Lâu Vũ
sắc mặt thản nhiên ngồi trên tinh xe, nhìn biểu tình Lâu Vũ, Tô Vinh thử dò hỏi: “Điện hạ, người đưa sính lễ như vậy có ổn không?”
Lâu Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tô Vinh: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn à?”
Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Không có gì không ổn cả, tuyệt đối không có.”
Lâu Vũ hừ lạnh một tiếng, cái tên Mạc Phi kia cư nhiên dám bảo hắn bán mặt kiếm tiền, đúng là chết tiệt mà, sớm biết vậy hắn đã không đưa qua một thùng tinh thảo làm sính lễ, hắn phải đưa một cây thôi mới đúng, cho tên Mạc Phi kia xấu mặt.
Nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lâu Vũ, Tô Vinh tò mò hỏi: “Điện hạ, ngươi và hoàng tử phi điện hạ phát sinh chuyện gì à?”
“Buồn cười, ta có thể phát sinh chuyện gì với hắn chứ?” Lâu Vũ lạnh lùng nói.
Tô Vinh: “…”
“Hắt xì!” Mạc Phi xoa xoa mũi, lầm bầm: “Nhất định là có mỹ nữ nhớ ta.”
“Nói không chừng là tam hoàng tử nhớ ngươi a.” Mạc Nhất nói.
Mạc Phi lạnh lùng trừng Mạc Nhất: “Đừng nhắc tới tên keo kiệt đó, nhắc tới liền tức, đúng là chưa thấy ai keo kiệt đến vậy, ngươi xem mớ tinh thảo này, thiệt nhiều cây bị úng rễ, đưa tới một thùng tinh thảo cấp thấp cũng thôi đi, lại còn là thứ phẩm, người này thể nào cũng bị thiên lôi đánh trúng.”
Tinh xe một đường chạy như bay, tới trước cổng phủ tam hoàng tử thì dừng lại, Tô Vinh có chút ngoài ý muốn nhìn thấy một người đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này.
Lâu Vũ từ trong xe bước ra, nhìn thấy Lâm Phi Vũ thì sắc mặt có chút biến đổi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâu Vũ hỏi.
Lâm Phi Vũ có chút ủy khuất nhìn Lâu Vũ: “Lâu Vũ ca ca, ta tới thăm ngươi.”
Nhìn Lâm Phi Vũ, Tô Vinh nhíu chặt mày, Lâm Phi Vũ là thanh mai trúc mã của Lâu Vũ, từ nhỏ Lâu Vũ đã rất chiếu cố Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ thể chất cấp B nhưng tinh thần lực cấp S, rất thích hợp trở thành dược sư, sự thực thì Lâm Phi Vũ chính là dược sư thiên tài, tuổi còn trẻ đã có thể điều chế được dược tề cấp ba.
Tô Vinh là thân tín của Lâu Vũ, tự nhiên biết tình cảm của Lâu Vũ dành cho Lâm Phi Vũ, đáng tiếc Lâm Phi Vũ chỉ xem Lâu Vũ như huynh đệ, người yêu thích lại là ca ca Lâu Vũ — Lâu Phong.
Lâu Vũ gật đầu: “Cám ơn.”
Lâm Phi Vũ nhìn Lâu Vũ, ngẩng đầu nói: “Lâu Vũ ca ca, bọn họ nói ngươi sắp kết hôn.”
Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ba hôm nữa sẽ tiến hành hôn lễ.”
“Lâu Vũ ca ca, nếu không thích vị hôn thê kia thì ngươi từ chối mối hôn sự này đi, người đó căn bản không xứng với ngươi, Lâu Vũ ca ca, ngươi thật sự rất tốt, ngàn vạn lần đừng vì ta cự tuyệt mà cam chịu.” Nhìn chằm chằm Lâu Vũ, Lâm Phi Vũ sâu xa nói.
Lâu Vũ lập tức phản bác: “Mạc Phi rất tốt.”
Lâm Phi Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Lâu Vũ, cau mày: “Ta nghe nói hắn đã có thai, lại còn ham tiền, hai mặt. Lâu Vũ ca ca, Mạc Phi thực sự không phải người tốt, ngươi đừng để hắn lừa.”
“Mạc Phi kỳ thực không tệ như vậy.” Lâu Vũ thầm nghĩ: Mạc Phi thực sự rất tệ, không tìm được ai tệ hơn hắn.
Tô Vinh có chút bất ngờ nhìn Lâu Vũ, thật không ngờ Lâu Vũ cư nhiên lại bảo vệ Mạc Phi.
Lâm Phi Vũ nhíu chặt mày: “Lâu Vũ ca ca, ngươi rất ít khi bảo vệ người khác như vậy!”
Lâu Vũ cười: “Mạc Phi sắp trở thành bầu bạn của ta, bảo vệ bầu bạn là chuyện nên làm.”
Sắc mặt Lâm Phi Vũ có chút cứng ngắc: “Xem ra Lâu Vũ ca ca thực sự rất thích Mạc Phi kia, ta chúc hai người hạnh phúc.”
Lâu Vũ mỉm cười cám ơn.
Lúc này có một chiếc tinh xe chạy tới, một thiếu niên anh tuấn mặc lễ phục màu bạc từ trong xe bước ra.
“Phi Vũ, sao ngươi lại ở đây? Ta tìm ngươi khắp nơi, tối nay mẫu phi mời chúng ta ăn cơm.” Lâu Phong nói.
Lâm Phi Vũ áy náy mỉm cười nhìn Lâu Vũ: “Lâu Vũ ca ca, ta đi trước.”
Lâu Vũ gật đầu, Lâm Phi Vũ chạy tới chỗ Lâu Phong, Lâu Phong liền ôm lấy bả vai Lâm Phi Vũ, ở góc độ Lâm Phi Vũ không nhìn thấy khiêu khích nhìn về phía Lâu Vũ.
Lâu Vũ híp mắt, trong con ngươi bắt đầu phừng lên một ngọn lửa căm giận.
Lâu Phong ôm Lâm Phi Vũ, trong lòng có cảm giác thực đắc ý, cho dù Lâu Vũ có tư chất cao thì sao chứ, người Lâu Vũ thích chỉ thích hắn, mà cho dù có nhiều người thích Lâu Vũ thì cuối cùng Lâu Vũ chỉ có thể cưới một kẻ phế vật.
Lâu Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tô Vinh: “Ngươi cảm thấy có gì không ổn à?”
Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Không có gì không ổn cả, tuyệt đối không có.”
Lâu Vũ hừ lạnh một tiếng, cái tên Mạc Phi kia cư nhiên dám bảo hắn bán mặt kiếm tiền, đúng là chết tiệt mà, sớm biết vậy hắn đã không đưa qua một thùng tinh thảo làm sính lễ, hắn phải đưa một cây thôi mới đúng, cho tên Mạc Phi kia xấu mặt.
Nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Lâu Vũ, Tô Vinh tò mò hỏi: “Điện hạ, ngươi và hoàng tử phi điện hạ phát sinh chuyện gì à?”
“Buồn cười, ta có thể phát sinh chuyện gì với hắn chứ?” Lâu Vũ lạnh lùng nói.
Tô Vinh: “…”
“Hắt xì!” Mạc Phi xoa xoa mũi, lầm bầm: “Nhất định là có mỹ nữ nhớ ta.”
“Nói không chừng là tam hoàng tử nhớ ngươi a.” Mạc Nhất nói.
Mạc Phi lạnh lùng trừng Mạc Nhất: “Đừng nhắc tới tên keo kiệt đó, nhắc tới liền tức, đúng là chưa thấy ai keo kiệt đến vậy, ngươi xem mớ tinh thảo này, thiệt nhiều cây bị úng rễ, đưa tới một thùng tinh thảo cấp thấp cũng thôi đi, lại còn là thứ phẩm, người này thể nào cũng bị thiên lôi đánh trúng.”
Tinh xe một đường chạy như bay, tới trước cổng phủ tam hoàng tử thì dừng lại, Tô Vinh có chút ngoài ý muốn nhìn thấy một người đáng ra không nên xuất hiện ở nơi này.
Lâu Vũ từ trong xe bước ra, nhìn thấy Lâm Phi Vũ thì sắc mặt có chút biến đổi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâu Vũ hỏi.
Lâm Phi Vũ có chút ủy khuất nhìn Lâu Vũ: “Lâu Vũ ca ca, ta tới thăm ngươi.”
Nhìn Lâm Phi Vũ, Tô Vinh nhíu chặt mày, Lâm Phi Vũ là thanh mai trúc mã của Lâu Vũ, từ nhỏ Lâu Vũ đã rất chiếu cố Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ thể chất cấp B nhưng tinh thần lực cấp S, rất thích hợp trở thành dược sư, sự thực thì Lâm Phi Vũ chính là dược sư thiên tài, tuổi còn trẻ đã có thể điều chế được dược tề cấp ba.
Tô Vinh là thân tín của Lâu Vũ, tự nhiên biết tình cảm của Lâu Vũ dành cho Lâm Phi Vũ, đáng tiếc Lâm Phi Vũ chỉ xem Lâu Vũ như huynh đệ, người yêu thích lại là ca ca Lâu Vũ — Lâu Phong.
Lâu Vũ gật đầu: “Cám ơn.”
Lâm Phi Vũ nhìn Lâu Vũ, ngẩng đầu nói: “Lâu Vũ ca ca, bọn họ nói ngươi sắp kết hôn.”
Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, ba hôm nữa sẽ tiến hành hôn lễ.”
“Lâu Vũ ca ca, nếu không thích vị hôn thê kia thì ngươi từ chối mối hôn sự này đi, người đó căn bản không xứng với ngươi, Lâu Vũ ca ca, ngươi thật sự rất tốt, ngàn vạn lần đừng vì ta cự tuyệt mà cam chịu.” Nhìn chằm chằm Lâu Vũ, Lâm Phi Vũ sâu xa nói.
Lâu Vũ lập tức phản bác: “Mạc Phi rất tốt.”
Lâm Phi Vũ có chút ngoài ý muốn nhìn Lâu Vũ, cau mày: “Ta nghe nói hắn đã có thai, lại còn ham tiền, hai mặt. Lâu Vũ ca ca, Mạc Phi thực sự không phải người tốt, ngươi đừng để hắn lừa.”
“Mạc Phi kỳ thực không tệ như vậy.” Lâu Vũ thầm nghĩ: Mạc Phi thực sự rất tệ, không tìm được ai tệ hơn hắn.
Tô Vinh có chút bất ngờ nhìn Lâu Vũ, thật không ngờ Lâu Vũ cư nhiên lại bảo vệ Mạc Phi.
Lâm Phi Vũ nhíu chặt mày: “Lâu Vũ ca ca, ngươi rất ít khi bảo vệ người khác như vậy!”
Lâu Vũ cười: “Mạc Phi sắp trở thành bầu bạn của ta, bảo vệ bầu bạn là chuyện nên làm.”
Sắc mặt Lâm Phi Vũ có chút cứng ngắc: “Xem ra Lâu Vũ ca ca thực sự rất thích Mạc Phi kia, ta chúc hai người hạnh phúc.”
Lâu Vũ mỉm cười cám ơn.
Lúc này có một chiếc tinh xe chạy tới, một thiếu niên anh tuấn mặc lễ phục màu bạc từ trong xe bước ra.
“Phi Vũ, sao ngươi lại ở đây? Ta tìm ngươi khắp nơi, tối nay mẫu phi mời chúng ta ăn cơm.” Lâu Phong nói.
Lâm Phi Vũ áy náy mỉm cười nhìn Lâu Vũ: “Lâu Vũ ca ca, ta đi trước.”
Lâu Vũ gật đầu, Lâm Phi Vũ chạy tới chỗ Lâu Phong, Lâu Phong liền ôm lấy bả vai Lâm Phi Vũ, ở góc độ Lâm Phi Vũ không nhìn thấy khiêu khích nhìn về phía Lâu Vũ.
Lâu Vũ híp mắt, trong con ngươi bắt đầu phừng lên một ngọn lửa căm giận.
Lâu Phong ôm Lâm Phi Vũ, trong lòng có cảm giác thực đắc ý, cho dù Lâu Vũ có tư chất cao thì sao chứ, người Lâu Vũ thích chỉ thích hắn, mà cho dù có nhiều người thích Lâu Vũ thì cuối cùng Lâu Vũ chỉ có thể cưới một kẻ phế vật.
Danh sách chương