Edit: Otaku Bi
Ngày 6 tháng 8, ngày này đối với đại bộ phận người mà nói cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì lắm, sáng sớm hôm đó, Kiều Kiều cùng Giang Phóng ăn mặc tươm tất đi tới chỗ đăng ký kết hôn. Rất thuận lợi trở thành cặp đôi đầu tiên trong ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn đỏ hồng. Bọn họ đến cả tìm người làm chứng cũng không tìm, ha ha, mất mấy chục đồng đối phó là được.
"Vợ yêu, em đưa bản của em cho anh nhìn cái nào." Giang Phóng nhanh nhẹn túm lấy giấy hôn thú trên tay Kiều Kiều.
"A, được. Nhìn nè, nhìn em được chứ hả?" Kiều Kiều khoe khoang chỉ chỏ ảnh trêngiấy hôn thú
Chỉ thấy Giang Phóng giữ lấy giấy hôn thú của Kiều Kiều, cầm cả bản của mình chung với nhau, rồi nhanh chóng nhét vào túi quần áo.
Nani? Tình huống gì đâu? Kiều Kiều không hiểu Giang Phóng có ý đồ gì.
"Đó là của em mà?" cô ngơ ngác nhắc nhở hắn.
"anh biết, đều để ở đây cả là được, từ giờ trở đi em là của anh rồi nha, ha ha” Nhìn Giang Phóng nở nụ cười đắc ý, Kiều Kiều mơ hồ. hắn có ý gì nha, chẳng nhẽ sợ cô cầm giấy hôn thú đi làm trò gì khác sao? Thực sự là, thực sự là rất kỳ quái.
"Sao anh lại có thể như vậy hả? Lại không cho em giữ giấy kết hôn của em là sao? Hu hu, anh bá đạo quá, huhu."
"Bá đạo cái gì mà bá đạo, vừa nãy lệ phí kết hôn là ai bỏ ra, là anh bỏ ra cho em, bây giờ tất nhiên cái giấy kết hôn này phải để ở chỗ của anh rồi. Được rồi, Kiều Kiều ngoan của anh, chúng mình đi ăn cái gì đó để chúc mừng kết hôn đi??" Giang Phóng nói sang chuyện khác. Kiều Kiều oán hận nhìn hắn một cái, hừ, không thèm chấp với anh, côgái tốt đẹp không cần đấu với anh chàng xấu xa.
"Ăn cái gì mà ăn, đi về, về nhà, anh quên rồi à, trong nhà có bao nhiêu người lớn đangchờ chúng ra đấy!" Bọn họ hôm nay đi đăng ký kết hôn, Giang gia, Kiều gia, Tần gia, tất cả mọi người đều tụ tập ở Tần gia, chờ đôi vợ chồng mới về.
Giang Phóng dựa người vào xe Landrover của hắn, dắt tay Kiều Kiều, "Bảo bối à, ta chẳng muốn về nhà đâu, chúng mình lén trốn đi đi. Chúng ta cùng đi ăn cơm với nhau thôi. anh chỉ muốn có chỉ hai ta chúc mừng với nhau thôi."
"anh muốn chết phải không? Nhanh chóng mà về nhà đi, người lớn trong nhà đều biết hết rồi, chúng ta sao có thể đi chỗ nào khác được. Ngoan ngoãn mà về nhà thôi. Ngày mai chỉ hai chúng ta chúc mừng với nhau là được. đi thôi, đi thôi." Kéo theo anh chàng Giang Phóng tâm không cam tình không nguyện đi, Kiều Kiều cuối cùng cũng về tới Tần gia.
Nhìn Kiều Kiều nhà mình đã trở thành người nhà họ Giang thật rồi, trong lòng bà Kiều mẹ Kiều vẫn hơi không thoải mái đó, con gái nhà mình mà, cô con gái bé nhỏ nhà mình thế mà đã lập gia đình rồi? Nhanh quá đi. Mà nó còn chưa tốt nghiệp đâu, ai!
Tương phản với sắc mặt chẳng vui vẻ của ba Kiều mẹ Kiều thì cả nhà Giang Hải Dương lại vui sướng vô cùng, đúng là cảm giác gả con với cưới về thật khác biệt. Hơn nữa, trước giờ Giang Hải Dương vẫn rất là vừa ý cô con dâu Kiều Kiều này nha.
"Nào, mỗi đứa ăn một miếng đường, về sau này lúc nào cũng ngọt như mật vậy”." Bà Tần rất vui vẻ.
Hai người ngoan ngoãn nhận lấy ăn, ư, rất ngọt nha.
"Hai cháu giờ đã thành một nhà với nhau rồi, trở thành người trưởng thành rồi, mặc dù chưa bày tiệc rượu, nhưng đã là người có gia đình trên pháp luật rồi, về sau khôngđược như trẻ con nữa, phải vui vẻ sống với nhau, biết không?" Tần Chính cũng mở miệng răn dạy.
"Vâng, ông ngoại." Kiều Kiều đều gọi giống Giang Phóng kêu ông ngoại bà ngoại.
"Nào, Kiều Kiều." Bà Tần mẫu đem vòng tay ngọc màu xanh biếc, đeo vào cổ tay Kiều Kiều. Kiều Kiều nhìn vòng ngọc, thích vô cùng, không ngừng nói cảm ơn với bà Tần, khiến cho bà hài lòng không dứt.
Tần Chính, Tần Phi Dương, vợ chồng Giang Hải Dương, còn có ba mẹ Kiều gia, đều cho Kiều Kiều cùng Giang Phóng phong bì dày. Kiều Kiều vừa nghi ngờ vừa hoang mang, giờ mọi người đều cho cô, một năm sau khi làm tiệc rượu mời khách thì khôngcho nữa sao? cô không hiểu mấy cái tập tục này cho lắm, nhưng lúc tiểu Bạch với Phương Khuynh Nhan kết hôn, Kiều Kiều tham gia làm phù dâu nên cũng biết mấy thứ trình tự này chút.
Giang Viễn trêu ghẹo Kiều Kiều với anh mình, nói rằng cậu rất là thèm muốn mấy bao lì xì đó, khiến cho mọi cười vui.
một ngày vô cùng bận rộn, chờ tới đêm khuya về phòng mình, Kiều Kiều cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Kết hôn, cuối cùng thì cô cũng kết hôn rồi, gả cho người mà cô thươngyêu, Kiều Kiều vùi mình trên giường, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc của hai người, ngủ chập chờn.
Sau khi nói chuyện cùng các bậc trưởng bối trong nhà, Giang Phóng mới trở về phòng, trước tiên vào phòng tắm xả đầy bồn nước, sau đó vừa cởi áo khoác, áo sơ mi vừa đivề phía giường.
Mở đèn bàn ở đầu giường, ánh đèn nhợt nhạt vừa vặn chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Kiều Kiều. cô nằm nghiêng trên giường, khóe miệng hơi giương lên, trênkhuôn mặt còn giữ được nụ cười ngọt ngào, khiến cho người trìu mến.
Mê muội nhìn cô, Giang Phóng ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn dung nhan thanh lệ của Kiều Kiều khi ngủ, ngón tay thon dài ôn nhu gảy tóc mái của cô. Sau đó, hắnđứng lên, cẩn thận ôm lấy thân thể yêu kiều thơm hương mềm mại kia, bước chân bình ổn mang người đến trong phòng tắm.
...
Khi ánh sáng ngày mới chiếu qua khe rèm cửa sổ, quấy nhiễu giấc mộng của nàng công chúa. Kiều Kiều híp đôi mắt, ý thức mơ hồ, sau khi đại não hơi hơi thanh tỉnh lạithì nghiêng đầu nhìn về phía bên kia giường, Giang Phóng lõa lồ thân trên, quay mặt vào cô đang ngủ say sưa. Trong chiếc chăn mềm mại, một tay ôm lấy eo nhỏ của côtuyên bố quyền sở hữu của mình. cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy trong lòng..
Hôm nay, là ngày đầu tiên tân hôn của cô, mà nam nhân này, chính là chồng của cô, người mà cô yêu thương nhất.
Bất ngờ, Giang Phóng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lóng lánh đang nhìn thẳng vào mình.
"Chào buổi sáng, lão bà. Bảo bối, sao em dậy sớm thế?" Giang Phóng bướng bỉnh dùng chân của mình vuốt ve co cọ lên chân của Kiều Kiều, da thịt thô ráp đụng với mềm mại, Kiều Kiều cảm thấy ngứa ngáy, muốn tránh, lại bị hắn dùng chân ngăn chặn.
cô tức giận ngẩng đầu, lại nhìn thấy Giang Phóng đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, trái tim đập nhanh hơn, tinh thần trở nên tỉnh táo rất nhiều.
"Em đói bụng rồi. Chúng ta rời giường ăn cơm đi." Kiều Kiều nũng nịu mở miệng.
Người nào đó hắc hắc cười gian hai tiếng, "anh cũng đói bụng." Vừa nói xong, nhanh chóng ngậm lấy môi cô, đôi bàn tay nắm lấy hai luồng mềm mại, ra sức vuốt ve xoa nắn, ngón trỏ khẽ khàng gẩy đầu nhũ, chơi đùa đến khi chúng nó cứng rắn thẳng đứng mới bỏ qua.
"Ư..." Ban đầu còn hơi tỏ vẻ khước từ một chút, chẳng bao lâu sau, Kiều Kiều đã khuất phục dưới nụ hôn bá đạo của Giang Phóng.
một lát sau, trong phòng truyền đến những âm thanh ám muội, tiếng nước giao hòa cùng với tiếng nam nhân gầm nhẹ, tiếng nữ nhân nức nở.
Khi hai người thu thập thỏa đáng rồi xuống lầu, đã hơn mười giờ, Kiều Kiều đỏ cả mặt,cô không biết, mình đây gọi là ăn cơm sáng hay là cơm trưa.
Uống chén sữa ăm một vài cái bánh, Giang Phóng và Kiều Kiều cùng đi ra khỏi nhà, trước khi đi hai người không quên dặn dò dì Tiếu không cần chuẩn bị cơm trưa cơm chiều cho họ, dì Tiếu cười gật đầu xác nhận.
Chỉ mới qua có một ngày thôi, mà cô đã từ thiếu nữ thanh xuân thành phụ nữ có chồng rồi, chung quy là tâm tình của cô cũng có chút thấp thỏm.
"Giang Phóng, anh nói, sau khi kết hôn, em có hay không, có hay không có thay đổi?" Kiều Kiều khó nhọc hỏi.
"Thay đổi?" Nhìn vợ nhỏ của mình có bộ dạng xoắn xuýt, Giang Phóng vui vẻ, hôn chụtmột cái, “Vợ anh làm gì mà xấu đi được chứ? Vợ của anh là tiểu tiên tử đẹp nhất trần đời."
Nghe thấy lời của Giang Phóng, mặc dù biết lời của Giang Phóng khó mà tin được, thế nhưng Kiều Kiều vẫn thấy vui vẻ trong lòng như nở hoa.
"anh chỉ biết nịnh em thôi, anh giỏi nhất là nịnh đấy."
Nhìn thần sắc khuôn mặt của Kiều Kiều thần sắc, Giang Phóng biết cô rất hài lòng.
Sao em có thể nói là anh nịnh em chứ? sự thật là ở trong lòng của anh, em chính là tiểu tiên tử xinh đẹp nhất, trước giờ vẫn như vậy.
"Bảo bối, cả đời này anh không lừa dối em, nào đến đây, tiên nữ của anh, chúng ta điăn ở đâu bây giờ nhỉ?"
Hai người ở bên ngoài rong chơi một ngày, kỳ thực bọn họ đang ăn mừng kết hôn, họđã định ngày mùng 9 sẽ đi du lịch 10 nước châu Âu. Cho nên ngày mùng 8 hai người tính toán không đi đâu nữa cả, ở nhà dưỡng thân dưỡng tinh thần, vì ngày hôm sau phải ngồi máy bay lâu.
Nhìn đôi vợ chồng vui sướng chuẩn bị đi du lịch còn Giang Viễn thì lặng lẽ tới công ty tăng ca. Tần Phi Dương cảm khái, thằng nhóc này nghĩ mình là trâu chắc? Lần này bọn họ đi du lịch không dài lắm, khoảng 20 ngày, trong khoảng thời gian này mà đi tới 10 nước, đúng là hạn hẹp. Kiều Kiều chơi rất vui, cuối cùng cô cũng được đến nơi mà mình rất chờ mong, Vatican.
Về nghỉ ngơi được một ngày là phải tới trường, Kiều Kiều vẫn còn chưa kịp thích ứng, nhưng cũng may là giờ đã học năm tư rồi, chương trình học rất là ít, nhiều người đangnghiên cứu tìm chỗ thực tập làm việc, trong đó có nhiều người là nhằm vào Kiều Kiều, dù sao, nhìn nhà họ Giang có thực lực như thế, nếu như có thể giống như mấy anhQuách sư huynh thuận lợi tới Cẩm Giang làm việc, thật là vô cùng tốt.
Nhưng mà với Kiều Kiều việc này đều đẩy hết đi, cô chẳng buồn quan tâm mấy chuyện này, nếu có thực lực thật sự, vậy đi phỏng vấn đi, nếu như không có tài cán gì, nói vớicô cũng vô dụng. Về phần Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi, đều là người có thực lực chân chính cả đấy.
Lần này Kiều Kiều kết hôn, cùng với việc xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, đám bạn bè đều biết cả, nhưng mà cũng không ầm ĩ gióng trống khua chiêng gì. Chỉ cảm kháicô quá nhanh thôi, Từ Mạn nói, các cô có 4 chị em, vừa vào năm tư đã có 2 người bị gả đi rồi. Thực sự là, không thể hiểu? Người ta đều nói là tình yêu thời đại học khôngbền lâu chứ? Vì sao mà hai người này nhanh bị gả thế. cô ấy đã quên mất, hai vị này đều không giống bình thường.
Kiều Kiều mang rất nhiều quà về cho bạn bè, chocolate mà Hoa Ấu Lâm thích ăn nhất. Phương Khuynh Nhan là một túi hermes cao cấp, không phải là cô có ý bên trọng bên khinh đâu, đây là làm theo lời của Giang Phóng, tất nhiên, cũng là nhìn vào mặt mũi của tiểu bạch, quan hệ của tiểu Bạch với Giang Phóng có bao nhiêu thân thiết, điều này không cần phải nói nữa. Mà Từ Mạn, Kiều Kiều tặng cô một cặp đồng hồ tình lữ châu Âu. Đây cũng là theo ý của Giang Phóng, một cặp này giá bảy vạn tệ, không phải là rẻ, Giang Phóng nói cho bọn họ đeo cái này trông hợp. Vừa lúc Kiều Kiều cũng muốn mua gì đó cho bạn bè chị em mình nên hắn mới tư vấn như vậy. Kiều Kiều đangphân vân không biết mua gì may có Giang Phóng chỉ điểm, rất là tốt. Tối thiểu là côkhông cần phải bận tâm suy nghĩ. Thấy lễ vật có chênh lệch, Kiều Kiều lại mua cho Hoa Ấu Lâm một dây chuyền xinh đẹp, mặc dù không được như hai lễ vật kia, nhưng mà Kiều Kiều biết Hoa Ấu Lâm rất là thích.
Ngày 6 tháng 8, ngày này đối với đại bộ phận người mà nói cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì lắm, sáng sớm hôm đó, Kiều Kiều cùng Giang Phóng ăn mặc tươm tất đi tới chỗ đăng ký kết hôn. Rất thuận lợi trở thành cặp đôi đầu tiên trong ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn đỏ hồng. Bọn họ đến cả tìm người làm chứng cũng không tìm, ha ha, mất mấy chục đồng đối phó là được.
"Vợ yêu, em đưa bản của em cho anh nhìn cái nào." Giang Phóng nhanh nhẹn túm lấy giấy hôn thú trên tay Kiều Kiều.
"A, được. Nhìn nè, nhìn em được chứ hả?" Kiều Kiều khoe khoang chỉ chỏ ảnh trêngiấy hôn thú
Chỉ thấy Giang Phóng giữ lấy giấy hôn thú của Kiều Kiều, cầm cả bản của mình chung với nhau, rồi nhanh chóng nhét vào túi quần áo.
Nani? Tình huống gì đâu? Kiều Kiều không hiểu Giang Phóng có ý đồ gì.
"Đó là của em mà?" cô ngơ ngác nhắc nhở hắn.
"anh biết, đều để ở đây cả là được, từ giờ trở đi em là của anh rồi nha, ha ha” Nhìn Giang Phóng nở nụ cười đắc ý, Kiều Kiều mơ hồ. hắn có ý gì nha, chẳng nhẽ sợ cô cầm giấy hôn thú đi làm trò gì khác sao? Thực sự là, thực sự là rất kỳ quái.
"Sao anh lại có thể như vậy hả? Lại không cho em giữ giấy kết hôn của em là sao? Hu hu, anh bá đạo quá, huhu."
"Bá đạo cái gì mà bá đạo, vừa nãy lệ phí kết hôn là ai bỏ ra, là anh bỏ ra cho em, bây giờ tất nhiên cái giấy kết hôn này phải để ở chỗ của anh rồi. Được rồi, Kiều Kiều ngoan của anh, chúng mình đi ăn cái gì đó để chúc mừng kết hôn đi??" Giang Phóng nói sang chuyện khác. Kiều Kiều oán hận nhìn hắn một cái, hừ, không thèm chấp với anh, côgái tốt đẹp không cần đấu với anh chàng xấu xa.
"Ăn cái gì mà ăn, đi về, về nhà, anh quên rồi à, trong nhà có bao nhiêu người lớn đangchờ chúng ra đấy!" Bọn họ hôm nay đi đăng ký kết hôn, Giang gia, Kiều gia, Tần gia, tất cả mọi người đều tụ tập ở Tần gia, chờ đôi vợ chồng mới về.
Giang Phóng dựa người vào xe Landrover của hắn, dắt tay Kiều Kiều, "Bảo bối à, ta chẳng muốn về nhà đâu, chúng mình lén trốn đi đi. Chúng ta cùng đi ăn cơm với nhau thôi. anh chỉ muốn có chỉ hai ta chúc mừng với nhau thôi."
"anh muốn chết phải không? Nhanh chóng mà về nhà đi, người lớn trong nhà đều biết hết rồi, chúng ta sao có thể đi chỗ nào khác được. Ngoan ngoãn mà về nhà thôi. Ngày mai chỉ hai chúng ta chúc mừng với nhau là được. đi thôi, đi thôi." Kéo theo anh chàng Giang Phóng tâm không cam tình không nguyện đi, Kiều Kiều cuối cùng cũng về tới Tần gia.
Nhìn Kiều Kiều nhà mình đã trở thành người nhà họ Giang thật rồi, trong lòng bà Kiều mẹ Kiều vẫn hơi không thoải mái đó, con gái nhà mình mà, cô con gái bé nhỏ nhà mình thế mà đã lập gia đình rồi? Nhanh quá đi. Mà nó còn chưa tốt nghiệp đâu, ai!
Tương phản với sắc mặt chẳng vui vẻ của ba Kiều mẹ Kiều thì cả nhà Giang Hải Dương lại vui sướng vô cùng, đúng là cảm giác gả con với cưới về thật khác biệt. Hơn nữa, trước giờ Giang Hải Dương vẫn rất là vừa ý cô con dâu Kiều Kiều này nha.
"Nào, mỗi đứa ăn một miếng đường, về sau này lúc nào cũng ngọt như mật vậy”." Bà Tần rất vui vẻ.
Hai người ngoan ngoãn nhận lấy ăn, ư, rất ngọt nha.
"Hai cháu giờ đã thành một nhà với nhau rồi, trở thành người trưởng thành rồi, mặc dù chưa bày tiệc rượu, nhưng đã là người có gia đình trên pháp luật rồi, về sau khôngđược như trẻ con nữa, phải vui vẻ sống với nhau, biết không?" Tần Chính cũng mở miệng răn dạy.
"Vâng, ông ngoại." Kiều Kiều đều gọi giống Giang Phóng kêu ông ngoại bà ngoại.
"Nào, Kiều Kiều." Bà Tần mẫu đem vòng tay ngọc màu xanh biếc, đeo vào cổ tay Kiều Kiều. Kiều Kiều nhìn vòng ngọc, thích vô cùng, không ngừng nói cảm ơn với bà Tần, khiến cho bà hài lòng không dứt.
Tần Chính, Tần Phi Dương, vợ chồng Giang Hải Dương, còn có ba mẹ Kiều gia, đều cho Kiều Kiều cùng Giang Phóng phong bì dày. Kiều Kiều vừa nghi ngờ vừa hoang mang, giờ mọi người đều cho cô, một năm sau khi làm tiệc rượu mời khách thì khôngcho nữa sao? cô không hiểu mấy cái tập tục này cho lắm, nhưng lúc tiểu Bạch với Phương Khuynh Nhan kết hôn, Kiều Kiều tham gia làm phù dâu nên cũng biết mấy thứ trình tự này chút.
Giang Viễn trêu ghẹo Kiều Kiều với anh mình, nói rằng cậu rất là thèm muốn mấy bao lì xì đó, khiến cho mọi cười vui.
một ngày vô cùng bận rộn, chờ tới đêm khuya về phòng mình, Kiều Kiều cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Kết hôn, cuối cùng thì cô cũng kết hôn rồi, gả cho người mà cô thươngyêu, Kiều Kiều vùi mình trên giường, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc của hai người, ngủ chập chờn.
Sau khi nói chuyện cùng các bậc trưởng bối trong nhà, Giang Phóng mới trở về phòng, trước tiên vào phòng tắm xả đầy bồn nước, sau đó vừa cởi áo khoác, áo sơ mi vừa đivề phía giường.
Mở đèn bàn ở đầu giường, ánh đèn nhợt nhạt vừa vặn chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Kiều Kiều. cô nằm nghiêng trên giường, khóe miệng hơi giương lên, trênkhuôn mặt còn giữ được nụ cười ngọt ngào, khiến cho người trìu mến.
Mê muội nhìn cô, Giang Phóng ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn dung nhan thanh lệ của Kiều Kiều khi ngủ, ngón tay thon dài ôn nhu gảy tóc mái của cô. Sau đó, hắnđứng lên, cẩn thận ôm lấy thân thể yêu kiều thơm hương mềm mại kia, bước chân bình ổn mang người đến trong phòng tắm.
...
Khi ánh sáng ngày mới chiếu qua khe rèm cửa sổ, quấy nhiễu giấc mộng của nàng công chúa. Kiều Kiều híp đôi mắt, ý thức mơ hồ, sau khi đại não hơi hơi thanh tỉnh lạithì nghiêng đầu nhìn về phía bên kia giường, Giang Phóng lõa lồ thân trên, quay mặt vào cô đang ngủ say sưa. Trong chiếc chăn mềm mại, một tay ôm lấy eo nhỏ của côtuyên bố quyền sở hữu của mình. cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy trong lòng..
Hôm nay, là ngày đầu tiên tân hôn của cô, mà nam nhân này, chính là chồng của cô, người mà cô yêu thương nhất.
Bất ngờ, Giang Phóng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lóng lánh đang nhìn thẳng vào mình.
"Chào buổi sáng, lão bà. Bảo bối, sao em dậy sớm thế?" Giang Phóng bướng bỉnh dùng chân của mình vuốt ve co cọ lên chân của Kiều Kiều, da thịt thô ráp đụng với mềm mại, Kiều Kiều cảm thấy ngứa ngáy, muốn tránh, lại bị hắn dùng chân ngăn chặn.
cô tức giận ngẩng đầu, lại nhìn thấy Giang Phóng đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, trái tim đập nhanh hơn, tinh thần trở nên tỉnh táo rất nhiều.
"Em đói bụng rồi. Chúng ta rời giường ăn cơm đi." Kiều Kiều nũng nịu mở miệng.
Người nào đó hắc hắc cười gian hai tiếng, "anh cũng đói bụng." Vừa nói xong, nhanh chóng ngậm lấy môi cô, đôi bàn tay nắm lấy hai luồng mềm mại, ra sức vuốt ve xoa nắn, ngón trỏ khẽ khàng gẩy đầu nhũ, chơi đùa đến khi chúng nó cứng rắn thẳng đứng mới bỏ qua.
"Ư..." Ban đầu còn hơi tỏ vẻ khước từ một chút, chẳng bao lâu sau, Kiều Kiều đã khuất phục dưới nụ hôn bá đạo của Giang Phóng.
một lát sau, trong phòng truyền đến những âm thanh ám muội, tiếng nước giao hòa cùng với tiếng nam nhân gầm nhẹ, tiếng nữ nhân nức nở.
Khi hai người thu thập thỏa đáng rồi xuống lầu, đã hơn mười giờ, Kiều Kiều đỏ cả mặt,cô không biết, mình đây gọi là ăn cơm sáng hay là cơm trưa.
Uống chén sữa ăm một vài cái bánh, Giang Phóng và Kiều Kiều cùng đi ra khỏi nhà, trước khi đi hai người không quên dặn dò dì Tiếu không cần chuẩn bị cơm trưa cơm chiều cho họ, dì Tiếu cười gật đầu xác nhận.
Chỉ mới qua có một ngày thôi, mà cô đã từ thiếu nữ thanh xuân thành phụ nữ có chồng rồi, chung quy là tâm tình của cô cũng có chút thấp thỏm.
"Giang Phóng, anh nói, sau khi kết hôn, em có hay không, có hay không có thay đổi?" Kiều Kiều khó nhọc hỏi.
"Thay đổi?" Nhìn vợ nhỏ của mình có bộ dạng xoắn xuýt, Giang Phóng vui vẻ, hôn chụtmột cái, “Vợ anh làm gì mà xấu đi được chứ? Vợ của anh là tiểu tiên tử đẹp nhất trần đời."
Nghe thấy lời của Giang Phóng, mặc dù biết lời của Giang Phóng khó mà tin được, thế nhưng Kiều Kiều vẫn thấy vui vẻ trong lòng như nở hoa.
"anh chỉ biết nịnh em thôi, anh giỏi nhất là nịnh đấy."
Nhìn thần sắc khuôn mặt của Kiều Kiều thần sắc, Giang Phóng biết cô rất hài lòng.
Sao em có thể nói là anh nịnh em chứ? sự thật là ở trong lòng của anh, em chính là tiểu tiên tử xinh đẹp nhất, trước giờ vẫn như vậy.
"Bảo bối, cả đời này anh không lừa dối em, nào đến đây, tiên nữ của anh, chúng ta điăn ở đâu bây giờ nhỉ?"
Hai người ở bên ngoài rong chơi một ngày, kỳ thực bọn họ đang ăn mừng kết hôn, họđã định ngày mùng 9 sẽ đi du lịch 10 nước châu Âu. Cho nên ngày mùng 8 hai người tính toán không đi đâu nữa cả, ở nhà dưỡng thân dưỡng tinh thần, vì ngày hôm sau phải ngồi máy bay lâu.
Nhìn đôi vợ chồng vui sướng chuẩn bị đi du lịch còn Giang Viễn thì lặng lẽ tới công ty tăng ca. Tần Phi Dương cảm khái, thằng nhóc này nghĩ mình là trâu chắc? Lần này bọn họ đi du lịch không dài lắm, khoảng 20 ngày, trong khoảng thời gian này mà đi tới 10 nước, đúng là hạn hẹp. Kiều Kiều chơi rất vui, cuối cùng cô cũng được đến nơi mà mình rất chờ mong, Vatican.
Về nghỉ ngơi được một ngày là phải tới trường, Kiều Kiều vẫn còn chưa kịp thích ứng, nhưng cũng may là giờ đã học năm tư rồi, chương trình học rất là ít, nhiều người đangnghiên cứu tìm chỗ thực tập làm việc, trong đó có nhiều người là nhằm vào Kiều Kiều, dù sao, nhìn nhà họ Giang có thực lực như thế, nếu như có thể giống như mấy anhQuách sư huynh thuận lợi tới Cẩm Giang làm việc, thật là vô cùng tốt.
Nhưng mà với Kiều Kiều việc này đều đẩy hết đi, cô chẳng buồn quan tâm mấy chuyện này, nếu có thực lực thật sự, vậy đi phỏng vấn đi, nếu như không có tài cán gì, nói vớicô cũng vô dụng. Về phần Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi, đều là người có thực lực chân chính cả đấy.
Lần này Kiều Kiều kết hôn, cùng với việc xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, đám bạn bè đều biết cả, nhưng mà cũng không ầm ĩ gióng trống khua chiêng gì. Chỉ cảm kháicô quá nhanh thôi, Từ Mạn nói, các cô có 4 chị em, vừa vào năm tư đã có 2 người bị gả đi rồi. Thực sự là, không thể hiểu? Người ta đều nói là tình yêu thời đại học khôngbền lâu chứ? Vì sao mà hai người này nhanh bị gả thế. cô ấy đã quên mất, hai vị này đều không giống bình thường.
Kiều Kiều mang rất nhiều quà về cho bạn bè, chocolate mà Hoa Ấu Lâm thích ăn nhất. Phương Khuynh Nhan là một túi hermes cao cấp, không phải là cô có ý bên trọng bên khinh đâu, đây là làm theo lời của Giang Phóng, tất nhiên, cũng là nhìn vào mặt mũi của tiểu bạch, quan hệ của tiểu Bạch với Giang Phóng có bao nhiêu thân thiết, điều này không cần phải nói nữa. Mà Từ Mạn, Kiều Kiều tặng cô một cặp đồng hồ tình lữ châu Âu. Đây cũng là theo ý của Giang Phóng, một cặp này giá bảy vạn tệ, không phải là rẻ, Giang Phóng nói cho bọn họ đeo cái này trông hợp. Vừa lúc Kiều Kiều cũng muốn mua gì đó cho bạn bè chị em mình nên hắn mới tư vấn như vậy. Kiều Kiều đangphân vân không biết mua gì may có Giang Phóng chỉ điểm, rất là tốt. Tối thiểu là côkhông cần phải bận tâm suy nghĩ. Thấy lễ vật có chênh lệch, Kiều Kiều lại mua cho Hoa Ấu Lâm một dây chuyền xinh đẹp, mặc dù không được như hai lễ vật kia, nhưng mà Kiều Kiều biết Hoa Ấu Lâm rất là thích.
Danh sách chương