Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Chương 70

Khi Thẩm Niệm nói những lời này, các đại thần khác tức đến méo cả miệng, ngay cả Hoàng đế luôn công bằng trước mặt Lâm Tiêu cũng nhịn không được mà nháy mắt với hắn.

Thẩm Niệm còn chưa phát hiện ra ánh mắt của mọi người, hắn oai phong lẫm liệt nói: “Hoàng thượng ngài ngẫm lại thật kỹ xem lời của vi thần nói có lý hay không, Thường Thắng chính là Trấn Tây đại tương quân, hắn cấu kết với Tây Địch chính là tội chết, nói cách khác thì hắn rời khỏi Tây Cảnh thì chẳng còn gì cả. Người Tây Địch rất dã man, một con dê béo muốn chạy trốn như vậy, bọn họ không tức giận sao?”

“Hoàng thượng đừng ghét bỏ vi thần nói khó nghe, lui một vạn bước (*) mà nói, Thường Thắng may mà đã chết, nếu không với tính cách quân bán nước của hắn, tới Bắc Cảnh còn không phải sẽ cấu kết với Bắc Nhung hay sao, đến lúc đó sợ rằng Đại Tề hai mặt giáp địch.”

(*) Lui một vạn bước tức là chuyện sẽ không phát sinh chính là sẽ không phát sinh, chuyện không nên phát sinh chính là không thể phát sinh.

“Ý của Trấn Bắc hầu là Hoàng thượng chọn Thường Thắng tới Bắc Cảnh là sai sao?” Lần này Lâm Tiêu không kiềm chết tức giận của mình, có lẽ từ lúc Thẩm Niệm đánh gãy chân Nhạc Vân Châu thì trong lòng của ông đã ôm một nỗi uất nghẹn rồi.

Nhạc thị xem như là rộng lượng, không làm ầm với ông nhưng cũng không khỏi tự mình cảm thấy mất mặt.

Tình trạng bây giờ của Nhạc Vân Châu chính là ở nhà tĩnh dưỡng, còn Thẩm Niệm yên ổn ở trong cung, nói là bị giam lỏng, chức vụ không thay đổi, được người bợ đỡ, Hoàng đế thỉnh thoảng cũng tán tụng.

Lâm Tiêu cảm thấy thủ đoạn của Thẩm Niệm xem như phải cao minh hơn cáo già nghìn tuổi trên triều đình này.

Lại nói Lâm Tiêu luôn không thích người ta phê bình Hoàng đế, lần này đột nhiên mở miệng có tư lợi cũng vì Hoàng đế.

Thẩm Niệm chầm chập nhìn Lâm Tiêu, sau đó sau đó lại nhìn Hoàng đế, dáng vẻ trung quân ái quốc: “Hoàng thượng, vi thần từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Cảnh…”

Vừa nghe Thẩm Niệm lên tiếng, Tề Quân Mộ nhịn không được tiếp lời: “Trấn Bắc hầu là muốn nói bản thân ở Bắc Cảnh, Bắc Cảnh gần nơi man rợ Bắc Nhung, lễ nghĩa không thông, lễ nghi không đủ, nói cũng rất thẳng thắn. ”

Thẩm Niệm vẻ mặt mừng rỡ nói: “Hoàng thượng quả thật là thánh nhân, có thể đọc được suy nghĩ trong lòng vi thần.”

Tề Quân Mộ khiêm tốn mỉm cười rồi nói: “Lời này Thẩm khanh nói ở trước mặt trẫm mấy lần rồi, trẫm còn chưa đến tuổi không nhớ, những lời này nghe vài lần liền nhớ kỹ.”

Trong tai người ngoài thì đây chính là Hoàng đế nói lời trào phúng Thẩm Niệm.

Nhưng vào tai Thẩm Niệm, chính là Hoàng đế gián tiếp ám chỉ là y nhớ rõ những lời nói của hắn, nghe vào tai thật có cảm giác ngọt ngào.

Thẩm Niệm cười hì hì rồi nói: “Hoàng thượng nói phải, vậy Hoàng thượng đừng trách, Tả tướng vừa hỏi, vi thần ăn ngay nói thẳng trả lời. Chuyện này Hoàng thượng quyết định quá gấp rút, Hoàng thượng sai rồi. Nếu Thường Thắng thật sự đến Bắc Cảnh thì mười năm yên ôn của Bắc Cảnh hủy trong phút chốc.”

“Trấn Bắc hầu, ngươi nói chuyện chú ý chút.” Lâm Tiêu nói với vẻ lạnh lùng: “Trong mắt Trấn Bắc hầu thì mười năm yên ổn của Bắc Cảnh đều là Thẩm gia gây dựng, cho nên tình cảm cũng vô cùng khác biệt đi. ”

Câu cuối của Lâm Tiêu hoàn toàn gài bẫy Thẩm Niệm, trả lời hay không đều sai, còn dễ dàng dẫn tới nghi kỵ của Hoàng đế.

Chẳng qua quan hệ bây giờ của Thẩm Niệm và Tề Quân Mộ không như xưa, Thẩm Niệm chính mình hiểu rõ, nhưng Lâm Tiêu lại không biết.

Thủ đoạn gây chia rẽ này, Hoàng đế sẽ không mắc lừa, Thẩm Niệm cũng sẽ không.

Là người có tình ý với Hoàng đế tất nhiên cũng có cái lợi.

Những người khác len lén nhìn Thẩm Niệm rồi lại nhìn Hoàng đế không chút biểu cảm, đều nghiêm mặt không nói một lời.

Thẩm Niệm thì nhìn Lâm Tiêu rồi nói: “Tả tướng, ta nói lời này là sai sao? Thường Thắng cấu kết với Tây Địch, đây là chuyện có bằng chứng, hắn đến Bắc Cảnh, chẳng lẽ không phải đem Bắc Cảnh chắp tay tặng cho địch sao? Hoặc là trong mắt Tả tướng, Thường Thắng cấu kết kẻ địch bên ngoài không đáng nhắc tới? Bắc Cảnh là có công lao của Thẩm gia, nhưng cũng có ngàn ngàn vạn vạn công lao của tướng sĩ Đại Tề. Người ta thường nói tâm nhãn lớn bao nhiêu thì sẽ thấy bấy nhiêu. Trong mắt Tả tướng, Trấn Bắc hầu ta không làm được việc lớn sao?”

Luận về mua môi múa mép thì Thẩm Niệm là hạng nhất.

Lâm Tiêu khá tức giận, người sáng suốt đều có thể nghe ra Thẩm Niệm nói ông lòng dạ hẹp hòi không làm được việc lớn còn muốn vu oan hãm hại hắn. Tuy rằng quả thật ông có ý này, nhưng bị người ra vạch rõ rành rành như thế quả thật khiến ông không vui.

Lúc này Hoàng đế lên tiếng, y nhức đầu xoa trán nói: “Được rồi, trẫm bảo các ngươi giải quyết vấn đề chứ không bảo các ngươi cãi nhau.”

Lâm Tiêu thuận theo Hoàng đế mà im lặng.

Thẩm Niệm lại dùng giọng nói không lớn không nhỏ thì thầm nói: “Cũng không phải vi thần muốn lên tiếng mà.”

Hoàng đế liếc mắt với Thẩm Niệm, để hắn bớt bớt lại, Thẩm Niệm mím môi không lên tiếng.

Trong mắt những người khác, đây là Hoàng đế bất mãn cực điểm với Thẩm Niệm.

Cũng như đổi lại nếu bên cạnh bọn họ có phụ tá miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ thì bọn họ cũng rất bực bội.

“Chuyện bổ nhiệm Thường Thắng đến Bắc Cảnh quả thật là trẫm hơi sơ suất.” Tề Quân Mộ khẽ ho một tiếng rồi nói, sau đó nhìn về phía Thẩm Niệm: “Việc này trẫm chỉ là cảm thấy Thường Thắng thích hợp, lại không ngờ hắn dám cấu kết kẻ địch bên ngoài.”

Lâm Tiêu biết đây là Hoàng đế đang giải thích với Thẩm Niệm, dù sao vô cớ phải một tướng lĩnh khác đến Bắc Cảnh thay quân, từ góc nhìn khác thì Hoàng đế không tin tưởng Thẩm Niệm.

Nếu như Thường Thắng là người có năng lực thì ngày hôm nay sẽ không gặp phải tình cảnh này, Thẩm Niệm tuyệt đối sẽ không dám ngạo mạn như thế. Bình thường dù Thẩm Niệm bất hòa với ông nhưng sẽ không cãi nhau trước mặt Hoàng đế, cũng không cãi nhau trước mắt mọi người.

Đáng tiếc Thường Thắng là một thằng ngu, chết thì chết đi, còn để người ta nắm được nhược điểm cấu kết kẻ địch bên ngoài, ngu chết đi được.

Nhưng dựa vào tình hình này, Thẩm Niệm cũng chẳng giãy dụa được bao lâu, Lâm Tiêu suy nghĩ trong đầu, kẻ mà ở trước mặt Hoàng đế không chút che giấu tính ngạo mạn ngang ngược, không có ai có kết cục tốt cả.

Nói đến đây, Hoàng đế gật đầu nói: “Cho dù nói thế nào đi nữa thì Thẩm Khanh cũng có câu đúng, Thường Thắng quả thật nên chết.”

Lời cuối cùng của y vô cùng âm u, quần thần lặng thinh.

“Cái chết của Thường Thắng có điểm kỳ quặc, tuy rằng suy nghĩ của Thẩm khanh có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không phải không có lý, cũng may là Dương Kinh Lôi và Cẩn thân vương ở Bắc Cảnh, sớm muộn gì cũng điều tra ra được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Trong sự im lặng, Hoàng đế chốt lại một câu: “Trẫm và Thẩm khanh đều đồng lòng, việc này trẫm cũng không muốn giấu Thẩm khanh, cho nên mới triệu kiến đến thông báo.”

Giọng nói của Hoàng đế rất chân thành, biểu hiện trẫm tín nhiệm ngươi tuyệt đối không có suy nghĩ để Thường Thắng thay thế ngươi, biểu hiện của Thẩm Niệm cũng rất chân thành, gương mặt hắn kích động nói: “Vi thần biết trong lòng Hoàng thượng vẫn luôn nghĩ đến vi thần, vi thần vô cùng cảm kích, vi thần nguyện vì Hoàng thượng nhảy vào lửa cũng không từ.”

Bây giờ mấy đại thần thầm nghĩ rằng Hoàng đế không muốn Thẩm Niệm nghe được tin tức Thường Thắng cấu kết kẻ địch bên ngoài từ nơi khác, cho nên đang nói bóng nói gió với Thẩm Niệm.

Sau này, đến khi bọn họ phát hiện ra quan hệ giữa Đế vương và Trấn Bắc hầu, từng người từng người đều cảm thấy mình mù rồi.

Hoàng đế và Trấn Bắc hầu nào có tán dương lẫn nhau đâu, hai bọn họ rõ ràng là ngang nhiên nói lời ân ái. Chẳng qua là bọn họ hiểu biết quá ít, căn bản không nghĩ tới phương diện này mà thôi.

Tề Quân Mộ và Thẩm Niệm diễn kịch xong, lúc này mọi người đều đặt chú ý của mình lên cái chết của Thường Thắng, chẳng một ai nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Hoàng đế.

Biểu hiện này của Thẩm Niệm cũng khiến hiềm nghi trên người mình ít đi, rất nhiều nhiều người nghĩ Thường Thắng cấu kết kẻ địch bên ngoài quả thật đáng chết.

Ngoại trừ Thẩm Niệm thì không ai biết lúc Thường Thắng chết mới có xuất hiện chuyện cấu kết kẻ địch bên ngoài.

Không như quan hệ nhân quả, nguyên nhân xuất hiện sự việc thường không giống nhau, chỉ tiếc rằng không phải ai cũng phát hiện được được nhân quả được che giấu bên trong.

Cuối cùng Tề Quân Mộ giữ Thẩm Niệm lại, tình thế này vừa nhìn đã biết chuẩn bị vỗ về tâm của Trấn Bắc hầu.

Lâm Tiêu mang theo những người khác rời đi, trước khi đi ông liếc nhìn Thẩm Niệm một cái, thần sắc khó hiểu.

Lâm Tiêu trong chuyện của Thường Thắng không có nghĩ đến Hoàng đế, ông cho rằng chuyện này không tránh khỏi có liên can đến Thẩm Niệm.

Ông không có ấn tượng tốt với Thẩm Niệm, Thẩm Niệm làm rối loạn không biết bao nhiêu chuyện tốt.

Đầu tiên là đánh Ôn Diệu, Ôn Trác đến nay còn chưa thăng chức. Hoàng hậu được Hoàng đế sủng ái xuất thân từ Ôn gia nhưng không mang đến một chút vinh quan cho người nhà, chuyện này nói ra có ai tin chứ? Nhạc gia thì càng không nhắc đến, Nhạc Vân Châu vốn đang có tiền đồ vô cùng tốt đẹp, cũng bị Thẩm Niệm phá hủy hoàn toàn.

Nếu như Thẩm Niệm người này còn ở trên triều đình, vậy e rằng Lâm Tiêu sẽ không ung dung nổi.

Suy nghĩ của Lâm Tiêu, Tề Quân Mộ nhìn ra rất rõ ràng.

Y âm thầm lắc đầu, khi mọi người đi hết, y nói với Thẩm Niệm: “Ủy khuất em rồi. ”

“Có gì mà ủy khuất chứ.” Thẩm Niệm mỉm cười nói: “Vì vua phân ưu, chính là bổn phận của thần tử.”

Tề Quân Mộ ngẩn người, vốn muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng thì không nói được.

Nhưng y tiến tới nắm lấy tay của Thẩm Niệm, mười ngón tay đan vào nhau, im lặng tốt hơn lên tiếng.

Bên phần Hoàng đế hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, còn về phía Ôn Trác về đến nhà liền đổ bệnh.

Bệnh tới thật khéo, Hoàng đế vừa mới nói ông ta bị bệnh phải ở nhà nghỉ ngơi, ngụ ý chính là không cần ông ta vào triều. Ôn Trác biết bản thân nói sai trước mặt Hoàng đế, trong lòng hoang mang vô cùng.

Về đến nhà ông ta thật sự đổ bệnh.

Đêm đó người nóng bừng bừng, khi Ôn phu nhân phát hiện thì đã nóng đến hồ đồ rồi, trong miệng còn luôn nhắc tới Hoàng đế tha mạng.

Ôn phu nhân bận đến cả đêm không ngủ, đến toàn thân Ôn Trác đổ mồ hôi, hạ sốt, bà mới hoàn toàn yên tâm.

Sắc mặt Ôn phu nhân hơi tiều tụy, lúc này đáng lẽ bà nên thành thật yên lặng, nhưng bà im lặng một hồi rồi quyết định vào cung gặp Ôn Uyển.

Ôn Trác bị Hoàng đế trách mắng, chuyện này căn bản không giấu được, có làm gì đi nữa thì Ôn gia bọn họ cũng bị người ta cười chê rồi.

Thân là mẫu tộc của Hoàng hậu mà bị người ta chê cười quả thật là nhục nhã..

Ôn gia không có mặt mũi, Ôn Uyển người Hoàng hậu này cũng sẽ mất mặt.

Lại nói, Ôn phu nhân cảm thấy Hoàng đế đang cố tình, Ôn Trác dù cho có nói sai, nhưng dưới tình huống chưa có bằng chứng, Hoàng đế lại nói như thế chính là cố ý tát vào mặt Ôn Trác khiến cho Ôn gia mất mặt.

Nếu chuyện này xử lý không tốt thì phải ra tay từ chỗ Ôn Uyển.

Khi Ôn phu nhân vào cung, Hoàng đế đang viết thư cho Tề Quân Chước, nghe thấy thế y chỉ cười: “Khi Ôn phu nhân vào cung gặp Hoàng hậu, thế nào lại cảm thấy Hoàng hậu có thể tham gia vào triều chính được chứ?”

Nguyễn Cát Khánh nhìn đôi mắt không chút tình cảm của Hoàng đế, không dám nói một câu.

Hoàng đế từng thích Ôn Uyển bao nhiêu hắn là người biết rõ ràng nhất, nhưng hiện tại có bao nhiêu chán ghét hắn cũng là người rõ ràng nhất.

Hắn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thật giống như vào một đêm, tình cảm của Hoàng đế đối với Hoàng hậu đều bị băng tuyết bao trùm, Hoàng đế đối với Hoàng hậu lạnh lẽo vô cùng, căn bản không giữ một chút thể diện cho Hoàng hậu.

Giống như lần này, nếu như thật sự yêu thương Hoàng hậu thì làm sao lại cay nghiệt với Ôn Trác như vậy.

Nguyễn Cát Khánh thật sự không hiểu, Hoàng đế rốt cuộc là vì sao như vậy.

Khi Nguyễn Cát Khánh đang suy nghĩ những điều này, bất thình lình nghe Tề Quân Mộ nói: “Chuyện của Hoàng hậu sau này ít nhắc đến ở trước mặt Thẩm Niệm, tránh cho hắn cảm thấy không vui.”

Nguyễn Cát Khánh hoàn hồn vội vàng đáp ứng, trong lòng hắn cảm thấy có chút bùi ngùi, Hoàng đế từng thích Ôn Uyển bây giờ chuyển qua Thẩm Niệm, cũng không biết sự yêu thích của Hoàng đế đối với Thẩm Niệm có thể duy trì bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện