Nhìn thấy Liễu bí thư đi vào tứ hợp viện, Hà Mộng Doanh hơi trố mắt.
- Ông, sao ông biết hôm nay Liễu Tuấn sẽ tới? Hà Mộng Doanh không hiểu được, lớn tiếng hỏi Hà lão gia tử.
Thời tiết tốt, lão gia tử không ở trong phòng mà ngồi ở dưới cây đại thụ trong vườn hóng mát, Vũ lão gia tử cũng ngồi ở bên. Hai vị lão nhân gia không đánh cờ, cứ ngồi im lặng như thế, nói chuyện câu được câu không.
Hà Mộng Doanh tới chơi với ông.
Hà lão gia tử nói, Liễu Tuấn lát nữa sẽ tới, Hà đại tiểu thư hơi ngạc nhiên, thường Liễu Tuấn tới thăm ông đều báo cho cô một tiếng để tới cùng. Chẳng lẽ lần này thay đổi? Liễu Tuấn không thông báo vơi cô mà thông báo với ông nội trước?
Hình như lúc này Liễu bí thư phải ở Nam Phương chứ.
Hà lão gia tử cười lắc đầu, chỉ khẳng định lát nữa Liễu Tuấn sẽ tới.
Hà Mộng Doanh nửa tin nửa ngờ, vốn định gọi điện hỏi, cuối cùng lại thôi.
Xem xem ông nội có phải là Gia Cát Lương tái thế không.
Không ngờ Liễu bí thư tới thật.
- Ha ha, hôm nay nhạc phụ cậu ta sinh nhật.
Hà lão gia tử cười nói, tiếng cười rất vang.
Hà Mộng Doanh không khỏi có chút kinh hãi, trong mắt người ngoài, hai vị lão gia tử gần như không hỏi tới chuyện đời nữa, không ngờ lại nhớ chuẩn xác sinh nhật của Nghiêm Ngọc Thành.
Trăm năm mưa gió không đổ, quả nhiên có đạo lý.
Còn Liễu Tuấn vì sao tới bái phỏng ông nội thì chẳng cần phải hỏi, sự kiện Nam Hải gây xôn xao, cô vì thế mà lo lắng mấy ngày liền.
Cái gọi là phong ba ngoại giao cô chẳng để ý, phiền toái cấp đó không tổn hại nổi Liễu Tuấn.
Quan trọng là lữ đoàn lục chiến "trùng hợp" quá mẫn cảm.
Có điều nhìn vẻ mặt của ông nội, Hà Mộng Doanh yên tâm hơn nhiều, cô thừa nhận, ở loại chuyện này, đầu óc của cô không đủ dùng.
Liễu Tuấn dám làm thế, ắt phải có đạo lý.
- Cháu chào ông Hà, cháu chào ông Vũ.
Liễu Tuấn rảo bước đi tới, cúi đầu vấn an.
Hai vị lão gia tử đều mỉm cười gật đầu.
- Liễu Tuấn, ngồi đi.
Hà lão gia tử nói.
- Cám ơn ông.
Liễu Tuấn đường hoàng ngồi xuống, đưa tay ra, liếc Hà đại tiểu thư một cái, thiếu chút nữa nói câu "mang trà". Tựa hồ mỗi lần ở trước mặt Hà Mộng Doanh, cái tính lão gia của y lại phát tác.
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn y, rồi xoay người đi pha trà.
- Liễu Tuấn, nói đi, cháu nghĩ thế nào?
Hà lão gia tử nhìn y rất ôn hòa.
Chớp mắt một cái là tới sinh nhật 100 tuổi của Lão gia tử rồi, ông càng gầy gò hơn trước, nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn, thậm chí thính lực không hạ xuống nhiều, chỉ cần nói hơi lớn một tiếng là có thể giao tiếp bình thường. Nhất là suy nghĩ tỉnh táo, đầu óc xoay chuyện rất nhanh.
Dự đoán Liễu Tuấn môm nay nhất định sẽ tới là một minh chứng.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Người An Lãng không tỉnh táo, phải giáo huấn một chút.
Vũ lão gia tử đột nhiên hừ một tiếng:
- Không phải chỉ An Lãng không tỉnh táo.
Liễu Tuấn nói:
- Ông nói rất đúng, chính vì những kẻ không tỉnh táo không ít, cho nên càng cần phải giết một răn đe một trăm.
Hà lão gia tử lãnh đạm nói:
- Giáo huấn một chút là nên làm, những kẻ buôn lậu kia đã khai báo chưa?
Liễu Tuấn cười:
- Cục chống buôn lậu hải quan đã hỏi rõ ràng rồi, cơ bản là có liên hệ với những kẻ này...
Liễu Tuấn nói ra liền mấy cái tên.
Hà lão gia ử lần này không ngờ tới, kinh ngạc nói:
- Đã hủ bại thành ra như thế rồi ư?
Vì mấy cái tên mà Liễu Tuấn nói đều là cán bộ lãnh đạo tầng tối cao của An Lãng, quyền khuynh triều chính. Ngay cả cán bộ cấp bậc đó cũng liên quan tới buôn lậu, có thể thấy mức độ hủ bại trong nội bộ ra sao.
- Buôn lậu trên biển là truyền thống của bọn họ.
Liễu Tuấn nói.
Thế kỷ trước, nước An Lãng chiến tranh liên miên, buôn lậu trên biển không những là nhu cầu của tập đoàn tội phạm, đôi khi thậm chí còn là nhu cầu của chính phủ, từ đó có được bổ xung nhu yếu phẩm chiến tranh. Kéo dài liền mấy chục năm, đúng là hình thành "truyền thống".
- Liễu Tuấn, chuyện lữ đoàn lục chiến không cần phải suy nghĩ quá nhiều, bảo vệ đất nước, đả kích kẻ địch vốn là chức trách của quân đội. Không có gì phải lo hết.
Một lát sau Hà lão gia tử nói hết sức bình thản.
- Vâng thưa ông.
Liễu Tuấn khẽ thở phào.
Hà Mộng Doanh ngồi bên cũng khẽ thở phào, chuyện quân đội, chỉ cần ông nội ra mặt hòa giải thì vấn đề không lớn.
Tới tối, đại sứ quan nước An Lãng trú ở trong nước đèn đuốc sáng choang, tiếng ca hát tưng bừng. Đại sứ quan đang cử hành vũ hội, mời một số người bạn tới tham gia, liên lạc tình cảm. Sứ quán ở nước ngoài thường tổ chức vũ hội như thế, đối tượng được mời cũng đủ cả, không nhất định là quan chức ngoại giao, mà từ chính khách tới danh nhân xã hội đều trong danh sách.
Tất nhiên, nếu như là quan viên ở tầng cấp nhất định muốn tham gia yến hội như thế phải thông báo cho bộ ngoại giao trước để được đồng ý. Đó là trình tự ngoại giao quy định.
Lần này Lê đại sứ mời đồng chí Liễu Tuấn tham gia vũ hội.
Căn cứ vào an bài, không lâu sau đoàn đại biểu đảng chỉnh phủ An Lãng sẽ tới tỉnh D tiền hành viếng thăm thân thiện, Lê đại sứ tổ chức vũ hội này mời Liễu bí thư là để trao đổi công tác chuẩn bị cuộc viếng tăm, hi vọng trong thời gian viếng thăm, chủ khách đều vui vẻ.
Ý đồ chân thực là gì thì Liễu Tuấn tự nhiên hiểu rõ trong lòng.
Chú ruột Lê đại sứ, hiện giờ là một trong thành viên lãnh đạo chấp chính tối cao của An Lãng hiện nay.
Tên của ông ta được Liễu Tuấn nhắc tới buổi trưa trong tứ hợp viện nhà họ Hà, chính là nhân vật quan trọng đứng đằng sau sự kiện Nam Hải.
Dựa theo thông lệ, Liễu Tuấn gọi điện trao đổi với Tang Nghênh Phong bộ trưởng ngoại giao.
Tang bộ trưởng không trà lời Liễu Tuấn ngay, gần nửa tiếng sau mới gọi điện thoại, nói sẽ phái đồng chí Vương Kiến Hằng, ti trưởng ti Á Châu cùng Liễu bí thư tham dự vũ hội ngày.
Chắc chắn Tang bộ trưởng xin chỉ thị lãnh đạo tối cao rồi.
Vào thời điểm mẫn cảm như thế này, Liễu Tuấn tham dự một vũ hội như thế, cần phải càng thêm cẩn thận. Có điều Tang bộ trưởng nói rất khách khí, hi vọng thông qua cuộc gặp mặt của Lê đại sứ và Liễu bí thư tăng cường tình hữu nghị hai bên, tăng cường qua lại giữa tỉnh D và Giang Biên.
Vương Kiến Hằng cũng lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn, xin chỉ thị thời gian an bài cụ thể tham dự vũ hội, đồng thời noi sẽ đích thân tới đại nội đón Liễu bí thư cùng đi dự hội.
Liễu Tuấn mỉm cười cảm ơn, cuối cùng thỏa thuận xong, Liễu Tuấn tới bộ ngoại giao cùng Vương ti trưởng tới dự vũ hội.
Bên phía đại sứ quán Ang Lãng càng chuẩn bị đầy đủ, ngoại từ Liễu Tuấn, còn mời mấy vị khách trọng lượng khác. Cho dù mục đích vũ hội này là để đàm phán, nhưng bề ngoài vẫn làm đủ lễ tiết ngoại giao cơ bản.
Liễu Tuấn được Vương Kiến Hằng tháp tùng, thong thả đi vào đại sứ quán An Lãng.
Lê đại sư suất lĩnh nhân viên công tác đại sứ quan đón Liễu bí thư ở cửa.
Tư liệu cho thấy Lê đại sư năm nay mới 40, bằng tuổi với Liễu Tuấn. Lê đại sứ không cao, da ngăm đen,, thần thái vững vàng, so ra trông Lê đại sứ nhiều tuổi hơn y.
- Chào Liễu bí thư. Tôi thay mặt cho toàn thể nhân viên đại sứ quan, nhiệt liệt hoan nghênh cùng cảm tự từ đáy lòng Liễu bí thư đã tới.
Lê đại sư đi nhanh tới , bắt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, cứ như hai người là bạn lâu năm, cho dù thực tế đây là lần đàu họ gặp nhau.
- Cám ơn lời mời của Lê đại sứ, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, tham dự vũ hội ngoại giao thế này, Liễu Tuấn chỉ đành đóng bộ véc tông mà thường ngày y chẳng ưa gì.
- Liễu bí thư mời, Vương ti trương rmời.
Lê đại sứ giới thiệu trợ thủ chủ yếu của mình xong, đưa tay ra mời khách.
Diện tích đại sư quán không rộng lắm, trang trí bên trong rất hiện đại, nhìn không ra nhiều văn hóa dân tộc của An Lãng. Vũ hội cử hành rất sôi nổi.
- Liễu bí thư, qua bên kia nghỉ ngơi một chút.
Điệu múa thứ tám vừa kết thúc, Lệ đại sứ mỉm cười đưa ra lời mời với Liễu Tuấn.
Hai người sóng vai đi ra ban công, ngồi xuống ghế, đóng cửa kính lại, liền trở thành nơi độc lập, chỉ cần không lớn tiếng quát tháo, người ở bên trong khó nghe được cuộc trò chuyện của họ.
- Liễu bí thư, về một số chuyện hiểu lầm xảy ra ở vùng biển Nam Hải trước đó, chính phủ nước tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Tôi thay mặt chú tôi tỏ ý, mong Liễu bí thư tin tưởng thành ý giải quyết vấn đề của chúng tôi.
Lê đại sứ thu nụ cười trên mặtt lại, nói rất nghiêm túc.
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Ngài đại sứ, lãnh tụ nước tôi có một câu danh ngôn là, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.
Lê đại sứ cười ngượng gật đầu:
- Liễu bí thư, đây đúng là một chuyện hiểu lầm, chúng tôi hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Hai ngày sau thuyền cá D028 của Cty Hải Xương và hai mươi thuyền viên an toàn trở về tổ quốc, phía An Lang tuyên bố đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, hi vọng hai nước có thể bỏ qua tranh cái, cùng khai tác tài nguyên Nam Hải.
- Ông, sao ông biết hôm nay Liễu Tuấn sẽ tới? Hà Mộng Doanh không hiểu được, lớn tiếng hỏi Hà lão gia tử.
Thời tiết tốt, lão gia tử không ở trong phòng mà ngồi ở dưới cây đại thụ trong vườn hóng mát, Vũ lão gia tử cũng ngồi ở bên. Hai vị lão nhân gia không đánh cờ, cứ ngồi im lặng như thế, nói chuyện câu được câu không.
Hà Mộng Doanh tới chơi với ông.
Hà lão gia tử nói, Liễu Tuấn lát nữa sẽ tới, Hà đại tiểu thư hơi ngạc nhiên, thường Liễu Tuấn tới thăm ông đều báo cho cô một tiếng để tới cùng. Chẳng lẽ lần này thay đổi? Liễu Tuấn không thông báo vơi cô mà thông báo với ông nội trước?
Hình như lúc này Liễu bí thư phải ở Nam Phương chứ.
Hà lão gia tử cười lắc đầu, chỉ khẳng định lát nữa Liễu Tuấn sẽ tới.
Hà Mộng Doanh nửa tin nửa ngờ, vốn định gọi điện hỏi, cuối cùng lại thôi.
Xem xem ông nội có phải là Gia Cát Lương tái thế không.
Không ngờ Liễu bí thư tới thật.
- Ha ha, hôm nay nhạc phụ cậu ta sinh nhật.
Hà lão gia tử cười nói, tiếng cười rất vang.
Hà Mộng Doanh không khỏi có chút kinh hãi, trong mắt người ngoài, hai vị lão gia tử gần như không hỏi tới chuyện đời nữa, không ngờ lại nhớ chuẩn xác sinh nhật của Nghiêm Ngọc Thành.
Trăm năm mưa gió không đổ, quả nhiên có đạo lý.
Còn Liễu Tuấn vì sao tới bái phỏng ông nội thì chẳng cần phải hỏi, sự kiện Nam Hải gây xôn xao, cô vì thế mà lo lắng mấy ngày liền.
Cái gọi là phong ba ngoại giao cô chẳng để ý, phiền toái cấp đó không tổn hại nổi Liễu Tuấn.
Quan trọng là lữ đoàn lục chiến "trùng hợp" quá mẫn cảm.
Có điều nhìn vẻ mặt của ông nội, Hà Mộng Doanh yên tâm hơn nhiều, cô thừa nhận, ở loại chuyện này, đầu óc của cô không đủ dùng.
Liễu Tuấn dám làm thế, ắt phải có đạo lý.
- Cháu chào ông Hà, cháu chào ông Vũ.
Liễu Tuấn rảo bước đi tới, cúi đầu vấn an.
Hai vị lão gia tử đều mỉm cười gật đầu.
- Liễu Tuấn, ngồi đi.
Hà lão gia tử nói.
- Cám ơn ông.
Liễu Tuấn đường hoàng ngồi xuống, đưa tay ra, liếc Hà đại tiểu thư một cái, thiếu chút nữa nói câu "mang trà". Tựa hồ mỗi lần ở trước mặt Hà Mộng Doanh, cái tính lão gia của y lại phát tác.
Hà Mộng Doanh trừng mắt nhìn y, rồi xoay người đi pha trà.
- Liễu Tuấn, nói đi, cháu nghĩ thế nào?
Hà lão gia tử nhìn y rất ôn hòa.
Chớp mắt một cái là tới sinh nhật 100 tuổi của Lão gia tử rồi, ông càng gầy gò hơn trước, nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn, thậm chí thính lực không hạ xuống nhiều, chỉ cần nói hơi lớn một tiếng là có thể giao tiếp bình thường. Nhất là suy nghĩ tỉnh táo, đầu óc xoay chuyện rất nhanh.
Dự đoán Liễu Tuấn môm nay nhất định sẽ tới là một minh chứng.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Người An Lãng không tỉnh táo, phải giáo huấn một chút.
Vũ lão gia tử đột nhiên hừ một tiếng:
- Không phải chỉ An Lãng không tỉnh táo.
Liễu Tuấn nói:
- Ông nói rất đúng, chính vì những kẻ không tỉnh táo không ít, cho nên càng cần phải giết một răn đe một trăm.
Hà lão gia tử lãnh đạm nói:
- Giáo huấn một chút là nên làm, những kẻ buôn lậu kia đã khai báo chưa?
Liễu Tuấn cười:
- Cục chống buôn lậu hải quan đã hỏi rõ ràng rồi, cơ bản là có liên hệ với những kẻ này...
Liễu Tuấn nói ra liền mấy cái tên.
Hà lão gia ử lần này không ngờ tới, kinh ngạc nói:
- Đã hủ bại thành ra như thế rồi ư?
Vì mấy cái tên mà Liễu Tuấn nói đều là cán bộ lãnh đạo tầng tối cao của An Lãng, quyền khuynh triều chính. Ngay cả cán bộ cấp bậc đó cũng liên quan tới buôn lậu, có thể thấy mức độ hủ bại trong nội bộ ra sao.
- Buôn lậu trên biển là truyền thống của bọn họ.
Liễu Tuấn nói.
Thế kỷ trước, nước An Lãng chiến tranh liên miên, buôn lậu trên biển không những là nhu cầu của tập đoàn tội phạm, đôi khi thậm chí còn là nhu cầu của chính phủ, từ đó có được bổ xung nhu yếu phẩm chiến tranh. Kéo dài liền mấy chục năm, đúng là hình thành "truyền thống".
- Liễu Tuấn, chuyện lữ đoàn lục chiến không cần phải suy nghĩ quá nhiều, bảo vệ đất nước, đả kích kẻ địch vốn là chức trách của quân đội. Không có gì phải lo hết.
Một lát sau Hà lão gia tử nói hết sức bình thản.
- Vâng thưa ông.
Liễu Tuấn khẽ thở phào.
Hà Mộng Doanh ngồi bên cũng khẽ thở phào, chuyện quân đội, chỉ cần ông nội ra mặt hòa giải thì vấn đề không lớn.
Tới tối, đại sứ quan nước An Lãng trú ở trong nước đèn đuốc sáng choang, tiếng ca hát tưng bừng. Đại sứ quan đang cử hành vũ hội, mời một số người bạn tới tham gia, liên lạc tình cảm. Sứ quán ở nước ngoài thường tổ chức vũ hội như thế, đối tượng được mời cũng đủ cả, không nhất định là quan chức ngoại giao, mà từ chính khách tới danh nhân xã hội đều trong danh sách.
Tất nhiên, nếu như là quan viên ở tầng cấp nhất định muốn tham gia yến hội như thế phải thông báo cho bộ ngoại giao trước để được đồng ý. Đó là trình tự ngoại giao quy định.
Lần này Lê đại sứ mời đồng chí Liễu Tuấn tham gia vũ hội.
Căn cứ vào an bài, không lâu sau đoàn đại biểu đảng chỉnh phủ An Lãng sẽ tới tỉnh D tiền hành viếng thăm thân thiện, Lê đại sứ tổ chức vũ hội này mời Liễu bí thư là để trao đổi công tác chuẩn bị cuộc viếng tăm, hi vọng trong thời gian viếng thăm, chủ khách đều vui vẻ.
Ý đồ chân thực là gì thì Liễu Tuấn tự nhiên hiểu rõ trong lòng.
Chú ruột Lê đại sứ, hiện giờ là một trong thành viên lãnh đạo chấp chính tối cao của An Lãng hiện nay.
Tên của ông ta được Liễu Tuấn nhắc tới buổi trưa trong tứ hợp viện nhà họ Hà, chính là nhân vật quan trọng đứng đằng sau sự kiện Nam Hải.
Dựa theo thông lệ, Liễu Tuấn gọi điện trao đổi với Tang Nghênh Phong bộ trưởng ngoại giao.
Tang bộ trưởng không trà lời Liễu Tuấn ngay, gần nửa tiếng sau mới gọi điện thoại, nói sẽ phái đồng chí Vương Kiến Hằng, ti trưởng ti Á Châu cùng Liễu bí thư tham dự vũ hội ngày.
Chắc chắn Tang bộ trưởng xin chỉ thị lãnh đạo tối cao rồi.
Vào thời điểm mẫn cảm như thế này, Liễu Tuấn tham dự một vũ hội như thế, cần phải càng thêm cẩn thận. Có điều Tang bộ trưởng nói rất khách khí, hi vọng thông qua cuộc gặp mặt của Lê đại sứ và Liễu bí thư tăng cường tình hữu nghị hai bên, tăng cường qua lại giữa tỉnh D và Giang Biên.
Vương Kiến Hằng cũng lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn, xin chỉ thị thời gian an bài cụ thể tham dự vũ hội, đồng thời noi sẽ đích thân tới đại nội đón Liễu bí thư cùng đi dự hội.
Liễu Tuấn mỉm cười cảm ơn, cuối cùng thỏa thuận xong, Liễu Tuấn tới bộ ngoại giao cùng Vương ti trưởng tới dự vũ hội.
Bên phía đại sứ quán Ang Lãng càng chuẩn bị đầy đủ, ngoại từ Liễu Tuấn, còn mời mấy vị khách trọng lượng khác. Cho dù mục đích vũ hội này là để đàm phán, nhưng bề ngoài vẫn làm đủ lễ tiết ngoại giao cơ bản.
Liễu Tuấn được Vương Kiến Hằng tháp tùng, thong thả đi vào đại sứ quán An Lãng.
Lê đại sư suất lĩnh nhân viên công tác đại sứ quan đón Liễu bí thư ở cửa.
Tư liệu cho thấy Lê đại sư năm nay mới 40, bằng tuổi với Liễu Tuấn. Lê đại sứ không cao, da ngăm đen,, thần thái vững vàng, so ra trông Lê đại sứ nhiều tuổi hơn y.
- Chào Liễu bí thư. Tôi thay mặt cho toàn thể nhân viên đại sứ quan, nhiệt liệt hoan nghênh cùng cảm tự từ đáy lòng Liễu bí thư đã tới.
Lê đại sư đi nhanh tới , bắt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, cứ như hai người là bạn lâu năm, cho dù thực tế đây là lần đàu họ gặp nhau.
- Cám ơn lời mời của Lê đại sứ, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.
Liễu Tuấn mỉm cười nói, tham dự vũ hội ngoại giao thế này, Liễu Tuấn chỉ đành đóng bộ véc tông mà thường ngày y chẳng ưa gì.
- Liễu bí thư mời, Vương ti trương rmời.
Lê đại sứ giới thiệu trợ thủ chủ yếu của mình xong, đưa tay ra mời khách.
Diện tích đại sư quán không rộng lắm, trang trí bên trong rất hiện đại, nhìn không ra nhiều văn hóa dân tộc của An Lãng. Vũ hội cử hành rất sôi nổi.
- Liễu bí thư, qua bên kia nghỉ ngơi một chút.
Điệu múa thứ tám vừa kết thúc, Lệ đại sứ mỉm cười đưa ra lời mời với Liễu Tuấn.
Hai người sóng vai đi ra ban công, ngồi xuống ghế, đóng cửa kính lại, liền trở thành nơi độc lập, chỉ cần không lớn tiếng quát tháo, người ở bên trong khó nghe được cuộc trò chuyện của họ.
- Liễu bí thư, về một số chuyện hiểu lầm xảy ra ở vùng biển Nam Hải trước đó, chính phủ nước tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Tôi thay mặt chú tôi tỏ ý, mong Liễu bí thư tin tưởng thành ý giải quyết vấn đề của chúng tôi.
Lê đại sứ thu nụ cười trên mặtt lại, nói rất nghiêm túc.
Liễu Tuấn cười khẽ:
- Ngài đại sứ, lãnh tụ nước tôi có một câu danh ngôn là, người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.
Lê đại sứ cười ngượng gật đầu:
- Liễu bí thư, đây đúng là một chuyện hiểu lầm, chúng tôi hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Hai ngày sau thuyền cá D028 của Cty Hải Xương và hai mươi thuyền viên an toàn trở về tổ quốc, phía An Lang tuyên bố đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, hi vọng hai nước có thể bỏ qua tranh cái, cùng khai tác tài nguyên Nam Hải.
Danh sách chương