Hạ tuần tháng chín, đại hội toàn TW diễn ra ở thủ đô.
Liễu Tuấn tới trước hai ngày.
Theo lệ Liễu Tuấn đi bái phỏng nhạc phụ, tới nơi, làm Liễu Tuấn bất ngờ là Nghiêm Minh đã tới trước y rồi.
Liễu Tuấn sở dĩ tới trước là có cân nhắc.
Trước đại hội, y còn định đi bái phỏng vấy vị trưởng bối, thảo luận vấn đề nhân sự, hai tháng trước trong đảng có tiếng nói, hi vọng trên đại hội này, tuyể đồng chí Tiết Viễn Sơn làm phó chủ tịch quân ủy.
Dưới thể chế hiện hành trong nước, có thể thành phó chủ tịch quân ủy, mới là điểm mấu chốt của người nối nghiệp. Chắc chắn có người muốn sớm định đoạt, tránh đêm dài lắm mộng.
Chuyện này phải tỏ thái độ ra sao, Liễu Tuấn muốn nghe ý kiến của các bậc trưởng bối, trong đó đương nhiên ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành quan trọng nhất.
Hai cha con họ Nghiêm không ngồi ở trong phòng khách mà ngồi trong vườn, dưới giàn dây leo, uống trà tâm sự. Khí trời mát mẻ, không cần ở trong phòng khách chịu ngột ngạt, ra vườn cho thêm khoan khoái.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, Nghiêm Minh liền cười đứng dậy:
- Cùng tới trước à? - Vâng, có vài chuyện muốn làm.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp, đi thẳng tới ngòi xuống đôn đá. Nghiêm Ngọc Thành cũng ngồi đôn đá, nhưng đặt thêm đệm, dù sao tuổi cao rồi, Giải Anh sợ chồng bị lạnh.
- Ba tinh thần vẫn không tệ.
Liễu Tuấn vỗ mông cha vợ.
Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt không hài lòng:
- Nói gì thế, ta vốn chưa già.
Liễu Tuấn vội gật đầu:
- Đúng đúng, Nghiêm bí thư tinh thần phấn chấn, tinh lực sung mãn.
Liễu bí thư biết rõ tỉnh ông, vỗ thêm hai phát nữa.
Nghiêm Minh không nhịn được cười phì ra.
Nghiêm bí thư trừng mắt nhìn con trai.
- Ba, con có chuyện này muốn báo cáo. Trong tỉnh con có một công ty tên Tam Nha, tình hình của nó là...
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống không khách khí đi thẳng vào chủ đề.
Nghiêm Ngọc Thành nghe rất chăm chú, ông hiểu tính cách con rể, không phải chuyện lớn không báo cáo với ông. Cho dù nghe qua giống vụ án phổ thông.
Một Cty đầu tư liên doanh tài sản 6 tỷ, với Liễu Tuấn đúng là không là cái gì.
- Cái công ty này chủ tịch tên Liêu Hữu Thanh, là cháu ruột đồng chí Liêu Khánh Khai.
Cuối cùng Liễu Tuấn nói tới mấu chốt của vấn đề.
Nghiêm Ngọc Thành cau mày lại.
Vấn đề bình thường không đủ để ông phải cau mày, nhưng cháu Liêu Khánh Khai thì khác. Nói ra không có Liêu Khánh Khai không có Nghiêm Liễu hệ.
Con cái Liêu Khánh Khai cơ bản không tòng chính, chỉ có một đứa cháu trong thể chế, lại ở quốc xĩ, không phải quan trường chính thức, cấp bậc không cao, đoán chứng sẽ nghỉ hưu dưỡng lão ở cấp chính sở.
Thư ký Điền Văn Minh của Liêu Khánh Khai cũng đã nghỉ hưu từ năm ngoái, sau khi rời nhiệm, Liêu Khánh Khai định cư ở thủ đô, tuổi trên tám mươi, sức khỏe không được tốt lắm.
Liêu Khánh Khai tài bồi Nghiêm Liễu đúng là dốc hết toàn tâm lực, năm xưa khi ông ta nghỉ hưu có hai lựa chọn, có thể nửa hưu, đãi ngộ chính trị tăng lên một cấp. Nhưng vì đảm bảo cho Nghiêm Ngọc Thành lên làm bí thư, ông ta bỏ đãi ngộ cấp phó quốc của mình, lựa chọn nghỉ hẳn, hơn nữa để không trở ngại cho công tác của Nghiêm Ngọc Thành, chuyển tới thủ đô dưỡng lão. Lãnh đạo như vậy, gần như chỉ có thể gặp không thể cầu.
Vì thế cán bộ Nghiêm Liễu hệ hết sức tôn trọng Liêu lão, nên Yêu Hải Anh báo cáo xong, Liễu Tuấn không hạ được quyết tâm.
Chưa nói tới ơn nâng đỡ của Liêu Khánh Khai với hai người cha của y, khi Liễu Tuấn có khởi đầu sĩ đồ, Liêu Khánh Khai cũng nhiều lần bảo vệ y.
Cho nên mỗi năm mới, Liễu Tuấn đều tới bái phỏng ông.
Nghiêm Minh cau mày, nói:
- Chuyện này đúng là không dể xử lý.
Chỉ với Liễu Tuấn mới không dễ xử lý, đổi lại là người khác, chuyện này căn bản không cồn phí công suy nghĩ. Bỏ mặc là được.
Nghiêm Minh biết, Liễu Tuấn đã phát động "dân doanh quốc chiến" ở tỉnh D. Kế hoạch này có hai điểm mấu chốt, một là đưa vốn dân doanh ra, hai là tiếp tục dựng tường tài chính. Cho nên tất cả hướng đi của tài chính, đều phải giám sát, tránh phần tử hủ bại, trong ngoài cấu kết, thông đồng với nước Mỹ, đem tài chính trong nước chuyển qua đó.
Liêu Khánh Khai đang chống đối.
Nếu Cty Tam Nha không xử lý, Liêu Hữu Thanh không xử lý, kế hoạch "dân doanh quốc chiến" của Liễu Tuấn bị đả kíc nặng nề, uy vọng cá nhân của y càng bị đả kích nặng nề hơn.
Nói nói con mắt quần chúng sáng tỏ, nhưng kỳ thực mắt của quan viên còn sáng hơn. Liễu Tuấn vì Cty Tam Nha phá lệ, tiếp theo sẽ có công ty thứ hai thứ ba xuất hiện, thành hiệu ứng domino khó mà chuyển biến.
Nhưng Liêu Khánh Khai...
Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm nói:
- Chuyện này phải nghe ý kiến của Liêu bí thư.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng con cũng nghĩ thế.
...
Một tòa tứ hợp viện cổ kính ở kinh thành, khung cảnh u tĩnh, có điều lưỡi lê sáng loáng của chiến sĩ trực ban làm người ta biết bên trong có nhân vật lớn. Trong kinh thành, nơi như thế không ít.
Đây là nơi Liêu Khanh Khai ở, hàng xóm đều là quan lớn chính bộ nghỉ hưu, đa số còn đeo chức danh ở cơ cấu như chính hiệp toàn quốc. Những ông già nếu tinh lực cho phép, có thể tới đó, quan tâm tới công tác các hậu bối.
Liêu Khánh Khai ngồi đợi dưới cây cổ thủ trong vườn.
Liễu Tuấn trước khi đến đã gọi điện hẹn trước, tâm tình của Liêu Khánh Khai rất khoan khoái. Liễu Tuấn là vãn bối ông thích nhất, có thể nói là ông nhìn y trưởng thành. Khi Liễu Tuấn còn rất nhỏ, Liễu Tấn Tài đã dẫn y tới bái phỏng ông. Thậm chí khi 8 tuổi ngay trước mặt ông sử một cái máy điện lớn ở mỏ than, được Liêu Khánh Khai tán tưởng là thần đồng.
Những năm qua, Nghiêm Liễu hệ mà một tay ông nâng đỡ thăng tiến vùn vụt, Liễu Tuấn càng như mặt trời chính ngộ, thanh danh hiển hách trong ngoài nước. Liêu Khánh Khai hết sức vui mừng.
- Này ông, cứ vào phòng đợi đi, bên ngoài gió lớn lắm.
Liêu phu nhân từ phòng khách đi ra, lấy một cái áo khoác lên người ông, nói có chút lo lắng. Hai vị lão nhân gia đều tuổi trên 80, tóc bạc trắng, Liêu phu nhân tinh thần còn tốt, thân thể nhìn qua rất mau lẹ. Liêu Khánh Khai không được khỏe như thế, người rất gầy, tinh thần khí kém hơn một chút. Nghe thấy Liễu Tuấn tới bái phỏng, ông hưng phấn mặt ửng hồng.
- Không sao, không lạnh, ngồi cho thoáng.
Liêu Khánh Khai cười khà khà.
Liêu phu nhân thấy khí sắc của ông rất tốt, nên cũng tùy ông, ngồi một bên nói:
- Thằng bé Liễu Tuấn rất chú ý lễ tiết.
Liêu Khánh Khai mỉm cười nói:
- Ha ha, Tấn Tài gia giáo tốt, con cái đều thành đạt cả.
Liêu phu nhân gật đầu phụ họa:
- Đúng đấy, Tấn Tài luôn có tiếng nghiêm khắc, giáo dục con cái cũng thế.
Không lâu sau, cửa ngõ vang lên tiếng ô tô, rồi thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện, tay còn cầm một cái hộp.
- Cháu chào hai bác.
Liễu Tuấn không ngờ Liêu Khánh Khai ngồi đợi mình ở sân vườn, vội đi tới chào hai vị lão nhân gia.
- Được được. Liễu Tuấn, mau vào đi.
Liêu Khánh Khai cười sang sảng.
- Cám ơn bác Liêu, cháu có chút đặc sản quê, do người ở quê mang tới, cha cháu bảo cháu mang tới cho hai bác nếm thử.
Liễu Tuấn nói.
Liêu Khánh Khai cười:
- Liễu bí thư sao cũng học cái thói này rồi.
- Kính lão tôn hiền là truyền thống của nước ta mà.
- Ha ha ha.
Liêu Khánh Khai gật đầu:
- Liễu Tuấn công tác ở tỉnh D có thuận lợi không?
- Cám ơn bác, công tác thuận lợi lắm, các đồng chí rất phối hợp.
- Ừ thế thì tốt, bác cũng nghe nói rồi, cháu làm tốt lắm.
Liêu Khánh Khai nhìn Liễu Tuấn một lượt, tựa hồ rất hài lòng.
Phụ vụ mang trà nước cho ba người.
Liêu Khánh Khai hứng trí rất cao, không ngừng hỏi Liễu Tuấn tinh hinh ở tỉnh D thậm chí tỉnh A, cũng hỏi tới cả tỉnh N. Liễu Tuấn trả lời đúng sự thực. Mấy lần muốn lên tiếng về chuyện Liêu Hữu Thanh, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của Liêu Khánh Khai lại thôi.
Liêu Khánh Khai tuy già rồi, nhưng đầu óc trí tuệ nhường nào, thấy thế cau mày hỏi:
- Liễu Tuấn cháu có tâm sự à?
Liễu Tuấn không do dự nữa, rất uyển chuyển nói rõ tình hình của Cty Tam Nha và Liêu Hữu Thanh.
Liêu Khánh Khai và Liêu phu nhân nghe thế mặt trầm xuống, Liêu phu nhân không ngừng nhìn chồng, sợ ông nhất thời nổi giận, ảnh hưởng tới sức khỏe.
Trong vườn đột nhiên yên tĩnh lại.
- Liễu Tuấn, cháu hồ đồ rồi sao?
Liêu Khánh Khai chậm rãi nói, hàng mi thọ nhíu chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Có phải cháu cho rằng bác già rồi thàn hồ đồ? Cháu đừng quên ta có gì cũng vẫn là đảng viên. Chuyện nước chuyện nhà, bên nặng bên nhẹ, ta vẫn phân biệt rõ ràng.
Liễu Tuấn tới trước hai ngày.
Theo lệ Liễu Tuấn đi bái phỏng nhạc phụ, tới nơi, làm Liễu Tuấn bất ngờ là Nghiêm Minh đã tới trước y rồi.
Liễu Tuấn sở dĩ tới trước là có cân nhắc.
Trước đại hội, y còn định đi bái phỏng vấy vị trưởng bối, thảo luận vấn đề nhân sự, hai tháng trước trong đảng có tiếng nói, hi vọng trên đại hội này, tuyể đồng chí Tiết Viễn Sơn làm phó chủ tịch quân ủy.
Dưới thể chế hiện hành trong nước, có thể thành phó chủ tịch quân ủy, mới là điểm mấu chốt của người nối nghiệp. Chắc chắn có người muốn sớm định đoạt, tránh đêm dài lắm mộng.
Chuyện này phải tỏ thái độ ra sao, Liễu Tuấn muốn nghe ý kiến của các bậc trưởng bối, trong đó đương nhiên ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành quan trọng nhất.
Hai cha con họ Nghiêm không ngồi ở trong phòng khách mà ngồi trong vườn, dưới giàn dây leo, uống trà tâm sự. Khí trời mát mẻ, không cần ở trong phòng khách chịu ngột ngạt, ra vườn cho thêm khoan khoái.
Liễu Tuấn vừa vào cửa, Nghiêm Minh liền cười đứng dậy:
- Cùng tới trước à? - Vâng, có vài chuyện muốn làm.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp, đi thẳng tới ngòi xuống đôn đá. Nghiêm Ngọc Thành cũng ngồi đôn đá, nhưng đặt thêm đệm, dù sao tuổi cao rồi, Giải Anh sợ chồng bị lạnh.
- Ba tinh thần vẫn không tệ.
Liễu Tuấn vỗ mông cha vợ.
Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt không hài lòng:
- Nói gì thế, ta vốn chưa già.
Liễu Tuấn vội gật đầu:
- Đúng đúng, Nghiêm bí thư tinh thần phấn chấn, tinh lực sung mãn.
Liễu bí thư biết rõ tỉnh ông, vỗ thêm hai phát nữa.
Nghiêm Minh không nhịn được cười phì ra.
Nghiêm bí thư trừng mắt nhìn con trai.
- Ba, con có chuyện này muốn báo cáo. Trong tỉnh con có một công ty tên Tam Nha, tình hình của nó là...
Liễu Tuấn vừa ngồi xuống không khách khí đi thẳng vào chủ đề.
Nghiêm Ngọc Thành nghe rất chăm chú, ông hiểu tính cách con rể, không phải chuyện lớn không báo cáo với ông. Cho dù nghe qua giống vụ án phổ thông.
Một Cty đầu tư liên doanh tài sản 6 tỷ, với Liễu Tuấn đúng là không là cái gì.
- Cái công ty này chủ tịch tên Liêu Hữu Thanh, là cháu ruột đồng chí Liêu Khánh Khai.
Cuối cùng Liễu Tuấn nói tới mấu chốt của vấn đề.
Nghiêm Ngọc Thành cau mày lại.
Vấn đề bình thường không đủ để ông phải cau mày, nhưng cháu Liêu Khánh Khai thì khác. Nói ra không có Liêu Khánh Khai không có Nghiêm Liễu hệ.
Con cái Liêu Khánh Khai cơ bản không tòng chính, chỉ có một đứa cháu trong thể chế, lại ở quốc xĩ, không phải quan trường chính thức, cấp bậc không cao, đoán chứng sẽ nghỉ hưu dưỡng lão ở cấp chính sở.
Thư ký Điền Văn Minh của Liêu Khánh Khai cũng đã nghỉ hưu từ năm ngoái, sau khi rời nhiệm, Liêu Khánh Khai định cư ở thủ đô, tuổi trên tám mươi, sức khỏe không được tốt lắm.
Liêu Khánh Khai tài bồi Nghiêm Liễu đúng là dốc hết toàn tâm lực, năm xưa khi ông ta nghỉ hưu có hai lựa chọn, có thể nửa hưu, đãi ngộ chính trị tăng lên một cấp. Nhưng vì đảm bảo cho Nghiêm Ngọc Thành lên làm bí thư, ông ta bỏ đãi ngộ cấp phó quốc của mình, lựa chọn nghỉ hẳn, hơn nữa để không trở ngại cho công tác của Nghiêm Ngọc Thành, chuyển tới thủ đô dưỡng lão. Lãnh đạo như vậy, gần như chỉ có thể gặp không thể cầu.
Vì thế cán bộ Nghiêm Liễu hệ hết sức tôn trọng Liêu lão, nên Yêu Hải Anh báo cáo xong, Liễu Tuấn không hạ được quyết tâm.
Chưa nói tới ơn nâng đỡ của Liêu Khánh Khai với hai người cha của y, khi Liễu Tuấn có khởi đầu sĩ đồ, Liêu Khánh Khai cũng nhiều lần bảo vệ y.
Cho nên mỗi năm mới, Liễu Tuấn đều tới bái phỏng ông.
Nghiêm Minh cau mày, nói:
- Chuyện này đúng là không dể xử lý.
Chỉ với Liễu Tuấn mới không dễ xử lý, đổi lại là người khác, chuyện này căn bản không cồn phí công suy nghĩ. Bỏ mặc là được.
Nghiêm Minh biết, Liễu Tuấn đã phát động "dân doanh quốc chiến" ở tỉnh D. Kế hoạch này có hai điểm mấu chốt, một là đưa vốn dân doanh ra, hai là tiếp tục dựng tường tài chính. Cho nên tất cả hướng đi của tài chính, đều phải giám sát, tránh phần tử hủ bại, trong ngoài cấu kết, thông đồng với nước Mỹ, đem tài chính trong nước chuyển qua đó.
Liêu Khánh Khai đang chống đối.
Nếu Cty Tam Nha không xử lý, Liêu Hữu Thanh không xử lý, kế hoạch "dân doanh quốc chiến" của Liễu Tuấn bị đả kíc nặng nề, uy vọng cá nhân của y càng bị đả kích nặng nề hơn.
Nói nói con mắt quần chúng sáng tỏ, nhưng kỳ thực mắt của quan viên còn sáng hơn. Liễu Tuấn vì Cty Tam Nha phá lệ, tiếp theo sẽ có công ty thứ hai thứ ba xuất hiện, thành hiệu ứng domino khó mà chuyển biến.
Nhưng Liêu Khánh Khai...
Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm nói:
- Chuyện này phải nghe ý kiến của Liêu bí thư.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng con cũng nghĩ thế.
...
Một tòa tứ hợp viện cổ kính ở kinh thành, khung cảnh u tĩnh, có điều lưỡi lê sáng loáng của chiến sĩ trực ban làm người ta biết bên trong có nhân vật lớn. Trong kinh thành, nơi như thế không ít.
Đây là nơi Liêu Khanh Khai ở, hàng xóm đều là quan lớn chính bộ nghỉ hưu, đa số còn đeo chức danh ở cơ cấu như chính hiệp toàn quốc. Những ông già nếu tinh lực cho phép, có thể tới đó, quan tâm tới công tác các hậu bối.
Liêu Khánh Khai ngồi đợi dưới cây cổ thủ trong vườn.
Liễu Tuấn trước khi đến đã gọi điện hẹn trước, tâm tình của Liêu Khánh Khai rất khoan khoái. Liễu Tuấn là vãn bối ông thích nhất, có thể nói là ông nhìn y trưởng thành. Khi Liễu Tuấn còn rất nhỏ, Liễu Tấn Tài đã dẫn y tới bái phỏng ông. Thậm chí khi 8 tuổi ngay trước mặt ông sử một cái máy điện lớn ở mỏ than, được Liêu Khánh Khai tán tưởng là thần đồng.
Những năm qua, Nghiêm Liễu hệ mà một tay ông nâng đỡ thăng tiến vùn vụt, Liễu Tuấn càng như mặt trời chính ngộ, thanh danh hiển hách trong ngoài nước. Liêu Khánh Khai hết sức vui mừng.
- Này ông, cứ vào phòng đợi đi, bên ngoài gió lớn lắm.
Liêu phu nhân từ phòng khách đi ra, lấy một cái áo khoác lên người ông, nói có chút lo lắng. Hai vị lão nhân gia đều tuổi trên 80, tóc bạc trắng, Liêu phu nhân tinh thần còn tốt, thân thể nhìn qua rất mau lẹ. Liêu Khánh Khai không được khỏe như thế, người rất gầy, tinh thần khí kém hơn một chút. Nghe thấy Liễu Tuấn tới bái phỏng, ông hưng phấn mặt ửng hồng.
- Không sao, không lạnh, ngồi cho thoáng.
Liêu Khánh Khai cười khà khà.
Liêu phu nhân thấy khí sắc của ông rất tốt, nên cũng tùy ông, ngồi một bên nói:
- Thằng bé Liễu Tuấn rất chú ý lễ tiết.
Liêu Khánh Khai mỉm cười nói:
- Ha ha, Tấn Tài gia giáo tốt, con cái đều thành đạt cả.
Liêu phu nhân gật đầu phụ họa:
- Đúng đấy, Tấn Tài luôn có tiếng nghiêm khắc, giáo dục con cái cũng thế.
Không lâu sau, cửa ngõ vang lên tiếng ô tô, rồi thân hình cao lớn của Liễu Tuấn xuất hiện, tay còn cầm một cái hộp.
- Cháu chào hai bác.
Liễu Tuấn không ngờ Liêu Khánh Khai ngồi đợi mình ở sân vườn, vội đi tới chào hai vị lão nhân gia.
- Được được. Liễu Tuấn, mau vào đi.
Liêu Khánh Khai cười sang sảng.
- Cám ơn bác Liêu, cháu có chút đặc sản quê, do người ở quê mang tới, cha cháu bảo cháu mang tới cho hai bác nếm thử.
Liễu Tuấn nói.
Liêu Khánh Khai cười:
- Liễu bí thư sao cũng học cái thói này rồi.
- Kính lão tôn hiền là truyền thống của nước ta mà.
- Ha ha ha.
Liêu Khánh Khai gật đầu:
- Liễu Tuấn công tác ở tỉnh D có thuận lợi không?
- Cám ơn bác, công tác thuận lợi lắm, các đồng chí rất phối hợp.
- Ừ thế thì tốt, bác cũng nghe nói rồi, cháu làm tốt lắm.
Liêu Khánh Khai nhìn Liễu Tuấn một lượt, tựa hồ rất hài lòng.
Phụ vụ mang trà nước cho ba người.
Liêu Khánh Khai hứng trí rất cao, không ngừng hỏi Liễu Tuấn tinh hinh ở tỉnh D thậm chí tỉnh A, cũng hỏi tới cả tỉnh N. Liễu Tuấn trả lời đúng sự thực. Mấy lần muốn lên tiếng về chuyện Liêu Hữu Thanh, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt của Liêu Khánh Khai lại thôi.
Liêu Khánh Khai tuy già rồi, nhưng đầu óc trí tuệ nhường nào, thấy thế cau mày hỏi:
- Liễu Tuấn cháu có tâm sự à?
Liễu Tuấn không do dự nữa, rất uyển chuyển nói rõ tình hình của Cty Tam Nha và Liêu Hữu Thanh.
Liêu Khánh Khai và Liêu phu nhân nghe thế mặt trầm xuống, Liêu phu nhân không ngừng nhìn chồng, sợ ông nhất thời nổi giận, ảnh hưởng tới sức khỏe.
Trong vườn đột nhiên yên tĩnh lại.
- Liễu Tuấn, cháu hồ đồ rồi sao?
Liêu Khánh Khai chậm rãi nói, hàng mi thọ nhíu chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Có phải cháu cho rằng bác già rồi thàn hồ đồ? Cháu đừng quên ta có gì cũng vẫn là đảng viên. Chuyện nước chuyện nhà, bên nặng bên nhẹ, ta vẫn phân biệt rõ ràng.
Danh sách chương