Hiện tại, đã là giờ Tí nửa đêm.

Bệnh tình của Hoàng hậu không có chuyển biến tốt đẹp. Phùng Thái y không ngừng bắt mạch cho Hoàng hậu, lẩm bẩm, "Kỳ quái, sao lại kỳ quái như thế. Rõ ràng mạch tượng chính là vì cảm lạnh mà phát sốt, không có gì khác bất thường... nhưng tại sao lại thế..." Ngẫm nghĩ một khắc, tay hắn run lên, vội gọi tên Thái y Nhị phẩm đi theo phụ tá tới, giọng run run, "Mau, mau gọi thêm người của Thái y viện tới đây!"

Không lâu sau, có thêm hai Thái y của Thái y viện tới, thay phiên bắt mạch cho Hoàng hậu. Phùng thái y hỏi, rốt cuộc kết luận đều là phát sốt mà thôi. Hắn lại càng khó mà hiểu nổi.

Còn Tang Chi, nàng đã lo lắng đến phát điên rồi.

Hoàng hậu đã mê man đến mức nói sảng, "Nóng... nóng..." Gò má nàng đỏ như lửa, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Các Thái y lại bốc thêm thuốc, công dụng đều là trừ hỏa hạ nhiệt. Thái y trong cung quanh năm chữa bệnh cho Hoàng thất, mất mạng như chơi, năm tháng qua đi thành thói quen chỉ dám chữa bệnh theo lối mòn, gặp bệnh lạ không dám nói ra, nhất nhất bảo thủ chiếu theo y sách mà chữa.

Nhưng hiển nhiên, hiện tại những liều thuốc này không có hiệu quả với bệnh tình của Hoàng hậu.

Thái Uyển Vân cũng đã gấp tới nhăn nhó, trán đổ đầy mồ hôi. Khăn mát đắp trên trán Hoàng hậu đổi liên tục, nhưng nhiệt độ thân thể phát ra lại càng ngày càng nóng.

Tang Chi bước nhanh tới, giật lấy khăn mát trên tay Thái Uyển Vân. Thái Uyển Vân vừa nhìn thấy nàng đã muốn lên tiếng phản bác, mà Tang Chi nhanh miệng lên tiếng trước, "Hiện tại tính mạng của Hoàng hậu quan trọng nhất!" Thái Uyển Vân sững sờ, nhưng cũng chấp nhận ngậm miệng không lên tiếng. Dù là nàng thực sự không vừa lòng cái người tên Tang Chi này, nhưng hiện tại nàng ta là tâm phúc của Thừa Càn cung, nàng cũng không thể đắc tội. Hơn nữa, quả thực, trước mắt Hoàng hậu quan trọng nhất.

Tang Chi nhìn khăn mát trong tay mình, đưa lên mũi, đột nhiên hỏi, "Ngươi dùng khăn tay ngâm nước lạnh đắp cho nàng?"

Thái Uyển Vân trả lời, ngữ điệu miễn cưỡng không mặn không nhạt, "Đều là Thái y dặn dò."

"Thứ này thì có ích gì!" Tang Chi phát hỏa, sắc mặt âm trầm, "Khôn Ninh cung có rượu không?"

"Vào lúc này ngươi còn muốn rượu gì nữa!" Thái Uyển Vân bức xúc khó nén.

"Chỉ cần ngươi trả lời có hay không?"

"Không có." Thái Uyển Vân hẳn là mất hết kiên nhẫn rồi.

"Sao có thể không có cơ chứ!" Tang Chi ném khăn tay vào chậu nước, "Chỉ dùng nước lã đắp trán, đều là vô dụng! Rượu, cần rượu, ngươi có hiểu hay không? Dùng khăn ngâm rượu cồn lau qua toàn thân, đắp vào lòng bàn tay, gan bàn chân, cùng với sau gáy, như vậy mới có thể có tác dụng." Ngữ điệu khẩn trương, sắc mặt cũng không còn hòa nhã như thường được nữa.

Thái Uyển Vân ngẩn người, "Đây là biện pháp gì?"

Tang Chi vượt qua nàng đi thẳng về phía Phùng thái y, "Thái y, ngài nói xem, biện pháp này có hiệu quả hay không?"

"Cái này..." Thần sắc Thái y khó xử, lại hỏi Tang Chi, "Cô nương có học qua y thuật? Biện pháp này quả thực lão thần có được đọc qua, nhưng... không thể sử dụng trong Hoàng thất. Thân phận Hoàng hậu nương nương tôn quý, sao có thể..."

"Chỉ cần ông nói có được hay không!" Tang Chi tức giận đến không cả dùng kính ngữ, cắt ngang lời hắn nói. Đều là một đám người bo bo giữ mình, coi trọng mấy thứ lễ tiết vô dụng còn hơn cả mạng người.

Phùng thái y do dự, lại không chịu mở miệng.

Tang Chi cũng không thể kiên nhẫn mà để ý tới hắn nữa, lại quay lại nói với Thái Uyển Vân, ngữ điệu ổn trọng, "Phụ thân ta là đại phu, sinh thời y thuật cao siêu, dù ta học nghệ không tinh bằng cha, nhưng khi xưa cũng có tiếng thông minh. Có dòng dõi, dù là mưa dầm cũng sẽ thấm đất, nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm. Thái ma ma, xin ngươi tin ở ta."

Thái Uyển Vân tin ở lời này, nhưng giả như có mệnh hệ gì, quả thực nào không đảm đương nổi.

Trong lúc nhất thời, cả Khôn Ninh cung không có ai dám nhìn Tang Chi. Hiện tại có cách trị bệnh rồi, lại không ai dám dùng, bởi vì không ai dám gánh trách nhiệm này.

Màn đêm bao trùm, cảnh đêm trầm trầm như một bức thủy mặc. Tang Chi nhìn cảnh này, vừa buồn vừa giận. Cho tới khi Tô Ma Lạt Cô chạy tới Khôn Ninh cung hỏi han bệnh tình Hoàng hậu, Tang Chi mới nhìn thấy tia hy vọng. Nàng quỳ thụp xuống trước mũi giày Tô Ma Lạt Cô, "Tô Ma đại cô cô!" Rồi lặp lại toàn bộ những lời mình đã nói.

Tô Ma Lạt Cô hỏi han tình huống, quả thực hiểu được trước mắt không còn cách nào khác ngoài cách của Tang Chi.

"Ngươi chắn chắn cách của ngươi sẽ hữu dụng chứ?"

Tang Chi nàng không thể chắc chắn, nhưng biết rõ đây là cách duy nhất có thể hạ được thân nhiệt.

Tô Ma Lạt Cô nghe được câu trả lời, lập tức biến sắc, "Thân thể của Hoàng hậu đâu phải là trò đùa, nếu ngươi không thể chắc chắn, tuyệt đối đừng có nói bừa!"

Tang Chi cũng bức bối, "Nhưng nếu không thử, làm sao biết được có tác dụng hay không? Không lẽ cứ để Hoàng hậu như thế sao?"

Không ai dám tranh luận tay đôi với Tô Ma Lạt Cô. Lời của Tang Chi vừa thốt ra khỏi miệng, Thái Uyển Vân đã lập tức phủ phục quỳ trên đất, sợ đến dập đầu thật sâu.

Tô Ma Lạt Cô nheo mắt nhìn Tang Chi, ánh nhìn thật sâu, lại không hề lên tiếng. Vừa lúc, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Ngay cả Tĩnh phi Mạnh Cổ Thanh cũng tới rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tĩnh phi đi vào, nhìn thấy Tô Ma Lạt Cô, "Tô Ma cô cô cũng tới rồi."

Tuy rằng Tô Ma Lạt Cô có địa vị cực cao, nhưng suy cho cùng thì cũng là nô tài, cho nên làm một cái phúc rất nhẹ coi như chào hỏi Tĩnh phi. Tĩnh phi chẳng hề tới đỡ Tô Ma Lạt Cô, mặc dù Hoàng thượng nhìn thấy Tô Ma đại cô cô làm lễ cũng phải khách sáo vài phần, nhưng Tĩnh phi lại không hề, bởi vì trong lòng nàng vẫn còn oán Hoàng thái hậu. Bản thân nàng cũng không muốn nhận cái lễ này.

Tĩnh phi đi thẳng tới bên giường Hoàng hậu, nhìn thấy gương mặt Hoàng hậu mê man đỏ bừng, liền nâng giọng gằn tiếng, "Bệnh tình của Hoàng hậu còn chưa thuyên giảm, các ngươi ngẩn ra đó làm gì?"

"Hồi Tĩnh phi nương nương..." Thái Uyển Vân lại lần nữa truyền đạt những lời của Tang Chi lại một lần.

Tĩnh phi nghe xong, nhìn sang Tô Ma Lạt Cô, lại nhìn tới Tang Chi. Ngoài dự đoán, nàng lại tới đỡ Tang Chi đứng dậy, rồi nói với Tô Ma Lạt Cô, "Nếu như các Thái y đây đều đã thúc thủ vô sách, Tang Chi lại có biện pháp, tại sao lại từ chối không cho nàng thử?" Ánh mắt lạnh lẽo của nàng lại quét qua ba Thái y đang quỳ trên đất, "Những người này có tài đức đến nhường nào, hẳn là Tô Ma đại cô cô phải rõ hơn bổn cung." Liền nâng cao giọng, "Người đâu, mau mang tất cả rượu trong cung tới đây!"

Tính tình Tĩnh phi, xưa nay không ai dám nghịch ý trêu chọc, Tô Ma Lạt Cô cũng phải kiêng dè vài phần. Huống chi Tô Ma Lạt Cô cũng không có ác ý gì với Tang chi, đúng là không rõ năng lực của Tang Chi tới đâu, nhưng xác thực nhận thấy phần tâm của nàng đối với Hoàng hậu không phải là giả. Ngay cả Tĩnh phi cũng thuận theo giúp Tang Chi làm loạn, thực sự cũng nên thử một lần.

Còn Tang Chi, lúc này nàng nhìn Tĩnh phi, đã cảm động đến sắp rơi nước mắt rồi.

Tô Ma Lạt Cô lại thở dài. Nàng chẳng qua là phụng mệnh Thái hậu tới xem xét tình huống mà thôi, căn bản sức khỏe của Hoàng thái hậu cũng chưa thật tốt đâu. Huống hồ, Tô Ma Lạt Cô cũng rõ, Tĩnh phi tuy rằng luôn nhanh gọn quyết đoán, nhưng cũng chưa bao giờ vượt khuôn phép không đúng mực. Cho nên, Tô Ma đại cô cô chỉ ở lại thêm ít lâu nữa, đã liền rời khỏi Khôn Ninh cung.

--- Hết chương 41 ---

Editor lảm nhảm: Cha mạ ơi ức chế phát khùng, xét về mặt lễ nghi thì đúng, cơ mờ Thái y kiểu cản mũi kì đà thế nài thì Lâm ơi cho khăn gói về quê đi anh TvT

Mà phải công nhận Thanh cá tính ha, vừa ngầu vừa chất :v Ủa rồi có ai ship Tang Tĩnh ko nè :))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện