Gần tiết hàn lộ (một trong 24 tiết, vào ngày 8, 9 tháng 10), ý thu đã thôi nồng nàn, ve ngậm tiếng sen cũng tàn. Rừng núi đã chuyển từ màu vàng sang màu nâu xám đậm, đương nhiên, cũng có vài cây bốn mùa đều xanh và vẫn cứ một thân xanh mướt. Giữa rừng ngẫu nhiên cũng có chim chóc bay qua, líu ríu bay thành một đàn đến phương Nam. Cây ăn quả vào lúc này đều đã chín nồng, ở trước phòng sau phòng của các hộ nhà, ỉu xìu treo đầy nhành cây. Cây bìm bịp không phải do người đặc biệt trồng lấy, nhưng nó tự mình vẫn là có thể tìm được hàng rào trúc trong sân để mà bò lên, phần lớn nở hoa màu xanh trắng đan xen, có lúc cũng sẽ mọc ra mấy đóa thiển hồng. Nó là một trong những cây ở vào cuối thu này vẫn nở ra những đóa hoa tươi tốt.

Bởi vì khí trời cũng coi như hảo, Tiểu Tam liền bận bịu trong vườn rau. Mấy cây tỏi hiện tại đã cao hơn một thước, Tiểu Tam đang ở nhổ cỏ giúp chúng nó. Một thửa đất trồng toàn tỏi, so với thời điểm gieo xuống đất, vẫn luôn sinh trưởng rất tốt, Tiểu Tam rất là vui mừng.

Xử lý xong thửa đất, ngẩng đầu nhìn đến dưới mái hiên của ngôi nhà cũ có hai người đang ngồi, không khỏi tức giận.

Cầm cái cuốc đi qua. Dưới mái hiên Hạ Hổ cùng Văn Thanh không biết đang nói cái gì, hỉ hả cười đùa.

“Ta nói a nhị ca, công việc quản sự của ngươi tốt như vậy sao na?! Đều được nghỉ lâu như thế sao nha?” Lời này lúc trước cũng muốn hỏi, chỉ là bởi vì có chút vội tới vội lui, Tiểu Tam cũng không lưu ý đi hỏi.

Vừa nghe Tiểu Tam nói, Hạ Hổ dừng lại một chút, hướng Tiểu Tam cười đến rất nịnh nọt: “Tiểu Tam nhi nha ~ công việc này ca ngươi không có biện pháp làm tiếp nha.”

Tiểu Tam vừa nghe mà lấy làm kinh hãi.

Hạ gia đối với công việc của Hạ Hổ cảm thấy rất tự hào, trong thôn Đại Nguyên có gia đình nhà ai có hài tử tài năng như thế?! Có thể tuổi còn trẻ mà ở trong thành mưu cầu đến phần việc như thế? Quản sự a ~ chỉ tiền tiêu vặt hàng tháng thôi là có thể chống đỡ được một năm chi phí cho Hạ gia, hơn nữa nghe nói dưới tay còn có thể quản lý hơn mười người a! Hạ gia biết ở cái thế hệ này không ai có thể đi xa tới như vậy, làm được công việc khôn ngoan như thế. Đây thật sự là quang tông diệu tổ a!

Bình thường Hạ Tứ Lang và Liên Sinh cũng không có đi khoe khoang nhiều lắm, nhưng nếu có người nhắc tới tài năng của Hạ Hổ, thì hai người đều cười tươi như hoa, có thể thấy được là phi thường vui lòng.

“Không làm tiếp?! Chuyện gì xảy ra thế?!” Tiểu Tam nhíu nhíu mày, trước đó Hạ Hổ cũng không có tình tự biến hóa gì quá lớn, nửa điểm hàm ý cũng chưa từng để lộ, công việc sao lại có thể nói không có liền không có? “A? Lúc trước chưa nói qua sao?” Văn Thanh đắc ý đề cao âm lượng: “Bởi vì Hạ Hổ ca cùng ta bỏ trốn nha!”

Hạ Hổ chuẩn bị che miệng y lại, đáng tiếc chính là chậm một bước rồi.

Tiểu Tam đang ở ngồi bên bàn uống nước, vừa nghe lời này, lập tức quay đầu ở một bên tạo ra cơn mưa thật dữ dội (ý là phun nước đó mà)…

“Hạ Hổ ca nói để bắt cóc ta, công việc quản sự của nhà ta hắn cũng không dự định làm tiếp, để có cơm ăn, chúng ta phải về quê đến nương nhờ các ngươi!” Văn Thanh tiếp tục dào dạt đắc ý.

Cũng may Tiểu Tam lúc này trong miệng không còn nước để phun, chỉ mở miệng trừng mắt nhìn người nào đó còn đang vô vàn đắc ý.

“Được rồi được rồi, để ta tự nói!” Hạ Hổ tiến lên siết chặt để ngăn cản Văn Thanh, y há mồm nói, nghe thế nào cũng không hợp vị.

Vì vậy kế tiếp, Tiểu Tam ngồi ở dưới mái hiên nơi nhà cũ nâng cốc trà lạnh, nghe Hạ Hổ kể một cố sự tình cảm tươi đẹp.

Nghe ra tựa hồ là một đứa con nhà nghèo có tài năng có thành tựu cùng một vị phú gia công tử ngây thơ hoạt bát thiện lương khả ái nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, phát triển một đoạn cố sự tình ái thuần mỹ lại lãng mạn. Nhưng bởi vì người nhà phú hộ lại cổ hủ phản đối, nên đoạn tình cảm duy mỹ này tràn ngập chua chát cùng cay đắng, thống khổ cùng nước mắt…

Tiểu Tam đem một đống gì đó ở trong đầu vòng vo luân chuyển, bỏ đi đám tính từ, trợ từ, câu cảm thán, cùng với mấy lời mà Văn Thanh ở một bên loạn xen mồm vào. Cho ra được kết luận là: Hạ Hổ câu dẫn công tử của ông chủ, bắt cóc người ta bỏ chạy…

Trách không được bị mất việc! Hắn không bị loạn côn đánh chết, đã là lão thiên gia mở mắt giúp hắn!



Tiểu Tam gõ gõ đầu, cảm thấy có chút đau: “… Còn không bằng từ đầu tới đuôi chưa từng nghe qua việc này a!”

Hai người đó cứ như thế ánh mắt phát sáng ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt mong đợi nhìn Tiểu Tam.

“Vì sao ta lại có dự cảm bất hảo ni?”

“Tiểu Tam nhi nha ~ ta chính là thân ca ca của ngươi ~ việc này ni, ngươi đã biết rồi! Nên hỗ trợ giúp chúng ta nha! Việc khác không nói, trước tiên phải cùng nhau gạt cha cùng ba!”

“Hạ Hổ ca nói qua, có Tiểu Tam ở đây, sẽ không để chúng ta đói chết. Cho nên ta trước nhất vào trong nhà liền nịnh bợ Tiểu Tam ni!”

Trực tiếp mặc kệ lời nói của Văn Thanh, không thèm đếm xỉa.

Tiểu Tam cau mày đối Hạ Hổ nói: “Loại chuyện này ngươi muốn giấu diếm đến lúc nào?”

Hạ Hổ hì hì cười sáp qua: “Chờ Văn Thanh ca của ngươi trong bụng có em bé, việc này ai phản đối cũng không còn tác dụng!”

Văn Thanh ở một bên nghe nói như thế, mỉm cười đấm qua một cái, nắm đấm không nhẹ không nặng, Hạ Hổ không cẩn thận đã bị y trực tiếp đấm cho nằm bẹp trên bàn, lộ ra gương mặt nhe răng nhếch miệng. Cũng may hắn khi còn bé cùng người ta đánh nhau quen rồi, có ngã cũng chịu được a.

“Ngươi nhất định còn có chủ ý khác!” Không phải thế thì vì sao muốn gạt cha và ba, rồi lại không dứt khoát giấu diếm hắn luôn.

“Cho nên mới nói, Tiểu Tam nhà ta rất thông minh!” Hạ Hổ chống mặt lên bàn, biểu tình cười đến mười phần hồ ly.

“Ta dự định tiếp nhận cùng phát triển tất cả những việc có liên quan đến mua bán. Mấy thứ này ta tự tin có thể làm rất tốt! Cho nên, Tiểu Tam nha ~ trước lúc ngươi còn chưa xuất giá, nên hảo hảo làm việc cho ca nha! Tràng gà, trứng muối, ta tạo nên thành tích mới! Đúng rồi, ta biết mùa này còn có nấm là có thể bán, bán thế nào ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần hảo hảo chuẩn bị cho ca ta đây là được! Đừng tưởng rằng ta không biết nhá, ngươi còn giữ lại vài tài lẻ ni! Ta nói ngươi cũng vội vàng đem mấy thứ đó tặng cho cậu họ Thái kia của ngươi ni, hắn kiếm tiền so với ca ngươi còn lợi hại hơn, trước khi gả ra ngoài ngươi vẫn là chăm lo một nhà chúng ta đi nha! Tiểu Tam nha ~ ca cần hỗ trợ của ngươi! Ta hiện tại cũng là trong nhà có nuôi miệng ăn, sinh hoạt không dễ dàng a ~ ta thấy hai ta, có bao nhiêu thương cảm a ~~ “

Hai người kia hợp lại một chỗ, động tác nhất trí, một bộ dạng tựa như một cặp cún con song bào thai vô cùng đáng thương vậy.

Tiểu Tam trừng mắt nhìn cái người vô liêm sỉ kia, nửa ngày mới nói được một câu.

“Khí trời chuyển lạnh, ta phải mau chóng về nhà mặc quần áo đi thôi…”

Nếu như là vào mười năm trước, Tiểu Tam xác thực từng muốn làm giàu, làm một tiểu địa chủ, nhưng thảnh thơi nhàn nhã qua mười năm, hắn hiện tại tuyệt không nghĩ chơi cái trò gì mà dốc lòng gây dựng sự nghiệp kiếm nhiều tiền a!

Hắn có nhà có cửa, tuy rằng chỉ là một nông gia tiểu viện, nhưng là đông ấm hạ mát, ở vô cùng thư thích. Hắn ăn no mặc ấm, muốn bận rộn thì bận rộn, muốn nhàn hạ cũng có thể nhàn hạ. Tinh thần tiêu khiển của hắn cũng không thiếu thốn. Trồng rau dưa và trái cây nuôi gà kiểm trứng cũng mất không ít thời gian. Mặc dù có khi có chút bận rộn, nhưng hắn tuyệt không cảm thấy việc này có bao nhiêu đáng ngại, đó là công việc hắn tự tìm cho mình, càng là một loại hạng mục tiêu khiển có tính khiêu chiến lại an nhàn. Dù sao nếu không chịu nổi, còn có Liên Sinh và Hạ Tứ Lang giúp hắn ni!

Mà thời gian còn lại, hắn có thể chọn lựa lên núi hoặc xuống nước, nếu không thì ở trong viện nhà mình cùng mọi người tán gẫu hay đánh bài, cũng có thể bắt Tiểu Tứ ra mà chà đạp một phen rồi lại dụ dỗ nó, còn không nữa thì cũng có thể đi tìm Ngân Phương giết thời gian.

Sống dễ dàng tự tại như thế, sao còn muốn tự đi tìm phiền phức a? Kiếm tiền kiếm tiền, ngươi phải chống chọi hết thảy mới kiếm được tiền. Hiểu được là tốt rồi, sao lại muốn đi đấu tranh đau khổ như thế na? Từng nói qua, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là một người có chí lớn! Đến bây giờ, phương diện này thoạt nhìn nhưng không có tiến bộ gì!

Hơn nữa, Hạ Hổ cùng Văn Thanh gây cho hắn nhiều phiền phức, hắn không gây chuyện với hai người họ đã là tốt lắm rồi, làm sao còn muốn giúp bọn hắn a?

Bất quá, lời tuy nói như vậy. Hạ Hổ dẫn theo Văn Thanh ở trước mặt hắn giả bộ đáng thương mấy ngày, hắn liền mềm lòng.

Bởi vì là người một nhà, cho nên dù sao cũng phải giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau. Đây là do Liên Sinh từng dạy hắn, chưa khi nào hắn quên.

Kỳ thực cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, dù sao mấy thứ kia hắn đời trước có biết đến, thậm chí còn ghi chép lại làm tư liệu, hiện tại muốn làm, cũng bất quá chỉ là xuất ra vốn liếng, dựa theo khuôn mẫu ở đời trước mà tiếp tục làm việc, mở rộng hoặc sửa chữa mà thôi.

Người một nhà mà, có thể giúp đỡ thì sao lại không làm? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi a!

Vì vậy, cái người luôn luôn bận rộn là Thái Kinh Vân, thỉnh thoảng rảnh rỗi muốn tìm người nào đó kéo kéo tay hôn hôn môi, nhưng phát hiện người kia so với y còn bận hơn nhiều, ngay cả bóng dáng đều khó có thể thấy được.

Một lần bận rộn này kéo đến nửa tháng, mở rộng tràng gà chủ yếu là phương diện thăng cấp thiết bị, cũng không biết Hạ Hổ làm thế nào thương lượng cùng thôn trưởng, tại bên bờ sông vớ được một khoản đất lớn, còn lớn hơn gấp hai lần mảnh cũ. Thỉnh thợ mộc đang nhàn rỗi đến bang bang khai công. Lại đem phối phương của món trứng muối giao cho Hạ Hổ, còn lăn qua lăn lại thế nào là chuyện của hắn.

Tiểu Tam chủ yếu là bận bịu chuyện ‘cây nấm’, mấy năm nay Hạ gia và người trong thôn  đã bắt đầu quen ăn nấm, đương nhiên, ăn được cũng chỉ có tương đối vài loại thông thường. Nếu như muốn bán lượng lớn, lên núi hái khẳng định không phải là phương pháp tốt. Vì vậy, về phương pháp trồng nấm lại bắt đầu tiến nhập vào đầu Tiểu Tam —— còn trong giai đoạn nghiên cứu.

Trong khoản thời gian này, Thái Kinh Vân và Tiểu Tam chỉ có được mấy lần ngốc cùng một chỗ nói chuyện phiếm này nọ. Đương nhiên, chủ yếu là Tiểu Tam nói chút chuyện lông gà vỏ tỏi, mà Thái Kinh Vân chỉ lẳng lặng nghe, hai người khi ở chung bầu không khí rất hài hòa. Gặp được địa phương tương đối hẻo lánh, thì Thái Kinh Vân sẽ ôm Tiểu Tam gặm mấy gặm. Lúc mới bắt đầu Tiểu Tam còn ra sức khước từ, qua mấy lần hắn cũng chậm chạp nguôi ngoai, thỉnh thoảng sau khi hôn đến choáng váng còn có thể hé lưỡi cùng Thái Kinh Vân dây dưa một phen, dẫn tới Thái Kinh Vân hứng thú càng nổi lên!

Sau khi vào đông, đó là mùa tránh đông của Tiểu Tam, hắn chết sống cũng không chịu rời ổ. Vì vậy về chuyện mùa thu hoạch nấm, Hạ Hổ trông mong nhiều thời gian, kết quả hiện tại nhìn thấy là một mảng toàn gỗ vụn cùng vị đạo mục nát nồng đậm. Cũng may hắn thu hoạch trứng gà làm trứng muối đã có chút thu nhập, lúc này cũng không vội lắm, Tiểu Tam xác thực cũng dồn không ít tâm tư, cũng không thể đi trách cứ hắn.

Kỳ thực mùa đông ở Đại Nguyên thôn cũng không phải rất lạnh, có chút tương đối cường hơn mùa thu mà thôi thậm chí có thể xem là một mùa lạnh nho nhỏ. Tại những nơi có người ở trong thôn, tuyết cũng không rơi nhiều, chỉ là một tầng hơi mỏng, đợi cho có ánh nắng ban trưa xuất hiện liền sẽ không một tiếng động mà tan rã.

Mùa đông ở nông thôn cũng là thời điểm thanh nhàn nhất cả năm, đám con nít thích bẻ mấy khối đá mà gặm hoặc ủ bên chậu than nướng khoai này nọ, mà nhóm người lờn càng thích tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị chơi chút bài uống chút rượu.

Tiểu Tam thật là một con mèo sợ lạnh, cũng không biết vì sao, mỗi khi tới mùa đông hắn luôn là toàn thân rét run. Vì vậy phần lớn là ủ tại trên giường sưởi nhà mình, hoặc là ôm theo lò sưởi. Nếu muốn xuất môn, nhất định phải mặc ba tầng áo ngoài ba tầng áo, so với Tiểu Tứ còn muốn tròn hơn.

___________

Rốt cuộc thì…..Lap_chan! Sao em còn chưa về với chị ~~~~!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện