“Thiếu gia, ngươi nghĩ gì vậy?” Thấy Mạc Phi mặt ủ mày chau, Mạc Nhất liền hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là tam hoàng tử vừa mới gửi tin, hẹn ta ở Mỹ Thực Phường dùng cơm.” Mạc Phi chống cằm nói.
Mạc Nhất trừng mắt, có chút kích động nói: “Thiếu gia, ngươi nói tam hoàng tử hẹn ngươi dùng cơm?”
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Ta đang suy nghĩ xem có nên đi hay không.”
“Này có gì mà phải suy nghĩ, đương nhiên phải đi rồi! Kia chính là tam hoàng tử a! Biết bao nhiêu người vì thấy mặt tam hoàng tử mà nguyện ý vung tiền như rác ấy.”
“Vì hắn mà vung tiền như rác chỉ có đám ngu dốt có tiền nhưng không có chỗ xài mới làm, ta nghèo như vậy lại thông minh như vậy, mới không rảnh mà vung tiền vì hắn.” Mạc Phi khoát tay nói.
Mạc Nhất nhún vai: “Thiếu gia, tam hoàng tử hẹn ngươi, ít nhiều gì cũng phải cho người ta chút mặt mũi a!”
Mạc Phi gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là có chút lo lắng.”
Mạc Nhất tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài lo cái gì? Lo tam hoàng tử không vừa ý ngươi à?”
Mạc Phi lườm, tức giận nói: “Thiếu gia ta đây người gặp người thích, cần phải lo lắng vấn đề nhàm chán này à? Ta chỉ lo giá cả Mỹ Thực Phường rất đắc, nếu tên tam hoàng tử kia không chịu trả tiền thì phải làm sao bây giờ?”
Mạc Nhất sờ sờ mũi: “Hẳn là không tới mức đó đi, nghe nói hoàng tử là người có tiền.”
Mạc Phi nhíu mày: “Có tiền không có nghĩa là hắn không bủn xỉn.”
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến.
“Mạc Nhất, ngươi nói xem tam hoàng tử kia là người thế nào?” Mạc Phi nghiêng đầu hỏi.
Mạc Nhất vuốt cằm: “Ta nghĩ tam hoàng tử nhất định là người lạnh lùng nghiêm túc, tích tự như kim [kiệm lời].”
“Tích tự như kim?” Mạc Phi có chút nghi ngờ.
Mạc Nhất gật gù: “Đúng vậy! Nghe nói vị tam hoàng tử này không thích nói chuyện, thái độ với mỹ nữ cũng rất kém, bộ dáng lạnh lùng xa cách, thế nhưng đám mỹ nữ kia lại mê tít, chạy theo như vịt.”
Mạc Phi gật đầu đồng ý: “Mắt thẩm mỹ của mỹ nữ nhất định có vấn đề, vì thế thanh niên tốt như ta mới không có ai theo đuổi.”
Mạc Nhất nghe vậy liền nhăn mặt.
“Biểu tình của ngươi là sao?”
Mạc Nhất lập tức cười tươi rói: “Biểu tình của ta ý là thiếu gia nói quá đúng.”
“Đương nhiên rồi, ta nói chuyện vẫn luôn có đạo lý.”
Mạc Phi cùng Mạc Nhất chuẩn bị một chút rồi tới Mỹ Thực Phường, bởi vì tam hoàng tử yêu cầu bí mật gặp mặt nên Mạc Phi cũng không rêu rao. Dựa theo tin nhắn của tam hoàng tử, Mạc Phi tiến vào ghế lô, bên trong là một thiếu niên mặc áo khoác đen.
Thiếu niên vừa thấy Mạc Phi liền lạnh lùng nói: “Ngươi đến muộn.”
Mạc Phi xấu hổ cười nói: “Thật xin lỗi.”
Bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu nhiên nhìn chằm chằm, Mạc Phi nổi gai ốc đầy người. Đến muộn! Không phải chỉ muộn một phút hai mươi giây thôi sao? Bụng dạ người này thực hẹp hòi, chút xíu như vậy cũng so đo.
Thiếu niên âm trầm nhìn Mạc Phi: “Ngươi dễ nhìn hơn ta tưởng.”
“Quá khen.” Mạc Phi cười gượng.
Thiếu niên không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngươi đừng tưởng ta nói vậy là khen ngươi, ta nói vậy bởi vì nghe đồn ngươi rất xấu xí, nếu nghiêm túc đánh giá thì diện mạo của ngươi chỉ có thể xem là bình thường thôi.”
Mạc Phi nhíu mày nhìn qua Mạc Nhất, ý muốn nói: không phải ngươi nói người này tích tự như kim à? Mạc Nhất có chút xấu hổ cười gượng đáp lại Mạc Phi: lời đồn nói nhảm.
“Ngươi có gì muốn nói không?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Tam hoàng tử thực biết ăn nói.”
Lâu Vũ khựng một chút mới nói tiếp: “Ta xem như ngươi đang ca ngợi ta.”
Mạc Phi cười cười: “Đương nhiên là ca ngợi ngươi a.”
Lâu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cũng không có gì, chỉ là tam hoàng tử vừa mới gửi tin, hẹn ta ở Mỹ Thực Phường dùng cơm.” Mạc Phi chống cằm nói.
Mạc Nhất trừng mắt, có chút kích động nói: “Thiếu gia, ngươi nói tam hoàng tử hẹn ngươi dùng cơm?”
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Ta đang suy nghĩ xem có nên đi hay không.”
“Này có gì mà phải suy nghĩ, đương nhiên phải đi rồi! Kia chính là tam hoàng tử a! Biết bao nhiêu người vì thấy mặt tam hoàng tử mà nguyện ý vung tiền như rác ấy.”
“Vì hắn mà vung tiền như rác chỉ có đám ngu dốt có tiền nhưng không có chỗ xài mới làm, ta nghèo như vậy lại thông minh như vậy, mới không rảnh mà vung tiền vì hắn.” Mạc Phi khoát tay nói.
Mạc Nhất nhún vai: “Thiếu gia, tam hoàng tử hẹn ngươi, ít nhiều gì cũng phải cho người ta chút mặt mũi a!”
Mạc Phi gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là có chút lo lắng.”
Mạc Nhất tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài lo cái gì? Lo tam hoàng tử không vừa ý ngươi à?”
Mạc Phi lườm, tức giận nói: “Thiếu gia ta đây người gặp người thích, cần phải lo lắng vấn đề nhàm chán này à? Ta chỉ lo giá cả Mỹ Thực Phường rất đắc, nếu tên tam hoàng tử kia không chịu trả tiền thì phải làm sao bây giờ?”
Mạc Nhất sờ sờ mũi: “Hẳn là không tới mức đó đi, nghe nói hoàng tử là người có tiền.”
Mạc Phi nhíu mày: “Có tiền không có nghĩa là hắn không bủn xỉn.”
Mạc Phi cùng Mạc Nhất đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến.
“Mạc Nhất, ngươi nói xem tam hoàng tử kia là người thế nào?” Mạc Phi nghiêng đầu hỏi.
Mạc Nhất vuốt cằm: “Ta nghĩ tam hoàng tử nhất định là người lạnh lùng nghiêm túc, tích tự như kim [kiệm lời].”
“Tích tự như kim?” Mạc Phi có chút nghi ngờ.
Mạc Nhất gật gù: “Đúng vậy! Nghe nói vị tam hoàng tử này không thích nói chuyện, thái độ với mỹ nữ cũng rất kém, bộ dáng lạnh lùng xa cách, thế nhưng đám mỹ nữ kia lại mê tít, chạy theo như vịt.”
Mạc Phi gật đầu đồng ý: “Mắt thẩm mỹ của mỹ nữ nhất định có vấn đề, vì thế thanh niên tốt như ta mới không có ai theo đuổi.”
Mạc Nhất nghe vậy liền nhăn mặt.
“Biểu tình của ngươi là sao?”
Mạc Nhất lập tức cười tươi rói: “Biểu tình của ta ý là thiếu gia nói quá đúng.”
“Đương nhiên rồi, ta nói chuyện vẫn luôn có đạo lý.”
Mạc Phi cùng Mạc Nhất chuẩn bị một chút rồi tới Mỹ Thực Phường, bởi vì tam hoàng tử yêu cầu bí mật gặp mặt nên Mạc Phi cũng không rêu rao. Dựa theo tin nhắn của tam hoàng tử, Mạc Phi tiến vào ghế lô, bên trong là một thiếu niên mặc áo khoác đen.
Thiếu niên vừa thấy Mạc Phi liền lạnh lùng nói: “Ngươi đến muộn.”
Mạc Phi xấu hổ cười nói: “Thật xin lỗi.”
Bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu nhiên nhìn chằm chằm, Mạc Phi nổi gai ốc đầy người. Đến muộn! Không phải chỉ muộn một phút hai mươi giây thôi sao? Bụng dạ người này thực hẹp hòi, chút xíu như vậy cũng so đo.
Thiếu niên âm trầm nhìn Mạc Phi: “Ngươi dễ nhìn hơn ta tưởng.”
“Quá khen.” Mạc Phi cười gượng.
Thiếu niên không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngươi đừng tưởng ta nói vậy là khen ngươi, ta nói vậy bởi vì nghe đồn ngươi rất xấu xí, nếu nghiêm túc đánh giá thì diện mạo của ngươi chỉ có thể xem là bình thường thôi.”
Mạc Phi nhíu mày nhìn qua Mạc Nhất, ý muốn nói: không phải ngươi nói người này tích tự như kim à? Mạc Nhất có chút xấu hổ cười gượng đáp lại Mạc Phi: lời đồn nói nhảm.
“Ngươi có gì muốn nói không?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói: “Tam hoàng tử thực biết ăn nói.”
Lâu Vũ khựng một chút mới nói tiếp: “Ta xem như ngươi đang ca ngợi ta.”
Mạc Phi cười cười: “Đương nhiên là ca ngợi ngươi a.”
Lâu Vũ lạnh lùng hừ một tiếng.
Danh sách chương