"Ai nha! Con thỏ thực đáng yêu a! Ở đâu ra vậy?" Thiên Diệp kinh ngạc nhìn cục bông trong tay Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên xách lỗ tai con thỏ, đưa nó tới trước mặt Thiên Diệp: "Ngươi muốn à? Muốn thì tặng cho ngươi."
Nhìn con thỏ tay chân co cứng, thân mình cứng ngắc, Thiên Diệp vừa thầm mắng Trịnh Huyên thô bạo vừa đảo mắt, có chút mê hoặc nói: "Tặng cho ta? Sao ngươi không tặng Nhất Nhất mà tặng cho ta? Chẳng lẽ ngươi..."
"Nhất Nhất không cần, ngại phiền." Trịnh Huyên dứt khoát đánh gãy lời Thiên Diệp."
Thiên Diệp cười gượng, oán trách nói: "Hóa ra là Nhất Nhất không cần mới có phần ta, ta cứ tưởng ngươi thay lòng a."
Trịnh Huyên lạnh lùng liếc mắt, vô cùng kiên quyết nói: "Ngươi yên tâm, ta có chết cũng không coi trọng ngươi, kiếp sau cũng không, cho nên ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ tổ phí công thôi."
Thiên Diệp: "..."
Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, không coi trọng thì thôi, cư nhiên còn chết chóc kiếp này kiếp sau, thật là...
"Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện tặng thỏ con cho Nhất Nhất?" Thiên Diệp ôm thỏ nhỏ hỏi.
Trịnh Huyên thở dài, thất vọng nói: "Trên mạng chỉ."
Thiên Diệp xem thường nhìn Trịnh Huyên: "Mấy lời của đám người trên mạng mà ngươi cũng tin à? Toàn là mấy chiêu trò vớ vẩn, một chút mới mẻ cũng không có, làm sao dùng được chứ."
Trịnh Huyên nhướng mày nhìn Thiên Diệp, có chút chờ mong nói: "Vậy ngươi chỉ ta đi."
Thiên Diệp có chút đăm chiêu nhìn Trịnh Huyên: "Này, chủ ý tự nhiên là có, phải xem ngươi dám làm hay không."
Trịnh Huyên lập tức tràn đầy tự tin nói: "Ta dám, đương nhiên là dám."
"Trong rừng Lạc Nhật này có một con băng hào, ngươi biết không?" Ánh mắt Thiên Diệp lóe sáng.
"Băng hào?" Trịnh Huyên nhíu mày nhìn Thiên Diệp, ánh mắt lộ rõ khó hiểu.
Thiên Diệp gật đầu, chỉ dẫn: "Đúng vậy! Băng hào chính là thứ tốt! Da lông có thể làm nhuyễn giáp, chẳng những có lực phòng ngự cao còn có thể gia tăng ba phần lực công kích, Nhất Nhất nhất định sẽ thích."
Trịnh Huyên nhịn không được có chút động tâm: "Phải không?"
"Đương nhiên, ta mà lừa ngươi à."
"Con băng hào kia thực lực thế nào?"
Thiên Diệp trợn mắt: "Cấp bảy, chỉ cao hơn ngươi một cấp thôi mà, thế nào, ngươi không dám à?"
"Ai không dám chứ?" Trịnh Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
"Có chí khí! Ta biết ngươi là người anh dũng mà." Thiên Diệp tán thưởng.
Lúc này một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Thiên Diệp. Thiên Diệp quay đầu lại, thấy gương mặt âm trầm của Lâu Vũ thì cười cười cười hỏi: "Tam hoàng tử, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta không tới thì sao biết ngươi làm chuyện tốt chứ?" Lâu Vũ lạnh giọng nói.
"Con người của ta làm chuyện tốt không thích lưu danh, từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta ngày ngày đều phải hành thiện tích đức, ta vẫn luôn làm theo a." Thiên Diệp chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt thành kính.
Lâu Vũ giận dữ mỉm cười: "Thiên Diệp, da mặt ngươi thực dày, băng hào chính là yêu thú có thực lực vượt xa đám đồng cấp, ngươi bảo Trịnh Huyên tới tìm băng hào là muốn mưu sát hắn à?"
Thiên Diệp không đồng ý nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi không thể xem thường Trịnh thiếu như vậy, theo ta thấy Trịnh Thiếu khả năng cao là không đánh lại nhưng muốn chạy trốn giữ mạng thì vẫn dư dả a."
Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn già mồm à?"
Thiên Diệp thực hùng hồn nói: "Ai già mồm chứ, tặng quà chủ yếu là phải có thành ý. Món quà gì có thành ý nhất? Đương nhiên chính là món quà trải qua chiến đấu đẫm máu giành được a! Lễ vật có được sau khi cửu tử nhất sinh nhất định có thể cảm động lòng người."
Lâu Vũ hừ một tiếng: "Ngụy biện!"
"Ta cảm thấy có chút đạo lý!" Trịnh Huyên do dự nói.
Lâu Vũ thực vô ngữ nhìn Trịnh Huyên, cái tên nhẹ dạ này.
Thiên Diệp đắc ý nhìn Lâu Vũ, đồng thời tán thưởng nói với Trịnh Huyên: "Vẫn là Trịnh thiếu có nhãn quang a! Không giống tên tam hoàng tử chết tiệt kia, gặp chút khó khăn liền co đầu cụp đuôi, chết nhát như vậy nhất định không thể đạt được thành tựu."
Trịnh Huyên liếc nhìn Lâu Vũ một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
"Trịnh Huyên, ngươi đừng nghe mấy lời ngon ngọt của Thiên Diệp, mấy chuyện bá láp tên nhân tra này nói sao có thể tin được chứ, ngươi suy nghĩ kĩ đi." Lâu Vũ quắc mắt.
Thiên Diệp chống nạnh, thực bất mãn nhìn Lâu Vũ: "Ai nha, tam hoàng tử, ngươi cư nhiên mắng ta? Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"
Lâu Vũ xắn tay áo: "Đến đây! Đến đây! Ta muốn đánh ngươi lâu rồi."
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi ra.
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Nhìn đám người đang giương cung bạt kiếm, Mạc Phi tò mò hỏi.
Lâu Vũ chỉ Thiên Diệp nói: "Tên này lừa Trịnh Huyên đi đánh băng hào, ta hoài nghi hắn là gian tế."
Thiên Diệp bất mãn trừng Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, làm người phải có lương tâm, ngươi không có bằng chứng gì lại oan uổng người ta như vậy, cẩn thận bị thiên lôi đánh a!"
Mạc Phi nhìn Thiên Diệp, nhíu mày hỏi: "Đang êm đẹp tự dưng đánh chủ ý vào băng hào làm gì?"
Thiên Diệp mỉm cười sáp về phía Mạc Phi: "Tam hoàng tử phi biết không, trong ổ băng hào có băng ngọc thảo cấp bảy a! Loại tinh thảo này là nguyên liệu điều chế dược tề băng tâm ngọc cốt, có thể giúp người ta thanh xuân vĩnh trú, xinh đẹp rạng ngời a!"
Mạc Phi trừng mắt: "Ồ? Kia đúng là không tồi a!" Băng ngọc thảo chẳng những có thể điều chế dược tề dưỡng nhan băng tâm ngọc cốt, quan trọng hơn là có thể chế luyện băng hồn có tác dụng tôi luyện linh hồn lực.
Thiên Diệp gật đầu, hớn hở nói: "Ta hỏi thăm thực lâu mới biết trong ổ băng hào có loại tinh thảo này, vì thế mới lừa Trịnh Huyên đi đối phó băng hào, sau đó ta lén trộm vào ổ nó hái tinh thảo."
Mạc Nhấtn híu mày, bất mãn hỏi Thiên Diệp: "Thực lực tam hoàng tử mạnh hơn Trịnh Huyên, hắn đi cũng đảm bảo hơn, sao ngươi không lừa tam hoàng tử mà lại lừa Trịnh Huyên?"
Thiên Diệp thở dài, thực u oán nói: "Còn không phải vì Trịnh Huyên ngốc à? Tam hoàng tử nào có dễ lừa như Trịnh Huyên a!"
Ánh mắt Trịnh Huyên trừng Thiên Diệp muốn lồi ra: "Ngươi! Ngươi đúng là đồ khốn khiếp..."
Trịnh Huyên giơ nắm tay bắt đầu công kích Thiên Diệp, vì quá phẫn nộ nên uy lực vô cùng kinh người.
Thiên Diệp nhanh tay lẹ mắt lập tức ngưng kết một cái hộ thuẫn, thầm nghĩ, may mà mình phản ứng nhanh, bằng không bụng đã bị Trịnh Huyên đấm thủng một lỗ.
"Trịnh thiếu, có gì thì từ từ nói! Đánh nhau không tốt đâu. Ngươi còn trẻ, tức giận như vậy sẽ đoản mệnh a." Thiên Diệp lớn giọng nói.
Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp: "Hôm nay ta nhất định phải đập ngươi bán thân bất toại."
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Trịnh Huyên, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi, ngươi thực tàn bạo, không hiểu gì là thương hương tiếc ngọc cả."
Trịnh Huyên cười lạnh, hoàn toàn không để tâm tới lời oán giận của Thiên Diệp.
Hỏa diễm đầy trời không ngừng bay tới chỗ Thiên Diệp, lửa giận càng tăng lên, một đám hỏa cầu ồ ạt công kích Thiên Diệp.
Thiên Diệp vung tay, hơn trăm đóa hồng nghênh đón đám hỏa cầu, hỏa cầu cùng hoa hồng hoàng kim va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh.
Trịnh Huyên công kích một hồi thì bắt đầu bực bội, lại càng ra tay sắc bén hơn, Thiên Diệp nhanh nhẹn né trái né phải.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, Trịnh thiếu, ta không nên nói ngươi ngốc, tuy là ngươi thật sự rất ngốc!" Thiên Diệp cầu xin nói.
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Trịnh Huyên nghiến răng ken két.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy lên trong lòng, Thiên Diệp vội vàng nhích người qua một bên, ngay lập tức một quả lôi cầu nổ ngay vị trí đứng của hắn khi nãy.
Thiên Diệp không dám tin nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi thực không phúc hậu a! Hai đánh một không phải hành vi của quân tử a!"
"Nếu đổi lại là cao thủ cấp sáu khác, ta nhất định sẽ một đánh một, thế nhưng đối với ngươi thì ta phá lệ." Lâu Vũ cười lạnh, lạnh lùng nói.
Thiên Diệp cười gượng: "Tam hoàng tử, ngươi đối với ta đặc biệt như vậy, ta sao không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta cảm thấy ngươi cứ đối xử với ta như đối với mọi người là tốt rồi."
Lâu Vũ cười gượng, châm chọc: "Thiên Diệp công tử, ngươi phong hoa tuyệt đại nổi bật bất phàm như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ đối đãi với ngươi giống như người tầm thường kia được."
Trịnh Huyên cùng Lâu Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng chung mối thù quay qua nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn hai người, sắc mặt khổ sở. Với thực lực của Thiên Diệp, đối phó với Trịnh Huyên hoặc Lâu Vũ đều dư dả, thế nhưng hai người liên thủ thì có chút luống cuống tay chân.
"Hai vị thủ hạ lưu tình a! Ta còn phải nối dõi tông đường cho nhà chúng ta nữa, tánh mạng của ta rất quý giá a." Thiên Diệp lớn giọng nói.
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Lâu Vũ cười nhạo: "Ta biết ngươi vẫn còn trọng trách nối dõi tông đường, ngươi yên tâm, ta chỉ đánh ngươi bán sống bán chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không đánh chết đâu. Nửa cái mạng đủ để ngươi nối dõi tông đường rồi."
Thiên Diệp u oán nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi hảo ngoan tâm a!"
Không đợi Thiên Diệp mở miệng nói ra mấy lời kinh thế hãi tục, Lâu Vũ đã lao thẳng tới công kích Thiên Diệp.
Thấy Lâu Vũ động thủ, Trịnh Huyên cũng không cam lòng yếu thế xông tới.
Cách đó không xa, đám Vương Nham nghiêm túc nhìn ba người đối chiến.
"Thiên Diệp này thực lực rất mạnh, không hề thua kém Trịnh thiếu." Vương Nham nhíu mày nói.
Phong Tín gật đầu: "Đúng vậy! Trước đó chưa từng nghe nói có người trẻ lợi hại như vậy, người xưa nói trên đời này luôn có ngọa hổ tàng long, ta vẫn luôn không tin, giờ thì quả nhiên là chí lý."
Vương Nham gật đầu đồng ý.
Trần Binh nhíu mày nhìn Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đối chiến với Thiên Diệp, thấp giọng lẩm bẩm: "Thực lực tiểu bạch kiểm này cư nhiên mạnh như vậy."
Phong Tín nhún vai, có chút bỡn cợt nói: "Ngươi hẳn nên cám ơn người ta đã hạ thủ lưu tình, không đập ngươi bán thân bất toại."
Trần Binh cắn răng: "Nếu không phải hắn đánh lén thì chưa chắc ta bị đánh tới không thể hoàn thủ như vậy."
"Ngươi giỏi thì thử lại đi, người ta có thể kiên trì chống đỡ dưới công kích của tam hoàng tử liên thủ với Trịnh thiếu, đổi lại là ngươi, chắc chỉ được ba giây."
"Ngươi đừng có khinh thường người ta như vậy được không?" Trần Binh bất mãn.
Phong Tín thở dài: "Không phải ta khinh thường ngươi, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi."
Trần Binh phẫn uất nhìn Phong Tín, Phong Tín đắc ý cười cười.
...(cont)...
Trịnh Huyên xách lỗ tai con thỏ, đưa nó tới trước mặt Thiên Diệp: "Ngươi muốn à? Muốn thì tặng cho ngươi."
Nhìn con thỏ tay chân co cứng, thân mình cứng ngắc, Thiên Diệp vừa thầm mắng Trịnh Huyên thô bạo vừa đảo mắt, có chút mê hoặc nói: "Tặng cho ta? Sao ngươi không tặng Nhất Nhất mà tặng cho ta? Chẳng lẽ ngươi..."
"Nhất Nhất không cần, ngại phiền." Trịnh Huyên dứt khoát đánh gãy lời Thiên Diệp."
Thiên Diệp cười gượng, oán trách nói: "Hóa ra là Nhất Nhất không cần mới có phần ta, ta cứ tưởng ngươi thay lòng a."
Trịnh Huyên lạnh lùng liếc mắt, vô cùng kiên quyết nói: "Ngươi yên tâm, ta có chết cũng không coi trọng ngươi, kiếp sau cũng không, cho nên ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ tổ phí công thôi."
Thiên Diệp: "..."
Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, không coi trọng thì thôi, cư nhiên còn chết chóc kiếp này kiếp sau, thật là...
"Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện tặng thỏ con cho Nhất Nhất?" Thiên Diệp ôm thỏ nhỏ hỏi.
Trịnh Huyên thở dài, thất vọng nói: "Trên mạng chỉ."
Thiên Diệp xem thường nhìn Trịnh Huyên: "Mấy lời của đám người trên mạng mà ngươi cũng tin à? Toàn là mấy chiêu trò vớ vẩn, một chút mới mẻ cũng không có, làm sao dùng được chứ."
Trịnh Huyên nhướng mày nhìn Thiên Diệp, có chút chờ mong nói: "Vậy ngươi chỉ ta đi."
Thiên Diệp có chút đăm chiêu nhìn Trịnh Huyên: "Này, chủ ý tự nhiên là có, phải xem ngươi dám làm hay không."
Trịnh Huyên lập tức tràn đầy tự tin nói: "Ta dám, đương nhiên là dám."
"Trong rừng Lạc Nhật này có một con băng hào, ngươi biết không?" Ánh mắt Thiên Diệp lóe sáng.
"Băng hào?" Trịnh Huyên nhíu mày nhìn Thiên Diệp, ánh mắt lộ rõ khó hiểu.
Thiên Diệp gật đầu, chỉ dẫn: "Đúng vậy! Băng hào chính là thứ tốt! Da lông có thể làm nhuyễn giáp, chẳng những có lực phòng ngự cao còn có thể gia tăng ba phần lực công kích, Nhất Nhất nhất định sẽ thích."
Trịnh Huyên nhịn không được có chút động tâm: "Phải không?"
"Đương nhiên, ta mà lừa ngươi à."
"Con băng hào kia thực lực thế nào?"
Thiên Diệp trợn mắt: "Cấp bảy, chỉ cao hơn ngươi một cấp thôi mà, thế nào, ngươi không dám à?"
"Ai không dám chứ?" Trịnh Huyên ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
"Có chí khí! Ta biết ngươi là người anh dũng mà." Thiên Diệp tán thưởng.
Lúc này một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Thiên Diệp. Thiên Diệp quay đầu lại, thấy gương mặt âm trầm của Lâu Vũ thì cười cười cười hỏi: "Tam hoàng tử, sao ngươi lại tới đây?"
"Ta không tới thì sao biết ngươi làm chuyện tốt chứ?" Lâu Vũ lạnh giọng nói.
"Con người của ta làm chuyện tốt không thích lưu danh, từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta ngày ngày đều phải hành thiện tích đức, ta vẫn luôn làm theo a." Thiên Diệp chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt thành kính.
Lâu Vũ giận dữ mỉm cười: "Thiên Diệp, da mặt ngươi thực dày, băng hào chính là yêu thú có thực lực vượt xa đám đồng cấp, ngươi bảo Trịnh Huyên tới tìm băng hào là muốn mưu sát hắn à?"
Thiên Diệp không đồng ý nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi không thể xem thường Trịnh thiếu như vậy, theo ta thấy Trịnh Thiếu khả năng cao là không đánh lại nhưng muốn chạy trốn giữ mạng thì vẫn dư dả a."
Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn già mồm à?"
Thiên Diệp thực hùng hồn nói: "Ai già mồm chứ, tặng quà chủ yếu là phải có thành ý. Món quà gì có thành ý nhất? Đương nhiên chính là món quà trải qua chiến đấu đẫm máu giành được a! Lễ vật có được sau khi cửu tử nhất sinh nhất định có thể cảm động lòng người."
Lâu Vũ hừ một tiếng: "Ngụy biện!"
"Ta cảm thấy có chút đạo lý!" Trịnh Huyên do dự nói.
Lâu Vũ thực vô ngữ nhìn Trịnh Huyên, cái tên nhẹ dạ này.
Thiên Diệp đắc ý nhìn Lâu Vũ, đồng thời tán thưởng nói với Trịnh Huyên: "Vẫn là Trịnh thiếu có nhãn quang a! Không giống tên tam hoàng tử chết tiệt kia, gặp chút khó khăn liền co đầu cụp đuôi, chết nhát như vậy nhất định không thể đạt được thành tựu."
Trịnh Huyên liếc nhìn Lâu Vũ một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
"Trịnh Huyên, ngươi đừng nghe mấy lời ngon ngọt của Thiên Diệp, mấy chuyện bá láp tên nhân tra này nói sao có thể tin được chứ, ngươi suy nghĩ kĩ đi." Lâu Vũ quắc mắt.
Thiên Diệp chống nạnh, thực bất mãn nhìn Lâu Vũ: "Ai nha, tam hoàng tử, ngươi cư nhiên mắng ta? Ngươi muốn đánh nhau đúng không?"
Lâu Vũ xắn tay áo: "Đến đây! Đến đây! Ta muốn đánh ngươi lâu rồi."
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đi ra.
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Nhìn đám người đang giương cung bạt kiếm, Mạc Phi tò mò hỏi.
Lâu Vũ chỉ Thiên Diệp nói: "Tên này lừa Trịnh Huyên đi đánh băng hào, ta hoài nghi hắn là gian tế."
Thiên Diệp bất mãn trừng Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, làm người phải có lương tâm, ngươi không có bằng chứng gì lại oan uổng người ta như vậy, cẩn thận bị thiên lôi đánh a!"
Mạc Phi nhìn Thiên Diệp, nhíu mày hỏi: "Đang êm đẹp tự dưng đánh chủ ý vào băng hào làm gì?"
Thiên Diệp mỉm cười sáp về phía Mạc Phi: "Tam hoàng tử phi biết không, trong ổ băng hào có băng ngọc thảo cấp bảy a! Loại tinh thảo này là nguyên liệu điều chế dược tề băng tâm ngọc cốt, có thể giúp người ta thanh xuân vĩnh trú, xinh đẹp rạng ngời a!"
Mạc Phi trừng mắt: "Ồ? Kia đúng là không tồi a!" Băng ngọc thảo chẳng những có thể điều chế dược tề dưỡng nhan băng tâm ngọc cốt, quan trọng hơn là có thể chế luyện băng hồn có tác dụng tôi luyện linh hồn lực.
Thiên Diệp gật đầu, hớn hở nói: "Ta hỏi thăm thực lâu mới biết trong ổ băng hào có loại tinh thảo này, vì thế mới lừa Trịnh Huyên đi đối phó băng hào, sau đó ta lén trộm vào ổ nó hái tinh thảo."
Mạc Nhấtn híu mày, bất mãn hỏi Thiên Diệp: "Thực lực tam hoàng tử mạnh hơn Trịnh Huyên, hắn đi cũng đảm bảo hơn, sao ngươi không lừa tam hoàng tử mà lại lừa Trịnh Huyên?"
Thiên Diệp thở dài, thực u oán nói: "Còn không phải vì Trịnh Huyên ngốc à? Tam hoàng tử nào có dễ lừa như Trịnh Huyên a!"
Ánh mắt Trịnh Huyên trừng Thiên Diệp muốn lồi ra: "Ngươi! Ngươi đúng là đồ khốn khiếp..."
Trịnh Huyên giơ nắm tay bắt đầu công kích Thiên Diệp, vì quá phẫn nộ nên uy lực vô cùng kinh người.
Thiên Diệp nhanh tay lẹ mắt lập tức ngưng kết một cái hộ thuẫn, thầm nghĩ, may mà mình phản ứng nhanh, bằng không bụng đã bị Trịnh Huyên đấm thủng một lỗ.
"Trịnh thiếu, có gì thì từ từ nói! Đánh nhau không tốt đâu. Ngươi còn trẻ, tức giận như vậy sẽ đoản mệnh a." Thiên Diệp lớn giọng nói.
Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Diệp: "Hôm nay ta nhất định phải đập ngươi bán thân bất toại."
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Trịnh Huyên, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi, ngươi thực tàn bạo, không hiểu gì là thương hương tiếc ngọc cả."
Trịnh Huyên cười lạnh, hoàn toàn không để tâm tới lời oán giận của Thiên Diệp.
Hỏa diễm đầy trời không ngừng bay tới chỗ Thiên Diệp, lửa giận càng tăng lên, một đám hỏa cầu ồ ạt công kích Thiên Diệp.
Thiên Diệp vung tay, hơn trăm đóa hồng nghênh đón đám hỏa cầu, hỏa cầu cùng hoa hồng hoàng kim va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ mạnh.
Trịnh Huyên công kích một hồi thì bắt đầu bực bội, lại càng ra tay sắc bén hơn, Thiên Diệp nhanh nhẹn né trái né phải.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, Trịnh thiếu, ta không nên nói ngươi ngốc, tuy là ngươi thật sự rất ngốc!" Thiên Diệp cầu xin nói.
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Trịnh Huyên nghiến răng ken két.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên nảy lên trong lòng, Thiên Diệp vội vàng nhích người qua một bên, ngay lập tức một quả lôi cầu nổ ngay vị trí đứng của hắn khi nãy.
Thiên Diệp không dám tin nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi thực không phúc hậu a! Hai đánh một không phải hành vi của quân tử a!"
"Nếu đổi lại là cao thủ cấp sáu khác, ta nhất định sẽ một đánh một, thế nhưng đối với ngươi thì ta phá lệ." Lâu Vũ cười lạnh, lạnh lùng nói.
Thiên Diệp cười gượng: "Tam hoàng tử, ngươi đối với ta đặc biệt như vậy, ta sao không biết xấu hổ như vậy chứ? Ta cảm thấy ngươi cứ đối xử với ta như đối với mọi người là tốt rồi."
Lâu Vũ cười gượng, châm chọc: "Thiên Diệp công tử, ngươi phong hoa tuyệt đại nổi bật bất phàm như vậy, ta sao có thể không biết xấu hổ đối đãi với ngươi giống như người tầm thường kia được."
Trịnh Huyên cùng Lâu Vũ liếc mắt nhìn nhau, cùng chung mối thù quay qua nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp nhìn hai người, sắc mặt khổ sở. Với thực lực của Thiên Diệp, đối phó với Trịnh Huyên hoặc Lâu Vũ đều dư dả, thế nhưng hai người liên thủ thì có chút luống cuống tay chân.
"Hai vị thủ hạ lưu tình a! Ta còn phải nối dõi tông đường cho nhà chúng ta nữa, tánh mạng của ta rất quý giá a." Thiên Diệp lớn giọng nói.
Nghe thấy lời Thiên Diệp, Lâu Vũ cười nhạo: "Ta biết ngươi vẫn còn trọng trách nối dõi tông đường, ngươi yên tâm, ta chỉ đánh ngươi bán sống bán chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không đánh chết đâu. Nửa cái mạng đủ để ngươi nối dõi tông đường rồi."
Thiên Diệp u oán nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi hảo ngoan tâm a!"
Không đợi Thiên Diệp mở miệng nói ra mấy lời kinh thế hãi tục, Lâu Vũ đã lao thẳng tới công kích Thiên Diệp.
Thấy Lâu Vũ động thủ, Trịnh Huyên cũng không cam lòng yếu thế xông tới.
Cách đó không xa, đám Vương Nham nghiêm túc nhìn ba người đối chiến.
"Thiên Diệp này thực lực rất mạnh, không hề thua kém Trịnh thiếu." Vương Nham nhíu mày nói.
Phong Tín gật đầu: "Đúng vậy! Trước đó chưa từng nghe nói có người trẻ lợi hại như vậy, người xưa nói trên đời này luôn có ngọa hổ tàng long, ta vẫn luôn không tin, giờ thì quả nhiên là chí lý."
Vương Nham gật đầu đồng ý.
Trần Binh nhíu mày nhìn Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên đối chiến với Thiên Diệp, thấp giọng lẩm bẩm: "Thực lực tiểu bạch kiểm này cư nhiên mạnh như vậy."
Phong Tín nhún vai, có chút bỡn cợt nói: "Ngươi hẳn nên cám ơn người ta đã hạ thủ lưu tình, không đập ngươi bán thân bất toại."
Trần Binh cắn răng: "Nếu không phải hắn đánh lén thì chưa chắc ta bị đánh tới không thể hoàn thủ như vậy."
"Ngươi giỏi thì thử lại đi, người ta có thể kiên trì chống đỡ dưới công kích của tam hoàng tử liên thủ với Trịnh thiếu, đổi lại là ngươi, chắc chỉ được ba giây."
"Ngươi đừng có khinh thường người ta như vậy được không?" Trần Binh bất mãn.
Phong Tín thở dài: "Không phải ta khinh thường ngươi, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi."
Trần Binh phẫn uất nhìn Phong Tín, Phong Tín đắc ý cười cười.
...(cont)...
Danh sách chương