Vài ngày sau đó, trong nội cung an ổn không chút biến động, mà Tĩnh phi biết rõ đây chỉ là sự yên ổn trước cơn giông lớn. Tĩnh phi lại âm thầm cảm thấy may mắn vì Cẩm Tú từ hôm ấy tới nay chưa hề quay trở lại. Hôm ấy khi trời chưa sáng hẳn chủ sự Tây trường phòng đã quay lại, báo rằng đã phân phó đưa người tới Bạch Vân Quán xong xuôi.
Đã hơn ba ngày trôi qua, Cẩm Tú vẫn bặt vô âm tín, chưa một lần quay về. Tĩnh phi nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng buồn rầu, căn bản đây là điều duy nhất nàng có thể làm để giữ cho người kia an toàn.
Từ đây tới Đông Liệp hành cung có lẽ cũng chỉ mất hai ngày đi ngựa không nghỉ, nàng cũng biết, chuyện này ắt hẳn đã tới tai Hoàng hậu rồi, mà nàng bây giờ không còn ràng buộc gì, tâm tư đã chẳng còn vướng mắc, tự nhiên cũng sẽ không sợ không lo.
Năm ngày sau đó, không những chỉ mình Hoàng hậu hồi cung, mà cả Thái hậu cũng đã hồi cung rồi.
Rất nhanh, Thái hậu đích thân triệu kiến Cảnh Nhân cung Khác phi, khiến cho Khác phi đã vốn bất an nay còn thấp thỏm không yên. Trong chính điện Từ Ninh cung, Thái hậu ngồi ở chủ vị, Khác phi không dám chậm trễ một phút, lập tức cho truyền nhân chứng từ Cảnh Nhân cung.
Tiểu cung nữ và thái giám thủ vệ của Vĩnh Thọ cung không ngờ sự việc lại đến mức thế này, lúc này run rẩy cầm cập, đến việc thuật lại sự tình cũng trở nên khó khăn.
"Kể lại chi tiết cho ai gia."
Hai nô tài không dám giấu diếm nửa lời, kể lại đầu đuôi chuyện ngày đó. Tiểu thái giám lại nói, "Nô tài không có nửa lời gian dối, chính tai nô tài nghe được rành mạch thanh âm kia là của... Cẩm Tú cô cô!"
Sắc mặt Thái hậu tái đi, Tô Ma Lạt Cô vội vàng, "Thái hậu bớt giận!"
Tiểu thái giám nghe thấy thế dĩ nhiên là còn càng lo sợ, nhưng thầm nghĩ bản thân mình cũng không phải đang bịa đặt nói láo, liền thêm, "Nô tài không dám nói dối! Ngày thường Tĩnh phi nương nương và Cẩm Tú cô cô vô cùng thân thiết. Nô tài thường được phân gác Vĩnh Thọ môn, trước kia đã từng nhìn thấy nhiều lần, quả đúng là Tĩnh phi nương nương đối xử với hạ nhân rất tốt. Nhưng... nhưng nghĩ lại mới thấy Tĩnh phi nương nương đối với Cẩm Tú cô cô quá tốt rồi, có khi còn... cùng nhau dùng bữa."
Hoàng hậu từ khi bắt đầu tới nay vẫn chỉ giữ im lặng mà nhìn, trầm mặc không hề lên tiếng. Đôi mắt kia thật sâu, không ai đoán trước, nàng bỗng lên tiếng, "Cẩm Tú là thiếp thân thị nữ của Tĩnh phi. Bổn cung đối đãi với tâm phúc của bổn cung cũng như vậy, Thái hậu đối đãi với Tô Ma đại cô cô cũng là như thế. Theo cách nói của ngươi, ấy thế nghĩa là bổn cung và Thái hậu cũng đang làm loạn hậu cung rồi?"
Từng câu từng chữ chậm rãi, ngữ điệu nói ra không nặng không nhẹ, nhưng khiến tiểu thái giám run lên từng hồi. Hắn khấu đầu, trán chạm sát sàn, "Nô tài không dám! Hoàng hậu nương nương, nô tài chỉ là... thành thực bẩm báo! Đêm đó... đêm đó quả thực nô tài đã nghe thấy..."
"Nghe thấy cái gì?" Hoàng hậu cắt lời hắn, lúc này giọng nói lạnh đi, đanh lại như thép luyện, "Nô tài ngươi, thân là một thái giám. Một thái giám biết được chuyện thân mật sao? Ngươi còn không tận mắt nhìn thấy, chẳng qua là ỷ vào đêm khuya trời tối mà thêu dệt vô cớ, bịa đặt phỉ báng, mưu hại chủ tử! Thế nào? Chê Vĩnh Thọ cung đối đãi với ngươi không tốt, phải không?" Sắc mặt Hoàng hậu khiến cho người ta nhìn vào phát run lên, nửa điểm hòa nhã cũng chẳng còn, "Bổn cung lại cảm thấy ngươi thân là nô tài mà không an phận, dùng chuyện đáng xấu hổ để hãm hại cung phi!"
"Nương nương! Hoàng hậu nương nương minh xét!" Tiểu thái giám sợ hãi đến mức hai tay chống trên đất đã run lên bần bật, dập đầu không ngừng, "Từng câu của nô tài đều là thật, không hề bịa đặt! Không tin, không tin xin nương nương hỏi cung nữ Cảnh Nhân cung!"
Mà cung nữ kia chứng kiến cảnh này, lúc này đâu còn lá gan mà nhiều lời nửa chữ, lí nhí, "Nô tì... Quả thật đêm khuya trời tối, nô tì... cũng chỉ nghe thấy hắn nói vậy, không tận tai tận mắt thấy."
Tiểu thái giám nghe lời ấy, quay sang chỉ thẳng mặt, "Ngươi! Ngươi nói bậy! Rõ ràng ngươi cũng nghe thấy! Nương nương!"
"Câm miệng!" Tô Ma Lạt Cô quát lớn, "Một cẩu nô tài ăn nói bừa bãi, vu cáo hãm hại cung phi, muốn tổn hại đến thể diện của Hoàng thất! Người đâu, kéo tên này ra, loạn côn một trăm trượng, răn đe cung nhân trên dưới đừng ai có lá gan bịa đặt!"
Tiểu thái giám khản giọng gào thét kêu oan, đến khi loạn côn bắt đầu vẫn còn vang tiếng kêu thảm. Luật lệ trong nội cung có ghi rõ ràng, tuyệt đối nghiêm cấm đánh chết cung nhân, thế nhưng ấy là luật lệ mà thôi. Vả lại, cũng chưa có ai nói 'ban loạn côn đánh chết', chỉ có điều rằng, người thường ai có thể chịu được tới một trăm trượng loạn côn? Cái chết là một điều tất yếu.
Chưa tới năm mươi trượng, tiếng kêu la kia đã dứt hẳn rồi.
Khi người bên trong không còn nghe được tiếng kêu la nữa, sau đó liền có người vào báo người đã chết. Thái hậu không lên tiếng, Hoàng hậu cũng chỉ lạnh nhạt nghe, chỉ có Tô Ma Lạt Cô lên tiếng, "Chết rồi thì chôn, còn bẩm báo làm gì?"
Sắc mặt của Khác phi lúc này tuyệt đối không tốt. Nhìn một màn này, nàng âm thầm tự cảm thán, may mắn mình không can dự nhiều lời. Thái hậu và Hoàng hậu vừa về, một canh giờ còn chưa qua đi, một mang người đã bị tiễn đi một cách oan uổng. Khác phi khuỵu gối quỳ xuống, cúi đầu, tay nắm chặt khăn tay, "Thần thiếp vô năng quản cung nhân không nghiêm, bản thân lại thất trách mà để lời bịa đặt vào tai, hàm hồ tổn hại đến Vĩnh Thọ cung. Xin Thái hậu, Hoàng hậu nương nương trách phạt!"
Thái hậu lại chỉ hỏi, vẻ mặt mệt mỏi không có hứng, "Còn có ai liên quan đến chuyện này nữa?"
"Còn... còn có Chưởng sự Cảnh Nhân cung." Khác phi lúc này quỳ cả hai gối, tay chống trên thảm, "Thần thiếp hồi cung nhất định sẽ trách phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không để danh dự của Vĩnh Thọ cung bị tổn hại nửa phần!" Nói xong, lại ngước mắt lên nhìn Hoàng hậu, ánh mắt cầu xin Hoàng hậu sẽ đưa tay cứu giúp.
Hoàng hậu nhìn ánh mắt này, im lặng một lát mới nói, "Hoàng ngạch nương, chuyện này Khác phi tuy đúng là có phần thất trách không hợp lẽ, thế nhưng hành xử cũng thỏa đáng, coi như công tội ngang nhau. Huống chi gần một tháng nay Khác phi thân ở hậu cung quản chuyện cũng vất vả, không có công lao thì cũng có khổ lao. Thần thiếp mong hoàng ngạch nương suy xét."
Thái hậu nghe thế, cũng đành thở dài một tiếng, "Thôi, được rồi, cũng làm khó Khác phi rồi. Tô Ma, tơ lụa phiên bang vừa tiến cống tháng trước, thưởng cho Khác phi đi."
"Thần thiếp tạ ơn Thái hậu!"
Chẳng chờ cho Khác phi kịp thở phào, Thái hậu lại nói, "Từ nay Hoàng hậu lại chấp chưởng lục cung đi thôi. Nói mới thấy, ai gia già rồi, nơi này cũng sớm sớm trao lại cho các ngươi. Hoàng hậu, việc này còn gì chưa thỏa đáng thì xem xét rồi tự xử lý. Đường xa mệt nhọc, ai gia mệt mỏi rồi."
Khác phi vội vàng, "Thần thiếp cung tiễn Thái hậu." Nói xong, đã thấy Tô Ma Lạt Cô đỡ lấy tay Thái hậu, hộ tống lão phật gia đi vào tẩm điện.
Cho tới khi Từ Ninh cung chỉ còn lại có Khác phi và Hoàng hậu, lúc này Khác phi mới có thể thở phào một hơi. Nàng cũng không chần chờ trì hoãn nhiều, liền hành lễ với Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương đi đường xa vất vả hẳn là đã mệt mỏi rồi, vậy thần thiếp không nán lại làm phiền nữa." Mà thực ra nàng chính là đang vội vàng muốn hồi cung, lập tức đuổi cung nữ kia xuống Tân Giả khố. Chủ vị Vĩnh Thọ cung kia, suy cho cùng thì cũng vẫn là nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị. Thể diện của hoàng thất, tôn nghiêm của hoàng tộc vẫn là tối quan trọng, có những chuyện không cần biết là thật hay giả, không cần phân là đúng hay sai.
Hoàng hậu đương nhiên rõ ràng tâm tư suy nghĩ của Tĩnh phi, chỉ mỉm cười, thần sắc đã phần nào hòa hoãn, "Thời gian này Khác phi tỷ tỷ vất vả rồi, hồi cung nghỉ ngơi đi thôi."
"Thần thiếp không dám. Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương quan tâm." Khác phi lúc này, chỉ hận không thể ngay lập tức rời khỏi Từ Ninh cung. Ấy thế mà nàng chưa đi được hai bước đã lại nghe Hoàng hậu lên tiếng, "Khác phi!"
"Có thần thiếp." Nàng hơi giật mình, chỉ lo Hoàng hậu còn có việc gì khác.
Hoàng hậu thấy Khác phi quay lại, vẻ mặt có chút cứng nhắc, cũng chỉ nhẹ giọng, "Sự việc liên quan đến Tĩnh phi..."
"Là do thần thiếp thất trách để vào tai lời bậy bạ!" Không đợi Hoàng hậu nói xong, Khác phi đã lên tiếng nhận tội.
"Thôi, được rồi. Tĩnh phi hồi cung nghỉ ngơi đi." Nhìn bộ dáng như vậy, bây giờ có hỏi cũng chẳng hỏi ra được chuyện gì. Suy nghĩ một lát, Hoàng hậu quyết định đích thân tới Vĩnh Thọ cung.
--- Còn tiếp ---

Editor lảm nhảm:
Quote of the day: "Thể diện của hoàng thất, tôn nghiêm của hoàng tộc vẫn là tối quan trọng, có những chuyện không cần biết là thật hay giả, không cần phân là đúng hay sai."
Tố Lặc sign-out, Hiếu Huệ Chương hoàng hậu sign-in. Tố Lặc muội muội "moe, cưng, cute" luôn miệng "Tang Chi chìe chíe" trong lời mấy người nói nay đã bặt vô âm tín rồi, chỉ còn có Hiếu Huệ Chương hoàng hậu mắng người như xuất khẩu thành thơ, đổi trắng thay đen mà mặt không đổi sắc, tiễn một mạng vô tội một cách khéo léo đầy thuyết phục.
#TeamCảnhNhâncungThạchthị

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện