Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 33
Vào ngày thứ ba Tề Quân Chước ở Thanh Châu xa xôi mới biết được tin tức thích khách bị hộ tống đi, hắn vốn muốn gặp nữ thích khách kia.
Dương Kinh Lôi đã thẩm vấn từ sớm, thích khách bị bắt tên là A Đóa, còn kẻ không thấy bóng dáng tên là A Niệm. Hắn còn chưa thẩm vấn được vì sao các cô muốn ám sát Tề Quân Chước.
Nhưng từ thái độ của nữ thích khách kia có thể nhìn ra hận ý của các cô đối với hoàng đế, có lẽ các cô muốn ám sát chính là Tề Quân Mộ, chỉ là không có cách nào vào cung tiếp cận hoàng đế, nên mới quyết định giết chết Tề Quân Chước.
Chẳng là sau đó cho dù hắn có thẩm vấn thế nào, thích khách kia không khai gì nữa.
Nếu như dùng mấy thủ đoạn thẩm vấn, Dương Kinh Lôi khẳng định có thể thẩm tra ra điều khác. Chỉ là hắn cũng không làm như vậy, thứ nhất tại Thanh Châu là chuyện lớn, rất nhiều người đều cho rằng ám sát chính là Tề Quân Hữu, nhất là người Chu gia rất hoảng sợ khẩn trương, rất sợ Bình vương chết ở chỗ này.
Hiện tại thích khách còn chưa hoàn toàn bắt hết, nữ thích khách kia cũng không chịu nổi hình phạt, chỉ có thể từ từ chậm rãi thẩm vấn.
Thứ hai vô luận làm cái gì, trước tiên hắn cần phải bẩm báo với hoàng đế.
Dù truyền tin qua lại tuy rằng rất phiền phức, nhưng cẩn thận vẫn luôn không sai. Dương Kinh Lôi cũng là người có gia đình, không muốn bởi vì vậy mà bị Tề Quân Mộ kiêng kỵ.
Khi Tề Quân Chước đề xuất muốn nhìn nữ thích khách, sắc mặt Dương Kinh Lôi có chút do dự.
Thích khách bị đưa đến kinh thành được bí mật tiến hành, bên cạnh hắn căn bản không có mấy người biết.
Tề Quân Chước nhìn vẻ mặt của hắn, bèn nói: “Dương đại nhân nếu khó xử, vậy cũng không sao.”
Dương Kinh Lôi nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Quân Chước, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên như xưa: “Không phải làm khó, chỉ là thích khách hiện này cũng không ở Thanh Châu, mấy ngày trước đã đưa đến kinh thành rồi. Hoàng thượng biết chuyện vương gia bị ám sát, vô cùng tức giận.”
Hắn cũng không phải cố ý tiết lộ bí mật này, là Tề Quân Mộ viết trên mật thư.
Hoàng đế tự tay viết trong thư, nếu như Cẩn thân vương hỏi đến chuyện thích khách, cứ sự thật mà nói ra, thích khách đã ở kinh thành.
Lúc Dương Kinh Lôi nói xong, lông mày của Tề Quân Chước hơi nhíu lại, hắn nhìn Dương Kinh Lôi nói: “Vốn là chuyện nhỏ, ta cũng không bị thương, ngươi nói chuyện này với hoàng huynh làm gì, Thanh Châu cách xa kinh thành như vậy, khiến cho hắn lo lắng.”
Dương Kinh Lôi nhìn thật sâu vào mắt Tề Quân Chước, hắn không biết Cẩn thân vương đơn thuần không muốn hoàng đế lo lắng, hay là trong đầu có suy nghĩ khác. Lúc này hắn chỉ có thể bất chấp nói: “Vương gia, sự việc liên quan trọng đại như thế này không phải hạ quan có thể giấu diếm được.”
Im lặng chốc lát, Tề Quân Chước nói: “Nếu như vậy, việc này thôi vậy.”
Dương Kinh Lôi đáp ‘Vâng’, nhìn Tề Quân Chước rời đi.
Một việc rất nhỏ, ở trong mắt người khác có lẽ một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt hoàng đế, có lẽ chính là phản bội.
@@@
Chuyện phản bội hay không phản bội, Tề Quân Mộ hiện giờ làm biếng nghĩ đến, tình hình thiên tại ở Thanh Châu đã khống chế được rồi.
Lần này y tiêu tốn khá ít sức người sức của, tiền bạc không dùng đến nhưng lại đạt được hiểu quả tốt nhất.
Kết quả này khiến Tề Quân Mộ rất thỏa mãn, tình hình thiên tai của Thanh Châu đã khống chế được, công việc kế tiếp y sẽ phái người khác đến để kết thúc công việc, bây giờ y vung tay một cái, viết phần thánh chỉ, triệu bọn Tề Quân Chước về kinh.
Lần này là thánh chỉ chân chính, đặc biệt sẽ phái người đi đến Thanh Châu tuyên chỉ.
Làm xong chuyện này, Tề Quân Mộ tuyên Thẩm Niệm đến.
Hai ngày nay Thẩm Niệm khó có được những ngày thảnh thơi, nghe hoàng đế triệu kiến, lập tức vui vẻ đến.
Lần này hoàng đế cũng không làm khó hắn, trực tiếp nhìn hắn hỏi: “Trẫm muốn tu sửa biên phòng Tây Cảnh, ngươi nghĩ khoảng bạc này đặt trong tay người nào là thích hợp nhất?”
Thẩm Niệm không ngờ Tề Quân Mộ bất thình lình hỏi chuyện này, không nghĩ ngợi trả lời: “Vi thần nghĩ đặt trong tay vi thần là thích hợp nhất.”
“Ngươi không được.” Hoàng đế mắt cũng không chớp đã bác bỏ.
Thẩm Niệm có chút tổn thương, hắn chớp chớp mắt tủi thân nói: “Vi thần trung thành với hoàng thượng trời đất đều rõ, nhật nguyệt chứng giám, hoàng thượng sao còn không tin vi thần chứ.”
Tề Quân Mộ không kiên nhẫn nhìn hắn nói: “Hiện tại ngươi thay trẫm phụ trách năm vạn cấm vệ Bắc Sơn bảo vệ kinh thành, thế nào, thấy trọng trách trên vai quá nhẹ hả, còn muốn gánh Tây Cảnh? Ngươi thật sự bằng lòng, bây giờ trẫm lập tức phái ngươi đi.”
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 33
Vào ngày thứ ba Tề Quân Chước ở Thanh Châu xa xôi mới biết được tin tức thích khách bị hộ tống đi, hắn vốn muốn gặp nữ thích khách kia.
Dương Kinh Lôi đã thẩm vấn từ sớm, thích khách bị bắt tên là A Đóa, còn kẻ không thấy bóng dáng tên là A Niệm. Hắn còn chưa thẩm vấn được vì sao các cô muốn ám sát Tề Quân Chước.
Nhưng từ thái độ của nữ thích khách kia có thể nhìn ra hận ý của các cô đối với hoàng đế, có lẽ các cô muốn ám sát chính là Tề Quân Mộ, chỉ là không có cách nào vào cung tiếp cận hoàng đế, nên mới quyết định giết chết Tề Quân Chước.
Chẳng là sau đó cho dù hắn có thẩm vấn thế nào, thích khách kia không khai gì nữa.
Nếu như dùng mấy thủ đoạn thẩm vấn, Dương Kinh Lôi khẳng định có thể thẩm tra ra điều khác. Chỉ là hắn cũng không làm như vậy, thứ nhất tại Thanh Châu là chuyện lớn, rất nhiều người đều cho rằng ám sát chính là Tề Quân Hữu, nhất là người Chu gia rất hoảng sợ khẩn trương, rất sợ Bình vương chết ở chỗ này.
Hiện tại thích khách còn chưa hoàn toàn bắt hết, nữ thích khách kia cũng không chịu nổi hình phạt, chỉ có thể từ từ chậm rãi thẩm vấn.
Thứ hai vô luận làm cái gì, trước tiên hắn cần phải bẩm báo với hoàng đế.
Dù truyền tin qua lại tuy rằng rất phiền phức, nhưng cẩn thận vẫn luôn không sai. Dương Kinh Lôi cũng là người có gia đình, không muốn bởi vì vậy mà bị Tề Quân Mộ kiêng kỵ.
Khi Tề Quân Chước đề xuất muốn nhìn nữ thích khách, sắc mặt Dương Kinh Lôi có chút do dự.
Thích khách bị đưa đến kinh thành được bí mật tiến hành, bên cạnh hắn căn bản không có mấy người biết.
Tề Quân Chước nhìn vẻ mặt của hắn, bèn nói: “Dương đại nhân nếu khó xử, vậy cũng không sao.”
Dương Kinh Lôi nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Quân Chước, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt thản nhiên như xưa: “Không phải làm khó, chỉ là thích khách hiện này cũng không ở Thanh Châu, mấy ngày trước đã đưa đến kinh thành rồi. Hoàng thượng biết chuyện vương gia bị ám sát, vô cùng tức giận.”
Hắn cũng không phải cố ý tiết lộ bí mật này, là Tề Quân Mộ viết trên mật thư.
Hoàng đế tự tay viết trong thư, nếu như Cẩn thân vương hỏi đến chuyện thích khách, cứ sự thật mà nói ra, thích khách đã ở kinh thành.
Lúc Dương Kinh Lôi nói xong, lông mày của Tề Quân Chước hơi nhíu lại, hắn nhìn Dương Kinh Lôi nói: “Vốn là chuyện nhỏ, ta cũng không bị thương, ngươi nói chuyện này với hoàng huynh làm gì, Thanh Châu cách xa kinh thành như vậy, khiến cho hắn lo lắng.”
Dương Kinh Lôi nhìn thật sâu vào mắt Tề Quân Chước, hắn không biết Cẩn thân vương đơn thuần không muốn hoàng đế lo lắng, hay là trong đầu có suy nghĩ khác. Lúc này hắn chỉ có thể bất chấp nói: “Vương gia, sự việc liên quan trọng đại như thế này không phải hạ quan có thể giấu diếm được.”
Im lặng chốc lát, Tề Quân Chước nói: “Nếu như vậy, việc này thôi vậy.”
Dương Kinh Lôi đáp ‘Vâng’, nhìn Tề Quân Chước rời đi.
Một việc rất nhỏ, ở trong mắt người khác có lẽ một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt hoàng đế, có lẽ chính là phản bội.
@@@
Chuyện phản bội hay không phản bội, Tề Quân Mộ hiện giờ làm biếng nghĩ đến, tình hình thiên tại ở Thanh Châu đã khống chế được rồi.
Lần này y tiêu tốn khá ít sức người sức của, tiền bạc không dùng đến nhưng lại đạt được hiểu quả tốt nhất.
Kết quả này khiến Tề Quân Mộ rất thỏa mãn, tình hình thiên tai của Thanh Châu đã khống chế được, công việc kế tiếp y sẽ phái người khác đến để kết thúc công việc, bây giờ y vung tay một cái, viết phần thánh chỉ, triệu bọn Tề Quân Chước về kinh.
Lần này là thánh chỉ chân chính, đặc biệt sẽ phái người đi đến Thanh Châu tuyên chỉ.
Làm xong chuyện này, Tề Quân Mộ tuyên Thẩm Niệm đến.
Hai ngày nay Thẩm Niệm khó có được những ngày thảnh thơi, nghe hoàng đế triệu kiến, lập tức vui vẻ đến.
Lần này hoàng đế cũng không làm khó hắn, trực tiếp nhìn hắn hỏi: “Trẫm muốn tu sửa biên phòng Tây Cảnh, ngươi nghĩ khoảng bạc này đặt trong tay người nào là thích hợp nhất?”
Thẩm Niệm không ngờ Tề Quân Mộ bất thình lình hỏi chuyện này, không nghĩ ngợi trả lời: “Vi thần nghĩ đặt trong tay vi thần là thích hợp nhất.”
“Ngươi không được.” Hoàng đế mắt cũng không chớp đã bác bỏ.
Thẩm Niệm có chút tổn thương, hắn chớp chớp mắt tủi thân nói: “Vi thần trung thành với hoàng thượng trời đất đều rõ, nhật nguyệt chứng giám, hoàng thượng sao còn không tin vi thần chứ.”
Tề Quân Mộ không kiên nhẫn nhìn hắn nói: “Hiện tại ngươi thay trẫm phụ trách năm vạn cấm vệ Bắc Sơn bảo vệ kinh thành, thế nào, thấy trọng trách trên vai quá nhẹ hả, còn muốn gánh Tây Cảnh? Ngươi thật sự bằng lòng, bây giờ trẫm lập tức phái ngươi đi.”
Danh sách chương