Thấy Lâu Vũ từ phòng thí nghiệm đi ra, Tô Vinh nhịn không được sáp tới hỏi: “Tam hoàng tử, ngươi ra tay với đại hoàng tử à?”

Lâu Vũ liếc nhìn Tô Vinh một cái, bình tĩnh gật đầu.

Nhìn biểu tình thờ ơ không chút để ý của Lâu Vũ, Tô Vinh nhất thời có chút muốn phát điên.

Đại hoàng tử trọng thương, hộ vệ bên người cũng chết không ít, sự tình nháo lớn như vậy, đám người bên kia nhất định sẽ không bỏ qua, thế mà tam hoàng tử cư nhiên bình tĩnh đến vậy!

“Tam hoàng tử, sao ngươi tự dưng lại động thủ?” Tô Vinh có chút gian nan nói.

Lâu Vũ lơ đểnh cười cười: “Ngươi sợ gì chứ? Có phải trời sụp đâu.”

Lâu Vũ xắn tay áo, bình tĩnh bôi dược lên vết thương.

Hắn đột nhiên quyết định động thủ, thật không ngờ ngoại công cũng có chung ý tưởng, phái người tới trợ giúp.

Nhìn vết thương trên tay Lâu Vũ, Tô Vinh vô thức nhíu mày: “Tam hoàng tử, ngươi bị thương à?”

“Vết thương nhỏ thôi, không ngờ trong số hộ vệ của Lâu Phong lại có một tinh sư hệ thổ cấp bảy làm ta suýt chút nữa đã bị phản kèo, Nạp Lan Nguyệt phải mất một cái giá không nhỏ để mời cao thủ như vậy ẩn núp bên cạnh Lâu Phong a.” Lâu Vũ híp mắt, sắc mặt không tốt lắm.

Tô Vinh nhìn Lâu Vũ, có chút kỳ quái hỏi: “Tam hoàng tử, ngươi đã nhịn đại hoàng tử nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại…”

“Lâu Phong thật sự quá nhàn, nhàn tới mức không ngừng tính kế ta, bây giờ hắn bị trọng thương thì lực chú ý sẽ chuyển dời qua việc làm thế nào trị liệu thương tích, không còn nhàm chán để mắt tới ta nữa. Có thể ngàn ngày làm cướp nhưng không thể ngàn ngày phòng cướp, ngày nào cũng phải dè dặt đề phòng hắn như vậy, ta đã quá bực bội rồi.” Lâu Vũ âm trầm nói.

“Là vậy sao?” Tô Vinh hiểu ra, gật gật đầu.

Lâu Vũ thầm thở dài một hơi, chuyến này Mạc Phi quá nổi bật, nếu hắn không làm gì đó dẫn dắt lực chú ý của Lâu Phong rời đi, đối phương nhất định sẽ đánh chủ ý vào Mạc Phi.

Tô Vinh lo lắng nhìn Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, ngươi làm vậy có khi nào chọc đại hoàng tử túng quá hóa cuồng không?”

Lâu Vũ bình tĩnh cười cười: “Không phải Lâu Phong vẫn còn sống à? Lâu Phong còn sống thì Nạp Lan vương phi chắc chắn sẽ không làm những chuyện mất cả chì lẫn chài như vậy.”

Chỉ cần không đụng tới điểm mấu chốt của đối phương, cho dù chịu thiệt, đối phương cũng sẽ nhẫn nại, tựa như năm đó Nạp Lan vương phi thiết kế hại hắn, ngoại công cũng đã nhịn xuống.

Tô Vinh nhíu mày: “Tam hoàng tử, ngươi làm Lâu Phong bị thương, chỉ sợ Nạp Lan vương phi sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lâu Vũ cười nói: “Nếu ta không ra tay thì nàng ta có bỏ qua cho ta không?” Người tốt bị người khinh, ngựa tốt bị người cưỡi, cứ nhường nhịn mãi đối phương sẽ cảm thấy mình dễ khi dễ.

Một trận tiếng chuông vang dội vang lên, Lâu Vũ nhíu mày.

“Tam hoàng tử, có lẽ là người trong cung.” Tô Vinh cũng nhíu mày.

Lâu Vũ cười cười, có chút châm chọc nói: “Động tác nhanh thật, đến thì đến, chẳng lẽ ta sợ bọn họ à?”

Một nam nhân mặc đồng phục thị vệ trong cung đi tới, thấy Lâu Vũ thì thản nhiên chào một tiếng: “Tam hoàng tử.”

Thấy một tia sát khí vừa lóe lên trong mắt đối phương, người này là thị vệ trưởng bên người phụ thân.

“Lý đại nhân tới có việc gì không?” Lâu Vũ thản nhiên hỏi.

“Đại hoàng tử xảy ra chuyện, quân thượng truyền ngài qua hỏi chuyện một chút.” Lý Minh hướng Lâu Vũ nói.

Lâu Vũ làm ra biểu tình kinh ngạc: “Đại ca xảy ra chuyện à? Có nguy hiểm tính mạng không?”

Lý Minh đánh giá sắc mặt Lâu Vũ, có chút quái dị nói: “Không có, chỉ là thực lực của đại hoàng tử chỉ sợ sẽ bị giảm cấp.”

Lâu Vũ cười cười: “Không nguy hiểm thì tốt rồi, công lực có thể chậm rãi luyện lại, luyện lại là được a.”

Nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Lâu Vũ, trong lòng Lý Minh có chút ù ù cạc cạc: “Tam hoảng tử, ngươi vẫn nên chuẩn bị một chút rồi theo ta tiến cung đi.”

Lâu Vũ gật đầu: “Cũng tốt, đại ca gặp chuyện, ta làm đệ đệ cũng nên tới thăm một chút.”

Mạc Phi từ phòng thí nghiệm đi ra, nhìn Lâu Vũ hỏi: “Tam hoàng tử, ngươi định đi đâu vậy?”

Lâu Vũ nhìn qua Mạc Phi cười nói: “Trong cung có người gọi ta tới tán gẫu một chút, ta đi một lúc rồi về ngay.”

Nghe Lâu Vũ nói vậy, sắc mặt Lý Minh nhất thời có chút quái dị.

Mạc Phi nhíu chặt mày, oán trách nói: “Tán gẫu? Hừ, có phải ngươi có tình nhân ở trong cung không? Ngươi đi đi, đi rồi đừng có về nữa.”

Lâu Vũ lấy lòng nói: “Phi Phi, ta nào có tình nhân nào ởt rong cung a, trong lòng ta chỉ có ngươi thôi. Đại ca bị thương, ta qua đó xem thế nào.”

Mạc Phi lườm, hất cằm nói: “Không có tình nhân? Ta mới không tin đâu, đừng tưởng ta không biết ngươi cùng Lâu Phong có một chân, hai ngươi cả ngày cứ mắt đi mày lại, vừa thấy đã biết quan hệ không đơn giản rồi.”

Lý Minh: “…” Đại hoàng tử cùng tam hoàng tử cả ngày mắt đi mày lại? “Phi Phi, ta cùng đại ca tuyệt đối là trong sạch a, cho dù đại ca có cỡi sạch đứng trước mặt ta ta cũng không có chút hứng thú. Ngươi yên tâm, ta sẽ tận lực về sớm một chút.” Lâu Vũ chân thành nói.

Mạc Phi gật đầu: “Vậy thì đi đi, nếu ngươi về sớm ta sẽ hầm rùa cho ngươi ăn, về muộn thì ta hầm ba ba.”

Lâu Vũ mỉm cười ngọt ngào: “Chỉ cần là ngươi làm, mặc kệ là rùa hay ba ba ta đều thích cả.”

Mạc Phi xùy một tiếng, lãnh tỉnh nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, cái gì cũng không làm cho ngươi ăn.”

Lâu Vũ cũng không để ý: “Quên đi, chốc tối ta về sẽ mang giò heo mà ngươi thích ăn nhất về.”

Ánh mắt Mạc Phi sáng rực: “Ngươi nhớ phải chọn cái nào phải béo mà không ngán, xương phải vừa tròn vừa sáng bóng ấy.”

Lâu Vũ gật đầu: “Ta nhất định sẽ chọn mấy cái giò heo hoàn mỹ nhất, non mềm ngon miệng nhất.”

Lý Minh nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy thực vô ngữ, đại hoàng tử bị thương nằm trên giường, tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi vẫn rảnh rỗi thảo luận tối nay ăn gì.

Thấy tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình với nhau, Lý Minh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, khụ khụ hai tiếng nói: “Tam hoàng tử, nên đi rồi.”

Lâu Vũ liếc nhìn Lý Minh một cái, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi gấp cái gì, không thấy ta đang nói chuyện với tam hoàng tử phi à?”

Tâm Lý Minh hơi trầm xuống: “Quân thượng vẫn còn đang chờ.”

Lâu Vũ rõ ràng không muốn chút nào gật đầu: “Hảo, ngươi đợi thêm một chút.”

Lâu Vũ quay đầu lại, thực luyến tiếc nhìn Mạc Phi: “Ta sẽ về nhanh thôi, ngươi không cần nhớ ta a!”

Mạc Phi gật đầu: “Hảo.”

Lý Minh nhíu mày: “Tam hoàng tử, thời gian không còn sớm, ngài nhanh một chút đi.”

Lâu Vũ tức giận nói: “Ta cũng đâu phải ngự y, cho dù qua sớm cũng chẳng giúp gì được, gấp gì chứ?”

Nghe thấy lời Lâu Vũ, Lý Minh thực sự không có cách nào phản bác.

Lâu Vũ cùng Mạc Phi kì kèo một lúc lâu mới theo Lý Minh rời đi.

Tô Vinh nhìn Mạc Phi, có chút kỳ quái nói: “Tam hoàng tử phi, hôm nay ngươi có chút không thích hợp a! Chẳng lẽ ngươi rốt cuộc cũng cảm nhận được tam hoàng tử là một cái đùi béo nên quyết tâm ôm đùi?”

Mạc Phi liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, nếu không phải vì muốn kéo dài thời gian cho thương tích của Lâu Vũ hồi phục, hắn mới không lãng phí nước miếng như vậy, hiện giờ có lẽ dược tề hồi phục cấp sáu kia đã bắt đầu phát huy công dụng đi.

Lâu Vũ đi theo Lý Minh tới thư phòng Lâu Thắng, nhìn nam tử anh tuấn trong phòng, tâm tình Lâu Vũ không khỏi có chút phức tạp.

“Ngươi đã tới rồi à?” Lâu Thắng nhìn Lâu Vũ hòi.

Lâu Vũ gật đầu, thản nhiên đáp: “Đúng vậy!”

Đối với người phụ thân này, Lâu Vũ cũng không quá nhiều cảm tình.

Năm đó vì ngồi lên đế vị, Lâu Thắng đã ra sức theo đuổi mẫu thân, mẫu thân trẻ người non dạ chưa trãi qua sự đời nhanh chóng lâm vào bể tình, không để ý tới sự phản đối của ngoại công mà gả cho Lâu Thắng.

Sau khi gả cho Lâu Thắng mẫu thân mới biết đối phương đã sớm có người trong lòng là Nạp Lan Nguyệt, vì trợ giúp Lâu Thắng có được sự ủng hộ từ Kỷ An Quốc, Nạp Lan Nguyệt ‘thâm tình đại nghĩa’ che dấu quan hệ của mình với Lâu Thắng, thậm chí giấu cả đứa nhỏ của bọn họ.

Trong quá trình Lâu Thắng lên ngôi, Nạp Lan gia cũng trợ giúp không ít.

Sau khi ngồi ổn trên đế vị, Lâu Thắng tự nhiên luyến tiếc để người trong lòng chịu ủy khuất không danh không phận, vì thế đã cưới Nạp Lan Nguyệt.

Một nữ nhân vì đế vị mà không thể không cưới, không thể không lấy lòng.

Một hồng nhan tri kỷ vì hỗ trợ mình thành công mà cam nguyện chịu ủy khuất, trong lòng Lâu Thắng, địa vị của Nạp Lan Nguyệt hiển nhiên nặng hơn.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về, vì muốn bồi thường cho người trong lòng, Lâu Thắng đối với Lâu Phong cũng có chút thiên vị.

“Chuyện đại ca bị tập kích, ngươi có biết không?” Lâu Thắng nhìn chằm chằm Lâu Vũ hỏi.

Lâu Vũ nhàn nhã nói: “Trên đường tới đây có nghe Lý đại nhân nói một chút, đại ca cũng quá bất cẩn a.”

Lâu Thắng nhìn Lâu Vũ, có chút phức tạp nói: “Đại ca ngươi bị thương rất nặng, cho dù điều trị thì cấp bậc tinh nguyên lực cũng bị suy giảm xuống cấp bốn.”

Lâu Vũ nhíu mày: “Vậy sao? Hộ vệ bên cạnh đại ca thực vô dụng, nhiều người như vậy mà cũng không bảo vệ được, đúng là nuôi uổng phí mà.”

Lâu Thắng khẽ thở dài một hơi: “Tiểu Vũ, người cầm đầu đám người tập kích đại ca ngươi là một tinh nguyên sư hệ lôi cấp sáu.”

Lâu Vũ ngẩng đầu nhìn vế phía Lâu Thắng: “Phụ vương, ngươi hoài nghi ta hại đại ca sao? Ta vẫn luôn tôn kính đại ca, cho dù sau khi hạ hóa công dược tề thất bại, Lâm Phi Vũ đã nói mình do đại ca sai sử ta cũng không hề tin tưởng a.”

Lâu Thắng đánh giá Lâu Vũ: “Ý là ngươi đang trả thù sao?”

Lâu Vũ thực vô tội nhìn Lâu Thắng: “Phụ vương lo lắng nhiều rồi, đại ca vẫn luôn đối với ta rất tốt, sao ta lại trả thù chứ?”

Lâu Thắng túm lấy tay Lâu Vũ, kéo cao ống tay áo, trên cánh tay Lâu Vũ hoàn toàn không có vết thương mà Lâu Phong đã nói, ngược lại có một dấu răng rõ rệt.

Lâu Thăng nhíu mày, nhìn cánh tay Lâu Vũ hỏi: “Dấu răng này là sao?”

“Cũng không có gì, Mạc Phi sợ ta bị người ta lừa đi nên muốn để lại dấu ấn của mình, để người ta vừa nhìn liền biết ta đã có chủ rồi.” Lâu Vũ thực sủng nịch nói.

Nhìn nụ cười hạnh phúc của Lâu Vũ, Lâu Thắng nói: “Xem ra ngươi rất thích Mạc Phi nhỉ?”

“Cũng nhờ Nạp Lan vương phi, có nói nhiều cỡ nào cũng không biểu đạt hết lòng biết ơn của ta với Nạp Lan vương phi, nàng cùng đại ca vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, ta vẫn luôn biết, sao có thể ra tay với đại ca được chứ.” Lâu Vũ cười nói.

“Đại ca ngươi bị thương, ngươi qua đó một chút đi.”

Lâu Vũ nhún vai: “Kỳ thực ta cũng rất muốn qua thăm đại ca, chính là có lẽ đại ca không muốn gặp ta, ta qua đó lỡ như thương tích của đại ca lại nặng lên thì không tốt lắm, ta không đi đâu.”

Lâu Thắng nhìn Lâu Vũ, nhất thời không biết nên nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện