Phương Tử Nhạc xấu hổ ngại ngùng, Cố Thanh biết, vì không muốn đối phương cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên, Cố Thanh quyết định giả vờ như cái gì cũng không biết, chỉ là trong lòng có chút mâu thuẫn, dù sao Phương Tử Nhạc là người bạn đầu tiên sau khi cậu sống lại đã quen biết, che giấu chuyện tình cảm, có bí mật giấu mình, điều này làm cho Cố Thanh cảm thấy hơi mất mác, nhưng cậu chẳng phải cũng giấu đối phương đó sao, tình yêu đồng tính quả thật là chuyện khó mở miệng nhất không phải ư? Cố Thanh suy nghĩ, nếu như tương lai đến mình phải đối mặt công khai tính hướng thì, cậu sẽ có dũng khí như vậy sao? Tần Lực Dương sẽ nghĩ như thế nào? Lắc đầu, Cố Thanh quyết định không muốn lo sợ không đâu, để thanh xuân ngắn ngủi phải chôn vùi trong đau khổ, bất giác thở dài 1 hơi, cậu biết, con người phải học cách thỏa mãn, không được cưỡng cầu, nhớ kỹ những thứ tốt đẹp. Thật sự thì, Cố Thanh cũng chỉ là một người đơn thuần thẳng thắn, cậu mong muốn vui sướng tự tại, sống không hổ thẹn, làm cho người nhà và bạn bè hạnh phúc.

Kiểm kê quần áo trong tủ, còn 5 cái chưa bán được, Cố Thanh nghĩ có nên đi dán quảng cáo ở hành lang ký túc xá không, bán trực tiếp sẽ nhanh hơn.

“Cố Thanh, buổi trưa có rảnh không, cùng nhau đi ăn nha?”

Cố Thanh quay lại, liền mỉm cười gật đầu, từ khi làm việc ở Tần gia, cậu đã lâu chưa đi ăn cùng Phương Tử Nhạc.

Ngạc nhiên là, Phương Tử Nhạc lại muốn nói cho Cố Thanh biết về chuyện cậu ta và Hàn Duy. Cố Thanh rất vui, có thể được bạn bè tin tưởng, loại cảm giác này rất kỳ diệu và hạnh phúc. Cố Thanh dự định làm 1 người nghe trung thực, im lặng nghe Phương Tử Nhạc kể lại.

Chỉ là Cố Thanh không ngờ, mai mối của Hàn Duy và Phương Tử Nhạc lại là 1 sự hiểu lầm. Nhưng, đối với sự miêu tả của Phương Tử Nhạc về Hàn Duy khi ghen đã làm vài việc điên cuồng, Cố Thanh rất hiếu kỳ, mang theo một chút tìm tòi, muốn điều tra …. tính cách khác của bạn cùng phòng, dù sao trong mắt mọi người, Hàn Duy trước giờ đều sắm vai mặt lạnh nghiêm túc, ít nói ít cười.

Cố Thanh nhận thấy, từ đầu đến cuối, khóe miệng Phương Tử Nhạc đều cong lên, hai đồng tiền bên má thỉnh thoảng lại sâu xuống, nhìn ra tâm tình rất hài lòng sung sướng. Cố Thanh cuối cùng cũng yên tâm, xem ra tình cảm này không phải 1 mình Hàn Duy đơn phương cường thế bức bách, mà là cam tâm tình nguyện rơi vào tay giặc. Cố Thanh đột nhiên nghĩ tới Tần Lực Dương, cậu vì hắn mà rơi vào tay giặc, vậy còn hắn, là bởi vì Trầm Thanh sau khi trọng sinh mà cam tâm trầm luân, hay vì quá khứ ngày xưa?

Nhớ tới quá khứ mà mình không có mặt, trong lòng Cố Thanh hơi đau đớn, nhíu mi.

Với kinh nghiệm sống phong phú, đã nếm qua nhân tình ấm lạnh, khác với Cố Thanh, Phương Tử Nhạc từ nhỏ đã sống ở 1 thị trấn xa xôi, người dân thuần phác, cá tính đơn thuần giản dị, tuy rằng bởi vì xuất thân nông thôn bị người khác trêu chọc thỉnh thoảng cảm thấy tự ti, nhưng cậu ta vẫn tích cực lạc quan. Phương Tử Nhạc thật sự xem Cố Thanh như bạn bè, từ đầu đến cuối chưa từng dự định giấu diếm cậu, cậu ta chỉ thuần túy muốn cùng bạn tốt nhất chia xẻ tình yêu và hạnh phúc, vài ngày trước đó không có cơ hội thích hợp, cho nên mới tìm ngày hôm nay. Nhưng Phương Tử Nhạc không ngờ, hôm nay mình thẳng thắn, lại nhìn thấy bạn mình cau mày, vẻ mặt khó chịu, trong lòng nhói lên.

“Cố Thanh, có phải cậu cảm thấy tôi và Hàn Duy cùng một chỗ rất kỳ quái không?”

Cố Thanh nhanh chóng ngẩng đầu, thấy sự bi thương khó nén trên mặt Phương Tử Nhạc, mới phát giác mình bởi vì không khống chế được hại đối phương hiểu lầm mà bị tổn thương, trong lòng hung hăng tự mắng.

“Không, không kỳ quái. Tôi và cậu giống nhau.”

“Cái gì?”

Phương Tử Nhạc trợn tròn mắt, không rõ ý của Cố Thanh.

“Tôi…” Lòng bàn tay đổ mồ hôi, cổ họng khô khốc, Cố Thanh khẩn trương xoa xoa tay, giờ khắc này, Cố Thanh thừa nhận mình không có sự dũng cảm và chân thành như Phương Tử Nhạc, “Tử Nhạc, tôi cũng thích đàn ông.”

Đã nói ra rồi, không cần giấu diếm, Cố Thanh thoải mái mà thở hắt ra, trong lòng nhẹ nhõm. Thì ra, tình yêu mà bị giấu diếm thì mãi mãi chỉ như lớp kính thủy tinh, chứ không thể nào trở thành bầu trời trong xanh với mây trắng.

Người có bí mật trong lòng, khi nói ra được, cứ như vậy, mọi thứ đều được thuận lợi. Phương Tử Nhạc là 1 người bạn đáng để qúy trọng và tin cậy, ngoại trừ linh hồn trọng sinh, về phần những thứ khác, Cố Thanh chọn nói thẳng ra, bao gồm cả chuyện mà cậu cố gắng giấu diếm và quên lãng. Bây giờ mới biết, cậu cần sự thoải mái và khuyên bảo, cậu cũng không kiên cường như mình tưởng.

“Cố Thanh, cậu muốn tôi nói thật không?” Phương Tử Nhạc chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi nghĩ anh ta yêu cậu! Cậu và anh ta, tuy rằng… Nhưng đây đã là quá khứ, không nên để nó trở thành dây trói cậu, vụ tai nạn kia đã cắt đứt quá khứ của cậu và anh ta. Cậu của bây giờ, đã khác với trước đây, anh ta theo đuổi cậu 1 lần nữa, là bởi vì anh ta yêu cậu của hiện tại. Điểm này, cậu không nên phủ nhận và hoài nghi.”

Vụ tai nạn xe cộ đó thực sự đã cắt đứt tất cả quá khứ sao?

Hồi tưởng lại thời gian đã qua, là những ký ức ngọt ngào chỉ thuộc về cậu và hắn, tất cả hoang mang và nghi ngờ hẳn là có thể dễ dàng giải quyết, cậu nên tin vào chính mình, tin vào hắn, cũng tin và tình yêu của hắn!

Cố Thanh cảm thấy trong lòng chưa bao giờ thoải mái vui vẻ như vậy!

Tần Lực Dương đi công tác đã được một tuần, Cố Thanh lần đầu tiên biết tư vị của nhớ nhung, mỗi ngày cố định một lần điện thoại đã trở thành cách giải tỏa tương tư duy nhất của hai người.

Nghĩ thông suốt, trong lòng thoải mái, Cố Thanh hiện tại thầm nghĩ hảo hảo trải nghiệm tình yêu một lần.

Nhưng không ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy!

Buổi chiều hôm đó, cổng lớn đại học Q, Cố Thanh lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Tần Lực Dương, một phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi có gương mặt xuất sắc và khí chất ưu nhã, không như Cố Thanh tưởng tượng về 1 người người phụ nữ trang điểm đậm, cả người đối phương đều có khí chất tự nhiên và quý phái, đây là bẩm sinh.

Ngồi trong quán cà phê gần trường, Cố Thanh cuối đầu, cảm nhận đường nhìn từ phía đối diện, có chút khẩn trương cầm ly nước, không muốn sợ hãi và hoang mang, cậu cần mượn mùi trà xanh thơm ngát ấm áp để giúp mình bình tĩnh. Cố Thanh mơ hồ đoán được mục đích tìm cậu của bà, là tới khởi binh vấn tội, vừa đấm vừa xoa, khuyên bảo, uy hiếp, bức bách cậu rời khỏi Tần Lực Dương. Cũng không thể trách cậu lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vì nếu gặp được người mẹ biết con trai mình bị đàn ông dụ dỗ, mà bà còn là người có tiền có thế, thì đều sẽ nghĩ như vậy.

Tô Mẫn nhấp 1 ngụm cà phê, so với trước đây khi uống, thì mùi vị kém hơn nhiều, nhưng không đến mức khó có thể nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn thanh niên ngồi đối diện đang cúi đầu ôm ly thủy tinh, tâm tình lại rất bình tĩnh, không muốn trách cứ, không đành lòng quát mắng, trái lại mang theo một chút chế nhạo muốn xem náo nhiệt. Bà đã biết vì sao con mình nghìn chọn vạn chọn cũng không đồng ý, lại chọn thanh niên vô cùng thanh tú, sạch sẽ như chén trà xanh nhẹ nhàng tinh khiết trước mắt, đôi mắt tinh tường của Tô Mẫn tuyệt đối không nhìn lầm. Nếu Cố Thanh là nữ, Tô Mẫn nghĩ bà sẽ rất tán thành 1 người đơn thuần thiện lương như vậy trở thành con dâu Tần gia, chỉ tiếc cậu là nam. Xã hội hiện đại, quan niệm tuy rằng đã thoáng hơn, nhưng đồng tính luyến ái vẫn bị người ta lên án chế nhạo, nhất là với 1 đất nước tuy phát triển mạnh về kinh tế nhưng tư tưởng lại cổ hủ như nước nhà.

Nghĩ như vậy, Tô Mẫn cảm thấy hôm nay muốn khuyên cậu thanh niên này rời đi thì bản thân cũng không hổ thẹn, bà cũng chỉ là một người mẹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện