Lương Bạch Ngọc bị đưa lên thuyền, không ai trói anh, cũng không có ai trông coi.
Một con ma bệnh không có sức uy hiếp.
Trên boong thuyền, người lái đang hút thuốc rồi tiện tay gạt tàn thuốc xuống sông, thân thuyền bỗng dưng chao đảo, người lái thuyền kịp thời vịn vào hàng rào: "Mẹ nó, ngồi thuyền đừng có làm loạn!"
Chiếc thuyền này nhỏ hơn cái thuyền chở hàng kia rất nhiều, vì thế còn dễ ẩn núp hơn, cứ như là một bóng ma phá nát đám lau sậy bên bờ sông.
Dưới ánh đèn dầu lắc lư trong khoang thuyền, Lương Bạch Ngọc nằm trên cái giường dây thép, bác sĩ Hoàng từ đầu năm tới giờ chưa về thôn đang khám cho anh.
Trên người bác sĩ Hoàng nặc mùi thuốc lá, dưới lớp áo trường sam vẫn còn đọng lại hơi ấm của du͙ƈ vọиɠ thô tục nhất của con người.
Một giọng nói khàn đặc khó nghe phát ra từ sau lưng ông, "Sao rồi?"
Cho tới khi người phía sau ném hai quả óc chó trên tay xuống bàn thì ông mới mở miệng: "Phổi không khỏe."
"Có vậy thôi sao?"
Trước những nghi ngờ, bác sĩ Hoàng không có chút e dè: "Ông chủ Triệu, y thuật của tôi có hạn, cậu có thể chờ thuyền cập bến rồi đưa cậu ta vào bệnh viện khám."
"Chú đã cứu mạng tôi, tôi tin vào chú." Triệu Văn Kiêu bắt tréo chân, "Năm ngoái cậu ta ho ra máu, ho khan trong một thời gian dài như vậy thì có thể sống sao?"
Bác sĩ Hoàng đáp: "Sống chết có số, tôi chỉ là bác sĩ chứ không phải thượng đế, không có cách đưa ra câu trả lời tuyệt đối..."
Triệu Văn Kiêu không nhịn được ngắt lời: "Tôi hỏi chú, có phải là cậu ta sắp chết rồi hay không?"
"Không phải." Bác sĩ Hoàng thấy hàng mi của người trên giường đang khẽ lay động, ông mở to mắt điều chỉnh biểu tình, chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau với đối phương bằng một sự thản nhiên thanh cao, bình thản đối với sinh mạng đang đứng bên bờ vực kết thúc, nhưng mà những chuyện ông nghĩ đều không xảy ra.
Tất cả chỉ là màn kịch trong đầu ông.
"Vậy thì cũng không cần phải phí sức nữa." Triệu Văn Kiêu nói, "Trong hòm thuốc của chú có thuốc nào cho cậu ta uống thì đút cho cậu ta đi, nhìn cái dáng vẻ đó xúi quẩy lắm."
Thầy thuốc như mẹ hiền, bác sĩ Hoàng bóp cằm Lương Bạch Ngọc để cho anh há miệng, đổ một lọ thuốc không liên quan tới triệu chứng vào.
Một luồng pheromone đắng nghét bò tới lưng ông, hai chân bác sĩ Hoàng mềm nhũn, nghe Alpha hỏi: "Tuyến thể cậu ta bị gì vậy?"
"Dị ứng." Ông vuốt khuôn mặt đỏ bừng của mình rồi lui qua một bên ném chai thuốc rỗng đi.
Triệu Văn Kiêu nhìn xuống Lương Bạch Ngọc yếu ớt gầy gò như một trang giấy, con mắt của gã bị thương nghiêm trọng vào đêm 29 đó, không những chột, mà còn để lại một vết sẹo xấu xí.
Hết thảy những thứ này đều là do Trần Phong ban tặng.
Trần Phong là con chó hoang cấu kết với tiện nhân Lương Bạch Ngọc.
Cơ mặt Triệu Văn Kiêu co rút, gã khom người xoa lên mái tóc dài của Lương Bạch Ngọc, động tác trên tay rất dịu dàng nhưng trong mắt không có một chút tình cảm nào: "Có thuốc nào sử dụng được không?"
"Không mang."
Triệu Văn Kiêu nhìn tuyến thể mưng mủ của Lương Bạch Ngọc, không hề xót xa, "Đã như thế này rồi mà còn đùa giỡn, ngắm trăng với người khác bên bờ sông, vậy thì chắc thiếu thuốc cũng không chết được đâu."
Cuối cùng vẫy tay, "Chú ra ngoài đi."
Bác sĩ Hoàng ngừng một lát: "Tôi nghĩ rằng nếu tôi ở đây thì sẽ tốt hơn, lỡ đâu có việc gì bất ngờ thì tôi cũng có thể..."
"Đi ra ngoài." Triệu Văn Kiêu không nhìn ông.
Bác sĩ Hoàng bị pheromone lạnh như băng ép cho thở không thông, các vết đỏ nông, sâu đủ kiểu ở trên tuyến thể sau gáy run rẩy, cả người ông phát run vội vàng đi ra ngoài, lúc đi bóng lưng vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Một Omega hơn bốn mươi tuổi có ngoại hình bình thường, đối với một Alpha đẳng cấp cao giàu có đang ở độ tuổi tráng dương mà nói, thì ông chỉ là món đồ chơi để gϊếŧ thời gian mà thôi, ký hiệu tạm thời chỉ là bố thí, chứ nói chi là thành kết tạo thành ký hiệu vĩnh viễn.
Biết rõ bản thân mình còn không bằng cả nhân viên cấp thấp trong nhà chứa, nhưng cũng không chịu đi, đơn phương tình nguyện.
Trên đời này có hàng vạn hàng trăm người, có sự lựa chọn riêng, có lối sống riêng.
.
Trong khoang thuyền yên tĩnh trở lại.
Triệu Văn Kiêu ngồi lại chỗ cũ, nửa người gã đều bị bóng tối bao trùm, không thấy rõ vẻ mặt.
Có làn gió không biết từ đâu chui vào, ánh đèn dầu chớp nháy một cái, Triệu Văn Kiêu thông suốt xong đứng dậy vọt tới trước giường, phanh cổ áo sơ mi hoa của Lương Bạch Ngọc ra, nắm lấy cần cổ nâng người anh lên.
Cái gáy trắng như sứ bại lộ trong tầm mắt Triệu Văn Kiêu, không có dấu vết gì hết. Gã kéo áo sơ mi của Lương Bạch Ngọc ra, bả vai, xương quai xanh... cũng đều sạch sẽ.
Lệ khí trong đáy mắt Triệu Văn Kiêu lúc này mới giảm đi không ít, gã ngước lên thì thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lương Bạch Ngọc.
"Lúc trước nói 30 Tết xong chúng ta sẽ rời khỏi nơi này." Triệu Văn Kiêu khép lại cái áo sơ mi bị gã phanh rộng ra như không có chuyện gì, cười nói, "Anh tới đón em đây."
Hơi thở của Lương Bạch Ngọc rất yếu, đầu anh như đang bị một bịch nylon bọc lại, trước mắt là bóng ma vặn vẹo nhe răng toát miệng nói gì đó.
Triệu Văn Kiêu kéo anh vào trong lồng ngực, phóng ra pheromone dịu dàng: "Hơi trễ chút, mong em bỏ qua cho."
Alpha cứ như đã mất trí nhớ, quên đi những cú đấm và lời xúc phạm ở trong tuyết hồi năm ngoái, trí nhớ dừng lại trước đêm hôm đó.
Nhưng sẽ không bao giờ quên cảm giác bị đạp, bị gậy sắt đập vào người.
Hai vai ướt đẫm, còn kèm theo mùi máu, Triệu Văn Kiêu tựa như không phát hiện Lương Bạch Ngọc đang ói ra máu, giọng điệu gã thân mật: "Gần nửa năm không gặp, em nhìn em xem, gầy thành cái dạng này rồi, là do anh, anh nên về thôn đón em sớm một chút, phải để em chịu khổ rồi."
Khóe miệng Lương Bạch Ngọc đầy tia máu, giọng khàn khàn nói, "Mày thuê thợ săn..."
Một lực mạnh thô bạo đè anh xuống giường, cổ nhói lên, Triệu Văn Kiêu cắn chặt miếng thịt không tha, thấy máu chảy ra còn cắn thêm vài cái, nở nụ cười lạnh lẽo: "Con chó kia sống không nổi đâu."
"Nghe chưa." Triệu Văn Kiêu nắm hai tay Lương Bạch Ngọc đưa lên đỉnh đầu, gằn từng chữ, "Tụi mình chưa tới huyện thì nó đã tắt thở rồi."
Lương Bạch Ngọc nghe xong, chỉ "Ồ" một tiếng.
Triệu Văn Kiêu nhìn chằm chằm Lương Bạch Ngọc mấy giây, ngồi dậy đốt điếu thuốc, một tay khác vuốt lên khóe mắt ẩm ướt của Lương Bạch Ngọc, muốn chặn lại giọt nước mắt nóng hổi kia, liếm sạch.
Một giọt lệ của Lương Bạch Ngọc gã cũng không muốn nhường cho người khác.
"Đồ điếm." Triệu Văn Kiêu thở vào tai Lương Bạch Ngọc.
Lương Bạch Ngọc cười yếu ớt.
Triệu Văn Kiêu ngẩn người một lúc, điếu thuốc đang cháy trên tay chạm vào mái tóc Lương Bạch Ngọc, cũng trong lúc nó, gã hôn lên một cách thô bạo.
.
Đêm nay có quá nhiều chuyện xấu, có tự nhiên, cũng có nhân tạo.
Băng nhóm trộm cây chẳng những là người vùng khác, mà bọn họ còn đêm theo vũ khí, vóc dáng cao to không dễ chọc, các thôn dân xông lên cũng không có ích gì, bọn họ chỉ có thể đứng bên bờ sông trơ mắt nhìn thuyền chở cây đi, chửi bới một trận rồi trở về núi dập lửa.
Tốc độ xách nước còn kém xa tốc độ của ngọn lửa, cho dù sức người, nhưng một mảnh núi lớn vẫn bị thiêu rụi.
Lửa chưa tắt thì vẫn phải tiếp tục xách nước.
Trong lúc bọn họ kiệt sức thì không ai biết rằng trên sông có hai chiếc thuyền, một chiếc ở phía trên vừa diễn ra một trận hành hạ đẫm máu.
Triệu Văn Kiêu lấy gậy tre đánh lên người Lương Bạch Ngọc, đầu lưỡi gã bị cắn, máu không cầm được chảy ra ngoài, đôi mắt gã ánh lên vẻ hung tợn vì tình cảm của gã bị đem ra đùa cợt, chuyện đó trở thành một cái rào cản trong cuộc đời của hắn.
Lương Bạch Ngọc nhắm hai mắt lại không phát ra một tiếng cầu xin tha thứ, chỉ có cơ thể run lên theo sinh lý khi bị gậy tre đánh vào, ngoài ra chẳng có phản ứng gì khác.
Bên ngoài khoang thuyền bắt đầu ồn ào, toàn là khẩu âm từ vùng khác.
"Ông chủ Triệu đâu rồi?"
"Ở bên trong."
"Vô đó lâu chưa, sao còn chưa ra nữa?"
"Ngủ một giấc mà làm như nhanh lắm á."
"Mùi thuốc lá nồng phết, ông chủ Triệu còn đang kịch liệt lắm, người nọ chắc không chết đâu, cái tên Beta đó thở thôi cũng khó khăn rồi."
"Ai biết được, mà y trông đẹp phết, tóc tai cũng mướt ghê, cứ như là thần tiên giáng trần vậy."
Hai người đàn ông thô tục đứng bên ngoài áp tai vào nghe lén, nhưng chỉ có thể nghe được tiếng sóng đánh vào mạn thuyền, bọn họ tiếc nuối chép miệng một cái rồi quay về chỗ.
Một lát sau, người kia đưa cho người nọ điếu thuốc lá, bực bội nói, "Mẹ nó, mới cưa được có mấy cây, vẫn chưa đủ nữa."
"Lần sau lại tiếp tục."
"Người ở đây đã có phòng bị rồi, sau này cũng không dễ dàng nữa đâu."
"Có cách hết, nhiêu đó cũng đủ để tụi mình ăn mấy năm rồi, nhà tân hôn vợ mày đòi cũng xây được đó thôi, mà lửa lớn hơn tao nghĩ đấy, lúc rút lui hình như tao thấy loáng thoáng có mấy người khiêng xác chết ra khỏi sơn động thì phải."
"...Ừ, tao cũng thấy, nhìn ghê vãi, bọn mình chẳng qua chỉ trộm cây đem bán thôi, cùng lắm chỉ có phóng hỏa chứ chưa từng gϊếŧ người bao giờ... Trong cái sơn thôn bé tí hin này làm gì mà có luật pháp, chết thì đào hố chôn thôi... Mà không biết đã chết bao lâu rồi... Nghe bọn họ kêu Dương gì đó..."
Lương Bạch Ngọc nằm trên giường bỗng mở mắt, nắm lấy cái gậy tre đang ở trước ngực anh.
Triệu Văn Kiêu bất ngờ không kịp đề phòng bị anh kéo về phía trước, đầu gối đập mạnh vào thành giường.
"Dương Minh..." Đôi môi đẫm máu của Lương Bạch Ngọc nỉ non, "Dương Minh..."
Triệu Văn Kiêu nhớ lại cái gì đó, biểu cảm hơi quái lạ.
Trong đầu Lương Bạch Ngọc không ngừng nghĩ đến hình ảnh khi nãy Triệu Văn Kiêu vung cây gậy tre, trực giác xông lên đỉnh đầu anh, đâm vào trong mắt anh, cả người anh đầy vết máu, hô hấp hỗn lộn bò dậy.
"Là mày..." Ánh mắt Lương Bạch Ngọc vừa trong veo vừa đục ngầu nhìn Triệu Văn Kiêu, "Là mày phải không?"
Anh lặp lại từng chữ một, một loại cảm giác khăng khăng khiến người khác sợ hãi, nhất định tìm ra câu trả lời.
Pheromone hỗn loạn trong cơ thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ lý trí Triệu Văn Kiêu, hắn cầm gậy tre đầy máu lên vung xuống: "Phải thì sao? Cái thằng đó không biết trời cao đất dày cứ khiêu khích trước mặt tao mấy lần, tao trói nó, ném vào trong sơn động để dạy dỗ nó, nhưng rồi bận bịu lo cho mày ăn Tết thật ngon nên quên mất."
Nói tới nói lui thì thực tế vẫn là cố ý gϊếŧ người.
Thiếu niên kia khi chết vẫn chưa tới hai mươi tuổi, người nhà đi tìm cậu từ sáng cho đến tối, hàng xóm họ hàng cũng đi tìm giúp, đi khắp mấy cái thôn xung quanh cũng không ngờ cậu đang ở trên núi.
Một nơi cách nhà gần như vậy.
"Chát—"
Lương Bạch Ngọc tát Triệu Văn Kiêu một cái.
Triệu Văn Kiêu bị tát cũng không nổi giận, ngược lại còn cười: "Sao vậy, tức giận à, nhân cách hiền lành tốt bụng chạy ra ngoài làm sứ giả chính nghĩa sao?"
"Em có thứ đó ư?" Triệu Văn Kiêu liếm vết máu trên mép, "Dương Thường Tân trước khi chết đã tới gặp anh, anh nghe cũng không ít chuyện đâu, nhà Lưu, nhà Trương, nhà Dương..."
Lương Bạch Ngọc không có biểu tình gì.
Triệu Văn Kiêu vuốt lọn tóc bị cháy xém bởi tàn thuốc lá ra sau tai anh, rồi ôm lấy đầu anh, trong hơi thở nồng mùi máu tanh, "Lương Bạch Ngọc, em còn ác hơn anh nhiều, anh vẫn còn thua kém em nhiều lắm, không bằng một phần ba nữa."
Lương Bạch Ngọc rũ mắt nhìn máu trên tay, mỗi một giọt đều rơi từ gậy tre.
Là máu trên người anh chảy ra.
.
Một lát sau, cửa nhỏ bên trong khoang thuyền được mở ra, hai tên cao to ngừng tán dóc, bọn họ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm chàng trai đầy máu lảo đảo lắc lư đi ra ngoài, tựa như là một con búp bê quý giá bị vỡ vậy.
Triệu Văn Kiêu ung dung sửa sang quần áo nằm xuống ghế, bây giờ đang ở trên thuyền, Lương Bạch Ngọc không thể chạy thoát, cũng không làm gì được hết, với cái tình trạng cơ thể của anh có khi là ra hành lang cũng không nổi.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không thể ngừng lo lắng, vẫn không nhịn được mà đi theo.
Thuyền đã vứt núi ra ngoài sau, trong gió vẫn còn mùi cháy.
Lương Bạch Ngọc đứng trên boong, quần áo xốc xếch rách nát, có thể thấy rõ da thịt non mơn mởn đang chảy máu đầm đìa.
Gió thổi một cái, quần áo rách rưới sẽ dính sát, lộ ra đường cong mê người.
— Anh chẳng làm gì cả, chỉ đứng yên ở đó, như một khởi nguồn của tội ác.
Có mấy tên đàn ông nhìn Beta với ánh mắt thô tục, sau đó pheromone mang tính công kích xông về bọn họ.
Không cần ai nói gì hết, bọn họ nhanh chóng rút lui.
Ông chủ đưa tiền không chọc nổi.
Triệu Văn Kiêu đuổi hết mấy người kia đi, trên boong chỉ còn lại gã và Lương Bạch Ngọc, gã sờ cái đồng hồ vàng, thở dài một hơi.
"Bạch Ngọc, dù em lừa gạt anh, hại anh, nhưng anh vẫn không nỡ bỏ em." Triệu Văn Kiêu tiến lên con đường đã được lên kế hoạch từ trước, "Đợi vào trong huyện rồi, em sinh cho anh hai đứa con nhé, chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc."
Bên chân Lương Bạch Ngọc có một vũng máu, diện tích không ngừng lan rộng, toàn thân anh cũng đã ướt đẫm.
"Tất nhiên bước đầu tiên là phải chữa hết bệnh cho em đã." Triệu Văn Kiêu quay đầu đối mặt với Lương Bạch Ngọc, nắm lấy đôi bàn tay ấy đặt lên con mắt bị thương của mình, "Anh trở thành như thế này đều là vì em, nên anh đánh em là đúng rồi, nhưng vẫn chưa đủ đâu, sau này em phải từ từ bù đắp cho anh đó."
Triệu Văn Kiêu không cần anh đáp lại, gã nói tiếp, tự mình nói, một phút trước vẫn còn lời ngon tiếng ngọt, sang phút sau đã trở thành mắng nhiếc làm nhục, lúc gã sắp hạ màn vở kịch độc thoại này thì có một đôi tay bóp lấy cổ gã, động tác vừa nhanh vừa độc.
Lương Bạch Ngọc đứng cũng không vững, còn có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào, thế mà bỗng dưng tập kích. Triệu Văn Kiêu không kịp tránh thoát để đánh trả, lập tức bị anh đẩy xuống sông.
Một tiếng thét chói tai vang lên, bác sĩ Hoàng nhảy xuống.
Dưới sông trào ra những con sóng lớn, lan dần ra bốn phía.
Lương Bạch Ngọc dùng chiêu thức lấy mạng đổi mạng siết chặt Triệu Văn Kiêu, nhấn gã chìm xuống đáy sông.
Từ đầu năm tới giờ, trong quá trình dưỡng thương Triệu Văn Kiêu đã xuống nước mấy lần, cũng học bơi được một chút, nhưng thể chất gã đã kém hơn lúc trước, hơn nữa...
Lương Bạch Ngọc muốn gã chết.
Triệu Văn Kiêu không lâu sau đã ngừng giãy giụa, Lương Bạch Ngọc buông gã ra, mặc kệ mình đang rơi vào bóng tối.
Khi ý thức Lương Bạch Ngọc sắp biến mất hoàn toàn thì có ai đó xuyên qua dòng nước, liều chết bơi về phía anh, nôn nóng, hoảng sợ hôn anh, truyền không khí cho anh rồi kéo anh lên.
Trước khi mí mắt anh nặng nề khép lại thì trong thế giới của anh bỗng xuất hiện một khung trời mờ ảo cùng với đôi mắt đỏ như máu.
Bình minh đang lên.