Khách sạn Thu Thủy, Giang Khẩu.
Cung Chiêu Lễ rời đi, Liễu Tuấn không vội đi nghỉ mà ngồi đó thong thả pha trà.
Chu Lương Thần chưa được chỉ thị của Liễu Tuấn, cũng không dám tự ý rời đi, im lặng đứng chờ chỉ thị của Liễu Tuấn.
Lát sau Liễu Tuấn nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Lương Thần, Hoài Tín sắp tới rồi, cấu tới cửa đón đi. Cậu ấy trước kia cũng làm việc bên cạnh tôi.
Kỳ thực Liễu Tuấn không cần nói câu cuối.
Là thư ký thứ tư của Liễu Tuấn, Chu Lương Thần đều biết về ba vị tiền nhiệm của mình. Vu Hoài Tín hiện giờ làm việc ở trung tổ bộ, theo phó bộ trưởng tới tỉnh D, tất nhiên phải thăm lãnh đạo cũ.
- Vâng thưa bí thư.
Chu Lương Thần cố áp chế sự kích động trong lòng, đi nhanh tới cửa, chỉ thấy Vu Hoài Tín từ hành lang bên kia tới.
- Chào Vu cục, tôi là Chu Lương Thần, nhân viên công tác bên cạnh Liễu bí thư.
Chu Lương Thần vội đi tới bắt tay, tự giới thiệu.
Vu Hoài Tín trước đó không lâu lên cấp chính sở, nhưng hiện giờ là cán bộ bình thường ở trung tổ bộ. Chu Lương Thần đúng theo quy củ quan trường, gọi là Vu cục.
- Chào Lương Thần, tôi nghe nói tới cậu rồi.
Vu Hoài Tín mỉm cười nói, khí độ rất trầm ổn.
Chu Lương Thần thẩm cảm khái , người đi theo Liễu bí thư lâu, khí độ không tầm thường. Hơn nữa muộn thế này rồi Liễu bí thư còn tiếp kiến, có thể thấy Vu Hoài Tín có phân lượng rất lớn trong lòng Liễu Tuấn.
- Vu cục khách khí quá, sau này còn mong được Vu cục chỉ bảo thêm.
Vu Hoài Tín cười:
- Theo bí thư làm việc, kỳ thực không có yếu quyết gì, chỉ có hai chữ chuyên chú.
Dù lần đầu tiên gặp nhau nhưng Vu Hoài Tín không giả dối, đem tâm đắc trong lòng mình nói với Chu Lương Thần. Phàm là người công tác lâu bên cạnh Liễu Tuấn đều biết y rất coi trọng thư ký. Ba thư ký trước kia chính là minh chứng.
Liễu bí thư tuyển trúng Chu Lương Thần nói rõ hắn có thể dùng vào việc lớn.
Chu Lương Thần thành khẩn nói:
- Vâng, cám ơn Vu cục chỉ điểm, mời.
- Bí thư.
Vu Hoài Tín đi vào phòng, từ xa đã khom người chào Liễu Tuấn, giọng có chút nghèn nghẹn. Đã lâu chưa gặp, lúc này nhìn thấy trong lòng Vu Hoài Tín rất kích động.
Liễu Tuấn mỉm cười, không đứng dậy chỉ vẫy tay:
- Hoài Tín tới rồi hả, tới đây ngồi đi.
- Vâng.
Vu Hoài Tín đi nhanh tới, ngồi đối diện với Liễu Tuấn, nhìn y thật kỹ không hề che dấu ánh mắt của mình.
Liễu Tuấn cười:
- Sao, tôi già rồi à? Luận tuổi, cả hai tương đương, nhưng trong quá trình công tác trước kia, hắn không chỉ coi Liễu Tuấn là lãnh đạo, mà còn coi là huynh trưởng.
- Không, bí thư không già chút nào, vẫn tinh thần như cũ.
Vu Hoài Tín nói từ tận đáy lòng.
- Ừ, không già thì tốt.
Liễu Tuấn cười, tựa hồ rất thoải mái, cách biệt đã lâu, Liễu Tuấn rất nhớ.
Vu Hoài Tín thấy đỏ pha trà trên bàn, tự nhiên đưa tay ra, đán lấy công việc trong tay Liễu Tuấn, rót cho y một chén trà.
- Hoài Tín, làm việc ở Trung tổ bộ hai năm rồi hả?
Liễu Tuấn hỏi.
- Vâng thưa bí thư, hơn hai năm rồi.
Liễu Tuấn tới tỉnh D không lâu, Vu Hoài Tín cũng giao trả chức vụ trưởng phòng tuyên truyền Ngọc Lan tới Trung tổ bộ nhậm chức.
- Ừ, thời gian làm việc ở Trung tổ bộ có gì tâm đắc không?
Vu Hoài Tín không vội trả lời, nghĩ một chút rồi đáp:
- Công tác ở bộ ủy ban quốc gia, khác biệt nhất với địa phương là tầm nhìn khác. Trước kia công tác ở địa phương, là từ dưới nhìn lên, hiện giờ là từ trên nhìn xuống. Tầm nhìn khác, kết quả cũng khác, phương thức xử lý cũng khác.
Nghiêm khắc mà nói, đây là câu trả lời "cầu thả", có điều nhìn qua Liễu Tuấn tựa hồ rất hài lòng. Đó là vì Vu Hoài Tín rất hiểu phương thức tư duy của Liễu Tuấn, không phải muốn nghe hắn huyên thuyên dông dài, mà nói tâm đắc cụ thể.
Vu Hoài Tín là cán bộ cấp chính sở, là cán bộ lãnh đạo cao cấp thực sự, tới tầng cấp này, Liễu Tuấn khảo sát hắn cũng khác với trước kia.
Liễu Tuấn gật đầu, thuận tay lấy một văn kiện bên người, đưa cho Vu Hoài Tín, nói:
- Đây là kiến nghị mới của phòng nghiên cứu chính sách, cậu xem xem.
- Vâng.
Vu Hoài Tín vội đưa hai tay ra nhận lấy.
Thiệu Dật Bình, cái gai nổi tiếng thành phó chủ nhiệm văn phòng chính sách tỉnh D, Vu Hoài Tín tất nhiên cũng biết. Khi ấy tạo thành sự oanh động, cho dù đây không phải là thời đại anh hùng, nhưng văn nhân có can đảm có khí cốt, cũng không phải là không có. Có vài cái gai thành chủ bút của một số tờ báo, nhưng cái gai thành phó chủ nhiệm cấp tỉnh thì không hề có.
Vu Hoài Tín còn đem chuyện này nói với Phan Tri Nhân, Cừu Dụng Chi, tham khảo dụng ý của Liễu bí thư là gì. Mọi người nhất trí cho rằng, tuyệt không phải là "bảo hộ" như bên ngoài nói, với địa vị cả Liễu Tuấn, muốn bảo vệ Thiệu Dật Bình, hoàn toàn không cần tự ra tay.
Nói trắng ra, muốn bảo vệ Thiệu Dật Bình nói mọt câu là đủ.
Phan Tri Nhân cho rằng, Liễu Tuấn chính là muốn đặt một cái gai bên người.
Đối với sự phân tích này của Phan Tri Nhân, Vu Hoài Tín và Cừu Dụng Chi đều rất tán thành.
Đặt cái gai bên cạnh đề luôn nhắc nhở mình, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Liễu Tuấn.
Ví trí cao rồi, quyền lực lớn rồi, vấn đề giám sát liền trở nên hết sức quan trọng.
Liễu Tuấn không cho rằng mình là thánh.
Nội dung văn kiện khá dài, tới tám trương, mấy nghìn chữ.
Phàm là nhân viên thư ký làm việc bên cạnh Liễu Tuấn đều có thói quen "nghiên cứu học vấn". Bất kỳ tài liệu nào cũng không đọc qua loa cho xong, vì thế dù trước mặt Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín vẫn đọc rất nghiêm túc, tốc độ tất nhiên không nhanh nổi.
Liễu Tuấn không giục, châm một điếu thuốc, từ từ dựa vào ghế sô pha.
Thiệu Dật Bình trong văn bản này nhắc tới một số chính sách của TW và tỉnh khi chấp hành ở các huyện thị, phát sinh sai lệch. Một phố cán bộ huyện thị, khi chấp hành cố ý bẻ cong tinh thần văn kiện. Cho nên kết quả không được như ý muốn, khiến cho bộ phận quần chúng bất mãn và phản cảm.
Văn kiện không khách khí chỉ ra, điều chủ yếu vì đội ngũ cán bộ tỉnh D, nhất là đội ngũ cán bộ cơ sở vàng thau lẫn lộn, vì thế kiến nghị với tỉnh ủy tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, cùng phương án chỉnh đốn cụ thể.
Xem văn kiện như bài hịch này, Vu Hoài Tín thầm giật mình, cho dù sớm biết Liễu Tuấn cần một cái gai, nhưng cá gai này hơi cứng một chút.
Thiệu Dật Bình chỉ trích tố chất đội ngũ cán bộ tinh F không cao là bằng với chỉ trích Liễu Tuấn "thất trách" rồi.
- Cảm thụ thế nào?
Thấy Vu Hoài Tín đọc xong, Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Vu Hoài Tín cũng cười:
- Gan lớn thật.
- Ha ha ha, Thiệu Dật Bình không phải người sợ chuyện.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Sư đệ của tôi cái gì không nói chứ có dũng khí nói thật.
Vu Hoài Tín cảm khái:
- Thiệu tiến sĩ tất nhiên cốt cách rất tốt, làm người ta kinh phục, nhưng cũng chỉ bí thư mới dùng anh ta.
- Ừ, hiện giờ xem ra là dùng đúng rồi. Công tác của phòng nghiên cứu đã có tác dụng phải có.
Thực tế là như vậy, trước kia nghiên cứu phong nghiên cứu chính sách đưa ra, từ phòng tuyên truyền vì nhu cầu công tác khá coi trọng, còn chẳng để ý mấy. Nhưng hiện giờ khác rồi, Liễu Tuấn mấy lần đưa kiến nghị của Thiệu Dật Bình lên cuộc họp thường ủy thảo luận, không chút khách khí tiến hành chất ván. Có mấy lãnh đạo địa phương và người phụ trách cơ quan trực thuộc tỉnh bị phê bình, quan viên tình D ai dám xem thường phòng nghiên cứu nữa.
- Tôi thấy kiến nghị của Thiệu Dật Bình rất có đạo lý,đội ngũ cán bộ cần chỉnh tốt, tác phong làm việc phải xoay chuyển. Công tác này ở tỉnh A làm rất tốt, Phiền Chí Vĩ làm việc đắc lực. Công năng của phòng đốc sát tình ủy phải được phát huy.
Liễu Tuấn không cười nữa, nghiêm mặt nói.
- Vâng.
Vu Hoài Tín cung kính đáp.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống một ngụm nói:
- Thế này đi, Hoài Tín, cậu công tác ở Trung tổ bộ hai năm rồi, nên đổi chỗ rồi. Tới tỉnh đo làm công tác đốc sát đi.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tính vội ưỡn thẳng lưng đáp, giọng khá kích động. Vốn cũng biết Liễu Tuấn đưa hắn tới Trung tổ bộ là để rèn luyện, sớm muộn cũng an bài công tác trọng yếu hơn. Nhưng ngày đó tới trong lòng Vu Hoài Tín vẫn kích động.
Phàm là người công tác bên cạnh Liễu Tuấn đi ra như bọn họ, có ai không muốn quay lại bên người Liễu bí thư làm việc?
- Công tác của phòng đốc sát rất quan trọng, cậu phải học Phiền Chí Vĩ, làm tốt công tác này quan trọng là công chính vô tư. Không ham muốn lòng sẽ vững.
- Vâng.
Vu Hoài Tín gật mạnh đầu.
Cung Chiêu Lễ rời đi, Liễu Tuấn không vội đi nghỉ mà ngồi đó thong thả pha trà.
Chu Lương Thần chưa được chỉ thị của Liễu Tuấn, cũng không dám tự ý rời đi, im lặng đứng chờ chỉ thị của Liễu Tuấn.
Lát sau Liễu Tuấn nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Lương Thần, Hoài Tín sắp tới rồi, cấu tới cửa đón đi. Cậu ấy trước kia cũng làm việc bên cạnh tôi.
Kỳ thực Liễu Tuấn không cần nói câu cuối.
Là thư ký thứ tư của Liễu Tuấn, Chu Lương Thần đều biết về ba vị tiền nhiệm của mình. Vu Hoài Tín hiện giờ làm việc ở trung tổ bộ, theo phó bộ trưởng tới tỉnh D, tất nhiên phải thăm lãnh đạo cũ.
- Vâng thưa bí thư.
Chu Lương Thần cố áp chế sự kích động trong lòng, đi nhanh tới cửa, chỉ thấy Vu Hoài Tín từ hành lang bên kia tới.
- Chào Vu cục, tôi là Chu Lương Thần, nhân viên công tác bên cạnh Liễu bí thư.
Chu Lương Thần vội đi tới bắt tay, tự giới thiệu.
Vu Hoài Tín trước đó không lâu lên cấp chính sở, nhưng hiện giờ là cán bộ bình thường ở trung tổ bộ. Chu Lương Thần đúng theo quy củ quan trường, gọi là Vu cục.
- Chào Lương Thần, tôi nghe nói tới cậu rồi.
Vu Hoài Tín mỉm cười nói, khí độ rất trầm ổn.
Chu Lương Thần thẩm cảm khái , người đi theo Liễu bí thư lâu, khí độ không tầm thường. Hơn nữa muộn thế này rồi Liễu bí thư còn tiếp kiến, có thể thấy Vu Hoài Tín có phân lượng rất lớn trong lòng Liễu Tuấn.
- Vu cục khách khí quá, sau này còn mong được Vu cục chỉ bảo thêm.
Vu Hoài Tín cười:
- Theo bí thư làm việc, kỳ thực không có yếu quyết gì, chỉ có hai chữ chuyên chú.
Dù lần đầu tiên gặp nhau nhưng Vu Hoài Tín không giả dối, đem tâm đắc trong lòng mình nói với Chu Lương Thần. Phàm là người công tác lâu bên cạnh Liễu Tuấn đều biết y rất coi trọng thư ký. Ba thư ký trước kia chính là minh chứng.
Liễu bí thư tuyển trúng Chu Lương Thần nói rõ hắn có thể dùng vào việc lớn.
Chu Lương Thần thành khẩn nói:
- Vâng, cám ơn Vu cục chỉ điểm, mời.
- Bí thư.
Vu Hoài Tín đi vào phòng, từ xa đã khom người chào Liễu Tuấn, giọng có chút nghèn nghẹn. Đã lâu chưa gặp, lúc này nhìn thấy trong lòng Vu Hoài Tín rất kích động.
Liễu Tuấn mỉm cười, không đứng dậy chỉ vẫy tay:
- Hoài Tín tới rồi hả, tới đây ngồi đi.
- Vâng.
Vu Hoài Tín đi nhanh tới, ngồi đối diện với Liễu Tuấn, nhìn y thật kỹ không hề che dấu ánh mắt của mình.
Liễu Tuấn cười:
- Sao, tôi già rồi à? Luận tuổi, cả hai tương đương, nhưng trong quá trình công tác trước kia, hắn không chỉ coi Liễu Tuấn là lãnh đạo, mà còn coi là huynh trưởng.
- Không, bí thư không già chút nào, vẫn tinh thần như cũ.
Vu Hoài Tín nói từ tận đáy lòng.
- Ừ, không già thì tốt.
Liễu Tuấn cười, tựa hồ rất thoải mái, cách biệt đã lâu, Liễu Tuấn rất nhớ.
Vu Hoài Tín thấy đỏ pha trà trên bàn, tự nhiên đưa tay ra, đán lấy công việc trong tay Liễu Tuấn, rót cho y một chén trà.
- Hoài Tín, làm việc ở Trung tổ bộ hai năm rồi hả?
Liễu Tuấn hỏi.
- Vâng thưa bí thư, hơn hai năm rồi.
Liễu Tuấn tới tỉnh D không lâu, Vu Hoài Tín cũng giao trả chức vụ trưởng phòng tuyên truyền Ngọc Lan tới Trung tổ bộ nhậm chức.
- Ừ, thời gian làm việc ở Trung tổ bộ có gì tâm đắc không?
Vu Hoài Tín không vội trả lời, nghĩ một chút rồi đáp:
- Công tác ở bộ ủy ban quốc gia, khác biệt nhất với địa phương là tầm nhìn khác. Trước kia công tác ở địa phương, là từ dưới nhìn lên, hiện giờ là từ trên nhìn xuống. Tầm nhìn khác, kết quả cũng khác, phương thức xử lý cũng khác.
Nghiêm khắc mà nói, đây là câu trả lời "cầu thả", có điều nhìn qua Liễu Tuấn tựa hồ rất hài lòng. Đó là vì Vu Hoài Tín rất hiểu phương thức tư duy của Liễu Tuấn, không phải muốn nghe hắn huyên thuyên dông dài, mà nói tâm đắc cụ thể.
Vu Hoài Tín là cán bộ cấp chính sở, là cán bộ lãnh đạo cao cấp thực sự, tới tầng cấp này, Liễu Tuấn khảo sát hắn cũng khác với trước kia.
Liễu Tuấn gật đầu, thuận tay lấy một văn kiện bên người, đưa cho Vu Hoài Tín, nói:
- Đây là kiến nghị mới của phòng nghiên cứu chính sách, cậu xem xem.
- Vâng.
Vu Hoài Tín vội đưa hai tay ra nhận lấy.
Thiệu Dật Bình, cái gai nổi tiếng thành phó chủ nhiệm văn phòng chính sách tỉnh D, Vu Hoài Tín tất nhiên cũng biết. Khi ấy tạo thành sự oanh động, cho dù đây không phải là thời đại anh hùng, nhưng văn nhân có can đảm có khí cốt, cũng không phải là không có. Có vài cái gai thành chủ bút của một số tờ báo, nhưng cái gai thành phó chủ nhiệm cấp tỉnh thì không hề có.
Vu Hoài Tín còn đem chuyện này nói với Phan Tri Nhân, Cừu Dụng Chi, tham khảo dụng ý của Liễu bí thư là gì. Mọi người nhất trí cho rằng, tuyệt không phải là "bảo hộ" như bên ngoài nói, với địa vị cả Liễu Tuấn, muốn bảo vệ Thiệu Dật Bình, hoàn toàn không cần tự ra tay.
Nói trắng ra, muốn bảo vệ Thiệu Dật Bình nói mọt câu là đủ.
Phan Tri Nhân cho rằng, Liễu Tuấn chính là muốn đặt một cái gai bên người.
Đối với sự phân tích này của Phan Tri Nhân, Vu Hoài Tín và Cừu Dụng Chi đều rất tán thành.
Đặt cái gai bên cạnh đề luôn nhắc nhở mình, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Liễu Tuấn.
Ví trí cao rồi, quyền lực lớn rồi, vấn đề giám sát liền trở nên hết sức quan trọng.
Liễu Tuấn không cho rằng mình là thánh.
Nội dung văn kiện khá dài, tới tám trương, mấy nghìn chữ.
Phàm là nhân viên thư ký làm việc bên cạnh Liễu Tuấn đều có thói quen "nghiên cứu học vấn". Bất kỳ tài liệu nào cũng không đọc qua loa cho xong, vì thế dù trước mặt Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín vẫn đọc rất nghiêm túc, tốc độ tất nhiên không nhanh nổi.
Liễu Tuấn không giục, châm một điếu thuốc, từ từ dựa vào ghế sô pha.
Thiệu Dật Bình trong văn bản này nhắc tới một số chính sách của TW và tỉnh khi chấp hành ở các huyện thị, phát sinh sai lệch. Một phố cán bộ huyện thị, khi chấp hành cố ý bẻ cong tinh thần văn kiện. Cho nên kết quả không được như ý muốn, khiến cho bộ phận quần chúng bất mãn và phản cảm.
Văn kiện không khách khí chỉ ra, điều chủ yếu vì đội ngũ cán bộ tỉnh D, nhất là đội ngũ cán bộ cơ sở vàng thau lẫn lộn, vì thế kiến nghị với tỉnh ủy tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, cùng phương án chỉnh đốn cụ thể.
Xem văn kiện như bài hịch này, Vu Hoài Tín thầm giật mình, cho dù sớm biết Liễu Tuấn cần một cái gai, nhưng cá gai này hơi cứng một chút.
Thiệu Dật Bình chỉ trích tố chất đội ngũ cán bộ tinh F không cao là bằng với chỉ trích Liễu Tuấn "thất trách" rồi.
- Cảm thụ thế nào?
Thấy Vu Hoài Tín đọc xong, Liễu Tuấn mỉm cười hỏi.
Vu Hoài Tín cũng cười:
- Gan lớn thật.
- Ha ha ha, Thiệu Dật Bình không phải người sợ chuyện.
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Sư đệ của tôi cái gì không nói chứ có dũng khí nói thật.
Vu Hoài Tín cảm khái:
- Thiệu tiến sĩ tất nhiên cốt cách rất tốt, làm người ta kinh phục, nhưng cũng chỉ bí thư mới dùng anh ta.
- Ừ, hiện giờ xem ra là dùng đúng rồi. Công tác của phòng nghiên cứu đã có tác dụng phải có.
Thực tế là như vậy, trước kia nghiên cứu phong nghiên cứu chính sách đưa ra, từ phòng tuyên truyền vì nhu cầu công tác khá coi trọng, còn chẳng để ý mấy. Nhưng hiện giờ khác rồi, Liễu Tuấn mấy lần đưa kiến nghị của Thiệu Dật Bình lên cuộc họp thường ủy thảo luận, không chút khách khí tiến hành chất ván. Có mấy lãnh đạo địa phương và người phụ trách cơ quan trực thuộc tỉnh bị phê bình, quan viên tình D ai dám xem thường phòng nghiên cứu nữa.
- Tôi thấy kiến nghị của Thiệu Dật Bình rất có đạo lý,đội ngũ cán bộ cần chỉnh tốt, tác phong làm việc phải xoay chuyển. Công tác này ở tỉnh A làm rất tốt, Phiền Chí Vĩ làm việc đắc lực. Công năng của phòng đốc sát tình ủy phải được phát huy.
Liễu Tuấn không cười nữa, nghiêm mặt nói.
- Vâng.
Vu Hoài Tín cung kính đáp.
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống một ngụm nói:
- Thế này đi, Hoài Tín, cậu công tác ở Trung tổ bộ hai năm rồi, nên đổi chỗ rồi. Tới tỉnh đo làm công tác đốc sát đi.
- Vâng thưa bí thư.
Vu Hoài Tính vội ưỡn thẳng lưng đáp, giọng khá kích động. Vốn cũng biết Liễu Tuấn đưa hắn tới Trung tổ bộ là để rèn luyện, sớm muộn cũng an bài công tác trọng yếu hơn. Nhưng ngày đó tới trong lòng Vu Hoài Tín vẫn kích động.
Phàm là người công tác bên cạnh Liễu Tuấn đi ra như bọn họ, có ai không muốn quay lại bên người Liễu bí thư làm việc?
- Công tác của phòng đốc sát rất quan trọng, cậu phải học Phiền Chí Vĩ, làm tốt công tác này quan trọng là công chính vô tư. Không ham muốn lòng sẽ vững.
- Vâng.
Vu Hoài Tín gật mạnh đầu.
Danh sách chương