Đến xế chiều khoản giờ thân (15-17h), Liên Sinh mới một thân phong trần trở về. Tiểu Tam đang ở trong nhà phơi nấm, hắn lựa ra bình cô, tỉ mỉ rửa sạch sau đó tách thành khối nhỏ đặt dưới nắng mà phơi, việc này tuy rằng trước đây chưa từng làm qua, nhưng có nghe nhóm đầu bếp nói qua, hơn nữa mấy cái việc này cũng không có kỹ thuật gì, vẫn là rất dễ làm! Hạ Tứ Lang cùng Thạch Đầu đang mở rộng hàng rào trúc trong viện tử. Thấy Liên Sinh về lập tức buông công việc trong tay, tiếp nhận chiếc giỏ cùng cái sọt trong tay Liên Sinh. Cái sọt tre này chính là do Hạ Tiểu Sam đề cập, Thạch Đầu tốn gần mười ngày tỉ mỉ bện nên, hiện tại nhóm dại thúc trong thôn chính là trên lưng mỗi người có một cái! Được cho là vật được lưu hành ở Đại Nguyên thôn! Hạ Tứ Lang cũng dựa vào tay nghề biên trúc mà kiếm thêm được tiền đồng! Tiểu Tam nhu thuận dùng gáo quả dưa múc nước đưa qua, Liên Sinh sau khi uống nước liền hỏi phụ tử ba người buổi trưa có ăn gì không?! Hắn buổi sáng sau khi bán xong trứng gà thì chuẩn bị về nhà, nhưng lúc gần đi thì một tiểu phu lang Thanh Thảo trong nhóm bạn đột nhiên phát bệnh ngất đi, mấy người hợp lực mang hắn tới y quán cứu chữa, đợi đến khi người nhà hắn đến, Liên Sinh lúc này mới vội vã chạy về. Lúc trưa, mấy phu lang cùng một chỗ tất nhiên là mua bánh bột ngô coi như bữa trưa. Liên Sinh trong lòng lo lắng người lớn trẻ nhỏ trong nhà! Bình thường cơm nước trong nhà đều do hắn một mình ôm lấy mọi việc, lúc này mấy người ở nhà đều là chưa từng chạm qua cái xẻng nữa a! Bất quá, mấy người bên kia cũng đều là không có chủ kiến, Liên Sinh thì còn có thể trấn tĩnh lo liệu sự tình, bảo hắn buông tay người bệnh nọ mà tự mình chạy về, hắn khẳng định là làm không được. Chỉ có thể để người trong nhà bị đói, sớm biết sẽ phát sinh chuyện này, sáng sớm liền làm nhiều bánh bột ngô một chút, cũng có thể để mấy ông tướng kia ăn đỡ. Đợi đến lúc có thể trở về hắn liền vội vã mua chút bánh bột ngô, lại cắn răng mua nửa con gà nướng một đường nhanh chóng chạy về!
Nghe được buổi trưa là Tiểu Tam nhi làm cơm, hơn nữa vị đạo không tồi, Liên Sinh kinh hỉ lẫn lộn! Hỉ chính là Tiểu Tam hắn thương yêu nhất có thể xuống bếp làm cơm, hắn đương nhiên cảm khái! Tuy rằng tiểu đám ca nhi trong thôn đa số cũng là ở bảy tám tuổi thì bắt đầu học làm việc nhà, nhưng bắt đầu học cùng học tốt chính là cách nhau rất xa ni! Tiểu Tam quả nhiên là một hài tử thông minh! Kinh chính là bởi vì nghe nói Tiểu Tam dùng nấm làm món ăn. Cái loại nấm này trên núi không ít, bất quá, cho tới bây giờ chưa từng nghe có người nói nấm này còn có thể làm thức ăn! Đợi đến khi Thạch Đầu nói loại nấm này vị đạo rất ngon, Liên Sinh càng kinh hỉ không ít! Hạ Tiểu Sam ở một bên nói thêm vào, nói buổi tối hắn lại làm vài món thức ăn, muốn hiếu thuận a ba, để a ba hảo hảo nghỉ ngơi một chút! Liên Sinh nghe mà vẻ mặt cảm động đến đỏ hồng hai mắt! Kỳ thực Tiểu Tam là muốn đem món ăn từ nấm mở rộng ra để Liên Sinh học được, sau đó lại thu thập thêm mà thôi…
Học đường trong thôn ở hướng đông, hơn nữa còn quanh co khúc khuỷu, cho nên đợi đến lúc Hạ Hổ trở về, không sai biệt lắm vừa lúc đến giờ cơm tối. Tiểu Tam nói cơm tối hắn sẽ làm vài món, nhưng Liên Sinh làm sao lại để tiểu ca nhi hắn thương yêu nhất bị mệt chứ?! Cho nên Tiểu Tam cũng chỉ là dùng cái xẻng đảo đảo mấy cái cho có mà thôi. Buổi tối làm canh thịt nấu nấm, măng non đã được Tiểu Tam thái mỏng phơi khô, cho nên Liên Sinh không có nếm thử hương vị măng xào. Nhưng món canh nấm hắn chính là ăn đến đầy mặt lệ châu —— bị đứa nhỏ nhà mình làm cho cảm động a! Hạ Hổ từ sau khi đến học đường, thoạt nhìn nhã nhặn không ít, bất quá, giờ cơm tối nay lại cao hứng bừng bừng dùng cổ văn thi từ không quá thành thạo lớn tiếng ca ngợi tiểu đệ nhà mình, Tiểu Tam nghe mà một đầu hắc tuyến (=.=)||||, còn những người khác thì một đầu mờ mịt…
Bởi vì Tiểu Tam đã có thể tự mình làm cơm, Liên Sinh đột nhiên cảm thấy Tiểu Tam nhà mình dường như đã trưởng thành mất rồi, sau giờ cơm tối liền đề xuất muốn cho Tiểu Tam bắt đầu một mình ở một gian phòng. Hạ Tứ Lang cũng có ý đó nên đáp ứng ngay tại chỗ. Tiểu Tam đối với việc có thể có một gian phòng thuộc về mình đương nhiên là tán thành cả hai tay! Hạ gia thổ ốc cũng không lớn, chỉ có ba bốn gian! Nói là để Tiểu Tam ở riêng một gian, cũng bất quá chỉ là dùng tấm ván gỗ đem đông ốc tách ra thành hai phòng nhỏ mà thôi. Bất quá, chuyện có thể có được không gian riêng này vẫn làm cho Tiểu Tam vô cùng hưng phấn! Mà nhị ca Hổ Tử ở một bên đố kị ngao ngao kêu to!
Liên Sinh nhìn Tiểu Tam cao hứng nhảy nhót trong phòng, liền cùng Hạ Tứ Lang hai người nhìn nhau cười.
Ngày thứ hai Tiểu Tam sớm rời khỏi giường, kế hoạch của hắn là tiếp tục lên núi hái nấm. Mọi người trong nhà đều có chuyện tự mình cần làm, hắn cũng không tính toán để người khác giúp hắn hái nấm. Nấm có nhiều chủng loại chứa độc tính, hắn không dám đơn giản nói cho người trong thôn nấm có thể ăn được. Vạn nhất xảy ra chuyện trúng độ, hắn có bồi thường cũng bồi không nổi.
Tiểu Tam sau khi lưng mang cái sọt xuất môn dọc theo sơn đạo ngày hôm qua lên núi, đi ngang qua rừng trúc thì dừng lại một chút. Lúc lên núi vẫn còn khá sớm, bầu trời tản ra ánh sáng nhu hòa, trong vắt mà lại phiếm mờ, trong không khí vẫn còn trọng trọng khí ấm, sương sớm dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh nắng. Mùa thu sương mai tựa hồ đặc biệt nhiều, hai ngày nay khí trời vẫn luôn trong trẻo không mây, ngọn núi chênh lệch nhiệt độ sáng tối có chút lớn, sương sớm cũng dày như thế. Hạ Tiểu Sam chỉ là đi ở giữa sơn đạo cũng bị cây cỏ hai bên quyét ướt nửa đoạn quần. Nếu muốn ở trong rừng cây tìm nấm còn phải chờ một lát, vì vậy tiếp tục hướng trong núi mà chậm rãi đi.
Trước đây khi đến trường, thi từ về mùa thu tựa hồ chung quy vẫn mang theo nét u sầu, nhưng kỳ thực đi lại ở trong núi vào đầu thu làm cho người ta hưng hưng hướng vinh, một đường đi trùng kêu chim hót, dã đào dã túc* vương đầy trên cành, nó vẫn chưa có vẻ rực rỡ của xuân hạ, nhưng những thứ quả trĩu cành kia có thể khiến cho người ta có một loại vui thích khác! Đáng tiếc chính là bây giờ còn chưa đến thời kỳ trái chín, Tiểu Tam chỉ có thể nhìn mấy chùm quả xanh chát mà nuốt nước bọt!
*dã đào dã túc: quả đào quả túc dại.
Khi leo đến lưng chừng núi, thái dương đã muốn đem sương sớm hong khô! Lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, gia súc hoang dã có chút lớn khiến Tiểu Tam ăn không tiêu. Tiểu Tam bắt đầu tiến vào rừng cây ở dưới tàng cây tìm nấm cùng mộc nhĩ. Bất quá, hắn thực sự chính là không nghĩ đến, dưới gốc tùng không tìm thấy nấm, mà trái lại tìm được “Cừu nhân” của hắn. Tại giữa một khe đá dẹp cực đại, hắn thấy được một thân ảnh hắc sắc cuộn tròn, vải dệt hắc sắc phiếm quang khiến Hạ Tiểu Sam liếc mắt liền có thể nhận ra đây là tên tiểu tử hôm qua đụng phải hắn!
Này cũng chỉ là một hài tử, so với Tiểu Tam lớn hơn không được bao nhiêu, thân thể gắt gao cuộn tròn dưới tảng đá, y phục nửa ẩm ướt có vẻ mất trật tự, mái tóc rối bời cũng có chút ẩm dán ở sau người. Nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ lang thang đáng thương! Tiểu Tam dùng cành cây trong tay chọt chọt, không phản ứng, sẽ không phải là đã chết chứ… Lại quay mặt nó qua, nhìn cũng rất khỏe, có hô hấp! Bất quá cả gương mặt đều đỏ bừng, đưa tay chạm lên làn da thử độ ấm, rất nóng nha. Rõ ràng là, oa nhi này ngày hôm qua sau khi xông lên núi cũng không về nhà! Hạ Tiểu Sam phun ra một câu, “Ở trong núi ngây người một đêm mà không bị gia súc tha đi, vận khí thật tốt nha!”
Nói là vận khí tốt, nhưng nóng thành cái dạng này ở thời đại này cũng có thể chết người đó!
Nghe được buổi trưa là Tiểu Tam nhi làm cơm, hơn nữa vị đạo không tồi, Liên Sinh kinh hỉ lẫn lộn! Hỉ chính là Tiểu Tam hắn thương yêu nhất có thể xuống bếp làm cơm, hắn đương nhiên cảm khái! Tuy rằng tiểu đám ca nhi trong thôn đa số cũng là ở bảy tám tuổi thì bắt đầu học làm việc nhà, nhưng bắt đầu học cùng học tốt chính là cách nhau rất xa ni! Tiểu Tam quả nhiên là một hài tử thông minh! Kinh chính là bởi vì nghe nói Tiểu Tam dùng nấm làm món ăn. Cái loại nấm này trên núi không ít, bất quá, cho tới bây giờ chưa từng nghe có người nói nấm này còn có thể làm thức ăn! Đợi đến khi Thạch Đầu nói loại nấm này vị đạo rất ngon, Liên Sinh càng kinh hỉ không ít! Hạ Tiểu Sam ở một bên nói thêm vào, nói buổi tối hắn lại làm vài món thức ăn, muốn hiếu thuận a ba, để a ba hảo hảo nghỉ ngơi một chút! Liên Sinh nghe mà vẻ mặt cảm động đến đỏ hồng hai mắt! Kỳ thực Tiểu Tam là muốn đem món ăn từ nấm mở rộng ra để Liên Sinh học được, sau đó lại thu thập thêm mà thôi…
Học đường trong thôn ở hướng đông, hơn nữa còn quanh co khúc khuỷu, cho nên đợi đến lúc Hạ Hổ trở về, không sai biệt lắm vừa lúc đến giờ cơm tối. Tiểu Tam nói cơm tối hắn sẽ làm vài món, nhưng Liên Sinh làm sao lại để tiểu ca nhi hắn thương yêu nhất bị mệt chứ?! Cho nên Tiểu Tam cũng chỉ là dùng cái xẻng đảo đảo mấy cái cho có mà thôi. Buổi tối làm canh thịt nấu nấm, măng non đã được Tiểu Tam thái mỏng phơi khô, cho nên Liên Sinh không có nếm thử hương vị măng xào. Nhưng món canh nấm hắn chính là ăn đến đầy mặt lệ châu —— bị đứa nhỏ nhà mình làm cho cảm động a! Hạ Hổ từ sau khi đến học đường, thoạt nhìn nhã nhặn không ít, bất quá, giờ cơm tối nay lại cao hứng bừng bừng dùng cổ văn thi từ không quá thành thạo lớn tiếng ca ngợi tiểu đệ nhà mình, Tiểu Tam nghe mà một đầu hắc tuyến (=.=)||||, còn những người khác thì một đầu mờ mịt…
Bởi vì Tiểu Tam đã có thể tự mình làm cơm, Liên Sinh đột nhiên cảm thấy Tiểu Tam nhà mình dường như đã trưởng thành mất rồi, sau giờ cơm tối liền đề xuất muốn cho Tiểu Tam bắt đầu một mình ở một gian phòng. Hạ Tứ Lang cũng có ý đó nên đáp ứng ngay tại chỗ. Tiểu Tam đối với việc có thể có một gian phòng thuộc về mình đương nhiên là tán thành cả hai tay! Hạ gia thổ ốc cũng không lớn, chỉ có ba bốn gian! Nói là để Tiểu Tam ở riêng một gian, cũng bất quá chỉ là dùng tấm ván gỗ đem đông ốc tách ra thành hai phòng nhỏ mà thôi. Bất quá, chuyện có thể có được không gian riêng này vẫn làm cho Tiểu Tam vô cùng hưng phấn! Mà nhị ca Hổ Tử ở một bên đố kị ngao ngao kêu to!
Liên Sinh nhìn Tiểu Tam cao hứng nhảy nhót trong phòng, liền cùng Hạ Tứ Lang hai người nhìn nhau cười.
Ngày thứ hai Tiểu Tam sớm rời khỏi giường, kế hoạch của hắn là tiếp tục lên núi hái nấm. Mọi người trong nhà đều có chuyện tự mình cần làm, hắn cũng không tính toán để người khác giúp hắn hái nấm. Nấm có nhiều chủng loại chứa độc tính, hắn không dám đơn giản nói cho người trong thôn nấm có thể ăn được. Vạn nhất xảy ra chuyện trúng độ, hắn có bồi thường cũng bồi không nổi.
Tiểu Tam sau khi lưng mang cái sọt xuất môn dọc theo sơn đạo ngày hôm qua lên núi, đi ngang qua rừng trúc thì dừng lại một chút. Lúc lên núi vẫn còn khá sớm, bầu trời tản ra ánh sáng nhu hòa, trong vắt mà lại phiếm mờ, trong không khí vẫn còn trọng trọng khí ấm, sương sớm dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh nắng. Mùa thu sương mai tựa hồ đặc biệt nhiều, hai ngày nay khí trời vẫn luôn trong trẻo không mây, ngọn núi chênh lệch nhiệt độ sáng tối có chút lớn, sương sớm cũng dày như thế. Hạ Tiểu Sam chỉ là đi ở giữa sơn đạo cũng bị cây cỏ hai bên quyét ướt nửa đoạn quần. Nếu muốn ở trong rừng cây tìm nấm còn phải chờ một lát, vì vậy tiếp tục hướng trong núi mà chậm rãi đi.
Trước đây khi đến trường, thi từ về mùa thu tựa hồ chung quy vẫn mang theo nét u sầu, nhưng kỳ thực đi lại ở trong núi vào đầu thu làm cho người ta hưng hưng hướng vinh, một đường đi trùng kêu chim hót, dã đào dã túc* vương đầy trên cành, nó vẫn chưa có vẻ rực rỡ của xuân hạ, nhưng những thứ quả trĩu cành kia có thể khiến cho người ta có một loại vui thích khác! Đáng tiếc chính là bây giờ còn chưa đến thời kỳ trái chín, Tiểu Tam chỉ có thể nhìn mấy chùm quả xanh chát mà nuốt nước bọt!
*dã đào dã túc: quả đào quả túc dại.
Khi leo đến lưng chừng núi, thái dương đã muốn đem sương sớm hong khô! Lại tiếp tục đi sâu vào trong rừng, gia súc hoang dã có chút lớn khiến Tiểu Tam ăn không tiêu. Tiểu Tam bắt đầu tiến vào rừng cây ở dưới tàng cây tìm nấm cùng mộc nhĩ. Bất quá, hắn thực sự chính là không nghĩ đến, dưới gốc tùng không tìm thấy nấm, mà trái lại tìm được “Cừu nhân” của hắn. Tại giữa một khe đá dẹp cực đại, hắn thấy được một thân ảnh hắc sắc cuộn tròn, vải dệt hắc sắc phiếm quang khiến Hạ Tiểu Sam liếc mắt liền có thể nhận ra đây là tên tiểu tử hôm qua đụng phải hắn!
Này cũng chỉ là một hài tử, so với Tiểu Tam lớn hơn không được bao nhiêu, thân thể gắt gao cuộn tròn dưới tảng đá, y phục nửa ẩm ướt có vẻ mất trật tự, mái tóc rối bời cũng có chút ẩm dán ở sau người. Nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ lang thang đáng thương! Tiểu Tam dùng cành cây trong tay chọt chọt, không phản ứng, sẽ không phải là đã chết chứ… Lại quay mặt nó qua, nhìn cũng rất khỏe, có hô hấp! Bất quá cả gương mặt đều đỏ bừng, đưa tay chạm lên làn da thử độ ấm, rất nóng nha. Rõ ràng là, oa nhi này ngày hôm qua sau khi xông lên núi cũng không về nhà! Hạ Tiểu Sam phun ra một câu, “Ở trong núi ngây người một đêm mà không bị gia súc tha đi, vận khí thật tốt nha!”
Nói là vận khí tốt, nhưng nóng thành cái dạng này ở thời đại này cũng có thể chết người đó!
Danh sách chương