Nghỉ hè năm Cố Tử Tây và Hàn Phương 6 tuổi, Phương Tử Nhạc trở về quê, đó là một thôn núi hẻo lánh yên tĩnh, sông núi giao nhau, phong cảnh hợp lòng người.

Phương Tử Nhạc đã nhiều năm không về quê, lần trước nghe cha mẹ nói nhớ cháu trai, nên chờ bé con nghỉ hè liền về quê một chuyến, Cố Tử Tây vừa nghe Hàn Phương sẽ xa mình hơn một tháng, liền khóc nháo đòi đi theo, Cố Thanh cưỡng bức dụ dỗ nhưng vẫn bó tay với nhóc, đành chỉ có thể giao phó cho Phương Tử Nhạc chăm sóc dùm.

Phương Tử Nhạc vừa về quê được hai ngày, sở luật sư lại gọi điện thoại báo khách hàng có việc cần gấp, đành phải vội vã thu dọn hành lý trở về tỉnh A, hai đứa bé trai để lại cho cha mẹ mình chăm sóc.

Cha mẹ Phương Tử Nhạc ở trong núi sâu cả một đời, đều là nông dân thành thật chất phác, chỉ là tư tưởng có chút phong kiến, tính tình cũng quật cường, Phương Tử Nhạc hiểu rõ tính cha mẹ, nên bàn với Hàn Duy không nói chuyện bọn họ cho hai người biết, hai cụ cũng chỉ cho rằng – con trai mình ở thành phố cưới vợ, rồi sinh cho Phương gia một đứa cháu trai đáng yêu, gọi là ‘Phương Hàn’.

Trước giờ hai cụ Phương gia vẫn luôn hướng về đứa con út, nên đứa cháu trai xinh đẹp, da dẽ mịn màng này cũng được hai cụ đặt ngay trong tim. Người nông thôn đều mê tín, sau khi sinh bé con đều phải đi xem một quẻ, hai cụ Phương gia cũng không ngoại lệ, liền mang cháu trai ra thôn.

Cũng không biết thầy bói bản lĩnh thế nào, chỉ thấy ông ta nhắm mắt bấm bấm đốt tay, rồi nói thể chất Phương Hàn gầy yếu, không thể so với người thường, phải nuôi trái ngược, mới có thể sống lâu 100 tuổi, nếu không sẽ bị tai họa liên tục.

Hai cụ Phương gia vừa nghe thế, lập tức trở nên sốt ruột, vội vàng cúng lễ cho thầy bói, xin cách giải hạn.

Thầy bói được tiền, cười đến nếp nhăn trên mặt cũng mịn màng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, suy ngẫm nói: “Cũng không đáng ngại, sinh trai nuôi gái liền hóa giải.”

Sau khi thầy bói ‘ba hoa chích chòe’ một phen, hai cụ Phương gia liền dẫn Hàn Phương lên trấn trên, mua một đống vật dụng hằng ngày rồi trở về nhà.

Buổi tối, sau khi bà Phương tắm cho hai bé xong, liền lấy ra một cái yếm của con gái, dự định mặc vào cho cháu trai.

Hàn Phương trợn tròn mắt, giãy khỏi vòng tay bà nội, chạy tới phía sau Cố Tử Tây đang tự mình mặc quần áo.

Cố Tư Tây tưởng Hàn Phương muốn giúp nhóc mặc quần áo, liền nói: “Phương Phương, mình mặc xong rồi, để mình giúp cậu.”

“Tròn Tròn, không nên, không nên mặc.”

Cố Tử Tây xoay người, mới phát hiện Hàn Phương đang trần truồng, nhiệt độ không khí ở vùng núi thay đổi thất thường, vào ban đêm gió rất lạnh, có thể thổi đến run cầm cập, nổi một thân da gà.

Cố Tử Tây biết – từ nhỏ thân thể Hàn Dương đã rất yếu, sốt lên liền trở thành cảm mạo là chuyện thường, nhóc vội vàng cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh thùng gỗ quấn kín người Hàn Phương lại, lên tiếng dỗ dành: “Phương Phương, thế nào lại không mặc quần áo? Sẽ bị cảm đó nha.”

Hai tay nhỏ bé của Hàn Phương ôm chặt lấy Cố Tử Tây, không nói lời nào.

Bà Phương đi tới, muốn kéo cháu trai từ trước người Cố Tử Tây lại, thế nhưng hai bé lại ôm chặt lấy nhau, bà không dám dùng sức, trong lúc nhất thời không biết giải quyết thế nào, chỉ có thể ngồi chồm hổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành: “Phương Phương ngoan, bà nội mặc quần áo cho cháu, được không?

Nói xong, bà Phương giơ cái yến hoa trong tay lên.



Lúc này, Cố Tử Tây mới nhìn rõ y phục trong tay đối phương, mặt liền đổi sắc, chu miệng đầy bất mãn, lên tiếng: “Bà nội Phương, đây là cho bé gái mặc, Phương Phương là bé trai.”

Bà Phương nhìn Cố Tử Tây cười cười, đứa bé này còn nhỏ tuổi, nhưng mưu ma chước quỷ lại có rất nhiều, bà biết cháu trai mình rất thân với nhóc, nghĩ Cố Tử Tây có thể khuyên cháu trái mình, liền cúi thấp người, tiến tới bên tai Cố Tử Tây, đem những lời thầy bói nói kể lại cho Cố Tử Tây nghe.

Dù nói thế nào, Cố Tử Tây cũng là do Cố Thanh – theo thuyết vô thần – giáo dục từ nhỏ đến lớn, tự nhiên sẽ không tin vào những lời của lão thầy bói mũi trâu nói, thế nhưng nhóc cũng chỉ là đứa bé 6 tuổi, nhóc lại rất quan tâm thân thể Hàn Phương, nghĩ thử xem cũng không có hại gì.

Cố Tử Tây vỗ vỗ Hàn Phương trước ngực, dỗ dành hơn nữa ngày.

Hàn Phương từ nhỏ đã không có nhiều chủ ý như Cố Tử Tây, ở trường học, bé đều nghe lời Cố Tử Tây nói, lần này cũng không ngoại lệ, tuy trong lòng không vừa ý yếm hoa, nhưng cũng không cự tuyệt nữa, để bà Phương mặc vào cho bé.

Bà Phương sinh 2 đứa con trai, vẫn luôn muốn có một đứa con gái, cái yếm này là năm đó bà sốt ruột muốn mang thai con gái, lên trấn trên nhờ thợ chuyên nghiệp may, vải là loại tốt nhất, hoa văn cũng rất tinh xảo.

Cố Tử Tây nhìn đến ngây người, cái yếm hoa đỏ tươi mặc trên người Hàn Phương trắng nõn, rất có cảm giác hài hòa, hơn nữa rất xinh đẹp.

Chạy từ phòng bếp ra, đảo quanh phòng ngủ một hồi, Cố Tử Tây lật tung túi hành lý lên. Hàn Phương vẫn đứng phía sau nhóc, tay nhỏ bé cứ kéo kéo vạt yếm, ngẩng đầu nhìn Cố Tử Tây chuyển động trên giường.

“Tròn Tròn, cậu đang tìm gì vậy?”

Cố Tử Tây không trả lời, Hàn Phương cũng không giận, chỉ là tự giác cởi giầy ra, bò lên trên giường, an tĩnh ngồi ở đầu giường chờ Cố Tử Tây.

“A, tìm được rồi.” Cố Tử Tây cười đến tươi rói, trong thanh âm tràn đầy vui sướng.

Hàn Phương hiếu kỳ, nhìn thoáng qua trên tay nhóc, nguyên lai là cameras. Cameras này là quà sinh nhật của Tần Gia Bảo tặng cho Cố Tử Tây, bình thường Cố Tử Tây rất thích cầm nó, lắc lư khắp nơi.

“Phương Phương, chúng ta chụp ảnh đi.”

Cố Tử Tây cầm cameras, từ cuối giường phóng lên đầu giường, ngồi bên người Hàn Phương.

Hàn Phương rõ ràng là rất sửng sốt, bé nhìn cái thứ mặc trên người một chút, trong lòng tự nhiên cảm thấy hoảng loạn, bé lắc lắc cánh tay Cố Tử Tây, bỉu môi nói: “Mình ăn mặc xấu xí, chụp ảnh không tốt.”

“Ai nói Phương Phương nhà mình xấu xí, mình sẽ đánh hắn.”

Cố Tử Tây choàng vai Hàn Phương, học theo dáng dấp vỗ ngực nhíu mày của đại ca xã hội đen trên TV mà nói: “Phương Phương nhà mình là đẹp nhất,” Cố Tử Tây ôm lấy Hàn Phương lắc lư lấy lòng, lên tiếng bảo chứng còn có chút làm nũng, “Phương Phương, mình hứa với cậu, chỉ lưu giữ cho riêng mình, tuyệt không truyền ra ngoài, được không?”

Hàn Phương thường không có khả năng chống lại Cố Tử Tây như vậy, bé sinh ra trước Cố Tử Tây 1 ngày, trong đầu luôn nghĩ mình là anh, nên phải chăm sóc Cố Tử Tây, tuy bình thường phần lớn là Cố Tử Tây chăm sóc bé, nhưng phàm là chuyện bé có thể làm, Hàn Phương đều rất ít từ chối Cố Tử Tây.

Lúc này cũng vậy, Hàn Phương chỉ giãy dụa một chút, rồi cũng bỏ vũ khí đầu hàng, bé phối hợp làm không ít tư thế theo lời Cố Tử Tây, hai người quá quen thuộc nhau, nên bé cũng không mất tự nhiên, động tác càng lúc càng phóng khoáng cởi mở.

Cố Tử Tây ôm lấy Hàn Phương, miệng hai người chạm nhau, cameras phát sáng, hình ảnh được lưu lại.

Nhiều năm sau đó, Hàn Phương nằm trong lòng Cố Tử Tây, lật xem album hình thuộc về riêng hai người, mỗi khi nhìn thấy cái yếm đỏ, váy hoa cùng với áo đầm, mặt không khỏi xuất hiện rặng mây đỏ, thỉnh thoảng phun ra vài câu uy hiếp cùng oán giận.

Cố Tử Tây hạnh phúc nhìn người yêu trong lòng, hôn lên trán cậu. Cố Tử Tây nghĩ – nếu như bị người yêu biết mình len lén tồn trữ rất nhiều ảnh chụp cùng DVD cấp hạn chế, có thể lập tức chia tay mình hay không?

Cố Tử Tây lắc đầu, hắn quyết định sẽ không để loại sự tình này phát sinh!

Phiên Ngoại: Tình Yêu Bản Năng

Hàn Duy không nghĩ mình là gay, bởi anh không bài xích con gái, trước khi gặp gỡ Phương Tử Nhạc, anh đã từng quen bạn gái, tuy rằng là do cô gái này chủ động theo đuổi anh. Đó là đoạn tình yêu xế bóng tại cao trung, sau khi tốt nghiệp, mỗi người mỗi ngã, liền vội vã kết thúc.

Khi đó Hàn Duy bận rộn thi vào trường đại học theo nguyên vọng 1, cũng không có thời gian để thương xuân bi thu vì mối tình đầu tan vỡ, hiện tại nghĩ lại, Hàn Duy mới biết – lúc đó không phải mình không thương tâm mà là căn bản không thèm để ý, nếu đổi lại là Phương Tử Nhạc, anh sợ là chẳng còn tâm trí để thi đại học.

Hàn Duy lần đầu tiên nhìn thấy Phương Tử Nhạc là vào ngày báo danh tân sinh, ấn tượng của Hàn Duy đối với bé trai dễ nhìn, thân hình cao gầy, làn da hơi đen này cũng không tốt không xấu, nhưng thật ra cái túi đan đỏ xanh trắng trong tay đồi phương lại để lại cho anh ấn tượng khắc sâu, trong hoàn cảnh – tất cả sinh viên xung quanh đều đeo ba lô hay kéo vali, thì cái túi đan của Phương Tử Nhạc như một cú đấm đột ngột. Sức quan sát của Hàn Duy rất nhạy cảm, anh có thể phát hiện ra ánh mắt khác thường của các sinh viên xung quanh nhìn Phương Tử Nhạc.

Làm xong thủ tục nhập học, Hàn Duy tiễn cha mẹ ra về, rồi kéo cái vali hướng về phía dãy lầu KTX.

Chìa khóa còn chưa tra vào ổ, cửa đã được mở ra, sau đó truyền đến một giọng nam trong trẻo, mang theo khẩu âm đặc biệt của phía nam, nghe vào tai rất thoải mái.

“Chào bạn, mình là Phương Tử Nhạc, là bạn mới cùng phòng với cậu.”

Đây là câu nói đầu tiên Phương Tử Nhạc nói với Hàn Duy, Phương Tử Nhạc không nhớ nó, nhưng Hàn Duy như bị ma xui quỷ khiến mà nhớ mãi, không chỉ nhớ lúc đó mà nhớ cả đời.

Hàn Duy bình tĩnh đẩy gọng kính viền vàng trên mũi, cười nhẹ, trả lời: “Xin chào, tôi là Hàn Duy. Mong được chiếu cố.”

Nụ cười trên mặt Phương Tử Nhạc càng tươi hơn, cậu không nghĩ tới – gặp được người bạn cùng phòng đầu tiên lại là một người ấm ấp ôn nhu, vừa nhìn là đã biết rất dễ ở chung.

Thế nhưng Phương Tử Nhạc đã sai hoàn toàn, ôn nhu nhã nhặn, lễ phép ngoan hiền chỉ là biểu hiện giả dối mà Hàn Duy biểu lộ ra ngoài, nội tâm anh cực kỳ lãnh đạm, trên người luôn có một tầng xa cách nhàn nhạt.

Hàn Duy không biết mình yêu Phương Tử Nhạc từ lúc nào, chờ khi anh xác định được, thì nụ cười của Phương Tử Nhạc đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh, tình yêu trong lòng như hóa thành tảng đá cứng rắn nhất, không lung lay, không vỡ, không mòn.

Hàn Duy biết Phương Tử Nhạc không phải gay, bởi đối phương từng nói mình đang yêu thầm cô gíao thực tập trẻ đẹp. Sức chiếm hữu của Hàn Duy rất mạnh, anh quyết định không cho con mồi thoát khỏi lòng bàn tay của mình, anh hận không thể trực tiếp chiếm giữ lấy Phương Tử Nhạc.

Thế nhưng Hàn Duy là thích Phương Tử Nhạc thật lòng, anh phát hiện mình không đành lòng ra tay, vì thế anh vẫn cứ lưỡng lự thật lâu, sau đó anh quyết định tạm buông tha cho bức thiết cùng khát vọng trong lòng, con đường đồng tính này, Hàn Duy anh không sợ đi trên đó, nhưng không có nghĩa là Phương Tử Nhạc có thể bỏ qua tất cả, cam nguyện cùng anh đi bên nhau.

Không thể biểu lộ, Hàn Duy liền biến đổi cuộc sống ở chung với Phương Tử Nhạc, anh nói sạo anh bị lạnh, muốn Phương Tử Nhạc ngủ cùng giường với mình. Hiền lành thật thà của Phương Tử Nhạc bị Hàn Duy lợi dụng, cậu không chút nào hoài nghi động cơ bất chính của Hàn Duy.

Hàn Duy cho rằng dụng tâm của mình không hề có sơ hở, thế nhưng không nghĩ tới lại bị Cố Thanh nhìn thấu, điều này khiến cho Hàn Duy lo lắng một trận. Tính cách Cố Thanh âm trầm cổ quái, nếu như cậu ta muốn lan truyền tin tức, bản thân anh thật ra không có gì phải sợ, nhưng anh chỉ sợ tổn thương đến Phương Tử Nhạc, và cậu sẽ vì thế mà rời xa anh.

Lo lắng của Hàn Duy không thành sự thật, Cố Thanh đột nhiên thay đổi tính tình, trí nhớ cũng biến mất toàn bộ, như vậy xem ra, vận khí của Hàn Duy cũng không tệ.

Tâm tư của Hàn Duy đối với Phương Tử Nhạc vẫn được bảo mật cho đến gần cuối năm hai, vốn anh dự định sẽ dấu diếm cả đời, thế nhưng một cuộc điện thoại gọi tới đã đánh nát kế hoạch ban đầu.

Cuộc điện thoại này là do mẹ của Phương Tử Nhạc gọi tới, nói về vấn đề xem mắt. Cha mẹ Phương Tử Nhạc đều là nông dân ở vùng núi, con trai thi đậu đại học ở thành phố nên rất có tiếng ở quanh vùng, không ít người liền động tâm tư, muốn gả con gái cho người có học thức, có bản lãnh.

Khi đó Phương Tử Nhạc cũng sắp 20, ở nông thôn, tuổi này không thể tính nhỏ, mẹ Phương Tử Nhạc thấy có vài cô gái có điều kiện tốt, liền động tâm tư, bảo con trai út nghỉ hè thì nhanh về nhà.

Phương Tử Nhạc còn đang đi học, nên trong lòng rất bất mãn chuyện xem mắt này, thế nhưng cậu từ nhỏ đã hiếu thuận, không dám cãi lời cha mẹ, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, nghĩ chờ về nhà rồi sẽ nói chuyện tỉ mỉ với cha mẹ sau.

Phương Tử Nhạc là dự định như vậy, thế nhưng Hàn Duy ở ngoài cửa nghe được, thì không hề nghĩ như vậy, anh biết Phương Tử Nhạc sẽ không kết hôn vội, nhưng yêu đương đính hôn cũng chẳng khác là mấy.

Trong lòng Hàn Duy luống cuống, nóng nảy, bực dọc. Cuộc thi vừa kết thúc, anh liền tìm cớ muốn cùng Phương Tử Nhạc về quê của cậu. Phương Tử Nhạc là người rất ít cự tuyệt, liền đồng ý, hơn nữa cậu còn rất vui vì bạn học nguyện ý tới nhà cậu làm khách.

Khí chất cùng bề ngoài của Hàn Duy rất xuất chúng, vừa nhìn là đã biết người có tiền có tri thức, ba mẹ Phương Tử Nhạc rất vui mừng khi con trai có người bạn tốt như vậy, tất nhiên liền đem hết cấp bậc lễ nghĩa cùng những thứ tốt nhất đón tiếp Hàn Duy.

Thông qua chuyện Phương Tử Nhạc xem mắt, lúc này đây, Hàn Duy cuối cùng đã rõ ràng – anh không thể chờ đợi được nữa, càng không thể chấp nhận Phương Tử Nhạc kết hôn với người phụ nữ khác, anh thừa nhận anh ích kỷ, đối với Phương Tử Nhạc cũng không công bằng, thế nhưng muốn anh buông tay, lại là điều không thể.

Hàn Duy quyết tâm ngã bài với Phương Tử Nhạc, đời này của Phương Tử Nhạc chỉ có thể là của Hàn Duy anh.

Chính vì xuất phát từ ý nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Duy cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ Phương Tử Nhạc, đối với ‘cha mẹ vợ’ tương lai, anh nghĩ muốn bồi thường, liền suy nghĩ biện pháp lấy lòng bọn họ. Hàn Duy là người khéo mồm khéo miệng biết cách ăn nói, xác thực rất có tác dụng lúc nguy cấp.

Kế hoạch xem mắt của Phương Tử Nhạc cũng không vì trong nhà có thêm một người khách mà hủy bỏ, điều đó khiến cho Hàn Duy ngủ thẳng đến trưa tức giận đến muốn nổi điên.

Vội vàng rửa mặt chải đầu, Hàn Duy mang theo balô đi đến tiệm cơm trong trấn.

Khi Hàn Duy chạy tới, Phương Tử Nhạc đang ăn, đầu cúi thấp đến muốn vùi luôn vào trong chén. Hàn Duy nhìn ra được, biểu tình trên mặt Phương Tử Nhạc rất lãnh đạm, tựa hồ khá bất mãn vì bị bắt đi xem mắt.

Hàn Duy thở phào một hơi, trong lòng không khỏi vui mừng, biểu tình hung ác trên mặt cũng tiêu tán không ít, anh đi thẳng tới bàn ăn, ho khan hai tiếng.

Phương Tử Nhạc hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không hề phát giác, nhưng mẹ Phương ngồi bên cạnh lại thấy rõ Hàn Duy, trong mắt bà hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục trấn định, cười nói mời Hàn Duy ngồi xuống, lại kêu bồi bàn mang thêm chén đũa ra.

Mẹ Phương nghĩ – nếu đối phương biết con trai nhà mình ở trong thành phố quen được không ít bạn bè có bản lĩnh, thì cửa hôn nhân này nhất định sẽ thành công. Chỉ là tính toán này của mẹ Phương đã hoàn toàn sai lầm.

Tuy cô gái xem mắt này chỉ là y tá, nhưng thắng ở điều kiện, cha là ông chủ nổi danh trong thị trấn, tương đối có tiền của.

Trong lòng mỗi cô gái đều có một giấc mộng bạch mã hoàng tử, cô gái xem mắt cũng như thế, mặc dù Phương Tử Nhạc đang học đại học, nhưng gia thế bình thường, tuy tướng mạo không xấu, nhưng thực sự không phải là loại hình mà cô ta yêu thích. Thẳng đến khi thấy được Hàn Duy, cô gái cảm thấy trước mắt mình sáng ngời.

Cô gái nghiêng đầu nhỏ giọng nói vài câu với mẹ mình, người phụ nữ trung niên len lén nhìn Hàn Duy, vừa lòng gật đầu.

Kết quả, cuộc xem mắt này tự nhiên là không thành công. Hai mẹ con cô gái muốn phương thức liên hệ của Hàn Duy, lại bị cự tuyệt, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Buổi tối, Hàn Duy lôi kéo Phương Tử Nhạc đến rừng trúc sau núi, nói là có chuyện quan trọng cần nói. Phương Tử Nhạc tưởng Hàn Duy muốn xin lỗi chuyện ban sáng, liền đi theo.

“Phương Tử Nhạc, cậu hãy nghe cho kỹ, lời này, ngày hôm nay mình chỉ nói một lần.”

Nghiêm túc cùng trịnh trọng trong mắt Hằn Duy là trước nay chưa từng có, Phương Tử Nhạc không khỏi đứng thẳng người, giảm nhẹ hô hấp, tập trung lắng nghe.

“Phương Tử Nhạc, mình thích cậu, cậu nguyện ý quen mình chứ?”

Sét đánh ngang trời! Hàn Duy thích chính?

Đầu óc Phương Tử Nhạc hiện lên muôn ngàn lời nói, thế nhưng toàn bộ tới bên miệng lại đều bị mắc kẹt lại, cậu chỉ có thể há miệng ngậm miệng há miệng.

Hàn Duy muốn cho Phương Tử Nhạc có cơ hội trả lời, nhưng chỉ thấy vẻ mặt đối phương dại ra, tựa như thấy quỷ vậy.

Hàn Duy quyết không chờ đợi nữa, anh ôm lấy gương mặt Phương Tử Nhạc, trực tiếp hôn lên đôi môi mềm mại mà mình đã khát vọng từ lâu.

Tình yêu là ngọt ngào, môi Phương Tử Nhạc mềm mềm, mang theo vị ngọt của kẹo.

Buổi tối đêm đó, bầu trời đầy sao sáng, nước suối chậm rãi chảy xuôi, cũng là lần đầu tiên Phương Tử Nhạc giao mình cho Hàn Duy.

Phương Tử Nhạc cho rằng mình sẽ nổi giận khi nghe Hàn Duy thổ lộ, chán ghét Hàn Duy hôn môi, chán ghét Hàn Duy xâm nhập …

Nhưng không có!

Ngay cả Phương Tử Nhạc cũng không hiểu, sao chỉ trong nháy mắt mà mình đã tiếp nhận tình yêu của Hàn Duy; thế nhưng Phương Tử Nhạc biết – đây là thuận theo bản năng chân thực nhất trong lòng cậu.

Như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Phiên Ngoại: Tình Yêu Mê Hoặc

Lâm Tân là con lai, tướng mạo tinh xảo xinh đẹp, được rất nhiều cô gái theo đuổi, mặc dù không khoa trương tới 1000 100, nhưng hơn 10 là dư có.

Chỉ tiếc là hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Lâm Tân đính thị là một gay thuần khiết, anh yêu đàn ông.

Trước khi gặp Ngô Hạo, Lâm Tân là 1, với thế lực cùng tự tôn của anh, người có thể khiến cho anh cam tâm thuần phục dưới thân cũng chỉ có Ngô Hạo.

Con đường đuổi theo chồng của Lâm Tân không được thoải mái, đầy nhấp nhô chông gai, chỉ vì anh yêu một người được cho là thẳng nam.

Lần đầu tiên cùng Ngô Hạo gặp nhau là ở sân bóng rỗ, Lâm Tân là huấn luyện viên bóng rỗ tại trường Ngô Hạo học.

Ở giữa một đám người ngoại quốc cao lớn, Ngô Hạo với thân cao 1m9 cũng chẳng chiếm được ưu thế gì, nhưng trên sân bóng hắn vô thức toát ra khí phách cùng ngoan độc khiến Lâm Tân khắc sâu ấn tượng.

Ngay tại thời gian Lâm Tân bắt đầu tiếp xúc với Ngô Hạo, cũng đại khái là thời gian anh bắt đầu yêu thương Ngô Hạo.

Còn đối phương, Lâm Tân không rõ.

Lâm Tân chỉ biết là – Ngô Hạo không thích gần gũi với mình. Lâm Tân cho rằng đây là phản ứng bản năng của một thẳng nam, nhưng khi anh gặp được người đàn ông gọi là ‘Cố Thanh’, mới biết mình đã sai.

Lâm Tân biết về Cố Thanh là khi Ngô Hạo gọi điện thoại, chỉ có lúc đó khẩu khí của Ngô Hạo mới không còn lạnh lùng cứng rắn, mà mang theo vị đạo trêu chọc lưu manh, nhưng cũng đầy ôn nhu, trực giác nói cho anh biết – Cố Thanh ở trong lòng Ngô Hạo có địa vị rất đặc biệt, chỉ là đương sự tựa hồ không hay biết.

Từ lúc đó, Lâm Tân mới bắt đầu hiểu rõ cái gì gọi là ghen, hơn nữa tư vị cũng chẳng ra làm sao.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thanh, là ở công viên trò chơi.

Đó là một người đàn ông đẹp trai, trên người lưu chuyển sự an tĩnh nhàn nhạt cùng không màng danh lợi, xác thực là có tư chất hấp dẫn Ngô Hạo.

Lúc này, Lâm Tân thật sự cảm tạ trời đất, Cố Thanh đã kết hôn, nếu không, anh thực sự không đủ tự tin là mình có thể thắng đối phương.

Lâm Tân cũng không phải là người ngồi chờ sung rụng, anh thậm chí còn là người rất nóng nảy, sau hơn nửa năm nói bóng nói gió, anh quyết định không nên ủy khuất mình.

Nương theo men rượu, Lâm Tân đem lần đầu tiên của hậu đình giao cho Ngô Hạo say rượu.

.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn huấn luyện viên đầy người xanh tím nằm bên người, Ngô Hạo như rơi vào trong mộng.

Ý thức thanh tỉnh nói cho Ngô Hạo biết – hắn nên rời khỏi gian phòng tràn ngập vị đạo tình dục này trước khi nam nhân bên cạnh tỉnh lại, nhưng hành động đã chậm nửa nhịp.

Ngô Hạo nhìn nam nhân bên cạnh, đi đứng như bị xiềng xích, liền không thể động đậy.

Một khắc đó, Ngô Hạo nghĩ mình bị trúng tà.

Nhất định là trúng tà, Ngô Hạo 100% khẳng định, nếu không phải, sao sau khi nam nhân tỉnh lại, hắn lại bị cặp mắt màu vàng sáng bóng cùng toàn thân ngập tràn khí tức tình dục của đối phương mê hoặc, hạ thân của hắn kìm lòng không đậu mà dựng thẳng lên, hơn nữa hắn lại ở trong tình trạng tỉnh táo mà mạnh mẽ xỏ xuyên nam nhân một lần nữa.

Ngô Hạo bắt đầu tránh Lâm Tân, nhớ tới buổi sáng đầy *** mỹ cùng buổi đêm đầy điên cuồng kia, Ngô Hạo thật hận không thể đập cho chính mình vài búa.

Bề ngoài Ngô Hạo rất dễ bị hiểu lầm là người trăng hoa đa tình, nhưng trên thực tế, Ngô Hạo là một nam nhân cực kỳ truyền thống, hắn vẫn giữ nguyên tắc – không kết hôn không lên giường. Nếu như lần trước, say rượu phát sinh ngoài ý muốn với một bạn gái nào đó, Ngô Hạo nhất định sẽ chịu trách nhiệm, nhưng nếu là đàn ông, đương nhiên là tránh né không cần bàn cải, không phải hắn xấu xa, mà là vô luận thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng sẽ có một ngày hắn lại chịu trách nhiệm với một người đàn ông.

Lâm Tân chậm rãi thưởng thức chất lỏng màu đỏ trong ly rượu chân dài, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt.

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đó là cảm giác trong lòng Ngô Hạo.

Quan hệ giữa Ngô Hạo và Lâm Tân vẫn cứ bảo trì như thế cho đến tận ngày hắn về nước. Nhưng Ngô Hạo thật không ngờ – Lâm Tân lại từ chức, cùng về nước với hắn.

Cùng đối phương về nước, Ngô Hạo chưa có đến tư vị thế nào, chỉ là trong lòng cũng không phải không thể tiếp nhận.

Ngày về nước, tại sân bay, thấy Cố Thanh bao bọc như một đoàn bánh chưng đi đến đón mình, trong lòng Ngô Hạo trở nên mềm mại. Tựa hồ Cố Thanh ở trong lòng hắn rất đặc biệt. Ngô Hạo không xác định được, hắn chỉ làm theo bản năng của mình.

Bề ngoài Lâm Tân nhìn rất phong lưu, thế nhưng trên sàn bóng rỗ, lại là huấn luyện viên cực kỳ xuất sắc, bởi vậy rất thuận lợi trúng tuyển vào đại học Q.

Ngô Hạo nhìn KTX bốn bề vắng vẻ, cuối cùng tiếp nhận lời đề nghị của Lâm Tân, vào ở trong KTX dành cho giáo viên của Lâm Tâm

Đối với chính mình dễ dàng đồng ý với ý kiến ‘ở chung’, ngay cả bản thân Ngô Hạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không thể giải thích được, nhưng vào một khắc đó, hắn xác thực mình không hề có bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào.

Bắt đầu ở chung, là một câu chuyện mới tinh khác.

~Hoàn Phiên Ngoại~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện