Cuộc sống sau hôn nhân, còn có rất nhiều điều cần chậm rãi thích ứng, tỷ như mỗi ngày bị người ta ăn đậu hủ, mỗi ngày được người ta hầu hạ.

Đối với việc hầu hạ của nhóm nô bộc, một hai ngày đầu còn tốt, bởi cảm giác khá mới mẻ. Nhưng sau lại không được rồi, cuộc sống mà y phục đến thì vươn tay cơm đến thì há mỏ cũng không dễ chịu gì, rất buồn chán đó. Tiểu Tam thầm tự kỷ trong lòng bản thân đúng là mệnh lao lực, được người hầu hạ còn bày đặt ghét bỏ.

Thái Kinh Vân có thể cũng là đã nhìn ra, nhưng Tiểu Tam hiện tại đang có thai, có một số việc xác thực không thể để hắn làm. Chỉ có thể tìm số việc nhẹ nhàng cho Tiểu Tam. Như là bưng thức ăn hay là xem nhàn thư (sách dùng để tiêu khiển) các loại.

Quản gia Đồng đại thúc trông Tiểu Tam rất chặt, bởi vì trong bụng hắn còn có một tiểu chủ tử. Tiểu Tam dù bưng một cái nồi hơi lớn một xíu cũng làm ông khẩn trương một phen, Tiểu Tam thấy mà dở khóc dở cười.

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, Thái Kinh Vân và Tiểu Tam cùng nhau trở lại viện tử Hạ gia, xa phu Vương Ngũ thì xách giúp họ bao bao lễ vật.

Hai nhà cách nhau cũng không xa, đứng ở một chỗ cao cao trong trúc viện liền có thể thấy Hạ gia viện tử, sau khi ăn xong đi dạo một cái cũng có thể qua được đó, cho nên Tiểu Tam trở lại Hạ gia, cảm giác không có gì là quá kích động.

Tiểu Tứ thì rất kích động nha, lúc ở ngoài cửa viện thấy Tiểu Tam, nó ngao ô một tiếng liền nhào tới. Mắt thấy sắp đụng trúng, Thái Kinh Vân nhanh tay lẹ mắt xách Tiểu Tứ quăng qua một bên. Nói giỡn sao, thằng nhỏ mập mạp kia không biết nặng nhẹ mà xông qua đây, nếu như đụng phải bụng Tiểu Tam thì tính sao đây? “Đồ không có lương tâm! Ta mới tặng Tiểu Tam cho ngươi, ngươi liền đối với ta như vậy!” Tiểu Tứ hai tay chống hông, chỉ vào Thái Kinh Vân tức giận mắng.

Thái Kinh Vân nhìn tiểu mập mạp kia không nói gì, che chở Tiểu Tam tiến vào cửa viện.

Mọi người hôm nay đều có mặt, ngay cả Hạ Hổ cùng Văn Thanh cũng ngốc ở nhà. Xem ra là cố ý chờ Tiểu Tam về rồi.

Liên Sinh kéo Tiểu Tam vào nhà cùng trò chuyện, chính là hỏi hắn Thái Kinh Vân có đối tốt với hắn hay không, có chung sống tốt cùng những người ở chỗ đó hay không các loại, Tiểu Tam nhất nhất trả lời. Kỳ thực hai ngày này, ngoại trừ Thái Kinh Vân cùng Đồng quản gia, những người khác hắn còn chưa chung sống với họ nhiều, bởi vì mỗi người đều có việc phải làm, chỉ có mình hắn nhàn rỗi, hắn dù muốn tìm người trò chuyện, cũng không hảo quấy rối công việc của người khác nha.

Loại chuyện ngày thứ ba sau khi thành hôn thì về nhà cũng có tên gọi đó, gọi là về thăm nhà mẹ. Là sau khi thành hôn thì về quê nhà bái tạ song thân và thân quyến, ý tứ là không hề quên tình dưỡng d*c của song thân, cũng đại biểu cho ý nghĩa phu phu đồng tâm ân ái mãn nguyện. Nói đại khái, thì là đi hôm đó về cũng hôm đó nốt, Tiểu Tam thấy hai bên cách nhau khá gần, liền ở Hạ gia ăn xong cơm trưa cùng cơm tối mới trở lại viện tử.

Sau bữa cơm Tiểu Tam và Thái Kinh Vân hai người xách theo đèn l*ng về nhà.

Lúc này đã là Thu phân (1), tiếng kêu của côn trùng trong rừng núi cũng từ từ yếu dần đi, trận gió đêm thổi qua, Tiểu Tam liền rụt cổ lại. Thái Kinh Vân thấy động tác của hắn không khỏi nhớ tới lời mà Hạ Tứ Lang nói với y.

“Cha ngươi nói ngươi sợ lạnh, bảo ta giúp ngươi xây một cái hầm lửa! Còn phải chuẩn bị tốt than củi đủ đốt cho cả mùa đông.”

“Ngươi không nói ta cũng nhắc ngươi, năm nay hình như lạnh hơn so với năm rồi! Hầm lửa xây tại căn phòng trống cạnh viện tử đi!” Tiểu Tam ngẩng đầu xuyên qua những tán lá trúc nhìn về phía trời đêm màu lam đậm, miệng thì thầm.

Thái Kinh Vân một tiếng đáp ứng, nhìn vào nhãn tình nồng đậm noãn ý của Tiểu Tam. Hạ gia thực sự rất thương yêu Tiểu Tam, ngày hôm nay trở về Hạ gia, y lại bị dặn dò thậm chí cảnh cáo một phen. Mặc kệ là Hạ Tứ Lang hay là Liên Sinh, đều rất coi trọng đứa con thứ ba này, dù đã gả ra ngoài, vẫn là rất yêu thương!

Bởi vì những con người trong ngôi nhà đó, Tiểu Tam mới có thể ấm áp giản đơn như vậy! Thái Kinh Vân kéo tay Tiểu Tam đặt ở trong ngực, nhìn như y đang sưởi ấm Tiểu Tam, nhưng tự đáy lòng y cảm giác được, là Tiểu Tam đang sưởi ấm cho y!

Mùa đông này quả nhiên là một mùa đông rất lạnh. Lập đông (2) vừa đến, đã bắt đầu nước đóng thành băng.

Thái Kinh Vân ở trong viện xây một noãn các (buồng lò) nhỏ, là hệ thống địa nhiệt từ việc đun nóng nước. Loại hệ thống này cung cấp nhiệt này so với hầm lửa nhà Tiểu Tam thì cao cấp hơn, đương nhiên, hao tốn cũng là cao hơn. Bất quá, ngoại trừ cung cấp nhiệt, còn có thể đồng thời cung ứng nước nóng cho mọi người trong nhà, hơn nữa cũng không bởi vì việc đốt lửa mà không khí hanh khô đi, độ ấm này nọ cũng không chốc nóng chốc lạnh, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Tiểu Tam thử xem hiệu quả cũng thấy rất không tồi, nên không tiếp tục nói Thái Kinh Vân lãng phí nữa.

Đến mùa đông, tất cả mọi người không có chuyện gì làm, Tiểu Tam liền gọi mọi người lại cùng nhau chơi bài. Hắn khi trú đông ở nhà cũng không có làm việc, cho nên vào mùa đông vẫn là rất nhàn hạ.

Thái Kinh Vân thì phải đi làm, ban ngày đa số là không ở nhà. Sau khi bụng Tiểu Tam to lên, Thái Kinh Vân liền phái Cảnh thúc nguyên bản làm công việc tẩy trừ theo bồi Tiểu Tam. Cảnh thúc vốn tên là Quách Cảnh Tường, kỳ thực niên kỷ cũng không lớn, hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ coi như đoan chính. Nghe nói ban đầu gia cảnh không tồi, cũng là người từng xuất giá từng sinh hài tử, chỉ là sau lại bị nam nhân phụ bạc, lưu lạc mấy hồi rồi trở thành gia phó hiện tại của Thái gia.

Cảnh thúc có thể không tính là thông minh, nhưng thái độ làm người thật thà, có y theo bồi Tiểu Tam, Thái Kinh Vân cũng yên tâm không ít.

Cùng Tiểu Tam chơi bài là Đồng Lục và Chu Hồng. Hai người niên kỷ không lớn, Đồng Lục là nhi tử của quản gia Đồng đại thúc, năm nay mười sáu tuổi, Chu Hồng so với Đồng Lục cũng lớn hơn một vài tháng mà thôi, hai người nguyên bản rất là quy củ, bất quá sau khi ở lâu bên Tiểu Tam, cũng bắt đầu không biết lớn nhỏ rồi.

Mấy ngày nay, khẩu vị của Tiểu Tam càng ngày càng tốt, mỗi một bữa đều là không thịt thì không vui. Đương nhiên, tại dưới sự áp bức của Thái Kinh Vân mặt sắt, rau xanh các loại cũng ăn không ít.

Vì vậy khi Điền bá đến bái phỏng, thì thấy một Tiểu Tam tròn vo nha, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.

“… Chủ tử thực sự là phúc khí a…”

Thái Kinh Vân theo sau mỉm cười, Tiểu Tam gần đây xác thực béo lên không ít, buổi tối cởi y phục ôm vào lòng, lần tay đến đâu cũng đều là mềm mại trơn nhẵn, y cảm thấy xúc cảm rất không tồi. Chính là mỗi lần có người thấy Tiểu Tam đều cả kinh, cứ như Tiểu Tam béo đến nhìn không ra hình hài vậy.

“Điền bá tới? Ngài cứ tùy tiện nha! Tiểu chu, ngươi nhìn cái gì, nhanh nhanh ra bài nha!” Tiểu Tam trong miệng ngậm mứt quả, vung tay lên, giục Chu Hồng bên cạnh ra bài.

“Thiếu gia…” Kỳ thực Điền bá là muốn nói, chủ tử và người hầu ngồi cùng một chỗ, thật sự là kỳ cục, mà chủ nhân đến, người hầu cũng không hành lễ dâng trà nước, quả thực là đại bất kính. Bất quá nhớ tới tác phong của Tiểu Tam, liền ngừng lời.

Điền bá tới báo cáo công việc liên quan đến hồng cà. Trãi qua nỗ lực, hồng cà trong nông trang thành quả không tồi, Điền bá cũng thành công đem mấy món hồng cà xào trứng rau trộn hồng cà đẩy mạnh tiêu thụ đến các tửu lâu lớn trong huyện thành, danh tiếng rất tốt. Chí ít đã có tửu lâu bắt đầu đặt trước số hồng cà của năm sau. Hiện tại phải nghĩ xem làm sao toàn diện chiếm lĩnh thị trường này!

Tiểu Tam đánh xong mớ bài trong tay mới xê qua, nghe Điền bá nói danh tiếng không tệ tự nhiên vui vẻ. Bất quá, lại nghe đến câu kế, liền phiết miệng nói: “Thiên hạ này người có thể trồng hồng cà là rất nhiều, chúng ta dựa vào cái gì có thể toàn diện chiếm lĩnh? Chúng ta hiện tại cũng chỉ là chiếm trước tiên cơ, sau hai năm, sẽ có càng nhiều người trồng loại quả này. Nó không tính là quá khó trồng, chỉ cần là người có tâm tư tự nhiên sẽ học được.”

Uống một ngụm trà, lại ăn một khối cao điểm, Tiểu Tam mị mắt tiếp tục: “Mục tiêu của chúng ta phải là cách tân, ngoại trừ thay đổi kỹ thuật trồng trọt, còn phải khai thác công dụng mới của hồng cà, tỷ như chế càng nhiều món ăn hơn hay là tương hồng cà các loại! Chỉ cần chúng ta có nguyên liệu hạng nhất lại đi trước người khác, chúng ta không cần sợ chiếm không được thị trường! … Làm gì mà nhìn như vậy ta nha?”

Tiểu Tam bất an xê dịch cái mông, bị Điền bá nhìn chằm chằm một cách rực lửa như thế, hắn có chút không quen.

“Chủ tử nói tiếp đi!”

“Ta không có gì muốn nói! Vừa rồi cũng chỉ là nói mò mà thôi! Bất quá, ta nghĩ, vẫn là đa nguyên hóa một chút thì tương đối tốt hơn, cũng không nên chăm chăm vào mỗi hồng cà!”

“Đa nguyên hóa?” Thái Kinh Vân chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng y mơ hồ đoán được ý tứ Tiểu Tam muốn biểu đạt là gì.

“Đa nguyên hoá chính là… Cái kia…” Phải giải thích làm sao nha? Tiểu Tam gãi đầu khổ não.

“Tam ca nha ~~ ta tới đây ~~ “

Ngoài ốc phát ra một tiếng rống to, vừa nghe là biết thanh âm của Hạ gia Tiểu Tứ. Sau đó Chu Hồng xốc lên tấm rèm cửa bằng vải bông lên, che miệng cười nói: “Chủ tử, là Hạ Vị thiếu gia tới!”

Tiểu Tam đương nhiên biết là Tiểu Tứ, ngoại trừ nó còn ai sẽ ở viện tử này la hét kêu gào? Bất quá, hôm nay hài tử này tới thật đúng lúc, hắn đang không biết phải làm sao giải thích cái  ‘từ mới’ xuất phát từ miệng mình kia.

Tiểu Tứ cứ như một viên cầu mà lăn vào, trên đầu đội cái mũ lông chó, trên người mặc chiếc áo khoác bằng vải bông phồng phồng. Độ ấm trong noãn phòng cao hơn nhiều, Chu Hồng vốn muốn giúp nó thay áo tại cách gian, không nghĩ hài tử béo kia mặc dù béo nhưng trốn rất nhanh, thoáng cái đã chuồn vào trong ốc.

“Cháu trai bé bóng của ta thế nào rồi? Hôm nay sẽ ra chứ?” Cũng không biết người nào nói với Tiểu Tứ, nói là nhìn hình thể của Tiểu Tam, nhất định sẽ sinh ra một béo tiểu tử giống Tiểu Tứ. Nghe mà Tiểu Tứ rất là hưng phấn, mỗi ngày đều chờ Tiểu Tam sinh một đứa cháu trai bé nhỏ giống hệt nó. Hơn nữa cố chấp cho rằng, lớn lên giống như nó, chính là nó nha!

“Ai ~ tiểu thiếu gia nha ~ ngươi một thân hàn khí, không thể chạm vào chủ tử!” Cảnh thúc vươn tay túm lấy tiểu mập mạp, ôm nó đến một bên giúp nó thay y phục.

Thái Kinh Vân gật gật, đối cảnh thúc biểu hiện rất hài lòng. Tiểu Tam tựa ở trên mộc tháp (3) bĩu môi, hắn hiện tại chính là động vật cần bảo hộ cấp một, phế vật tứ chi tàn tật, chỉ thiếu điều không bị người ta đút cơm!

Tiểu Tứ cởi áo khoác và mũ ra, sưởi ấm tay chân mới được đến gần Tiểu Tam, sau khi bị một phen lăn qua lăn lại, Tiểu Tứ cũng không còn thích thú như khi vừa tới.

“Tam ca nha, ngươi chừng nào thì về nhà a! Người ở đây ai ai cũng so với a ba còn dong dài hơn!” Tiểu Tứ bò đến trên tháp Tiểu Tam ngồi, ngắt lấy miếng mứt nhét vào trong miệng.

Tiểu Tam dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt béo ú ù của nó, gần đây khi hắn soi gương, chung quy còn tưởng xuất hiện trong gương chính là Tiểu Tứ. Hiện tại thấy Tiểu Tứ trưng ra cái mặt béo ù, liền nhịn không được muốn xoa nhéo.

Tiểu Tứ cũng duỗi móng vuốt tại trên bụng Tiểu Tam sờ soạng một phen, đáng tiếc cách đến mấy kiện y phục, cũng không biết cháu trai bé nhỏ của nó có cảm giác được nó đang chào hỏi hay không.

Dù cách lớp y phục, Thái Kinh Vân vẫn cảm thấy động tác kia có điểm chướng mắt, bụng của Tiểu Tam, không, bất luận bộ phận nào của Tiểu Tam đều thuộc về y. Bất cứ ‘nam nhân’ nào khác mà sờ Tiểu Tam như thế, y đều có chút cảm giác khó chịu!

Nói thật, thằng nhỏ Tiểu Tứ này có lúc thật đúng là có điểm gai mắt!

“Đây là nhà của tam ca ngươi!” Thái Kinh Vân híp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tứ, nhìn đến khi hài tử kia tự động cách Tiểu Tam xa chút, mới gật đầu.

“Tam ca nha ~~ ta nhớ ngươi nha ~ a ba cũng nhớ ngươi ~ cha cũng nhớ ngươi ~ Thạch Đầu ca và Tân Hà ca cũng nhớ ngươi ~ ngay cả bé Hạ Lê hay chảy nước miếng kia cũng nhớ ngươi ~~ chúng ta còn nhớ cháu trai bé nhỏ của ngươi nữa đó ~ “

Tiểu Tứ cách xa ra một chút, nhưng đợi khi Thái Kinh Vân vừa quay đầu, nó lại nhào qua cọ cọ trước ngực Tiểu Tam. Một tay còn ở trên cái bụng gồ lên kia nhẹ nhàng vỗ về.

Tiểu Tam dở khóc dở cười, hắn mới không tin lời tầm xàm của Tiểu Tứ a. Thằng nhỏ này thích nhất là giở trò quỷ quái! Khẳng định là đang ở đây đối nghịch với Thái Kinh Vân.

Bất quá Tiểu Tứ ở trên người hắn lăn qua lăn lại hắn thật không thèm để ý, đây chính là thân đệ đệ của hắn a, hơn nữa, nó chỉ là một hài tử bảy tuổi mà thôi!

Tiểu Tam tựa vào trên tháp hỏi mấy vấn đề về bài học của Tiểu Tứ, hai huynh đệ ôm cùng một chỗ, Thái Kinh Vân nhìn mà hai mắt khó chịu.

“Thiếu gia nha ~ ngươi xem chuyện hồng cà này?” Điền bá cho rằng Tiểu Tam là người có ý tưởng, nhưng lão cũng biết, không có thiếu gia chấp thuận, lão không thể tùy tiện quấy rối vị tân chủ tử này.

“Toàn bộ tài sản trong Phủ Châu chuyển đến đây chưa?” Thái Kinh Vân nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát quay đầu cùng Điền bá thảo luận công sự.

_________________

(1) Tiết Thu phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Về mặt thời gian, thu phân bắt đầu vào khoảng 22 tháng 9 đến 24 tháng 9.

(2) Lập đông: là một trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 11 dương lịch.Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Bắt đầu mùa đông.

(3) mộc tháp:

__________________

Thái ca hảo bá đạo, ăn dấm với cả Tiểu Tứ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện