Lâu Vũ vừa rời đi, Mạc Phi lập tức thở phào một hơi.

“Ai nha mẹ ơi! Cuối cùng cũng đi rồi, lớn lên suất thì giỏi lắm sao?” Mạc Phi lạnh lùng nói.

Mạc Nhất chớp chớp mắt: “Thiếu gia, ta cũng không ngờ ngươi tình sâu ý nặng với Âu Dương thiếu gia như vậy, cư nhiên vì hắn từ chối mười sáu mối hôn sự.”

Mạc Phi lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhất: “Ai nói là vì hắn, nếu cọp mẹ tìm mỹ nữ ngực to mông nở cho ta thì ta nhất định sẽ đồng ý ngay lập tức, chính là con cọp mẹ kia toàn tìm tới một đống oai qua liệt táo, ta không từ chối sao được?” [cóc ổi mía ghim, hàng hỏng hết sài]

Mạc Nhất nghiêng đầu: “Kia vì sao thiếu gia lại nói vậy với tam hoàng tử?”

“Nhìn không ưa nên kích thích hắn một chút.” Mạc Phi xoa xoa mũi.

Mạc Nhất thực sùng bái nói: “Thiếu gia, ngay cả tam hoàng tử mà cũng dám kích thích, ngài giỏi thật a.”

“Đương nhiên, ta không giỏi thì ai giỏi! Lấy nước cho ta thông cổ, vừa nãy nói thiệt nhiều lời buồn nôn, da gà cũng nổi lên hết rồi này.” Mạc Phi lười biếng nói.

Mạc Nhất lập tức chạy tới rót nước.

Một trận tiếng gõ cửa vang lên, bồi bàn tiến vào phòng. Ánh mắt Mạc Phi lập tức vụt sáng: “Có chuyện gì vậy?”

“Xin chào ngài, đây là hóa đơn của ngài, tổng cộng là hai vạn ba ngàn bốn trăm tám mươi tám tinh tệ, xin hãy thanh toán.” Bồi bàn nói.

Mạc Phi trừng to mắt, không dám tin hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Vừa nãy không có ai tính tiền à?”

“Vị tiên sinh rời đi vừa nãy nói ngài sẽ thanh toán.” Bồi bàn mỉm cười sáng lạn.

Mạc Phi trợn to mắt, biểu tình vô cùng dữ tợn: “Ngươi nói cái gì?”

Mạc Nhất vội vàng tiến tới đè bả vai Mạc Phi lại: “Thiếu gia, bình tĩnh, bình tĩnh a.”

Mạc Phi hít sâu vài hơi, nhịn đau nhìn bồi bàn trừ đi hơn hai ngàn vạn tinh tệ trong thẻ mình.

Sau khi bồi bàn rời đi, Mạc Phi lập tức bùng nổ: “Chết tiệt, tên khốn khiếp!”

Mạc Nhất xấu hổ nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi bình tĩnh lại đi, ta nghĩ có thể là tam hoàng tử điện hạ ghen tị.”

“Hắn ghen? Ta đây ăn trúng thuốc nổ đây này!” Mạc Phi buồn bực túm lấy chai rượu trên bàn nốc một ngụm, bất quá vì uống quá vội nên bị sặc, nước mắt lưng tròng nói: “Ta biết mà, nam nhân không có tên nào đáng tin cả.”

Mạc Nhất gãi gãi đầu: “Thiếu gia, ngươi cũng là nam nhân mà.”

“Cho nên ta cũng không đáng tin.” Mạc Phi kích động nói.

Mạc Nhất: “…”

Nhìn tinh tạp còn trong thẻ, Mạc Phi gào khóc hu hu: “Túi tiền mới phình lên một chút thôi lại bị hủy vì một tên nam nhân cặn bã.”



Lâu Vũ cởi áo khoác vứt lên sô pha.

Tô Vinh nhìn Lâu Vũ, nhíu mày hỏi: “Tam điện hạ, sao vậy, bàn chuyện không thuận lợi à?”

Lâu Vũ lắc đầu: “Thuận lợi, thuận lợi ngoài tưởng tượng.” Lâu Vũ siết chặt nắm tay, từ trước đến giờ hắn không biết mình cư nhiên thua kém một ngón tay của một tên bạc tình thay lòng đổi dạ, tên Mạc Phi chết tiệt này đúng là ăn gan trời mà.

Ban đầu vì sợ Mạc Phi có tư tâm với mình, vì đánh gãy ý niệm trong đầu đối phương Lâu Vũ mới nói vậy, nào biết người ta căn bản chướng mắt hắn, cảm giác này thật đúng là…

Tô Vinh có chút khó hiểu: “Nếu mọi chuyện thuận lợi sao ngài trông có vẻ không quá cao hứng vậy?”

“Cao hứng, ta rất cao hứng, việc gì ta phải mất hứng chứ!” Lâu Vũ lạnh lùng trừng mắt.

Tô Vinh: “…”

Nghĩ tới trước lúc đi kịp chơi xỏ Mạc Phi một trận, Lâu Vũ có chút đắc ý nhếch môi.

Nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt Lâu Vũ, Tô Vinh không khỏi rùng mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện