Trời còn chưa sáng.
Tiếng ho khan không ngừng khiến hai người đang say giấc bừng tỉnh, Thái ma ma vận hết sức bình sinh đè thấp giọng, nói với vào, "Hoàng hậu nương nương, còn có nửa canh giờ nữa là tới giờ rời giường rửa mặt rồi."
"Ừ..."
Cứ việc cố gắng che giấu, vẫn là không thể che lấp được dư vị ái tình trong giọng nói sau cuộc hoan hảo.
Thái Uyển Vân nghe loáng thoáng thấy thứ âm sắc trêu chọc lòng người này, khuôn mặt biến chuyển đủ mọi màu sắc, thần tình tràn ngập đủ loại cảm xúc phức tạp.
Một đêm này, người ở bên trong mây mưa không nghỉ, chỉ khổ người đứng ngoài không ngừng cầu nguyện với ông trời, lại cũng là thấp thỏm trong lo âu nhìn cơn mưa đổ không ngớt.
Trên giường phượng có hai người nhìn nhau, nhu tình mật ý lan tràn khắp cả phòng.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Tang Chi vuốt ve sườn mặt người nằm bên, kéo người ấy vào trong vòng tay, ôm thật chặt.
Hoàng hậu đỏ mặt, da thịt chạm nhau vẫn là khơi lên rung động trong nàng, lại biết giờ này rồi cũng không thể lại tiếp tục càn rỡ.
Nàng rúc vào trong cái ôm, nói nhỏ: "Có thắt lưng..."
Tang Chi đặt tay trên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Còn có chỗ nào nữa?"
"Hừ..." Hoàng hậu ngửa đầu nhìn Tang Chi, bỗng nhiên nắm vành tai nàng, "Ta còn muốn đòi lại đấy!"
Tang Chi nheo mắt, hôn lên môi người kia, giọng điệu trêu chọc: "Nô tài đã thuộc về Hoàng hậu nương nương rồi, Hoàng hậu nương nương lúc nào muốn sủng hạnh cứ nói một tiếng, nô tài sẽ tự lên trên giường đây."
"Ngươi!" Hoàng hậu đỏ mặt, nhéo nhéo mặt Tang Chi, "Ngươi không biết xấu hổ!"
Hai người kề vận đụng chạm mà không một mảnh vải ngăn cách, Hoàng hậu khẽ động khiến cho hai thân thể gần như dán vào nhau, khơi lên trong Tang Chi loại cảm giác khó chịu khó nhịn.
Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn, cảm thấy được cơ thể phản ứng lại sự đụng chạm thân mật, đến trái tim cũng gia tốc đập nhanh.
"Tố Lặc..." Tang Chi ôm nàng, "Còn nửa canh giờ, chúng ta..."
Tố Lặc vội vàng che miệng của nàng, "Có muốn tới cũng là ta tới!"
"..." Tang Chi mím mím môi, "Cũng không phải đêm qua nàng chưa thử..." Đã thử, nhưng Hoàng hậu quá mức khẩn trương, tuy rằng Tang Chi nhường nhịn đấy, mà Hoàng hậu lại mặt đỏ tía tai chân tay luống cuống, kết quả Tang Chi không nhìn nổi bộ dạng như thỏ trắng lâm đại địch kia, thế là kéo người xuống, lại một phen mây mưa.
Tố Lặc ngượng ngùng, "Cũng phải vài lần mới thành quen..." Lại cố ý nói mỉa mai, "Chứ đâu ai giống ngươi, suốt ngày đọc ba cái thứ sách bậy bạ!"
Hoàng hậu thực lòng không thể hiểu Tang Chi sao lại có thể biết nhiều như vậy, thành thạo như vậy.
Nghĩ nghĩ, có lẽ đây thực sự là bản năng trời cho, sinh ra đã giỏi, huống chi...!có lẽ Tang Chi người này đã qua không ít kinh nghiệm rồi.
"Đêm xuân chẳng dài, tranh cãi mấy câu nữa thôi là không còn kịp đâu." Tang Chi mặc kệ, dù sao cả hai lúc này đây cũng đều đang chìm trong dục vọng, đều đang bị bản năng chế ngự.
Nàng vừa nói xong đã đè xuống hôn lên, mà Hoàng hậu lúc này dường như đã hóa thành một vũng nước xuân, cũng không còn xa lạ ngại ngùng như đêm qua nữa, níu tay Tang Chi đưa tới nơi kia.
Biết rằng không có thời gian, ngược lại còn khiến ham muốn trở nên càng mãnh liệt.
Thái Uyển Vân đang còn ngáp dài sau một đêm trắng không ngủ, bây giờ bỗng nhiên lại nghe được loáng thoáng những thanh âm đứt quãng từ bên trong vọng ra, hoảng đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn hô lên, "Hoàng hậu nương nương, người..." Người không muốn sống nữa chăng? Tang Chi người này, sao lại...!không biết tiếc thương phượng thể như thế chứ?
Mà Hoàng hậu lúc này, Hoàng hậu đúng là trò giỏi, qua một đêm thôi mà học trò xấu cũng nhanh lắm.
"Tang Chi, ngươi đẹp quá..." Hoàng hậu kìm lòng không được mà lẩm bẩm, dường như tâm can đều đã tan chảy rồi hoà tan vào cùng với từng hơi thở của Tang Chi.
Nàng nay đại khái đã hiểu được vì cái gì mà đêm qua mình trầm luân vô độ muốn dừng mà không thể dừng.
Nữ nhân lúc động tình lúc thật sự quá mỹ diệu, khiến cho người ta bị hãm sâu không thể tỉnh ra.
Ánh mắt chăm chú ngập tràn nhu tình của nàng khiến Tang Chi trái tim nhảy loạn, vội vàng đưa hai ngón tay ngăn trước đôi môi nàng: "Giờ còn không rời giường là sẽ gay go."
Lại nghe thấy có tiếng ho khan bên ngoài truyền tới, Tang Chi nghe cũng thấy hổ thẹn.
Hoàng hậu lại nằm xuống, nằm sát bên Tang Chi, "Không muốn rời giường..." Nàng nói, "Giờ ta đã hiểu vì sao có câu Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều."
Tang Chi thán một tiếng, ôm lấy nàng, "Sau vẫn còn nhiều thời gian."
"Nhưng ngươi muốn về Thừa Càn cung" Hoàng hậu cắn trên vai nàng, "Ta không vui."
Tang Chi xuýt xoa một tiếng, "Ta cũng đâu có muốn đi.
Cắn nhẹ một chút, cả đêm qua nàng cắn ta còn thiếu ư?"
Hoàng hậu vội hôn lên dấu răng hồng hồng trên vai nàng, đỏ mặt, "Đau lắm sao? Ta không...!khống chế được..."
"Không đau" Ý cười đầy mặt, "Trêu chọc nàng thôi."
Hoàng hậu lườm nàng, lại nhẹ nhàng hôn dấu răng trên vai, "Lần sau ta nhất định không cắn ngươi đau như vậy nữa..."
"Được rồi được rồi, lần sau, lần sau sẽ bàn." Ánh mắt Tang Chi đầy ý tứ, lúc này Hoàng hậu mới ý thức được, mặt nóng lên, "Ngươi cứ việc đắc ý, không có lần sau nữa đâu!"
Nói xong liền trở mình, muốn đứng dậy.
Nếu còn không rời giường thật sự sẽ muộn mất.
Tang Chi vội vàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo của nàng, "Không có lần sau nữa sao?"
Vành tai bị ngậm lấy, hơi thở của Hoàng hậu liền hỗn loạn mất quy luật, khẽ cười nói, "Có, sẽ có lần sau.
Có cả đời đời kiếp kiếp, bằng lòng không?"
"Đời đời kiếp kiếp, cùng nàng hoan hảo."
Tang Chi không muốn rời khỏi giường Hoàng hậu, dù chỉ một phút.
Nhưng nếu bây giờ còn ở đây, đoán chừng bên ngoài kia Thái Uyển Vân sẽ ho ra máu mất.
Hoàng hậu còn ở lại trong tẩm điện, Tang Chi ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp Thái Uyển Vân.
Tang Chi cũng không có tâm tình so đo, trên mặt chỉ có ý cười lan tràn.
Trời còn chưa sáng hẳn mưa đã tạnh, nàng lặng lẽ trở lại Thừa Càn cung, ý định muốn mở lời thương lượng với Hoàng quý phi vài lời, rằng nàng muốn được trở lại Khôn Ninh cung.
Hiện tại thực lòng không muốn xa Hoàng hậu dù chỉ nửa bước.
Bất quá, đến khi trở về lại nhìn thấy bệnh tình của Đổng Ngạc phi quá thảm hại, Tang Chi không đành lòng.
Đến cùng thì Đổng Ngạc phi có ân cứu mạng nàng.
Nàng nghĩ, không bằng đợi qua vài ngày nữa, chờ tín vật hoàn thiện sẽ thỉnh mệnh trở về Khôn Ninh cung, vậy cũng không muộn.
——
Ấy thế mà bất tri bất giác nửa tháng đã trôi qua, Từ Ninh cung vẫn tập trung vào đả phá bè cánh trên tiền triều, gợn sóng lăn tăn nơi hậu cung dường như chẳng còn đáng nhắc tới trong mắt vị chủ nhân Từ Ninh cung.
Án này của Ngô Lương Phụ có Hoàng đế mắt nhắm mắt mở cho qua, mà như thế là nghịch ý Thái hậu.
Thái hậu nổi giận lôi đình, muốn phạt Hoàng đế quỳ ở Từ đường thỉnh tội với liệt tổ liệt tông.
Hoàng đế sao có thể vâng lời? Trong lúc nhất thời, trên tiền triều cũng giương cung bạt kiếm, bầu không khí không thể nói là dễ chịu.
Trong khi ấy Hoàng hậu ở đây đã bắt đầu tay chạm vào những giới hạn đặt sẵn trong kế hoạch của nàng.
Phúc tấn của Giản Thân vương đã gửi thiếp, muốn dâng lên cho Hoàng đế chuẩn tấu.
Giản Thân vương là đường huynh của Hoàng đế, xét về tuổi tác không chênh lệch lắm, mà Phúc tấn lại là trưởng tỷ của Hoàng hậu, nay thấy dưới gối Hoàng hậu chưa có hoàng tự, có lòng gửi một nữ nhi vào cung làm dưỡng nữ, âu cũng là chuyện hợp lẽ không thể bác bỏ.
Hoàng đế tán thành, ngự bút khâm ban, phong thứ nữ của Giản Thân vương lên Đoan Mẫn công chúa, đồng ý cho Đoan Mẫn công chúa được nhập cung.
Đối với Hoàng hậu mà nói, đây là một nước cờ vô cùng có lợi, giúp cho nàng ngồi vững vàng ở vị trí của mình.
Thục Huệ phi nhìn thế cục như vậy đương nhiên không thể vui vẻ.
Bất quá cũng không sao, nàng dù cũng không có hoàng tự nhưng có sủng hạnh của Hoàng thượng, đợi đến ngày sinh hạ được một đôi trai gái thì dưỡng nữ của Hoàng hậu cũng khó mà so đo.
Thục Huệ phi nghĩ thầm, đến lúc đó, dù cho Thái hậu e cũng không ngăn không được thế tiến của nàng.
——
Tín vật Tang Chi muốn tặng Hoàng hậu đã hoàn thiện lâu rồi, cũng đã đến lúc nàng muốn mở lời thỉnh mệnh với Đổng Ngạc phi.
Khi ấy, Đổng Ngạc phi thở dài, "Vốn dĩ ngươi cũng không phải người của Thừa Càn cung, đi hay ở đương nhiên tùy ngươi quyết định."
Tang Chi có chút áy náy, nhưng phần áy náy không thắng nổi phần nhớ nhung Hoàng hậu.
Lại nói, vừa ngày hôm trước gặp Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu bực bội không vui như thế càng làm cho Tang Chi có cảm giác như ngồi trên đống lửa.
"Tang Chi." Đổng Ngạc phi nói, "Ngươi trung thành với Hoàng hậu như thế, thực khiến bổn cung hâm mộ." Dừng một chút, Đổng Ngạc phi tiếp, "Ngươi và Hoàng hậu..."
Tang Chi căng thẳng trong lòng, chuyện này dù là với ai nàng cũng sẽ không thể thừa nhận, quá nguy hiểm.
Nàng giữ im lặng.
Đổng Ngạc phi nhìn nàng hồi lâu, lại nói, "Quan hệ chủ tớ, bổn cung cũng biết, chẳng qua là, không biết khắng khít tới mức ấy, giữa phụ nữ với nhau phải chăng đã thành...!tình tỷ muội?"
Lời vừa nói ra, Tang Chi nghe mà chợt nhớ tới Trinh phi.
Đổng Ngạc phi lẩm bẩm, "Bổn cung không hiểu...!thật sự vẫn luôn không hiểu."
"Nô tài không hiểu nương nương có ý tứ gì."
Dù sao Tang Chi dù chết cũng không thể thừa nhận, nàng chỉ nói, "Nô tài...!chỉ cảm thấy, cái gọi là tình tỷ muội mà Trinh phi nương nương dành cho người, nếu so với tình phu thê giữa người với Hoàng thượng, có lẽ cũng không khác là bao đâu." Nếu như Đổng Ngạc phi một mực khẳng định thứ tình cảm kia là tình tỷ muội, nàng cũng chỉ có thể nói đến như thế thôi.
Đổng Ngạc phi ngạc nhiên, cho đến tận khi Tang Chi đi rồi vẫn còn như đang tự nói với mình, "Vậy...!sao có thể là giống nhau? Giữa phu thê và tỷ muội, hai cái tình sao có thể nào giống nhau...."
Nhưng rồi cuối cùng vẫn không có ai nói cho nàng biết đáp án.
Trinh phi...!đã rất lâu rồi không còn đến Thừa Càn cung.
Đổng Ngạc phi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh cung phòng trống trải, âm thầm buông tiếng thở dài, rồi không biết đó là một sự giải thoát hay là...!một sự mất mát.
Tang Chi cất giấu niềm phấn khởi trong lòng, bước chân tăng tốc đi về phía Khôn Ninh cung.
Dường như phấn khởi choán lấy tâm tư và lí trí chỉ còn sự vui mừng sắp được nhìn thấy người trong lòng, nàng không để ý tới rằng lối đi quen thuộc này giờ đây yên tĩnh đến lạ kỳ, ngay đến thái giám nội thị vốn đứng đây túc trực cũng không thấy bóng dáng.
Từ Thừa Càn cung đến Khôn Ninh cung chỉ cách có một con đường, mà ở lúc khi nàng vừa mới phát hiện ra điểm dị thường, bỗng đã nhìn thấy có hai ma ma đứng tuổi xuất hiện trước mặt mình, chắn lối nàng đi.
"Các người là ai?"
"Tang Chi phải không?"
Một người hỏi , Tang Chi còn chưa kịp phủ nhận, dường như bọn họ đã tự xác minh được thân phận của nàng rồi.
Không nói không rằng, bọn họ lừ lừ tiến tới, bịt lấy miệng nàng, chỉ kịp cảm nhận được gáy bị giáng một kích mạnh như trời giáng, Tang Chi đã bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
Nàng mất đi tri giác.
———
Hoàng thượng vừa hạ chỉ cho phép Đoan Mẫn công chúa nhập cung, mà dù sao đây cũng là con gái ruột của chính trưởng tỷ mình, hôm nay tiểu cô nương rời xa gia quyến để vào đến Tử Cấm Thành, Hoàng hậu không thể không áy náy trong lòng, tự nhiên sẽ hết mực yêu thương.
Còn đang lo lắng không biết nên chung sống với một đứa trẻ như thế nào mới tốt, trái lo phải nghĩ liền nghĩ đến phải gọi Huyền Diệp tới đây —— vừa hay trong nội cung cũng chỉ có Huyền Diệp là đứa trẻ vừa lứa nhất.
"Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương."
"Mau bình thân."
Hoàng hậu đỡ Huyền Diệp đứng lên, rồi lại xem hắn là đứa trẻ vô ưu, hỏi, "Huyền Diệp, dạo gần đây học hành vẫn tốt chứ?"
"Thưa Hoàng ngạch nương, nhi thần theo phu tử, đọc được rất nhiều sách, học được rất nhiều thứ."
Hoàng hậu tò mò, "Đã học được điều gì rồi?"
Cho nên Huyền Diệp cũng kể lại với nàng một chút nội dung sách vở.
Hoàng hậu vừa nghe vừa nhìn đứa trẻ, lộ vẻ xót xa, "Gần đây con gầy đi nhiều rồi thì phải.
Còn ngạch nương của con, vẫn khoẻ chứ?"
Vừa nói đến ngạch nương, mắt Huyền Diệp đã đỏ lên, "Gần đây ngạch nương không được khoẻ lắm..."
"Trước kia có dịp gặp mặt, bổn cung đã khuyên ngạch nương của con phải giữ cho tinh thần thoải mái, đừng nên lo lắng mới tốt, đáng tiếc nàng có vẻ lúc nào cũng lo lắng cho con." Hoàng hậu nói, "Cứ yên tâm, ngạch nương con nơi đó bổn cung sẽ để mắt chăm lo, còn con chỉ cần đừng để ngạch nương lo lắng là được rồi."
"Tạ ơn Hoàng ngạch nương, nhi thần cẩn tuân lời Hoàng ngạch nương dạy bảo."
Hoàng hậu nhìn Huyền Diệp, cảm thấy đứa trẻ này thực hiểu chuyện.
Đang trò chuyện, lại hỏi, "Huyền Diệp, hài tử ở lứa tuổi của con sẽ thích thứ gì nhỉ?"
Huyền Diệp chớp chớp đôi mắt, liền hiểu được vì sao Hoàng hậu hỏi như vậy.
Cười cười, Huyền Diệp đáp, "Hoàng ngạch nương đừng lo lắng, Đoan Mẫn công chúa là một nữ nhi gia, ngoài những thứ lặt vặt nữ nhi gia vẫn thích, chỉ cần Hoàng ngạch nương đối tốt với nàng, nàng nhất định cũng sẽ rất mến Hoàng ngạch nương."
Hoàng hậu ngạc nhiên, lắc đầu cười cười, "Thật là, quỷ thông minh!"
Nàng giữ Huyền Diệp lại dùng bữa trưa xong mới cho người tiễn đứa trẻ hắn về.
Giờ đây cõi lòng chỉ còn lại sự chờ mong Tang Chi sẽ tới đây.
Kể từ sau đêm đó, Tang Chi vài lần xuất hiện trước Long Phúc môn, nói rằng đã được Đổng Ngạc phi cho phép.
Tự Hoàng hậu há lại có thể không biết? Như vậy cũng tốt, nếu giữ Tang Chi ở luôn tại Khôn Ninh cung này, thực sự dễ khiến người khác chú ý.
Nhưng hôm nay, hôm nay nàng chờ đợi, đợi từ trưa cho đến khi bầu trời tối đen, vậy mà vẫn không đợi được bóng dáng Tang Chi.
Hoàng hậu nương nương rất không vui, dặn lòng đợi ngày mai sẽ đích thân hưng sư vấn tội.
—— Hết chương 143 —-
Tiếng ho khan không ngừng khiến hai người đang say giấc bừng tỉnh, Thái ma ma vận hết sức bình sinh đè thấp giọng, nói với vào, "Hoàng hậu nương nương, còn có nửa canh giờ nữa là tới giờ rời giường rửa mặt rồi."
"Ừ..."
Cứ việc cố gắng che giấu, vẫn là không thể che lấp được dư vị ái tình trong giọng nói sau cuộc hoan hảo.
Thái Uyển Vân nghe loáng thoáng thấy thứ âm sắc trêu chọc lòng người này, khuôn mặt biến chuyển đủ mọi màu sắc, thần tình tràn ngập đủ loại cảm xúc phức tạp.
Một đêm này, người ở bên trong mây mưa không nghỉ, chỉ khổ người đứng ngoài không ngừng cầu nguyện với ông trời, lại cũng là thấp thỏm trong lo âu nhìn cơn mưa đổ không ngớt.
Trên giường phượng có hai người nhìn nhau, nhu tình mật ý lan tràn khắp cả phòng.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Tang Chi vuốt ve sườn mặt người nằm bên, kéo người ấy vào trong vòng tay, ôm thật chặt.
Hoàng hậu đỏ mặt, da thịt chạm nhau vẫn là khơi lên rung động trong nàng, lại biết giờ này rồi cũng không thể lại tiếp tục càn rỡ.
Nàng rúc vào trong cái ôm, nói nhỏ: "Có thắt lưng..."
Tang Chi đặt tay trên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Còn có chỗ nào nữa?"
"Hừ..." Hoàng hậu ngửa đầu nhìn Tang Chi, bỗng nhiên nắm vành tai nàng, "Ta còn muốn đòi lại đấy!"
Tang Chi nheo mắt, hôn lên môi người kia, giọng điệu trêu chọc: "Nô tài đã thuộc về Hoàng hậu nương nương rồi, Hoàng hậu nương nương lúc nào muốn sủng hạnh cứ nói một tiếng, nô tài sẽ tự lên trên giường đây."
"Ngươi!" Hoàng hậu đỏ mặt, nhéo nhéo mặt Tang Chi, "Ngươi không biết xấu hổ!"
Hai người kề vận đụng chạm mà không một mảnh vải ngăn cách, Hoàng hậu khẽ động khiến cho hai thân thể gần như dán vào nhau, khơi lên trong Tang Chi loại cảm giác khó chịu khó nhịn.
Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn, cảm thấy được cơ thể phản ứng lại sự đụng chạm thân mật, đến trái tim cũng gia tốc đập nhanh.
"Tố Lặc..." Tang Chi ôm nàng, "Còn nửa canh giờ, chúng ta..."
Tố Lặc vội vàng che miệng của nàng, "Có muốn tới cũng là ta tới!"
"..." Tang Chi mím mím môi, "Cũng không phải đêm qua nàng chưa thử..." Đã thử, nhưng Hoàng hậu quá mức khẩn trương, tuy rằng Tang Chi nhường nhịn đấy, mà Hoàng hậu lại mặt đỏ tía tai chân tay luống cuống, kết quả Tang Chi không nhìn nổi bộ dạng như thỏ trắng lâm đại địch kia, thế là kéo người xuống, lại một phen mây mưa.
Tố Lặc ngượng ngùng, "Cũng phải vài lần mới thành quen..." Lại cố ý nói mỉa mai, "Chứ đâu ai giống ngươi, suốt ngày đọc ba cái thứ sách bậy bạ!"
Hoàng hậu thực lòng không thể hiểu Tang Chi sao lại có thể biết nhiều như vậy, thành thạo như vậy.
Nghĩ nghĩ, có lẽ đây thực sự là bản năng trời cho, sinh ra đã giỏi, huống chi...!có lẽ Tang Chi người này đã qua không ít kinh nghiệm rồi.
"Đêm xuân chẳng dài, tranh cãi mấy câu nữa thôi là không còn kịp đâu." Tang Chi mặc kệ, dù sao cả hai lúc này đây cũng đều đang chìm trong dục vọng, đều đang bị bản năng chế ngự.
Nàng vừa nói xong đã đè xuống hôn lên, mà Hoàng hậu lúc này dường như đã hóa thành một vũng nước xuân, cũng không còn xa lạ ngại ngùng như đêm qua nữa, níu tay Tang Chi đưa tới nơi kia.
Biết rằng không có thời gian, ngược lại còn khiến ham muốn trở nên càng mãnh liệt.
Thái Uyển Vân đang còn ngáp dài sau một đêm trắng không ngủ, bây giờ bỗng nhiên lại nghe được loáng thoáng những thanh âm đứt quãng từ bên trong vọng ra, hoảng đến chân mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn hô lên, "Hoàng hậu nương nương, người..." Người không muốn sống nữa chăng? Tang Chi người này, sao lại...!không biết tiếc thương phượng thể như thế chứ?
Mà Hoàng hậu lúc này, Hoàng hậu đúng là trò giỏi, qua một đêm thôi mà học trò xấu cũng nhanh lắm.
"Tang Chi, ngươi đẹp quá..." Hoàng hậu kìm lòng không được mà lẩm bẩm, dường như tâm can đều đã tan chảy rồi hoà tan vào cùng với từng hơi thở của Tang Chi.
Nàng nay đại khái đã hiểu được vì cái gì mà đêm qua mình trầm luân vô độ muốn dừng mà không thể dừng.
Nữ nhân lúc động tình lúc thật sự quá mỹ diệu, khiến cho người ta bị hãm sâu không thể tỉnh ra.
Ánh mắt chăm chú ngập tràn nhu tình của nàng khiến Tang Chi trái tim nhảy loạn, vội vàng đưa hai ngón tay ngăn trước đôi môi nàng: "Giờ còn không rời giường là sẽ gay go."
Lại nghe thấy có tiếng ho khan bên ngoài truyền tới, Tang Chi nghe cũng thấy hổ thẹn.
Hoàng hậu lại nằm xuống, nằm sát bên Tang Chi, "Không muốn rời giường..." Nàng nói, "Giờ ta đã hiểu vì sao có câu Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều."
Tang Chi thán một tiếng, ôm lấy nàng, "Sau vẫn còn nhiều thời gian."
"Nhưng ngươi muốn về Thừa Càn cung" Hoàng hậu cắn trên vai nàng, "Ta không vui."
Tang Chi xuýt xoa một tiếng, "Ta cũng đâu có muốn đi.
Cắn nhẹ một chút, cả đêm qua nàng cắn ta còn thiếu ư?"
Hoàng hậu vội hôn lên dấu răng hồng hồng trên vai nàng, đỏ mặt, "Đau lắm sao? Ta không...!khống chế được..."
"Không đau" Ý cười đầy mặt, "Trêu chọc nàng thôi."
Hoàng hậu lườm nàng, lại nhẹ nhàng hôn dấu răng trên vai, "Lần sau ta nhất định không cắn ngươi đau như vậy nữa..."
"Được rồi được rồi, lần sau, lần sau sẽ bàn." Ánh mắt Tang Chi đầy ý tứ, lúc này Hoàng hậu mới ý thức được, mặt nóng lên, "Ngươi cứ việc đắc ý, không có lần sau nữa đâu!"
Nói xong liền trở mình, muốn đứng dậy.
Nếu còn không rời giường thật sự sẽ muộn mất.
Tang Chi vội vàng ngồi dậy, vòng tay ôm lấy eo của nàng, "Không có lần sau nữa sao?"
Vành tai bị ngậm lấy, hơi thở của Hoàng hậu liền hỗn loạn mất quy luật, khẽ cười nói, "Có, sẽ có lần sau.
Có cả đời đời kiếp kiếp, bằng lòng không?"
"Đời đời kiếp kiếp, cùng nàng hoan hảo."
Tang Chi không muốn rời khỏi giường Hoàng hậu, dù chỉ một phút.
Nhưng nếu bây giờ còn ở đây, đoán chừng bên ngoài kia Thái Uyển Vân sẽ ho ra máu mất.
Hoàng hậu còn ở lại trong tẩm điện, Tang Chi ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp Thái Uyển Vân.
Tang Chi cũng không có tâm tình so đo, trên mặt chỉ có ý cười lan tràn.
Trời còn chưa sáng hẳn mưa đã tạnh, nàng lặng lẽ trở lại Thừa Càn cung, ý định muốn mở lời thương lượng với Hoàng quý phi vài lời, rằng nàng muốn được trở lại Khôn Ninh cung.
Hiện tại thực lòng không muốn xa Hoàng hậu dù chỉ nửa bước.
Bất quá, đến khi trở về lại nhìn thấy bệnh tình của Đổng Ngạc phi quá thảm hại, Tang Chi không đành lòng.
Đến cùng thì Đổng Ngạc phi có ân cứu mạng nàng.
Nàng nghĩ, không bằng đợi qua vài ngày nữa, chờ tín vật hoàn thiện sẽ thỉnh mệnh trở về Khôn Ninh cung, vậy cũng không muộn.
——
Ấy thế mà bất tri bất giác nửa tháng đã trôi qua, Từ Ninh cung vẫn tập trung vào đả phá bè cánh trên tiền triều, gợn sóng lăn tăn nơi hậu cung dường như chẳng còn đáng nhắc tới trong mắt vị chủ nhân Từ Ninh cung.
Án này của Ngô Lương Phụ có Hoàng đế mắt nhắm mắt mở cho qua, mà như thế là nghịch ý Thái hậu.
Thái hậu nổi giận lôi đình, muốn phạt Hoàng đế quỳ ở Từ đường thỉnh tội với liệt tổ liệt tông.
Hoàng đế sao có thể vâng lời? Trong lúc nhất thời, trên tiền triều cũng giương cung bạt kiếm, bầu không khí không thể nói là dễ chịu.
Trong khi ấy Hoàng hậu ở đây đã bắt đầu tay chạm vào những giới hạn đặt sẵn trong kế hoạch của nàng.
Phúc tấn của Giản Thân vương đã gửi thiếp, muốn dâng lên cho Hoàng đế chuẩn tấu.
Giản Thân vương là đường huynh của Hoàng đế, xét về tuổi tác không chênh lệch lắm, mà Phúc tấn lại là trưởng tỷ của Hoàng hậu, nay thấy dưới gối Hoàng hậu chưa có hoàng tự, có lòng gửi một nữ nhi vào cung làm dưỡng nữ, âu cũng là chuyện hợp lẽ không thể bác bỏ.
Hoàng đế tán thành, ngự bút khâm ban, phong thứ nữ của Giản Thân vương lên Đoan Mẫn công chúa, đồng ý cho Đoan Mẫn công chúa được nhập cung.
Đối với Hoàng hậu mà nói, đây là một nước cờ vô cùng có lợi, giúp cho nàng ngồi vững vàng ở vị trí của mình.
Thục Huệ phi nhìn thế cục như vậy đương nhiên không thể vui vẻ.
Bất quá cũng không sao, nàng dù cũng không có hoàng tự nhưng có sủng hạnh của Hoàng thượng, đợi đến ngày sinh hạ được một đôi trai gái thì dưỡng nữ của Hoàng hậu cũng khó mà so đo.
Thục Huệ phi nghĩ thầm, đến lúc đó, dù cho Thái hậu e cũng không ngăn không được thế tiến của nàng.
——
Tín vật Tang Chi muốn tặng Hoàng hậu đã hoàn thiện lâu rồi, cũng đã đến lúc nàng muốn mở lời thỉnh mệnh với Đổng Ngạc phi.
Khi ấy, Đổng Ngạc phi thở dài, "Vốn dĩ ngươi cũng không phải người của Thừa Càn cung, đi hay ở đương nhiên tùy ngươi quyết định."
Tang Chi có chút áy náy, nhưng phần áy náy không thắng nổi phần nhớ nhung Hoàng hậu.
Lại nói, vừa ngày hôm trước gặp Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu bực bội không vui như thế càng làm cho Tang Chi có cảm giác như ngồi trên đống lửa.
"Tang Chi." Đổng Ngạc phi nói, "Ngươi trung thành với Hoàng hậu như thế, thực khiến bổn cung hâm mộ." Dừng một chút, Đổng Ngạc phi tiếp, "Ngươi và Hoàng hậu..."
Tang Chi căng thẳng trong lòng, chuyện này dù là với ai nàng cũng sẽ không thể thừa nhận, quá nguy hiểm.
Nàng giữ im lặng.
Đổng Ngạc phi nhìn nàng hồi lâu, lại nói, "Quan hệ chủ tớ, bổn cung cũng biết, chẳng qua là, không biết khắng khít tới mức ấy, giữa phụ nữ với nhau phải chăng đã thành...!tình tỷ muội?"
Lời vừa nói ra, Tang Chi nghe mà chợt nhớ tới Trinh phi.
Đổng Ngạc phi lẩm bẩm, "Bổn cung không hiểu...!thật sự vẫn luôn không hiểu."
"Nô tài không hiểu nương nương có ý tứ gì."
Dù sao Tang Chi dù chết cũng không thể thừa nhận, nàng chỉ nói, "Nô tài...!chỉ cảm thấy, cái gọi là tình tỷ muội mà Trinh phi nương nương dành cho người, nếu so với tình phu thê giữa người với Hoàng thượng, có lẽ cũng không khác là bao đâu." Nếu như Đổng Ngạc phi một mực khẳng định thứ tình cảm kia là tình tỷ muội, nàng cũng chỉ có thể nói đến như thế thôi.
Đổng Ngạc phi ngạc nhiên, cho đến tận khi Tang Chi đi rồi vẫn còn như đang tự nói với mình, "Vậy...!sao có thể là giống nhau? Giữa phu thê và tỷ muội, hai cái tình sao có thể nào giống nhau...."
Nhưng rồi cuối cùng vẫn không có ai nói cho nàng biết đáp án.
Trinh phi...!đã rất lâu rồi không còn đến Thừa Càn cung.
Đổng Ngạc phi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn quanh cung phòng trống trải, âm thầm buông tiếng thở dài, rồi không biết đó là một sự giải thoát hay là...!một sự mất mát.
Tang Chi cất giấu niềm phấn khởi trong lòng, bước chân tăng tốc đi về phía Khôn Ninh cung.
Dường như phấn khởi choán lấy tâm tư và lí trí chỉ còn sự vui mừng sắp được nhìn thấy người trong lòng, nàng không để ý tới rằng lối đi quen thuộc này giờ đây yên tĩnh đến lạ kỳ, ngay đến thái giám nội thị vốn đứng đây túc trực cũng không thấy bóng dáng.
Từ Thừa Càn cung đến Khôn Ninh cung chỉ cách có một con đường, mà ở lúc khi nàng vừa mới phát hiện ra điểm dị thường, bỗng đã nhìn thấy có hai ma ma đứng tuổi xuất hiện trước mặt mình, chắn lối nàng đi.
"Các người là ai?"
"Tang Chi phải không?"
Một người hỏi , Tang Chi còn chưa kịp phủ nhận, dường như bọn họ đã tự xác minh được thân phận của nàng rồi.
Không nói không rằng, bọn họ lừ lừ tiến tới, bịt lấy miệng nàng, chỉ kịp cảm nhận được gáy bị giáng một kích mạnh như trời giáng, Tang Chi đã bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
Nàng mất đi tri giác.
———
Hoàng thượng vừa hạ chỉ cho phép Đoan Mẫn công chúa nhập cung, mà dù sao đây cũng là con gái ruột của chính trưởng tỷ mình, hôm nay tiểu cô nương rời xa gia quyến để vào đến Tử Cấm Thành, Hoàng hậu không thể không áy náy trong lòng, tự nhiên sẽ hết mực yêu thương.
Còn đang lo lắng không biết nên chung sống với một đứa trẻ như thế nào mới tốt, trái lo phải nghĩ liền nghĩ đến phải gọi Huyền Diệp tới đây —— vừa hay trong nội cung cũng chỉ có Huyền Diệp là đứa trẻ vừa lứa nhất.
"Nhi thần tham kiến Hoàng ngạch nương."
"Mau bình thân."
Hoàng hậu đỡ Huyền Diệp đứng lên, rồi lại xem hắn là đứa trẻ vô ưu, hỏi, "Huyền Diệp, dạo gần đây học hành vẫn tốt chứ?"
"Thưa Hoàng ngạch nương, nhi thần theo phu tử, đọc được rất nhiều sách, học được rất nhiều thứ."
Hoàng hậu tò mò, "Đã học được điều gì rồi?"
Cho nên Huyền Diệp cũng kể lại với nàng một chút nội dung sách vở.
Hoàng hậu vừa nghe vừa nhìn đứa trẻ, lộ vẻ xót xa, "Gần đây con gầy đi nhiều rồi thì phải.
Còn ngạch nương của con, vẫn khoẻ chứ?"
Vừa nói đến ngạch nương, mắt Huyền Diệp đã đỏ lên, "Gần đây ngạch nương không được khoẻ lắm..."
"Trước kia có dịp gặp mặt, bổn cung đã khuyên ngạch nương của con phải giữ cho tinh thần thoải mái, đừng nên lo lắng mới tốt, đáng tiếc nàng có vẻ lúc nào cũng lo lắng cho con." Hoàng hậu nói, "Cứ yên tâm, ngạch nương con nơi đó bổn cung sẽ để mắt chăm lo, còn con chỉ cần đừng để ngạch nương lo lắng là được rồi."
"Tạ ơn Hoàng ngạch nương, nhi thần cẩn tuân lời Hoàng ngạch nương dạy bảo."
Hoàng hậu nhìn Huyền Diệp, cảm thấy đứa trẻ này thực hiểu chuyện.
Đang trò chuyện, lại hỏi, "Huyền Diệp, hài tử ở lứa tuổi của con sẽ thích thứ gì nhỉ?"
Huyền Diệp chớp chớp đôi mắt, liền hiểu được vì sao Hoàng hậu hỏi như vậy.
Cười cười, Huyền Diệp đáp, "Hoàng ngạch nương đừng lo lắng, Đoan Mẫn công chúa là một nữ nhi gia, ngoài những thứ lặt vặt nữ nhi gia vẫn thích, chỉ cần Hoàng ngạch nương đối tốt với nàng, nàng nhất định cũng sẽ rất mến Hoàng ngạch nương."
Hoàng hậu ngạc nhiên, lắc đầu cười cười, "Thật là, quỷ thông minh!"
Nàng giữ Huyền Diệp lại dùng bữa trưa xong mới cho người tiễn đứa trẻ hắn về.
Giờ đây cõi lòng chỉ còn lại sự chờ mong Tang Chi sẽ tới đây.
Kể từ sau đêm đó, Tang Chi vài lần xuất hiện trước Long Phúc môn, nói rằng đã được Đổng Ngạc phi cho phép.
Tự Hoàng hậu há lại có thể không biết? Như vậy cũng tốt, nếu giữ Tang Chi ở luôn tại Khôn Ninh cung này, thực sự dễ khiến người khác chú ý.
Nhưng hôm nay, hôm nay nàng chờ đợi, đợi từ trưa cho đến khi bầu trời tối đen, vậy mà vẫn không đợi được bóng dáng Tang Chi.
Hoàng hậu nương nương rất không vui, dặn lòng đợi ngày mai sẽ đích thân hưng sư vấn tội.
—— Hết chương 143 —-
Danh sách chương