Nếu sự việc này xảy ra trước tối qua, Tang Chi nhất định sẽ lo lắng, sẽ đi tìm. Mà hiện giờ, nàng chẳng qua chỉ ngẩn ngơ lơ đãng một hồi mà thôi. Nhìn vào gương đồng, tự nói với mình, "Cũng thật đúng lúc. Lúc ta rời khỏi nơi này, xem ra nàng cũng an ổn rồi." Lời nói ra thì như thế, nhưng thực ra nàng lại nghĩ, nói là rời khỏi, nhưng ai mà biết được có rời khỏi được hay không? Mà đoạn tình cảm này, Tang Chi tự cho rằng cũng không sâu đậm đến nhường ấy, chẳng qua là... hy vọng bị dập tắt mà thôi.
Dù cho tâm tư nàng hỗn loạn ra sao, thời gian vẫn cứ thế trôi đi chẳng dừng lại. Mà suy cho cùng, Lâm Văn Lan nàng đã qua cái tuổi có thể sống đi chết lại vì tình yêu, hơn nữa nàng cũng đã hiểu ra từ lâu rằng tình yêu, không phải cứ là chiếm đoạt, là sở hữu, là có được, mới gọi là tình yêu.
Nàng sửa soạn hoàn hảo, dung mạo đoan trang nhẹ nhàng. Trước khi đi lại rót một chén trà lớn, một hơi uống hết, như thể là để nuốt xuống hết những chua chát. Xong xuôi, bước chân hướng về phía chính điện Khôn Ninh cung, bàn tay tay đan trước người, mặt chẳng đổi sắc.
Hoàng hậu đã thức giấc từ lâu rồi. Người nằm bên nàng là Hoàng đế, nàng cũng chẳng thể an giấc. Hơn nữa sáng sớm Hoàng đế phải tảo triều, Tố Lặc cũng không dám chậm trễ. Cho nên, tới lúc Tang Chi đến, Hoàng hậu đã một thân y trang chỉnh chu, đang ung dung lật sách.
"Tố Lặc." Trong điện không có nhiều người, Tang Chi nở một nụ cười, vẫn như thường ngày không có gì khác biệt, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tố Lặc nheo mắt nhìn lên, lúc chạm phải ánh mắt người kia, chợt có chút khó xử.
"Sao hôm nay dậy sớm như vậy." Tang Chi vẫn giữ lấy nụ cười, đi đến bên cạnh Tố Lặc, lại nói, "Mọi sự tốt đẹp chứ?"
Tố Lặc khẽ siết gáy sách, miễn cưỡng cười, "Cũng tốt."
Tang Chi nghe, vẫn là một bộ dáng thản nhiên như nước chảy mây trôi, "Vậy tốt rồi." Lại dừng một lát, "Tối qua..."
"Tang Chi." Hai chữ 'tối qua' này bây giờ là điểm yếu của Tố Lặc, nàng trở nên cực kỳ nhạy cảm với hai chữ này. Nàng đón đầu, "Tang Chi, đúng là bổn cung thật lòng vô cùng... yêu thích ngươi. Nhưng bổn cung không muốn làm chuyện điên rồ. Ngươi là người duy nhất bổn cung có thể thật tâm đối đãi, nhưng..."
"Nhưng thế nào?" Thấy nàng không nói hết, Tang Chi gặng hỏi, mà nụ cười khẽ vẫn cố giữ trên môi, "Ngươi muốn nói gì?"
Tố Lặc khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn nàng, "Nhưng bổn cung không muốn làm chuyện điên rồ."
Một câu này rơi vào không trung, cả hai đều im lặng.
Hồi lâu sau Tang Chi mới nói, "Cũng không có gì to tát." Nàng bày ra dáng vẻ phóng khoáng, "Cũng là do phong tục khác biệt mà thôi. Ở quê nhà ta, nữ tử thân mật như vậy cũng là chuyện bình thường." Rồi lại thở dài, bộ dáng bất đắc dĩ, "Ta cũng chỉ muốn giúp người làm quen với chuyện thân mật cùng người khác mà thôi, xem ra làm người lo lắng rồi."
Tố Lặc tỏ vẻ ngạc nhiên, nâng giọng "Quê nhà của ngươi?" Kỳ thực, Tố Lặc và Đổng Ngạc phi không khác gì nhau, cũng hiểu rõ Tang Chi như nhau. Tang Chi dị thường như vậy, cả hai đều đã sớm âm thầm tra đến gia phả ba đời của người này, nắm rõ gốc gác của nàng trong lòng bàn tay, nhưng kỳ lạ ở chỗ, cả hai đều không thể phát hiện ra điểm gì bất bình thường.
Cho nên, cái lí do này của Tang Chi, quá sức buồn cười rồi.
Tang Chi quay đầu tránh đi ánh mắt đánh giá của Tố Lặc, hạ giọng nói khẽ, "Mà ngươi cũng quá... động lòng người rồi, ngay cả ta cũng không kiểm soát được hành vi của mình. Khiến ngươi kinh hãi, thật... có lỗi."
Lại là một khoảng lặng trầm mặc.
Tố Lặc vẫn yên lặng nhìn Tang Chi. Nàng nghe những lời Tang Chi nói, quả đúng là có nhẹ nhõm hơn rồi, nhưng không hiểu vì sao đáy lòng còn có loại cảm giác mất mát. Cảm giác khó chịu này phảng phất trong nàng, nhưng cũng đủ khiến nàng tâm phiền ý loạn.
Cau mày quở trách, "Ngươi quá càn rỡ rồi."
Tang Chi trầm mặc chốc lát, cuối cùng khóe môi vẽ ra một mạt cười tự giễu như có như không, "Nô tì biết sai."
Tang Chi nói nhiều lời khiến vô ý phá hỏng tâm tình của Tố Lặc, khiến cho nàng có chút bực bội. Thế nhưng vừa nghe hai chữ 'nô tì' thoát ra khỏi miệng người kia, Tố Lặc lập tức không kiểm soát được đau lòng.
"Tang Chi, ngươi không phải nô tài. Ngươi là bằng hữu của ta."
Tang Chi giật mình nhìn lên, đáy mắt phủ sương, nén nghẹn ngào trong đáy lòng, "Được." Nàng nhìn sâu vào mắt người kia, "Cảm ơn ngươi, Tố Lặc."
Tố Lặc giữ lấy tay nàng, "Chúng ta vẫn còn có thể như trước đây, Tang Chi."
Tang Chi lại cúi đầu, để nàng cầm lấy bàn tay mình, nhưng không trả lời.
Nhưng vẫn có điều gì đó không giống trước kia, vô cùng không giống. Điều này Tố Lặc cảm nhận được rất rõ. Cho nên nàng dời ánh mắt khỏi gương mặt Tang Chi, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt. Nàng tháo bỏ lớp ngụy trang, nhỏ giọng, "Tang Chi... ta không muốn mất ngươi. Chúng ta, chúng ta cứ như trước kia, có được không?"
Lời này, dường như còn mang theo mấy phần cầu khẩn, khiến cho Tang Chi chợt đau lòng. Nàng giấu đi sự xót xa dành cho chính bản thân mình, chớp mắt hòng tản đi tầng sương mờ, ngẩng đầu buồn một tiếng thở dài, rồi cười lên, "Thì vốn dĩ chúng ta sẽ luôn như vậy đấy thôi, ngươi đang tự suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ!" Nàng điểm sống mũi Tố Lặc, cũng là những hành động như thường ngày vẫn làm. Một bộ dáng vui vẻ như thế, nhưng cõi lòng nàng không có chút ánh sáng.
Đúng thế, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Mà nếu không như thế, còn có thể thế nào được?
Lúc này Tố Lặc mới thở dài một tiếng, còn có chút xấu hổ, "Còn không phải do ngươi hôm qua..." Nói đến đây nàng im bặt, "Không nói chuyện này nữa, ta có chuyện khác muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Tang Chi cười, nhưng thật ra lòng chỉ lo Hoàng hậu sẽ kể chuyện thị tẩm đêm qua.
"Là chuyện thị tẩm đêm qua..."
Tang Chi không nhịn được mà căng thẳng, cố ý để cho bản thân mình lơ đãng nghĩ về chuyện khác mà không tập trung vào lời của người kia.
"Tối qua ta không thị tẩm!"
"Vậy à." Vừa nói xong, Tang Chi liền giật mình, mở to hai mắt, "Cái gì?" Nàng tự bảo vệ cảm xúc của chính mình, vốn là định cứ tùy hứng đáp lại, nhưng không ngờ Tố Lặc lại nói ra lời như thế. "Tại sao? Ngươi cự tuyệt hắn? Hắn không làm gì ngươi chứ?"
"Khoan đã khoan đã." Tố Lặc trấn an nàng, "Ta nói với Hoàng thượng ta đang tĩnh tu trai giới tám mươi mốt ngày." Ánh mắt nàng lấp lóe tia tinh tường hoạt bát, "Lần trước ngươi nói với ta Quốc sư đưa cho ngươi một túi gấm, căn dặn phải đeo tám mươi mốt ngày. Hôm qua ta đột nhiên nhớ ra đấy."
Tang Chi thở phào, lại nói, "Túi gấm kia, ta làm mất rồi."
"Cái gì?" Tố Lặc kinh hoảng, "Vật Quốc sư đưa sao ngươi lại làm mất? Mất từ lúc nào, có nhớ lần cuối cùng nhìn thấy là khi nào hay không?"
Tang Chi cắn môi, "Có lẽ là... tối qua."
Lại nhắc đến hai chữ kia, Tố Lặc vẫn có chút mất tự nhiên, tránh đi ánh mắt của Tang Chi, "Ngươi đã đi tìm chưa?"
Tang Chi lắc đầu, "Trừ ngươi ra, ai có thể vào được chỗ ấy."
"Vậy ta dẫn ngươi đi." Tố Lặc liền muốn đứng lên, Tang Chi đã ngăn nàng lại, "Thôi, bỏ đi. Mất rồi, cũng là do không có duyên."
Tố Lặc lại không đồng tình, "Sao như thế được! Bên trong túi gấm là thứ gì, ngươi có biết không? Ngươi cũng không nói cho ta biết."
"Cũng không phải thứ gì quan trọng, chỉ là phù cầu bình an mà thôi. Lần khác tới Bạch Vân Quan cầu một cái khác là được rồi."
"Phù ngươi cầu với phù Quốc sư đưa đâu thể giống nhau. Không được, ngươi theo ta, phải tìm cho được."
Tang Chi níu tay người kia lại, "Thật sự không cần tìm đâu, e rằng có tìm lại được cũng chẳng thể dùng được nữa."
"Vì sao?"
"Rất có thể đã rơi vào dục trì rồi." Lúc Tang Chi xuống nước, nàng cũng chỉ cởi lớp xiêm y bên ngoài, túi gấm kia vẫn đeo trên vạt áo bên trong của nàng, có thể lúc Tố Lặc vòng tay qua ôm lấy cổ nàng đã khiến túi gấm rơi ra. Cẩn thận nghĩ lại chuyện tối qua, Tang Chi cho rằng cũng chỉ có thể là rơi mất vào lúc này. Đã ngâm trong nước cả một đêm, dù bây giờ có tìm lại được cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Nghe Tang Chi nói thế, Tố Lặc cũng hồi tưởng lại cảnh tượng mình bám lấy Tang Chi mà kéo nàng lại gần, da mặt lập tức nóng lên. Nàng dời ánh mắt, vẫn không thỏa hiệp, "Vậy cũng nên qua đó kiểm tra một lần, nhỡ đâu lại rơi trên bờ."
"Mất cũng đã mất rồi, mất cũng tốt." Tang Chi lại có chút trầm ngâm, "Trước kia vì một vài lí do mà muốn giữ lại, đã từng muốn cũng không có nghĩa bây giờ vẫn còn muốn."
Nàng không nói rõ, nhưng tâm tư Tố Lặc nhạy bén lại hiểu người kia, cho nên bắt được ý tứ của nàng. Nàng mơ hồ cảm thấy lí do Tang Chi không muốn đi tìm lại, cũng không còn muốn giữ túi gấm kia nữa, là có liên quan đến mình. Đã như thế rồi, nàng cũng không cố chấp ép buộc.
Chuyện đêm đó cứ như thế bị thời gian vùi lấp, dù rằng không ai quên được, nhưng cũng không ai nhắc tới, tựa như chưa từng có sự kiện gì xảy ra giữa hai người. Cả hai vẫn một mực đối xử với nhau như trước giờ vẫn vậy, không hề có chút thay đổi. Mà từ sau sự kiện ấy, Tang Chi cũng đã đưa ra một quyết định cuối cùng, ấy là chặt bỏ tơ tình, nén xuống hết những ý niệm không đúng mực. Lại nói, bản thân Tang Chi cũng cảm thấy dường như mình khi đó đã hiểu sai rồi. Nàng đã có lúc nghĩ rằng Tố Lặc đã hiểu rất rõ tâm tư của nàng, nhưng giờ nàng mới dần nhận ra rằng cũng không hẳn là như thế. Có thể là Tố Lặc không hiểu, trước sau đều không hiểu, bởi vì tâm tư của Tố Lặc hoàn toàn ngay thẳng đơn thuần.
Dù sao thì chuyện Tố Lặc đến tột cùng hiểu hay không hiểu, cũng không còn quan trọng với Tang Chi. Điều nàng cho là quan trọng, ấy là khống chế phần tình cảm của mình cho tốt.
Lời nhắc nhở của Thái Uyển Vân rất đúng. Nếu tâm tư của Tang Chi bị người khác nhìn thấu, nàng sẽ kéo cả mình lẫn Hoàng hậu vào một con đường dẫn đến cái kết bi thảm. Phần tâm tư này là của nàng đấy, nhưng cái kết kia thì là cả hai cùng nhận. Bởi vì, bản thân Tang Chi cũng có thể đoán trước rằng Hoàng hậu sẽ không trơ mắt nhìn nàng một mình nhận lấy sự trừng phạt. Nàng dành thứ tình cảm kia cho Hoàng hậu, Hoàng hậu dù sao đi nữa cũng sẽ giơ tay cứu nàng, và rồi cái giá phải trả sẽ còn càng lớn hơn.
Tang Chi không muốn liên lụy đến Tố Lặc. Nàng không muốn hại người này.
Cho nên, Tang Chi và Tố Lặc, vẫn cứ đối đãi với nhau như cũ, an ổn chừng mực. Thời gian này Thuận Trị đế thường xuyên tới Khôn Ninh cung, nhưng biết Hoàng hậu đang trai giới tĩnh tu, cho nên không ngủ lại qua đêm. Chẳng qua chỉ là ghé tới, ăn một bữa cơm, dùng một bữa điểm tâm, nói chuyện một hồi mà thôi.
Hoàng hậu là nữ nhân Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, mà không những thế, còn là một tinh linh xuất chúng nơi thảo nguyên. Ngay từ ban đầu, Hoàng đế đã có thành kiến với nàng, vì thế cũng không hề hiểu về nàng. Thời gian này thánh giá tới đây thường xuyên, dường như càng hiểu về nàng, suy nghĩ của hắn về Hoàng hậu cũng dần thay đổi. Nữ nhi Khoa Nhĩ Thấm tộc quen với chuyện cung trường, thạo việc ngồi trên lưng ngựa, mà thiếu niên Thiên tử cũng rất có hứng thú với những chuyện như thế. Hoàng hậu khác Hoàng quý phi, chủ vị Thừa Càn cung kia mang trong mình cái nét ôn uyển thể thiếp của nữ tử Giang Nam, chính là kiểu nữ nhân dịu dàng săn sóc biết làm vui lòng Hoàng đế. Hoàng hậu lại không như vậy. Hoàng hậu sở hữu mà Hoàng quý phi không có, riêng về phương diện này, Hoàng đế rất hài lòng. Mà chuyện cung trường, Tang Chi lại không liên hệ được mấy, cũng vì sở trường của nàng là về những thứ bút nghiên thơ sử.
Dường như Hoàng hậu cũng không còn quá e ngại Hoàng đế nữa, mà Hoàng đế cũng bắt đầu mở lòng mình ra, nhìn Hoàng hậu bằng một ánh mắt khác. Bây giờ nhìn vào mới thấy có dáng vẻ của một đôi phu thê Đế - Hậu, nhìn ra vẻ hòa hợp. Chẳng qua là, Hoàng hậu không thể nào thay thế Hoàng quý phi Đổng Ngạc thị. Bao nhiêu đời nay, Hoàng hậu là Hoàng hậu, sủng phi là sủng phi, không thể đổi chỗ, không thể hợp làm một. Có được sủng ái của Đế vương, có được một chữ tình này, dù không chắc chữ tình này liệu có mấy phần là thật, thì trước sau vẫn là vị ở Thừa Càn cung.
Thời gian ở Tử Cấm Thành này cứ trôi đi như thế, chẳng vì bất kì điều gì mà dừng lại. Thoáng chốc tám mươi mốt ngày trai giới tĩnh tu của Hoàng hậu cũng đã qua hết. Lúc này đã sắp tới tháng Tám, cũng sắp tới Thiên Thu lệnh tiết của Hoàng hậu. Chỉ còn hai tháng nữa thôi, một ngày kia, sau khi Hoàng đế dùng bữa xong, chợt nói, "Thiên Thu lệnh tiết những năm qua trẫm có chút thiếu sót với Hoàng hậu, năm nay chắc chắn sẽ là đại lễ."
Càng tới gần Thiên Thu lệnh tiết, nội cung càng bận rộn. Tang Chi đứng một bên, nghe Hoàng đế nói câu kia, lòng nàng lập tức run lên. Có lẽ Tố Lặc chưa hiểu, nhưng Tang Chi đã hiểu ngay rồi. Đối với nam nhân, càng khó có được thì càng muốn chiếm hữu. Thuận Trị đế xưa nay tùy hứng, là Hoàng đế từ khi còn quá trẻ, bản tính đa nghi lại tự coi mình mà trung tâm. Hắn nổi lên hứng thú với Hoàng hậu, bây giờ tám mươi mốt ngày kia đã qua rồi, chỉ cần là điều hắn muốn, không ai có thể ngăn cản.
Vấn đề là, còn cần ai ngăn cản sao? Tang Chi lại nghĩ, dù là trước kia cần, nhưng hiện tại thời cuộc thay đổi rồi, chỉ e đó lại chính là điều bản thân Hoàng hậu muốn.
Tang Chi kết luận rằng xét tình xét lý, chuyện này chẳng có gì sai, tốt nhất đừng tự mình đa tình mà làm chuyện thừa thãi. Dù sao thì cùng lắm nàng cũng chỉ là bằng hữu, một người... bằng hữu của Hoàng hậu mà thôi.
Mà bạn bè, bạn bè nên vì người kia có được điều mình muốn mà vui vẻ.
Tang Chi gạt đi hết thảy những suy nghĩ, tự nhủ một điều sau cuối – Bản thân mình cũng nên bắt đầu chuẩn bị một món lễ vật gì đó cho Tố Lặc rồi.
—- Hết chương 67 —-
Editor lảm nhảm:
Câu nhà đài tâm đắc nhất tập này: "Bao nhiêu đời nay, Hoàng hậu là Hoàng hậu, sủng phi là sủng phi, không thể đổi chỗ, không thể hợp làm một."
Làm mình nhớ đến vị kia, cũng là sủng phi của một anh tra nam nhà Ái Tân Giác La này đây, lúc là sủng phi thì còn giữ được cái tình của Đế vương, lúc làm Hoàng hậu thì cuối cùng cắt tóc tiễn đưa đoạn tình của Thanh Anh và Hoằng Lịch.
Tóm lại chị Hậu nhà Ái Tân Giác La, vốn là nên đi tìm một người tên Lan mà trồng bách hợp đi thôi 😌