Lý Đông Tinh gần đây công việc bận rộn, cũng rất lo lắng về tài chính thu chi ở huyện Bình Xuyên cộng với việc mở rộng hai trung tâm cũ. Trong huyện có rất nhiều xí nghiệp, phần lớn hiện giờ đều kinh doanh hòa vốn, hàng năm đều được sự bảo trợ từ sở, để có thể đảm bảo việc trả lương cho nhân viên và chi phí y tế, chuyện này không còn gì để bàn cãi, nhưng bọn họ chẳng những hàng năm nộp vào kho bạc của huyện chẳng bao nhiêu tiền, ngược lại kho bạc thỉnh thoảng còn phải rót tiền hỗ trợ bọn họ, nếu không, các xí nghiệp này có thể phải lâm vào cảnh đóng cửa, kéo theo một lượng lớn người thất nghiệp, từ đó chắc chắn gây nên sự bất ổn trong huyện.
Đối với người dân huyện Bình Xuyên, tiền lương là toàn bộ nguồn thu nhập của họ, nếu không được trả lương, gia đình bọn họ sẽ lâm vào cảnh khốn cùng, trẻ con không thể đến trường, người già không có tiền chữa bệnh. Lý Đông Tinh mặc dù thực tâm muốn thay đổi tất cả những chuyện này, nhưng tài chính của huyện như trứng chọi với đá, chắc chắn rằng không đủ sức để bảo trợ đầy đủ cho các xí nghiệp. Đã không có tiền, lại muốn tiến hành cải tiến kỹ thuật cho các xí nghiệp, cũng là lực bất tòng tâm. Chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn thị phần các chợ ban đầu còn thuộc về mình, sau đó thậm chí còn bị các nhà sản xuất bên ngoài chiếm mất.
Lý Đông Tinh vì thế mà lo lắng bạc cả đầu, nhất là khi chính mình nắm quyền, muốn làm cái gì đó thật thiết thực vào thời điểm này, hiện tại mới nhận ra, muốn chân chính mà làm điều thiết thực, hóa ra là rất khó.
- Chủ tịch huyện, Phương Minh Viễn đề nghị gặp ông. Hiện tại hắn đã ở ngoài cửa.
- Phương Minh Viễn? Lý Đông Tinh ngẩn ra, đến một lúc sau mới nhận ra được Phương Minh Viễn là ai, ông hơi nhíu mày, đang trong giờ làm việc, đứa trẻ này chạy tới tìm mình có chuyện gì? Thực tâm không muốn gặp, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của thủ trưởng, còn cả Tô Ái Quân sau lưng chống đỡ nó, Lý Đông Tinh quyết định hay là cứ gặp Phương Minh Viễn một lần, xem hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
- Bác Lý vẫn khỏe ạ!
Phương Minh Viễn vừa bước vào cửa trước , đã kêu lên thân mật. Khiến Chu Viên Triều phía sau hắn ngẩn ra. Tuy nghe nói rằng chủ tịch mới của huyện, Lý Đông Tinh, dường như đúng là chiếu cố hơn với nhà họ, nhưng thật không ngờ đã thân mật đến mức này.
Lý Đông Tinh nhìn thoáng qua Chu Viên Triều đường như có chút quen mặt, giống đã gặp ở đâu rồi.
- Chủ tịch huyện Lý, ông vẫn khỏe chứ, tôi là người ở sở bưu chính, Chu Viên Triều, trước đây ông cũng đã từng đến đó thị sát.
Chu Viên Triều vội vàng tự giới thiệu.
- À…
Lý Đông Tinh mơ hồ có chút ấn tượng, hình như ở sở bưu chính có một cán bộ trẻ, từng nhận được nhiều lời khen thưởng. Nhưng mà, việc Phương Minh Viễn đến đây, hắn đi theo làm cái gì? Mặc dù vậy, ông tất nhiên không giáp mặt hỏi chuyện này.
- Bác Lý, hôm nay cháu đến đây, trước là để cảm ơn sự giúp đỡ của bác với nhà họ Phương của cháu, hiện tại chú Út của cháu đã bắt đầu trang hoàng mặt tiền quán ăn ở huyện Bình Xuyên, tin là rất nhanh món bánh canh đầu cá của nhà họ Phương sẽ sớm có mặt ở huyện Bình Xuyên, thỏa mãn nhu cầu thưởng thức bánh canh đầu cá của người dân huyện Bình Xuyên.
Miệng Phương Minh Viễn luôn nói những lời ngọt ngào. Lần này đây, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Lý Đông Tinh gật đầu, là một tin tốt, bánh canh đầu cá chẳng những ông thích, mà người dân huyện Bình Xuyên này người thích cũng không ít, danh tiếng của quán ăn nhà họ Phương đã lan truyền đến huyện Bình Xuyên này, cũng có thể vì mình đủ thu hút họ.
- Bác Lý, cháu còn một tin tốt nữa muốn báo cho bác, nhà cháu không chỉ tính mở quán ăn thật đắt khách ở huyện, mà còn tính toán mở một siêu thị, phục vụ cho đông đảo người dân ở đây. Khi khai trương, hy vọng bác Lý có thể đích thân đến chỉ bảo cách làm việc cho nhà cháu.
Phương Minh Viễn ra vẻ thần bí nói,
- Bác Lý, đến lúc đó còn có cả thương nhân Hong Kong tham gia nữa.
- Đây chính là cơ hội tốt để bác triển khai đầu tư.
Lý Đông Tinh nghe xong không khỏi giật mình kinh hãi. Ở cái huyện Bình Xuyên nhỏ bé này, còn có thể có thương nhân Hong Kong xuất hiện, đây đúng không phải là một chuyện nhỏ.
- Bọn họ đến Bình Xuyên, làm thế nào cháu biết?
Lý Đông Tinh lấy làm lạ hỏi. Chuyện như vậy chính ông là chủ tịch huyện còn không có chút tin tức nào, làm sao mà một đứa trẻ có thể đến đây nói một cách chắc chắn và đảm bảo như vậy. Chu Viên Triều bên cạnh cũng giật mình kinh hãi, ông cũng không nghe Phương Minh Viễn nhắc tới việc còn có thương nhân Hong Kong đến tham dự.
- Vì họ sẽ mang tới một số thiết bị sử dụng trong siêu thị của nhà cháu, xem như là cổ đông của siêu thị nhà cháu rồi.
Phương Minh Viễn cười to đáp. Tung ra một con mồi lớn như vậy, hắn không tin là Lý Đông Tinh không cắn câu. Hiện giờ tình hình tài chính của huyện Bình Xuyên, hắn cũng biết phần nào, không chỉ là vì cải thiện tình hình tài chính huyện, còn vì thu hút đầu tư. Lý Đông Tinh tuyệt đối sẽ không xem nhẹ việc này. Hơn nữa trải qua thời gian này, theo các tin tức mà Phương Minh Viễn có được, cũng chứng minh rằng Lý Đông Tinh đến huyện Bình Xuyên, thực sự là muốn tạo lập sự nghiệp cho ra trò, không phải là dạng chỉ muốn lấy thành tích.
- Gia nhập cổ phần của siêu thị nhà cháu? Siêu thị là cái gì?
Lý Đông Tinh lúc này mới nhật thấy là Phương Minh Viễn nói đến một danh từ mới.
Ngay lập tức, Phương Minh Viễn lại phải giải thích siêu thị là gì một lần nữa, Lý Đông Tinh lúc này mới cảm thấy thoải mái, đây chẳng phải là một dạng tổng hợp các khu mua bán lại hay sao. Tuy nhiên, Lý Đông Tinh bỗng nhận ra rằng, siêu thị nhà họ Phương này chỉ e quy mô không nhỏ, nếu không thì làm sao có thể được thương nhân Hong Kong chú ý đến mà đầu tư? Mà siêu thị của nhà bọn họ chẳng phải trở thành công ty liên doanh sao? Vậy huyện Bình Xuyên có công ty liên doanh đầu tiên rồi ! Lý Đông Tinh trong lòng không thể không sung sướng tột cùng, đây quả là lộc lớn trời ban. Chỉ cần duy nhất chuyện này, sợ rằng năm nay, thành tích của mình trong cuộc khảo hạch cán bộ, sẽ làm rất nhiều người hài lòng.
- Phương Minh Viễn, cháu có bao nhiêu vốn?
Lý Đông Tinh trầm giọng hỏi,
- Trong đó, thương nhân Hong Kong chiếm bao nhiêu cổ phần?
- Dạ, nhà chúng cháu đầu tư không ít hơn ba trăm ngàn. Về phía thương nhân Hong Kong, cộng máy móc và cả tài chính tiền vốn tương đương hai trăm năm mươi ngàn. Chiếm khoảng bốn mươi phần trăm cố phần.
Phương Minh Viễn trên đường tới đây đã nghĩ rất kỹ, dù sao thì thương nhân Hong Kong rõ ràng là đầu tư bằng kinh phí riêng của họ, tuy nhiên đến lúc đó chính hắn sẽ điều chỉnh lại một vài chuyện.
- Năm trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ!
Lý Đông Tinh kinh hãi, là một khoản đầu tư lớn ở huyện Bình Xuyên. Ngoại trừ, vài công ty lớn thuộc sở hữu nhà nước ra, ít có một khoản kinh phí lớn như vậy.
- Phương Minh Viễn, cháu vừa muốn mở quán cơm ở huyện Bình Xuyên, vừa muốn đầu tư ba trăm ngàn cho siêu thị, nguồn vốn nhiều như vậy…
Tuy ông ta không nói hết, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Đây chính là mối quan hệ song phương không tồi, nếu không, Lý Đông Tinh khẳng định là sẽ ngầm tiến hành điều tra. Dù nói thế nào đi nữa, thì ở cái huyện Bình Xuyên luôn luôn nghèo khó này đột nhiên xuất hiện một gia đình có tài sản hơn một trăm ngàn nhân dân tệ, làm thế nào mà không làm cho ông ta, là chủ tịch huyện, trong lòng không nảy sinh nghi ngờ.
- Bác Lý không xem báo Phụng Nguyên ra mấy ngày trước sao? Có đề cập đến chuyện ngân hàng Giao Thông tiến hành cho các công ty tư nhân vay nợ đấy.
Phương Minh Viễn còn chưa nói dứt lời, Chu Viên Triều và Lý Đông Tinh đã cùng nhau đồng thanh kêu lên :
- Cháu không đọc thì có!
Chuyện quan trọng như vậy, bọn họ làm sao không biết, không chỉ là ở báo Phụng Nguyên, còn có báo Nhân Dân, đài truyền hình Phụng Nguyên và nhiều phương tiện truyền thông khác, việc này đúng là tin tức đặc biệt của các báo đài, bọn họ có muốn không chú ý cũng không được.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói :
- Đúng là nhà cháu đã như thế, lấy tem khỉ làm vật thế chấp.
- Tem khỉ?
Lý Đông Tinh không khỏi có chút không hiểu.
- Chú Chu, chú giải thích cho bác Lý việc này ngay đi, dù sao về ngọn nguồn tem khỉ thế nào, chú là người hiểu rõ nhất.
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua thấy Chu Viên Triều đã hơi thừ người ra, lén lấy tay thúc ông hai cái. Chu Viên Triều lúc này giống như vừa tỉnh giấc mộng dài, vội vàng nhìn Lý Đông Tinh giải thích quá trình vụ việc. Về chuyện tem khỉ, ông tham gia từ đầu đến cuối, do đó, thuật lại cũng tương đối tỉ mỉ.
Lý Đông Tinh mất khá nhiều thời gian mới tiêu hóa hoàn toàn bất ngờ này, nhìn nhìn Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi tự hỏi thế nào mà đứa trẻ đó có thể phán đoán được là tem khỉ trong vòng vài năm ngẳn ngủi sẽ tăng giá trị vượt bậc cho đến thời điểm hiện tại? Nếu là như vậy, đây chính là một nguồn thu nhập hợp pháp. Ông cũng yên tâm hơn. Đầu tư trong sạch, là thứ mà ông cần.
- Tốt, tốt lắm, không thể tưởng tượng được ở huyện Bình Xuyên chúng ta hiện giờ cũng có một công ty liên doanh. Chuyện tốt thế này, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham dự.
Lý Đông Tinh vui vẻ đồng ý.
- Tuy nhiên, bác Lý, cháu đến đây lúc này , kỳ thật là có một việc muốn bàn với bác.
Phương Minh Viễn vừa chuyển đề tài nói,
- Không biết đối với việc chấp thuận buôn bán, bác có ý kiến gì không?
- Chấp thuận buôn bán? Sao cháu không nói là thông thương đi?
Lý Đông Tinh ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy, đến kệ sách trong văn phòng, với lấy hai quyển,
- Trí nhớ của bác cũng không tốt vậy đâu, cho nên phải mở sách ra xem thôi.
- Từ sau khi loài người xuất hiện hình thức dùng tiền để trao đổi hàng hóa, theo quá trình phát triển của sản xuất hàng hóa, sản lượng mua bán hàng hóa ngày càng tăng cao, phạm vi lưu thông không ngừng mở rộng, giữa nhà sản xuất và nhà sản xuất , giữa nhà sản xuất và người bán lẻ thường khó có thể trực tiếp mua bán hàng hóa, hoặc là việc mua bán giữa bọn họ không có lợi bằng việc mua bán qua trung gian, kết quả là xuất hiện hình thức mua hàng hóa trực tiếp từ nhà sản xuất, sau đó bán lại cho nhà sản xuất khác hoặc các nhà bán lẻ. Thương mại hóa ngành sản xuất kinh doanh hàng loạt kéo theo sự thương mại hóa giữa toàn bộ các ngành, giữa các bộ phận bán lẻ, có một lĩnh vực không buôn bán với người tiêu dùng trực tiếp. Bán lẻ là một yêu cầu khách quan của sự phát triển kinh tế. Sự tồn tại của việc thông thương có thể giảm bớt chi phí giao dịch, tăng cao hiệu suất lưu thông, cải thiện quan hệ cung cầu, điều tiết thị trường cung cầu, có phân biệt các lưu thông hàng hóa trọng yếu. Trên thực tế, chỉ cần lấy sự phân công lao động làm cơ sở xã hội của việc sản xuất quy mô lớn, miễn là có sự mâu thuẫn giữa việc sản xuất và việc tiêu thụ, tất yếu thông thương còn tồn tại, và thị trường kinh tế càng phát triển, thì loại hình này tất yếu cũng sẽ càng mạnh thêm.
Lý Đông Tinh kết luận:
- Vì vậy, bác nghĩ rằng sự tồn tại của việc thông thương cũng cần thiết cho sự phát triển kinh tế.
Phương Minh Viễn trong lòng vui vẻ, xem ra Lý Đông Tinh gần đây rất có khả năng đã suy xét chuyện thành lập khu mua bán, hai người đúng là không hẹn mà nên.
Đối với người dân huyện Bình Xuyên, tiền lương là toàn bộ nguồn thu nhập của họ, nếu không được trả lương, gia đình bọn họ sẽ lâm vào cảnh khốn cùng, trẻ con không thể đến trường, người già không có tiền chữa bệnh. Lý Đông Tinh mặc dù thực tâm muốn thay đổi tất cả những chuyện này, nhưng tài chính của huyện như trứng chọi với đá, chắc chắn rằng không đủ sức để bảo trợ đầy đủ cho các xí nghiệp. Đã không có tiền, lại muốn tiến hành cải tiến kỹ thuật cho các xí nghiệp, cũng là lực bất tòng tâm. Chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn thị phần các chợ ban đầu còn thuộc về mình, sau đó thậm chí còn bị các nhà sản xuất bên ngoài chiếm mất.
Lý Đông Tinh vì thế mà lo lắng bạc cả đầu, nhất là khi chính mình nắm quyền, muốn làm cái gì đó thật thiết thực vào thời điểm này, hiện tại mới nhận ra, muốn chân chính mà làm điều thiết thực, hóa ra là rất khó.
- Chủ tịch huyện, Phương Minh Viễn đề nghị gặp ông. Hiện tại hắn đã ở ngoài cửa.
- Phương Minh Viễn? Lý Đông Tinh ngẩn ra, đến một lúc sau mới nhận ra được Phương Minh Viễn là ai, ông hơi nhíu mày, đang trong giờ làm việc, đứa trẻ này chạy tới tìm mình có chuyện gì? Thực tâm không muốn gặp, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của thủ trưởng, còn cả Tô Ái Quân sau lưng chống đỡ nó, Lý Đông Tinh quyết định hay là cứ gặp Phương Minh Viễn một lần, xem hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
- Bác Lý vẫn khỏe ạ!
Phương Minh Viễn vừa bước vào cửa trước , đã kêu lên thân mật. Khiến Chu Viên Triều phía sau hắn ngẩn ra. Tuy nghe nói rằng chủ tịch mới của huyện, Lý Đông Tinh, dường như đúng là chiếu cố hơn với nhà họ, nhưng thật không ngờ đã thân mật đến mức này.
Lý Đông Tinh nhìn thoáng qua Chu Viên Triều đường như có chút quen mặt, giống đã gặp ở đâu rồi.
- Chủ tịch huyện Lý, ông vẫn khỏe chứ, tôi là người ở sở bưu chính, Chu Viên Triều, trước đây ông cũng đã từng đến đó thị sát.
Chu Viên Triều vội vàng tự giới thiệu.
- À…
Lý Đông Tinh mơ hồ có chút ấn tượng, hình như ở sở bưu chính có một cán bộ trẻ, từng nhận được nhiều lời khen thưởng. Nhưng mà, việc Phương Minh Viễn đến đây, hắn đi theo làm cái gì? Mặc dù vậy, ông tất nhiên không giáp mặt hỏi chuyện này.
- Bác Lý, hôm nay cháu đến đây, trước là để cảm ơn sự giúp đỡ của bác với nhà họ Phương của cháu, hiện tại chú Út của cháu đã bắt đầu trang hoàng mặt tiền quán ăn ở huyện Bình Xuyên, tin là rất nhanh món bánh canh đầu cá của nhà họ Phương sẽ sớm có mặt ở huyện Bình Xuyên, thỏa mãn nhu cầu thưởng thức bánh canh đầu cá của người dân huyện Bình Xuyên.
Miệng Phương Minh Viễn luôn nói những lời ngọt ngào. Lần này đây, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Lý Đông Tinh gật đầu, là một tin tốt, bánh canh đầu cá chẳng những ông thích, mà người dân huyện Bình Xuyên này người thích cũng không ít, danh tiếng của quán ăn nhà họ Phương đã lan truyền đến huyện Bình Xuyên này, cũng có thể vì mình đủ thu hút họ.
- Bác Lý, cháu còn một tin tốt nữa muốn báo cho bác, nhà cháu không chỉ tính mở quán ăn thật đắt khách ở huyện, mà còn tính toán mở một siêu thị, phục vụ cho đông đảo người dân ở đây. Khi khai trương, hy vọng bác Lý có thể đích thân đến chỉ bảo cách làm việc cho nhà cháu.
Phương Minh Viễn ra vẻ thần bí nói,
- Bác Lý, đến lúc đó còn có cả thương nhân Hong Kong tham gia nữa.
- Đây chính là cơ hội tốt để bác triển khai đầu tư.
Lý Đông Tinh nghe xong không khỏi giật mình kinh hãi. Ở cái huyện Bình Xuyên nhỏ bé này, còn có thể có thương nhân Hong Kong xuất hiện, đây đúng không phải là một chuyện nhỏ.
- Bọn họ đến Bình Xuyên, làm thế nào cháu biết?
Lý Đông Tinh lấy làm lạ hỏi. Chuyện như vậy chính ông là chủ tịch huyện còn không có chút tin tức nào, làm sao mà một đứa trẻ có thể đến đây nói một cách chắc chắn và đảm bảo như vậy. Chu Viên Triều bên cạnh cũng giật mình kinh hãi, ông cũng không nghe Phương Minh Viễn nhắc tới việc còn có thương nhân Hong Kong đến tham dự.
- Vì họ sẽ mang tới một số thiết bị sử dụng trong siêu thị của nhà cháu, xem như là cổ đông của siêu thị nhà cháu rồi.
Phương Minh Viễn cười to đáp. Tung ra một con mồi lớn như vậy, hắn không tin là Lý Đông Tinh không cắn câu. Hiện giờ tình hình tài chính của huyện Bình Xuyên, hắn cũng biết phần nào, không chỉ là vì cải thiện tình hình tài chính huyện, còn vì thu hút đầu tư. Lý Đông Tinh tuyệt đối sẽ không xem nhẹ việc này. Hơn nữa trải qua thời gian này, theo các tin tức mà Phương Minh Viễn có được, cũng chứng minh rằng Lý Đông Tinh đến huyện Bình Xuyên, thực sự là muốn tạo lập sự nghiệp cho ra trò, không phải là dạng chỉ muốn lấy thành tích.
- Gia nhập cổ phần của siêu thị nhà cháu? Siêu thị là cái gì?
Lý Đông Tinh lúc này mới nhật thấy là Phương Minh Viễn nói đến một danh từ mới.
Ngay lập tức, Phương Minh Viễn lại phải giải thích siêu thị là gì một lần nữa, Lý Đông Tinh lúc này mới cảm thấy thoải mái, đây chẳng phải là một dạng tổng hợp các khu mua bán lại hay sao. Tuy nhiên, Lý Đông Tinh bỗng nhận ra rằng, siêu thị nhà họ Phương này chỉ e quy mô không nhỏ, nếu không thì làm sao có thể được thương nhân Hong Kong chú ý đến mà đầu tư? Mà siêu thị của nhà bọn họ chẳng phải trở thành công ty liên doanh sao? Vậy huyện Bình Xuyên có công ty liên doanh đầu tiên rồi ! Lý Đông Tinh trong lòng không thể không sung sướng tột cùng, đây quả là lộc lớn trời ban. Chỉ cần duy nhất chuyện này, sợ rằng năm nay, thành tích của mình trong cuộc khảo hạch cán bộ, sẽ làm rất nhiều người hài lòng.
- Phương Minh Viễn, cháu có bao nhiêu vốn?
Lý Đông Tinh trầm giọng hỏi,
- Trong đó, thương nhân Hong Kong chiếm bao nhiêu cổ phần?
- Dạ, nhà chúng cháu đầu tư không ít hơn ba trăm ngàn. Về phía thương nhân Hong Kong, cộng máy móc và cả tài chính tiền vốn tương đương hai trăm năm mươi ngàn. Chiếm khoảng bốn mươi phần trăm cố phần.
Phương Minh Viễn trên đường tới đây đã nghĩ rất kỹ, dù sao thì thương nhân Hong Kong rõ ràng là đầu tư bằng kinh phí riêng của họ, tuy nhiên đến lúc đó chính hắn sẽ điều chỉnh lại một vài chuyện.
- Năm trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ!
Lý Đông Tinh kinh hãi, là một khoản đầu tư lớn ở huyện Bình Xuyên. Ngoại trừ, vài công ty lớn thuộc sở hữu nhà nước ra, ít có một khoản kinh phí lớn như vậy.
- Phương Minh Viễn, cháu vừa muốn mở quán cơm ở huyện Bình Xuyên, vừa muốn đầu tư ba trăm ngàn cho siêu thị, nguồn vốn nhiều như vậy…
Tuy ông ta không nói hết, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Đây chính là mối quan hệ song phương không tồi, nếu không, Lý Đông Tinh khẳng định là sẽ ngầm tiến hành điều tra. Dù nói thế nào đi nữa, thì ở cái huyện Bình Xuyên luôn luôn nghèo khó này đột nhiên xuất hiện một gia đình có tài sản hơn một trăm ngàn nhân dân tệ, làm thế nào mà không làm cho ông ta, là chủ tịch huyện, trong lòng không nảy sinh nghi ngờ.
- Bác Lý không xem báo Phụng Nguyên ra mấy ngày trước sao? Có đề cập đến chuyện ngân hàng Giao Thông tiến hành cho các công ty tư nhân vay nợ đấy.
Phương Minh Viễn còn chưa nói dứt lời, Chu Viên Triều và Lý Đông Tinh đã cùng nhau đồng thanh kêu lên :
- Cháu không đọc thì có!
Chuyện quan trọng như vậy, bọn họ làm sao không biết, không chỉ là ở báo Phụng Nguyên, còn có báo Nhân Dân, đài truyền hình Phụng Nguyên và nhiều phương tiện truyền thông khác, việc này đúng là tin tức đặc biệt của các báo đài, bọn họ có muốn không chú ý cũng không được.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói :
- Đúng là nhà cháu đã như thế, lấy tem khỉ làm vật thế chấp.
- Tem khỉ?
Lý Đông Tinh không khỏi có chút không hiểu.
- Chú Chu, chú giải thích cho bác Lý việc này ngay đi, dù sao về ngọn nguồn tem khỉ thế nào, chú là người hiểu rõ nhất.
Phương Minh Viễn nhìn thoáng qua thấy Chu Viên Triều đã hơi thừ người ra, lén lấy tay thúc ông hai cái. Chu Viên Triều lúc này giống như vừa tỉnh giấc mộng dài, vội vàng nhìn Lý Đông Tinh giải thích quá trình vụ việc. Về chuyện tem khỉ, ông tham gia từ đầu đến cuối, do đó, thuật lại cũng tương đối tỉ mỉ.
Lý Đông Tinh mất khá nhiều thời gian mới tiêu hóa hoàn toàn bất ngờ này, nhìn nhìn Phương Minh Viễn, trong lòng không khỏi tự hỏi thế nào mà đứa trẻ đó có thể phán đoán được là tem khỉ trong vòng vài năm ngẳn ngủi sẽ tăng giá trị vượt bậc cho đến thời điểm hiện tại? Nếu là như vậy, đây chính là một nguồn thu nhập hợp pháp. Ông cũng yên tâm hơn. Đầu tư trong sạch, là thứ mà ông cần.
- Tốt, tốt lắm, không thể tưởng tượng được ở huyện Bình Xuyên chúng ta hiện giờ cũng có một công ty liên doanh. Chuyện tốt thế này, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham dự.
Lý Đông Tinh vui vẻ đồng ý.
- Tuy nhiên, bác Lý, cháu đến đây lúc này , kỳ thật là có một việc muốn bàn với bác.
Phương Minh Viễn vừa chuyển đề tài nói,
- Không biết đối với việc chấp thuận buôn bán, bác có ý kiến gì không?
- Chấp thuận buôn bán? Sao cháu không nói là thông thương đi?
Lý Đông Tinh ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy, đến kệ sách trong văn phòng, với lấy hai quyển,
- Trí nhớ của bác cũng không tốt vậy đâu, cho nên phải mở sách ra xem thôi.
- Từ sau khi loài người xuất hiện hình thức dùng tiền để trao đổi hàng hóa, theo quá trình phát triển của sản xuất hàng hóa, sản lượng mua bán hàng hóa ngày càng tăng cao, phạm vi lưu thông không ngừng mở rộng, giữa nhà sản xuất và nhà sản xuất , giữa nhà sản xuất và người bán lẻ thường khó có thể trực tiếp mua bán hàng hóa, hoặc là việc mua bán giữa bọn họ không có lợi bằng việc mua bán qua trung gian, kết quả là xuất hiện hình thức mua hàng hóa trực tiếp từ nhà sản xuất, sau đó bán lại cho nhà sản xuất khác hoặc các nhà bán lẻ. Thương mại hóa ngành sản xuất kinh doanh hàng loạt kéo theo sự thương mại hóa giữa toàn bộ các ngành, giữa các bộ phận bán lẻ, có một lĩnh vực không buôn bán với người tiêu dùng trực tiếp. Bán lẻ là một yêu cầu khách quan của sự phát triển kinh tế. Sự tồn tại của việc thông thương có thể giảm bớt chi phí giao dịch, tăng cao hiệu suất lưu thông, cải thiện quan hệ cung cầu, điều tiết thị trường cung cầu, có phân biệt các lưu thông hàng hóa trọng yếu. Trên thực tế, chỉ cần lấy sự phân công lao động làm cơ sở xã hội của việc sản xuất quy mô lớn, miễn là có sự mâu thuẫn giữa việc sản xuất và việc tiêu thụ, tất yếu thông thương còn tồn tại, và thị trường kinh tế càng phát triển, thì loại hình này tất yếu cũng sẽ càng mạnh thêm.
Lý Đông Tinh kết luận:
- Vì vậy, bác nghĩ rằng sự tồn tại của việc thông thương cũng cần thiết cho sự phát triển kinh tế.
Phương Minh Viễn trong lòng vui vẻ, xem ra Lý Đông Tinh gần đây rất có khả năng đã suy xét chuyện thành lập khu mua bán, hai người đúng là không hẹn mà nên.
Danh sách chương