Vương Siêu nghe theo Lục Nguyên Sướng hiến kế, nhờ đó hắn rất nhanh hòa hoãn được mâu thuẫn với giới quý tộc trong thành. Vương Siêu cũng vốn là con cháu quý tộc, tuy nói làm người có thô bạo một chút, nhưng tửu yến loan loan nhiễu nhiễu bên trong với giới thượng lưu mà nói hắn lại quá rõ ràng. Vì vậy một mặt hắn khóc tố quốc gia nguy vong, hết thảy quý tộc trong mắt Nhung Địch đều là dê béo, mặt khác lại dùng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị khẳng định sẽ nghiêm trị những kẻ phản quốc. Lời lẽ của hắn hết thảy đều toát lên một hình tượng tướng quân anh hùng trung quân ái quốc.

Trong thời gian gần đây các quý tộc đã sớm bị Vương Siêu dọa cho sợ rồi, bây giờ lại thấy hắn làm một phen biểu diễn khuynh tình như vậy làm cho các quý tộc không khỏi suy nghĩ. Có không ít quý tộc gia đình cũng gắn với vận mệnh quốc gia, dù sao bọn họ cũng là tước vị thế tập, được hoàng gia phong cho, nước mà mất thì bọn họ sẽ chỉ là tù nhân. Nếu như còn được hưởng thụ phú quý thì con cháu của bọn họ cũng sẽ được kế tục tôn vinh của bọn họ.

Không ít người sau khi hồi phủ đã dâng thư khẳng định đức hạnh của Vương Siêu. Hoàng Đế vốn là không muốn để cho Vương Siêu đi tiền tuyến. Hắn thấy rằng nếu để cho cậu cháu bọn họ kết hợp, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thì Hoàng Đế sợ là từ đó Trấn Bắc quân sẽ một lần nữa lớn mạnh, đến lúc đó càng ngày càng không thể khống chế. Bởi vậy nếu để cho Trấn Bắc quân bất lợi lại chính là kết quả mà Hoàng Đế muốn thấy hơn cả. Làm cho suy yếu thực lực của Trấn Bắc quân thì sẽ có cơ hội để trách tội Tống Đại tướng quân. Đến lúc đó sẽ ép người này

phải giao ra binh quyền, Hoàng Đế chỉ việc xếp người thân cận của mình vào, như vậy, mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Có điều Văn Thừa tướng lại dốc hết sức để khuyên can, nói thẳng lợi hại, đến lúc đó mới làm cho Hoàng Đế do dự mà không dám ra tay.

Bây giờ lại có không ít quý tộc ở Phần Thành dâng thư vì Vương Siêu mà nói tốt, dựa vào đó Văn Thừa tướng tùy thời tiến cử hiền tài là Vương Siêu được điều động tới tiền tuyến. Hoàng Đế cũng không nói ra được lý do để phản bác nên đành phải đồng ý.

Còn người chẳng hay biết gì là Lục Nguyên Sướng thì vẫn làm tròn chức trách bắt người. Nàng còn không biết được là nhờ có mưu kế của mình mà Vương Siêu lại biến thành rồng ra biển cả. Nếu mà nàng biết rồi thì phỏng chừng sẽ phun ra một ngụm lão huyết.

Ngày hôm đó, Cố Tiểu Phù dậy sớm, vừa mới dùng nước muối sát răng thì trong dạ dày bỗng trào lên cơn buồn nôn mãnh liệt. Cố Tiểu Phù vừa dùng một tay ấn vào chỗ dạ dày của mình vừa ngồi xổm xuống mà nôn khan, mất một lúc lâu mới đỡ hơn một chút.

Rửa mặt xong xuôi, nàng cũng không nghĩ đến điểm tâm nữa mà lại ngồi ở trong phòng ngơ ngác. Nàng điểm lại phản ứng của thân thể trong mấy ngày nay thì thấy sợ là nàng đã mang bầu thật rồi.

Bấy lâu nay Cố Tiểu Phù vẫn còn ôm tâm lý cầu may, nhưng hiện tại, nàng không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa. Nguyệt sự chậm chạp không đến, dậy sớm đã buồn nôn, những biểu hiện này đã không còn cách nào che dấu thực tế được. Cố Tiểu Phù ngẫm nghĩ, nếu như mình nói cho Lục Nguyên Sướng biết, không biết nàng sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào, liệu nàng còn có thể trước sau như một tin tưởng vào mình nữa hay không?

Lục Nguyên Sướng cho người thay mình giám sát Cố Tiểu Phù nhất cử nhất động, nhưng trong đoạn thời gian này đến một nửa điểm manh mối cũng không có. Lúc này, nàng từ tin chắc đến hoài nghi. Cái thứ gọi là dâm tặc kia đến tột cùng liệu có tồn tại hay không? Sắp tới đây bản thân mình sẽ phải rời khỏi thành, nếu như không bắt được tên dâm tặc này thì sợ là Cố Tiểu Phù sẽ còn bị người ta bắt nạt nữa.

"Lục thập trường, sáng nay phu nhân của An Nhạc Bá đã phái người mời Cố nương tử đi An Nhạc Bá phủ." Hồ Đại Thông nhận được tin lập tức cấp báo cùng Lục Nguyên Sướng. Hắn ôm cây đợi thỏ đã quá lâu rồi, cho đến tận bây giờ mới có được phát hiện trọng đại này, lẽ nào lại không hưng phấn?

Còn Lục Nguyên Sướng nghe được báo cáo rồi thì làm mặt không hề cảm xúc chỉ gật đầu. An Nhạc Bá hồi phủ cũng đã được mấy ngày, nếu như Bá phu nhân cảm niệm đại ân của Lục Nguyên Sướng thì tất nhiên là sẽ mời Cố Tiểu Phù vào phủ rồi.

Cố Tiểu Phù được Chúc Đại nương đi cùng, nàng ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh mà chờ đợi. Nàng đã biết được những chuyện đã xảy ra trong An Nhạc Bá phủ, bởi Lục Nguyên Sướng cùng Chúc gia đều không giấu diếm đối với nàng. Có điều cho dù nàng đã biết lần này là người ta muốn báo đáp, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy tước vị thế tập quý tộc, lại đang ở bên trong một tòa phủ đệ tráng lệ như vậy thì đúng là không khỏi có chút căng thẳng.

"Phù nương, đừng sợ! Có lão nương ở đây." Chúc Đại nương nhìn ra Cố Tiểu Phù câu nệ liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng an ủi.

Cố Tiểu Phù miễn cưỡng quay về Chúc Đại nương cười cười, còn trong lòng không ngừng tự mình trấn an, dần dần, tâm cũng nới lỏng hơn một chút.

"Để Chúc nương tử cùng Cố nương tử đã phải đợi lâu."

Cố Tiểu Phù nghe có giọng nói liền ngẩng đầu nhìn lại. Nàng thấy một quý phụ trung niên mặc một bộ thường phục làm bằng cẩm tú, được vài tên hầu gái vây quanh, đang chậm rãi bước tới.

"Dân phụ xin được ra mắt phu nhân An Nhạc Bá." Cố Tiểu Phù làm theo Chúc Đại nương, cung kính làm cái vạn phúc.

"Không cần đa lễ, mau mời đứng lên." An Nhạc Bá phu nhân để hầu gái bên người nâng hai người dậy. Nàng hiền hậu nói với hai người: "Cố nương tử, phu quân của ngươi cùng An Nhạc Bá phủ của ta có đại ân, không dám nhận đại lễ này."

"Phu nhân nói quá lời rồi, Bá gia luôn luôn giữ mình trong sạch, thường nằm trong danh sách những người hiền. Ở trong Phần Thành này, từ lâu An Nhạc Bá phủ đã nổi tiếng là trung quân yêu dân. Có điều lần này là do Vương tướng quân thận trọng, để cho Bá gia cùng hai vị công tử bị liên lụy tới. Vương tướng quân anh minh, cho dù không có phu quân của ta giúp đỡ thì cũng sẽ cho An Nhạc Bá phủ một công đạo, Bá gia chắc chắn toàn thân trở ra." Cố Tiểu Phù khiêm tốn nói.

Lời này vừa được nói ra, phu nhân An Nhạc Bá không khỏi hoảng sợ. Từ Chúc Đại nương nàng đã biết được thân thế của Cố Tiểu Phù. Thế nhưng, chỉ qua mấy câu nói vừa nãy, làm sao lại có một thôn phụ hương dã lại có thể nói ra được đây? Những lời đó vừa nói rõ An Nhạc bá phủ trong sạch, lại còn giúp đỡ Vương Siêu che lấp khuyết điểm, chỉ với một câu "phu quân của ta giúp đỡ" đã không thể không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.

Nếu không phải là nhờ có Lục Nguyên Sướng giúp đỡ, An Nhạc Bá làm sao có thể dễ dàng đi ra như vậy được đây? Chỉ mới sau ba ngày đi vào, đến lúc đi ra thì An Nhạc Bá đã qua nửa cái mạng. Nếu là phải chờ thời gian nhiều hơn một chút nữa, sợ là cái mạng già ấy chỉ có đi vào mà không có đi ra. Ngươi lại còn có thể nói phần ân tình này đối với Lục Nguyên Sướng không nặng được sao? Việc nàng hiến kế với Vương Siêu, người ngoài không biết được. Họ còn không biết được rằng nàng không chỉ có cứu được An Nhạc Bá phủ, mà còn cứu được không ít quý tộc trong thành!

"Cố nương tử thi ân mà không cần báo đáp, lòng dạ như thế chỉ có thể so với tiểu thư khuê các. Có câu nói, mỹ nhân phối anh hùng, có thể có được mỹ nhân như Cố nương tử đây thì phải nói là Lục thập trường cũng là trai anh hùng gặp gái thuyền quyên rồi." Hôm nay vì phải gặp An Nhạc Bá phu nhân, Cố Tiểu Phù mặc vào váy dài bằng vải lụa, hơi trang điểm bằng một chút phấn. Cái phong thái yểu điệu kia, cùng với phong độ thanh lệ, làm cho An Nhạc Bá phu nhân rất là tán thưởng.

"Phu quân cùng ta đều là những người bình dân bách tính, đảm đương không nổi phu nhân khích lệ như vậy. Phu nhân vậy nhưng lại có khí chất cao quý mới đáng để ta hâm mộ."

"Ôi, Cố nương tử, tuyệt đối đừng khách sáo như vậy. Hai ta nếu lại cứ nói như vậy, không khéo người bên ngoài còn tưởng rằng chúng ta là thổi phồng lẫn nhau đây." An Nhạc Bá phu nhân nghe Cố Tiểu Phù nói xong thì cười híp mắt mà nói. Năm nay nàng đã bốn mươi, lại đã trải qua việc phải sinh hai con trai một con gái, từ lâu đã không thể so sánh cùng với thiếu nữ ở độ tuổi dậy thì. Có điều, nếu bàn về khí chất thì những thiếu nữ kia làm sao so được với một người đã làm Bá phu nhân hơn hai mươi năm như nàng được đây.

Muốn nói bản lĩnh nịnh hót thì mỗi khi ở trước mặt Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng chỉ có thể bái phục chịu thua. Nếu như Cố Tiểu Phù nói tốt thì người được nói sẽ chỉ cảm thấy hạnh phúc ngây ngất mà không phát hiện ra là mình đã bị thổi phồng, chỉ cho rằng lời nàng nói chính là nói thật, sẽ là có cảm giác tiếc hận vì được gặp nhau quá muộn.

Lúc này chính là An Nhạc Bá phu nhân có ý nghĩ này. Nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc cho Cố Tiểu Phù sinh ra ở chốn nông gia, người chung linh dục tú* như vậy thì phải là thiên kim của nhà quan lại mới đúng.

Chúc Đại nương cùng An Nhạc Bá phu nhân vốn là có chút quen biết. Bá phu nhân từng vì Chúc Bảo trường đến làm trợ lý mà mời qua Chúc Đại nương cùng dự tiệc. Đại Chu trọng văn khinh võ, vì Chúc Đại nương là môn đệ thư hương, lễ nghi học thức của bản thân cũng không tệ, An Nhạc Bá phu nhân đã rất nể tình. Hôm nay lại nhìn thấy nghĩa nữ của nàng biết giữ thể diện như vậy thì lại càng ngày càng cao hứng, giữa trưa đã mở ra yến tiệc để khoản đãi hai người.

* Chung linh dục tú: tụ hội anh linh, hun đúc xinh đẹp

Thường ngày Cố Tiểu Phù ăn uống khá là thanh đạm, nên phản ứng nôn nghén không quá rõ ràng, nhưng hôm nay vì An Nhạc Bá phu nhân muốn được báo đáp Lục gia, tất nhiên là sẽ có sơn trân hải vị. Cố Tiểu Phù vừa mới ngồi vào liền cảm thấy không khỏe mà muốn nôn ra một trận.

"Cố nương tử, ngươi làm sao vậy?" An Nhạc Bá phu nhân thấy mặt Cố Tiểu Phù trắng bệch liên tục nôn khan thì nghi hoặc mà hỏi.

"Tạ ơn phu nhân quan tâm, mấy ngày gần đây thân thể ta không khỏe lắm, hôm nay thật là sẽ phải phụ lòng một phen tâm ý của phu nhân rồi." Cố Tiểu Phù cố gắng nén xuống cơn buồn nôn, khiêm nhường nói.

"Việc này cũng là do ta không phải. Nếu thân thể đã không khỏe như vậy ta liền sai người làm cho ngươi một chút đồ ăn thanh đạm vậy." An Nhạc Bá phu nhân mỉm cười nói.

Khi Cố Tiểu Phù được dùng một chút cháo trắng thì mới tốt hơn một chút. Chúc Đại nương nhìn Cố Tiểu Phù, trong mắt tràn đầy vẻ mừng vui. Chẳng lẽ còn không phải là Phù nương mang bầu hay sao?

Dùng qua bữa trưa, Cố Tiểu Phù lấy danh nghĩa thân thể không khỏe mà cáo từ, An Nhạc Bá phu nhân thấy xác thực là không giống như nàng làm bộ, liền phái người đưa nàng trở về, đi theo nàng còn có hẳn hai xe lễ vật. Cố Tiểu Phù một lần nữa từ chối, nhưng phu nhân An Nhạc Bá nhất định phải đưa cho bằng được vậy nên Cố Tiểu Phù đành bất đắc dĩ nhận lấy.

Vừa tới Lục gia, Chúc Đại nương liền lôi kéo Cố Tiểu Phù trở về nhà hỏi: "Phù nương, có phải là ngươi đã có thai?"

"Ta không biết, ta vẫn chưa mời lang trung chẩn quá mạch." Cố Tiểu Phù nhớ tới hài tử trong bụng, liền cảm thấy trong lòng kháng cự.

"Ôi, hai đứa bé này, thực sự là không làm người lớn bớt lo mà. A Nguyên nói tự mình đi mời lang trung, còn ta làm mẹ ngày ngày ở trong nhà chờ đợi tin vui, ai ngờ các ngươi lại không để tâm như vậy chứ. Thật là muốn làm ta tức chết đây mà." Chúc Đại nương thực là hận thiết bất thành cương, nàng vừa dùng ngón tay điểm ở trên trán Cố Tiểu Phù vừa nói.

"Đại lang bận rộn trong quân, làm sao còn có thời gian nhớ đến, còn ta là một phụ nhân, sẽ không tốt nếu tự mình đi ra khỏi cửa để xem lang trung mà thôi." Cố Tiểu Phù vì Lục Nguyên Sướng mà giải thích.

"Vậy thì để ta đi mời lang trung, ngươi cứ ở nhà chờ ta là được rồi." Chúc Đại nương vội vã nói.

"Lão nương, trước tiên ngài đừng đi vội. Đại lang đã nói để nàng đi mời, nếu chúng ta đi mời trước thì sợ là trong lòng nàng sẽ không thích. Ngày mai nàng cũng được mộc hưu rồi, ta sẽ để cho Đại lang đi mời lang trung. Đến lúc đó có tin mừng, sẽ ngay lập tức thông báo cho lão nương biết trước, như vậy có được không?" Hôm nay Lục Nguyên Sướng phái người trở về thông báo đêm nay nàng được về nhà. Cố Tiểu Phù cũng không muốn trong khoảng thời gian được gặp nhau hiếm hoi như vậy mà hai người lại nháo lên mâu thuẫn. Nàng muốn thăm dò ý tứ của Lục Nguyên Sướng trước đã, sau đó mới nói chuyện tiếp.

"Ai, ngươi xem ngươi này. Tuy nói săn sóc phu quân là bổn phận của vợ hiền, nhưng mà ngươi một mực nghe theo A Nguyên như vậy thì cũng không phải là tốt lắm!" Chúc Đại nương thấy Cố Tiểu Phù làm vợ mà lại quá mức nhu thuận như vậy, liền ngồi xuống kiên nhẫn giáo dục nàng thuật chế ngự chồng.

Chúc tiểu thư thì không cần Chúc Đại nương phải quá mức bận tâm. Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều rồi, tính tình cũng mạnh mẽ. Mỗi khi Chúc Đại nương gặp lại Chúc tiểu thư đều luôn phải nhắc nhở nàng nhu thuận một ít, ai ngờ thu nhận được cái nghĩa nữ thì lại là tính tình mì vắt như vậy chứ. May mà Lục gia không có trưởng bối, hai nhà cũng lại ở cách nhau không xa, Chúc gia có thể đúng lúc giúp đỡ một ít. Nếu là gả xa, còn không phải sẽ bị nhà chồng bắt nạt hay sao.

Hôm nay Chúc Đại nương không có việc gì phải lo, liền hướng về Cố Tiểu Phù dốc túi dạy dỗ. Những gì nàng nói tới thì phải gọi là cảm thiên động địa, sơn băng địa liệt, so với Lục Nguyên Sướng ra trận giết địch cũng là đặc sắc không kém. Cố Tiểu Phù một mặt nghe, một mặt lại thầm nghĩ: cha nuôi thật là cũng không phải được trải qua dễ dàng, có một lão nương như vậy thì chẳng khác gì có thêm bà mẹ.

Đến buổi chiều, Cố Tiểu Phù chuẩn bị trước một bữa cơm tối thật phong phú, chờ Lục Nguyên Sướng trở về. Gần đây Lục Nguyên Sướng ở trong quân cực kỳ bận rộn, nàng cũng đã nhiều ngày chưa từng được nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay lại bị Vương Siêu đặc biệt thông báo hai ngày sau sẽ phải theo quân xuất chinh, vì vậy liền cảm thấy vô cùng uể oải. Cũng còn may là Vương Siêu còn có tính người, hắn cho phép nàng được một ngày mộc hưu, nếu không phải vậy cùng Cố Tiểu Phù trước khi đi còn không thấy mặt.

"A Nguyên, mệt mỏi lắm sao?" Cố Tiểu Phù giúp Lục Nguyên Sướng đấm lưng, nhẹ nhàng hỏi.

"Cũng không đến nỗi, về nhà gặp được Phù nương, liền không mệt nữa." Lục Nguyên Sướng quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Phù, không biết làm sao để nói lời thông báo sắp xuất chinh ra khỏi miệng.

"Ngươi lại nói ngọt với ta, đều sắp bị ngươi làm hư. Vài hôm trước đây, khi mặt trời đã lặn ta có đi thăm cửa hàng, đại tẩu có nói ta hiện nay đã là thiên kim tiểu thư mất rồi." Cố Tiểu Phù nũng nịu. Nàng dự định trước hết cứ nên dỗ dành Lục Nguyên Sướng đến hài lòng rồi mới đem chuyện có thai nói cho người này biết.

"Phù nương vốn nên là một thiên kim tiểu thư, mà cho dù có là không phải thì ta cũng phải đem ngươi nuôi thành như vậy." Lục Nguyên Sướng tuyên bố một cách thật bá đạo. Trong lòng nàng, ai cũng không sánh được với Cố Tiểu Phù.

Hai người cùng nhau nói giỡn một chặp, sau đó mới cùng nhau lật xem lễ vật của An Nhạc Bá phủ. Sau khi xem xong thì cả hai đều cảm thấy lễ này quá nặng. Đặc biệt là Lục Nguyên Sướng. Điều nàng muốn không phải là vàng bạc, không phải tơ lụa, không phải cửa hàng ở tây phố lớn, không phải là ruộng tốt bên cạnh Phần Thành, mà là An Nhạc Bá phủ có sự trông nom đối với Cố Tiểu Phù. Lễ nặng như thế này nếu một khi đã nhận vào thì cái phần ân tình này cũng coi như đã hết. Đến lúc đó nếu là Cố Tiểu Phù gặp nạn, An Nhạc Bá cho dù không giúp đỡ thì cũng không bị xem là không có đạo nghĩa.

Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù thương nghị, chỉ giữ lại cho mình hai gian cửa hàng ở tây phố lớn, số còn lại sẽ để cho Lục Nguyên Sướng ngày mai tự mình đem đi trả lại. Chuyện làm ăn của Phù Duyên trai cũng đang từ từ náo nhiệt, giữ lại cửa hàng là để cho Cố Tiểu Phù sau này nếu cần đến thì dùng.

Sau khi mọi việc đã được thương nghị thỏa đáng, Cố Tiểu Phù liền đi rửa mặt rồi mới lên giường. Nàng còn chưa nằm xuống thì liền bị Lục Nguyên Sướng ôm vào trong lòng.

"A Nguyên, gấp như thế làm cái gì?" Cố Tiểu Phù nhẹ nhàng đẩy thân hình Lục Nguyên Sướng vừa đặt ở trên người mình một cái, theo bản năng nàng dời đi bụng dưới để bảo vệ hài tử.

Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng nói như vậy thì thấp mi nhìn người dưới thân thật chăm chú, trong mắt tất cả đều là vô hạn không muốn cùng quyến luyến. Cố Tiểu Phù thấy thế liền đình chỉ giãy dụa, nàng giơ cánh tay ngọc thon dài lên, đưa ngón tay lần theo lập thể ngũ quan của Lục Nguyên Sướng. Mỗi khi người này dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn mình, Cố Tiểu Phù đều luôn có loại cảm giác hãm vào vực sâu. Nơi đó không phải lạnh lẽo mà là ấm áp, không phải bóng tối mà là ánh sáng. Cố Tiểu Phù vừa mới lấy được dũng khí muốn đem việc mình có thai nói cho Lục Nguyên Sướng biết thì Lục Nguyên Sướng đã đi trước nàng một bước. Nàng ra vẻ thật bình tĩnh để nói: "Phù nương, ngày mai ta được mộc hưu một ngày. Đến ngày hôm sau, ngay khi trời vừa sáng, ta sẽ phải theo tướng quân đi thành Lâm Biên."

"Cái gì?" Cố Tiểu Phù nghe thấy vậy thì dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Lục Nguyên Sướng. Tin tức này tới quá mức đột ngột, nàng chưa thể tiếp nhận được ngay lập tức.

"Phù nương, ngươi đừng nóng vội, nghe ta nói đã." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng hôn từng ngón tay xinh đẹp của Cố Tiểu Phù rồi bất đắc dĩ nói: "Tống Đại tướng quân tác chiến bất lợi nên đã bị hoàng thượng quở trách, quân ta lại đã bị tổn thất liền mấy viên đại tướng. Vương tướng quân đã nhận được lệnh điều động, phải ra tiền tuyến trợ chiến. Ta nằm trong danh sách đội quân chính thức. Việc này vẫn còn là cơ mật, vì vậy ngươi phải nhớ là không được cùng người khác nói ra." Lục Nguyên Sướng cẩn thận dặn dò. Lần này Vương Siêu chỉ mang theo một trăm thân quân đi đến thành Lâm Biên, những người khác thì ở lại làm nhiệm vụ phòng vệ cho Phần Thành, mười ngàn đại quân ở trong thành đều do Từ Văn Vũ thống lĩnh. Ngoại trừ lập xuống quân lệnh bảo vệ phần thành, Từ Văn Vũ còn phải gánh lấy trọng trách tiếp tục tra xét cái phù hiệu "Sét đánh" kia. Những việc này, hiện nay chỉ có mấy người tâm phúc của Vương Siêu mới biết được.

Kỳ thực được làm tuỳ tùng của Vương Siêu đi chiến trường đều được xem là người may mắn. Đi tới tiền tuyến sẽ có nhiều cơ hội để lập quân công, sẽ được lên chức nhanh. Không biết bao nhiêu người tranh giành muốn đi mà không được. Lục Nguyên Sướng thấy tứ đại Kim Cương gần như đã khỏi bệnh liền cầu xin với Vương Siêu cho bọn họ cùng đi, còn một ngũ của Hồ Đại Thông thì bị giữ lại.

Nhưng những chuyện này đối với Cố Tiểu Phù mà nói, đều là vô ích. Nàng không cầu mong Lục Nguyên Sướng nổi bật hơn người, không cầu nàng công thành danh toại, chỉ ngóng trông sao cho nàng có thể bình an. Lên tiền tuyến, đó là cửu tử nhất sinh, chuyện lập quân công sao có thể dễ dàng mò ra được. Phụ thân của Lục Nguyên Sướng, Lục Chánh Phong, năm đó dù đã làm được đến bách hộ vậy mà cũng đã phải chết như thường ở trên chiến trường đó sao. Lục Nguyên Sướng lại chỉ là một tên tiểu binh, khả năng sống sót trở về thực sự là quá thấp.

"A Nguyên, ta... ta..." Cố Tiểu Phù muốn khuyên Lục Nguyên Sướng ở lại, nhưng là quân lệnh như núi, muốn đi không dễ, không muốn đi cũng khó. Nếu là vi phạm quân lệnh thì ngày mai Lục Nguyên Sướng sẽ phải đầu một nơi thân một nẻo.

"Phù nương, đừng khóc." Lục Nguyên Sướng đau lòng hôn xuống dòng nước mắt của Cố Tiểu Phù, từng cái từng cái một mà an ủi: "Ta nhất định sẽ sống sót trở về, ngươi hãy ở nhà chờ ta."

Bởi vì ly biệt mà trong lòng trở nên chua xót. Còn đang hoảng sợ vì chưa biết sinh tử ra sao, Cố Tiểu Phù lần đầu tiên chủ động hôn lên Lục Nguyên Sướng, dùng sức mà mút vào môi mỏng của nàng. Trên môi của nàng là nước mắt cay đắng, có của chính mình, cũng có của Lục Nguyên Sướng. Cố Tiểu Phù đẩy người trên người mình ra, mang theo nụ cười đẹp đến thê lương mà rút đi y phục của mình, lại ôn nhu cởi bỏ quần áo của Lục Nguyên Sướng. Da thịt hai người đều trơn bóng, mỗi một nơi trên toàn thân đều toả ra khát vọng lẫn nhau.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì viền mắt càng ngày càng đỏ. Một người là bình dân bách tính, một người lại là giả trang, vĩnh viễn là mệnh không thể thoát khỏi. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy trong lòng chợt nảy sinh khát khao đối với quyền lực. Đúng, nàng đã thay đổi, nàng không còn là thiếu niên chất phác của thôn Lạc Khê kia nữa. Sẽ không còn là người bởi vì đánh được một con mồi mà cao hứng, cũng không còn là cái người vì được ăn một bát thịt kho của Dương Đại nương mà thỏa mãn nữa. Nàng muốn theo đuổi quyền lực, chỉ một khi có được quyền lực trong tay, lúc đó nàng mới có thể là chúa tể của vận mệnh chính mình.

Còn cái thứ vĩnh viễn bất biến trong nàng, là đối với Cố Tiểu Phù một lòng chân thành yêu thương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện