. Mẹ là phó chỉ đạo của đồn công an, công việc vốn đã không cố định về thời gian ,không giống như công việc ở phòng giáo dục, cho dù mai là chủ nhật thì cũng chưa chắc đã được nghỉ. Nhưng may lãnh đạo đồn công an lại cho mẹ nghỉ để lấy thời gian chăm sóc chủ nhiệm Liễu, kiên quyết cho mẹ nghỉ chủ nhật.

Tôi vừa đi tập thể dục về, ăn xong bữa sáng.

“Tiểu Tuấn, đi chơi cùng dì không, nhà dì cần mua một chiếc tivi.”

Nghiêm Phi mặc một cái áo váy màu vàng , tết tóc hai bên,vui mừng nhảy nhót sau lưng dì giải, xem ra cô bé vô cùng vui sướng.

Ngiêm Ngọc Thành đã là một cán bộ của của huyện rồi ,trong nhà có chiếc tivi đen trắng cũng là việc nên làm. Bây giờ cũng đã là năm 1976 rồi ,cần phải thay đổi đồ đạc sau chục năm trời ,những đồ dùng như thế này sao lại để đích thân Giải Anh đi làm chứ? Không biết sẽ có bao nhiêu người xếp hàng dài xin làm thay cho dì.

“Vâng ạ, đi đâu mua?’

“Không biết ,mẹ biết .”

Giải Anh cười nói : “ Còn có thể đi đâu mua được nữa ,Công ty Ngũ Giao Hoa.cả huyện Hướng dương này thì chỉ có chỗ đó bán tivi thôi.”

Xem ra,mẹ không hề tình nguyện đi cùng,gánh nặng nhà tôi hơn nhà Ngiêm Ngọc Thành,lo về những cái hàng ngày cũng đủ hoa mắt rồi lấy đâu ra chỗ mà nghĩ tới tivi,trong lòng khó tránh khỏi hơi thất vọng.Chỉ là không tiện nói ra trước mắt dì Giải mà thôi.

Cửa hàng của công ty Ngũ Giao Hoa cũng mới xây dựng không lâu, nằm ngay bên cạnh đường ,cách Thanh Sơn cũng không xa. Nó nằm ngay khoảng giữa của Thanh Sơn và con đường cũ, sau này đã trở thành con đường phát triển chủ yếu của huyện Hướng Dương .Tuy bây giờ vẫn còn chưa có gì phát triển .

Trong tủ bày của cửa hàng,cũng chưa có đồ gì mấy, tivi cũng chỉ có hai cái , nhãn hiệu “ Bắc Kinh” của cơ sở sản xuất Thiên Tân và “Khải Ca” của công ty sản xuất vô tuyến điện Thượng Hải, nhãn hàng cũng chỉ có hai loại này, tivi đen trắng 12inch và 14 inch.

Vừa mở hàng không lâu nên khách hàng còn ít,nhân viên bán hàng cũng chỉ có khoảng 10 người, phần lớn là phụ nữ trung niên ,cũng có một hai người trẻ tuổi . một vài người đang nói chuyện với nhau, khi chúng tôi bước vào thì họ cùng nhìn ra mà chẳng có chút phản ứng nào.

Thời đại kinh tế kế hoạch hóa , nhân viên bán hành hầu như đều là nhân viên nhà nước, ăn cơm nhà nước, cho nên tự cảm thấy hơn người một chút, thái độ phụ vụ rất kém .Chúng tôi đứng xem gian trình bày tivi một hai phút Giải Anh hỏi họ thì mới có một nữ nhân viên tầm khoảng ba mươi tuổi miễn cưỡng lại gần hỏi : “ Mua gì đây?’

Giải Anh tuy đã gần 40 tuổi,thường làm việc tại cơ quan nhà nước,chăm sóc cho mình tốt, lại thích trang điểm, xem ra còn rất trẻ.Cô nhân viên kia đương nhiên có phần ghen tị.

“Đồng chí , tivi của hai hãng này thì hãng nào tốt hơn?’

“Ngang nhau”

Nhân viên bán hàng nghe tới mua tivi ,lời nói có phần hòa khí hơn. Người mà có thể mua tivi ở huyện này không nhiều.

Tôi cười. Theo dự đoán thì nhân viên bán hàng cũng không thể mua nổi một cái tivi ,cho nên cũng không biết loại nào tốt hơn.

“Dì Giải Anh,mua máy của Thượng Hải đi. Nhãn hàng của Bắc Kinh tuy đã lâu đời rồi ,nhưng năng lực kĩ thuật của cơ sở sản xuất vô tuyến điện Thượng Hải tốt hơn so vớiThiên Tân, chất lượng cũng bảo đảm hơn.”

Giải Anh cười : “Sao cháu biết?”

“ Cha nó trước đây làm về vô tuyến điện, những thứ này đều đã dạy nó rồi .”

Mẹ cười giải thích,có chút đắc ý .

“Thế được, thì mua của Thượng Hải vậy ,mua cái to một chút. Bao nhiêu tiền?”
Quy cách của tivi không phải ai cũng biết, Giải Anh cũng không biết rõ sự khác nhau giữa 12 inch và 14 inch.

“ Sáu trăm tư”.

Tôi giật mình ,tivi màu 14 inch ,tôi nhớ cũng chỉ tầm hai ba trăm .Nhưng ngay lúc đó nhớ ra ,đó là việc sau khi giá cả của tivi màu thế kỉ 21 trong giai đoạn leo thang.Khi đó giá tivi sản xuất trong nước rất cao .Giá của tivi đen trắng cao hơn rất nhiều so với so với ba mươi năm sau ,đó cũng là điều dễ hiểu thôi.

Giải Anh gật đầu, Công ty Ngũ Giao Hoa thuộc đơn vị quốc doanh ,không có việc mua bán mặc cả.

“ Dì Giải, đợi mấy ngày nữa đi”

Tôi đột nhiên nói.

“Tại sao?”

Tôi cười ,nói “Đợi mấy ngày nữa CRT cháu mua sẽ đến ,cháu sẽ lắp hai cái tivi 14inch cho hai nhà ,mỗi nhà một chiếc….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện