Tang Chi phát sốt rồi. Nhưng nàng trước sau không ra khỏi phòng, một đêm không có ai biết. Hiện tại, ở Khôn Ninh cung đây nàng cũng coi như là có chút địa vị, cho nên được ban một gian phòng riêng.
Trời vừa tờ mờ sáng, Thái Uyển Vân đã dẫn cung nữ tới hầu hạ Hoàng hậu rửa mặt thay xiêm y, mà Tố Lặc lại lấy làm kỳ lạ, "Tang Chi đâu?" Nàng hỏi, cũng vì trước nay mỗi khi nàng thức giấc người đầu tiên nàng thấy vẫn luôn là Tang Chi, nhưng hôm nay đã bắt đầu vấn tóc rồi, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu.
"Hồi bẩm nương nương", Thái Uyển Vân vừa chải tóc cho chủ tử, vừa kính cẩn, "Có lẽ nàng vẫn chưa dậy đâu."
Tố Lặc lắng nghe, ngưng thần suy ngẫm một chút, đáy mắt ánh lên tia cười, "Phải rồi, nàng cũng sẽ có lúc ngủ quên." Mỗi khi ở bên cạnh Tang Chi, Tố Lặc luôn biến thành một người như thế. Ngay cả bản thân Tố Lặc cũng không thể hiểu được, nàng vốn là tiểu thư khuê các, vẫn luôn tự tin mình có được cái phong thái của nhất quốc chi mẫu, chưa từng có nửa điểm sơ hở không đúng mực. Mà lúc này đây, nàng lại không kiêng kị mà bày ra một bộ dáng tươi cười thích thú, Thái Uyển Vân nhìn thế cũng không muốn lên tiếng nói gì thêm. Tang Chi kia, như mây trôi nước chảy, ấy vậy mà khiến cho Tố Lặc cảm giác như mọi sóng gió bủa vây đều đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chìm xuống trong dòng thời gian, và chẳng còn sự phiền não nào nữa.
Thái Uyển Vân thấy Hoàng hậu mỉm cười không dứt, bản thân cũng cảm thấy thoải mái theo, "Có lẽ hôm nay nàng có chút mệt mỏi đi," lại nói thêm, "Nhưng mà, Hoàng hậu nương nương, nô tỳ có lời không biết có nên nói hay không."
"Ngươi cũng không phải người ngoài." Tố Lặc vẫn giữ ý cười, "Cứ nói, đừng ngại."
Thái Uyển Vân trầm ngâm, "Hoàng hậu nương nương, hôm qua... Tang Chi như thế là không đúng mực." Lời nói ra rồi, Thái Uyển Vân vẫn là có chút thấp thỏm trong lòng, quan sát kỹ càng thần sắc của Hoàng hậu. "Nương nương là chủ nhân của lục cung, vậy mà nửa đêm canh ba lại tùy ý chạy loạn như thế, còn gì là thể diện nữa. May mắn là không có chủ tử khác bắt gặp, cung nữ nhìn thấy người cũng không nhận ra, bằng không thì, nương nương, đây là tội lớn đấy!" Thấy ý cười trên mặt chủ tử đã tắt mà thần sắc lại không có biến hóa, Thái Uyển Vân có chút yên tâm, lại nói thêm, "Nương nương, người... thực đã quá sủng Tang Chi rồi. Thân là nô tỳ mà không biết lớn nhỏ, chẳng giữ tôn ti, cũng có thể tính là tử tội. Huống hồ... nàng ta..." Thái Uyển Vân nói đến đây cũng không dám nói thêm nữa.
"Nàng thế nào?" Hoàng hậu nhìn xuyên qua gương đồng, ánh mắt rơi trên Thái Uyển Vân, tỏ ý muốn nghe tiếp.
"Nương nương!" Thái Uyển Vân đột ngột quỳ rạp xuống đất, "Khởi bẩm nương nương, năm nay nô tỳ ba mươi sáu tuổi, năm xưa mười bốn tuổi nhập cung, tính đến nay đã ở nơi thâm cung này hai mươi hai năm. Nô tỳ không thể biết tường tận mọi chuyện lớn nhỏ nơi hậu cung, nhưng có thể nói rằng chuyện nô tỳ nắm được trong tay cũng không phải là ít." Nàng cắn răng, tiếp lời, "Nương nương, thực ra... thực ra gần đây, nô tỳ có cảm giác như ánh mắt của Tang Chi khi nhìn người... có chút... tựa như là..."
Hoàng hậu nhìn xuống người đang quỳ rạp, nhận thấy hai tay Thái Uyển Vân hơi run lên, càng nghi ngờ, "Như thế nào? Thái ma ma, có chuyện gì cứ nói, đừng sợ."
Thần sắc của Hoàng hậu vẫn ôn hòa, khiến cho Thái Uyển Vân vững tâm mấy phần, nàng lại dập đầu thật sâu, "Nương nương nhập cung vẫn chưa lâu, hơn nữa người còn trẻ tuổi, có một số việc có thể người vẫn chưa tận mắt chứng kiến. Nô tì năm xưa từng có hai người hảo tỷ muội, một là Tân Giả khố Lý Ứng Vinh, một là Thừa Càn cung Lan Tú. Mấy năm trở lại đây, ba người chúng nô tỳ đều có công việc của riêng mình, nước sông không phạm nước giếng. Lý Ứng Vinh cũng giống như nô tỳ, giờ đều đã lên đến Chưởng sự ma ma, mà Lan Tú vẫn chỉ là một cô cô dạy lễ nghi cho cung nữ. Năm xưa trong ba người, Lan Tú là người xuất sắc nhất, chỉ tiếc rằng... nàng... nàng hồ đồ phạm phải một lỗi lầm không sửa chữa được." Thái Uyển Vân dừng lại một lát, "Nô tỳ cảm thấy... ánh mắt của Tang Chi..."
"Nương nương!" Thái Uyển Vân còn chưa nói dứt lời đã có một cung nữ từ ngoài xông vào, bộ dáng lảo đảo không vững.
Thái Uyển Vân vẫn đang quỳ trên mặt đất, Tố Lặc có chút giật mình mà quay phắt lại, cau mày nhìn cung nữ kia vẫn chưa hết hốt hoảng, "Đã xảy ra chuyện gì mà gây kinh động như thế?"
"Nương nương!" Cung nữ quệt nước mắt, quỳ thụp xuống, run rẩy, "Dực Khôn cung nương nương... Nương nương nàng..."
Tố Lặc liền đứng phắt dậy, "Nàng làm sao?"
"Nàng... đi rồi!" Cung nữ nói xong, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Tố Lặc giật mình, một hồi choáng váng tê liệt đánh đến, dường như chẳng thể đứng vững.
"Nương nương!" Thái Uyển Vân hoảng sợ, vội vàng lồm cồm bò dậy đỡ lấy chủ tử, "Nương nương, xin người bảo trọng phượng thể!"
Tố Lặc bám lấy tay Thái Uyển Vân, ánh mắt bỗng lộ ra tia tàn khốc, gằn từng tiếng, "Ngươi, nhắc lại lời vừa nói."
Cung nữ sợ run rẩy, giọng nói lạc cả đi, "Hồi nương nương, người của Dực Khôn cung vừa tới truyền lời... chủ tử Dực Khôn cung... không qua khỏi! Nô tỳ đáng chết, cầu nương nương tha tội!"
Tố Lặc ép lấy lồng ngực mình, lảo đảo tựa vào Thái Uyển Vân. Cảm giác đau đớn đến thế này lần đầu tiên nàng nếm trải, "Thái Lan!" Giọng nàng khản đi, khẽ gọi một tiếng thê lương, liền đẩy Thái Uyển Vân ra mà chạy thẳng ra ngoài.
Lúc ấy nàng còn đang mặc trung y, tóc đen chưa vấn xong, giày cũng còn chưa đổi, một thân không chỉnh tề đã chạy ra ngoài, Thái Uyển Vân thấy thế đương nhiên là sốt sắng, vội vàng ôm theo một cỗ liên bồng y, chạy sát theo sau chủ tử.
Nội cung Dực Khôn cung, mội mảnh yên lặng đến thê lương.
Lúc Tố Lặc chạy tới nơi, trông nom bênh giường Thái Lan chỉ có Thục Huệ phi. Thấy Hoàng hậu nương nương tới, Thục Huệ Phi liền vội vàng đứng dậy hành lễ. "Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."
"Muội muội..." Tố Lặc đỡ tay Thục Huệ phi, lại không dám tiến gần về phía giường của Thái Lan, "Thái Lan nàng..."
Nghe đến câu này nước mắt Thục Huệ phi lập tức rơi xuống lã chã, dường như, nàng không nhịn nổi nữa, dường như những điều xảy ra đây đều đã vượt khỏi sức chịu đựng của nàng. Nàng lao vào trong vòng tay Tố Lặc, không còn giống một phi tử, mà giống một đứa trẻ, "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ... Thái Lan nàng..."
Lồng ngực Tố Lặc co thắt lại, ôm lấy Thục Huệ phi, nhè nhẹ vỗ lưng nàng, "Đừng sợ, đừng sợ..."
"Tỷ tỷ... tỷ tỷ..." Tâm tư Thục Huệ phi đã tan vỡ rồi, "Tỷ tỷ... Muội muốn về nhà..."
Hai chữ 'về nhà' này rốt cuộc đã đánh trúng điểm yếu trong lòng Tố Lặc, khiến bản thân nàng cũng chẳng còn cầm được nước mắt, mà lại chẳng biết có thể đáp lại Thục Huệ phi như thế nào. Cửa cung sâu như biển, biết tìm đường về ở chốn nào? Tố Lặc nghẹn ngào, cứ thế nhè nhẹ vỗ lưng Thục Huệ phi, nhưng trước sau không nói nên lời.
Thục Huệ phi khóc rống một hồi, tâm tình cũng đã ổn định lại ít nhiều. Nàng ngẩng đầu, chop mũi đỏ ửng, sau cùng vẫn cung kính hành lễ tạ tội, "Thần thiếp... thần thiếp thất lễ."
Tố Lặc động môi, rồi lại không đành lòng nhìn bộ dáng này của nàng mà quay mặt qua chỗ khác. Muội muội của nàng, dù là đau lòng đến tâm tê phế liệt, vẫn phải cẩn tuân tôn ti lễ nghi. Nơi này, chẳng phải chỉ có mình tỷ muội hai người. Còn có cung nữ, còn có thái giám, kẻ trên người dưới có bao nhiêu con mắt theo dõi nhất cử nhất động. Tố Lặc nén nước mắt không cho rơi xuống, con ngươi hẳn là đã đỏ bừng tơ máu, giọng nói đã sớm nghẹn ngào, "Bình thân." Rồi nàng tiến lên đỡ lấy tay Thục Huệ phi, ánh mắt tràn đầy thương xót, "Tỷ tỷ ở đây."
Ba chữ này nói ra vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng lại đủ khiến Thục Huệ phi lần nữa không kìm được nước mắt. Tố Lặc miễn cưỡng nở nụ cười an ủi, nắm tay nàng dẫn đến bên giường phía trong kia. Lúc này đây tận mắt nhìn thấy người đang nằm đó không còn chút sức sống, bản thân Tố Lặc cũng không thể ngăn được nước mắt. Nàng gần như đã lặng người đi.
Thục Huệ phi không đành lòng nhìn Thái Lan, nhất nhất xoay người trốn vào trong vòng tay Hoàng hậu, nước mắt vẫn chẳng ngừng thấm ướt vạt trung y. Tố Lặc vẫn là không dám lên tiếng dù chỉ một lời, nàng sợ, sợ rằng chỉ cần nói một chữ thôi, nàng liền không thể chống đỡ nổi nữa. Dù là bi thương, nàng cũng không thể để cho người khác biết được rằng nàng đang bi thương.
"Hoàng thượng biết chưa?" Nàng trấn định lại, sắc mặt tái nhợt mà đôi mắt lại đỏ ngầu, hít sâu vào một hơi như để kìm nén cơn giận, "Còn Hoàng thái hậu?"
"Hồi nương nương, đã phái người đi truyền tin."
"Được." Rồi Tố Lặc quay đầu nhìn Thái Lan, "Chờ báo tin cho Hoàng thượng và Hoàng thái hậu xong, giao cho Thập Tứ nha môn xử lý chuyện tang nghi." Vừa mấy ngày trước còn đang khỏe mạnh, rốt cuộc chớp mắt một cái đã nằm tại nơi này, yên lặng không chút sức sống sau bức rèm rủ. Hai người các nàng giao hảo từ khi còn tấm bé, vốn đã thề hẹn tỷ muội cả đời, cuối cùng là kết thúc như thế này.
Nàng còn trẻ như vậy – Tố Lặc cắn chặt hàm răng, tự cảm thán. Khuôn mặt nàng, trừ vẻ ngoài nhợt nhạt đến dọa người ra, tuyệt đối không thể nhìn ra điều gì khác. Cũng tốt – Tố Lặc lại nghĩ, có lẽ Thái Lan đã chán ghét nơi hồng tường cung cấm này từ lâu, muốn tự giải thoát cho mình rồi.
"Hồi cung." Nàng rút gan rút ruột mà miễn cưỡng buông hai chữ, Thái Uyển Vân hiểu chủ tử, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
Quãng đường từ Dực Khôn cung đến Khôn Ninh cung, chưa khi nào cho người ta cảm giác xa vời như thế này.
Tố Lặc một đường bước thẳng vào, cho tới lúc ngồi xuống chủ vị, nàng có cảm giác như sức lực toàn cơ thể đã đều bị rút hết đi. Nàng ngẩng đầu, rồi lại đưa mắt nhìn quanh tẩm điện. Khôn Ninh cung này nhiều người như thế, vậy mà nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến như vậy. Nàng cảm thấy, nàng thực sự không có nơi để an tâm dựa vào. Ngón tay nàng khẽ động, lúc này mới nhớ tới Tang Chi không có mặt ở đây. Nàng lại đột nhiên hoảng hốt, phát hiện ra Khôn Ninh cung này thiếu đi Tang Chi, cũng lập tức trở nên không còn chút linh khí.
Nàng nhận ra lúc này bên cạnh nàng trống vắng đến như thế nào. Tại sao lúc này Tang Chi không tới bên nàng? Phải rồi, Tang Chi đâu? Tố Lặc ngẩng đầu, khẽ hỏi, "Tang Chi đâu rồi?"
Thái Uyển Vân khi nãy còn lời chưa nói xong, nhưng lúc này Hoàng hậu như vậy, coi như là cũng chẳng còn cơ hội nói nốt nữa.
Không đợi Thái Uyển Vân lên tiếng, Tố Lặc khẽ tự trả lời, "À, nàng vẫn còn đang ngủ sao?" Lại nói, "Cũng không còn sớm nữa, triệu nàng tới đây."
"Vâng." Thái Uyển Vân phục mệnh, nhưng âm thầm thở dài.
Tố Lặc liếc mắt nhìn Thái Uyển Vân, bỗng nhiên hỏi, "Khoan đã, chuyện ngươi muốn nói kia là chuyện gì? Nói tới đâu rồi?"
"Hồi nương nương," Thái Uyển Vân cúi đầu, "Nô tỳ nói rằng người quá mức sủng Tang Chi, nàng thân phận nô tài..."
"Nàng không phải nô tài." Tố Lặc cắt ngang, ngữ điệu ôn hòa lại vô lực không có sức sống, nhưng ý tứ kiên quyết rõ ràng, "Tang Chi khôg phải các ngươi."
Thái Uyển Vân không ngờ được Hoàng hậu sẽ nói ra lời ấy, đương nhiên là thảng thốt trong lòng, lại tự nhủ may mắn khi sáng chưa kịp nói ra lời kia, mặc dù những lời vốn muốn nói là những lời mười phần chính xác. Thái Uyển Vân thực sự cảm thấy ánh mắt của Tang Chi dành cho Hoàng hậu vô cùng lộ liễu, cái ánh mắt chất chứa ái mộ và thương tiếc như thế, vốn nên là ánh mắt của Đế vương dành cho phi tử mới hợp lẽ. Mặc kệ cho Tang Chi có gắng sức che giấu, cho dù qua mắt được một Hoàng hậu tâm tư sâu sắc nhưng lòng dạ ngay thẳng, nhưng cũng sẽ không thể qua mắt được một Thái Uyển Vân đã nhìn qua bao chuyện thị phi suốt hơn hai mươi năm qua.
Có lẽ, Hoàng hậu cũng không nên biết. Thái Uyển Vân cúi đầu, cung kính thi lễ lui ra, đi về phía phòng của Tang Chi. Nàng lại tự hỏi rằng liệu Tang Chi có ý thức được hay không, ý thức được dành cho Hoàng hậu loại tình cảm như vậy, chính là tự đày mình vào vạn kiếp bất phục.
Hoàng hậu không giống như Đổng Ngạc phi của Thừa Càn cung. Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, nhưng cũng không phải là chỉ là Hoàng hậu. Thái Uyển Vân nàng là chưởng sự của Khôn Ninh cung, số phận của nàng với số phận của cả Khôn Ninh cung đều bị buộc lại với nhau, đều thở cùng một nhịp. Có một số chuyện, không cần phải đến lượt Hoàng hậu tường tận mới có thể xảy ra.
--- Hết chương 54 ---
Editor lảm nhảm: Sau gần một năm mới có thể quay trở lại với công cuộc lấp hố. Có gan đào hố thì sớm muộn nhanh chậm gì cũng phải lấp, thôi thì tranh thủ lúc rảnh rang vậy *lau mồ hôi*