Chương 75:
Đèn cảm ứng sáng lên theo tiếng động, chiếu sáng khắp nơi trong hành lang.
Diệp Khai như đang ở trong mơ
Cậu không cởi giày ra, sợ những hành động không đúng lúc sẽ đánh thức mình về với thực tại.
Cậu ngơ ngác đi dọc theo hành lang mà bước vào phòng khách, cánh cửa thuận thế mà nhẹ nhàng khép lại. Cậu cũng theo đó mà run lên một chút, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ đang đóng chặt, Diệp Khai như mộng du mà chậm rãi bước qua phòng khách, bước vào dãy phòng ngủ chính rộng gần 100 mét vuông. Tất cả mọi thứ đều giữ nguyên dáng vẻ như trong trí nhớ của cậu, sàn gỗ xương cá, chiếc ghế dựa phong cách tù trưởng Đan Mạch màu cà phê trước cửa sổ kiểu Pháp, chiếc tủ trang trí bằng gỗ vàng, và tấm thảm cảnh non sông gấm vóc bên cạnh.
Cậu nhẹ nhàng nhấn công tắc, đèn bật sáng, trong đôi mắt mờ sương và say sưa của cậu, hết thảy đều như một giấc mơ. Điều hòa không khí trong phòng chưa từng ngừng chạy, dù cho Trần Hựu Hàm đã rời nhà hơn nửa tháng thì trong không khí vẫn phảng phất mùi lạnh lẽo sạch sẽ. Diệp Khai ngã vào chiếc giường kia. Hồi ức như những gợn sóng bốc lên từ trong xương thịt, xuyên qua hàng phòng thủ được bảo vệ cẩn mật nhưng cũng mỏng manh chẳng khác nào một tờ giấy của cậu, dẫn theo thần trí thất hồn lạc phách của cậu mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Đèn sáng suốt một đêm.
Nhiệt độ điều hòa để rất thấp, lúc Diệp Khai tỉnh lại thấy mũi mình hơi nghẹt. Sắc trời bên ngoài cửa sổ mông lung, là màu xanh đậm, hiện ra một lớp bụi trắng mờ mờ. Đó là dấu hiệu mặt trời sắp mọc. Cơ thể vô thức dẫn cậu đi vào bếp. Diệp Khai mở tủ lạnh, bên trong là từng hàng Fiji và Perrier xếp thẳng hàng. Cậu vặn nắp chai nước màu xanh đậm, bọt khí thuận theo dây thần kinh mà đi vào đại não hỗn độn. Diệp Khai ngơ ngác đặt chai thủy tinh xuống, có âm thanh va chạm rất nhỏ vang lên. Cuối cùng cậu cũng nhìn một vòng xung quanh trong ánh đèn xám -- không phải là mơ, cậu thực sự đang ở trong nhà của Trần Hựu Hàm. Mà Trần Hựu Hàm thì không có ở nhà.
Cậu không phải quay về quá khứ, Trần Hựu Hàm cũng sẽ không bước ra ôm rồi hôn cậu trong ánh ban mai.
Cũng đúng, sao có thể có một giấc mơ đẹp như thế.
Đây có coi là tự tiện đột nhập nhà dân không? Cảm giác hài hước còn sót lại đều dùng để chế giễu chính mình. Diệp Khai cầm một chai Perrier lên, bắt đầu chậm rãi thăm quan ngôi nhà lạnh lẽo rộng 300 mét vuông này, như là khách mới đến lần đầu.
Bức tranh sơn dầu vẽ nửa khuôn mặt Phật vẫn còn được treo ở hành lang, dưới góc phải có chữ ký "Lucky Diệp" được chính tay cậu ký bằng bút máy.
Cây chanh và cây trúc Nam Thiên trong phòng phơi nắng đều rất tươi tốt, còn có hai quả chanh đã bị héo quắt.
Hai chứ "Trí viễn" mà ông nội viết đã được đóng khung bằng kính và treo phía trên ghế salon trong phòng làm việc.
Cậu kéo chiếc ghế rộng phía sau bàn làm việc rồi vụi người vào trong đó một cách mệt mỏi. Lúc mới ở bên nhau cậu vẫn còn là học sinh lớp 11, Trần Hựu Hàm ngồi đây làm việc, cậu dựa vào bàn làm đề thi, ngẫm lại mới thấy thật buồn cười. Bản thân hắn chính là tổng tài trị giá hàng trăm tỷ, làm sao mà vẫn có kiên nhẫn để đối mặt với một học sinh cấp 3 thuần khiết đến nhàm chán như mình mỗi ngày? Bàn tay cậu chậm rãi mơn trớn trên mặt bàn da thật, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn rồi dừng lại trên một khung hình màu đen. Là thứ mà cậu chưa từng nhìn thấy.
Cậu đưa tay cầm lên, khung hình có kích thước chừng 6 inch, là --
Con ngươi của cậu đột nhiên co rút lại, trái tim trong nháy mắt như là bị một tảng đá đè xuống.
Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.
[ Người bệnh Trần Hựu Hàm tiên sinh được chẩn đoán bị xuất huyết dạ dày. Dù đã được điều trị tích cực nhưng tình trạng hiện tại ngày càng xấu đi, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, đặc biệt đưa ra thông báo bệnh tình (nguy kịch). . . Đồng thời thông báo cho ngài rằng: Để cấp cứu cho bệnh nhân, dưới tình huống không thể lấy được sự đồng ý của ngài. . . Chúng tôi sẽ sử dụng các thiết bị cần thiết để tiến hành cấp cứu. . . Xin vui lòng thông cảm, hợp tác và ủng hộ, nếu như ngài còn có yêu cầu nào khác, xin vui lòng báo lại cho khoa của chúng tôi ngay lập tức sau khi nhận được "Thông báo bệnh tình (nguy kịch)" . . . Chữ ký của người giám hộ thân nhân: Trần Phi Nhất ]
Dấu mộc đỏ in trên tờ giấy trắng, chữ ký của bác sĩ điều trị chính rồng bay phượng múa khiến người ta không thể đọc được, chỉ có dòng chữ ghi ngày tháng trên đó là có thể nhận ra : Là ngày mùng 9 tháng 8, năm thứ hai sau khi chia tay, vào đêm sau ngày sinh nhật cậu.
Khung ảnh trong tay dường như có gai, cái gai đột nhiên đâm vào tay Diệp Khai khiến cậu quẳng mạnh nó xuống mặt bàn. Cậu đẩy ghế ra, nhanh chóng mà đứng dậy. Đầu gối cậu va phải chân bàn, đau đến mức khiến cậu phải hít khí, nhưng Diệp Khai vẫn kiên quyết sải bước đi ra khỏi. Cái này thì tính là gì chứ? Trần Hựu Hàm vì công việc mà lao lực đến chết, tại sao cậu phải thấy áy náy?
"Đến tận khi phải vào phòng phẫu thuật, thư thông báo tình hình nguy kịch được đưa ra, đến tận khi ấy rồi mà hắn vẫn còn muốn gặp cậu!"
Tiếng gào thét của Cố Tụ như văng vẳng bên tai, Diệp Khai nhắm mắt lại, vịn tường mà dừng lại, trái tim cậu gần như ngừng đập vì cơn đau đột ngột. Cậu há miệng, thở hổn hển từng đợt, đồng tử ánh lên tia sáng vỡ vụn vì những suy nghĩ nhanh chóng mà hỗn loạn.
Trần Hựu Hàm . . . Hựu Hàm ca ca suýt chút nữa thì đã chết rồi.
Ý nghĩ này đột nhiên lướt qua trong đầu cậu, như một đám mây trắng đụng vào đỉnh núi, như cái bụng mềm mại của cá voi bị lưỡi dao sắc bén xẻ làm hai, cậu đau đến mức trước mắt chỉ còn lại màu máu.
Diệp Khai vịn tường hoảng hốt chạy bừa. Cậu đẩy cánh cửa phòng chứa đồ ra rồi đi vào, hương vị độc nhất của Trần Hựu Hàm tràn ngập khắp căn phòng, lạnh lẽo mà nóng bỏng, khiến cho người ta nhớ lại khi còn nằm bên hõm cổ hắn trong màn đêm đen kịt. Cậu dựa vào cánh cửa tủ mà chậm rãi trượt xuống, dần dần bình tĩnh lại trong sự tĩnh lặng tuyệt đối mang theo mùi thơm mơ hồ này. Trên lưng, trên cánh tay cậu đều là mồ hôi lạnh, thái dương cậu cũng lấm tấm mồ hôi, Diệp Khai bỗng nhiên lau mặt, nhìn chằm chằm vào tấm gương to lớn ở phía đối diện.
Trong gương là một bản thân đã bước đến đường cùng. Quần áo vẫn chưa thay từ ngày hôm qua, cậu chỉ đơn giản là sa sút đến không ra hình dạng gì. Liệu sau khi Trần Hựu Hàm về nhà có báo cảnh sát hay không? Diệp Khai tự giễu cười lạnh. Không cần về nhà, hắn chỉ cần đăng nhập vào app là có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ đã được camera ghi lại. . . Nhìn thấy cậu lảo đảo trong phòng hắn như một kẻ điên.
Nếu là kẻ trộm lọt vào đây chắc hẳn sẽ vui mừng đến phát điên, nơi này có quá nhiều những thứ đắt đỏ, chỉ cần vào được là có thể kiếm được một món hời. Nhưng cậu không phải kẻ trộm. Cậu là một quý tộc sa sút, là địa chủ phá sản, chỉ có thể thừa dịp chủ nhân không có ở nhà mà lẻn vào nhìn một chút, sờ một cái -- nơi này, là hồi ức quý giá của cậu, nơi này, là ánh sáng tốt lành cho tình yêu của cậu. Tất cả đều là của cậu, hết thảy nhưng thứ đó đều đã từng là của cậu.
Chiếc gương to lớn kia có thể di chuyển được. Đẩy tấm gương sang một bên, đằng sau nó chính là một phòng sưu tập hoàn toàn khép kín. Những món đồ cổ mua ở Sotheby's, những món đồ trang sức trong bộ sưu tập đắt tiền của Christie's -- những thứ quý giá của Trần Hựu Hàm đều được cất trong đó. Diệp Khai cảm thấy mình thật biếи ŧɦái. Cậu bật dậy, trong lòng như thắt lại, không biết mình muốn tìm kiếm thứ gì.
Cậu biết chốt mở ở chỗ nào, xưa nay Trần Hựu Hàm chưa từng giấu diếm cậu.
Chiếc gương được đẩy ra, phòng cất giữ bốn phía làm bằng kính hiện ra trước mắt, không có bất kỳ bí mật nào. Ở chính giữa chiếc tủ trưng bày trong suốt, chiếc nhẫn nọ được đặt trên tấm vải lông nhung thiên nga. Mặt nhẫn Sapphire chiếu sáng rực rỡ, chiếc nhẫn bạc Ouroboros mang phong cách lạnh lùng cổ điển. Tầm nhìn liếc sang bên, tấm ván trượt tuyết dựa vào góc tường. Nó chỉ có giá tám ngàn đô mà thôi, có tài đức gì mà có thể xuất hiện ở nơi này.
Cánh cửa kính đung đưa, phản chiếu bóng người hốt hoảng chạy trốn.
Diệp Khai thậm chí còn không thể thu dọn chiếc giường lại như cũ. Tiếng động cơ gầm rú của chiếc Panamera phi nước đại trên con phố dài, chạy về phía bờ biển.
Trong lúc đó cậu có gọi cho Cố Tụ, nhưng anh không nhận mà trực tiếp cúp máy, không để lại cho Diệp Khai chút mặt mũi nào.
Căn biệt thư màu trắng rộng hơn 1000 mét vuông của Trần gia xuất hiện trên đường bờ biển, nhìn nó như đang bồng bềnh trên những gợn sóng màu xanh thẳm, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu rất hiếm khi đến đây. Trước kia Trần gia cũng sống trên đường Tư Nguyên, chừng năm, sáu năm trước mới chuyển đến nơi này. Đường Tư Nguyên là nơi có thể nhìn ra bờ biển, nhưng nơi này thì nằm ngay cạnh bờ biển, tất cả tầm nhìn đều không bị cản trở, đi qua thảm cỏ xanh là có thể nhìn thấy xuồng máy lướt sóng, kéo theo những con sóng trắng tinh trên biển với tốc độ cực nhanh.
Lý do mà Trần Phi Nhất chuyển đến đây rất đơn giản, đó là vì người vợ đã mất sớm của ông rất yêu thích biển cả.
Giới thượng lưu của Ninh Thị vẫn luôn truyền tai nhau một câu, đó là Trần Phi Nhất đã lấy hết cả phần chung tình của Trần Hựu Hàm, chỉ có thế thì hai cha con mới có tính cách hoàn toàn khác biệt nhau như vậy.
Mỗi căn biệt thư ở đây đều có trạm canh gác và đội ngũ bảo vệ riêng. Nhân viên mặc đồng phục bảo vệ chào Diệp Khai, đợi cậu hạ cửa kính xe xuống liền lễ phép hỏi cậu có hẹn trước không.
"Xin hãy thông báo rằng có người nhà họ Diệp, wDiệp Khai đến thăm."
Bảo vệ gật đầu, cầm bộ đàm đi ra xa. Sau chừng mấy câu nói, trạm canh gác bật đèn xanh, chiếc xe thể thao nhanh chóng lướt dọc theo con đường giữa thảm cỏ xanh chập trùng mà tiến vào.
Trần Phi Nhất đang ngồi ở sân trước uống trà. Ông mặc trên người một chiếc áo sơ mi thoải mái bằng vải lanh, cả quần lẫn áo trên người đều là màu trắng, nhìn càng thêm hòa hợp với phần hiên che nắng màu trắng. Lúc này là khoảng chín giờ sáng, ánh nắng mặt trời đang biến ảo trên mặt biển, Alaska nằm bên cạnh, nhìn nó bị mặt trời chiếu cho có vẻ không thoải mái cho lắm. Diệp Khai dừng xe, đầu tiên là đi bộ, sau đó cậu bắt đầu chạy chậm qua dưới tầm mắt chăm chú của Trần Phi Nhất.
Alaska đứng dậy trước để chào đón cậu. Mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng trí nhớ của nó rất tốt, vừa mới nhìn đã nhận ra người quen từ khí tức quen thuộc. Bộ dạng ỉu xìu héo hon vì bị phơi nắng đã biến mất sạch sẽ, thân hình to con kia hăng hái mà bổ nhào đến Diệp Khai.
"Liệp Liệp!" Cậu ngồi xổm người xuống, bị Liệp Liệp nhào vào lòng mà ngã xuống mặt đất.
Trần Phi Nhất thoải mái cười to, ông chống nạng đứng dậy.
"Liệp Liệp nhớ giỏi thật đấy!"
Diệp Khai đứng dậy, Liệp Liệp chạy vòng quanh cậu vừa kêu vừa nhảy. Cậu không biết trong lời nói của Trần Phi Nhất có hàm ý gì khác hay không, nụ cười cũng trầm tĩnh lại một chút, cung kính chào hỏi: "Bác Trần ạ, lâu rồi con không đến thăm bác."
"Hai năm rồi nhỉ?" Trần Phi Nhất ôm vai cậu, "Tới đây nào, hồng trà vừa mới pha xong, bánh quy cũng mới nướng, có trùng hợp hay không nào? Bác nhớ trước kia con thích ăn cái này nhất."
Người giúp việc lần lượt kéo ghế ra cho họ.
"Dạo này bác vẫn khỏe chứ ạ?"
"Vẫn thế thôi con, chỉ là cái chân này ấy mà, không còn linh hoạt nữa."
Trần Phi Nhất vốn đã bị bệnh thấp khớp nặng, năm ngoái bị ngã một phát, chân trái từ đó bắt đầu không chịu nổi lực nữa, cần phải chống nạng theo.
"Sao tự dưng con lại tới đây?" Ông tự mình rót trà cho Diệp Khai.
"Đến thăm bác ạ."
Trần Phi Nhất gật gật đầu, "Chà" một tiếng, "Con đi học ở đâu rồi? Nghỉ hè chắc là đến ngân hàng thực tập chứ?"
Nhà họ Diệp giấu kín thông tin về việc đi học của cậu, không có ai biết cậu đang học ở Thanh Hoa.
"Ở Thanh Hoa ạ."
Trần Phi kinh ngạc nhướng mắt: "Sao con không đi du học? Với trình độ của con thì đăng ký mấy trường danh tiêng nước ngoài hẳn là không thành vấn đề."
"Con bị ốm ạ."
Bầu không khí yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng Liệp Liệp hưng phấn đến mức không dừng được mà thở hổn hển, và tiếng sóng biển vỗ vào đá.
Trần Phi Nhất cười mà như không cười: "Bị ốm à." Sau đó ông gật đầu, "Xem ra tiểu Gia không nỡ để con ra nước ngoài."
"Trong nước cũng vậy ạ, con học ở đâu cũng được."
"Cũng đúng," Trần Phi Nhất cười một trận: "Con nói không sai, Hựu Hàm thì khác con, nó thì có học ở chỗ nào cũng chẳng ra làm sao."
Sao mà Trần Phi Nhất lại không nhìn ra cậu đến đây là vì Trần Hựu Hàm? Ông dịu dàng hiền lành mà nhìn Diệp Khai chăm chú: "Con không bị nó dạy hư, là bản thân con ngay thẳng đoan chính, rất tốt, rất tốt."
Ông nói liền hai câu rất tốt, trong lòng Diệp Khai thấy sao mà xót xa.
Sao lại gọi là dạy hư được? Cả cuộc đời này của cậu đều được in dấu ấn của Trần Hựu Hàm, đến ngay cả chiếc xe hơi đầu tiên cũng hết thuốc chữa mà chọn xe giống hắn.
"Mấy ngày trước con gặp được Cố Tổng. . . chính là Cố Tụ, là trợ lý cũ của Hựu Hàm ca ca." Thấy Trần Phi Nhất gật gật đầu, Diệp Khai mới nói tiếp: "Anh ấy nói Hựu Hàm ca ca đã từng. . . "Mấy chữ kia thật khó mà nói ra khỏi miệng, Trần Phi Nhất tiếp lời: "Đi vào phòng phẫu thuật một lần mà thôi, không có chuyện gì cả."
Trái tim trong lồng ngực của Diệp Khai đến giờ mới thả lỏng xuống, rồi lại trở nên xấu hổ trước câu nói hời hợt của Trần Phi Nhất. Bác Trần lẻ loi chỉ có một mình, người thân cũng chỉ còn có một mình Trần Hựu Hàm. Tâm tình của ông đã như thế nào khi ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch bên ngoài phòng phẫu thuật? Ông đi đến đâu cũng được bảo vệ và thư ký vây quanh, lúc nào thì bị ngã? Có lẽ chính là trên hành lang dài dằng dặc mà u ám của phòng phẫu thuật, sàn nhà lát đá hoa cương trơn trượt, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch lập lòe, Trần Hựu Hàm bị đẩy vào phòng cấp cứu, Trần Phi Nhất vừa hoảng sợ vừa đau lòng, cứ thế mà ngã khuỵu ở khúc ngoặt.
"Sau đó anh ấy -- vẫn khỏe chứ ạ?" Diệp Khai nghẹn lời một chút, lập tức liền giải thích: "Con với Hựu Hàm ca ca đã không liên lạc từ lâu. . . Vì có chút mâu thuẫn. . . Anh ấy. . ."
Trần Phi Nhất yên lặng mà nhìn Diệp Khai, khéo hiểu lòng người mà an ủi: "Nó rất khỏe, bác sĩ vẫn luôn điều dưỡng cho nó, chỉ cần không uống quá nhiều là được. Con xem nó không phải đã ra khỏi GC rồi sao? Không xã giao được nữa ấy mà, bác vừa nhìn đã thấy cái đứa tổng tài này xem như không còn đủ tư cách nữa rồi, cứ vậy mà thối vị nhượng chức đi thôi!"
Nửa câu sau là ông nói đùa, nhưng Diệp Khai lại không cười nổi, chỉ có thể thuận theo gật đầu: "Vậy thì tốt rồi. . ."
Cậu đã kéo Trần Hựu Hàm uống hai cân rượu lúa mì thanh khoa lúc nửa đêm cùng mình.
So với hai năm trước, cậu vẫn thờ ơ đến mức hết thuốc chữa như cũ. Cậu không nhìn thấy sự đau đớn của Trần Hựu Hàm, không nhìn thấy sự gầy yếu của hắn. Hắn nói không đau cậu liền tin là không đau, hắn nói hai năm này hắn sống rất tốt, cậu liền tin là hắn sống rất tốt. Lý do của Trần Hựu Hàm có trăm ngàn sơ hở, nhưng cậu vẫn tin tưởng tất cả. Đây không phải là tin tưởng, . . . mà là thờ ơ.
"Tiểu Khai," Trần Phi Nhất vỗ vỗ lên tay cậu, lặng lẽ nhìn phía đường chân trời phía xa: "Hựu Hàm đã 36 rồi, nếu như con đã buông tay, vậy hãy khuyên nó kết hôn đi. Bác cảm ơn con trước."
Toàn thân Diệp Khai cứng đờ, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt Trần Phi Nhất. Bác Trần năm nay đã ngoài 60 tuổi, ông vẫn phong độ nhẹ nhàng như xưa, chỉ là năm tháng làm cho con người ta già đi, chắc hẳn mấy năm nay ông cũng không được an ổn, nhìn ông già hơn trong trí nhớ của Diệp Khai rất nhiều.
"Anh ấy. . . . Hựu Hàm ca ca, anh ấy. . ."
"Nó nghe lời con. Con kêu nó kết hôn, nhất định nó sẽ kết hôn."
Diệp Khai cười một cách cứng nhắc, mọi sự tự nhiên đều đang trước bờ vực tan vỡ.
Trần Phi Nhất biết rồi sao? Sao mà bác ấy lại biết được? . . . Đúng rồi, cậu đúng là ngu ngốc chết đi được, không phải Cố Tụ đã nói rồi sao, trước khi Trần Hựu Hàm bị đẩy vào phòng phẫu thuật còn muốn được gặp cậu, chỉ là tình anh em thì sao có thể đến mức ấy? Bác Trần nhất định là đã nhận ra từ khi đó --
"Trần gia có ân với nhà họ Diệp các con, con cũng biết đúng không. Hai năm trước bác kêu nó cầm thư đi tìm Ninh Thông để kêu gọi đầu tư bỏ vốn, nhưng nó lại nói nó muốn kết hôn với con. Bác mắng nó nói chuyện viển vông, làm trò hề cho thiên hạ, nhưng nó không tin. Đám thanh niên các con có nói sao cũng không chịu nghe lời người lớn nói," Trần Phi Nhất cuối cùng cũng thu tầm mắt từ mặt biển xa xôi về, "Nếu đã buông tay rồi, không ngại thì con thử nghe lời một lần đi. Hựu Hàm không thể cứ mãi cô độc một người như vậy được, bác thì chẳng có gì phải lo, là bác Ninh con không nỡ bỏ mặc nó.
Hai tay cầm cốc của Diệp Khai không ngừng run rẩy.
"Kết. . . kết hôn?" Cậu nghiến răng để tự trấn tĩnh mình, nhưng có thế nào cũng không làm được: "Anh ấy nói muốn . . . kết hôn với con sao?"
Trần Phi Nhất nhìn cậu một cái, lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng như mây mà cười nói: "Vậy ra nó chưa từng bàn bạc với con, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của mình nó."
Không phải!
Không phải --
Không phải mơ tưởng đơn phương, không phải vậy.
Diệp Khai cắn răng thật chặt, đôi mắt bị gió biển thổi đến mê mang. Đau đơn quá, đau đến mức chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt liền rơi.
Cậu khó khăn mở to hai mắt -- dùng sức mà trợn mắt, không dám chớp dù chỉ một cái.
Kết hôn gì chứ? Chỉ là tùy tiện nói một chút lúc gặp đúng bầu không khí thích hợp, là lời tâm tình có thể nói với bất cứ ai, không phải sao? Sapphire không đáng bao nhiêu tiền, nếu thích có thể tặng thêm một viên. Gì mà ngày nào cũng muốn gặp em cũng chỉ là nói đùa thôi, [Tôi không thể luôn ở bên một người.], [Em cứ quấn lấy anh mãi, anh cũng thấy rất phiền.], không phải đã nói như vậy sao? Thuận miệng nói kết hôn tại sao lại để cho Trần Phi Nhất cũng biết? Cần gì phải trịnh trọng nói với ba mình? Tại sao lại dùng ân tình có thể cứu mạng GC để đi đổi?
Trần Phi Nhất được người đỡ dậy, ông muốn nói lại thôi mà vỗ vai Diệp Khai, cuối cùng trước khi rời đi ông mới nói: "Tiểu Khai, nếu chỉ là mơ tưởng đơn phương của nó, vậy con cũng đừng thăm dò nó nữa. Hựu Hàm ấy mà, nó cũng biết đau."