Lúc đám người Phương Minh Viễn đến quán ăn nhà họ Phương đã thấy Chu Đại Quân mặc thường phục ngồi trên bàn ngay cửa.
- Chú Chu, sao chú lại đến đây? Trong lòng Phương Minh Viễn cảm thấy khó chịu. Nhà họ Chu là hàng xóm của Phương Minh Viễn, quan hệ của hai gia đình cũng không tệ. Phương Thắng thường cùng y chơi cờ, uống rượu. Chu Đại Quân có môt con trai môt con gái. Con gái đi học ở huyện Bình Xuyên, đức con trai còn lại là Chu Phương Kiệt và Phương Minh Viễn học cùng một lớp. Hàng ngày, vì việc học, Chu Phương Kiệt gây không ít phiền phức cho Phương Minh Viễn. Chỉ là cậu bé này trời sinh học hành không ra gì, dù quay bài của Phương Minh Viễn, thành tích học tập đến hôm nay cũng chỉ có thể đứng giữa lớp, nhưng Chu Đại Quân cũng đã vô cùng cảm kích. Chính y cũng biết đứa con này dở thế nào, có thể ngồi yên trong lớp, không suốt ngày ở trong diện đánh dấu đỏ, không làm việc gì khiến thầy cô phải mời cha mẹ thì y đã tạ ơn trời đất. Dù thế nào thì hiện giờ y cũng là phó đồn công an trong trấn, sẽ được điều lên huyện làm phó cục nhanh thôi, mấy cái chuyện thể diện này, Chu Đại Quân rất lưu tâm.
- Bác Phương để chú ngồi ở đây vì lo mấy thằng nhỏ kia gây chuyện.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Chu Đại Quân nói:
- Minh Viễn, ngồi xuống rồi hãy nói.
Phương Minh Viễn bảo Triệu Nhã đưa mọi người qua phía khác ăn cơm, còn mình kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Chu Đại Quân.
Từ lời của Chu Đại Quân, Phương Minh Viễn lúc này mới biết được, chiều nay có vài người ở huyện Bình Xuyên tới, muốn hùn vốn vào quán ăn nhà họ Phương.
- Có thấy đám xe tải kia không? Của bọn họ chạy tới đấy.
Nói xong Chu Đại Quân chỉ ra ngoài cửa. Lúc này Phương Minh Viễn mới nhìn thấy, trên đường, phía đối diện quán ăn, có một chiếc xe con màu trắng đang đậu. Vào năm 88, xe con màu trắng cũng tượng trưng cho thân phận, giống nhưng người ta không phải là trưởng thôn không làm ra vẻ cán bộ vậy.
- Bọn họ không phải người đàng hoàng?
Phương Minh Viễn hỏi thử. Nếu là người đàng hoàng, cần gì Chu Đại Quân phải ngồi ở đây.
- Ừ, nói sao đây…, không phải người đàng hoàng nhưng cũng không phải gian tà gì, chính là loại người đứng giữa hai phía. Dù trong cục có nghi ngờ gã và một vài người trong xã hội đen có qua lại, nhưng không có chứng cứ chính xác. Hơn nữa, gã và mấy người lãnh đạo trên huyện có quan hệ chặt chẽ. Nói thế này, trong cục cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Chu Đại Quân nói mà mặt đầy vẻ chán ghét. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, kinh nghiệm dồi dào khiến y dĩ nhiên dễ dàng phán đoán đích thực có lãnh đạo chống lưng, chưa có bằng chứng xác thực, thì cảnh sát cũng không còn cách nào khác. Phương Minh Viễn gật gù. Chuyện thế này đời sau không hiếm thấy, cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng khiến Phương Minh Viễn đau đầu nhất là loại người này. Gã hai bên đen trắng đều quen hết, cho dù là chính đạo hay gian tà đều có thế lực, trừ khi mình ở một phía có ưu thế hoàn toàn áp đảo, nếu không đây sẽ là loại người khó chịu nhất.
Quách Lượng, còn gọi là Quách đầu to, ở huyện Bình Xuyên cũng được xem như là một người có tiếng tăm. Gã có hai nhà hàng mang tên gã, một khách sạn, còn có hai phòng thu hình. Trong huyện Bình Xuyên gã được xem như người có chút địa vị, là một trong những người dân giàu có mới lên ở Bình Xuyên. Mấy hôm nay, quán ăn mang tên gã buôn bán có chút không ổn định, hơn nữa, vào cuối tuần, mức buôn bán lại giảm bớt gần hai mươi phần trăm. Quách đầu to dĩ nhiên phải cảm thấy kỳ lạ. Nên biết rằng hai nhà hàng của gã ở huyện Bình Xuyên cũng được xếp vào hạng nhất, là nơi cán bộ trong huyện thường xuyên tiếp đãi khách khứa. Mà gần đây huyện Bình Xuyên cũng không có nhà hàng nào mới khai trương, sao buôn bán lại giảm đi được?
Không lâu sau gã đã biết được, trong nội thành thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên, đột nhiên dạo trước có nhà hàng họ Phương gì đó bán món bánh canh đầu cá, trong thị trấn Hải Trang và cả huyện Bình Xuyên đều được nhận xét rất tốt, thành ra bị chia bớt một bộ phận thực khách. Mà phần lớn mấy người khách này, vừa khéo lại là những nhà giàu có, hoặc là người vừa có quyền vừa có tiền. Quách đầu to lập tức thấy hứng thú. Về nghề nhà hàng hoặc ngành sản xuất khác mà nói, thực ra cũng nên đưa ra nhiều món ngon mới, thế mới có thể hấp dẫn thêm nhiều khách mới và giữ chân khách cũ. Nếu chỉ có mấy món ăn cũ, ăn tới ăn lui ai cũng phải ngán. Vì thế Quách đầu to liền phái người ngầm đến quán ăn nhà họ Phương điều tra một phen. Thực tế quả nhiên giống như lời đồn. Quán ăn nhà họ Phương bán bánh canh đầu cá, kinh doanh phát đạt, hơn nữa hương vị cũng rất ngon, làm người ta ăn một lần rồi khó quên. Vì thế Quách đầu to liền động tâm.
- Ông Phương, chuyện gì nên nói đã nói rất rõ rồi, không biết nhà họ Phương các người rốt cuộc có chấp nhận không?
Quách đầu to đầu bóng lưỡng, mặc đồ tây, mang giày da ngồi sau bàn nghịch con dao nhỏ, sửa sang móng tay mình. Nếu không biết chân tướng thực sự của gã sẽ cho rằng gã là một thương nhân thành công. Đứng sau lưng gã là hai người đàn ông dáng vẻ hung dữ, còn có thể thấy được hình xăm ở cổ tay của bọn họ.
- Chúng tôi con đường nào cũng không chấp nhận.
Phương Bân nổi giận đùng đùng nói. Lúc nãy Quách Lượng đưa ra hai con đường cho nhà họ Phương. Một là gã mua kỹ thuật nấu bánh canh đầu cá với giá năm ngàn nhân dân tệ, từ nay về sau nhà họ Phương không dính líu gì đến bánh canh đầu cá nữa, quán ăn nhà họ Phương cũng không được bán bánh canh đầu cá nữa. Điều thứ hai, gã bỏ ra hai mươi ngàn nhân dân tệ mua lại sáu mươi phần trăm cổ phần của quán ăn nhà họ Phương. Hai điều nhà họ Phương chọn một. Thế này sao gọi là nói chuyện mua bán, rõ ràng là muốn ăn cướp mà. Ngay cả không tính số vốn Triệu Kiến Quốc mới góp vào, giá trị ban đầu cũng đã hơn bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đừng nói đến hiện nay, hai mươi ngàn nhân dân tệ này chỉ bằng tiền lời hai ba tháng của quán ăn nhà họ Phương thôi.
Ông Phương ngắt lời Phương Bân đang muốn nói tiếp, trầm giọng nói:
- Ông Quách coi trọng quán ăn nhỏ của nhà họ Phương, việc này coi như là vinh hạnh của chúng tôi. Nhưng chỉ vẻn vẹn hai mươi ngàn nhân dân tệ đã muốn lấy sáu mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Phương chúng tôi, không phải quá ít chứ?
Lời nói của Phương Bân, Quách Lượng không để trong lòng chút nào, chỉ nhìn ông Phương cười nói:
- Tôi tin rằng ông Phương đã trải qua nhiều năm sóng gió như vậy cũng nên hiểu rõ cái gì gọi là lựa chọn. Đôi khi khư khư giữ lấy sẽ mang đến tai họa, mà bỏ ra thì lại bình an. Ông tuổi cũng đã cao, hay là không muốn những ngày yên ổn ấy nữa? Hiện giờ nhà họ Phương trong thị trấn Hải Trang cũng xem như là giàu có, nên buông tay thì buông đi. Tiền tuy tốt nhưng phải có mạng hưởng thụ mới có ý nghĩa phải không?
- ¬Anh uy hiếp nhà họ Phương chúng tôi sao?
Mặt ông Phương đã hiện lên vài phần giận dữ.
- Không không không, thế này không phải là uy hiếp, chỉ là nói sự thật mà thôi.
Quách Lượng xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình cười nói.
Lúc này, có một thuộc hạ từ ngoài phòng khách đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Quách Lượng. Quách Lượng cau mày quát:
- Nhìn đúng không?
- Nhìn đúng rồi, chắc chắn mà.
Thuộc hạ kia nói như đinh đóng cột.
- Ha ha…, nếu cục phó tương lai đã ra mặt, chúng ta thế nào cũng phải cho người ta một chút thể diện. Ông Phương, tôi cho ông nửa tháng để suy nghĩ. Nửa tháng sau tôi lại đến. Hy vọng đến lúc đó ông không làm tôi thất vọng.
Quách Lượng tươi cười đứng dậy.
- Đúng rồi, tôi không quên nói một câu: thằng cháu nội lớn của ông quả thật rất thông minh.
- Chú Chu, sao chú lại đến đây? Trong lòng Phương Minh Viễn cảm thấy khó chịu. Nhà họ Chu là hàng xóm của Phương Minh Viễn, quan hệ của hai gia đình cũng không tệ. Phương Thắng thường cùng y chơi cờ, uống rượu. Chu Đại Quân có môt con trai môt con gái. Con gái đi học ở huyện Bình Xuyên, đức con trai còn lại là Chu Phương Kiệt và Phương Minh Viễn học cùng một lớp. Hàng ngày, vì việc học, Chu Phương Kiệt gây không ít phiền phức cho Phương Minh Viễn. Chỉ là cậu bé này trời sinh học hành không ra gì, dù quay bài của Phương Minh Viễn, thành tích học tập đến hôm nay cũng chỉ có thể đứng giữa lớp, nhưng Chu Đại Quân cũng đã vô cùng cảm kích. Chính y cũng biết đứa con này dở thế nào, có thể ngồi yên trong lớp, không suốt ngày ở trong diện đánh dấu đỏ, không làm việc gì khiến thầy cô phải mời cha mẹ thì y đã tạ ơn trời đất. Dù thế nào thì hiện giờ y cũng là phó đồn công an trong trấn, sẽ được điều lên huyện làm phó cục nhanh thôi, mấy cái chuyện thể diện này, Chu Đại Quân rất lưu tâm.
- Bác Phương để chú ngồi ở đây vì lo mấy thằng nhỏ kia gây chuyện.
Vẻ mặt nghiêm trọng, Chu Đại Quân nói:
- Minh Viễn, ngồi xuống rồi hãy nói.
Phương Minh Viễn bảo Triệu Nhã đưa mọi người qua phía khác ăn cơm, còn mình kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Chu Đại Quân.
Từ lời của Chu Đại Quân, Phương Minh Viễn lúc này mới biết được, chiều nay có vài người ở huyện Bình Xuyên tới, muốn hùn vốn vào quán ăn nhà họ Phương.
- Có thấy đám xe tải kia không? Của bọn họ chạy tới đấy.
Nói xong Chu Đại Quân chỉ ra ngoài cửa. Lúc này Phương Minh Viễn mới nhìn thấy, trên đường, phía đối diện quán ăn, có một chiếc xe con màu trắng đang đậu. Vào năm 88, xe con màu trắng cũng tượng trưng cho thân phận, giống nhưng người ta không phải là trưởng thôn không làm ra vẻ cán bộ vậy.
- Bọn họ không phải người đàng hoàng?
Phương Minh Viễn hỏi thử. Nếu là người đàng hoàng, cần gì Chu Đại Quân phải ngồi ở đây.
- Ừ, nói sao đây…, không phải người đàng hoàng nhưng cũng không phải gian tà gì, chính là loại người đứng giữa hai phía. Dù trong cục có nghi ngờ gã và một vài người trong xã hội đen có qua lại, nhưng không có chứng cứ chính xác. Hơn nữa, gã và mấy người lãnh đạo trên huyện có quan hệ chặt chẽ. Nói thế này, trong cục cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Chu Đại Quân nói mà mặt đầy vẻ chán ghét. Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, kinh nghiệm dồi dào khiến y dĩ nhiên dễ dàng phán đoán đích thực có lãnh đạo chống lưng, chưa có bằng chứng xác thực, thì cảnh sát cũng không còn cách nào khác. Phương Minh Viễn gật gù. Chuyện thế này đời sau không hiếm thấy, cũng không có gì khó hiểu.
Nhưng khiến Phương Minh Viễn đau đầu nhất là loại người này. Gã hai bên đen trắng đều quen hết, cho dù là chính đạo hay gian tà đều có thế lực, trừ khi mình ở một phía có ưu thế hoàn toàn áp đảo, nếu không đây sẽ là loại người khó chịu nhất.
Quách Lượng, còn gọi là Quách đầu to, ở huyện Bình Xuyên cũng được xem như là một người có tiếng tăm. Gã có hai nhà hàng mang tên gã, một khách sạn, còn có hai phòng thu hình. Trong huyện Bình Xuyên gã được xem như người có chút địa vị, là một trong những người dân giàu có mới lên ở Bình Xuyên. Mấy hôm nay, quán ăn mang tên gã buôn bán có chút không ổn định, hơn nữa, vào cuối tuần, mức buôn bán lại giảm bớt gần hai mươi phần trăm. Quách đầu to dĩ nhiên phải cảm thấy kỳ lạ. Nên biết rằng hai nhà hàng của gã ở huyện Bình Xuyên cũng được xếp vào hạng nhất, là nơi cán bộ trong huyện thường xuyên tiếp đãi khách khứa. Mà gần đây huyện Bình Xuyên cũng không có nhà hàng nào mới khai trương, sao buôn bán lại giảm đi được?
Không lâu sau gã đã biết được, trong nội thành thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên, đột nhiên dạo trước có nhà hàng họ Phương gì đó bán món bánh canh đầu cá, trong thị trấn Hải Trang và cả huyện Bình Xuyên đều được nhận xét rất tốt, thành ra bị chia bớt một bộ phận thực khách. Mà phần lớn mấy người khách này, vừa khéo lại là những nhà giàu có, hoặc là người vừa có quyền vừa có tiền. Quách đầu to lập tức thấy hứng thú. Về nghề nhà hàng hoặc ngành sản xuất khác mà nói, thực ra cũng nên đưa ra nhiều món ngon mới, thế mới có thể hấp dẫn thêm nhiều khách mới và giữ chân khách cũ. Nếu chỉ có mấy món ăn cũ, ăn tới ăn lui ai cũng phải ngán. Vì thế Quách đầu to liền phái người ngầm đến quán ăn nhà họ Phương điều tra một phen. Thực tế quả nhiên giống như lời đồn. Quán ăn nhà họ Phương bán bánh canh đầu cá, kinh doanh phát đạt, hơn nữa hương vị cũng rất ngon, làm người ta ăn một lần rồi khó quên. Vì thế Quách đầu to liền động tâm.
- Ông Phương, chuyện gì nên nói đã nói rất rõ rồi, không biết nhà họ Phương các người rốt cuộc có chấp nhận không?
Quách đầu to đầu bóng lưỡng, mặc đồ tây, mang giày da ngồi sau bàn nghịch con dao nhỏ, sửa sang móng tay mình. Nếu không biết chân tướng thực sự của gã sẽ cho rằng gã là một thương nhân thành công. Đứng sau lưng gã là hai người đàn ông dáng vẻ hung dữ, còn có thể thấy được hình xăm ở cổ tay của bọn họ.
- Chúng tôi con đường nào cũng không chấp nhận.
Phương Bân nổi giận đùng đùng nói. Lúc nãy Quách Lượng đưa ra hai con đường cho nhà họ Phương. Một là gã mua kỹ thuật nấu bánh canh đầu cá với giá năm ngàn nhân dân tệ, từ nay về sau nhà họ Phương không dính líu gì đến bánh canh đầu cá nữa, quán ăn nhà họ Phương cũng không được bán bánh canh đầu cá nữa. Điều thứ hai, gã bỏ ra hai mươi ngàn nhân dân tệ mua lại sáu mươi phần trăm cổ phần của quán ăn nhà họ Phương. Hai điều nhà họ Phương chọn một. Thế này sao gọi là nói chuyện mua bán, rõ ràng là muốn ăn cướp mà. Ngay cả không tính số vốn Triệu Kiến Quốc mới góp vào, giá trị ban đầu cũng đã hơn bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đừng nói đến hiện nay, hai mươi ngàn nhân dân tệ này chỉ bằng tiền lời hai ba tháng của quán ăn nhà họ Phương thôi.
Ông Phương ngắt lời Phương Bân đang muốn nói tiếp, trầm giọng nói:
- Ông Quách coi trọng quán ăn nhỏ của nhà họ Phương, việc này coi như là vinh hạnh của chúng tôi. Nhưng chỉ vẻn vẹn hai mươi ngàn nhân dân tệ đã muốn lấy sáu mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Phương chúng tôi, không phải quá ít chứ?
Lời nói của Phương Bân, Quách Lượng không để trong lòng chút nào, chỉ nhìn ông Phương cười nói:
- Tôi tin rằng ông Phương đã trải qua nhiều năm sóng gió như vậy cũng nên hiểu rõ cái gì gọi là lựa chọn. Đôi khi khư khư giữ lấy sẽ mang đến tai họa, mà bỏ ra thì lại bình an. Ông tuổi cũng đã cao, hay là không muốn những ngày yên ổn ấy nữa? Hiện giờ nhà họ Phương trong thị trấn Hải Trang cũng xem như là giàu có, nên buông tay thì buông đi. Tiền tuy tốt nhưng phải có mạng hưởng thụ mới có ý nghĩa phải không?
- ¬Anh uy hiếp nhà họ Phương chúng tôi sao?
Mặt ông Phương đã hiện lên vài phần giận dữ.
- Không không không, thế này không phải là uy hiếp, chỉ là nói sự thật mà thôi.
Quách Lượng xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình cười nói.
Lúc này, có một thuộc hạ từ ngoài phòng khách đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai Quách Lượng. Quách Lượng cau mày quát:
- Nhìn đúng không?
- Nhìn đúng rồi, chắc chắn mà.
Thuộc hạ kia nói như đinh đóng cột.
- Ha ha…, nếu cục phó tương lai đã ra mặt, chúng ta thế nào cũng phải cho người ta một chút thể diện. Ông Phương, tôi cho ông nửa tháng để suy nghĩ. Nửa tháng sau tôi lại đến. Hy vọng đến lúc đó ông không làm tôi thất vọng.
Quách Lượng tươi cười đứng dậy.
- Đúng rồi, tôi không quên nói một câu: thằng cháu nội lớn của ông quả thật rất thông minh.
Danh sách chương