Chương 31
Tàu điện ngầm chạy trên mặt đất, tốc độ dần chậm lại, nước mưa rửa sạch cửa kính, hoa hồng dại và hoa giấy bên cạnh đường ray bị đánh cho điêu tàn, mặt biển xa xa bị bao phủ bởi cơn mưa phùn rả rích, mọi màu sắc đều bị nước rửa sạch.
Tàu điện ngầm không có nhiều người vào cuối tuần, Diệp Khai cắm AirPods, ánh mắt vô thức dừng trên cặp đôi ngồi đối diện. Họ cũng đi ra từ sân bay giống cậu, cô gái tựa lên vai chàng trai, hai người dùng chung một tai nghe, cậu chàng đang giơ điện thoại lên, có lẽ là đang xem phim.
Bởi vì nguyên nhân chênh lệch thời gian, cộng với sự buồn ngủ và phấn khích cùng lúc giày vò cậu, trái tim cậu nảy lên một cách nặng nề mà dữ dội.
Điện thoại rung lên, Diệp Khai hoàn hồn lại, nhìn vào màn hình.
Trần Hựu Hàm nói: Hôm nay Ninh Thị có mưa. Gửi kèm hình ảnh khu CBD sầm uất bị bao phủ trong màn sương trắng mênh mông, tháp tín hiệu đẹp đẽ đã không còn nhìn thấy đỉnh nữa.
Diệp Khai nhếch khóe môi với màn hình điện thoại.
Họ đang cùng chia sẻ với nhau một cơn mưa.
Trong nước mưa bất tri bất giác mang theo hương hoa hồng.
Tàu điện ngầm lại đi xuống mặt đất một tiếng "ầm" vang lên, có tia sáng chợt lóe. Mười năm phút sau, cậu xuống tài ở ga đại lộ Ninh Tây, với một chiếc vali cỡ lớn 24 inch, một vali xách tay, một chiếc balo đeo trên vai -- biển người mãnh liệt cuồn trào, cậu bước đi không hề thông thuận. Tiếp đến là đi dưới hầm đi bộ trong năm phút, lại đi lên thang cuốn, đi ra lối ra A, đổi sang một thang cuốn khác, ánh mắt chậm rãi ngước lên, con đường lộng lẫy xa hoa xuất hiện trước tầm mắt Diệp Khai.
Mở wechat ra gọi điện, Diệp Khai bình tĩnh nói: "Hựu Hàm ca ca, anh xuống lầu nhận đồ chuyển phát nhanh đi."
Trần Hựu Hàm vừa tắm xong. Hắn vừa chạy mười mấy cây sổ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến công ty tăng ca. Cố Tụ gần đây đã đổi chữ ký trên khoảnh khắc thành "Trong gió trong mưa, tôi đợi bạn trong văn phòng." Cũng không biết là muốn nói cho ai nghe. Lúc hắn cầm điện thoại lên không hề chuẩn bị tâm lý gì, nhìn thấy ảnh đại diện mà mỗi ngày đều mở ra vô số lần để xem kia thì trái tim đột nhiên chùng xuống, rồi lại nhẹ nhàng mà bay lên, có thứ gì đó không thể khống chế được mà khiến trái tim hắn loạn nhịp, trong nháy mắt đoạt lấy toàn thân hắn.
19 ngày rồi.
Trần Hựu Hàm nhặt quần áo với khăn tắm đã dùng bỏ vào giỏ đựng đồ, hỏi: "Chuyển phát nhanh gì vậy?"
"Là một món quà."
Nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản nhìn cậu bằng ánh mắt lịch sự mà kiềm chế, Diệp Khai mấp máy môi nói gì đó với người kia, rồi mới nói vào điện thoại: "Bị bảo vệ chặn lại rồi."
Trần Hựu Hàm nhấn nút khởi động máy giặt, chọn chương trình, hờ hững đáp: "Cứ để bảo vệ ký nhận đi."
Diệp Khai kiên nhẫn nói: "Không được, anh nhất định phải tự mình ký nhận."
Trục máy giặt yên lặng chuyển động, tiếng rót nước vang lên, Trần Hựu Hàm rời khỏi phòng giặt ủi, hoàn toàn không còn cách nào khác: "Em tặng thứ quý giá gì vậy? Không phải hoa đấy chứ?"
Diệp Khai bị hắn chọc cười, nhưng cậu không cười ra tiếng, chỉ là trong giọng nói có mang theo ý cười: "Em tặng hoa cho anh làm gì."
Trần Hựu Hàm đi xuống lầu. Trong thang máy chỉ có một mình hắn, hắn cố tìm đề tài để nói, chỉ sợ Diệp Khai nói xong liền cúp máy: "Đến Vancouver rồi sao? Gửi lời hỏi thăm của anh đến Lan nữ sĩ giúp anh nhé."
Diệp Khai nói: "Đến rồi, sả hoa hồng nở rồi, bà ngoại bảo em đưa cho anh."
Từ tầng 28 đi xuống không tốn nhiều thời gian."Đinh" một tiếng, cửa thang máy màu rosegold mở ra, một bóng người cao gầy bước ra. Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông ở nhà, vĩnh viễn là màu đen, phần thân dưới là quần thể thao màu xám khói, chân đi đôi dép bông ở nhà, đầu tóc buông xõa. Hắn quả thực là đến nhận đồ chuyển phát nhanh, bước chân không nhanh không chậm, hờ hững hỏi: "Thật vậy sao, ngôn ngữ hoa là gì?"
"Yêu anh không chỉ giới hạn trong mùa hè -- "
Ngước mắt lên, bước chân dừng lại, bàn tay buông thõng, và điện thoại thì suýt đã tuột khỏi tay.
Hắn sững sờ đứng im tại chỗ.
Tiếng hít thở của Diệp Khai văng vẳng bên tai, giọng nói sạch sẽ của thiếu niên nói nốt nửa câu sau: ". . . Là địa cửu thiên trường."
Chỉ mất vài bước để chạy về phía cửa, nhưng bởi vì cậu thiếu niên mặc áo phông trắng mà nhìn cậu như phát sáng lấp lánh giống như là pha lê, khuôn mặt của nhân viên bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề khẽ động, cảm giác như thể mình vừa nhìn thấy một cơn gió nhẹ vào chạng vạng mùa hè.
Chiếc balo treo trên vali hành lý rơi "bộp" xuống đất.
Cậu chạy đến nhào vào trong ngực hắn, ôm cho hắn gần như phải lùi lại một bước.
Nhịp tim Trần Hựu Hàm nhanh chóng mất khống chế, hầu kết cũng có chút nhấp nhô, hắn cố gắng tìm lại thanh âm của mình, khẽ cười nói:
"Thì ra đúng là hoa thật." Nhẹ nhàng hôn lên tóc Diệp Khai một cái, giọng hắn trầm xuống: "Anh ký nhận rồi này."
Bảo vệ không dám nhìn mà quay sang chỗ khác. Sau một lát lại không nhịn được mà quay về. Động tác kia của vị chủ nhà không phú thì quý của hắn ta rất khắc chế, cậu thanh niên kia tuyệt đối không phát hiện được nụ hôn khẽ khàng kia của hắn. Đôi mắt Trần Hựu Hàm hàm chứa ý cười, lạnh nhạt ngước mắt lên nhìn hắn một cái, trong lòng của hắn thoáng run lên, lại nhanh chóng rời mắt đi nơi khác. Đến lúc dùng khóe mắt nhìn lại thì chỉ còn thấy bóng lưng họ đang bước vào thang máy.
Diệp Khai trầm mặc túm quai cặp sách, ngạc nhiên qua đi, cậu nhận thấy một chút xấu hổ đến chậm.
Cậu nói: "Hựu Hàm ca ca, em vừa mới lừa anh —— "
"Sả hoa hồng không có ngôn ngữ hoa, nãy em chỉ nói bừa."
Trần Hựu Hàm cười cười: "Bịa chuyện cũng không tồi, anh còn tưởng là thật."
Diệp Khai nhẹ nhàng "A" một tiếng, không biết làm thế nào, mạnh miệng nói: "Em, em là muốn tặng cho chị gái kia, anh thấy sao?"
Trần Hựu Hàm đút một tay vào túi quần, cười ra tiếng, cười đến mức cúi đầu xuống: "Người đó hẳn là sẽ rất thích."
Diệp Khai quan sát biểu cảm của hắn, tự mình buồn bực: "Không phải anh không cho em yêu sớm à, sao lại cười vui vẻ thế làm gì?"
Trần Hựu Hàm nói nước đôi: "Anh cảm thấy nếu là chị gái thì có thể được."
Mẹ nó.
Nhớ nhung lui xuống như thủy triều, hiện tại Diệp Khai nổi giận rồi.
Trần Hựu Hàm có ý riêng mà hỏi: "Sao vậy, em bỏ qua ông ngoại bà ngoài mà về sớm cũng là vì người kia sao?"
Diệp Khai lạnh lùng nói: "Đúng vậy."
Đến tầng 28, Trần Hựu Hàm mở khóa bằng cách vân tay, cà lơ phất phơ nói: "Aiz, thất vọng thật đấy, anh còn tưởng em quay về vì anh."
"Anh mơ đẹp đấy." Diệp Khai nói: "Em chỉ là sợ về nhà sẽ bị mắng nên muốn đến nhà anh trốn mấy ngày thôi."
Cửa "lạch cạch" khóa lại, Trần Hựu Hàm bất ngờ quay đầu: "Ba mẹ em không biết sao?"
Diệp Khai nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không biết."
Về chuyện có thể giấu diếm được bao lâu thì phụ thuộc vào lúc nào Lan Mạn mới tâm huyết dâng trào mà gọi điện thoại cho Cù Gia.
Trần Hựu Hàm nhìn cậu chằm chằm, rất bất lịch sự mà chặn cậu lại trước cửa, tiếp tục giả hồ đồ dù đã hiểu: "Vậy em định làm gì tiếp theo? Đi tìm người kia sao?" Giọng điệu hắn thay đổi, trêu tức mà nói: "Em sẽ không bỏ nhà trốn đi đấy chứ?"* [chỗ này raw là tư bôn. QT ra nghĩa là bỏ nhà theo trai =))) ]
Mặt Diệp Khai lập tức đỏ bừng, phía sau là cửa, phía trước là Trần Hựu Hàm đang thản nhiên áp bức cậu, lối vào màu xám nhạt rộng chừng chục mét vuông, thế nhưng cậu lại chẳng có chỗ nào để trốn, kiên trì nói: "Người đó rất bận, em không thể đến làm phiền được."
Trần Hựu Hàm cười khẽ một tiếng: "Anh rất rảnh, em làm phiền anh đi."
Diệp Khai sững sờ: "A?"
"Anh thay người kia tạm thời chăm sóc em một thời gian, đừng khách khí."
Lúc này mới để cho Diệp Khai vào nhà, bắt đầu cà khịa: "Hoa này chuyển phát nhanh đến mà vẫn hết tươi rồi, phải đi rửa qua thôi, sắp có mùi đến nơi rồi."
Diệp Khai tháo gối cổ xuống đập hắn: "Anh câm miệng đi!"
Đánh xong lại nghi hoặc mà túm vạt áo lên ngửi thử.
Cậu nghi thần nghi quỷ mà nghĩ, có thể là bị ám mùi cabin máy bay chăng.
Nhưng dù có vậy thì cũng không thể là có mùi hôi được! Trần Hựu Hàm cầm cốc nước cười không ngừng: "Em ngửi mình làm gì, em là hoa sao?"
Diệp Khai hoàn toàn cạn lời, cậu mở vali lấy quần áo ra rồi tức giận muốn chết mà đi vào phòng tắm. Sau khi tắm xòng, cậu mang theo hơi nước mát mẻ bước ra. Diệp Khai lau tóc, Trần Hựu Hàm đưa cho cậu một chai nước Perrier, nói: "Sả hoa hồng sao lại có mùi cam thế này?"
Tự mình để sữa tắm tinh dầu cam trong phòng tắm mà còn dám không biết xấu hổ lấy cái này đi trêu ghẹo người khác.
Diệp Khai tức giận nhận nước: "Mọc nhầm! Bị chiết cành! Bị lai giống!"
Uống xong nửa chai nước, Diệp Khai tự giác đi thu dọn hành lý. Trần Hựu Hàm nhường cho cậu nửa phòng chứa đồ. Phòng lớn nên chuyện gì cũng dễ nói, vấn đề duy nhất chính là giường phòng khách vẫn còn đang trên đường chuyển đến, có lẽ vẫn đang đi trên biển, dù sao thì vẫn chưa đến hải quan.
Diệp Khai sắp xếp quần áo, Trần Hựu Hàm khoanh tay dựa vào cửa tủ, tán gẫu: "Anh chỉ có một cái giường thôi."
Động tác của Diệp Khai theo đó mà dừng lại, cậu quay đầu nhìn: "Phòng khách không có giường sao?"
"Có chứ, chỉ là tầm này chắc nó còn đang đi trên biển Đại Tây Dương."
Diệp Khai: ". . ."
Trái tim cậu lại bắt đầu đập loạn ——
Cái quỷ gì không biết!
Nên ở lại không? Hay là đến khách sạn? Tại sao mình không ngoan ngoãn về nhà luôn cơ chứ? Về nhà rồi vẫn có thể đến tìm hắn chơi mà. . .
Trần Hựu Hàm nói: "Nếu em ngại chen chúc —— "
"Em không ngại!"
A, cậu trả lời quá nhanh rồi.
Diệp Khai ngậm miệng lại theo phản xạ có điều kiện, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, nghe thấy Trần Hựu Hàm chậm rãi nói nốt nửa câu sau:
". . . Anh có thể ra ghế sô pha ngủ."
Diệp Khai thuận nước đẩy thuyền: "Vậy cũng được."
Trần Hựu Hàm gắng gượng nói: "Vậy thì chịu chật một chút đi."
. . . Mẹ nó, lại đụng xe rồi.
Hiện trường thật thê thảm.
Diệp Khai hoảng hốt im lặng, vùi đầu vào tủ giả bộ thu dọn quần áo, nói bừa: "Em, em sao cũng được!"
Trần Hựu Hàm bật cười: "Anh ngủ ghế sô pha, em ngủ giường đi."
Đây là lần đầu tiên cậu ngủ trong phòng ngủ chính của Trần Hựu Hàm dưới điều kiện ý thức vẫn tỉnh táo, đồ vật trên giường đều đã được đổi mới, rèm cửa chưa kéo kín hoàn toàn, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua lớp lụa trắng chiếu lên sàn nhà, nhìn cứ như là nước.
Diệp Khai trợn tròn mắt đếm cừu, tiếp theo liền nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất từ phòng khách truyền đến ——
Bịch!
Cậu rùng mình một cái, nghĩ đến điều gì đó, lập tức chạy ra ngoài bên đèn lên, nhìn thấy Trần Hựu Hàm ôm đầu bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt mơ màng. Nhìn khẩu hình thì rõ ràng hắn vừa mới chửi "ĐM', thấy Diệp Khai đến thì cứng rắn nuốt xuống, trong lòng nghĩ, mẹ kiếp, mất mặt quá.
Diệp Khai có chút hả hê: "Mới có 30 tuổi mà thần kinh ý thức của anh đã thoái hóa cỡ này rồi."
Trần Hựu Hàm túm lấy cái chăn, sắc mặt hơi tệ.
Diệp Khai rất hiểu chuyện mà nói: "Hựu Hàm ca ca, thật ra thì chúng ta có thể ngủ chung mà, em ngủ rất ngoan, sẽ không động đậy đâu." Thấy Trần Hựu Hàm không nói lời nào, cậu lại nói: "Ngày mai anh còn phải đi làm, nằm trên ghế sô pha sẽ không ngủ được." Trần Hựu Hàm vẫn không nói gì, cậu lấy lùi làm tiến: "Anh không phải là ghét em đấy chứ? Vậy thôi mai em về nhà luôn là được chứ gì."
Trần Hựu Hàm quẳng tấm thảm đi, xoa xoa bả vai rồi đi theo cậu vào phòng ngủ.
Cảm giác nửa bên kia giường lún xuống rất rõ ràng, nó khắc sâu sự thật rằng Trần Hựu Hàm đang thực sự nằm ngủ bên cạnh cậu một cách chưa từng có. Nửa người Diệp Khai căng cứng, dường như cơ bắp lẫn dây thần kinh đều đã quên mất cách thả lỏng.
Căn hộ ở tầng cao như vậy sẽ không nghe thấy tiếng xe cô vào đêm khuya, nhưng không hiểu tại sao bên tai cậu cứ nghe thấy tiếng bánh xe mài trên mặt đường nhựa, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, cả con đường màu vàng rực, có lẽ sẽ có vài bóng cây, khi gió thổi đến, bóng cây sẽ theo đó mà đung đưa ——
"Hựu Hàm ca ca?"
Cậu khe khẽ thì thầm.
Chỉ có tiếng hít thở đều đều đáp lại cậu.
Người kia ngủ mất rồi.
Diệp Khai cẩn thận từng li từng tí dịch tới, một chút, lại thêm một chút nữa. Trần Hựu Hàm đang nằm nghiêng, cậu nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ sau lưng.
Nín thở, sợ đánh thức hắn, sợ bị bắt tại chỗ, sợ tình yêu không thể nói ra này sẽ bị người trong cuộc nghiêm khắc từ chối.
Răng cậu nghiến chặt, cơ thịt phía sau thắt lại, nhưng ý thức cậu vẫn không hề thấy mỏi. Sao mà cậu có thể chú ý đến những chi tiết đó, nếu không cậu đã phát hiện toàn thân mình đều cứng nhắc như người máy, chỉ có trái tim là còn sống, đôi mắt là còn sáng, khứu giác đang vận chuyển, không biết là hương hoa cam của Trần Hựu Hàm hay là cậu, nó nhàn nhạt lan tỏa khắp không khí buổi đêm.
Hơi thở của Trần Hựu Hàm không thay đổi chút nào.
Cánh tay ôm lấy hắn rốt cục buông lỏng dần, thần kinh và cơ bắp đều đã tìm được cách thả lỏng, biếng nhác, thả lỏng, sức nặng của cánh tay đã dám đè lên eo Trần Hựu Hàm, đến lúc này xương cốt trên người mới tràn đầy cảm giác buồn ngủ không chịu nổi. Là tê dại.
Diệp Khai ôm lấy hắn, khẽ khàng lẩm bẩm: "Chị gái nào cơ chứ, đồ ngốc này,"