Đảo mắt nhìn quanh, Tam Cô vẫn chưa nói được nên lời. Tang Chi nhíu mày nhìn bộ dáng lo trước sợ sau này, nhẹ giọng hỏi, "Tam Cô, xảy ra chuyện gì rồi?"

Tam Cô không trả lời, vẫn cứ chỉ nhìn trước nhìn sau, xác định không có ai tới mới vội vàng lấy ra một bọc vải.

"Của ngươi."

"Của ta?" Tang Chi ngạc nhiên khó hiểu, "Cái gì đây?" Nàng vừa hỏi vừa nhanh chóng mở ra từng lớp vải. Mở ra, dưới lớp vải thô nàng nhìn thấy một tập ngân phiếu, mà tập ngân phiếu này nhàu nhĩ không phẳng, bên trên còn có vết đỏ loang lổ, thoạt nhìn như thể là màu máu. Lật lên, nàng nhìn thấy có một kí hiệu viết bằng mực đỏ, đường nét run rẩy. Tang Chi cau mày nhìn thứ trên tay, không thể hiểu được ngọn nguồn.

Tam Cô thấy Tang Chi im lặng, lên tiếng, "Có người truyền lời muốn ta mang tới cho ngươi, ta cũng không biết đây là thứ gì."

"Người bên ngoài? Ở ngoài cung sao?" Trăm mối khó giải, Tang Chi không hiểu. Nàng lại không quen biết ai ngoài cung. Đang lúc này lại nghĩ tới, không lẽ là người nhà của nàng? Nhưng rồi nàng lại lập tức nhớ tới khi ấy âm thầm điều tra nô tịch của Tang Chi, đã biết được gia cảnh Tang Chi không khá giả, sau khi Tang Chi vào cung cũng không còn liên hệ gì tới thân nhân. Trong nhà có hai nam hai nữ, Tang Chi là đứa con lớn nhất, cần phải cho vào cung tìm đường sống. Còn lại, trưởng nam chết bệnh, ấu nữ chết đói, chỉ còn lại một đứa con trai đã đưa vào phủ làm gia nô ngay sau khi Tang Chi nhập cung không lâu. Xuất thân Bao y, trên nô tịch viết rõ như vậy, cũng là tất cả những điều Tang Chi biết về thân thế của mình.

Bây giờ nghe Tam Cô nói vậy, Tang Chi nghĩ thầm, có lẽ nào là từ đệ đệ kia hay không? Nhưng Tam Cô liên tục xua tay, "Ta không biết, ta không biết gì hết, ngươi đừng hỏi ta."

"Là nam?"

Tam Cô bị ánh mắt của Tang Chi dồn ép, lúc này mới ghé sát tới đây, đè giọng, "Là nữ. Đã chết rồi."

"Cái gì?" Tang Chi chấn động, thảng thốt trong lòng.

"Lời nói ra nghe cũng không rõ, có lẽ là bị siết cổ." Tam Cô nhăn mặt, vẻ không đành lòng, "Vừa hôm trước tới ngày ta được xuất cung, thế là theo thường lệ hàng tháng, ta tới Bạch Vân Quán thắp hương bái lễ. Mà ngươi biết không, ma xui quỷ khiến thế nào lại bắt gặp một cô nương, chỗ đó khuất người vắng vẻ, có lẽ là bị người hạ độc thủ! Ta sợ đến nhảy dựng! Thấy không cử động gì nữa ta tưởng nàng đã chết rồi, mới lại gần vỗ vỗ mặt cô ta mấy cái, ai dè nàng vẫn còn tỉnh! Ôi chao, bảy phần chết ba phần sống đấy." Tam Cô hồi tưởng lại, giọng run run, "Lại còn giữ lấy tay ta, hỏi ta có phải người trong cung không, nhất định phải đưa thứ này cho ngươi." Tam Cô hỏi, "Tang Chi, ngươi biết người này không? Nàng nói vật này phải giao lại cho ngươi, còn nói cái gì mà... không phụ."

Tang Chi nghe, chẳng giấu nổi sự hãi hùng khiếp vía, lo sợ tai họa vạ vào thân. Mà người này là ai? Ký hiệu trên ngân phiếu này có ý nghĩa gì? Tại sao lại muốn đưa tới cho mình? Không phụ ai? Tang Chi như đi vào một màn sương mù, không thể tìm ra lời giải. Nàng lại tự hỏi Tang Chi nguyên bản này rốt cuộc là loại người gi? Dù sao người cũng đã chết. Nàng thầm than, đột nhiên đưa tập ngân phiếu lên mũi, lập tức ngửi thấy một cỗ tanh tanh mùi máu.

"Là huyết thư?"

Tam Cô gật đầu, "Ta dám chắc cô nương kia bị siết cổ, nhưng trên y phục, trên đầu ngón tay toàn là máu, quá sức dọa người, mà lại còn ở ngay dưới chân thần linh! Nói được mấy tiếng liền đoạn khí mà chết."

Tang Chi không thốt ra được lời nào, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Nữ nhân, chết thảm, huyết thư, không phụ. Những thứ này quả thực quá thảm, chắc chắn là án oan. Ở nơi này tai bay vạ gió, bản thân mình còn đang lâm thảm cảnh, đâu thể nào lo được cho ai khác. Tang Chi không suy nghĩ nhiều, liền đi tới một quyết định.

Đêm ấy, nàng quyết định tiêu hủy hết những thứ kia.

Tới khi tập ngân phiếu đã đến trước ngọn lửa, nàng lại có chút chần chừ. Cuối cùng Tang Chi quyết định chép lại ký hiệu kia, giữ bên mình một bản. Nàng không có ý định muốn tìm hiểu sâu xa, nhưng linh tính lẫn lý trí nàng mách bảo nàng nên làm như vậy, nàng đương nhiên sẽ làm. Tang Chi thả từng sấp ngân phiếu vào chậu than, thấp giọng thì thầm, "Cô nương, ta không biết cô là ai, nhưng lúc này ta không thể giúp đỡ gì được cho cô. Cầu cho cô hương hồn an nghỉ." Chẳng mấy chốc chỗ ngân phiếu ấy đã bị ngọn lửa nuốt chửng lấy, hóa thành tro tàn. Tang Chi nhìn ánh lửa, lại nói, giọng nói rất nhỏ, cũng rất kiên định, "Bây giờ ta không thể, nhưng sau này nếu số phận đưa đẩy để ta có cơ hội tìm ra được chân tướng, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức, trả cho cô hai chữ công đạo."

Ngọn lửa dịu dần. Giấy đã thành tro.

Từ ngày Tam Cô đưa vật kia cho Tang Chi tới nay đã hai ngày, từ ấy đến nay Tang Chi không thấy bóng dáng Tam Cô đâu. Nàng có chút bất an, nhân lúc buổi tối lúc chải tóc cho lão tỷ tỷ, nàng lựa lời hỏi, "Hai hôm nay lão tỷ tỷ người có gặp Tam Cô không?"

Nàng kia hừ một tiếng, lạnh giọng, "Tam Cô gặp vận lớn rồi. Không biết thế nào lại tự nhiên phát tài, cũng xin xỏ được phép xuất cung rồi đấy. Chắc giờ này đang trên đường về quê rồi."

"Phát tài rồi?" Tang Chi nhíu mày, động tác hơi ngưng lại, rồi lập tức nói, "Phải, quả đúng là vận khí của Tam Cô tốt."

"Tốt cái gì, dù có phát tài cũng là tài của người chết! Còn không sợ gặp báo ứng." Lão cung nữ khinh thường.

"Người chết?" Tang Chi bày ra bộ dáng hoảng sợ.

"Nghe kể là đêm nằm mơ thấy có người chỉ điểm cho một khoản tiền, đến khi tỉnh dậy theo ấy mà tới đào lên. Ai ngờ đúng thực là đào được. Ngươi nói xem đây không phải là tài lộc của người chết thì còn là cái gì?" Lão cung nữ nói, "Cũng đã sắp sang năm mới rồi, như thế tốt nhất là nên đi cho lẹ, miễn mang xui xẻo tới cho người khác."

Tang Chi bất giác nghĩ tới tập ngân phiếu hai ngày trước nàng đốt đi. Nàng không tin chuyện quỷ thần, nhưng quả thật có một vài chuyện quá mức trùng hợp rồi.

Lại nghe nàng kia nói, "Sắp sang năm mới rồi, không biết năm nay chỗ chúng ta được thưởng cái gì. Ta thấy mọi năm Hoàng quý phi nương nương quản chuyện trong cung, lúc này đáng ra đã phải náo nhiệt lắm rồi. Năm nay Hoàng hậu nương nương làm chủ, bây giờ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, tới cả câu đối cho cung nhân cũng chưa có."

Đột nhiên nghe thấy hai chữ 'Hoàng hậu', Tang Chi bất giác giật mình. Nàng có chút hoảng hốt, cảm thấy tựa như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng vậy. 'Hoàng hậu', cao quý cỡ nào, xa xôi cỡ nào. Tang Chi trầm xuống, nhưng rồi rất nhanh sắc mặt lại trở về như thường.

"Câu đối... chúng ta tự viết cũng được đó thôi."

"Làm gì có ai biết chứ mà viết." Nói xong lão cung nữ liền quay lại, "Ngươi biết chữ? Hoàng quý phi nương nương nhân hậu, từng dạy cho ngươi à?"

"Sao có thể chứ. Ta cũng không biết chữ."

"Phải rồi. Nếu ngươi biết chữ đã sớm làm nữ quan, sao lại xuống tới nơi này." Chép miệng, lại nói, "Tuần săn Đông Liệp lần này càng thấy Hoàng thượng thánh minh sủng ái Hoàng quý phi nương nương đến cỡ nào. Nghe nói tới tận hôm kia mới bắt đầu hồi cung." Dừng một chút, lại tiếp, "Trời càng ngày càng lạnh, tuy rằng ngoại viện chỗ chúng ta chẳng có danh chẳng có tiếng, thế mà cả Tử Cấm Thành này cũng chẳng thể thiếu chúng ta được." Than trữ ở ngoại viện, cung nào cần loại than gì, cần bao nhiêu, đều phải dựa theo phẩm cấp để nhận đúng từng ấy. Lão cung nữ lại nhìn Tang Chi, "Ngươi đầu óc nhanh nhẹn, sáng mai cũng đi phát than đi." Thực ra đi phát than là một loại chuyện đỡ nhọc nhất rồi, có điều trọng trách nhiều hơn một chút.

"Đa tạ lão tỷ tỷ quan tâm." Tang Chi nhẹ giọng, cách nàng nói chuyện nghe vào rất dễ chịu, "Trời lạnh rồi, tỷ tỷ chú ý sức khỏe."

Lão cung nữ cũng vô tư mà cười, "Đã tới nơi ngoại viện này rồi còn sợ gì nữa. Chỉ cần ngươi thật tâm mà nghe lời ta, ta cũng chẳng để ngươi chịu khổ." Nói xong, lão cung nữ lại nhoài người, lấy tới một tấm thẻ gỗ, "Nếu trí nhớ không tốt, không nhớ được cung nào phát loại nào, phát bao nhiêu, thì cứ nhìn vào đây. Phát sai thì ta cũng chẳng bảo vệ được ngươi đâu."

"Nhất định sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng." Tang Chi quét mắt nhìn thẻ gỗ, bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại ở một chữ kia. Chữ này, càng nhìn càng thấy quen thuộc, chính là có vài phần tương tự với ký hiệu vừa hôm trước nàng chép lại. Tang Chi cầm thẻ gỗ lên, "Lão tỷ tỷ, chữ này có nghĩa là gì?"

Lão cung nữ nhìn qua, liền nói, "Đó là Mãn văn, làm sao ta biết."

Tang Chi lập tức ngộ ra, thứ mà nàng vẫn cho là ký hiệu kia chính là chữ viết bằng tiếng Mãn! Nàng chần chờ, tỏ như đang nói chuyện phiếm, "Nơi này của chúng ta có ai biết Mãn văn không?"

"Ta thì không biết. Nhưng người ở Thập Tứ nha môn biết đấy, mai ngươi đi đưa than có thể tới học hỏi bọn họ một ít, khéo miệng là được. Người của Thập Tứ nha môn sáng sớm sẽ tới ghi chép kiểm tra lượng than, cuối ngày cũng sẽ tới kiểm, ngươi làm việc phải cẩn thận, không có gì qua mắt được bọn họ đâu."

---

Quả nhiên mới sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau đã có người của Thập Tứ nha môn tới kiểm tra ghi chép. Người làm nhiệm vụ này cũng thường xuyên tới ngoại viện, cho nên thái độ dù không được tốt nhưng cũng chẳng đến nỗi tệ. Tang Chi chu đáo ân cần, dịu dàng hợp lẽ, đun nước nóng mời từng người, mà sáng sớm mùa đông thế này loại đãi ngộ này cũng khiến bọn họ thoải mái thả lỏng. Xong xuôi đâu đấy nàng mới lấy ra một mảnh giấy, vô cùng tự nhiên mà hỏi, "Nô tì xưa nay yêu thích Mãn văn vô cùng, vừa hay được lão tỷ tỷ khích lệ viết một chữ này, nói sáng nay cho các vị xem. Ngài thấy sao? Nô tì cũng chỉ là thử tài mọn một chút mà thôi."

Người ấy một tay nâng chén một tay nâng gáy sổ, thấy nàng nói thế cũng ghé mắt qua xem. Vừa nhìn liền cười nhạo, "Đi đưa than sao lại viết chữ 'Thanh' thế này? Nét chữ cũng thật là..."

"Thanh?" Tang Chi nhìn hắn, ánh mắt bỗng sáng lên, trở nên chăm chú, "Đâu có, rõ ràng là nô tì chép chữ 'Than' đấy! Ngay trên thẻ bài đấy chứ!"

"Nhất định là sai rồi." Hắn nhìn Tang Chi, lại cảm thấy có chút hài hước, "Chữ ngươi viết là 'thanh', là màu xanh. Khác xa chữ 'than'."

Tang Chi bày ra bộ dáng ngượng ngùng, nàng đỏ mặt, "Vậy sao? Thì ra là thế. Khó trách... Vậy nô tì không làm phiền ngài nữa, ngài cứ từ từ kiểm." Rồi nàng cười cười, bước chân dần lùi ra xa. Tang Chi quay đầu, biểu tình trên mặt liền trầm xuống, nghi vấn trong lòng nàng càng sâu.

Hóa ra là một chữ 'Thanh'. Nhưng chữ 'Thanh' này có ý nghĩa gì, muốn nói ta nghe điều gì đây?

—- Hết chương 83 —-

Editor lảm nhảm:

Tóm tắt chương: Cô cung nữ đổi nghề sang làm thần thám, hết act cute xà nẹo với anh thái giám giờ đến giả nai dắt mũi anh cán bộ của Thập Tứ nha môn. @TốTố, dắt người về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện