Chương 43
[Chương này có beta xịn xò rồi: cảm ơn @drmesx_3 đã beta giúp mình nha]
__________________________
Trịnh Quyết Phàm báo cáo trong mười lăm phút, Trần Hựu Hàm kêu hắn kết nối với Nhậm Giai và Cố Tụ để chuẩn bị họp qua điện thoại, giữa lúc nghỉ giải lao, hắn mới có thời gian nhắn lại cho Diệp Khai, hỏi cậu có việc gì.
Đã quá giờ tắt đèn, đèn pin của thầy giáo tuần tra đang lấp lóe trên hành lang, Diệp Khai trở mình, nhắn cho hắn, "Em có chút nhớ anh.", không đợi Trần Hựu Hàm nói gì liền lập tức nhắn thêm,"Chúc ngủ ngon, em buồn ngủ rồi." Trần Hựu Hàm còn chưa nói xong tin nhắn thoại, ngón tay lại trở về khung chat, đánh chữ, "Chúc em ngủ ngon."
Diệp Khai đặt điện thoại dưới gối, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng ngủ rồi cũng không nỡ, trong đầu cứ cảm thấy bất an, giống như một luồng điện đầy màu sắc, vây cậu lại trong một mê cung kỳ quái. Lúc tỉnh lại vào nửa đêm, cậu phát hiện Trần Hựu Hàm nửa đêm nhắn cho mình: [ Bảo bảo, có chuyện gì không vui đều có thể nói với anh.]
Đây là lần đầu tiên Trần Hựu Hàm dùng cách gọi thân mật thế này để gọi cậu.
Nhìn hai chữ "bảo bảo", Diệp Khai lập tức liền tỉnh dậy, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm lưu trữ.
Nghĩ nghĩ lại thấy có phần hèn mọn, cậu tự giễu mình rồi bấm hủy.
Để điện thoại xuống được chừng ba giây, lại trở mình, cầm điện thoại lên, vẫn lựa chọn lưu trữ.
Bầu trời ngày kỷ niệm ngày thành lập trường lấp lánh ánh sao.
Mặc dù Thiên Dực không tự nhận mình là trường quý tộc, cũng không đưa ra mức học phí trên trời, thế nhưng xét vào địa vị của học sinh nơi đây thì nó vẫn được coi là trường tư thục "Đắt giá" nhất Ninh Thị. Những người được mời quay trở lại trường học ngày hôm đó bao gồm các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, các doanh nhân trẻ lọt vào danh sách Forbes Châu Á U30 và cả những học giả trẻ đã giành được Giải thưởng Quốc gia. Thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh G năm ngoái cũng đến từ Thiên Dực, vào buổi sáng ngày hôm đó, anh được mời phát biểu và chia sẻ với các học sinh lớp 12 trong khán phòng. Học sinh lớp 10 và lớp 11 thì chuẩn bị tập dợt lại lần cuối cho các tiết mục biểu diễn của mình. Trên thực tế thì có không ít cựu học sinh là người nổi tiếng, họ cũng sẽ tham gia một vài tiết mục, thế nhưng so với những màn trình diễn long trọng thuần thục đó thì các tiết mục ngây ngô non nớt của đám học sinh càng có thể rung động lòng người hơn.
Maggie đã dẫn theo toàn bộ nhân viên trong studio để trang điểm cho các bạn cùng lớp của Diệp Khai, còn mình thì tự tay trang điểm cho mẹ con cậu. Sau khi nhìn thấy trang phục của Diệp Khai, cô cười đến là xấu xa: "Giả trang sao? Vậy thì hôm nay chị đây nhất định phải trang điểm cho em thành một mỹ nhân tuyệt thế vô song mới được."
Nội tâm Diệp Khai đã bình tĩnh, những chuyện đã định là không thể thoát được thì cậu đều có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái lẫn tâm trạng của mình, sao cho mình có thể làm được một cách tốt nhất. Đây chính là sự kiên trì của cậu.
"Portia không phải mĩ nhân tuyệt thế vô song. Nàng ấy thông minh và kiên định, cả con người nàng đều tỏa sáng với ánh sáng lý trí và cao quý của thời Phục hưng." Diệp Khai tìm đến ánh mắt của Maggie trong gương, mỉm cười với cô: "Chị Maggie à, đừng trang điểm Portia thành Ophelia nha."
Maggie chu môi tinh nghịch: "Mặc dù chị chẳng biết Ophelia là ai, nhưng cũng không sao cả, chị hiểu rồi."
Các học sinh đều trang điểm xong trước, nếu không phải đang lung ta lung tung thay trang phục thì chính là xúm lại một chỗ chụp ảnh tự sướng. Quạt lông vũ, mũ lông vũ, vòng cổ đính đá quý lấp lánh, những chiếc váy to lớn hoa lệ, các cô bé đều xinh đẹp cực kỳ, chỉ khổ cho đám con trai, trang phục của đám nhóc đều là tất trắng, ủng cao gót, tóc giả giống thẩm phán, áo choàng nhung, đứa nào đứa nấy nhăn nhăn nhó nhó, lúc nhìn thấy tất chân thì chỉ hận không thể thay Diệp Khai đi giả trang. Cuối cùng phải giao kèo với nhau cùng thay đồ, cùng biểu diễn mới xong chuyện, lúc bước chân ra khỏi phòng thay đồ thì cả đám đều được một phen cười nghiêng ngả. Dương Trác Ninh nhìn xuống bắp chân mảnh khảnh được quấn trong đôi tất trắng của mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Diệp Khai, bi phẫn nói: "Rốt cuộc ai mới là người phải giả nữ vậy!"
Hối hận cũng không kịp nữa rồi. Khóe miệng Diệp Khai nở một nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Dương Trác Ninh, lần sau trước khi gây chuyện thì nhớ phải đọc sách trước đi đã."
Dương Trác Ninh lôi kéo 12 tên con trai khác cùng quỳ xuống dập đầu với Maggie: "Chị ơi, xin hãy khiến cho cậu ta còn nữ tính hơn cả con gái đi ạ!"
Maggie dùng tay cầm cọ nâng nhẹ khuôn mặt của Diệp Khai lên rồi nhìn vào gương. Để tiện cho việc trang điểm thì tóc cậu đã bị kẹp hết lên, để lộ ra cái trán trơn bóng, đường chân tóc xinh đẹp, khuôn mặt vô cùng lưu sướng, cái cằm thon gầy, xương lông mày tinh xảo, sống mũi cực kỳ thanh tú, phần nhân trung hơi sâu khiến cho hình dáng môi của cậu có vẻ đầy đặn giống như một cánh hoa, vừa đẹp đẽ vừa nhu mỹ. Mắt cậu khép hờ, hàng mi đen dài tự nhiên mà rủ xuống, chiếu ra bóng hình rẻ quạt trên mí mắt. Đôi mắt hơi cụp này đã hoàn toàn trở thành dấu ấn riêng của Diệp Khai, cao quý, lạnh nhạt, ung dung thản nhiên mà nhìn từ trên cao xuống, tất cả những đặc điểm đó đã hợp thành một vẻ đẹp lặng lẽ mà xa cách.
Chiếc cọ lớn quét lên mặt Diệp Khai để phủ lớp phấn phủ lên trên lớp trang điểm nền. Cô đã quá quen thuộc với việc trang điểm, phấn mày, phấn mắt, kẻ mắt, son môi. . . Bởi vì là trang điểm để lên sân khấu, vậy nên lúc ra tay cũng đặc biệt hung ác. Đám học sinh nhìn theo mà ngây người, không biết nên sợ hãi thán phục trước kỹ xảo trang điểm xuất sắc của Maggie hay là nên kinh ngạc vì Diệp Khai sau khi hóa trang xong vẫn không hề có chút cảm giác không hài hòa nào.
Việc lớn đã thành, Maggie cởi dây chun nhỏ buộc tóc Diệp Khai xuống, mái tóc mềm mại cũng theo vậy mà rũ xuống, cậu mở mắt ra, liếc qua Dương Trác Ninh và những bạn học khác.
Nếu như nói bình thường Diệp Khai chỉ mang đến cảm giác lạnh nhạt mờ mờ, thì sau khi trang điểm đậm thì đã biến thành sắc sảo, đẹp như một thanh dao găm sắc bén, có thể hờ hững mà cắt đứt hoa hồng dưới màn đêm.
Dương Trác Ninh vô thức nuốt nước bọt. Không phải bị mê hoặc, mà là bị hù dọa. Không đúng, khung cảnh Diệp Khai bị trêu chọc sau đó nhăn nhó thẹn thùng chạy trối chết trong tưởng tượng của hắn đâu rồi? Maggie vỗ vỗ tay, xốc túi đựng cọ trang điểm lên, cười nói: "Vẻ đẹp chân chính không có giới tính, dù có là nam hay là nữ thì vẫn cứ xinh đẹp."
Ai quan tâm cậu có đẹp hay không chứ! Chúng em chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy xấu mặt thôi - con ác long trong nội tâm Dương Trác Ninh điên cuồng gầm lên một cách phẫn nộ mà bất lực.
Maggie lấy lưới chụp tóc ra: "Phải đội tóc giả đúng không? Em đi thay quần áo trước đi."
Sinh vật nhàm chán nhất trên thế giới này chắc chắn là con trai cấp 3, Diệp Khai sắp mặc váy rồi kia! Tốt lắm, ông đây sống lại rồi! Hơn hai mươi chiếc điện thoại đồng loạt nhắm thẳng vào tấm rèm của phòng thay đồ. Diệp Khai nhìn bộ váy sa tanh bồng bềnh màu đỏ sẫm, khẽ cau mày, nghiên cứu cách mặc nó một lúc rồi mới vén rèm lên -- mẹ nó,mắt bị chói đến suýt nữa thì mù luôn.
"Là ai vừa bật đèn flash?" Cậu vừa kéo váy vừa lạnh nhạt hỏi.
Không ai trả lời cậu, tất cả đều đang nhấn chụp điên cuồng. Triệu Hiểu Hân nhanh chóng chia sẻ trong nhóm lớp, kèm theo thuyết minh: Thiếu nữ Gothic.
Maggie đội lên cho cậu một cái chụp tóc và một bộ tóc giả, vỗ vỗ vai cậu, nói đùa: "Tiếc thật đấy, nhà em mà không giàu có như thế thì ra mắt làm minh tinh cũng được."
"Chị ơi, diễn xuất của cậu ấy tệ lắm." Triệu Hiểu Hân nói, đạt được một trận phụ họa của những người khác.
"Đúng đúng, diễn xuất của cậu ấy tệ lắm, không phải là không tốt đâu, mà là siêu tệ ấy!"
Sau đó như nguyện vọng mà nhìn thấy Diệp Khai đen mặt lại.
"Chà, may là cậu ấy diễn vai thiếu nữ quý tộc nên mới có thể diễn đúng với bản sắc của mình, nếu không thì sẽ là thảm họa chắc luôn, reader, là reader nhỉ?"
"Vừa mở miệng liền biết luôn, rất chi là reader!"
Lúc này Tất Thắng đẩy cửa bước vào, không nghe được, ông nhìn qua một lượt đám học sinh đã trang điểm xong, lại nghĩ đến vũ điệu hoàng gia lộng lẫy và sôi động của buổi diễn tập trước đó mình từng xem, lòng tin của ông lập tức tăng cao: "Quá được! Thầy thấy là lớp A3 chúng mình sau đêm nay sẽ nổi tiếng lắm cho mà xem!"
Dương Trác Ninh trêu Diệp Khai: "Portia, đến đây, mời cậu diễn lại câu [ Bassanio chàng ơi, em thực sự rất lo lắng cho Anthony.].
Diệp Khai mặt không thay đổi: "Bassanio chàng ơi, em thực sự rất lo lắng cho Anthony."
Không khí im lặng được hai giây, sau đó là một tràng cười phá lên, Maggie ôm bụng cười đến mức nước mắt trào ra: "Khai, em cứ như một cái máy ngâm thơ không có cảm xúc vậy."
Diệp Khai ngoan ngoãn cười với Tất Thắng: "Thầy ơi, chủ yếu là có tham gia mà ạ."
Tất Thắng: ". . ."
Trình tự biểu diễn xếp theo thứ tự bốc thăm, người có Âu khí nhất lớp A3 chính là Vu Nhiên Nhiên. Vu Nhiên Nhiên tùy tiện rút thăm, tất cả mọi người đều gào lên đỉnh lắm, hết thảy có 23 tiết mục thì bọn họ bốc được vị trí thứ 5, rất phù hợp với nhu cầu tâm lý chết sớm siêu sinh sớm của cả tập thể.
Diệp Khai chờ ở phía bên trái của sân khấu. Mở đầu chính là vũ điệu cung đình, cậu đứng ở vị trí trung tâm, sẽ cùng nhảy dẫn đầu với Bassanio. Người diễn vai Bassanio đã căng thẳng đến mức hụt hơi, tim đập nhanh, thế nhưng Diệp Khai thì vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt. Bassanio mở tấm rèm đỏ ra nhìn: "Quào, mẹ nó, Portia thân mến ơi, dưới kia có nhiều người quá!" Diệp Khai lịch sự mà ngó ra, thoáng liếc qua chỗ khu vực khán giả, sau đó liền sững người tại chỗ.
Bassanio cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Diệp Khai, một giây trước vẫn là khí định thần nhàn nước chảy mây trôi, dáng vẻ phật hệ như đã nhìn qua kịch bản mà nắm chắc chiến thắng trong tay, một giây sau liền trở thành không khác gì hắn, cũng bắt đầu thở gấp, sắc mặt cứng nhắc, cổ họng nhấp nhô.
Hắn không khách khí, nắm lấy cổ tay cậu để bắt mạch, được lắm, mạch tượng hỗn loạn, nhịp tim dồn dập, một giây sau chắc sẽ ngất xỉu mất.
Diệp Khai nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đồ khốn!"
Bassanio lại nhìn ra một lần nữa, phát hiện có một người đàn ông đang đứng, hắn mặc áo sơ mi trắng và quần ống rộng, đang dựa vào lan can trên tầng hai, hắn cúi xuống xem điện thoại của mình. Tư thế của hắn ta rất chi là ung dung thư thái, lộ ra vẻ phóng khoáng, tia đèn trên sân khấu nhàn nhạt chiếu vào đôi lông mày và hốc mắt sâu thẳm của hắn ta, những bộ phận còn lại thì mờ nhạt trong bóng tối.
Vừa nhìn đã thấy nổi bật.
Bassanio lùi về, khẽ nói: "Nhất định là duyên trời định mới có thể cùng nhau đồng hành rồi trở thành người một nhà, aiz, bá tổng lại gặp bá tổng."
Vị bá tổng nọ khá là nổi tiếng trong lớp Diệp Khai, đám học sinh đang căng thẳng không có chỗ trút ra đều nhao nhao thò đầu ra nhìn: "Oa, Hựu Hàm ca ca cũng là học sinh xuất sắc sao?"
Diệp Khai lạnh lùng: "Không phải, là học tra xuất sắc."
Cả đám: ". . ."
Túi sách với quần áo đều được để ở khu vực ghế ngồi dành riêng cho khán đài, điện thoại không cầm theo, Diệp Khai không biết Trần Hựu Hàm là đang gửi tin nhắn cho mình hay là gì, căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi tay. Từ khi MC bắt đầu giới thiệu chương trình thì cậu cũng bắt đầu quên lời thoại, đến khi MC nói đến hồi cuối thì Diệp Khai thậm chí còn quên luôn cả các bước nhảy!
Ánh đèn mờ đi, một loạt đèn follow sáng lên, màn sâu khấu bắt đầu kéo ra hai bên, Bassanio vỗ vai đồng chí Portia đã cứng đơ như pho tượng, hai người dẫn đầu bằng những bước nhỏ một cách duyên dáng mà ra sân.
Tiếng vỗ tay vâng lên như thủy triều, Cù Gia an vị trên ghế VIP, trò chuyện với mấy vị khách mời và lãnh đạo. Ngay từ đầu bà thậm chí còn không nhận ra Diệp Khai, chỉ cảm thấy tư thái của người dẫn đầu này rất xuất chúng, cực kỳ xinh đẹp.
Trần Hựu Hàm ghé vào lan can tầng hai, cười như không cười mà cong lên khóe môi, ánh mắt khóa chặt vào cô nàng xinh đẹp đứng vị trí trung tâm ánh đèn.
Dáng vẻ của cô nàng nhảy vị trí trung tâm quả không thẹn với cái danh quý tộc, nhưng khi mở miệng thì không còn như thế nữa: "Ồ, Bassanio dũng cảm và ngay thẳng, em đồng ý với lời cầu hôn của chàng."
Toàn bộ hội trường đều cười đến điên rồi, lập tức nhận ra đây là một người con trai giả trang thành nữ. Khuôn mặt quý cô Portia căng cứng run lên, cho dù đã cố gắng kiềm chế thì vẫn không nhịn được mà làm ra một động tác không có trong kịch bản — cậu ngẩng đầu, nhìn vào vị trí trung tâm của tầng hai.
Trần Hựu Hàm dùng cánh tay đang chống trên lan can thản nhiên vẫy tay với cậu, biết là mình không nên cười nhưng vẫn không nhịn được mà cúi đầu bật cười.