Chương 13
Diệp Khai tắm xong leo lên giường. Có rất nhiều tin nhắn đến điện thoại của cậu, cậu theo thói quen mà mở wechat ra trước, vừa hay nhận được yêu cầu videocall của Diệp Cẩn.
"Sao chị dậy sớm thế?"
Giờ Bắc kinh hẳn là chưa đến bảy giờ, ngày nghỉ Diệp Cẩn thích ngủ nướng, có điên mới thức dậy vào giờ này.
"Tự nhiên tỉnh lại, thấy nhớ em, nói chuyện xong lại ngủ tiếp."
Diệp Khai bị cô nói cho giật cả mình: "Em nổi da gà đến nơi rồi này."
Diệp Cẩn dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, nhìn mặt Diệp Khai chình ình trên màn hình một cách tùy tiện. Bằng cái góc chết này nếu mà là người khác thì sớm đã nhìn chẳng ra làm sao, thế nhưng trông Diệp Khai vẫn rất ưa nhìn, mắt, mũi, miệng, cằm, thậm chí cả răng cậu đều có vẻ tinh xảo khiến người không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Thậm chí Diệp Cẩn còn có thể đếm rõ từng cọng lông mi cong vút tự nhiên như phiến quạt nhỏ của cậu. Cô ước ao ghen tị: "Đều là cùng một mẹ sinh ra mà sao chị lại thấy em còn đẹp hơn cả chị nhỉ?"
Diệp Khai cúi đầu xuống cười cười, lộ ra xương quai xanh trắng gầy dưới lớp áo phông: "Chị ngủ đến ngốc luôn rồi hả, ai mà đẹp bằng chị được chứ, năm người nhà họ Diệp thì chị là đẹp nhất, ăn đứt cả con đường Tư Nguyên."
Đường Tư Nguyên là một con đường núi yên tĩnh gần biển, người sống ở đó nhà nọ hiển hách hơn nhà kia, khen Diệp Cẩn ăn đứt cả con đường Tư Nguyên chính là ngầm so sánh cô đẹp hơn toàn bộ mĩ nữ trong giới thượng lưu Ninh Thị.
Diệp Cẩn vui vẻ nhận lời nịnh đầm này, nhịn không được bật cười, oán trách nói: "Em đó.", sau đó cô gẩy gẩy lọn tóc trên tay, lơ đãng hỏi: "Nghe nói Trần Hựu Hàm đến Canada rồi?"
Ý cười của Diệp Khai nhạt đi một chút, cậu "Ừ" một tiếng.
Tin tức nhanh thật. Trên thực tế thì ngay khi cậu đang thảo luận về tiếp viên hàng không cùng với Trần Hựu Hàm trong khách sạn thì tin tức này đã được lan truyền nhanh chóng, bay vọt qua Thái Bình Dương, tất cả là nhờ Lan Mạn nữ sĩ ban tặng, bà kể chuyện Trần Hựu Hàm đã từ trên trời giáng xuống như thế nào, lại còn thân sĩ lỗi lạc ra sao, cầm loa nhỏ chém gió điên cuồng trong nhóm chat gia đình, khiến cho ngay cả Cù Gia cũng muốn bùng nổ, nói: "Mẹ, Trần Hựu Hàm cho mẹ bao nhiêu tiền thì con gửi mẹ gấp đôi có được được không, chúng ta không cần mấy đồng bạc đen tối kia nha mẹ." Đáng tiếc Lan Mạn vừa gặp đã mến Trần Hựu Hàm, cao giọng tuyên bố tối mai sẽ mời hắn tham dự tiệc nhà, còn cố tình @ Diệp Cẩn
"Cậu ta đến Canada làm gì nhỉ? Không phải đang đi nghỉ ở đảo nhỏ tận Ấn Độ Dương sao?"
Diệp Khai thoát khỏi Wechat, tùy tiện mở một app học tiếng Anh để bắt đầu luyện đọc, ngoài miệng qua loa đáp: "Em cũng không biết, anh ấy nói là đến khảo sát hạng mục."
Không biết Diệp Cẩn bên kia có biểu cảm gì, cô yên tĩnh một lát rồi mới nói: "Vậy chừng nào thì em về?"
"Chị biết rõ còn hỏi nữa hả," Diệp Khai trong lòng phiên dịch đọc nhanh, trên mặt lại lộ ra ý cười nhạt, "Còn phải hơn một tuần nữa."
"Vậy em về cùng cậu ta luôn à?"
Cuối cùng Diệp Khai cũng từ bỏ vài đoạn mà mình không nghe thấy, nhưng cậu cũng ko mở lại Wechat. Cậu nằm ngửa đối mặt với trần nhà, hai tay gối sau đầu, nhẹ nói: "Em không biết. Có phải chị muốn đến Canada không?"
Diệp Cẩn do dự một chút: "Hôm qua bà ngoại vừa mới kêu chị tới."
Diệp Khai im lặng mím môi: "Vậy chị sẽ đến sao?"
"Không đến." Diệp Cẩn đáp gọn lỏn: "Chị mà tới thì kiểu gì Lan nữ sĩ nhà mình cũng bắt chị dẫn Trần Hựu Hàm đi chơi khắp nơi, chị có ăn no rửng mỡ đâu mà tốn một ngày bay đến đó tiếp đón hắn."
Nói tới đây liền kết thúc, Diệp Cẩn quay về ngủ lại, Diệp Khai không buồn ngủ, cậu bật đèn bàn lên, tiện tay lật ra một quyển tiểu thuyết tiếng anh. Đọc đến nửa đêm mới chịu đi ngủ, hôm sau thức dậy, hai quầng thâm đen dưới mắt của cậu khiến cho Lan nữ sĩ nhìn mà giật mình.
"Nửa đêm không ngủ để ôn thi Harvard sao con?"
Diệp Khai chậm rãi uống hết một cốc sữa bò, phản ứng chậm chạp mà "A" Một tiếng, cậu liếm đi vết sữa trên môi, nói: "Thi Cambridge Oxford không được ạ?"
"Được lắm, chỗ nào xa con chạy chỗ đó đúng không." Eo biển nước Anh khiến cho bệnh phong thấp của Lan Mạn nghiêm trọng hơn rất nhiều, bà ngồi đối diện, nhìn Diệp Khai từ từ cắt thịt xông khói và trứng ốp la, vừa trò chuyện vừa hỏi: "Con muốn du học ở Anh thật sao?"
Vấn đề này Diệp Khai vẫn chưa nghĩ đến, cậu mới là học sinh năm nhất, rất nhiều đại sự nhân sinh còn chưa cho vào đầu tính toán, thuận miệng nói: "Không đâu, con vẫn là nên đến Harvard thôi, gần với Lan nữ sĩ cao quý ưu nhã nhà mình một chút." Lan Mạn đoan trang cười nhẹ một cái, lại thở dài: "Con với Diệp Cẩn, hai đứa con đứa nào cũng đều có chủ kiến, đứa này cứng đầu hơn đứa kia. Con xem chị con đi, hơn ba mươi rồi còn chưa chịu kết hôn."
"Bà ngoại ơi, mẹ con vẫn đang chọn cho chị mà."
Vừa nhắc đến Cù Gia, Lan Mạn lại càng tức giận hơn: "Bà nói hai đứa tiểu tổ tông các con sao mà khó chiều đến vậy, thì ra là theo gen chân truyền từ con gái ruột của bà."
Ông ngoại Cù Trọng Lễ vừa trở về sau khi đi dạo vào buổi sáng, trên tay cầm mấy tờ báo với thư từ, nhìn như một quý ông cổ điển. Ông mở tờ báo kinh tế của người Hoa bản địa, uống một ngụm hồng trà hỏi: "Khi nào thì Hựu Hàm đến vậy?"
"Buổi chiều chứ."
Cù Trọng Lễ "Ừm" một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha: "Thấy bà khen nhiều như vậy làm tôi cũng muốn xem Trần Phi Nhất kia dạy ra được một đứa con trai tốt cỡ nào."
Lan Mạn che tay nói nhỏ với Diệp Khai: "Ổng ghen tị đấy."
"Tôi nghe được đó nha." Cù Trọng Lễ phất mạnh tờ báo, cố ý hừ một tiếng, khiến cho cả hai ông cháu đều bật cười.
Diệp Khai chỉ cần không ngủ ngon liền dẫn đến ăn cũng không ngon miệng, cậu ăn như mèo một phần bữa sáng rồi lên lầu luyện đề thi. Sau hai tiếng chiến đấu, đến khi thực sự không chịu được nữa liền quay về giường ngủ đến mê man. Đến lúc thức dậy thì mặt trời đã chiếu vào cửa sổ phía tây, khiến chiếc bàn màu gỗ và tấm rèn màu trắng như được phủ lên một màu vàng kim. Cậu mệt mỏi mò tìm điện thoại trong chăn, nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.
Hai trong số đó thuộc về Trần Hựu Hàm, một cái hỏi cậu đã dậy chưa, cái còn lại thì hỏi bà ngoại cậu thích hoa gì.
Nguy rồi. . . Diệp Khai vò đầu rồi nhảy khỏi giường, sải bước chạy tới cửa sổ. Cửa sổ phòng cậu hướng ra vườn hoa trước sân, vừa nhìn đã thấy bà ngoại đang cắt tỉa cành hoa hồng, nhìn thêm cái nữa thì thấy bà ngoại đứng thẳng dậy, vẫy tay về phía cửa. Ánh mắt của Diệp Khai lướt theo, thấy Trần Hựu Hàm đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, hắn đẩy cổng rào ra rồi bước vào. Hôm nay Trần Hựu Hàm mặc một bộ vest giản dị, phong cách rất Anh Quốc, trên tay ôm một bó hoa lớn. Diệp Khai không biết nhiều về hoa, nhìn từ xa chỉ cảm thấy nó như là một đám sương khói màu tím.
Bà ngoại thích màu tím, Trần Hựu Hàm chỉ gặp một lần vậy mà cũng đoán được.
Diệp Khai nhìn hắn ung dung đi qua sân, rồi dừng lại, trao bó hoa đưa đến tay bà ngoại. Qua hai giây, ông ngoại cũng đi ra, ngẩng cao đầu đi về phía hắn, vỗ vai hắn một cách thân thiết.
Tiếng nói cười của ba người mơ hồ truyền đến lầu hai, lơ lửng trong tia nắng ấm áp. Cậu nhìn họ đứng trò chuyện dưới ánh hoàng hôn, nhìn đến mức nhập thần.
Trần Hựu Hàm dường như có cảm giác, hắn ung dung ngước mắt lên, chuẩn xác bắt gặp người đang đứng sau bệ cửa sổ lầu hai. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt của cả hai giao nhau giữa không trung. Trần Hựu Hàm cười cười, hững hờ thu lại tầm mắt, như thể vừa rồi hắn chỉ lơ đãng liếc về một con chim đang bay.
Diệp Khai rời khỏi bệ cửa sổ, khuôn mặt ửng hồng bởi ánh hoàng hôn.
Sau này cậu vẫn một mực mơ tới cái nhìn này, mơ thấy Trần Hựu Hàm đắm mình trong ánh hoàng hôn, cầm hoa đi về phía cậu, chỉ là ông ngoại bà ngoại đều biến mất, những đóa hoa xinh đẹp, nụ cười đẹp đẽ kia, đều trở thành của cậu.
Diệp Khai rửa mặt rồi mới đi xuống lầu, không hề nhắc một lời nào đến chuyện vừa rồi, vờ như mình chỉ mới ngủ dậy. Cậu mặc một chiếc áo len lông cừu mịn màu trắng sữa rộng rãi, trên chân đi đôi dép thỏ bông đáng yêu do Lan nữ sĩ vì muốn thỏa mãn sở thích xấu xa của bà mà cố gắng nhét cho cậu. Trần Hựu Hàm ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với Cù Trọng Lễ, Diệp Khai lặng yên không một tiếng động đi đến ngồi cùng, nhón lấy một quả anh đào.
Trần Hựu Hàm liếc qua nhìn cậu, cười cười, như thể đang nhìn xem trẻ con nhà nào.
Một lúc sau, Lan Mạn ôm bình hoa đi tới: "Hựu Hàm, con nhìn thử xem, cái này có được không?"
Chiếc bình pha lê trắng đơn giản được bao phủ bởi đám mây lớn màu tím.
Nhìn gần mới biết rằng đó là màu tím với các sắc thái khác nhau, mấy chục đóa hoa mới tạo thành một giấc mơ nhẹ nhàng.
"Đẹp ạ." Trần Hựu Hàm cười , "Rất hợp với đôi bông tai mà bà đeo hôm nay."
Diệp Khai ngước mắt, phát hiện hôm nay bà ngoại đang đeo đôi bông tai cổ điển khảm xà cừ làm bằng thạch anh tím.
Thành tinh thật rồi, chẳng trách muốn dỗ ai người đó cũng đầu hàng, trêu chọc ai, người đó trúng chiêu.
Diệp Khai hỏi: "Đây là hoa gì thế?"
"Màu tím nhạt là Astilbe, hoa hồng màu khoai môn là Edith, màu xanh nhạt như khói là Rose."
Diệp Khai phá đám: "Mất cả buổi học thuộc phải không, chắc là khó lắm nhỉ."
Trần Hựu Hàm nói: "Đâu chỉ vậy, anh còn phải chép vào để nhớ kỹ đây, biết là bà sẽ hỏi nên phải học thuộc một lần."
Lan Mạn với Cù Trọng Lễ đều phì cười.
Bữa tiệc nhỏ dành cho gia đình bốn người tràn ngập không khí ấm áp. Bộ đồ ăn cổ điển mà tinh tế, ánh sáng hoàn hảo, kết hợp với giá đỡ nến tăng thêm không khí, cùng với hoa tươi đang độ nở rộ, không hề có ngăn cách hay tẻ nhạt chút nào. Hơn phân nửa chủ đề là xoay quanh Diệp Khai với Trần Hựu Hàm, nhất là những tai nạn xấu hổ khi còn bé, được kể đi kể lại lần thứ một trăm mà không biết chán.
Cái gì mà quấn trong tã lót bị Alaska tha đi, chạy thi với Corgi, bị Trần Hựu Hàm ném đĩa cho nhặt chẳng khác nào chơi với cún con, lúc lạc đường trong Disney vừa khóc nhè vừa nói muốn tìm Hựu Hàm ca ca. . . Dù toàn là những chuyện đã thuộc lòng nhưng ông ngoại bà ngoại vẫn là cười đến mức nghiêng ngả.
Ở loại trường hợp này người nhỏ tuổi trừ bị trêu ghẹo ra thì không hề có bất kỳ nhân quyền gì. Diệp Khai xiên một miếng thịt bò dày để cắt, yếu ớt nói: "Mấy chuyện này mọi người còn muốn nói thêm bao nhiêu năm nữa đây."
Trần Hựu Hàm vừa hay ngồi đối diện với cậu, quang ảnh đan xen trên gương mặt thanh tú tinh xảo của Diệp Khai, sau lưng cậu là một chiếc bình gốm mạ vàng cắm một chùm san hô hoàng hôn. Nghe thấy lời phàn nàn nho nhỏ của Diệp Khai, hắn trầm thấp cười một tiếng, nói: "Chắc phải nói đến năm em hai mươi tuổi không chừng."
". . . Còn phải hơn nữa ấy." Diệp Khai ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo của cậu càng làm nổi bật lớp nền sau lưng, hình ảnh đẹp như một thước phim.
"Đúng là không dừng được thật," Trần Hựu Hàm lười biếng cất lời: ". . . Nói đến tám mươi tuổi cũng vẫn thấy mới mẻ."
Ăn xong lại tán gẫu hồi lâu, uống xong hai chén trà, thành phố đã chìm trong ánh đèn dày đặc, Trần Hựu Hàm mới đứng dậy cáo từ. Tự hắn đã thuê một chiếc xe với đại lý xe hơi, nhưng mà tối nay hắn đã uống hết chai rươu vang trị giá mười mấy vạn của Cù Trọng Lễ, hiển nhiên là không thể lái xe sau khi uống rượu được, vậy nên Diệp Khai - người duy nhất không uống rượu đã được nhận trách nhiệm vinh quang này.
Diệp Khai khởi động xe, thấy Trần Hựu Hàm không thắt dây an toàn liền lên tiếng nhắc nhở. Trần Hựu Hàm đáp lại, cúi đầu nhắm mắt vuốt mi tâm, dáng vẻ xem chừng rất mệt mỏi. Diệp Khai hết cách với hắn, đành cúi người kéo dây an toàn ra, lần mò tìm chỗ cắm.
Một tiếng "click" nhẹ vang lên, Diệp Khai thả tay ra rồi quay người lại, nhưng bất ngờ lại bị Trần Hựu Hàm bắt lấy cổ tay mình.
Trần Hựu Hàm không biết đã mở mắt từ lúc nào, nhìn qua hắn vẫn có vẻ bình thường, tình táo, chỉ là ánh mắt khi say rượu càng thêm phần sâu xa, lộ ra phồn hoa đô thị, giống như sao trời rải rác vậy.
Loại kia cảm giác trống rỗng trong tim kia lại xuất hiện lần nữa, cuốn lấy mọi giác quan của Diệp Khai. Cậu như một ánh đèn trôi lơ lửng trong mây, đầu ngón tay nối với trái tim khẽ run lên, hầu kết của thiếu niên nhấp nhô một cách vi diệu.
"Sao vậy?" Cậu nghe thấy chính mình hỏi.
"Đừng quay về khách sạn." Trần Hựu Hàm nói.
". . . Vậy thì đi đâu?" Diệp Khai nhìn vào mắt hắn, một giây, hai giây, ánh mắt cậu rũ xuống, hàng mi dày đen nhánh cũng hốt hoảng rủ xuống.
Trần Hựu Hàm suy nghĩ một hồi, nói: "Diệp Khai, cùng anh đi ngắm biển đi."