Phương Khuê mặt đầy lo lắng, tôi đã nhìn quen cái dáng bộ bất cần đời thường ngày của hắn, giờ lại thấy vậy, mắng: “Trời sắp sập xuống rồi hay sao? Mẹ kiếp, cậu còn là một cảnh sát nhân dân cơ đấy, xem bộ dạng của cậu kìa.”

Giờ đang là giữa tháng 11, buổi tối trời rất mát. Phương Khuê lại nhễ nhại mồ hôi, thò tay ra quệt ngang mặt, rồi đứng không yên.

“Anh Quân, đừng đùa nữa, sắp xảy ra chuyện lớn thật rồi.”

Tôi ngay lập tức cũng trở nên căng thẳng, nói: “Có chuyện gì vậy?”

Lúc này cha từ phòng khách nói với ra: “Tiểu Tuấn, là bạn của con à? Mời vào nhà nói chuyện đi, đứng ở ngoài cửa trông chẳng ra sao cả.”

“Vâng.” Tôi đáp lại một tiếng.

“Phương Khuê, vào nhà đã rồi nói sau.”

“Thôi, tôi…tôi sợ….”

Tôi nhăn mặt: “Anh sợ gì chứ?”

“Tôi sợ chủ nhiệm Liễu….”

Tôi cười nói: “Cha tôi có ăn thịt anh đâu mà phải sợ? Vào đây rồi nói chuyện.”

Phương Khuê không còn cách nào khác, đành khúm núm đi vào, đầu cúi gần đến ngực, nói một tiếng “Chào chủ nhiệm Liễu” rồi không nói gì được nữa.

“Cha, đây là Phương Khuê, con trai của viện trưởng viện kiểm sát Phương, giờ là cảnh sát nhân dân của đại đội trị an của cục công an huyện.”

Tôi giới thiệu trước với cha.

“Ừm, hóa ra là con của đồng chí Kim Đức à, ngồi đi ngồi đi…Ha ha, đừng lo, cha cậu và tôi cũng là người quen nhau lâu cả rồi.”

Cha có chút làm thân. Ông và Phương Kim Đức chỉ gặp nhau một đến hai lần, làm sao là người quen lâu được? Thấy Phương Khuê không có phản ứng gì, tôi vừa bực mình vừa buồn cười, đá chân hắn một phát, mắng: “Nhìn anh kìa! Nói đi chứ. Có chuyện gì?”

Phương Khuê nuốt nước bọt, ngồi thẳng người lên rồi ngước đầu nói: “Tối nay, cục trưởng Lương đích thân dẫn người đi bắt một chỗ vũ hội gia đình…”

“Vũ hội gia đình gì cơ? Mà phải sư phụ tôi đích thân đi?”

Tôi chau mày.

“Chính, chính là bọn côn đồ đó, gây trò ở bên phố cổ…chúng làm vũ hội…”

Phương Khuê nhìn sang nét mặt của cha, có chút sợ hãi.

Cha sa sẩm mặt mày, nói nghiêm túc: “Đồng chí Phương Khuê, cậu là cảnh sát nhân dân, sao lại có thể làm lộ hành động quan trọng của cục công an? Đây là hành vi đi ngược lại với kỷ luật tổ chức.”

“Vâng, vâng, chủ nhiệm Liễu, cháu sai rồi…”

Phương Khuê sợ dựng cả tóc gáy, nhìn sang tôi cầu cứu.

Tôi ngày càng nhíu mày lại, trong lòng có chút bất an, nhìn sang cha lắc đầu, hỏi: “Phương Khuê, những ai gây trò vũ hội này vậy?”

“Là, là mấy con em cán bộ…”

Tôi giật nảy mình, mặt sầm xuống. Việc này, tôi đã nghe từ lâu, cái gọi là vụ hội kề mặt, kỳ thực là tụ tập lưu manh dâm ô! Tôi đã từng ngăn cản Trình Tân Kiến đi kiểm tra, không ngờ ngày hôm nay lại kinh động đến Lương Quốc Cường và mẹ đích thân ra tay.

“Vậy anh có biết có con em của cán bộ nào trong đám đó không?”

Phương Khuê lại nuốt nước bọt lần nữa, nói một cách khó khăn: “Con trai bé Đường Thắng Châu của bí thư Đường, con trai của chủ nhiệm Mã Mã Văn Tài, con trai bé của bí thư Ngụy Ngụy Hồng Kỳ…”

Được lắm, mấy ông to đầu trong huyện, ai cũng có phần cả!

Lần này, không chỉ có tôi mà đến cha cũng giật mình, không ngăn cản Phương Khuê nói nữa.

“Còn ai nữa?”

Tôi trầm giọng nói.

“Còn…Còn anh Minh…”

Tôi lập tức trừng mắt.

Cha nghi ngờ nhìn sang tôi.

Tôi cười khổ: “Con trai của bác Nghiêm, Nghiêm Minh!”

Nét mặt của cha ngay lập tức đen sì như đít nồi.

Năm nay Nghiêm Minh không thi đỗ đại học, Nghiêm Ngọc Thành kiên quyết bắt hắn đi bộ đội, chỉ là hoạt động gọi nhập ngũ hàng năm chỉ tiến hành vào cuối tháng 11 đầu tháng 12, mấy tháng nghỉ hè này, Nghiêm Minh được tự do một thời gian. Trước mắt công tác gọi nhập ngũ đã sắp bắt đầu, Nghiêm Ngọc Thành có lẽ đã thu xếp xong với bên huyện, không ngờ Nghiêm Minh lại rơi vào phiền phức này.

Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu, Mã Văn Tài, Ngụy Hồng Kỳ, nếu còn thêm mấy đứa nữa, thì con của 5 vị cán bộ đứng đầu đều có mặt cả rồi. Lần này sự việc có vẻ lớn đây.

Tôi tức đến độ hai mắt long lên, mắng: “Trình Tân Kiến đâu, sao không thấy nói gì với tôi hết cả?”

May mà trước mặt cha, tôi cố không nói bậy, nếu không câu “mẹ kiếp” sớm đã văng ra ngoài miệng rồi.

“Đại đội…đại đội Trình mừng thọ bố vợ, nên xin nghỉ phép rồi!”

Khỉ thật, đúng lúc quan trọng, thì Trình Tân Kiến lại nghỉ phép!

“Ai báo tình hình này thế?”

“Không…Không rõ nữa, hình như là đồn công an Hướng Dương biết được tình hình trước, nói là tối nay sẽ có một đám lưu manh đến tụ tập …”

“Vậy sao cậu không tham gia hành động lần này của cục công an?”

“Tôi….Tôi không đủ tư cách mà, lần này cục trưởng Lương huy động toàn tinh binh tướng giỏi, nói là phải giải quyết tận gốc. Nếu không phải là Tiêu Kiếm thấy tình hình có vẻ không ổn, tiết lộ với tôi chút tin tức thì tôi cũng chẳng biết là có hành động ngày hôm nay.

Tiêu Kiếm là phó đội trưởng trung đội 1 của đại đội trị an, bạn học của Ngô Quân, vô cùng trung thành với Lương Quốc Cường, dáng người cao ráo lực lưỡng, theo Lương Quốc Thành đã đến mấy tháng rồi, Lương Quốc Thành rất xem trọng hắn, lần hành động này, chắc chắn có phần của hắn.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nói: “Vậy sao anh biết Nghiêm Minh và mấy người nữa đều có mặt ở đó?”

Phương Khuê biết hết những điều này, chẳng lẽ Lương Quốc Cường lại không biết? Giả dụ Lương Quốc Cường biết có mấy vị công tử này trong đám ấy, nhất định sẽ không hành động vội vàng khinh suất, nhất định phải nói với tôi một tiếng.

“Ôi chà, chúng đều là khách quen mặt ở phố cổ, nơi tổ chức ấy chính là nhà của một người họ hàng Mã Văn Tài, mấy ngày trước chúng đã nói nay nhất định phải làm cho ra trò, gọi…gọi….”

Phương Khuê đột nhiên ý thức được sự có mặt của cha, ngay lập tức không nói nữa.

“Gọi cái gì? Anh nói nhanh lên xem nào!”

Phương Khuê lau mồ hôi, cắn răng nói: “Nói là phải gọi thêm mấy em nữa đến…”

“Khốn nạn!”

Cha không chịu được nữa nổi giận đùng đùng.

“Cha, giờ không phải là lúc nổi giận đâu….Cha mau đi thông báo với bác Nghiêm đi…”

Cha lắc đầu: “Bác Nghiêm nhà con đi họp ở khu rồi.”

“Vậy thì cha đi tìm bác Đường bác Ngụy để nói chuyện này…Phương Khuê, chúng ta đi thôi.”

Cha sững người: “Con đi đâu?”

“Đi cứu người chứ còn đi đâu nữa.”

“Đúng vậy, đi cứu sư phụ, còn mẹ nữa…”

Nói vậy, tôi kéo tay Phương Khuê chạy ra ngoài cửa.

Việc này đúng là quá lớn rồi.

Bình thường Lương Quốc Cường là cục trưởng cục công an, ngoài việc bắt tội phạm, bắt tụ điểm mại dâm ma túy cũng là trọng trách của ông, về mặt lý luận mà nói, thì dù là Nghiêm Minh, Đường Thắng Châu, Mã Văn Tài, Ngụy Hồng Kỳ hay là ai đi nữa, một khi đã phạm tội đều phải xử như bình thường. Vấn đề là ở chỗ, Lương Quốc Cường nếu động đến đám này, thì chỉ sợ không giữ được cái chức cục trưởng cục công an rồi.

Kiếp trước đọc trong tuyện tiểu thuyết hay xem trên phim ảnh, chưa phải là chưa nhìn thấy ông cảnh sát nào chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật, cuối cùng luôn luôn là chính nghĩa thắng, tà ác chịu thua. Nhưng giờ đã động chạm đến mấy ông lớn nhất trong huyện, không biết nếu làm thẳng tay thì liệu có giữ được cái ghế của mình nữa hay không?

Hình như còn liên lụy cả đến mẹ tôi, phó hướng dẫn Nguyễn nữa!

Cục trưởng Lương và phó hướng dẫn Nguyễn dẫn quân đi bắt một ổ mại dâm, tóm gọn đám con của Nghiêm Ngọc Thành, Đường Hải Thiên, Mã Trí Khoan và Ngụy Ngọc Hoa, thì người ta còn mặt mũi nào gặp cha được nữa? Nghiêm Ngọc Thành có lẽ sẽ đối mặt được với chuyện này, nhưng còn Giải Anh thì sao? Bà ta không hận mẹ cả đời mới là lạ! Ngày nào cũng rót mật vào tai Nghiêm Ngọc Thành, thì sợ rằng quan hệ như chân tay của ông ta và cha rồi cũng rạn nứt.

Còn về Đường Hải Thiên và Mã Trí Khoan, càng phải cẩn thận.

Cũng không biết chuyện này ai bày ra, liền một lúc con của năm vị tiếng tăm như cồn trong huyện đều có mặt, đúng là thủ đoạn không tồi!

Trong lòng tôi lửa giận bừng bừng, chạy như bay về phía phố cổ, nghĩ bụng: khoa học kỹ thuật lạc hậu đúng là chẳng ra sao, lúc này nếu có cái điện thoại di động, có phải giải quyết được tất cả mọi việc rồi không?

Phương Khuê chạy sát theo sau tôi.

“Phương Khuê, họ đi bao lâu rồi?”

“Được một lúc rồi…Nửa tiếng đồng hồ…”

Lúc này, sự khác biệt giữa tập luyện và không tập luyện đã thể hiện ra rất rõ ràng, tôi chạy rất nhanh, nhưng mặt không đỏ, cũng không thở dốc. Phương Khuê chạy sát tôi, nhưng lại thở hồng hộc.

Tôi đã yên tâm được một ít, cục công an tổ chức cuộc vây bắt lớn, bình thường đều là bí mật đến phút cuối cùng, khi nào đến lúc quyết định mới tung quân ra. Nửa tiếng đồng hồ có lẽ chưa đủ để ra tay.

“Mau lên mau lên nào, cụ thể là ở vị trí nào?”

“Số…Số 14 phố Giải Phóng, gần ngay sát thư viện…”

Phương Khuê thở dốc nói.

Tôi đã chắc mẩm. Ở thư viện phố Giải Phóng, trước khi giải phóng là chỗ tập trung của người giàu thị trấn Hướng Dương, nhà ở đó thường lớn, sau giải phóng, mấy vị địa chủ này đã bị thu hồi đất, tất cả nhà cửa đẹp đẽ đều trở thành thành quả của quần chúng cách mạng. Một bộ phận thì được sửa thành những công trình công cộng, một bộ phận vào tay tư nhân, không ngờ một thời gian sau lại trở thành ổ mại dâm.

“Phương Khuê, anh đứng lại, đứng đến nữa.”

“Tại…Tại sao?”

“Mẹ kiếp, anh là cảnh sát mà, cái tội tiết lộ tin tức anh có gánh được không?”

Dù cho việc này kết thúc thế nào, nếu Phương Khuê lộ mặt lần này cũng là điều đại kỵ. Tên này tiết lộ đại cục đúng lúc quan trọng, không uổng tôi cho hắn vào cục công an. Giờ việc đã đến nước này, không thể liên lụy đến hắn được.

Phương Khuê vội vàng dừng lại, nghĩ một lúc, lại đuổi theo, nói: “Còn cậu thì sao?”

“Anh ngốc thế, tôi là trẻ con, ai làm gì được tôi chứ?”

“Đúng vậy thật!” Phương Khuê vỗ vỗ đầu, cuối cùng dừng lại, lắp bắp nói: “Cậu là trẻ con thật ư?”

Chạy một mạch đến phố Giải Phóng, cũng may, hình như chưa có động tĩnh gì, nếu sư phụ đã ra tay, thì không khí không còn yên ắng thế này nữa rồi. Tôi đứng ở đường Giải Phóng, ổn định lại tinh thần, hình dung lại phương hướng của thư viện, đi chầm chậm vào trong.

Con phố trong bóng tôi im lặng đến kỳ lạ, đến bóng đèn đường cũng không sáng. Đáng lẽ ra cứ cách 5, 10 mét lại có một ngọn đền, nhưng không biết đã bao năm không sửa, hay là do cục công an cố tình tắt đi. Giờ đã là đầu đồng, trời tối nhanh, hơn chín giờ, hai bên đường người người đã tắt đèn đi ngủ cả rồi. Cả con phố đen nhu hũ nút, làm con người ta có cảm giác rợn gai ốc.

Nhưng khi tôi đi trên con đường, vẫn có cảm giác ở hai bên đường có bóng người lay động. Theo Lương Quốc Cường học đã hơn năm, còn luyện cái gọi là “nội công”, dường như đã có chút mẫn cảm tinh nhanh hơn rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là những người của cục công an rồi. Không biết Lương Quốc Cường đã nhìn thấy tôi hay chưa.

Chưa động thủ, nên tôi cũng không muốn làm kinh động đến Lương Quốc Cường và mẹ.

Dù sao cũng là lần đầu tiên hành động, nếu vì tôi mà mọi việc đổ bể hết thì về sau cũng khó hăn nói, mấy người có dã tâm nhất định sẽ không bỏ qua việc này mà chê bôi về sự uy nghiêm của Lương Quốc Cường, nói Lương Quốc Cường tự tìm đến chỗ khiêu vũ rồi thả tội phạm.

Số 14 đây rồi, là một căn nhà một cửa duy nhất, khoảng tầm 300 m2, kiến trúc ở trong là kiểu hai tầng. Nếu căn nhà này đặt ở thành phố thì sẽ là căn nhà rất lớn. Ở huyện Hướng Dương vẫn được coi là lớn, nhưng không có giá trị. Mấy tên khốn Mã Văn Tài, chọn nơi này để thực hiện vũ hội, đúng là có con mắt tinh đời, không làm phiền đến hàng xóm xung quanh, cũng không bị làng xóm quấy rối làm phiền. Chỉ là là nếu cục công an xông vào bắt thì không chạy đằng nào được.

Tôi đi ra đằng trước gõ cửa, vừa gõ vừa gọi ầm tên “Nghiêm Minh”.

Tôi làm vậy là cố tình gọi để mẹ và Lương Quốc Cường và mẹ nghe, mặc dù không biết họ đang ở đâu, nhưng nhất định trong đám người ở xung quanh đây. Tôi vừa gọi “Nghiêm Minh”, chẳng lẽ họ lại không hiểu ra được tình hình hay sao?

Gọi một hồi không có ai đáp lại, tôi quyết định đạp vào cửa.

“Mẹ nhà thằng Đường Thắng Châu, Mã Văn Tài, chúng mày cút ra đây cho tao!”

Ôi, thế này thì hình ảnh ngoan ngoãn của bổn thiếu gia bị đổ vỡ hết rồi. Thử nghĩ nếu mẹ và Lương Quốc Cường nghe thấy, một đứa trẻ 10 tuổi mở miệng ra một loạt từ ngữ bậy bạ, không biết họ sẽ nghĩ gì. Có lẽ thái độ của hai người đó chỉ có thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung.

Tiểu Tuấn chạy đến đây làm gì?

Ừm ừm, hình như tôi gọi tên của Đường Thắng Châu và Mã Văn Tài, sao, ngoài Nghiêm Minh, hai vị công tử này cũng ở đây sao?

“Ngụy Hồng Kỳ, tên khốn, mở cửa ra đi, đã hẹn ông mày đến đây chơi, giờ còn làm gì vậy?”

Tôi gọi nốt tên của tên cuối cùng.

Tôi không phải không lo lắng gì, nếu không may có ông cảnh sát nào đấy nóng ruột, chạy thẳng đến bắt tôi hoặc là hành động sớm, thì chẳng phải bổn thiếu gia tôi tốn công rồi hay sao. Nhưng từ đầu đến cuối, không có ai xông ra cả.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đơn giản thôi, có người muốn lợi dụng chuyện này mà kéo Lương Quốc Cường và những cán bộ trong huyện vào, kế này cũng không tồi, lúc này mà xuất chiêu với bổn thiếu gia, có nghĩa là đã muốn chơi trội rồi. Lương Quốc Thành còn không dây được vào ngũ đại thường ủy, chẳng lẽ người khác có thể dây vào được sao?

Người thích giở trò âm mưu, thường thiếu lòng dũng cảm.

Khó khăn lắm mới có người ra, mở hé một khe cửa, một tên mặt gian manh thò ra, vừa nhìn thấy người này, tôi bèn cười.

Không ngờ lại là Tào Sinh Minh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện