“Mau lên, sao hôm nay ngươi đánh xe lại chậm như thế?” Bát Hiền Vương vén rèm xe ngựa, đối với phu xe theo mình nhiều năm có chút bất mãn.

“Vương gia.” Phu xe ngược lại vẫn khá bình tĩnh, “Không phải nô tài hôm nay đánh xe chậm, mà là hôm nay tâm tình của ngài không đúng.” Lão đã theo Bát Hiền Vương rất nhiều năm, đương nhiên biết được tính tình của ông, vì thế mà không hoảng hốt, sợ hãi, dù sao đi nữa họ là huynh đệ tốt của nhau.

Bát Hiền Vương ho khẽ hai tiếng, sau đó buông rèm, ngồi ngay ngắn liền nhìn hai cặp mắt khác trong xe, “Bổn vương, chỉ là cảm thấy xe ngựa hơi chậm.”

Bao Chửng cười cười, “Vương gia, Đại Tướng Quốc Tự không xa đâu, đừng sốt ruột.”

“Ai nói bổn vương sốt ruột, bổn vương đương nhiên không sốt ruột.” Bát Hiền Vương sửa sang quần áo, để bản thân trông càng đoan chính, uy nghiêm hơn. Chỉ là, không có tác dụng quá lớn thì phải.

“Vương gia.” Phu xe bỗng dừng xe ngựa, “Đằng trước hình như là Triển đại nhân.”

“Ồ?” Bao Chửng vén rèm lên, “Quả nhiên là Triển hộ vệ.”

“Nếu Triển hộ vệ ở đây, thế vị cô nương ấy nhất định cũng ở đây chăng?” Bát Hiền Vương vội vội vàng vàng muốn xuống xe, “Mau mau mau, để bổn vương xuống.”

“Vương gia, ngài chậm chút!”

Bát Hiền Vương nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó khoát tay, “Hi Nhân đừng lo lắng, động tác của bổn vương vẫn còn rất vững vàng.”

Bao Chửng mặt không cảm xúc, ha, ông đã nhìn thấy rồi. Còn Công Tôn tiên sinh, khụ khụ, hoàn toàn đã hiểu tất thảy rồi.

Không chỉ bọn họ trông thấy đoàn người của Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng đã nhìn thấy họ. Hắn xuống ngựa, hành lễ với đoàn người của Bát Hiền Vương. “Triển Chiêu bái kiến vương gia, đại nhân.”

“Không cần đa lễ.” Bát Hiền Vương trước giờ đều đối với Triển Chiêu rất tốt. Hôm nay lại không nhàn hạ hàn huyên với hắn. Đôi mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm về chiếc xe ngựa sau lưng, mong đợi trong mắt hiện lên rất rõ ràng.

“Vương gia, Triển Chiêu...”

Bát Hiền Vương không nói thêm câu nào với Triển Chiêu mà đi đến trước xe ngựa. Ông đột nhiên có chút căng thẳng, nếu vị cô nương kia thật sự là con gái ông, ông phải biết làm sao đây, con bé có oán hận người bố như mình không bảo vệ tốt cho con bé không? Chờ đã, hôm nay quần áo ông mặc vẫn là của buổi sáng, còn chưa thay giặt!

Trong mắt con gái, ông sẽ không là một người lôi thôi, lếch thếch chứ? Bát Hiền Vương chợt nảy ra một loại kích động muốn vòng về phủ, đến Nam Thanh Cung đổi một bộ quần áo khác trước đã. Lúc này, rèm xe ngựa được vén lên, có một người bước xuống. “Phu nhân?” Sao lại là phu nhân thế? Địch Nương Nương vịn vào tay nha hoàn xuống xe, cười dịu dàng với Bát Hiền Vương, “Vương gia sao lại đến tìm thiếp thế?” Đã là vợ chồng già cả rồi, hình như không cần phải làm thế chăng?

“À...” Khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến Bát Hiền Vương không dám nói ra hai chữ không phải, nếu nói xong, đêm nay nhất định ông sẽ phải ngủ trong thư phòng rồi. “Phải phải phải, bổn vương thật sự là đến đây tìm phu nhân.”

Địch Nương Nương bật cười, “Nếu thật sự như thế thì tốt rồi.” Đương nhiên, bà không tin lời ông nói.

Bấy giờ, Tô Ngọc Tuyết cũng đã xuống xe, cô còn đưa tay đỡ Bao phu nhân trong xe bước xuống. Nhìn thấy người trò chuyện với Địch Nương Nương, trong lòng liền truyền đến một trận kích động. Đây là tình cảm của nguyên chủ, hai người mà nàng ta khao khát nhìn thấy nhất đều đang ở đây rồi.

Bát Hiền Vương cũng nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết từ trên xe ngựa bước xuống, khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, cả người ông chợt khẽ run.

“Vương gia?” Địch Nương Nương có chút khó hiểu, sao vương gia lại kích động thế?

“Phu nhân, nàng xem.” Bát Hiền Vương đưa tay chỉ Tô Ngọc Tuyết, “Con bé có phải giống hệt với mẫu phi ta không? Mi mắt kia hệt như mẫu phi ta. Hôm tiểu quận chúa chào đời, ta cũng từng nói qua.” Không cần chứng cứ, không cần giải thích, ông liền tin ngay, đây là con gái của ông, là tiểu quận chúa của ông.

“Hả?” Địch Nương Nương lập tức xoay người, quay đầu nhìn Tô Ngọc Tuyết, “Tiểu quận chúa của thiếp?”

Hừm??? Nhận con sao có thể tùy tiện như thế chứ? Hoài nghi kiểm chứng cùng thăm dò đã nói đâu? Dễ dàng như thế, không phải chứng tỏ trước đây cô muôn vàn nghĩ suy là rất ngốc sao? Tô Ngọc Tuyết bây giờ cả người đều ngây ngẩn.

“Khụ khụ.” Bao Chửng nhìn đôi phu thê đang kích động không thôi cùng Tô Ngọc Tuyết có chút mờ mịt, chỉ đành đứng ra, “Vương gia, nương nương, đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, chi bằng chúng ta về thành trước đã?”

“Nhưng mà...” Bát Hiền Vương không cam lòng, lúc định nói gì đó, một trận âm thanh kì lạ khiến mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Đám hắc y nhân vốn bị trói chặt kéo lê trên đất bỗng đều bật dậy, bọn chúng xé rách đai lưng trói trên người ra, cơ thể cứng ngắc nhảy tưng tưng, trông rất dọa người.

“Chuyện gì thế?” Tô Ngọc Tuyết ngạc nhiên đờ người, sau đó đôi mắt bị Bao phu nhân che đi. “Phu nhân?”

Gương mặt Bao phu nhân nghiêm túc, “Đừng nhìn, cẩn thận bẩn mắt.” Cô nương vẫn là không nên nhìn những thứ dơ bẩn này.

“...” Tô Ngọc Tuyết biết động tác của Bao phu nhân là gì, vì những người này vốn tuy bị dùng đai lưng trói chặt nhưng quần cũng được trói chung cùng. Bây giờ bọn chúng xé rách đai lưng, sau đó chỉ còn mỗi quần lót, nhảy tưng tưng như thế thật sự có chút hại mắt.

Chỉ là đối với Tô Ngọc Tuyết mà nói, đó chỉ là một đám đàn ông mặc quần ngắn mà thôi, vẫn chẳng hề hấn gì. Người hiện đại, còn chưa từng nhìn thấy đàn ông mặc quần ngắn hay sao? Đàn ông trong bể bơi còn mặc ngắn hơn như thế đấy! Chỉ là cô không phản kháng, dù sao đi nữa, bây giờ cô cần phù hợp với thân phận của mình.

Triển Chiêu tung người bay lên trước, Cự Khuyết trong tay đã ra khỏi vỏ, đâm trúng tay của một người trong đó. Bị thương nặng như thế, nếu là người bình thường hẳn đã không còn cách nào đi tiếp nhưng người nọ hệt như vô tri vô giác, cứ tiến về trước. Đôi mắt gã hoàn toàn vô thần, cứ xông về hướng mọi người.

“Mọi người mau lùi lại!” Triển Chiêu hết cách, chỉ đành chém đứt đôi chân của chúng, nhưng dù là thế, chúng cũng sẽ chống tay từng chút một bò lên.

Bao phu nhân kéo Tô Ngọc Tuyết chạy đi, sau đó cô phát hiện, những người nọ đều đi theo hướng của cô. Vì để chứng minh chuyện này, cô còn cố ý gạt tay Bao phu nhân ra, chạy theo hình zíc-zắc. Quả nhiên, chúng chỉ theo cô, tuy cơ thể cứng nhắc đuổi theo trông không giống hình zíc-zắc nhưng phần lớn không sai.

[Tiểu Ác, xảy ra chuyện gì vậy??!!]

[Tít tít, hệ thống đang tra tìm tài liệu của thế giới này.] Nửa phút sau, hệ thống tra ra tư liệu [Căn cứ theo thông tin cho thấy, những người này đều là thuộc hạ của Tương Dương Vương, cũng là người thuốc giống cô. Họ là bại phẩm, cô là thành phẩm, đương nhiên sẽ đi theo cô rồi.]

[!!! Thế bây giờ chị phải làm sao đây? Tiểu Ác giúp chị với!]

[Hệ thống cũng không biết, cũng không có cách giúp đỡ. Tôi chỉ biết cô không thể bị đuổi tiếp, nếu không sẽ chết chắc. Vì bại phẩm khao khát máu tươi của thành phẩm. Cho nên, chúng sẽ thanh trừ chướng ngại.]

Mẹ nó! Tô Ngọc Tuyết mắng to trong lòng, Tương Dương Vương nhất định là vì chuyện này mới phái họ đến đây. Đưa mắt nhìn vợ chồng Bát Hiền Vương lại nhìn người của Khai Phong Phủ, cô dứt khoát chạy về hướng khác.

“Ngọc Tuyết!” Sau lưng quá nhiều tiếng hô to, cô không phân biệt được là ai gọi cô nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện