Cơm canh nóng hổi được bưng lên bàn, người nhà họ Cố mừng tít mắt. Tuy bữa cơm không phải cực kỳ phong phú, nhưng có khác gì một bữa cơm ngày tết. Giữa lúc thiên tai đang xảy ra này mà được ăn một bữa như vậy, làm sao có thể không cao hứng.
Người nhà họ Cố ăn như hùm như sói khi ra sức gắp thịt thật nhanh. Người lớn còn đỡ một chút, nhưng Cố Tam thì trực tiếp dùng tay bốc, đầy tay đầy mặt đều là mỡ, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo lau đi nước mũi, sau đó tiếp tục gặm thịt có trên khúc xương.
Cố Tiểu Phù cúi đầu ăn cơm trắng. Ở Lục gia nàng luôn luôn ăn đầy đủ, thế nhưng bây giờ lại không gắp một đũa thịt nào. Nàng nghĩ mình không ăn là để nhường cho người nhà họ Cố ăn. Còn Lục Nguyên Sướng lại chậm chạp bưng bát mà không hề động đũa. Từ nhỏ nàng đã được giáo dục rất kỹ lưỡng, Bao thị đối với nàng quản giáo rất nghiêm, bây giờ nhìn người nhà họ Cố với bộ dạng chật vật như vậy, nàng chỉ xem cũng đã thấy no rồi.
Tiểu Cửu mới không nhiều buồn phiền như vậy. Nó thả hồn vào gặm khúc xương đầy thịt thơm nức mũi, mắt híp lại, đầy vẻ hưởng thụ. Chỉ có điều nó không nhận ra được là, thỉnh thoảng người nhà họ Cố lại liếc nhìn nó một cái. Ý tứ trong mắt của họ không thể rõ ràng hơn được nữa, chúng ta ngay đến cơm còn ăn không đủ no, vậy mà Lục gia lại cho một con súc sinh ăn thịt, đến cùng là nhà này giàu có đến cỡ nào đây.
Từ khi Cố lão cha trở lại Cố gia, hắn không chỉ một lần nghĩ tới việc muốn đi Lục gia đòi một ít của cải. Có điều sau đó vội vàng thu hoạch, tiếp theo là phải đi lao dịch, sau đó lại là trời đổ trận tuyết lớn. Đương nhiên, điều tối trọng yếu nhất, chính là hắn sợ danh tiếng Lục Nguyên Sướng.
Vốn định nghĩ cách đem Cố Tiểu Phù tiếp trở về, để tránh chuyện nàng bị khắc chết mà sẽ gây họa tới toàn gia. Nhưng sau đó lại có lời đồn đại, Lục Nguyên Sướng vì Cố Tiểu Phù mà cự tuyệt việc kết hôn cùng Lưu quả phụ, Cố lão cha liền biết người này là không trở lại được nữa. Mấy ngày nay ở trong nhà, hắn không chỉ phải lo đến phát sầu kế sinh nhai cho người trong nhà, mà còn phải lo lắng cho tính mạng của Cố Tiểu Phù.
Ai ngờ hôm nay nhìn thấy Cố Tiểu Phù thế nhưng lại vinh quang toả sáng, một thân phú quý, lúc này Cố lão cha mới tin vào lời đồn đại "Thiếu Hình Trùng" phá "Thất sát". Hắn thầm nghĩ dù sao thì Cố Tiểu Phù cũng xuất thân từ gia đình giàu có, vì thế mà mệnh của nàng so với những người xuất thân là nông dân như bọn hắn đương nhiên là không giống nhau. Vì vậy mà hắn nhất thời mừng rỡ như điên. Dựa vào Lục gia, không phải là ngày thật tốt đã ở trước mắt hay sao.
Sau khi ăn cơm xong, người một nhà cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Trong lời nói của người nhà họ Cố, lời nào cũng không ngoài ý muốn chiếm tiện nghi nhiều một hơn chút. Nghe xong, mặt của Lục Nguyên Sướng vốn đã trầm mặc nay lại càng trầm hơn. Dựa vào cách ứng xử của người nhà họ Cố, Lục Nguyên Sướng liền càng hoài nghi xuất thân của Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù nhìn cha mẹ nịnh nọt, trong lòng cực kỳ xấu hổ, có người nhà như vậy, ai cũng không ngẩng cao đầu lên được.
Cứ như vậy cho đến tận khuya, người nhà họ Cố thấy Lục Nguyên Sướng cũng không mắc câu, đành phải dừng đề tài này lại, sau đó vội vàng phân phòng để nghỉ. Đêm nay hai người Lục Nguyên Sướng là không thể quay về, người nhà họ Cố cũng tỏ ra rất thức thời, đem gian phòng tốt nhất cho hai người Lục Nguyên Sướng, còn người một nhà chen chúc nhau ngủ tạm một đêm.
Rửa mặt xong, Lục Nguyên Sướng ngồi ở một bên giường ngây người mà mặt vẫn tối sầm lại. Cố Tiểu Phù không làm việc gì nữa thì ôm Tiểu Cửu trở về phòng. Vừa nhìn liền biết ngay là Lục Nguyên Sướng đang tức giận, nàng thả Tiểu Cửu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nguyên Sướng mà nói: "A Nguyên, đừng tức giận có được không? Bọn họ là người nhà ta, ngươi tha thứ cho họ nha."
Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù mà hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, muốn tìm cho ra một chút tương đồng nhỏ. Thế nhưng, mặc kệ nàng tìm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đem Cố Tiểu Phù đặt vào hàng ngũ người nhà họ Cố được.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cần dậy thật sớm để còn trở về nhà." Lục Nguyên Sướng thực sự nhụt chí khi nói như vậy với Cố Tiểu Phù. Nàng nghĩ thầm nếu là Cố Tiểu Phù không phải con đẻ của Cố gia, vậy thì cha mẹ thật sự của Cố Tiểu Phù là ai? Vì sao nàng lại lưu lạc đến Cố gia đây?
Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng buồn bã ỉu xìu thì cũng chỉ biết cố tỏ ra ôn nhu hầu hạ. Trước khi sắp ngủ nàng còn cố ý cởi bỏ áo trong, đem thân thể trắng nõn nà tiến vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Nguyên Sướng vuốt tấm lưng mịn màng của Cố Tiểu Phù, trong lòng rất là bức bối. Đối với người nhà họ Cố tham lam, Lục Nguyên Sướng cũng không thèm chấp, điều làm nàng để bụng nhất chính là người nhà họ Cố đối với Cố Tiểu Phù lại tỏ ra xem thường. Có nhà ai, con gái chưa đính hôn mà trước mặt nam tử lại biểu hiện như thế, làm như vậy chẳng phải là không sợ nam tử xem nhẹ khuê nữ nhà hắn hay sao? Rất rõ ràng là người nhà họ Cố căn bản không để ý tới thân phận lúc này của Cố Tiểu Phù ở Lục gia, chỉ nhớ được là có thể moi ra được từ nàng bao nhiêu mỡ mà thôi.
Lục Nguyên Sướng vươn mình, đem Cố Tiểu Phù đặt ở dưới thân, cười nhạt nói: "Phù nương, đêm qua ta khổ sở cầu xin, vậy mà ngươi vẫn không để ý đến ta, sao hôm nay lại có vẻ mong muốn đến như vậy."
Cố Tiểu Phù cảm thụ nhiệt khí Lục Nguyên Sướng phun lên trên mặt mình, nàng cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên. Trong lòng nàng cực rõ ràng, rõ ràng là Lục Nguyên Sướng biết được tâm ý của mình khi mình làm như thế, đáng trách là người này biết vậy rồi mà vẫn cứ đùa giỡn mình cho được. Cố Tiểu Phù không muốn nhiều lời với Lục Nguyên Sướng nên ngoảnh mặt mà quay sang một bên.
Nụ hôn rơi xuống, trong lúc lơ đãng rơi vào bên tai. Cố Tiểu Phù cảm thụ được Lục Nguyên Sướng đem vành tai mình mút vào, từ trong tai toả ra cảm giác tê dại, sau đó lan dần ra đến toàn thân.
"Phù nương, ta không tức giận, chỉ là đau lòng vì ngươi mà thôi." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng nói vào bên tai Cố Tiểu Phù.
"A Nguyên!" Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu Lục Nguyên Sướng, cố gắng tìm ra trong bóng tối đôi mắt sáng kia. Nàng hiểu rất rõ ràng khi Lục Nguyên Sướng nói tới đau lòng là có ý gì.
Người nhà họ Cố hôm nay làm như thế rõ ràng là không hề bận tâm đến chuyện giữ mặt mũi cho Cố Tiểu Phù. Đối với bọn hắn mà nói, nàng chính là nữ nhi đã gả ra ngoài, là bát nước đã đổ đi, có cũng được mà không có cũng được. Khi Cố gia luôn hướng về Lục Nguyên Sướng ngầm tỏ ý đòi hỏi tiền của đã làm cho Cố Tiểu Phù có bao nhiêu lúng túng. Ngay lúc này Lục Nguyên Sướng mới vừa đưa lương đến, đã tỏ ra như thế vẫn chưa đủ, thì đã có thể tưởng tượng ra được là, nếu như Lục Nguyên Sướng lại đáp ứng, thì Lục gia sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Cách làm của người nhà họ Cố đã làm cho Cố Tiểu Phù chua xót, mà Lục Nguyên Sướng tỏ ra thấu hiểu lại làm cho nàng cực kỳ cảm động. Nàng vỗ về gò má của Lục Nguyên Sướng rồi nhẹ nhàng nói: "Vì sao A Nguyên lại đối với ta tốt như vậy? Nếu như có một ngày ngươi rời đi, ta biết làm sao bây giờ?"
Lần đầu tiên, ở trước mặt Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù lại lộ ra ngoài nỗi lo lắng đối với việc Lục Nguyên Sướng sẽ phải ra chiến trường. Nàng chỉ muốn yên lặng mà sinh sống nhưng lại không thể.
"Phù nương, ngươi cứ ở ngay tại Lục gia mà chờ ta trở lại." Lục Nguyên Sướng tuy cũng không muốn ra chiến trường, nhưng là dân không thể cùng quan đấu. Lần này dù có làm gì đi nữa thì nàng cũng sẽ chạy không thoát.
"Không được lừa dối ta! Nếu ngươi không sống sót trở về, ta liền mang theo Tiểu Cửu tái giá!" Cố Tiểu Phù bặm miệng nói. Nếu là ở dưới ngọn đèn, tình cảnh này hẳn là quyến rũ rất mê người.
"Ngươi dám!" Lục Nguyên Sướng nghe được từ tái giá, trong lòng trào lên cảm giác thật khó chịu.
"Ta làm sao liền không dám, ngươi cũng đâu có ở đó, còn có thể quản được ta sao? Nếu là không muốn ta tái giá, ngươi liền phải sống trở về!" Khóe mắt ứa lệ, Cố Tiểu Phù quật cường nói.
"Nếu như đến lúc đó ta bị thiếu tay thiếu chân, ngươi chắc gì còn không ghét bỏ ta đây!" Lục Nguyên Sướng chua xót nói. Nếu như nàng chết đi, một mình Cố Tiểu Phù sợ là sẽ phải trải qua tháng ngày không dễ chịu chút nào. Hiện tại đang có nàng ở đây, sẽ không ai dám có ý đồ gì với Cố Tiểu Phù. Nhưng nếu một khi nàng đi rồi, tiền tài Lục gia đang có sẽ mang đến cho Cố Tiểu Phù vô tận phiền phức.
"Chỉ cần ngươi có thể trở về là tốt rồi. Mặc kệ là tổn thương hay là tàn tật, ta đều sẽ chăm sóc ngươi, cùng ngươi sinh sống cả đời."
Tình nghĩa ở giữa hai người ngày càng sâu nặng, gắn bó như môi với răng, ôn nhu như nhất. Việc hôn nhau cũng đã trải qua nhiều ngày, vì thế mà hai người cũng không còn trúc trắc như lúc trước nữa. Chiếc lưỡi của Lục Nguyên Sướng linh động luồn qua bờ môi của Cố Tiểu Phù, Cố Tiểu Phù liền nhanh chóng đem đầu lưỡi duỗi ra cùng vờn múa. Đêm đã khuya, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn. Ngay ở giữa lúc hai người đã gần như khó kìm lòng nổi, thì "bịch" một cái, Tiểu Cửu nhảy vọt lên giường, chui vào trong chăn của hai người.
"Tiểu Cửu!"
Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng nhưng Cố Tiểu Phù lại cười hì hì. Kỳ thực nàng cũng biết, cho dù là Lục Nguyên Sướng khó kìm lòng nổi, nhưng đến thời khắc sống còn người này cũng sẽ dừng lại. Một là chờ đợi đến đêm động phòng hoa chúc, thứ hai, Cố Tiểu Phù suy đoán Lục Nguyên Sướng cũng sẽ không ra tay nổi.
Vốn là Cố Tiểu Phù cho rằng một khi đã được Dương Vinh giáo dục, Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng coi như là có chút hiểu biết cần thiết. Thế nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy rồi Cố Tiểu Phù dần dần phát hiện, Dương Vinh giáo dục vẫn còn giới hạn ở mặt ngoài, chí ít so với Trân nương đối với nàng giáo dục mà nói, thì vẫn là quá mức nông cạn.
Cố Tiểu Phù đỏ mặt nghĩ, nếu thật sự là như vậy, thì đến đêm động phòng hoa chúc, không chừng là nàng còn phải dạy lại Lục Nguyên Sướng đây. Nếu thật là như vậy thì cũng quá mức ngượng ngùng đi.
Vì bị Tiểu Cửu phá hoại chuyện tốt, Lục Nguyên Sướng ôm một bụng hỏa mà không có nơi phát tiết, nàng một tay nhấc lên Tiểu Cửu đem nó ném ra ngoài.
"A ô ~ "
Cố gia có thể không sánh được Lục gia, ở ngoài giường thực sự là quá lạnh, Tiểu Cửu oan ức há miệng kêu to. Cố Tiểu Phù thấy vậy thì làm sao cam lòng, liền chống thân thể mềm yếu đem Tiểu Cửu ôm vào, thu xếp cho nó ở bên trong góc giường.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ở Cố gia dùng qua bữa điểm tâm, hai người bọn họ liền đánh xe về nhà. Cố gia như thế này, đừng nói là Lục Nguyên Sướng, chính bản thân Cố Tiểu Phù cũng còn không muốn ở thêm một chút nào nữa, thực sự là quá mức thất vọng. Cũng không có vẻ gì là lưu luyến hay đưa tay chùi lệ, người nhà họ Cố rất bình tĩnh tiễn hai người đi ra.
Tuyết vẫn đang rơi, tựa hồ so với hôm qua lại còn dày hơn một chút nữa. Cố Tiểu Phù chui vào trong lòng Lục Nguyên Sướng mà nghĩ đến nếu như mình còn ở Trịnh gia thì sợ là những ngày tháng này cũng không có cách nào qua khỏi.
"A Nguyên, cũng không biết là tuyết này còn muốn rơi xuống tới khi nào nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế sợ là sẽ có người chết thật đấy." Cố Tiểu Phù hiểu rõ cảnh sống của người nghèo, cho nên cảm nhận đối với trận tuyết này lại càng sâu sắc.
"Phù nương đừng lo lắng nhiều, trong thôn đã có cha nuôi chống đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu. Những năm này đại nạn tuy không có, nhưng tiểu tai không phải năm nào cũng không có, dù sao thì mọi người cũng sẽ cố gắng vượt qua." Lục Nguyên Sướng an ủi.
Trong lòng Cố Tiểu Phù cũng mong sẽ là như thế. Dân chúng đang trải qua những tháng ngày cực kỳ gian nan, chỉ là mấy ngày nữa, Chúc Bảo trường sẽ đến trong thôn thu thuế theo đầu người, đến lúc đó không biết sẽ còn bức chết bao nhiêu người nữa đây.
Lục Nguyên Sướng lẳng lặng nhìn về phía trước, thế nhưng suy nghĩ trong đầu không ngừng chuyển động. Mấy năm qua tuy có một ít thiên tai, nhưng sau đó lại cho mưa thuận gió hòa, chí ít là so với nạn châu chấu đáng sợ từ mấy năm trước cái kia thì đúng là bé nhỏ, không đáng kể. Năm đó, trong thôn số người bị chết đói đến một nửa, lại có không ít phụ nhân, hài tử bị bán đi để đổi lấy lương thực. Cái hung danh của nàng, cũng xuất phát từ vụ tai nạn kia mà thành.
Lục Nguyên Sướng nghĩ đi nghĩ lại rồi đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị. Thôn Phượng Dương cùng thôn Lạc Khê cách nhau rất gần, năm đó là cùng chịu đại nạn, Cố gia khốn cùng như vậy, nhưng tại sao không một người phụ nhân, hài tử nào bị bán đi, cũng không một người chết đói? Khi đó ngay cả Dương gia trải qua cho được cũng cực kỳ gian nan, nếu không có chỗ lương tồn kho của Lục gia, sợ là cũng không dễ như vậy có thể bình yên vượt qua!
Cánh tay của Cố Tiểu Phù bị Lục Nguyên Sướng từ từ nắm chặt làm cho có chút đau, nàng không hiểu nổi mà ngẩng đầu hỏi: "A Nguyên, làm sao vậy?"
"Không sao, chỉ là sợ ngươi bị lạnh, ôm chặt ngươi thêm một chút." Lục Nguyên Sướng kinh ngạc nhìn vào Cố Tiểu Phù, suy đoán trong lòng càng ngày càng lớn dần. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian Cố Tiểu Phù ở cùng Cố gia, nhất định có một bí mật động trời. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy là Cố Tiểu Phù không biết gì, mà người rõ ràng nhất, không ai bằng Cố lão cha cùng Cố Đại nương. Còn Cố Đại, Cố Nhị cũng chưa chắc rõ ràng đầu đuôi sự tình.
"Ta không lạnh. Ngươi nhẹ tay một chút, ngươi đang làm đau ta." Cố Tiểu Phù còn tưởng rằng đây là Lục Nguyên Sướng quan tâm nàng, trong lòng rất ngọt ngào nên làm nũng.
Con đường quay về, vì trên xe cũng không có gì nữa, nên ông trâu kéo đi khá là mau, chỉ sau bữa trưa thì đã trở về đến thôn Lạc Khê. Lục Nguyên Sướng cảm thấy tuyết rơi càng lúc càng dày liền giục ông trâu mau mau hướng về gia đi tới.
Ai ngờ từ xa xa, họ nhìn thấy ở trước cửa viện có một bóng người, khi xe tiến lại gần hơn thì phát hiện hóa ra là Trịnh Đại nương!
Người nhà họ Cố ăn như hùm như sói khi ra sức gắp thịt thật nhanh. Người lớn còn đỡ một chút, nhưng Cố Tam thì trực tiếp dùng tay bốc, đầy tay đầy mặt đều là mỡ, thỉnh thoảng lại dùng ống tay áo lau đi nước mũi, sau đó tiếp tục gặm thịt có trên khúc xương.
Cố Tiểu Phù cúi đầu ăn cơm trắng. Ở Lục gia nàng luôn luôn ăn đầy đủ, thế nhưng bây giờ lại không gắp một đũa thịt nào. Nàng nghĩ mình không ăn là để nhường cho người nhà họ Cố ăn. Còn Lục Nguyên Sướng lại chậm chạp bưng bát mà không hề động đũa. Từ nhỏ nàng đã được giáo dục rất kỹ lưỡng, Bao thị đối với nàng quản giáo rất nghiêm, bây giờ nhìn người nhà họ Cố với bộ dạng chật vật như vậy, nàng chỉ xem cũng đã thấy no rồi.
Tiểu Cửu mới không nhiều buồn phiền như vậy. Nó thả hồn vào gặm khúc xương đầy thịt thơm nức mũi, mắt híp lại, đầy vẻ hưởng thụ. Chỉ có điều nó không nhận ra được là, thỉnh thoảng người nhà họ Cố lại liếc nhìn nó một cái. Ý tứ trong mắt của họ không thể rõ ràng hơn được nữa, chúng ta ngay đến cơm còn ăn không đủ no, vậy mà Lục gia lại cho một con súc sinh ăn thịt, đến cùng là nhà này giàu có đến cỡ nào đây.
Từ khi Cố lão cha trở lại Cố gia, hắn không chỉ một lần nghĩ tới việc muốn đi Lục gia đòi một ít của cải. Có điều sau đó vội vàng thu hoạch, tiếp theo là phải đi lao dịch, sau đó lại là trời đổ trận tuyết lớn. Đương nhiên, điều tối trọng yếu nhất, chính là hắn sợ danh tiếng Lục Nguyên Sướng.
Vốn định nghĩ cách đem Cố Tiểu Phù tiếp trở về, để tránh chuyện nàng bị khắc chết mà sẽ gây họa tới toàn gia. Nhưng sau đó lại có lời đồn đại, Lục Nguyên Sướng vì Cố Tiểu Phù mà cự tuyệt việc kết hôn cùng Lưu quả phụ, Cố lão cha liền biết người này là không trở lại được nữa. Mấy ngày nay ở trong nhà, hắn không chỉ phải lo đến phát sầu kế sinh nhai cho người trong nhà, mà còn phải lo lắng cho tính mạng của Cố Tiểu Phù.
Ai ngờ hôm nay nhìn thấy Cố Tiểu Phù thế nhưng lại vinh quang toả sáng, một thân phú quý, lúc này Cố lão cha mới tin vào lời đồn đại "Thiếu Hình Trùng" phá "Thất sát". Hắn thầm nghĩ dù sao thì Cố Tiểu Phù cũng xuất thân từ gia đình giàu có, vì thế mà mệnh của nàng so với những người xuất thân là nông dân như bọn hắn đương nhiên là không giống nhau. Vì vậy mà hắn nhất thời mừng rỡ như điên. Dựa vào Lục gia, không phải là ngày thật tốt đã ở trước mắt hay sao.
Sau khi ăn cơm xong, người một nhà cùng ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Trong lời nói của người nhà họ Cố, lời nào cũng không ngoài ý muốn chiếm tiện nghi nhiều một hơn chút. Nghe xong, mặt của Lục Nguyên Sướng vốn đã trầm mặc nay lại càng trầm hơn. Dựa vào cách ứng xử của người nhà họ Cố, Lục Nguyên Sướng liền càng hoài nghi xuất thân của Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù nhìn cha mẹ nịnh nọt, trong lòng cực kỳ xấu hổ, có người nhà như vậy, ai cũng không ngẩng cao đầu lên được.
Cứ như vậy cho đến tận khuya, người nhà họ Cố thấy Lục Nguyên Sướng cũng không mắc câu, đành phải dừng đề tài này lại, sau đó vội vàng phân phòng để nghỉ. Đêm nay hai người Lục Nguyên Sướng là không thể quay về, người nhà họ Cố cũng tỏ ra rất thức thời, đem gian phòng tốt nhất cho hai người Lục Nguyên Sướng, còn người một nhà chen chúc nhau ngủ tạm một đêm.
Rửa mặt xong, Lục Nguyên Sướng ngồi ở một bên giường ngây người mà mặt vẫn tối sầm lại. Cố Tiểu Phù không làm việc gì nữa thì ôm Tiểu Cửu trở về phòng. Vừa nhìn liền biết ngay là Lục Nguyên Sướng đang tức giận, nàng thả Tiểu Cửu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Nguyên Sướng mà nói: "A Nguyên, đừng tức giận có được không? Bọn họ là người nhà ta, ngươi tha thứ cho họ nha."
Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù mà hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, muốn tìm cho ra một chút tương đồng nhỏ. Thế nhưng, mặc kệ nàng tìm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể đem Cố Tiểu Phù đặt vào hàng ngũ người nhà họ Cố được.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cần dậy thật sớm để còn trở về nhà." Lục Nguyên Sướng thực sự nhụt chí khi nói như vậy với Cố Tiểu Phù. Nàng nghĩ thầm nếu là Cố Tiểu Phù không phải con đẻ của Cố gia, vậy thì cha mẹ thật sự của Cố Tiểu Phù là ai? Vì sao nàng lại lưu lạc đến Cố gia đây?
Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng buồn bã ỉu xìu thì cũng chỉ biết cố tỏ ra ôn nhu hầu hạ. Trước khi sắp ngủ nàng còn cố ý cởi bỏ áo trong, đem thân thể trắng nõn nà tiến vào trong lòng Lục Nguyên Sướng. Nguyên Sướng vuốt tấm lưng mịn màng của Cố Tiểu Phù, trong lòng rất là bức bối. Đối với người nhà họ Cố tham lam, Lục Nguyên Sướng cũng không thèm chấp, điều làm nàng để bụng nhất chính là người nhà họ Cố đối với Cố Tiểu Phù lại tỏ ra xem thường. Có nhà ai, con gái chưa đính hôn mà trước mặt nam tử lại biểu hiện như thế, làm như vậy chẳng phải là không sợ nam tử xem nhẹ khuê nữ nhà hắn hay sao? Rất rõ ràng là người nhà họ Cố căn bản không để ý tới thân phận lúc này của Cố Tiểu Phù ở Lục gia, chỉ nhớ được là có thể moi ra được từ nàng bao nhiêu mỡ mà thôi.
Lục Nguyên Sướng vươn mình, đem Cố Tiểu Phù đặt ở dưới thân, cười nhạt nói: "Phù nương, đêm qua ta khổ sở cầu xin, vậy mà ngươi vẫn không để ý đến ta, sao hôm nay lại có vẻ mong muốn đến như vậy."
Cố Tiểu Phù cảm thụ nhiệt khí Lục Nguyên Sướng phun lên trên mặt mình, nàng cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên. Trong lòng nàng cực rõ ràng, rõ ràng là Lục Nguyên Sướng biết được tâm ý của mình khi mình làm như thế, đáng trách là người này biết vậy rồi mà vẫn cứ đùa giỡn mình cho được. Cố Tiểu Phù không muốn nhiều lời với Lục Nguyên Sướng nên ngoảnh mặt mà quay sang một bên.
Nụ hôn rơi xuống, trong lúc lơ đãng rơi vào bên tai. Cố Tiểu Phù cảm thụ được Lục Nguyên Sướng đem vành tai mình mút vào, từ trong tai toả ra cảm giác tê dại, sau đó lan dần ra đến toàn thân.
"Phù nương, ta không tức giận, chỉ là đau lòng vì ngươi mà thôi." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng nói vào bên tai Cố Tiểu Phù.
"A Nguyên!" Cố Tiểu Phù ôm lấy đầu Lục Nguyên Sướng, cố gắng tìm ra trong bóng tối đôi mắt sáng kia. Nàng hiểu rất rõ ràng khi Lục Nguyên Sướng nói tới đau lòng là có ý gì.
Người nhà họ Cố hôm nay làm như thế rõ ràng là không hề bận tâm đến chuyện giữ mặt mũi cho Cố Tiểu Phù. Đối với bọn hắn mà nói, nàng chính là nữ nhi đã gả ra ngoài, là bát nước đã đổ đi, có cũng được mà không có cũng được. Khi Cố gia luôn hướng về Lục Nguyên Sướng ngầm tỏ ý đòi hỏi tiền của đã làm cho Cố Tiểu Phù có bao nhiêu lúng túng. Ngay lúc này Lục Nguyên Sướng mới vừa đưa lương đến, đã tỏ ra như thế vẫn chưa đủ, thì đã có thể tưởng tượng ra được là, nếu như Lục Nguyên Sướng lại đáp ứng, thì Lục gia sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Cách làm của người nhà họ Cố đã làm cho Cố Tiểu Phù chua xót, mà Lục Nguyên Sướng tỏ ra thấu hiểu lại làm cho nàng cực kỳ cảm động. Nàng vỗ về gò má của Lục Nguyên Sướng rồi nhẹ nhàng nói: "Vì sao A Nguyên lại đối với ta tốt như vậy? Nếu như có một ngày ngươi rời đi, ta biết làm sao bây giờ?"
Lần đầu tiên, ở trước mặt Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù lại lộ ra ngoài nỗi lo lắng đối với việc Lục Nguyên Sướng sẽ phải ra chiến trường. Nàng chỉ muốn yên lặng mà sinh sống nhưng lại không thể.
"Phù nương, ngươi cứ ở ngay tại Lục gia mà chờ ta trở lại." Lục Nguyên Sướng tuy cũng không muốn ra chiến trường, nhưng là dân không thể cùng quan đấu. Lần này dù có làm gì đi nữa thì nàng cũng sẽ chạy không thoát.
"Không được lừa dối ta! Nếu ngươi không sống sót trở về, ta liền mang theo Tiểu Cửu tái giá!" Cố Tiểu Phù bặm miệng nói. Nếu là ở dưới ngọn đèn, tình cảnh này hẳn là quyến rũ rất mê người.
"Ngươi dám!" Lục Nguyên Sướng nghe được từ tái giá, trong lòng trào lên cảm giác thật khó chịu.
"Ta làm sao liền không dám, ngươi cũng đâu có ở đó, còn có thể quản được ta sao? Nếu là không muốn ta tái giá, ngươi liền phải sống trở về!" Khóe mắt ứa lệ, Cố Tiểu Phù quật cường nói.
"Nếu như đến lúc đó ta bị thiếu tay thiếu chân, ngươi chắc gì còn không ghét bỏ ta đây!" Lục Nguyên Sướng chua xót nói. Nếu như nàng chết đi, một mình Cố Tiểu Phù sợ là sẽ phải trải qua tháng ngày không dễ chịu chút nào. Hiện tại đang có nàng ở đây, sẽ không ai dám có ý đồ gì với Cố Tiểu Phù. Nhưng nếu một khi nàng đi rồi, tiền tài Lục gia đang có sẽ mang đến cho Cố Tiểu Phù vô tận phiền phức.
"Chỉ cần ngươi có thể trở về là tốt rồi. Mặc kệ là tổn thương hay là tàn tật, ta đều sẽ chăm sóc ngươi, cùng ngươi sinh sống cả đời."
Tình nghĩa ở giữa hai người ngày càng sâu nặng, gắn bó như môi với răng, ôn nhu như nhất. Việc hôn nhau cũng đã trải qua nhiều ngày, vì thế mà hai người cũng không còn trúc trắc như lúc trước nữa. Chiếc lưỡi của Lục Nguyên Sướng linh động luồn qua bờ môi của Cố Tiểu Phù, Cố Tiểu Phù liền nhanh chóng đem đầu lưỡi duỗi ra cùng vờn múa. Đêm đã khuya, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn. Ngay ở giữa lúc hai người đã gần như khó kìm lòng nổi, thì "bịch" một cái, Tiểu Cửu nhảy vọt lên giường, chui vào trong chăn của hai người.
"Tiểu Cửu!"
Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng nhưng Cố Tiểu Phù lại cười hì hì. Kỳ thực nàng cũng biết, cho dù là Lục Nguyên Sướng khó kìm lòng nổi, nhưng đến thời khắc sống còn người này cũng sẽ dừng lại. Một là chờ đợi đến đêm động phòng hoa chúc, thứ hai, Cố Tiểu Phù suy đoán Lục Nguyên Sướng cũng sẽ không ra tay nổi.
Vốn là Cố Tiểu Phù cho rằng một khi đã được Dương Vinh giáo dục, Lục Nguyên Sướng cuối cùng cũng coi như là có chút hiểu biết cần thiết. Thế nhưng trải qua nhiều ngày ở chung như vậy rồi Cố Tiểu Phù dần dần phát hiện, Dương Vinh giáo dục vẫn còn giới hạn ở mặt ngoài, chí ít so với Trân nương đối với nàng giáo dục mà nói, thì vẫn là quá mức nông cạn.
Cố Tiểu Phù đỏ mặt nghĩ, nếu thật sự là như vậy, thì đến đêm động phòng hoa chúc, không chừng là nàng còn phải dạy lại Lục Nguyên Sướng đây. Nếu thật là như vậy thì cũng quá mức ngượng ngùng đi.
Vì bị Tiểu Cửu phá hoại chuyện tốt, Lục Nguyên Sướng ôm một bụng hỏa mà không có nơi phát tiết, nàng một tay nhấc lên Tiểu Cửu đem nó ném ra ngoài.
"A ô ~ "
Cố gia có thể không sánh được Lục gia, ở ngoài giường thực sự là quá lạnh, Tiểu Cửu oan ức há miệng kêu to. Cố Tiểu Phù thấy vậy thì làm sao cam lòng, liền chống thân thể mềm yếu đem Tiểu Cửu ôm vào, thu xếp cho nó ở bên trong góc giường.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ở Cố gia dùng qua bữa điểm tâm, hai người bọn họ liền đánh xe về nhà. Cố gia như thế này, đừng nói là Lục Nguyên Sướng, chính bản thân Cố Tiểu Phù cũng còn không muốn ở thêm một chút nào nữa, thực sự là quá mức thất vọng. Cũng không có vẻ gì là lưu luyến hay đưa tay chùi lệ, người nhà họ Cố rất bình tĩnh tiễn hai người đi ra.
Tuyết vẫn đang rơi, tựa hồ so với hôm qua lại còn dày hơn một chút nữa. Cố Tiểu Phù chui vào trong lòng Lục Nguyên Sướng mà nghĩ đến nếu như mình còn ở Trịnh gia thì sợ là những ngày tháng này cũng không có cách nào qua khỏi.
"A Nguyên, cũng không biết là tuyết này còn muốn rơi xuống tới khi nào nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế sợ là sẽ có người chết thật đấy." Cố Tiểu Phù hiểu rõ cảnh sống của người nghèo, cho nên cảm nhận đối với trận tuyết này lại càng sâu sắc.
"Phù nương đừng lo lắng nhiều, trong thôn đã có cha nuôi chống đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu. Những năm này đại nạn tuy không có, nhưng tiểu tai không phải năm nào cũng không có, dù sao thì mọi người cũng sẽ cố gắng vượt qua." Lục Nguyên Sướng an ủi.
Trong lòng Cố Tiểu Phù cũng mong sẽ là như thế. Dân chúng đang trải qua những tháng ngày cực kỳ gian nan, chỉ là mấy ngày nữa, Chúc Bảo trường sẽ đến trong thôn thu thuế theo đầu người, đến lúc đó không biết sẽ còn bức chết bao nhiêu người nữa đây.
Lục Nguyên Sướng lẳng lặng nhìn về phía trước, thế nhưng suy nghĩ trong đầu không ngừng chuyển động. Mấy năm qua tuy có một ít thiên tai, nhưng sau đó lại cho mưa thuận gió hòa, chí ít là so với nạn châu chấu đáng sợ từ mấy năm trước cái kia thì đúng là bé nhỏ, không đáng kể. Năm đó, trong thôn số người bị chết đói đến một nửa, lại có không ít phụ nhân, hài tử bị bán đi để đổi lấy lương thực. Cái hung danh của nàng, cũng xuất phát từ vụ tai nạn kia mà thành.
Lục Nguyên Sướng nghĩ đi nghĩ lại rồi đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị. Thôn Phượng Dương cùng thôn Lạc Khê cách nhau rất gần, năm đó là cùng chịu đại nạn, Cố gia khốn cùng như vậy, nhưng tại sao không một người phụ nhân, hài tử nào bị bán đi, cũng không một người chết đói? Khi đó ngay cả Dương gia trải qua cho được cũng cực kỳ gian nan, nếu không có chỗ lương tồn kho của Lục gia, sợ là cũng không dễ như vậy có thể bình yên vượt qua!
Cánh tay của Cố Tiểu Phù bị Lục Nguyên Sướng từ từ nắm chặt làm cho có chút đau, nàng không hiểu nổi mà ngẩng đầu hỏi: "A Nguyên, làm sao vậy?"
"Không sao, chỉ là sợ ngươi bị lạnh, ôm chặt ngươi thêm một chút." Lục Nguyên Sướng kinh ngạc nhìn vào Cố Tiểu Phù, suy đoán trong lòng càng ngày càng lớn dần. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian Cố Tiểu Phù ở cùng Cố gia, nhất định có một bí mật động trời. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ này thì có thể thấy là Cố Tiểu Phù không biết gì, mà người rõ ràng nhất, không ai bằng Cố lão cha cùng Cố Đại nương. Còn Cố Đại, Cố Nhị cũng chưa chắc rõ ràng đầu đuôi sự tình.
"Ta không lạnh. Ngươi nhẹ tay một chút, ngươi đang làm đau ta." Cố Tiểu Phù còn tưởng rằng đây là Lục Nguyên Sướng quan tâm nàng, trong lòng rất ngọt ngào nên làm nũng.
Con đường quay về, vì trên xe cũng không có gì nữa, nên ông trâu kéo đi khá là mau, chỉ sau bữa trưa thì đã trở về đến thôn Lạc Khê. Lục Nguyên Sướng cảm thấy tuyết rơi càng lúc càng dày liền giục ông trâu mau mau hướng về gia đi tới.
Ai ngờ từ xa xa, họ nhìn thấy ở trước cửa viện có một bóng người, khi xe tiến lại gần hơn thì phát hiện hóa ra là Trịnh Đại nương!
Danh sách chương