“Cạch.” Âm thanh cửa mở ra vang lên bên tai Trịnh Huyên.

Rõ ràng đã mệt mỏi tới cực hạn nhưng nghe thấy âm thanh này, Trịnh Huyên vẫn mở mắt ra, nhìn thấy người tới là Trịnh Hồng, chờ mong cuồng nhiện trong mắt Trịnh Huyên chậm rãi lui xuống.

Trịnh Hồng thở dài một hơi: “Ta đã phái người tới phủ tam hoàng tử mời Mạc Nhất, bất quá hắn nói ngày mai phải thi tài nghệ, không rảnh tới thăm ngươi.”

Trịnh Huyên nhắm mắt lại, không đáp.

“Trước kia ta cảm thấy Từ Tử Hàm không xứng với ngươi, cứ tưởng đổi người khác sẽ tốt hơn một chút, hiện giờ xem ra Mạc Nhất còn kém hơn cả Từ Tử Hàm, sớm biết vậy chẳng thà ta đồng ý cho ngươi ở cùng một chỗ với Từ Tử Hàm.” Trịnh Hồng tức giận nói.

Trịnh Huyên đột nhiên mở mắt, oán hận nói: “Nói bậy.”

Nhìn biểu tình Trịnh Huyên, Trịnh Hồng bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi bình tĩnh chút đi, y sinh nói hiện giờ ngươi không thể quá kích động.”

Trịnh Huyên ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

Không bao lâu sau, tiếng cửa mở lại vang lên, Trịnh Huyên lại lập tức mở mắt.

Trịnh Thạch bưng thức ăn vào, thấy người vào là Trịnh Thạch, Trịnh Huyên có chút ủ rũ.

Nhìn dáng vẻ thất vọng của Trịnh Huyên, Trịnh Thạch nhịn không được nói: “Thiếu gia, trên đời này đâu đâu chẳng có cỏ xanh, sao ngươi không theo đuổi người nào đáng tin một chút a? Ngươi chống đỡ một hơi cuối cùng bảo người ta chuyển tiền cho Mạc Nhất, thế nhưng hắn còn chẳng thèm tới nhìn ngươi một cái.”

Trịnh Huyên nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

Trịnh Thạch đau khổ nhìn Trịnh Huyên, có chút ủy khuất nói: “Thiếu gia, ta căm giận thay ngươi đó a!”

Trịnh Huyên mím môi, sau một lúc lâu mới nói: “Là ta có lỗi với hắn, hắn không tới cũng không thể trách hắn.”

Nhìn sắc mặt Trịnh Huyên, Trịnh Thạch muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói.



Vào đêm, đình viện thanh lãnh tràn đầy hương vị tịch mịch.

Mạc Nhất ngồi trên xà ngang đình viện thổi sáo, tiếng sáo trầm thấp ưu thương không nói nên lời.

Mạc Phi mặc áo ngủ đi ra: “Nhất Nhất, nếu không bỏ được thì đi xem hắn đi, trong phòng thí nghiệm của ta vẫn còn hai lọ dược tề chữa trị nâng cấp, ngươi cần thì cứ lấy đi, không cần khách khí.”

Mạc Phi thầm nghĩ, dược tề mới không biết có hiệu quả thế nào, vừa vặn cho Trịnh Huyên làm chuột bạch.

Mạc Nhất liếc nhìn Mạc Phi một cái: “Không cần, thuốc tốt như vậy cho hắn dùng cũng chỉ lãng phí.

Mạc Phi nhún vai: “Nhất Nhất, ngươi đừng nói vậy, ta biết ngươi hận hắn hại ngươi bị đuổi giết hai năm, chính là cũng đâu phải hắn ra lệnh a! Ngươi không thể đổ hết tội lỗi lên đầu hắn, kỳ thực hắn cũng có thể xem là vô tội, cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ quá ngốc thì Trịnh Huyên không có điểm sai gì quá lớn.”

“Chỉ ngốc thôi đã là tội ác tày trời rồi.” Mạc Nhất lớn tiếng nói.

Mạc Phi bị Mạc Nhất làm giật mình, sau đó thở dài nói: “Kỳ thực Trịnh Huyên cũng rất đáng thương.”

Mạc Nhất cười nhạo: “Đáng thương, hắn đáng thương gì chứ?”

Mạc Phi nhún vai nói: “Hắn thích ngươi như vậy, ngươi lại vì hắn mà chịu khổ nhiều như vậy, ta nghĩ hắn nhất định rất khó chịu, khó chịu đến mức tâm lý không bình thường, đúng đúng đúng, nhất định là tâm lý không bình thường nên mới lẩn quẩn trong lòng chạy đi tham gia bách chiến vương a.”

Mạc Nhất nhắm mắt lại, bức nước mắt chảy ngược về hốc mắt: “Thiếu gia, ngươi có biết ta rất hận hắn không?”

Mạc Phi gật đầu: “Ta biết.”

Mạc Nhất lắc lắc đầu: “Không thiếu gia, ngươi không biết, trước đó ta chỉ chán ghét hắn thôi, hiện giờ ta hận hắn, hắn cư nhiên vì kiếm tiền mà tham gia sinh tử đấu, cũng may bây giờ vẫn còn sống, nếu hắn chết thì sao? Tính bức tử ta à? Hắn làm vậy là muốn nói cho ta biết ta đã bức tử hắn à? Ta đã bức hắn tới mức phải đi tìm đường chết như vậy à?”

Mạc Phi nhíu mày: “Ta nghĩ hắc luẩn quẩn trong lòng vì muốn lấy lòng ngươi mới làm vậy thôi, không có ý đó đâu.”

“Lấy lòng ta? Dùng tính mạng à? Hắn làm việc lúc nào cũng bất kể hậu quả như vậy, làm người ta không muốn ghét cũng không được, nếu hắn chết Trịnh gia sẽ bỏ qua cho ta à, hắn muốn ta chôn cùng đi?” Mạc Nhất kích động mỉa mai.

Mạc Phi có chút do dự: “Ngươi cũng biết đầu óc hắn có vấn đề mà, làm gì nghĩ được những chuyện sâu xa như vậy.”

Mạc Nhất cắn môi, căm giận nói: “Hắn ngốc thì thôi đi, nhưng ngốc mà liên lụy tới người khác là không đúng!”

Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi qua đó nhìn hắn một cái đi, ta nghe nói lúc thiêm thiếp hắn vẫn nhớ kỹ tên ngươi, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền nghĩ là ngươi tới, thực đáng thương.”

Mạc Nhất nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Hắn xứng đáng.”

Mạc Phi gật đầu: “Đúng là đáng lắm, chính là hắn cũng không dễ dàng gì.”

“Thiếu gia, ngươi đừng nói nữa, để ta yên lặng một chút đi.” Mạc Nhất nhắm mắt lại nói.

“Hảo.”



Mạc Phi ngồi trước bàn uống rượu, Lâu Vũ đi tới bên cạnh.

“Sao ngươi lại học theo Nhất Nhất?” Lâu Vũ bất đắc dĩ hỏi.

Mạc Phi thở dài, rầu rĩ nói: “Phiền.”

“Ngươi phiền cái gì?”

“Nhất Nhất nhà ta bị con heo Trịnh Huyên kia ủn ủn, ta còn không phiền sao?” Mạc Phi thực ghét bỏ nói.

“Ngươi đã không thích Trịnh Huyên, sao lại bảo Nhất Nhất tới xem hắn?” Lâu Vũ có chút khó hiểu.

Mạc Phi cười ha hả, thở hắt ra một hơi, thực bất đắc dĩ nói: “Ngươi nghĩ ta muốn chắc?”

“Hửm, ngươi không muốn?”

Mạc Phi cầm ly rượu nhẹ nhàng lay động: “Ngươi không nhìn ra sao, Nhất Nhất hắn không bỏ Trịnh Huyên được a!”

Lâu Vũ: “…”

Mạc Phi thì thào: “Yêu càng sâu hận lại càng sâu, tình cảm của Nhất Nhất đối với Trịnh Huyên quá sâu sắc, hắn không gở bỏ được khúc mắc, cũng không vứt bỏ được đoạn tình cảm này nên mới bực bội khó chịu như vậy. Nếu Nhất Nhất thật sự có thể từ bỏ Trịnh Huyên thì ta việc gì phải khuyên hắn tiếp nhận tên ngốc Trịnh Huyên kia chứ.”

Lâu Vũ nhìn Mạc Phi: “Ngươi thấy rõ như vậy à?”

“Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê a! Nhất Nhất mạnh miệng nhưng mềm lòng, hiện giờ khẳng định rất lo lắng cho Trịnh Huyên, ngươi nghĩ hắn sợ Trịnh Huyên chết mình sẽ bị liên lụy à? Hắn sợ Trịnh Huyên vì hắn mà chết, nếu thực là vậy, Nhất Nhất sẽ áy náy cả đời.” Mạc Phi có chút bực bội nói.

“Nhất Nhất đi ngủ rồi, hôm nay chắc sẽ không đi thăm Trịnh Huyên đâu.”

“Nhất Nhất không đi cũng bình thường, dù sao hắn cũng đáng lắm.” Mạc Phi lầm bầm.



Phủ Trịnh nguyên soái.

“Ngươi mau ngủ đi đừng đợi nữa, bên phủ tam hoàng tử đã tắt đèn rồi, người ta ngủ hết rồi.” Trịnh Hồng nhìn Trịnh Huyên nói.

Trịnh Huyên nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Ta biết rồi.”



Mạc Nhất đấu tranh tâm lý một hồi lâu, rốt cục vẫn vào phòng thí nhiệm lấy một ống dược tề chữa trị, rời khỏi phủ tam hoàng tử.

Mạc Phi đứng trên lầu nhìn Mạc Nhất rời đi: “Nhất Nhất đi rồi.”

Nhìn Mạc Phi đứng trước cửa sổ, Lâu Vũ có chút vô ngữ nói: “Đi thì đi đi, mau ngủ đi, khuya rồi.”

Mạc Phi gật đầu: “Ừm.”



Trong hoàng cung, Lâu Phong đang xem một đoạn ghi hình, chính là trận chiến của Trịnh Huyên ở giác đấu tràng.

Lâu Tĩnh nhìn Trịnh Huyên chiến đấu điên cuồng như không hề sợ chết trên mành hình, ánh mắt nhìu chặt.

“Người nọ là Trịnh Huyên?” Lâu Tĩnh có chút kinh ngạc hỏi.

Lâu Phong gật đầu: “Đúng vậy, ta cứ nghĩ hắn bị đả kích trốn trong phủ Trịnh nguyên soái, thật không ngờ cư nhiên giả trang chạy đến giác đấu tràng.

Nhìn sức chiến đấu của Trịnh Huyên, Lâu Tĩnh nhịn không được kinh ngạc: “Trước kia thật không nhìn ra sức chiến đấu của Trịnh Huyên cao như vậy a!”

Lâu Phong lắc đầu: “Ta cũng không ngờ, chỉ sợ là vì quá bức bách muốn kiếm tiền đi, vì mười tỷ, Trịnh Huyên bấp chấp.”

Lâu Tĩnh đột nhiên nhớ tới đoạn phim ở tiệm binh khí hôm trước: “Mười tỷ! Hắn vì Mạc Nhất?”

Lâu Phong gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói khi đó Trịnh Huyên chống đỡ một hơi cuối cùng bảo người ta chuyển tinh tệ cho Mạc Nhất, dặn dò xong liền ngất đi.”

Lâu Tĩnh cắn chặt răng, vì lấy lòng một người mà Trịnh Huyên cư nhiên làm tới mức này, nàng thực sự đã quá xem thường lực ảnh hưởng của Mạc Nhất đối với Trịnh Huyên a! Lâu Tĩnh mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị: “Trịnh Huyên ngu ngốc này, Mạc Nhất có gì tốt chứ, đáng giá để hắn làm vậy sao?”

Lâu Phong bất đắc dĩ cười cười: “Ai biết được!”

“Thực đáng tiếc.” Lâu Phong thực tiếc nuối nói.

Lâu Tĩnh hỏi: “Ca ca, ngươi tiếc cái gì vậy?”

“Không có gì.”

Lâu Phong cúi đầu thầm nghĩ, lúc ấy nếu mình có ở đó, bí mật giết chết Trịnh Huyên thì Trịnh nguyên soái nhất định sẽ tính sổ Mạc Nhất, đáng tiếc, cơ hội đã qua a!

Mạc Nhất yên lặng không một tiếng động từ cửa sổ nhảy vào phòng ngủ Trịnh Huyên.

Trịnh Huyên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch không hề có chút huyết sắc.

Sắc mặt Mạc Nhất có chút phức tạp nhìn người nằm trên giường, thở dài lấy lọ dược tề trong không gian giới chỉ ra.

Miệng lọ thuốc vừa chạm vào môi, Trịnh Huyên liền tỉnh, nhìn thấy Mạc Nhất, sắc mặt Trịnh Huyên lập tức lộ ra vài phần vui sướng.

Mạc Nhất nhíu mày, biểu tình tràn đầy chán ghét.

Thấy Mạc Nhất nhíu mi, Trịnh Huyên không khỏi có chút trẩn trương, tuy trong lòng rất cao hứng nhưng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn để Mạc Nhất uy mình uống dược tề.

“Ngươi đã đến rồi.” Uống xong, Trịnh Huyên có chút vui sướng nói.

“Thiếu gia nói ngươi sắp chết, bảo ta tới xem ngươi, miễn cho ngươi chết không nhắm mắt.” Mạc Nhất thản nhiên nói.

Trịnh Huyên nhíu mày: “Mạc Phi bảo ngươi tới à?”

Mạc Nhất gật đầu: “Đúng vậy! Nếu không phải thiếu gia yêu cầu, ngươi nghĩ ta sẽ tới xem ngươi chắc.”

Trịnh Huyên trợn tròn mắt, chán nản nói: “Ngươi chịu tới thăm ta, ta đã vui lắm rồi.”

“Nhìn ngươi tái nhợt cứ hệt như quỷ ấy, thực khó coi.” Mạc Nhất nhìn chằm chằm Trịnh Huyên nói.

Trịnh Huyên có chút xấu hổ nhìn Mạc Nhất: “Phải không? Khó coi lắm à?”

Mạc Nhất quay mặt đi: “Vốn đã khó coi rồi, hiện giờ không nhìn nổi luôn.”

“Ngươi cho ta uống gì vậy?” Trịnh Huyên có chút gian nan thay đổi chủ đề.

Mạc Nhất khoanh tay nhìn chằm chằm Trịnh Huyên: “Ngươi không sợ à?”

“Sợ cái gì?” Trịnh Huyên khó hiểu hỏi.

“Sợ ta hại ngươi a!” Mạc Nhất đương nhiên nói.

“Ngươi chưa từng hại ta.” Tuy vẫn luôn nói chuyện thực không dễ nghe, Trịnh Huyên thầm bồi thêm một câu ở trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện