Edit: Otaku Bi

Ngày hôm sau Kiều ba trở về Dân Giang, hiện giờ công việc của Kiều ba cũng là bận, ở bên kia công việc không dám trì trễ lâu. Lần này phải qua đây bởi vì có công việc của công ty vận tải cần phải chính ông đích thân làm mới được.

Chỉ có vài ngày mà trời đất đã chuyển lạnh. Công việc của Giang Phóng cũng dần ít đi. Làm nghề về kiến trức, chỉ cần trời lạnh là công việc cũng trì trệ lại, nên Giang Phóng trở nên thanh nhàn nhiều. Lại bắt đầu tìm cách hành Kiều Kiều kiểu này kiểu nọ.

Buổi chiều Kiều Kiều có khóa, cho dù là tiết học của ai, bình thường Kiều Kiều khôngbao giờ bỏ tiết, chăm chỉ đi học. Hôm nay Giang Phóng không có lớp, công việc ở công ty lại càng ít, nên muốn đi cùng với Kiều Kiều đến lớp, kết quả là Kiều Kiều từ chối bắt phải ở nhà làm cơm ăn, cảnh cáo hắn không cần phải đến trường đón, mình học xongsẽ về nhà ngay, chỉ có mười lăm phút đi đường, quá là gần nhà.

Mặc dù đường không xa, thế nhưng trời đã vào đông, khí trời lạnh lẽo.

"Ở trong nhà là ấm áp nhất. Có hệ thống sưởi thật là tốt." Trong nhà Kiều Kiều hệ thống sưởi ấm rất tốt. Kiều Kiều có thói quen vừa vào nhà là thay đồ ngủ. Nhìn Kiều Kiều xinh đẹp mặc vào bộ áo ngủ nhung màu san hô hồng hào, Giang Phóng bắt đầu rục rịch tay chân.

"Vợ yêu, em thật là xinh đẹp." Bàn tay nhanh chóng trượt trên bộ đồ ngủ, chạm lên đôi gò bồng đầy đặn.

Thấy Kiều Kiều không giãy giụa, Giang Phóng cười đắc ý. hắn vui vẻ cúi đầu, hơi thở nóng rực phun hồng hai má Kiều Kiều, há miệng ngậm dái tai của cô vào, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vành tai, không ngừng hút vào, tiếng nước lép nhép cùng với nhiệt độ nóng rẫy phả lên tai cô, lông tơ trên lưng cô đã dựng thẳng, sự khiêu khích trắng trợn khiến cho cô nóng đỏ người.

Giãy giụa muốn né tránh đầu lưỡi đã trượt về phía sau tai, xâm chiếm tới chiếc gáy thon thả, một bàn tay khác của Giang Phóng đang để ở bên hông cô, đột nhiên trở nên không thành thật trượt dọc theo váy ngủ, chui vào, mơn trớn chiếc bụng bằng phẳng rồi tới đùi trong mượt mà.

Người nào đó trước giờ không phải loại hình ôn nhu nhẹ nhàng gì, bá đạo kéo chiếc áo ngủ vướng víu xuống, hai gò tuyết trắng run rẩy ngạo nghễ đứng thẳng trước đôi mắt chứa đầy dục vọng của Giang Phóng, khiến cho hơi thở của hắn càng trở nên nặng nề.

Đem Kiều Kiều ôm lấy ném lên giường lớn, động tác của Giang Phóng nhanh chóng kéo tuột quần áo của mình, nháy mắt đã không còn một mảnh. Nhìn hung khí mạnh mẽ của hắn chĩa về phía mình, Kiều Kiều nhẹ nhàng run rẩy.

"Vợ à?"

"Hử?" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng không có động tác gì thêm, mà lại gọi cô, Kiều Kiềukhông hiểu.

Đưa mặt dán sát vào người Kiều Kiều, Giang Phóng lắp bắp mở miệng: "Kiều Kiều, em dùng miệng để cho anh thoải mái, có được không?"

Nani? Kiều Kiều ngốc sửng sốt. Dùng miệng ư? "Họ nói thoải mái lắm, Kiều Kiều, anh rửa sạch lắm rồi, em giúp anh được không, van em, Kiều Kiều, giúp anh nhé..."

Mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vào ánh mắt của Giang Phóng, nhìn vào đôi mắt đó, ẩn giấu là tràn ngập cảm xúc yêu say đắm và khẩn cầu, làm cho quên hết mọi thứ ngoại trừ hắn ra, chìm sau trong màu đen u tối nơi đáy mắt đó, suy nghĩ loạn lên, thân thể lại vô thức tự quyết định. Đến khi Kiều Kiều tỉnh táo lại, mới nhận ra hai tay mìnhđã nắm lấy hung khí giữa hai chân hắn.

Thấy Kiều Kiều thỏa hiệp, Giang Phóng mừng rỡ cực kỳ: "Để anh nằm." Bây giờ, bọn họ đổi vị trí, Giang Phóng nằm thẳng ở trên giường, mà Kiều Kiều thì ngồi ở bên cạnhhắn, ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết phải làm sao.

"Ăn anh đi, ngậm lấy anh đi ~~~" Giang Phóng nhìn Kiều Kiều ngồi một chỗ bất động, biểu tình mê man, mở miệng hướng dẫn cô.

"không, em không..." Kiều Kiều lắc đầu.

Thấy Kiều Kiều cự tuyệt, Giang Phóng vươn một tay, đem đầu của cô ấn xuống: "Ngoan, Kiều Kiều, ngậm lấy, nhanh giúp anh. anh biết, em yêu anh mà. Đừng sợ, đừng sợ. Được không?"

Thấy Kiều Kiều vẫn là không chịu ngậm lấy hắn, mặc dù cô không có phản kháng, nhưng lại không có mở miệng.

Suy nghĩ, Giang Phóng đứng dậy, đẩy Kiều Kiều nằm ở trên giường, sau đó bản thânthì ngồi lên thân thể mảnh mai của Kiều Kiều. Nắm lấy thứ cứng rắn của mình đẩy vào miệng của Kiều Kiều.

"Há mồm."

Giang Phóng đã quen với việc mạnh mẽ cường hãn đối với việc trên giường, mà Kiều Kiều lại thích ứng với việc hắn như vậy.

Nhìn hai tròng mắt đỏ ậng lên của hắn, chằm chằm nhìn cô, Kiều Kiều cuối cùng cũng há miệng ra. Thấy tình cảnh đó, hắn cười đắc ý, đem cây gậy cứng ngắc to lớn đãgiương cao của mình đẩy vào trong miệng cô! Giang Phóng thoải mái mà thở dài mộttiếng, sau đó ôm lấy đầu của Kiều Kiều, ra sức đưa đẩy, mỗi một cú đẩy đều sâu vào tận trong cổ họng của Kiều Kiều, khiến cho việc hô hấp của Kiều Kiều gặp khó khắn. côkhông thể hô hấp, đầu họng súng của hắn đâm thẳng vào cổ họng của cô mạnh mẽ!

"Ô ô... Ô..." Kiều Kiều gian nan hít thở, Giang Phóng ra lệnh: "Hút vào, dùng đầu lưỡi liếm nó!" nói xong, ôm lấy đầu của cô tiếp tục đưa đẩy, đột nhiên, hắn kêu lên, sau đó điên cuồng lay động.

hắn kêu lên mạnh mẽ, tinh dịch nóng hổi nồng nặc phun vào sâu trong yết hầu Kiều Kiều, làm cho cô liên tục thở dốc không thể không nuốt hết xuống. hắn sung sướng rít gào, níu chặt lấy gáy của cô dán chặt khuôn miệng cô nơi giữa hai chân mình, cho tới giọt cuối cùng được bắt vào trong miệng cô, hắn nhắm chặt hai mắt hưởng thụ thậtlâu, mới hài lòng rút ra cây gậy đã mềm xuống nhưng vẫn còn to lớn của mình, cúi đầu nhìn cô ánh mắt mơ màng cùng với cái miệng đỏ tươi chảy ra nước bọt hòa lẫn tinh dịch của mình.

Nhìn thấy cô gái nhỏ chảy nước mắt.

Giang Phóng trở nên luống cuống, "Kiều Kiều, làm sao vậy? Kiều Kiều?"

Cuối cùng mới được hắn buông ra, Kiều Kiều như một con vật nhỏ bé bi thương, quận người nằm một góc giường khóc rấm rút, không có lên tiếng trả lời, không biết có phải là vừa nãy điên cuồng quá mạnh mẽ khiến cho cổ họng cô không phát tiếng được hay làm sao.

"Làm sao vậy? Bảo bốii? Đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi, đều là do anh không tốt, là anh bị ma chướng mới khiến em như vậy. không khóc nữa em, có được không? Trời ơi, nhìnanh đi, để anh xem, có bị thương không..."

Lật người Kiều Kiều lại, thấy miệng cô đỏ tươi bất thường, không biết giọng nói có bị làm sao không.

Giang Phóng hoảng loạn lên, "Chúng ta mặc quần áo vào thôi, anh đưa em đi bệnh viện, cổ họng có bị đau lắm không?"

"không, không đi..." âm thanh rất nhỏ của Kiều Kiều truyền tới.

"không được, chúng ta phải tới viện xem sao, xem cổ họng của em có bị thươngkhông, chỗ nào không thoải mái nữa em? Bảo bối, em đừng làm anh sợ được không." Giang Phóng vơ lấy quần áo của mình.

"Em không sao." Kiều Kiều giương lên đôi mắt mông lung, "Đến tột cùng là anh yêuthân thể em hay yêu em?"

Vì sao chỉ cần làm việc này là anh lại thay đổi tựa như một con người khác, đối xử với em không thương tiếc, không săn sóc.

"Thích thân thể em sao?" Giang Phóng lặp lại lời của cô, không khỏi tức giận, cô nghĩhắn là người như vậy sao? Vừa định nói mấy câu để cho cô biết điều, thì thấy hai mắt của cô gái nhỏ lại ầng ậc nước mắt, Giang Phóng lại xịt hơi.

"anh yêu em, Kiều Kiều." hắn khẽ cười, trịnh trọng nói: "Là yêu con người em, màkhông phải là thân thể hay dung mạo của em mà yêu. Cho dù đẹp hơn mà không phải là em thì anh cũng không cần." giống như nghe được lời nói trong thâm tâm cô, hắnnói cho cô nghe lời nói chân thành một cách trịnh trọng chậm rãi như một lời thề thốt của nam nhân dành cho nữ nhân của mình.

"Thế nhưng, thế nhưng... Lần nào cũng vậy, anh chẳng quan tâm em muốn gì, vừa nãy em không thể thởi nổi, nhưng dù em có đẩy anh thế nào cũng không được, anhbắt nạt em. anh xấu lắm." nói xong, Kiều Kiều tổng kết một câu.

Giang Phóng cười khổ một tiếng, không phải do hắn nghe lời bọn Nhị Hắc nói dược làm như thế sẽ thoải mái lắm sao?? hắn suy nghĩ, phải cùng Kiều Kiều thử một lần, thế nhưng Kiều Kiều vẫn không đồng ý, hôm nay hiếm có một lần cô không phản kháng, Giang Phóng cũng hơn khẩn cấp một chút, ai mà ngờ làm cô gái nhỏ của hắn tổn thương, ai. Nhưng mà, làm thế này, thật đúng là TMD thoải mái!

"Đúng đúng rồi, anh là người xấu, anh thích em, yêu em, anh làm chuyện sai gì, em phải trừng phạt anh có được không? Đừng như thế, đừng tự khóc một mình không nóivới anh nữa, anh lo. Em là bảo bối của anh, anh cam đoan với em, lần sau nhất địnhanh nghe lời của em, chỉ cần em nói không thích, anh quyết không làm bậy."

Nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, biết thừa rằng ở trong chuyện này hắn chẳng có lời nào đáng tin cả, Kiều Kiều lại hừ một tiếng.

"anh còn bắt em nuốt cái kia, bẩn lắm."

"không bẩn, bảo bối, không bẩn đâu. Người ta bảo đó là thứ dưỡng nhan làm đẹp đấy. Hắc hắc, chồng em đang chăm sóc em đấy!" Thấy Kiều Kiều dường như là không còn tức giận như trước nữa, Giang Phóng cười hì hì lại cởi quần áo ra, bò trên giường.

nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Kiều Kiều, Giang Phóng còn ư hử hát hò.

Kiều Kiều nghi hoặc nhìn hắn, có thật là vừa nãy làm như thế khiến cho hắn thoải mái lắm sao?

Nghĩ đến vừa nãy Giang Phóng thoải mái khiến cho ánh mắt điên cuồng, Kiều Kiều có chút không hiểu nổi. Nhưng mà cô là một đứa nhỏ thành thật, không hiểu là hỏi.

"Vừa nãy, anh, rất thoải mái hả?" Nghe thấy Kiều Kiều chần chừ dò hỏi.

Giang Phóng nín cười, "Uh, thoải mái, sung sướng vô cùng."

"Thoải mái cũng không cho làm nữa." Kiều Kiều lớn tiếng.

"Được, nghe theo em tất."

Mặc dù hai người đã nhiều kinh nghiệm chuyện giường chiếu, thế nhưng cho tới bây giờ Kiều Kiều vẫn chưa bao giờ nhìn kỹ cái vật kia của Giang Phóng. Hôm nay coi như là lân đầu tiên, bị ép * giao, Kiều Kiều bị ép nhìn thấy.

Xấu xí! Thứ đó trên người hắn xấu quá. không chỉ xấu, lại còn tinh tướng.

Nhìn Kiều Kiều ghét bỏ nhìn hắn một cái, Giang Phóng có điểm hoang mang, hỏi côlàm sao vậy. Cuối cùng Kiều Kiều ấp úng nửa ngày mới nói cho hắn biết, cô thấy cái đó của hắn xấu

Trời có mắt hay không, xấu á? cô thực sự là không có kiến thức, à, không kiến thức lại tốt.

Cười tà mị tới gần cô: "Em ghét nó xấu, anh phải để cho em thích nó mới được."

Nhìn Kiều Kiều không vui vẻ khước từ hắn, lần này Giang Phóng cũng không đòi đến cùng, vừa nãy làm cô gái nhỏ khóc một lần rồi, cứ làm tiếp, cô ấy lại thương tâm.không thể không nói, Giang Phóng là người nắm rõ tính tình của Kiều Kiều. cô sẽ có phản ứng gì, sẽ làm như thế nào, Giang Phóng cũng có thể đoán đúng mười phần. Mặc dù có lúc làm cô không vui, nhưng hắn lại biết cách dỗ dành cô.

"anh chỉ bắt nạt em thôi."

"Làm gì có, anh thương em còn chưa hết mà. Ở đại học A, có ai mà không biết anhthương nhất là bà xã nhà anh. Chỉ cần có sinh vật giống cái tới gần, là coi như con ruồi con muỗi, không cho tới gần nửa bước."

Thấy Giang Phóng càng nói càng nguy hiểm, Kiều Kiều liếc hắn một cái.

"bảo anh ở nhà làm cơm, thế mà giờ chưa được ăn là sao, lại còn bị ăn."

"Vợ anh mềm non trắng min thế này, không ăn thì để ai ăn? Ha ha."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện