Thân là đại phu, khứu giác Đinh Tử là thập phần nhạy bén, nàng chân mày hơi nhướng, gian phòng này dĩ nhiên lại nồng đậm mùi thuốc, kỳ thực từ lúc tiếp cận bên người Ngô Song, nàng liền từ trên người nàng ta cảm giác được một cỗ mùi dược thảo, nhưng mà trên người nàng mang nhiều túi dược liệu an thần, hòa tan luồng vị kia, cho tới bây giờ, Đinh Tử mới có thể xác định.
Trước khi đi tới phòng ăn dọn sẵn đồ ăn sáng, mùi vị kia càng đậm, ánh mắt Đinh Tử chợt lóe, thức ăn bởi vì được nấu nướng nên mùi dược liệu đã rất mỏng, thế nhưng nếu nàng không đoán sai, ở đây đều là dược liệu trị liệu bệnh trạng thể hư, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Ngô Song ngoại trừ tính tình mềm mại dịu ngoan một chút, cũng không phải người yếu ớt.
Đương nhiên còn có một khả năng, nàng ta nếu không muốn ngoại nhân biết, vì sao ở trong đồ ăn sáng lại thêm vào thuốc bổ? Đinh Tử, chức đại phu này mặc dù không xuất sư, thế nhưng thường xuyên tiến cung chiếu cố Thái hậu, nếu không thì Thái hậu cũng sẽ không dùng nàng, y thuật của nàng tất nhiên là không thấp, mấy việc này tuyệt đối không làm khó được nàng, vì thế đây là cố ý hay là ngẫu nhiên đây? “Thế tử Thế tử phi mau ngồi xuống đi, Thanh Nhiên, con lại cáu kỉnh cái gì, mau ngồi xuống.” Ngô Song vẻ mặt tươi cười, thần sắc thập phần ôn hòa, nhìn ba vãn bối thập phần hiền lành.
“Mẫu phi mời ngồi.” Đinh Tử cũng cười nói, Lam Thanh Lăng cái gì cũng chưa nói chỉ ngồi xuống, thái độ đối với Ngô Song ác liệt, ít nhất ở trong mắt Lam Thanh Nhiên là thập phần ác liệt, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
Lại nói tiếp, tướng mạo Lam Thanh Nhiên cũng không tệ, mặc dù không có tuấn mỹ vô song như Lam Thanh Lăng, thế nhưng Đinh Tử đã gặp qua mấy vị hoàng thất, Hoàng thượng, Thái tử, còn có Lâm Vương tướng mạo đều không tầm thường, vị công phụ (cha chồng) không thấy mặt kia tướng mạo cũng tất sẽ không kém, hơn nữa mẹ đẻ Ngô Song xinh đẹp nho nhã như cúc, hắn đi ra ngoài cũng là bộ dáng một công tử, chỉ bất quá theo Đinh Tử nhìn thấy hắn hiện tại, không phải trừng mắt lạnh thì là hai mắt âm trầm, hoặc là một ánh mắt có thâm ý nhìn nàng, Đinh Tử bản năng phản cảm. Nhưng mà không chút nào che giấu tính tình như vậy, nói dễ nghe là thật tình, nói không xuôi tai thì là có chút vô lễ.
Nếu Ngô Song này là một An Vương phi thông minh có thủ đoạn thì nhi tử của nàng làm sao sẽ dưỡng thành cái dạng này, có chút khó hiểu, hoặc đây cũng chỉ là phỏng đoán của nàng, ít nhất đến bây giờ nàng cũng không cảm giác được Ngô Song này có chỗ nào kỳ lạ.
“Ta vẫn thích ăn thanh đạm một chút. Thế tử, Thế tử phi nếu như không chê liền cùng nhau dùng một chút đi, mấy món này chỉ là khai vị.” Ngô Song sóng mắt nhu động.
“Vương phi, ngài gần đây dạ dày không tốt, vẫn là không nên ăn này đó ê ẩm ngọt ngào, nếu không ngươi khẩu vị lại muốn đau.” Đại nha hoàn Mộ Nguyệt bên người Ngô Song lập tức không đồng ý nói, mặc dù lời này nói ra có chút trịch thượng, nhưng nhìn vẻ mặt nàng lo lắng, ai cũng sẽ không đối với loại hạ nhân này trách cứ, cho dù là mấy nha hoàn bên cạnh Ngô Song cũng có vẻ mặt lo lắng cùng bộ dáng không đồng ý. Không khó nhìn ra Ngô Song cùng mấy nha hoàn có cảm tình rất tốt.
Đinh Tử có chút nghiền ngẫm, phát hiện bên cạnh một đạo tầm mắt bắn thẳng qua đây, chính là ánh mắt của Lam Thanh Nhiên, ánh mắt của hắn còn mang theo quan sát, so với ở trong đại sảnh còn càn rỡ hơn, đó là loại ánh mắt muốn đem y phục của nàng lột bỏ, cảm giác giống y như khách làng chơi trong thanh lâu. Đinh Tử trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, giống như không chú ý tới Lam Thanh Nhiên, kỳ thực đã đem hắn ghi hận ở trong lòng. Đối với trưởng tẩu dám lộ ra ánh mắt như thế, Lam Thanh Nhiên này không phải quỷ háo sắc thì cũng không phải là thứ gì tốt!
Lam Thanh Nhiên thấy Đinh Tử tựa hồ xấu hổ thay đổi tầm mắt, trong mắt hiện lên mạt tà ý, sau đó trên dưới đánh giá Hỉ nhi, Linh nhi còn có Ngọc Du, nhất là người thứ ba, nhan sắc kia xinh đẹp như hoa, cho dù là nha hoàn đẹp nhất trong phủ cũng chỉ được nửa phần a! Hơn nữa Lam Thanh Nhiên quanh năm ra vào thanh lâu, nhìn quen nữ nhân nên cũng sẽ có mấy phần ánh mắt nhìn người, nha hoàn này cũng không còn là một hoàng hoa khuê nữ. Lam Thanh Nhiên vuốt cằm, hắn cũng không phải không điều tra Đinh Tử, nha hoàn này là nàng ta mua được ở bên ngoài, đặt bên người cũng không bao lâu.
Ha ha ha, trong mắt Lam Thanh Nhiên mang theo tình ý rõ ràng, Ngọc Du nhạy cảm nhận ra tầm mắt này, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Lam Thanh Nhiên, nàng đã từng ở trong thanh lâu, ánh mắt này nhìn nàng y như khách nhân, trong lòng nàng theo bản năng phạm buồn nôn, đè xuống chán ghét trong lòng, Ngọc Du nắm chặt hai tay cúi đầu.
Những việc này Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đều ở trong tối quan sát, sau đó bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
Lúc này Ngô Song đã cùng mấy nha hoàn tranh luận, đạt được cơ hội ăn vài miếng dưa phỉ thúy chua cay, nàng uống một ngụm cháo, ăn một đũa dưa phỉ thúy, thỏa mãn cong môi, bộ dáng thập phần xinh đẹp, như là một tiểu cô nương nghịch ngợm, vì một ngụm thức ăn này An Vương phi lại lộ ra vẻ mặt như thế, nói ra có ai tin. Thế nhưng Đinh Tử thấy được, nhưng mà cảm giác được Lam Thanh Lăng bên người hô hấp tựa hồ thoáng nặng một ít.
Đinh Tử nhợt nhạt cười nói: “Không ngờ mẫu phi cũng thích món ăn vặt này, bất quá chỉ nhìn bề ngoài cùng với hương vị dưa phỉ thúy này cũng làm cho người ta thấy thèm, trách không được mẫu phi sẽ thích.”
“Đó là tự nhiên, dưa phỉ thúy này chính mẫu phi phát minh, năm đó cố ý làm cho phụ vương, đây chính là món phụ vương thích nhất, mẫu phi bởi vì tưởng niệm phụ vương, vì thế mỗi khi đến thiện đều muốn dùng, khẩu vị chính mình không tốt cũng kiên trì như trước.” Lam Thanh Nhiên không khỏi có chút đắc ý dương dương tự đắc, ở trong nhà này Lam Thanh Lăng là Thế tử, nhưng luận trình độ được sủng ái, Lam Thanh Lăng chưa chắc được như hắn. Ai bảo Lam Thanh Lăng có một mẫu thân chết sớm đâu, chỉ trách nàng ta không có phúc khí, vị trí An Vương phi này vốn nên là của nương hắn!
Lam Thanh Lăng mắt lộ trào phúng, môi cong lên, khóe miệng nhàn nhạt, tự tiếu phi tiếu nhìn Lam Thanh Nhiên. Vốn đang dào dạt đắc ý nhưng nhìn đến biểu tình Lam Thanh Lăng tự tiếu phi tiếu, thế nhưng toàn thân hắn rùng mình một cái, Đinh Tử lúc này đã cầm lấy chiếc đũa cười nói: “Phụ vương đã thích như thế, vậy ta cũng nếm thử là mỹ vị như thế nào đi.”
“Đừng nghe Thanh Nhiên nói lung tung, này chỉ là tương đối hợp khẩu vị nên vương gia thích mà thôi.” Ở trước mặt tiểu bối bị nói như vậy nên trên mặt Ngô Song có một chút ý xấu hổ, Đinh Tử chỉ cười nhạt gắp một khối cho vào miệng, cắn mấy cái, tiếu ý lớn dần.
Món ăn này tuyệt đối là rất công phu, dưa phỉ thúy chẳng qua là dưa chuột cùng măng còn có mấy thứ rau dưa thanh giòn phối chế, nhưng những thức ăn này nhất định là đầu tiên dùng nước lạnh trấn quá, so với bình thường thanh thúy ngon miệng hơn, nước sốt cũng tuyệt đối là kinh qua chế biến tỉ mỉ, hương vị thập phần ngào ngạt lại không mất vị đạo vốn có, nhìn rất đơn giản nhưng rất có nghiên cứu, thái một phần rau dưa này sợ là so với nấu hai món ăn còn mất thời gian cùng hao phí nguyên nhiên liệu nhiều hơn.
Đinh Tử mỉm cười nói: “Tay nghề mẫu phi so với ngự trù trong cung còn muốn lợi hại hơn, vừa vặn ta cùng với Thế tử ngày mai tiến cung cảm tạ Hoàng thượng tứ hôn cùng ân điển vào ngọc điệp, Thái hậu gần đây khẩu vị không tốt lắm, không biết mẫu phi có thể hay không cũng làm thêm một phần, vừa vặn ngày mai chúng ta tiến cung mang theo. Bản phi nghĩ Thái hậu nhất định sẽ thích.”
Ngô Song trên mặt biến đổi, ánh mắt có chút hồ nghi nhìn Đinh Tử, lại thấy nàng chỉ đạm đạm cười, căn bản không có nửa điểm giả ý. Nhưng Lam Thanh Nhiên kia vốn dáng vẻ đắc ý lúc này cũng khẽ biến sắc. Nha hoàn phía sau Ngô Song càng nhìn Đinh Tử bằng ánh mắt có vài phần lãnh ý, Đinh Tử vô tội nháy nháy mắt, có chút nghi hoặc kéo cánh tay Lam Thanh Lăng nói: “Thế tử, thiếp thân nói sai cái gì, mẫu phi các nàng tựa hồ cũng không cao hứng, chẳng lẽ vì Thái hậu tẫn hiếu không nên sao?” Đinh Tử rất là hoang mang, bọn người Ngô Song, Lam Thanh Nhiên vừa nghe lại thay đổi sắc mặt.
Đừng nói một câu vừa rồi kia của Đinh Tử, so với ngự trù trong cung làm tốt hơn. Ngự trù là làm cho ai ăn, đó là người nấu cho thánh thượng, còn có nữ nhân tôn quý nhất Đại Tề là Thái hậu cùng Hoàng hậu và các nương nương, Ngô Song này là vương phi có tay nghề cao hơn ngự trù vốn cũng không có việc gì, chỉ là các nàng lại cảm giác Đinh Tử này thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác). Thế nào An Vương gia tay cầm trọng binh, liền thực sự cao hơn Hoàng thượng, ăn so với Hoàng thượng còn ngon hơn? Còn nữa đem Ngô Song so sánh với danh ngự trù, trực tiếp đem địa vị An Vương phi kéo xuống không biết bao nhiêu, nàng là vương phi, cũng không phải là đầu bếp tùy tiện làm cho làm ông chủ, dù là ngự trù nhưng nếu bị người ta nói thêm nói bớt thì tính sao, cũng không phải vẫn là đầu bếp để cho người ta tới gọi món sao!
Còn nữa, Ngô Song thân là An Vương phi, chính là con cháu, Thái hậu là đệ nhất nữ nhân Đại Tề, tôn quý nhất, mà ngay cả làm món ăn cho Thái hậu cũng không chịu, không chỉ đại bất hiếu đại bất kính, nếu như bị người có ý định lan truyền ra, quả thực có hiềm nghi tạo phản, các nàng có mấy cái mệnh mà bồi!
Mà vẻ mặt Đinh Tử lại rất vô tội, bộ dáng bộc tuệch, bộ dáng không biết vì sao bọn người Ngô Song, Lam Thanh Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, biểu tình kia thực sự là tìm không ra nửa điểm giả bộ, dù bọn họ muốn chỉ trích cũng không biết nói từ đâu.
Lam Thanh Lăng trong mắt hiện lên mạt tiếu ý, sờ sờ bàn tay Đinh Tử đang níu cánh tay hắn.
Đinh Tử sao lại không biết lời này của nàng có thể cho ra bao nhiêu nghĩa. Nàng vốn đang cảm thấy vừa vào phủ, nàng còn cần điều tra rất nhiều và cần quen thuộc địa phương, không nên ngay từ đầu liền tạo địch nhân, đáng tiếc nàng muốn như vậy nhưng vài người cũng không nghĩ như vậy. Trước bất luận Lam Thanh Nhiên vừa thấy mặt đã không thể cho nàng một điểm ấn tượng tốt, ngay cả An Vương gia đang quan ngoại cùng Ngô Song cũng không cho nàng ấn tượng tốt. Bất luận lúc trước Ngô Song là có ý hay là vô ý cự tuyệt An Vương gia, nếu nàng ta thật muốn phản kháng thì cũng không phải là không có một chút cơ hội đi, nàng rốt cuộc vẫn là loại mặt hàng thấp hèn bò lên giường tỷ phu.
Nhìn lại các loại biểu hiện của Lam Thanh Nhiên, cái loại cảm giác về sự ưu việt này, thế nhưng so với Lam Thanh Lăng là Thế tử An Vương phủ còn nhiều hơn, Đinh Tử không thể không nghĩ đến lúc trước Lam Thanh Lăng ở trong phủ trải qua cái cuộc sống gì, nàng rất khó tưởng tượng An Vương gia sẽ sủng ái Lam Thanh Lăng thế nào, thực sự sủng ái, hắn sẽ còn nhỏ đã rời nhà? Thực sự sủng ái, có thể để cho Lam Thanh Nhiên đắc ý như vậy nói về chuyện An Vương gia cùng Ngô Song trong lúc đó ân ái mức nào, đến làm cho Lam Thanh Lăng là Thế tử gia khó xử?
Đinh Tử nhất thời bị suy nghĩ này khơi dậy mấy phần hỏa khí, các ngươi không phải đường hoàng sao, vậy liền đường hoàng cho đủ đi!
Đinh Tử có bao nhiêu bao che khuyết điểm thì không phải bàn cãi, so với hai kẻ chưa biết là bằng hữu hay kẻ thù này, Lam Thanh Lăng tuyệt đối cao hơn một cái cấp bậc, ở trước mặt nàng muốn hạ thấp Lam Thanh Lăng, cũng phải nhìn nàng có nguyện ý hay không!
Đinh Tử không phát hiện, lúc này nàng tựa như con nhím nhỏ chỉ bảo hộ vật sở hữu, mặc dù gai đầy người, nhưng ở trong mắt Lam Thanh Lăng lại là thần kỳ đáng yêu, trên đời này căn bản không có ai so với Đinh Tử mỹ lệ cùng đáng yêu hơn, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm, không vui cùng thống hận trong lòng vừa rồi trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại có tràn đầy cảm động.
“Thế tử phi đừng nói vậy, Thái hậu là tấm gương mẫu của toàn thể nữ tử Đại Tề, bản phi sao lại không muốn tròn hiếu đạo. Thái hậu chính là bà bà của ta, đối với Thái hậu, bản phi hi vọng nhất là thân thể bà khỏe mạnh, phúc nhạc vĩnh viễn.” Ngô Song khẽ biến sắc mặt chỉ là trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu, cười giải thích, Đinh Tử không ngừng gật đầu nói, “Ta đã nói rồi, mẫu phi vừa nhìn chính là hiểu biết ý người, nữ tử ôn nhu rộng lượng, sao ta dám nghĩ như vậy. Thực sự là thất lễ, mẫu phi ngài xin đừng trách ta, ta còn nhỏ tuổi, mẫu thân sớm qua đời, may mắn còn một tiểu đệ. Có lẽ chính là buồn thương tiếc nuối đi, cũng có thể là duyên phận, ta cùng với Thế tử thành thân, mẫu phi nói trên đời này có phải rất kỳ diệu hay không.”
Đinh Tử một bộ dạng rất chờ đợi có một tiếng nói chung nhìn về phía Ngô Song, nàng ta nhạt nhẽo cười, trong mắt hiện lên tia không vui, nàng một chút cũng nhìn không ra Đinh Tử này rốt cuộc thực sự là vô tâm hay là cố ý, chỉ là nàng hỏi những lời này, khiến Ngô Song tức chết đi được.
Cái gì đứa nhỏ không nương, Thị Lang phủ xảy ra chuyện gì các nàng không phải là không biết. Chuyện làm cho các nàng kinh ngạc nhất chính là Bạch di nương, Hoàng thượng mặc dù ngầm xử lý chuyện này, nhưng cũng không thể nào không lộ một chút tin tức ra ngoài, ít nhất đi qua Kinh Triệu doãn làm án tử, bọn họ là hoàng thân cùng trọng thần trong triều vẫn có thể nghe thấy tiếng gió. Chuyện Bạch di nương và Đinh Bằng đối với các nàng mà nói đây chính là chuyện cực kỳ mất mặt, nhưng loại gièm pha này trong phủ nào không có, ít nhất trong phủ mỗi nha hoàn cùng gã sai vặt yêu đương vụng trộm cũng vẫn tồn tại, đồng dạng cũng là gièm pha.
Nhưng Hoàng thượng hạ chỉ khen ngợi, đó là ngầm đến ngăn miệng bọn họ, ai dám tiết lộ nửa câu, đem chuyện này bôi đen công thần, Hoàng thượng là người đầu tiên muốn ra mặt xử lý, ai sẽ vì nhất thời lỡ miệng mà khiến bản thân rơi vào khốn cảnh.
Bạch di nương ở trong phủ dám đối đãi công chúa của một nước như vậy, kỳ thực một trong những nguyên nhân là Hoàng thượng rất tức giận, mặc dù chỉ là một chút, nhưng Đinh Tử thân phận ở nơi đó, ai dám khi dễ nàng, chẳng phải là đánh vào mặt Hoàng thượng cùng Thái hậu sao, phong hào công chúa là bọn hắn hạ chỉ ban cho. Ngô Song cảm thấy trong này có chỉ trích nàng, cảnh ngộ Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử rất là tương đồng, hình như ám chỉ cái gì. Ngô Song là một người nội liễm, Đinh Tử cũng giống như thế, các nàng muốn nhìn rõ điều gì, bất quá so chiêu kia há có thể khám phá đâu?
“Thế tử phi nói đúng, mẹ con cùng tỷ tỷ của ta đều là hồng nhan bạc mệnh, ta là đường cô của Thanh Lăng lại là kế mẫu của hắn, lúc trước khi vào cửa liền muốn cho hắn tình yêu nhiều hơn, hi vọng hắn có thể thả tâm. Đáng tiếc năng lực ta hữu hạn…” Ngô Song nhìn Lam Thanh Lăng, trong mắt có bất đắc dĩ, cùng vẻ mong đợi.
Bất quá Lam Thanh Lăng chỉ ngồi yên lặng căn bản là không nhìn nàng, Đinh Tử lại nói: “Mẫu phi thật tốt, ta vừa thấy được mẫu phi cũng rất thích, nếu là ta có cái gì không phải, mong rằng mẫu phi chỉ điểm nhiều hơn.”
“Nói như vậy không phải quá khách khí sao, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì mẫu phi đương nhiên phải giúp cho con.” Ngô Song rất thân thiết trả lời.
Đinh Tử lập tức gật đầu: “Cám ơn mẫu phi.”
Đột nhiên, Đinh Tử nghĩ đến trong đối thoại vừa rồi nàng quên nói, hơn nữa đã từng mấy lần tiến cung, nói với Lam Thanh Lăng: “Tướng công, chàng còn chưa có nói với ta tiến cung phải chú ý những thứ gì đâu, chuyện dâng hương tế tổ chàng nói cho ta biết đi, đỡ phải ở trước mặt dòng họ thất lễ.”
“Được, ta sẽ bảo Lam Trác chuẩn bị cho nàng.” Lam Thanh Lăng gật đầu nói.
Đinh Tử quay đầu nhìn phía Ngô Song cười nói: “Mẫu phi, ngày mai người cùng chúng ta cùng nhau tiến cung, ngài là người từng trải, có cái gì không đúng liền làm phiền ngài chỉ điểm một hai.“
Lần này Ngô Song trên mặt đột nhiên “Bá” tái nhợt một mảnh, biểu tình nhu hòa trên mặt cũng không duy trì được nữa, bộ dáng thập phần khó chịu.
Lam Thanh Nhiên đột nhiên vỗ bàn một cái, bát đũa trên bàn tứ tán, hắn chỉ vào mũi Đinh Tử mắng: “Ngươi dám bất kính với mẫu phi như thế, mẫu phi vì ngày hôm nay, đêm qua cao hứng ngủ không được, thân thể lại không thoải mái. Các ngươi không những không cảm kích liền thôi, một mực ở đây kẹp thương mang côn ô nhục nàng, hừ! Cái công chúa chó má gì, một điểm quy củ cũng không có, trách không được là một kẻ không nương, thật là có nương sinh không có nương dạy, có thể có cái quy củ gì chứ!”
Trong mắt Đinh Tử hiện lên mũi nhọn băng lãnh, nụ cười trên mặt càng phát ra xán lạn cùng vô tội, nàng ôm chặt lấy Lam Thanh Lăng, vội la lên: “Thế tử, đây là thế nào, ta nói sai chỗ nào rồi, chàng mau nói cho ta biết, ta lập tức xin lỗi mẫu phi. Nhị đệ chỉ vào mũi mắng ta như thế, ta rất sợ hãi.”
Lam Thanh Lăng ôm lấy thân thể Đinh Tử, diện vô biểu tình ngẩng đầu, chỉ là ngồi như vậy, lại đột nhiên cảm giác một tòa băng sơn tản ra vô biên lãnh khí cùng khí thế, đông lạnh Lam Thanh Nhiên khiến hắn sợ hãi rụt cổ: “Dù thế nào, ta là đại ca còn đang ở đây, ngươi liền dám khi dễ đại tẩu ngươi như vậy, nếu ta không ở đây, ngươi có phải hay không cái gì cũng dám nói, không hiểu tôn ti như thế, thật coi cái nhà này là ngươi – một con vợ kế có thể làm chủ!”
Lam Thanh Nhiên tức giận mặt đỏ lên: “Mẹ ta là An Vương phi, là chính thất phu nhân, ta cũng là con trai trưởng trong phủ này, là chủ tử, cái gì con vợ kế!”
Lam Thanh Lăng cười lạnh: “Nhị đệ thực sự là không nhớ, thế nào lại quên, vậy ta làm đại ca liền nhắc nhở ngươi một hai. Biểu cô ngươi mặc dù được mai mối đầy đủ thú vào cửa, thế nhưng vẫn không tìm được ngày lành vì ngài ghi vào gia phả hoàng thất. Nhị đệ đây mặc dù là con phụ vương, đáng tiếc a, đồng dạng không có tư cách nhập gia phả.”
Lam Thanh Nhiên há mồm còn muốn nói điều gì, lại là một hơi ngăn ở giữa yết hầu, thế nào cũng nói không nên lời, trên mặt nghẹn càng hồng, bộ dáng thập phần dữ tợn. Ngô Song cúi đầu, Đinh Tử đã nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng chắc hẳn trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu.
Trước đây trong Hoàng cung vẫn cử hành đủ loại yến hội, đáng tiếc An Vương phi này vẫn lấy lý do thân thể khó chịu không có tham gia, nguyên lai còn có tầng quan hệ này, Ngô Song này An Vương kế phi, căn bản không có được hoàng gia tán thành, mặc dù được đại kiệu tám người khiêng vào cửa, thế nhưng thân phận lại hết sức khó xử.
Nói nàng là An Vương phi, nhưng theo hoàng gia quy củ thì nếu chưa ghi vào gia phả, vậy chưa tính là người hoàng gia, hiện tại danh hiệu An Vương phi còn đang thuộc về An Vương phi đã mất, Ngô Song ở trong phủ gọi cho vui, đáng tiếc nàng căn bản không đủ tư cách vào hoàng gia. Nếu nói là không phải, An Vương gia trực tiếp dùng đại kiệu tám người khiêng thú nàng vào cửa, tất cả quy cư cấp bậc lễ nghĩa đều có, hôn sự này chính là thành lập, chỉ là thiếu một chuyện nhập gia phả hoàng thất mà thôi.
Đương nhiên, vốn lấy thế lực Ngô thị muốn gây áp lực làm cho hoàng gia làm việc cũng không khó, dù sao An Vương đã cưới, bất quá chính là nhiều thêm một chuyện. Mà Ngô Song này cũng vốn là muội muội của An Vương phi, chỉ là cái đường muội, đường muội này lại cướp nam nhân của nữ nhi mình, ngoại tổ phụ của Lam Thanh Lăng sẽ giúp nàng mới là lạ, nếu vậy Lam Thanh Nhiên sẽ là con trai trưởng, tương lai cũng có tư cách cùng Lam Thanh Lăng tranh đoạt Thế tử vị, như bây giờ thật không minh bạch, chính là hợp tâm ý của hắn mới đúng.
Đinh Tử chỉ là nghĩ đến Ngô Song vẫn chưa từng tham gia hoàng yến, vừa nhắc tới Thái hậu Hoàng cung sắc mặt lại không quá tốt, có thể là có vấn đề gì, vì thế vừa rồi liền cố ý nói ra, muốn biết rốt cuộc tại sao lại không nghĩ rằng là loại chuyện này. Đây đối với Ngô Song mà nói đâu chỉ là sỉ nhục, đổi lại là ai cũng không thể cam tâm. Gả vào An Vương phủ hai mươi năm, cũng vì An Vương gia sinh một nhi tử, đã nhiều năm như vậy, còn không được thừa nhận, há là người bình thường có thể chịu được.
Ngô Song có thể chịu nhiều năm như vậy, Đinh Tử tuyệt đối sẽ không cho rằng nàng chỉ là bởi vì tính tình mềm yếu mà thôi!
“Cái gì, thậm chí có loại chuyện này, mẫu phi xin lỗi, ta không biết… Ai, ta thật không biết… Ta không phải cố ý làm người thương tâm, xin lỗi, xin lỗi…” Đinh Tử đột nhiên ngấn lệ không ngừng xin lỗi Ngô Song, bọn hạ nhân vốn rất không ủng hộ Đinh Tử đều ngây ngẩn cả người, nhìn Đinh Tử khóc thương tâm, trên mặt một mảnh sợ hãi, nhìn giống như là bộ dáng vô tâm nói sai nên sợ hãi.
Lại nói như thế nào Ngô Song cũng là trưởng bối của Đinh Tử, đừng nói hoàng gia có nhận hay không, việc này nếu truyền đi, đối với thanh danh nàng cũng là phi thường không tốt, nàng lo lắng đúng là bình thường. Nhìn lại Đinh Tử cũng không đáng ghét như vậy, ngược lại có chút đồng tình, trong An Vương phủ này nhìn thì ít người, kỳ thực cũng rất loạn, Thế tử phi còn nhỏ, trải qua những chuyện này cũng thật sự là không dễ dàng a!
“Tử nhi nói cái gì, mẫu phi làm sao sẽ trách ngươi, ngươi cũng không biết, cái gọi là người không biết không có tội, đây chỉ là ta phúc mỏng, cùng ngươi có quan hệ gì đâu.” Ngô Song cười an ủi Đinh Tử.
Đinh Tử kéo tay Ngô Song, cảm kích nói: “Mẫu phi người thật tốt, người yên tâm, ta tiến cung nhất định sẽ nói cùng Thái hậu, nhất định sớm ngày cho ngài nhập gia phả hoàng thất, ngài yên tâm!”
Ngô Song nhẹ nhàng lắc đầu: “Có một số việc là cầu không được, chỉ cần vương gia rất tốt với ta, Thanh Lăng cùng Thanh Nhiên có thể bình yên trưởng thành, cưới vợ sinh tử sống mỹ mãn, ta cũng không cầu cái gì. Ta vốn là không thích xuất môn, hư danh này cùng ta có ý nghĩa gì đâu, đừng bởi vì chuyện này làm cho Thái hậu không thoải mái, Thái hậu đối với ngươi sẽ không tốt.”
Đinh Tử nhíu mày, rất kiên định nói: “Không, mẫu phi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp người làm chuyện này, ta nhất định sẽ tận lực. Ta đã gả vào, ngài chính là bà bà thứ hai của ta, ta sao có thể nhìn ngài chịu khổ mà một mình hưởng lạc, đây tuyệt đối không được!”
“Ngươi đứa nhỏ này, thế nào quật cường như thế!” Ngô Song thở dài lắc đầu, sờ sờ tóc Đinh Tử, vẻ mặt không thể khuyên, mà lại hiền lành lại ôn nhu.
Cả đám hạ nhân An Vương phủ nhìn thấy không khỏi có chút cảm động, Thế tử thú Thế tử phi quả nhiên là đúng rồi a, trước đây hai vị thiếu gia ở trong phủ cho tới bây giờ đều là châm chọc nhau, chuyện cãi nhau không thể thiếu, mặc dù mỗi lần nhị thiếu gia đều bị Thế tử dọa rút lui, thế nhưng các nàng là hạ nhân lại sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng, chỉ sợ liên lụy bị trút giận, nếu là có thể giải quyết mâu thuẫn hai vị thiếu gia, các nàng sẽ sống khá hơn nhiều, ánh mắt các nàng nhìn Đinh Tử cũng thay đổi.
Thế tử phi này thực sự là không sai, so với bên ngoài đồn hoàn hảo! Nhân gia chẳng những là công chúa đương triều khác họ, thân phận cao quý, tính tình rất thân thiện, cũng rất hiếu thuận. So với mấy kẻ đường hoàng ngang ngược, tốt hơn không biết bao nhiêu, lúc trước các nàng nghĩ đến một công chúa muốn vào phủ, không biết lo lắng bao nhiêu, chỉ sợ đối với hạ nhân các nàng ra oai phủ đầu, bây giờ nhìn nhìn người tốt như vậy, các nàng đều yên tâm.
Tuyết Hoa lạnh lùng cười, Thế tử phi này thật là một kẻ ngu xuẩn, nếu có thể làm, lúc trước An Vương gia đã sớm làm thỏa đáng, còn cần nàng ở trong này thể hiện hảo tâm sao, thật là một kẻ ngu xuẩn! Người như thế ngoại trừ có chút tướng mạo, có một xuất thân tốt, thế nhưng nửa điểm không bằng nàng, nàng sẽ chờ nhìn nữ nhân ngu xuẩn này bị cười nhạo đi!
Sau khi trở lại phòng, Lam Thanh Lăng cho lui hạ nhân, nhìn Đinh Tử ngồi ở trước bàn trang điểm, một phen đem người ôm lấy, ngửi hương hoa nhàn nhạt trên người Đinh Tử không nồng đậm chỉ là thanh đạm, lại đặc biệt thư thái: “Hảo nương tử của ta, vi phu thật cảm tạ nàng!” Đinh Tử nhìn bộ dáng Lam Thanh Lăng đầu cọ ở cổ nàng, bộ dáng nghịch ngợm buồn cười, khóe miệng không khỏi cong lên, “Chàng là phu quân của ta, tự nhiên ở trong phạm vi bảo vệ của ta, ta há có thể đối với mấy kẻ không biết là địch hay bạn so với chàng tốt hơn đây.”
ac-nu-van-trung-ca-do-sac-cung-angela-baby
Lam Thanh Lăng nghe thấy câu kia của Đinh Tử, ‘Ở trong phạm vi bảo vệ của ta’ hơi có một chút khó chịu, hắn là nam nhân, làm sao cũng được nương tử chính mình bảo hộ đây. Đương nhiên hắn biết Đinh Tử vẫn quen mạnh mẽ, mặc dù vẫn không thể toàn tâm toàn ý yêu hắn nhưng có chuyển biến như vậy đã thập phần không dễ dàng, có thể được nàng xem như người một nhà mà bảo hộ, bắt được lòng của nàng còn xa sao?
“Trong lòng vi phu thích, đêm nay nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ nương tử.” Lam Thanh Lăng từ phía sau lưng vươn đầu, mặt dán vào Đinh Tử, cười nói, hài lòng nhìn mặt Đinh Tử trong nháy mắt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn, thoải mái cười.
“Chàng a… ban ngày đấy, nói mê sảng cái gì?”
“Sợ cái gì, toàn bộ thân tâm nàng đều là của ta, bị ta ăn một chút đậu hủ còn sợ gì nha.” Lam Thanh Lăng cười nháy mắt, một bộ dáng lợn chết không sợ nóng, Đinh Tử hừ lạnh một tiếng, nhìn Lam Thanh Lăng tiếp tục tựa trên người nàng, cười dễ dàng, đột nhiên thở dài một hơi, An Vương phủ này có thể so với tưởng tượng của nàng phức tạp hơn nhiều. Chỉ một chuyện Ngô Song không được vào gia phả hoàng gia, sợ là không đơn giản đi.
Lam Thanh Lăng biết Đinh Tử đang suy nghĩ gì, lúc trước Đinh Tử hỏi như vậy, hắn cũng cảm giác được nàng nghi hoặc, thế nên mới chỉ trích ngôn luận của Lam Thanh Nhiên, bọn người dưới mặc dù cũng có thể đàm luận, bất quá hắn căn bản sẽ không cho phép người khác có hại cho nương tử, dù sao hắn cùng với Lam Thanh Nhiên là thủy hỏa bất dung, không kém một hồi!
Vuốt ve hai má Đinh Tử, Lam Thanh Lăng nhẹ giọng nói: “Đây đều là công lao hoàng tổ mẫu, lúc trước bà cực lực phản đối, phụ vương ta tiến cung cầu tình bà cũng nghiêm khắc cự tuyệt. Bà nói: trong lòng bà chỉ có mẫu thân của ta mới là An Vương phi, một thứ nữ nho nhỏ muốn ngồi vị trí An Vương phi, phải chờ bà chết đi! Dòng họ Hoàng thất mặc dù là đi qua dòng họ nhập gia phả, thế nhưng không có Hoàng thượng cùng Thái hậu, Hoàng hậu cho phép, Ngô Song cũng tuyệt đối không có khả năng tiến vào gia phả hoàng thất. Lấy trình độ chán ghét của Thái hậu đối với Ngô Song, nàng ta sẽ không ngốc khư khư tiến cung đòi mắng. Nàng ta cũng không phải không cố gắng, ở ba lần đi vào Trường Lạc cung cầu kiến, Thái hậu vẫn không nhận, nàng ta trực tiếp té xỉu ba lần, tự nhiên sẽ không có ngốc đi vào. Năm đó Ngô Song sinh Lam Thanh Nhiên, phụ vương lại lần nữa tiến cung thỉnh cầu Thái hậu ân điển, bởi vì đứa con này, Ngô Song rất không chịu thua kém, Thái hậu cũng không thể tiếp tục ngăn lại. Bất quá sau đó kêu đại thần, ngay trước mặt phụ vương ta, nói là gần trong một năm không có ngày lành, lại nói Lam Thanh Nhiên tướng phú quý, vạn không thể tùy tiện chọn ngày, lại còn có ta ở trong phủ, nếu là hai tướng xung đột là dấu hiệu cá chết lưới rách. Phụ vương ta há có thể không rõ ý tứ, Thái hậu cũng nói cho hắn biết, có bà ở đây, Ngô Song vĩnh viễn đừng mong được bà thừa nhận, có bà, Thế tử trong phủ này chỉ có thể là ta, An Vương gia tương lai chỉ có để ta làm mới có thể!“
Đinh Tử rất minh bạch cách làm Thái hậu, Thái hậu nhất định là rất thích tiền An Vương phi, nhưng tuyệt đối sẽ không thích đến mức vì nàng mà để cho mình con trai ruột vĩnh viễn thủ trinh, Ngô Song cùng An Vương gia lén cẩu thả không phải là bí mật, bà nếu để cho Ngô Song vào gia phả hoàng thất, đó chính là thừa nhận hoàng gia thịnh hành loại sự tình này.
Còn nữa Lam Thanh Lăng còn có Ngô thị là chỗ dựa vững chắc, An Vương gia cùng Ngô Song, hai tỷ muội chung chồng cũng không được thừa nhận ở trong lòng ngoại tổ phụ Lam Thanh Lăng, cái nhà kia, bây giờ vẫn còn là ngoại tổ phụ nắm quyền, vì Thái hậu cũng không thích nữ nhân này, bà tuyệt đối sẽ không để cho nhi tử làm chuyện ngu xuẩn. Thái hậu thật ra là vì muốn tốt cho An Vương gia, chỉ bất quá hắn có thể minh bạch bao nhiêu, cũng không phải là Đinh Tử có thể quản.
Dù sao biết càng nhiều, nàng đối với công công này, lại càng chán ghét!
“Vậy Ngô Song vẫn yên lặng chịu đựng?” Hơn nữa nhẫn nại hai mươi năm, này cũng không phải người thường có thể làm được, ít nhất là Đinh Tử nàng sẽ rất khó làm được.
Đổi thành nàng là Ngô Song, nàng có lẽ sẽ tìm cách gây một chút áp lực, hoặc là thu gia tộc Ngô thị vào tay, những người này nếu như không thuận theo, nàng cũng tìm cách. Mà Ngô Song lại là cái gì cũng không động, tiến cung ba lần té xỉu hồi phủ, sau đó yên lặng ở trong phủ, làm An Vương phi hữu danh vô thực?
“Hừ! Mặt ngoài đương nhiên là vậy!” Lam Thanh Lăng lạnh lùng cười, lúc đó Lam Thanh Lăng mới mấy tuổi, hắn muốn làm cái gì chỉ sợ cũng là bất lực, có chút chuyện năm đó hắn cũng không cách nào biết được. Cho dù nàng không biết Ngô Song này đối với hắn thật sự tốt hay không, hắn cũng không có khả năng không hề khúc mắc, hơn nữa Lam Thanh Lăng năm đó vì sao rời phủ, Đinh Tử cảm thấy đó mới là nguyên nhân hắn cừu hận Ngô Song.
Chỉ bất quá Đinh Tử cảm giác hỏi như vậy sẽ lại làm Lam Thanh Lăng đau lòng, nàng không thể nói là không hiếu kỳ, nhưng lúc này không phải lúc nên hỏi, chờ Lam Thanh Lăng muốn nói thì nói cũng rất tốt.
Ngày hôm sau, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng rửa mặt chải đầu thật tốt, trước lúc vào Hoàng cung đi thỉnh an Ngô Song, Lam Thanh Lăng đương nhiên là ở trong phòng xem thư tín xử lý một chút việc, lúc Đinh Tử vừa đến, đại nha hoàn Mộ Nguyệt bên người Ngô Song liền cười đi ra. Bên người Ngô Song có bốn đại nha hoàn, Mộ Nguyệt, Mộ Dung, Mộ Tinh, Mộ Ấm tướng mạo đều thanh tú động nhân, mỗi người một vẻ, nhưng luận đắc lực nhất tự nhiên vẫn là Mộ Nguyệt này.
Chỉ thấy nàng một thân xanh đậm, thêu triền chi vải bồi đế giầy sam, trên đầu một đôi hoa mai ngân toản cùng thuý ngọc hải thường hoa toản tử, đem tướng mạo xinh đẹp nho nhã của nàng càng thêm xinh đẹp, tư thái cũng là vô cùng tốt, nhìn Đinh Tử khuôn mặt cười tựa như đóa hoa nở rộ, đừng nói nam tử, đó là Đinh Tử nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, lại không bỏ qua trong mắt Mộ Nguyệt kia chợt lóe lãnh ý rồi biến mất.
“Thì ra là Mộ Nguyệt cô nương, mẫu phi tỉnh chưa, không biết có quấy rầy không, ta tới thỉnh an mẫu phi, sau đó sẽ cùng Thế tử tiến cung.” Đinh Tử thân là tân nương, hôm nay một thân hớn hở, không giống bình thường chỉ thích mang một chút trang sức mộc mạc, hôm nay cũng lần đầu tiên đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo chương hiển phú quý, cùng đồ trang sức bảo thạch viền đỏ, Mộ Nguyệt nhìn thấy không khỏi cả kinh, bộ trang sức bích tỷ kia dĩ nhiên là Ngô Song hôm qua tặng, nhìn Đinh Tử lập tức mang ở trên người, không phải nghèo không còn thứ khác mà là thật tâm thích, hoặc là vì lấy lòng An Vương phi. Đồ cưới của Đinh Tử có thể nói là mười dặm hồng trang, sao lại nghèo, ngày hôm qua Thế tử phi này dám nói này nói nọ, nàng thực sự khó mà tin được nàng ta muốn lấy lòng.
Mộ Nguyệt thu tâm tư, cười nói: “Thế tử phi tới, vương phi vừa mới tỉnh, nghe nói người qua đây thì rất vui vẻ.”
“Vậy phiền Mộ Nguyệt cô nương đưa ta vào gặp mẫu phi, lại nói tiếp ta còn là lần đầu tiên tới Song Khả Viên , mẫu phi huệ chất lan tâm mới có thể ở tại trong viện này, nhìn thực sự là thoải mái.” Vừa đi Đinh Tử vừa nói, Mộ Nguyệt vừa mới quay đầu lại, Hỉ nhi cười đưa qua một hà bao, Mộ Nguyệt cười nhận lấy.
“Vương phi bình thường thích các loại hoa cỏ, chính mình tự đứng lên chăm sóc ai nói cũng không nghe, còn thường xuyên truyền đạt kinh nghiệm bản thân, mấy năm nay vương phi chưởng quản phủ, một điểm sai sót cũng không có.” Mộ Nguyệt thật không có khuếch đại, Đinh Tử cũng chú ý tới hạ nhân của An Vương phủ này mỗi người một việc, ngay ngắn rõ ràng tiến hành, như vậy càng cho thấy Ngô Song bất phàm.
Chỉ là kinh nghiệm bản thân cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối làm không được việc này. Mà lúc Đinh Tử hỏi thăm kết quả cũng thật bất ngờ, mấy năm nay trong phủ ít có phát sinh chuyện đánh chửi hay bán ra ngoài, thương vong ngoài ý muốn cũng không có bao nhiêu, vẫn như năm đó lúc lão An Vương phi còn. Một An Vương phủ lớn như vậy, thay đổi hạ nhân cũng không có nhiều lần như Thị Lang phủ, chẳng những là quái dị, thủ đoạn của Ngô Song này, sợ là Đinh Tử còn chưa thấy được chín trâu mất sợi lông* (không đáng kể) đâu.
Hai người trò chuyện, chỉ chốc lát liền vào trong phòng, Ngô Song đang uống trà, vừa nhìn thấy Đinh Tử vào phòng liền đứng dậy muốn nghênh đón. Đinh Tử vội vã bước mau vài bước đỡ nàng ngồi xuống lại: “Mẫu phi hôm qua ngủ có ngon giấc không, con dâu tới thỉnh an người.”
“Biết con là cái hiếu thuận, ta cũng không phải chú trọng cái này, ta biết các con có lòng là được, còn mỗi ngày chạy tới chỗ ta. Con cùng Thanh Lăng đang tân hôn, lúc này nên cố gắng nhiều hơn trước sinh một tôn tử trắng trẻo mập mạp tới cho ta ôm, nghe ta, sau này cũng đừng tới, hảo hảo cố gắng mới là chính sự.” Ngô Song nói nghiêm túc, Đinh Tử bị nói xấu hổ đỏ mặt.
“Mẫu phi ngài nói cái gì a!”
“Có gì xấu hổ, nữ nhân lúc này nên nghĩ đến đó, Tử nhi là một cô nương có phúc khí, mẫu phi cũng rất chờ mong.” Ngô Song hôm nay chỉ mặc bộ lam nhạt thêu hoa sen sam tử, trang điểm trang sức cũng thập phần đơn giản điệu thấp, nhưng cũng lại giống sở thích của Đinh Tử, chỉ bất quá Ngô Song trên dưới cũng có công phu tinh tế, trên tai đeo cặp hoàng ngọc mắt mèo, lấp lánh như ẩn như hiện, bên tai là một đôi hoàng long thạch nhĩ trành, ẩn ẩn tản ra ôn nhuận quang mang, phú quý lại đại khí, cộng thêm Ngô Song bản thân khí chất nhu hòa, tức thì hiện ra cảm giác làm người ta thân thiết.
Đinh Tử xấu hổ đỏ mặt, kéo tay Ngô Song, chú ý tới trong tay nàng đeo một chiếc nhẫn khảm viên hồng bảo thạch tiên diễm như máu, đem ngón tay thon trắng nõn trong sáng nổi bật tản ra vẻ mê người.
Đinh Tử nhợt nhạt cười, thu hồi tầm mắt nói: “Mẫu phi thật là, ta cùng với Thế tử mới thành thân hai ngày.” Khi nói biểu hiện trên mặt rất là nghiêm túc nói, “Mẫu phi ngươi yên tâm, lần này tiến cung, ta nhất định phải cố gắng làm cho Thái hậu đồng ý chuyện cho ngươi vào gia phả hoàng thất.”
“Ai, ngươi đứa nhỏ này thế nào còn đem chuyện này tưởng thật. Nếu lỡ khiến Thái hậu lão nhân gia người mất hứng, không tốt cho con!” Ngô Song cũng trầm mặt cự tuyệt.
“Không, ta nhất định phải giúp đỡ mẫu phi, ngài hiện tại bà bà của ta, người tốt thì đối với An Vương phủ chúng ta cũng tốt a, mẫu phi người cứ yên tâm đi. Thái hậu thích ta như vậy, nhất định sẽ đáp ứng.” Đinh Tử một bộ dáng tràn đầy tự tin, lại cùng Ngô Song luôn miệng bảo đảm mấy câu, liền dẫn Hỉ nhi các nàng ly khai, cùng Lam Thanh Lăng ngồi xe ngựa An Vương phủ đi hướng Hoàng cung.
“Vương phi, ngài nói Tử công chúa này là thật tâm sao?” Đinh Tử vừa mới đi, Mộ Nguyệt không khỏi nghi ngờ hỏi.
Ngô Song còn không nói gì, một bên Mộ Dung liền khinh thường nói: “Nô tỳ nhìn Tử công chúa này cũng không tài giỏi thế nào, không giống bên ngoài truyền như thần vậy.”
“Này… Nếu là Tử công chúa lần này tiến cung thật cùng Thái hậu nói ra chuyện vương phi, đối với vương phi cũng là tốt, nếu là thành công thì nói rõ Tử công chúa này muốn kéo gần quan hệ với vương phi, nô tỳ đảo cảm thấy không sai.” Mộ Ấm vừa cười vừa nói, ấn tượng đối với Đinh Tử rõ ràng không sai.
Ngô Song biểu hiện trên mặt ôn hòa nhu tình như trước, nhìn phương hướng Đinh Tử ly khai, nhẹ khẽ cười, như xuân phong thổi qua, nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, cái gì cũng chưa nói.
Trong xe ngựa, Đinh Tử tựa ở trước ngực Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng ôm hông của nàng, không khỏi hỏi: “Nàng thật đúng là tính toán cùng Thái hậu đề nghị chuyện cho bà ta nhập gia phả hoàng thất?”
Đinh Tử cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, làm con dâu, không vì mẫu phi cầu phúc lợi sao được. Ta lại không phải là không có cơ hội kia, có cơ hội như vậy đương nhiên phải giúp đỡ người trong nhà một chút a. Chàng không muốn?”
Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử, con ngươi đen kịt như hắc lưu ly, nhưng mà một hồi, màu đen kia liền chậm rãi tản ra, như ngọc bích nở rộ mỹ lệ, ha ha cười: “Nương tử, vi phu thực sự là hài lòng, nàng a, so với tướng công tưởng tượng còn thông minh hơn!”
Đinh Tử nhíu mày nhìn Lam Thanh Lăng, bất mãn nói: “Hửm, ta lúc nào ngốc a!”
“Không ngu ngốc, không ngu ngốc, nương tử là nữ nhân thông minh nhất nhất thiên hạ.”
“Phi phi phi, lời này chớ nói lung tung, miệng không kiêng kỵ.” Đinh Tử ngoài miệng hừ hừ nói, trên mặt lại không có chút bất mãn, Lam Thanh Lăng liên tục xưng tội.
Xe ngựa An Vương phủ, thị vệ Hoàng cung phía ngoài rõ ràng so với bình thường kiểm tra ít hơn, Thế tử Thế tử phi tiến cung cũng không cần xuống xe ngựa, xe ngựa trực tiếp vào hoàng thành, tới nội đình, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng mới xuống xe ngựa, ở dưới sự hướng dẫn của cung nhân trực tiếp đi hướng Trường Lạc cung.
Vân ma ma sáng sớm đã chờ ở ngoài Trường Lạc cung, thấy hai người tiến vào lập tức cười quỳ xuống đất thỉnh lễ: “Nô tỳ gặp qua Thế tử, Thế tử phi, chúc hai vị tình thâm như biển, vĩnh kết đồng tâm.” Hai người mới tiến cung đương nhiên phải nói một chút lời cát tường, Đinh Tử lập tức cho Hỉ nhi các nàng cầm hà bao, phàm là hạ nhân Trường Lạc cung gặp người liền phân phát, người còn chưa tới đã làm cả cung sắc mặt vui mừng.
Lam Thanh Lăng Đinh Tử sau đó tiến vào Trường Lạc cung. Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng không ít tần phi hậu cung đều đã ngồi vào ghế trên, Đinh Tử nhạy bén phát hiện, ở phía sau Hoàng hậu cùng với dưới tay đứng ba nữ tử ăn mặc sáng rõ, tư sắc ung dung cười xinh đẹp, tuổi không lớn lắm, cùng mình tương đương, nhìn hai người đến gần, ánh mắt ở trên người Lam Thanh Lăng quan sát một phen, rất nhanh rũ mắt xuống, bộ dáng xấu hổ.
Đinh Tử vừa nhìn, không khỏi ý vị thâm trường cười, đầu tiên là cùng Lam Thanh Lăng quỳ xuống đất nói: “Hoàng chất khấu kiến hoàng thúc, chúc hoàng thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua hoàng tổ mẫu hoàng thẩm, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Hoàng chất tức (cháu dâu) khấu kiến hoàng thúc, chúc hoàng thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua hoàng tổ mẫu hoàng thẩm, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Sau đó Đinh Tử ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi cùng Hoàng hậu chạm vào nhau…
Trước khi đi tới phòng ăn dọn sẵn đồ ăn sáng, mùi vị kia càng đậm, ánh mắt Đinh Tử chợt lóe, thức ăn bởi vì được nấu nướng nên mùi dược liệu đã rất mỏng, thế nhưng nếu nàng không đoán sai, ở đây đều là dược liệu trị liệu bệnh trạng thể hư, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Ngô Song ngoại trừ tính tình mềm mại dịu ngoan một chút, cũng không phải người yếu ớt.
Đương nhiên còn có một khả năng, nàng ta nếu không muốn ngoại nhân biết, vì sao ở trong đồ ăn sáng lại thêm vào thuốc bổ? Đinh Tử, chức đại phu này mặc dù không xuất sư, thế nhưng thường xuyên tiến cung chiếu cố Thái hậu, nếu không thì Thái hậu cũng sẽ không dùng nàng, y thuật của nàng tất nhiên là không thấp, mấy việc này tuyệt đối không làm khó được nàng, vì thế đây là cố ý hay là ngẫu nhiên đây? “Thế tử Thế tử phi mau ngồi xuống đi, Thanh Nhiên, con lại cáu kỉnh cái gì, mau ngồi xuống.” Ngô Song vẻ mặt tươi cười, thần sắc thập phần ôn hòa, nhìn ba vãn bối thập phần hiền lành.
“Mẫu phi mời ngồi.” Đinh Tử cũng cười nói, Lam Thanh Lăng cái gì cũng chưa nói chỉ ngồi xuống, thái độ đối với Ngô Song ác liệt, ít nhất ở trong mắt Lam Thanh Nhiên là thập phần ác liệt, hắn hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
Lại nói tiếp, tướng mạo Lam Thanh Nhiên cũng không tệ, mặc dù không có tuấn mỹ vô song như Lam Thanh Lăng, thế nhưng Đinh Tử đã gặp qua mấy vị hoàng thất, Hoàng thượng, Thái tử, còn có Lâm Vương tướng mạo đều không tầm thường, vị công phụ (cha chồng) không thấy mặt kia tướng mạo cũng tất sẽ không kém, hơn nữa mẹ đẻ Ngô Song xinh đẹp nho nhã như cúc, hắn đi ra ngoài cũng là bộ dáng một công tử, chỉ bất quá theo Đinh Tử nhìn thấy hắn hiện tại, không phải trừng mắt lạnh thì là hai mắt âm trầm, hoặc là một ánh mắt có thâm ý nhìn nàng, Đinh Tử bản năng phản cảm. Nhưng mà không chút nào che giấu tính tình như vậy, nói dễ nghe là thật tình, nói không xuôi tai thì là có chút vô lễ.
Nếu Ngô Song này là một An Vương phi thông minh có thủ đoạn thì nhi tử của nàng làm sao sẽ dưỡng thành cái dạng này, có chút khó hiểu, hoặc đây cũng chỉ là phỏng đoán của nàng, ít nhất đến bây giờ nàng cũng không cảm giác được Ngô Song này có chỗ nào kỳ lạ.
“Ta vẫn thích ăn thanh đạm một chút. Thế tử, Thế tử phi nếu như không chê liền cùng nhau dùng một chút đi, mấy món này chỉ là khai vị.” Ngô Song sóng mắt nhu động.
“Vương phi, ngài gần đây dạ dày không tốt, vẫn là không nên ăn này đó ê ẩm ngọt ngào, nếu không ngươi khẩu vị lại muốn đau.” Đại nha hoàn Mộ Nguyệt bên người Ngô Song lập tức không đồng ý nói, mặc dù lời này nói ra có chút trịch thượng, nhưng nhìn vẻ mặt nàng lo lắng, ai cũng sẽ không đối với loại hạ nhân này trách cứ, cho dù là mấy nha hoàn bên cạnh Ngô Song cũng có vẻ mặt lo lắng cùng bộ dáng không đồng ý. Không khó nhìn ra Ngô Song cùng mấy nha hoàn có cảm tình rất tốt.
Đinh Tử có chút nghiền ngẫm, phát hiện bên cạnh một đạo tầm mắt bắn thẳng qua đây, chính là ánh mắt của Lam Thanh Nhiên, ánh mắt của hắn còn mang theo quan sát, so với ở trong đại sảnh còn càn rỡ hơn, đó là loại ánh mắt muốn đem y phục của nàng lột bỏ, cảm giác giống y như khách làng chơi trong thanh lâu. Đinh Tử trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, giống như không chú ý tới Lam Thanh Nhiên, kỳ thực đã đem hắn ghi hận ở trong lòng. Đối với trưởng tẩu dám lộ ra ánh mắt như thế, Lam Thanh Nhiên này không phải quỷ háo sắc thì cũng không phải là thứ gì tốt!
Lam Thanh Nhiên thấy Đinh Tử tựa hồ xấu hổ thay đổi tầm mắt, trong mắt hiện lên mạt tà ý, sau đó trên dưới đánh giá Hỉ nhi, Linh nhi còn có Ngọc Du, nhất là người thứ ba, nhan sắc kia xinh đẹp như hoa, cho dù là nha hoàn đẹp nhất trong phủ cũng chỉ được nửa phần a! Hơn nữa Lam Thanh Nhiên quanh năm ra vào thanh lâu, nhìn quen nữ nhân nên cũng sẽ có mấy phần ánh mắt nhìn người, nha hoàn này cũng không còn là một hoàng hoa khuê nữ. Lam Thanh Nhiên vuốt cằm, hắn cũng không phải không điều tra Đinh Tử, nha hoàn này là nàng ta mua được ở bên ngoài, đặt bên người cũng không bao lâu.
Ha ha ha, trong mắt Lam Thanh Nhiên mang theo tình ý rõ ràng, Ngọc Du nhạy cảm nhận ra tầm mắt này, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt Lam Thanh Nhiên, nàng đã từng ở trong thanh lâu, ánh mắt này nhìn nàng y như khách nhân, trong lòng nàng theo bản năng phạm buồn nôn, đè xuống chán ghét trong lòng, Ngọc Du nắm chặt hai tay cúi đầu.
Những việc này Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử đều ở trong tối quan sát, sau đó bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
Lúc này Ngô Song đã cùng mấy nha hoàn tranh luận, đạt được cơ hội ăn vài miếng dưa phỉ thúy chua cay, nàng uống một ngụm cháo, ăn một đũa dưa phỉ thúy, thỏa mãn cong môi, bộ dáng thập phần xinh đẹp, như là một tiểu cô nương nghịch ngợm, vì một ngụm thức ăn này An Vương phi lại lộ ra vẻ mặt như thế, nói ra có ai tin. Thế nhưng Đinh Tử thấy được, nhưng mà cảm giác được Lam Thanh Lăng bên người hô hấp tựa hồ thoáng nặng một ít.
Đinh Tử nhợt nhạt cười nói: “Không ngờ mẫu phi cũng thích món ăn vặt này, bất quá chỉ nhìn bề ngoài cùng với hương vị dưa phỉ thúy này cũng làm cho người ta thấy thèm, trách không được mẫu phi sẽ thích.”
“Đó là tự nhiên, dưa phỉ thúy này chính mẫu phi phát minh, năm đó cố ý làm cho phụ vương, đây chính là món phụ vương thích nhất, mẫu phi bởi vì tưởng niệm phụ vương, vì thế mỗi khi đến thiện đều muốn dùng, khẩu vị chính mình không tốt cũng kiên trì như trước.” Lam Thanh Nhiên không khỏi có chút đắc ý dương dương tự đắc, ở trong nhà này Lam Thanh Lăng là Thế tử, nhưng luận trình độ được sủng ái, Lam Thanh Lăng chưa chắc được như hắn. Ai bảo Lam Thanh Lăng có một mẫu thân chết sớm đâu, chỉ trách nàng ta không có phúc khí, vị trí An Vương phi này vốn nên là của nương hắn!
Lam Thanh Lăng mắt lộ trào phúng, môi cong lên, khóe miệng nhàn nhạt, tự tiếu phi tiếu nhìn Lam Thanh Nhiên. Vốn đang dào dạt đắc ý nhưng nhìn đến biểu tình Lam Thanh Lăng tự tiếu phi tiếu, thế nhưng toàn thân hắn rùng mình một cái, Đinh Tử lúc này đã cầm lấy chiếc đũa cười nói: “Phụ vương đã thích như thế, vậy ta cũng nếm thử là mỹ vị như thế nào đi.”
“Đừng nghe Thanh Nhiên nói lung tung, này chỉ là tương đối hợp khẩu vị nên vương gia thích mà thôi.” Ở trước mặt tiểu bối bị nói như vậy nên trên mặt Ngô Song có một chút ý xấu hổ, Đinh Tử chỉ cười nhạt gắp một khối cho vào miệng, cắn mấy cái, tiếu ý lớn dần.
Món ăn này tuyệt đối là rất công phu, dưa phỉ thúy chẳng qua là dưa chuột cùng măng còn có mấy thứ rau dưa thanh giòn phối chế, nhưng những thức ăn này nhất định là đầu tiên dùng nước lạnh trấn quá, so với bình thường thanh thúy ngon miệng hơn, nước sốt cũng tuyệt đối là kinh qua chế biến tỉ mỉ, hương vị thập phần ngào ngạt lại không mất vị đạo vốn có, nhìn rất đơn giản nhưng rất có nghiên cứu, thái một phần rau dưa này sợ là so với nấu hai món ăn còn mất thời gian cùng hao phí nguyên nhiên liệu nhiều hơn.
Đinh Tử mỉm cười nói: “Tay nghề mẫu phi so với ngự trù trong cung còn muốn lợi hại hơn, vừa vặn ta cùng với Thế tử ngày mai tiến cung cảm tạ Hoàng thượng tứ hôn cùng ân điển vào ngọc điệp, Thái hậu gần đây khẩu vị không tốt lắm, không biết mẫu phi có thể hay không cũng làm thêm một phần, vừa vặn ngày mai chúng ta tiến cung mang theo. Bản phi nghĩ Thái hậu nhất định sẽ thích.”
Ngô Song trên mặt biến đổi, ánh mắt có chút hồ nghi nhìn Đinh Tử, lại thấy nàng chỉ đạm đạm cười, căn bản không có nửa điểm giả ý. Nhưng Lam Thanh Nhiên kia vốn dáng vẻ đắc ý lúc này cũng khẽ biến sắc. Nha hoàn phía sau Ngô Song càng nhìn Đinh Tử bằng ánh mắt có vài phần lãnh ý, Đinh Tử vô tội nháy nháy mắt, có chút nghi hoặc kéo cánh tay Lam Thanh Lăng nói: “Thế tử, thiếp thân nói sai cái gì, mẫu phi các nàng tựa hồ cũng không cao hứng, chẳng lẽ vì Thái hậu tẫn hiếu không nên sao?” Đinh Tử rất là hoang mang, bọn người Ngô Song, Lam Thanh Nhiên vừa nghe lại thay đổi sắc mặt.
Đừng nói một câu vừa rồi kia của Đinh Tử, so với ngự trù trong cung làm tốt hơn. Ngự trù là làm cho ai ăn, đó là người nấu cho thánh thượng, còn có nữ nhân tôn quý nhất Đại Tề là Thái hậu cùng Hoàng hậu và các nương nương, Ngô Song này là vương phi có tay nghề cao hơn ngự trù vốn cũng không có việc gì, chỉ là các nàng lại cảm giác Đinh Tử này thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác). Thế nào An Vương gia tay cầm trọng binh, liền thực sự cao hơn Hoàng thượng, ăn so với Hoàng thượng còn ngon hơn? Còn nữa đem Ngô Song so sánh với danh ngự trù, trực tiếp đem địa vị An Vương phi kéo xuống không biết bao nhiêu, nàng là vương phi, cũng không phải là đầu bếp tùy tiện làm cho làm ông chủ, dù là ngự trù nhưng nếu bị người ta nói thêm nói bớt thì tính sao, cũng không phải vẫn là đầu bếp để cho người ta tới gọi món sao!
Còn nữa, Ngô Song thân là An Vương phi, chính là con cháu, Thái hậu là đệ nhất nữ nhân Đại Tề, tôn quý nhất, mà ngay cả làm món ăn cho Thái hậu cũng không chịu, không chỉ đại bất hiếu đại bất kính, nếu như bị người có ý định lan truyền ra, quả thực có hiềm nghi tạo phản, các nàng có mấy cái mệnh mà bồi!
Mà vẻ mặt Đinh Tử lại rất vô tội, bộ dáng bộc tuệch, bộ dáng không biết vì sao bọn người Ngô Song, Lam Thanh Nhiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, biểu tình kia thực sự là tìm không ra nửa điểm giả bộ, dù bọn họ muốn chỉ trích cũng không biết nói từ đâu.
Lam Thanh Lăng trong mắt hiện lên mạt tiếu ý, sờ sờ bàn tay Đinh Tử đang níu cánh tay hắn.
Đinh Tử sao lại không biết lời này của nàng có thể cho ra bao nhiêu nghĩa. Nàng vốn đang cảm thấy vừa vào phủ, nàng còn cần điều tra rất nhiều và cần quen thuộc địa phương, không nên ngay từ đầu liền tạo địch nhân, đáng tiếc nàng muốn như vậy nhưng vài người cũng không nghĩ như vậy. Trước bất luận Lam Thanh Nhiên vừa thấy mặt đã không thể cho nàng một điểm ấn tượng tốt, ngay cả An Vương gia đang quan ngoại cùng Ngô Song cũng không cho nàng ấn tượng tốt. Bất luận lúc trước Ngô Song là có ý hay là vô ý cự tuyệt An Vương gia, nếu nàng ta thật muốn phản kháng thì cũng không phải là không có một chút cơ hội đi, nàng rốt cuộc vẫn là loại mặt hàng thấp hèn bò lên giường tỷ phu.
Nhìn lại các loại biểu hiện của Lam Thanh Nhiên, cái loại cảm giác về sự ưu việt này, thế nhưng so với Lam Thanh Lăng là Thế tử An Vương phủ còn nhiều hơn, Đinh Tử không thể không nghĩ đến lúc trước Lam Thanh Lăng ở trong phủ trải qua cái cuộc sống gì, nàng rất khó tưởng tượng An Vương gia sẽ sủng ái Lam Thanh Lăng thế nào, thực sự sủng ái, hắn sẽ còn nhỏ đã rời nhà? Thực sự sủng ái, có thể để cho Lam Thanh Nhiên đắc ý như vậy nói về chuyện An Vương gia cùng Ngô Song trong lúc đó ân ái mức nào, đến làm cho Lam Thanh Lăng là Thế tử gia khó xử?
Đinh Tử nhất thời bị suy nghĩ này khơi dậy mấy phần hỏa khí, các ngươi không phải đường hoàng sao, vậy liền đường hoàng cho đủ đi!
Đinh Tử có bao nhiêu bao che khuyết điểm thì không phải bàn cãi, so với hai kẻ chưa biết là bằng hữu hay kẻ thù này, Lam Thanh Lăng tuyệt đối cao hơn một cái cấp bậc, ở trước mặt nàng muốn hạ thấp Lam Thanh Lăng, cũng phải nhìn nàng có nguyện ý hay không!
Đinh Tử không phát hiện, lúc này nàng tựa như con nhím nhỏ chỉ bảo hộ vật sở hữu, mặc dù gai đầy người, nhưng ở trong mắt Lam Thanh Lăng lại là thần kỳ đáng yêu, trên đời này căn bản không có ai so với Đinh Tử mỹ lệ cùng đáng yêu hơn, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm, không vui cùng thống hận trong lòng vừa rồi trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại có tràn đầy cảm động.
“Thế tử phi đừng nói vậy, Thái hậu là tấm gương mẫu của toàn thể nữ tử Đại Tề, bản phi sao lại không muốn tròn hiếu đạo. Thái hậu chính là bà bà của ta, đối với Thái hậu, bản phi hi vọng nhất là thân thể bà khỏe mạnh, phúc nhạc vĩnh viễn.” Ngô Song khẽ biến sắc mặt chỉ là trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu, cười giải thích, Đinh Tử không ngừng gật đầu nói, “Ta đã nói rồi, mẫu phi vừa nhìn chính là hiểu biết ý người, nữ tử ôn nhu rộng lượng, sao ta dám nghĩ như vậy. Thực sự là thất lễ, mẫu phi ngài xin đừng trách ta, ta còn nhỏ tuổi, mẫu thân sớm qua đời, may mắn còn một tiểu đệ. Có lẽ chính là buồn thương tiếc nuối đi, cũng có thể là duyên phận, ta cùng với Thế tử thành thân, mẫu phi nói trên đời này có phải rất kỳ diệu hay không.”
Đinh Tử một bộ dạng rất chờ đợi có một tiếng nói chung nhìn về phía Ngô Song, nàng ta nhạt nhẽo cười, trong mắt hiện lên tia không vui, nàng một chút cũng nhìn không ra Đinh Tử này rốt cuộc thực sự là vô tâm hay là cố ý, chỉ là nàng hỏi những lời này, khiến Ngô Song tức chết đi được.
Cái gì đứa nhỏ không nương, Thị Lang phủ xảy ra chuyện gì các nàng không phải là không biết. Chuyện làm cho các nàng kinh ngạc nhất chính là Bạch di nương, Hoàng thượng mặc dù ngầm xử lý chuyện này, nhưng cũng không thể nào không lộ một chút tin tức ra ngoài, ít nhất đi qua Kinh Triệu doãn làm án tử, bọn họ là hoàng thân cùng trọng thần trong triều vẫn có thể nghe thấy tiếng gió. Chuyện Bạch di nương và Đinh Bằng đối với các nàng mà nói đây chính là chuyện cực kỳ mất mặt, nhưng loại gièm pha này trong phủ nào không có, ít nhất trong phủ mỗi nha hoàn cùng gã sai vặt yêu đương vụng trộm cũng vẫn tồn tại, đồng dạng cũng là gièm pha.
Nhưng Hoàng thượng hạ chỉ khen ngợi, đó là ngầm đến ngăn miệng bọn họ, ai dám tiết lộ nửa câu, đem chuyện này bôi đen công thần, Hoàng thượng là người đầu tiên muốn ra mặt xử lý, ai sẽ vì nhất thời lỡ miệng mà khiến bản thân rơi vào khốn cảnh.
Bạch di nương ở trong phủ dám đối đãi công chúa của một nước như vậy, kỳ thực một trong những nguyên nhân là Hoàng thượng rất tức giận, mặc dù chỉ là một chút, nhưng Đinh Tử thân phận ở nơi đó, ai dám khi dễ nàng, chẳng phải là đánh vào mặt Hoàng thượng cùng Thái hậu sao, phong hào công chúa là bọn hắn hạ chỉ ban cho. Ngô Song cảm thấy trong này có chỉ trích nàng, cảnh ngộ Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử rất là tương đồng, hình như ám chỉ cái gì. Ngô Song là một người nội liễm, Đinh Tử cũng giống như thế, các nàng muốn nhìn rõ điều gì, bất quá so chiêu kia há có thể khám phá đâu?
“Thế tử phi nói đúng, mẹ con cùng tỷ tỷ của ta đều là hồng nhan bạc mệnh, ta là đường cô của Thanh Lăng lại là kế mẫu của hắn, lúc trước khi vào cửa liền muốn cho hắn tình yêu nhiều hơn, hi vọng hắn có thể thả tâm. Đáng tiếc năng lực ta hữu hạn…” Ngô Song nhìn Lam Thanh Lăng, trong mắt có bất đắc dĩ, cùng vẻ mong đợi.
Bất quá Lam Thanh Lăng chỉ ngồi yên lặng căn bản là không nhìn nàng, Đinh Tử lại nói: “Mẫu phi thật tốt, ta vừa thấy được mẫu phi cũng rất thích, nếu là ta có cái gì không phải, mong rằng mẫu phi chỉ điểm nhiều hơn.”
“Nói như vậy không phải quá khách khí sao, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì mẫu phi đương nhiên phải giúp cho con.” Ngô Song rất thân thiết trả lời.
Đinh Tử lập tức gật đầu: “Cám ơn mẫu phi.”
Đột nhiên, Đinh Tử nghĩ đến trong đối thoại vừa rồi nàng quên nói, hơn nữa đã từng mấy lần tiến cung, nói với Lam Thanh Lăng: “Tướng công, chàng còn chưa có nói với ta tiến cung phải chú ý những thứ gì đâu, chuyện dâng hương tế tổ chàng nói cho ta biết đi, đỡ phải ở trước mặt dòng họ thất lễ.”
“Được, ta sẽ bảo Lam Trác chuẩn bị cho nàng.” Lam Thanh Lăng gật đầu nói.
Đinh Tử quay đầu nhìn phía Ngô Song cười nói: “Mẫu phi, ngày mai người cùng chúng ta cùng nhau tiến cung, ngài là người từng trải, có cái gì không đúng liền làm phiền ngài chỉ điểm một hai.“
Lần này Ngô Song trên mặt đột nhiên “Bá” tái nhợt một mảnh, biểu tình nhu hòa trên mặt cũng không duy trì được nữa, bộ dáng thập phần khó chịu.
Lam Thanh Nhiên đột nhiên vỗ bàn một cái, bát đũa trên bàn tứ tán, hắn chỉ vào mũi Đinh Tử mắng: “Ngươi dám bất kính với mẫu phi như thế, mẫu phi vì ngày hôm nay, đêm qua cao hứng ngủ không được, thân thể lại không thoải mái. Các ngươi không những không cảm kích liền thôi, một mực ở đây kẹp thương mang côn ô nhục nàng, hừ! Cái công chúa chó má gì, một điểm quy củ cũng không có, trách không được là một kẻ không nương, thật là có nương sinh không có nương dạy, có thể có cái quy củ gì chứ!”
Trong mắt Đinh Tử hiện lên mũi nhọn băng lãnh, nụ cười trên mặt càng phát ra xán lạn cùng vô tội, nàng ôm chặt lấy Lam Thanh Lăng, vội la lên: “Thế tử, đây là thế nào, ta nói sai chỗ nào rồi, chàng mau nói cho ta biết, ta lập tức xin lỗi mẫu phi. Nhị đệ chỉ vào mũi mắng ta như thế, ta rất sợ hãi.”
Lam Thanh Lăng ôm lấy thân thể Đinh Tử, diện vô biểu tình ngẩng đầu, chỉ là ngồi như vậy, lại đột nhiên cảm giác một tòa băng sơn tản ra vô biên lãnh khí cùng khí thế, đông lạnh Lam Thanh Nhiên khiến hắn sợ hãi rụt cổ: “Dù thế nào, ta là đại ca còn đang ở đây, ngươi liền dám khi dễ đại tẩu ngươi như vậy, nếu ta không ở đây, ngươi có phải hay không cái gì cũng dám nói, không hiểu tôn ti như thế, thật coi cái nhà này là ngươi – một con vợ kế có thể làm chủ!”
Lam Thanh Nhiên tức giận mặt đỏ lên: “Mẹ ta là An Vương phi, là chính thất phu nhân, ta cũng là con trai trưởng trong phủ này, là chủ tử, cái gì con vợ kế!”
Lam Thanh Lăng cười lạnh: “Nhị đệ thực sự là không nhớ, thế nào lại quên, vậy ta làm đại ca liền nhắc nhở ngươi một hai. Biểu cô ngươi mặc dù được mai mối đầy đủ thú vào cửa, thế nhưng vẫn không tìm được ngày lành vì ngài ghi vào gia phả hoàng thất. Nhị đệ đây mặc dù là con phụ vương, đáng tiếc a, đồng dạng không có tư cách nhập gia phả.”
Lam Thanh Nhiên há mồm còn muốn nói điều gì, lại là một hơi ngăn ở giữa yết hầu, thế nào cũng nói không nên lời, trên mặt nghẹn càng hồng, bộ dáng thập phần dữ tợn. Ngô Song cúi đầu, Đinh Tử đã nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng chắc hẳn trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu.
Trước đây trong Hoàng cung vẫn cử hành đủ loại yến hội, đáng tiếc An Vương phi này vẫn lấy lý do thân thể khó chịu không có tham gia, nguyên lai còn có tầng quan hệ này, Ngô Song này An Vương kế phi, căn bản không có được hoàng gia tán thành, mặc dù được đại kiệu tám người khiêng vào cửa, thế nhưng thân phận lại hết sức khó xử.
Nói nàng là An Vương phi, nhưng theo hoàng gia quy củ thì nếu chưa ghi vào gia phả, vậy chưa tính là người hoàng gia, hiện tại danh hiệu An Vương phi còn đang thuộc về An Vương phi đã mất, Ngô Song ở trong phủ gọi cho vui, đáng tiếc nàng căn bản không đủ tư cách vào hoàng gia. Nếu nói là không phải, An Vương gia trực tiếp dùng đại kiệu tám người khiêng thú nàng vào cửa, tất cả quy cư cấp bậc lễ nghĩa đều có, hôn sự này chính là thành lập, chỉ là thiếu một chuyện nhập gia phả hoàng thất mà thôi.
Đương nhiên, vốn lấy thế lực Ngô thị muốn gây áp lực làm cho hoàng gia làm việc cũng không khó, dù sao An Vương đã cưới, bất quá chính là nhiều thêm một chuyện. Mà Ngô Song này cũng vốn là muội muội của An Vương phi, chỉ là cái đường muội, đường muội này lại cướp nam nhân của nữ nhi mình, ngoại tổ phụ của Lam Thanh Lăng sẽ giúp nàng mới là lạ, nếu vậy Lam Thanh Nhiên sẽ là con trai trưởng, tương lai cũng có tư cách cùng Lam Thanh Lăng tranh đoạt Thế tử vị, như bây giờ thật không minh bạch, chính là hợp tâm ý của hắn mới đúng.
Đinh Tử chỉ là nghĩ đến Ngô Song vẫn chưa từng tham gia hoàng yến, vừa nhắc tới Thái hậu Hoàng cung sắc mặt lại không quá tốt, có thể là có vấn đề gì, vì thế vừa rồi liền cố ý nói ra, muốn biết rốt cuộc tại sao lại không nghĩ rằng là loại chuyện này. Đây đối với Ngô Song mà nói đâu chỉ là sỉ nhục, đổi lại là ai cũng không thể cam tâm. Gả vào An Vương phủ hai mươi năm, cũng vì An Vương gia sinh một nhi tử, đã nhiều năm như vậy, còn không được thừa nhận, há là người bình thường có thể chịu được.
Ngô Song có thể chịu nhiều năm như vậy, Đinh Tử tuyệt đối sẽ không cho rằng nàng chỉ là bởi vì tính tình mềm yếu mà thôi!
“Cái gì, thậm chí có loại chuyện này, mẫu phi xin lỗi, ta không biết… Ai, ta thật không biết… Ta không phải cố ý làm người thương tâm, xin lỗi, xin lỗi…” Đinh Tử đột nhiên ngấn lệ không ngừng xin lỗi Ngô Song, bọn hạ nhân vốn rất không ủng hộ Đinh Tử đều ngây ngẩn cả người, nhìn Đinh Tử khóc thương tâm, trên mặt một mảnh sợ hãi, nhìn giống như là bộ dáng vô tâm nói sai nên sợ hãi.
Lại nói như thế nào Ngô Song cũng là trưởng bối của Đinh Tử, đừng nói hoàng gia có nhận hay không, việc này nếu truyền đi, đối với thanh danh nàng cũng là phi thường không tốt, nàng lo lắng đúng là bình thường. Nhìn lại Đinh Tử cũng không đáng ghét như vậy, ngược lại có chút đồng tình, trong An Vương phủ này nhìn thì ít người, kỳ thực cũng rất loạn, Thế tử phi còn nhỏ, trải qua những chuyện này cũng thật sự là không dễ dàng a!
“Tử nhi nói cái gì, mẫu phi làm sao sẽ trách ngươi, ngươi cũng không biết, cái gọi là người không biết không có tội, đây chỉ là ta phúc mỏng, cùng ngươi có quan hệ gì đâu.” Ngô Song cười an ủi Đinh Tử.
Đinh Tử kéo tay Ngô Song, cảm kích nói: “Mẫu phi người thật tốt, người yên tâm, ta tiến cung nhất định sẽ nói cùng Thái hậu, nhất định sớm ngày cho ngài nhập gia phả hoàng thất, ngài yên tâm!”
Ngô Song nhẹ nhàng lắc đầu: “Có một số việc là cầu không được, chỉ cần vương gia rất tốt với ta, Thanh Lăng cùng Thanh Nhiên có thể bình yên trưởng thành, cưới vợ sinh tử sống mỹ mãn, ta cũng không cầu cái gì. Ta vốn là không thích xuất môn, hư danh này cùng ta có ý nghĩa gì đâu, đừng bởi vì chuyện này làm cho Thái hậu không thoải mái, Thái hậu đối với ngươi sẽ không tốt.”
Đinh Tử nhíu mày, rất kiên định nói: “Không, mẫu phi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp người làm chuyện này, ta nhất định sẽ tận lực. Ta đã gả vào, ngài chính là bà bà thứ hai của ta, ta sao có thể nhìn ngài chịu khổ mà một mình hưởng lạc, đây tuyệt đối không được!”
“Ngươi đứa nhỏ này, thế nào quật cường như thế!” Ngô Song thở dài lắc đầu, sờ sờ tóc Đinh Tử, vẻ mặt không thể khuyên, mà lại hiền lành lại ôn nhu.
Cả đám hạ nhân An Vương phủ nhìn thấy không khỏi có chút cảm động, Thế tử thú Thế tử phi quả nhiên là đúng rồi a, trước đây hai vị thiếu gia ở trong phủ cho tới bây giờ đều là châm chọc nhau, chuyện cãi nhau không thể thiếu, mặc dù mỗi lần nhị thiếu gia đều bị Thế tử dọa rút lui, thế nhưng các nàng là hạ nhân lại sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng, chỉ sợ liên lụy bị trút giận, nếu là có thể giải quyết mâu thuẫn hai vị thiếu gia, các nàng sẽ sống khá hơn nhiều, ánh mắt các nàng nhìn Đinh Tử cũng thay đổi.
Thế tử phi này thực sự là không sai, so với bên ngoài đồn hoàn hảo! Nhân gia chẳng những là công chúa đương triều khác họ, thân phận cao quý, tính tình rất thân thiện, cũng rất hiếu thuận. So với mấy kẻ đường hoàng ngang ngược, tốt hơn không biết bao nhiêu, lúc trước các nàng nghĩ đến một công chúa muốn vào phủ, không biết lo lắng bao nhiêu, chỉ sợ đối với hạ nhân các nàng ra oai phủ đầu, bây giờ nhìn nhìn người tốt như vậy, các nàng đều yên tâm.
Tuyết Hoa lạnh lùng cười, Thế tử phi này thật là một kẻ ngu xuẩn, nếu có thể làm, lúc trước An Vương gia đã sớm làm thỏa đáng, còn cần nàng ở trong này thể hiện hảo tâm sao, thật là một kẻ ngu xuẩn! Người như thế ngoại trừ có chút tướng mạo, có một xuất thân tốt, thế nhưng nửa điểm không bằng nàng, nàng sẽ chờ nhìn nữ nhân ngu xuẩn này bị cười nhạo đi!
Sau khi trở lại phòng, Lam Thanh Lăng cho lui hạ nhân, nhìn Đinh Tử ngồi ở trước bàn trang điểm, một phen đem người ôm lấy, ngửi hương hoa nhàn nhạt trên người Đinh Tử không nồng đậm chỉ là thanh đạm, lại đặc biệt thư thái: “Hảo nương tử của ta, vi phu thật cảm tạ nàng!” Đinh Tử nhìn bộ dáng Lam Thanh Lăng đầu cọ ở cổ nàng, bộ dáng nghịch ngợm buồn cười, khóe miệng không khỏi cong lên, “Chàng là phu quân của ta, tự nhiên ở trong phạm vi bảo vệ của ta, ta há có thể đối với mấy kẻ không biết là địch hay bạn so với chàng tốt hơn đây.”
ac-nu-van-trung-ca-do-sac-cung-angela-baby
Lam Thanh Lăng nghe thấy câu kia của Đinh Tử, ‘Ở trong phạm vi bảo vệ của ta’ hơi có một chút khó chịu, hắn là nam nhân, làm sao cũng được nương tử chính mình bảo hộ đây. Đương nhiên hắn biết Đinh Tử vẫn quen mạnh mẽ, mặc dù vẫn không thể toàn tâm toàn ý yêu hắn nhưng có chuyển biến như vậy đã thập phần không dễ dàng, có thể được nàng xem như người một nhà mà bảo hộ, bắt được lòng của nàng còn xa sao?
“Trong lòng vi phu thích, đêm nay nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ nương tử.” Lam Thanh Lăng từ phía sau lưng vươn đầu, mặt dán vào Đinh Tử, cười nói, hài lòng nhìn mặt Đinh Tử trong nháy mắt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn, thoải mái cười.
“Chàng a… ban ngày đấy, nói mê sảng cái gì?”
“Sợ cái gì, toàn bộ thân tâm nàng đều là của ta, bị ta ăn một chút đậu hủ còn sợ gì nha.” Lam Thanh Lăng cười nháy mắt, một bộ dáng lợn chết không sợ nóng, Đinh Tử hừ lạnh một tiếng, nhìn Lam Thanh Lăng tiếp tục tựa trên người nàng, cười dễ dàng, đột nhiên thở dài một hơi, An Vương phủ này có thể so với tưởng tượng của nàng phức tạp hơn nhiều. Chỉ một chuyện Ngô Song không được vào gia phả hoàng gia, sợ là không đơn giản đi.
Lam Thanh Lăng biết Đinh Tử đang suy nghĩ gì, lúc trước Đinh Tử hỏi như vậy, hắn cũng cảm giác được nàng nghi hoặc, thế nên mới chỉ trích ngôn luận của Lam Thanh Nhiên, bọn người dưới mặc dù cũng có thể đàm luận, bất quá hắn căn bản sẽ không cho phép người khác có hại cho nương tử, dù sao hắn cùng với Lam Thanh Nhiên là thủy hỏa bất dung, không kém một hồi!
Vuốt ve hai má Đinh Tử, Lam Thanh Lăng nhẹ giọng nói: “Đây đều là công lao hoàng tổ mẫu, lúc trước bà cực lực phản đối, phụ vương ta tiến cung cầu tình bà cũng nghiêm khắc cự tuyệt. Bà nói: trong lòng bà chỉ có mẫu thân của ta mới là An Vương phi, một thứ nữ nho nhỏ muốn ngồi vị trí An Vương phi, phải chờ bà chết đi! Dòng họ Hoàng thất mặc dù là đi qua dòng họ nhập gia phả, thế nhưng không có Hoàng thượng cùng Thái hậu, Hoàng hậu cho phép, Ngô Song cũng tuyệt đối không có khả năng tiến vào gia phả hoàng thất. Lấy trình độ chán ghét của Thái hậu đối với Ngô Song, nàng ta sẽ không ngốc khư khư tiến cung đòi mắng. Nàng ta cũng không phải không cố gắng, ở ba lần đi vào Trường Lạc cung cầu kiến, Thái hậu vẫn không nhận, nàng ta trực tiếp té xỉu ba lần, tự nhiên sẽ không có ngốc đi vào. Năm đó Ngô Song sinh Lam Thanh Nhiên, phụ vương lại lần nữa tiến cung thỉnh cầu Thái hậu ân điển, bởi vì đứa con này, Ngô Song rất không chịu thua kém, Thái hậu cũng không thể tiếp tục ngăn lại. Bất quá sau đó kêu đại thần, ngay trước mặt phụ vương ta, nói là gần trong một năm không có ngày lành, lại nói Lam Thanh Nhiên tướng phú quý, vạn không thể tùy tiện chọn ngày, lại còn có ta ở trong phủ, nếu là hai tướng xung đột là dấu hiệu cá chết lưới rách. Phụ vương ta há có thể không rõ ý tứ, Thái hậu cũng nói cho hắn biết, có bà ở đây, Ngô Song vĩnh viễn đừng mong được bà thừa nhận, có bà, Thế tử trong phủ này chỉ có thể là ta, An Vương gia tương lai chỉ có để ta làm mới có thể!“
Đinh Tử rất minh bạch cách làm Thái hậu, Thái hậu nhất định là rất thích tiền An Vương phi, nhưng tuyệt đối sẽ không thích đến mức vì nàng mà để cho mình con trai ruột vĩnh viễn thủ trinh, Ngô Song cùng An Vương gia lén cẩu thả không phải là bí mật, bà nếu để cho Ngô Song vào gia phả hoàng thất, đó chính là thừa nhận hoàng gia thịnh hành loại sự tình này.
Còn nữa Lam Thanh Lăng còn có Ngô thị là chỗ dựa vững chắc, An Vương gia cùng Ngô Song, hai tỷ muội chung chồng cũng không được thừa nhận ở trong lòng ngoại tổ phụ Lam Thanh Lăng, cái nhà kia, bây giờ vẫn còn là ngoại tổ phụ nắm quyền, vì Thái hậu cũng không thích nữ nhân này, bà tuyệt đối sẽ không để cho nhi tử làm chuyện ngu xuẩn. Thái hậu thật ra là vì muốn tốt cho An Vương gia, chỉ bất quá hắn có thể minh bạch bao nhiêu, cũng không phải là Đinh Tử có thể quản.
Dù sao biết càng nhiều, nàng đối với công công này, lại càng chán ghét!
“Vậy Ngô Song vẫn yên lặng chịu đựng?” Hơn nữa nhẫn nại hai mươi năm, này cũng không phải người thường có thể làm được, ít nhất là Đinh Tử nàng sẽ rất khó làm được.
Đổi thành nàng là Ngô Song, nàng có lẽ sẽ tìm cách gây một chút áp lực, hoặc là thu gia tộc Ngô thị vào tay, những người này nếu như không thuận theo, nàng cũng tìm cách. Mà Ngô Song lại là cái gì cũng không động, tiến cung ba lần té xỉu hồi phủ, sau đó yên lặng ở trong phủ, làm An Vương phi hữu danh vô thực?
“Hừ! Mặt ngoài đương nhiên là vậy!” Lam Thanh Lăng lạnh lùng cười, lúc đó Lam Thanh Lăng mới mấy tuổi, hắn muốn làm cái gì chỉ sợ cũng là bất lực, có chút chuyện năm đó hắn cũng không cách nào biết được. Cho dù nàng không biết Ngô Song này đối với hắn thật sự tốt hay không, hắn cũng không có khả năng không hề khúc mắc, hơn nữa Lam Thanh Lăng năm đó vì sao rời phủ, Đinh Tử cảm thấy đó mới là nguyên nhân hắn cừu hận Ngô Song.
Chỉ bất quá Đinh Tử cảm giác hỏi như vậy sẽ lại làm Lam Thanh Lăng đau lòng, nàng không thể nói là không hiếu kỳ, nhưng lúc này không phải lúc nên hỏi, chờ Lam Thanh Lăng muốn nói thì nói cũng rất tốt.
Ngày hôm sau, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng rửa mặt chải đầu thật tốt, trước lúc vào Hoàng cung đi thỉnh an Ngô Song, Lam Thanh Lăng đương nhiên là ở trong phòng xem thư tín xử lý một chút việc, lúc Đinh Tử vừa đến, đại nha hoàn Mộ Nguyệt bên người Ngô Song liền cười đi ra. Bên người Ngô Song có bốn đại nha hoàn, Mộ Nguyệt, Mộ Dung, Mộ Tinh, Mộ Ấm tướng mạo đều thanh tú động nhân, mỗi người một vẻ, nhưng luận đắc lực nhất tự nhiên vẫn là Mộ Nguyệt này.
Chỉ thấy nàng một thân xanh đậm, thêu triền chi vải bồi đế giầy sam, trên đầu một đôi hoa mai ngân toản cùng thuý ngọc hải thường hoa toản tử, đem tướng mạo xinh đẹp nho nhã của nàng càng thêm xinh đẹp, tư thái cũng là vô cùng tốt, nhìn Đinh Tử khuôn mặt cười tựa như đóa hoa nở rộ, đừng nói nam tử, đó là Đinh Tử nhìn đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, lại không bỏ qua trong mắt Mộ Nguyệt kia chợt lóe lãnh ý rồi biến mất.
“Thì ra là Mộ Nguyệt cô nương, mẫu phi tỉnh chưa, không biết có quấy rầy không, ta tới thỉnh an mẫu phi, sau đó sẽ cùng Thế tử tiến cung.” Đinh Tử thân là tân nương, hôm nay một thân hớn hở, không giống bình thường chỉ thích mang một chút trang sức mộc mạc, hôm nay cũng lần đầu tiên đeo một bộ trang sức ngọc lục bảo chương hiển phú quý, cùng đồ trang sức bảo thạch viền đỏ, Mộ Nguyệt nhìn thấy không khỏi cả kinh, bộ trang sức bích tỷ kia dĩ nhiên là Ngô Song hôm qua tặng, nhìn Đinh Tử lập tức mang ở trên người, không phải nghèo không còn thứ khác mà là thật tâm thích, hoặc là vì lấy lòng An Vương phi. Đồ cưới của Đinh Tử có thể nói là mười dặm hồng trang, sao lại nghèo, ngày hôm qua Thế tử phi này dám nói này nói nọ, nàng thực sự khó mà tin được nàng ta muốn lấy lòng.
Mộ Nguyệt thu tâm tư, cười nói: “Thế tử phi tới, vương phi vừa mới tỉnh, nghe nói người qua đây thì rất vui vẻ.”
“Vậy phiền Mộ Nguyệt cô nương đưa ta vào gặp mẫu phi, lại nói tiếp ta còn là lần đầu tiên tới Song Khả Viên , mẫu phi huệ chất lan tâm mới có thể ở tại trong viện này, nhìn thực sự là thoải mái.” Vừa đi Đinh Tử vừa nói, Mộ Nguyệt vừa mới quay đầu lại, Hỉ nhi cười đưa qua một hà bao, Mộ Nguyệt cười nhận lấy.
“Vương phi bình thường thích các loại hoa cỏ, chính mình tự đứng lên chăm sóc ai nói cũng không nghe, còn thường xuyên truyền đạt kinh nghiệm bản thân, mấy năm nay vương phi chưởng quản phủ, một điểm sai sót cũng không có.” Mộ Nguyệt thật không có khuếch đại, Đinh Tử cũng chú ý tới hạ nhân của An Vương phủ này mỗi người một việc, ngay ngắn rõ ràng tiến hành, như vậy càng cho thấy Ngô Song bất phàm.
Chỉ là kinh nghiệm bản thân cùng thân thiện, nhưng tuyệt đối làm không được việc này. Mà lúc Đinh Tử hỏi thăm kết quả cũng thật bất ngờ, mấy năm nay trong phủ ít có phát sinh chuyện đánh chửi hay bán ra ngoài, thương vong ngoài ý muốn cũng không có bao nhiêu, vẫn như năm đó lúc lão An Vương phi còn. Một An Vương phủ lớn như vậy, thay đổi hạ nhân cũng không có nhiều lần như Thị Lang phủ, chẳng những là quái dị, thủ đoạn của Ngô Song này, sợ là Đinh Tử còn chưa thấy được chín trâu mất sợi lông* (không đáng kể) đâu.
Hai người trò chuyện, chỉ chốc lát liền vào trong phòng, Ngô Song đang uống trà, vừa nhìn thấy Đinh Tử vào phòng liền đứng dậy muốn nghênh đón. Đinh Tử vội vã bước mau vài bước đỡ nàng ngồi xuống lại: “Mẫu phi hôm qua ngủ có ngon giấc không, con dâu tới thỉnh an người.”
“Biết con là cái hiếu thuận, ta cũng không phải chú trọng cái này, ta biết các con có lòng là được, còn mỗi ngày chạy tới chỗ ta. Con cùng Thanh Lăng đang tân hôn, lúc này nên cố gắng nhiều hơn trước sinh một tôn tử trắng trẻo mập mạp tới cho ta ôm, nghe ta, sau này cũng đừng tới, hảo hảo cố gắng mới là chính sự.” Ngô Song nói nghiêm túc, Đinh Tử bị nói xấu hổ đỏ mặt.
“Mẫu phi ngài nói cái gì a!”
“Có gì xấu hổ, nữ nhân lúc này nên nghĩ đến đó, Tử nhi là một cô nương có phúc khí, mẫu phi cũng rất chờ mong.” Ngô Song hôm nay chỉ mặc bộ lam nhạt thêu hoa sen sam tử, trang điểm trang sức cũng thập phần đơn giản điệu thấp, nhưng cũng lại giống sở thích của Đinh Tử, chỉ bất quá Ngô Song trên dưới cũng có công phu tinh tế, trên tai đeo cặp hoàng ngọc mắt mèo, lấp lánh như ẩn như hiện, bên tai là một đôi hoàng long thạch nhĩ trành, ẩn ẩn tản ra ôn nhuận quang mang, phú quý lại đại khí, cộng thêm Ngô Song bản thân khí chất nhu hòa, tức thì hiện ra cảm giác làm người ta thân thiết.
Đinh Tử xấu hổ đỏ mặt, kéo tay Ngô Song, chú ý tới trong tay nàng đeo một chiếc nhẫn khảm viên hồng bảo thạch tiên diễm như máu, đem ngón tay thon trắng nõn trong sáng nổi bật tản ra vẻ mê người.
Đinh Tử nhợt nhạt cười, thu hồi tầm mắt nói: “Mẫu phi thật là, ta cùng với Thế tử mới thành thân hai ngày.” Khi nói biểu hiện trên mặt rất là nghiêm túc nói, “Mẫu phi ngươi yên tâm, lần này tiến cung, ta nhất định phải cố gắng làm cho Thái hậu đồng ý chuyện cho ngươi vào gia phả hoàng thất.”
“Ai, ngươi đứa nhỏ này thế nào còn đem chuyện này tưởng thật. Nếu lỡ khiến Thái hậu lão nhân gia người mất hứng, không tốt cho con!” Ngô Song cũng trầm mặt cự tuyệt.
“Không, ta nhất định phải giúp đỡ mẫu phi, ngài hiện tại bà bà của ta, người tốt thì đối với An Vương phủ chúng ta cũng tốt a, mẫu phi người cứ yên tâm đi. Thái hậu thích ta như vậy, nhất định sẽ đáp ứng.” Đinh Tử một bộ dáng tràn đầy tự tin, lại cùng Ngô Song luôn miệng bảo đảm mấy câu, liền dẫn Hỉ nhi các nàng ly khai, cùng Lam Thanh Lăng ngồi xe ngựa An Vương phủ đi hướng Hoàng cung.
“Vương phi, ngài nói Tử công chúa này là thật tâm sao?” Đinh Tử vừa mới đi, Mộ Nguyệt không khỏi nghi ngờ hỏi.
Ngô Song còn không nói gì, một bên Mộ Dung liền khinh thường nói: “Nô tỳ nhìn Tử công chúa này cũng không tài giỏi thế nào, không giống bên ngoài truyền như thần vậy.”
“Này… Nếu là Tử công chúa lần này tiến cung thật cùng Thái hậu nói ra chuyện vương phi, đối với vương phi cũng là tốt, nếu là thành công thì nói rõ Tử công chúa này muốn kéo gần quan hệ với vương phi, nô tỳ đảo cảm thấy không sai.” Mộ Ấm vừa cười vừa nói, ấn tượng đối với Đinh Tử rõ ràng không sai.
Ngô Song biểu hiện trên mặt ôn hòa nhu tình như trước, nhìn phương hướng Đinh Tử ly khai, nhẹ khẽ cười, như xuân phong thổi qua, nhẹ nhàng khoan khoái nói không nên lời, cái gì cũng chưa nói.
Trong xe ngựa, Đinh Tử tựa ở trước ngực Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng ôm hông của nàng, không khỏi hỏi: “Nàng thật đúng là tính toán cùng Thái hậu đề nghị chuyện cho bà ta nhập gia phả hoàng thất?”
Đinh Tử cười gật đầu: “Đó là đương nhiên, làm con dâu, không vì mẫu phi cầu phúc lợi sao được. Ta lại không phải là không có cơ hội kia, có cơ hội như vậy đương nhiên phải giúp đỡ người trong nhà một chút a. Chàng không muốn?”
Lam Thanh Lăng nhìn Đinh Tử, con ngươi đen kịt như hắc lưu ly, nhưng mà một hồi, màu đen kia liền chậm rãi tản ra, như ngọc bích nở rộ mỹ lệ, ha ha cười: “Nương tử, vi phu thực sự là hài lòng, nàng a, so với tướng công tưởng tượng còn thông minh hơn!”
Đinh Tử nhíu mày nhìn Lam Thanh Lăng, bất mãn nói: “Hửm, ta lúc nào ngốc a!”
“Không ngu ngốc, không ngu ngốc, nương tử là nữ nhân thông minh nhất nhất thiên hạ.”
“Phi phi phi, lời này chớ nói lung tung, miệng không kiêng kỵ.” Đinh Tử ngoài miệng hừ hừ nói, trên mặt lại không có chút bất mãn, Lam Thanh Lăng liên tục xưng tội.
Xe ngựa An Vương phủ, thị vệ Hoàng cung phía ngoài rõ ràng so với bình thường kiểm tra ít hơn, Thế tử Thế tử phi tiến cung cũng không cần xuống xe ngựa, xe ngựa trực tiếp vào hoàng thành, tới nội đình, Đinh Tử cùng Lam Thanh Lăng mới xuống xe ngựa, ở dưới sự hướng dẫn của cung nhân trực tiếp đi hướng Trường Lạc cung.
Vân ma ma sáng sớm đã chờ ở ngoài Trường Lạc cung, thấy hai người tiến vào lập tức cười quỳ xuống đất thỉnh lễ: “Nô tỳ gặp qua Thế tử, Thế tử phi, chúc hai vị tình thâm như biển, vĩnh kết đồng tâm.” Hai người mới tiến cung đương nhiên phải nói một chút lời cát tường, Đinh Tử lập tức cho Hỉ nhi các nàng cầm hà bao, phàm là hạ nhân Trường Lạc cung gặp người liền phân phát, người còn chưa tới đã làm cả cung sắc mặt vui mừng.
Lam Thanh Lăng Đinh Tử sau đó tiến vào Trường Lạc cung. Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng không ít tần phi hậu cung đều đã ngồi vào ghế trên, Đinh Tử nhạy bén phát hiện, ở phía sau Hoàng hậu cùng với dưới tay đứng ba nữ tử ăn mặc sáng rõ, tư sắc ung dung cười xinh đẹp, tuổi không lớn lắm, cùng mình tương đương, nhìn hai người đến gần, ánh mắt ở trên người Lam Thanh Lăng quan sát một phen, rất nhanh rũ mắt xuống, bộ dáng xấu hổ.
Đinh Tử vừa nhìn, không khỏi ý vị thâm trường cười, đầu tiên là cùng Lam Thanh Lăng quỳ xuống đất nói: “Hoàng chất khấu kiến hoàng thúc, chúc hoàng thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua hoàng tổ mẫu hoàng thẩm, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Hoàng chất tức (cháu dâu) khấu kiến hoàng thúc, chúc hoàng thúc vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, gặp qua hoàng tổ mẫu hoàng thẩm, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Sau đó Đinh Tử ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi cùng Hoàng hậu chạm vào nhau…
Danh sách chương