"Đại lang!" Cố Tiểu Phù nhìn thấy cả thân hình Lục Nguyên Sướng đều vô cùng chật vật, lập tức mọi suy nghĩ của nàng như dừng lại, trước mắt, nàng chỉ còn biết duy nhất một việc là hướng về phía Lục Nguyên Sướng lao tới.

Cả người của Lục Nguyên Sướng nhuộm đầy máu trông rất đáng sợ. Trước đây khi nàng đánh đầu lợn rừng chính là dáng vẻ này, ngoài đường nếu là phụ nhân nhìn thấy thì đều sẽ sợ hãi đến mức tránh đi thật xa. Nhưng mà Cố Tiểu Phù lại không có chút nào sợ sệt. Bây giờ nàng chỉ muốn biết Lục Nguyên Sướng bị thương ở nơi nào, tại sao lại chật vật đến như vậy.

Bàn tay của Cố Tiểu Phù phủ trên khuôn mặt tràn đầy máu của Lục Nguyên Sướng. Tràn đầy trong mắt của nàng là vẻ lo âu, có điều nàng cố nén lệ, chăm chú xem xét Lục Nguyên Sướng.

"Phù nương, ta không sao. Ngươi ôm cái vật nhỏ này đi." Lục Nguyên Sướng móc ra từ trong lồng ngực một con vật nhỏ đưa cho Cố Tiểu Phù, sau đó lại đi ra cửa viện kéo mấy con thú đã săn được vào trong sân.

Ngoài cửa viện, Dương Đại lang đang thở hổn hển, cũng là một thân đầy huyết. Xem ra tình trạng của hắn lại còn không được như Lục Nguyên Sướng đây. Cánh tay của hắn bị tổn thương, được cột lại qua loa bằng một mảnh vải, từ phía trong mảnh vải còn có máu thấm ra bên ngoài.

Hai người cùng nhau đem con mồi kéo vào trong viện, sau đó cái người đang ôm trong lồng ngực con vật nhỏ mềm mại là Cố Tiểu Phù bị kinh ngạc đến ngây cả người.

Lang*! Tất cả đều là lang!

"Đại ca, Đại lang, các ngươi..." Cố Tiểu Phù sợ đến mức không dám nhìn tới. Bảy, tám xác con lang bày ra bên trong viện, cảnh như vậy nàng làm sao lại không sợ đây? Trước đây Lục Nguyên Sướng đều đem con mồi xử lý thật tốt rồi mới mang về nhà, nhưng lúc này nàng cùng Dương Đại lang thực sự không còn đâu khí lực để đi xử lý.

* Lang: Chó sói.

"Còn không phải là tại cái con chó hoang này. Suýt chút nữa là chúng ta đã bị súc sinh này làm hại đến mệnh cũng không còn." Dương Đại lang ném vào một cái xác là một con chó hoang, hắn chỉ vào con vật mà nói bằng cái giọng hết sức tức giận.

"Đại ca, ngươi làm Phù nương sợ rồi đấy, đừng nói nữa." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch liền vội vàng ngăn cơn tức giận của Dương Vinh lại. . Ngôn Tình Tổng Tài

"Biết ngươi đau lòng vì vợ rồi, là ta làm đại ca mà không tốt." Dương Vinh bĩu môi nói. Hắn là một người thô lỗ, thực sự không nhìn nổi dáng vẻ Lục Nguyên Sướng xem Cố Tiểu Phù như bảo bối như vậy mà. Thật khó coi quá đi mất.

"Phù nương, ngươi vào nhà đem một chút nước nóng đến đây. Ta cùng đại ca ở trong viện rửa ráy một chút, xong rồi mới ăn cơm được. Đêm nay đại ca ở lại nhà chúng ta ăn cơm." Lục Nguyên Sướng lại không thèm để ý tới Dương Vinh, nàng dặn dò Cố Tiểu Phù vài câu, sau đó đem xác mấy con lang kia ném vào phía trong góc viện.

Chỉ trong chốc lát Cố Tiểu Phù đã bắt đầu bận túi bụi. Nào là đun nước nóng cho hai người thanh tẩy, nào là một lần nữa hâm nóng lại thức ăn, lại còn phải ủ nóng rượu. Đợi đến khi hai người kia thu thập xong xuôi thì trời cũng đã trở nên tối đen.

Cố Tiểu Phù thấy hai người ngồi xuống liền muốn lảng tránh đi vào phòng bếp nhưng lại bị Lục Nguyên Sướng kéo lại nói: "Phù nương ở lại đây mà ăn, đại ca đâu phải là người ngoài."

"Đúng vậy, Phù nương đừng vì ta mà khách khí, chúng ta đều là người một nhà." Dương Vinh cười rồi nói.

Hai người chỉ là qua loa rửa mặt, rửa sạch tay. Bởi vì trong phòng rất ấm áp nên Lục Nguyên Sướng liền đi cởi bỏ cái áo khoác đầy máu đang mặc trên người. Có điều chỗ máu trên tóc, trên vành tai vẫn còn chưa lau sạch. Mùi tanh của máu nhàn nhạt bay trong không trung, điều này làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy rất bất an. Nàng rất muốn hỏi một chút, thực ra chuyện gì đã xảy ra lúc hai người còn ở trên núi.

Nàng chợt nhớ ra con vật nhỏ Lục Nguyên Sướng đưa cho mình lúc nãy, Cố Tiểu Phù liền đi vào phòng bếp đem tiểu tử vẫn đang khoanh tròn ở trước cửa bếp ôm đi ra. Nàng hỏi: "Đại lang, đây là chó con sao?"

"Nó a, là đầu lang*." Lục Nguyên Sướng còn chưa kịp nói ra, Dương Vinh vẫn đang cực kỳ hưng phấn nên vội giành trả lời trước.

Cố Tiểu Phù không thể tin tưởng mà nhìn con vật nhỏ mềm mại đang nằm trong lòng mình. Thực sự là không có cách nào đem được nó cùng đám lang hung ác kia liên hệ tới.

* Đầu lang: Con sói đầu đàn (ý chỉ con sói này lớn lên sẽ là sói đầu đàn)

"Phù nương đừng sợ, nó còn nhỏ nên sẽ không hại người. Ngươi cứ làm chút cháo cho nó ăn là được." Lục Nguyên Sướng an ủi. Sau khi mình trở về, thấy trên mặt Cố Tiểu Phù nhìn không ra màu máu, nàng liền biết mình đã làm cho người này bị dọạ sợ đến tàn nhẫn.

Cố Tiểu Phù ngoan ngoãn đứng dậy đi cho tiểu lang ăn. Chuyện lang ăn được cháo thực sự là nàng chưa từng nghe thấy. Quả nhiên là tiểu lang không có chút hứng thú nào với của nợ này. Nó ngước nhìn Cố Tiểu Phù rồi ư ử kêu lên.

Đã bao giờ Cố Tiểu Phù được thấy một con tiểu lang có vẻ đáng thương như vậy đâu. Nàng liền đi tìm chút thịt mềm băm đến cực nát, rồi đem trộn vào trong cháo, lúc này tiểu lang mới bắt đầu ăn. Có lẽ là nó đã quá đói bụng rồi, đem cả đầu đều chôn vào trong bát, trên lỗ mũi còn dính hạt cơm, trông thực đáng yêu.

Cố Tiểu Phù thấy tiểu lang ăn đến là vui vẻ liền trở về bên trong phòng khách để hầu hạ Lục Nguyên Sướng. Lúc này Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đang nâng chén rượu lớn, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể làm dịu bớt nỗi sợ hãi vẫn còn đọng trong lòng hai người.

Cố Tiểu Phù lấy từ bên trong lò nấu rượu gắp ra một chút thịt đem đặt vào trong bát của Lục Nguyên Sướng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Đại lang, hôm nay đã xảy ra chuyện gì với các ngươi vậy?"

Đến lúc này thì Dương Vinh lại tỏ ra rất biết điều. Hắn chỉ một mực cúi đầu uống rượu, không còn cướp lời để nói trước nữa. Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc này nói ra rồi sợ là sẽ làm Phù nương sợ hãi."

"Có Đại lang ở đây, ta không sợ." Cố Tiểu Phù xả ra một nụ cười không mấy dễ coi khi nói ra lời như vậy. Sợ sệt thì lại làm sao, so với cái không biết lại còn đáng sợ hơn.

Lục Nguyên Sướng uống vào một ngụm rượu lớn rồi thở dài một cái, sau đó mới nói: "Hôm nay ta cùng đại ca đi phía tây ngọn núi. Bên kia ta có đặt mấy cái bẫy, nên muốn đi nhìn một cái có con thú nào trúng bẫy hay không. Trên đường đi thì đụng phải một con chó hoang ngậm một con tiểu lang, chính là con đang ở trong phòng bếp kia. Ta cùng đại ca muốn bắt con chó hoang kia lại."

"Đúng là như vậy đấy. Sau khi ta cùng A Nguyên bắt được con chó hoang kia thì lại phát hiện bị một đám lang vây quanh lại!" Khi Lục Nguyên Sướng nói tới chỗ này, Dương Vinh lại nhịn không được mà chen vào.

Cố Tiểu Phù nghe vậy, tâm liền nhảy lên. Một con lang đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói đây lại là một đám lang!

Lục Nguyên Sướng nắm chặt bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù, đem nó đặt ở trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng từ từ kể: "Đám lang kia đang đi tìm con lang nhỏ kia. Vì lang con không bị chó hoang cắn chết nên khi nó thấy bầy sói liền kêu lên. Bầy sói lại cho rằng chúng ta đã trộm nó đưa đi, vì vậy mà bắt đầu công kích chúng ta."

Nghe đến chỗ này, tay của Cố Tiểu Phù nắm tay của Lục Nguyên Sướng thật chặt. Lục Nguyên Sướng cũng nắm lại tay nàng, lấy đó làm an ủi.

"May mà A Nguyên đã cảnh giác, thả ba mũi tên, bắn chết ba con lang đang nhào tới. Ta cùng A Nguyên lúc này mới có thời gian dàn trận, cùng bầy sói đo sức khổ chiến. Cũng phải mất đến hai canh giờ mới đem bầy sói kia giết hết. Đám lang kia phỏng chừng bị đói đã lâu ngày, nên hung dữ hơn ngày thường rất nhiều. Cánh tay của ta bị vồ một phát, trên lưng A Nguyên cũng bị một đầu lang cắn nát."

Cố Tiểu Phù nghe kể như vậy thì làm sao còn ngồi yên được nữa. Nàng vội vàng đứng dậy đến xem phía trên lưng của Lục Nguyên Sướng. Bên dưới ánh nến, vết máu trông như lại càng thâm hơn, trên y phục tất cả đều là máu. Có điều lúc này máu đã đọng lại, dính vào trên miệng vết thương, nhìn qua đen sì, càng nhìn càng thấy dữ tợn.

"Đại lang, đau không?" Cố Tiểu Phù không dám dùng tay đi chạm vết thương, nhưng mà con mắt lại nhìn chằm chằm vào nơi đó không tài nào rời mắt đi được.

Lục Nguyên Sướng liếc nhìn Dương Vinh mà trách cứ. Nàng lôi Cố Tiểu Phù ngồi xuống ở bên người, nhẹ giọng nói: "Phù nương, không đau nữa, ta không sao."

"Vết thương lớn như vậy mà còn nói là không sao! Đây là Đại lang muốn ta phải lo lắng đến chết hay sao?" Cố Tiểu Phù nơi nào chịu nghe lời, nàng thật sự đã bị dọa sợ.

"Đại ca còn ở đây, người như vậy thì đại ca làm sao ăn cơm ngon miệng được. Ta thật sự là không sao, nghe lời ta." Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn dỗ dành. Nàng biết mình bị mất máu, sắc mặt nhất định là rất khó coi, có điều sắc mặt Cố Tiểu Phù hiện tại, cũng lại trông như không cắt ra được giọt máu nào làm cho nàng rất là đau lòng. Nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng chẳng thể trách được.

Cuối cùng Cố Tiểu Phù vẫn là ngoan ngoãn nghe lời Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng có thể ở trước mặt người ngoài mà dỗ dành mình như vậy đã là cực hạn. Có điều khác với ngày thường, nàng không cho Lục Nguyên Sướng uống rượu mà không ngừng gắp thức ăn cho Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng lúng túng hướng về Dương Vinh cười cười. Dương Vinh trả lại cho nàng bằng vẻ mặt của kẻ sung sướng khi người gặp họa. Tại sao hắn muốn ở lại Lục gia ăn cơm ư, bởi vì hắn biết nếu trở về Dương gia, cả một đám đông người sẽ quản hắn như vậy đây.

Lần này tuy gặp phải nguy hiểm, có điều thu hoạch khá dồi dào. Săn được bảy con lang cùng một con chó hoang, hai người Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh sẽ chia đều nhau. Thịt lang dùng để ăn, da lang dùng để giữ ấm, một bộ da lang bán được trên thị trường cũng sẽ không dưới năm lượng bạc.

Ăn uống no đủ, Dương Vinh liền dẹp đường hồi phủ. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi rồi, lang đành để lại ở Lục gia, ngày mai đến lấy.

Lục Nguyên Sướng đưa Dương Vinh ra ngoài rồi trở về bên trong phòng khách. Cố Tiểu Phù chưa kịp thu dọn trên mặt bàn đã vội vàng đem nước nóng vào phòng tắm.

"Đại lang, ngươi nhanh đi tắm rửa đi, ta đã đặt quần áo ở trên giá áo rồi." Cố Tiểu Phù rất muốn giúp Lục Nguyên Sướng tắm rửa, nàng bị thương ở trên lưng, không nên để dính nước, nhưng sợ là sẽ lại bị người kia cự tuyệt như trước đây, nàng không dám mở miệng. Nàng sợ mình lại chọc giận Lục Nguyên Sướng, rồi lại cả ngày chiến tranh lạnh, như vậy tháng ngày làm sao qua được.

Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù, lòng hồi tưởng lại một màn mạo hiểm hôm nay. Ngày trước, khi kể về chuyện quá khứ nàng đã kể bằng cái vẻ hời hợt là vì không muốn để cho Cố Tiểu Phù phải lo lắng. nhưng trận đối chiến hôm nay lại khắc vào lòng nàng cực kỳ sâu sắc.

Bầy sói là một tập thể rất ăn ý. Một con sói thì không đáng sợ, nhưng một đám sói thì uy lực lại cực lớn, nếu là người bình thường thì sẽ không thể nào tưởng tượng được. Trong bầy lang có đầu lang, tiếng kêu của nó chính là tín hiệu chỉ huy. Bầy sói cũng không phải là loài hay tùy ý công kích, bởi chúng đã được tôi luyện từ trong cuộc sống hoang dã để sinh tồn. Nhớ lại cái lúc hết con sói này đến con sói khác lao vào tấn công, Lục Nguyên Sướng lại cảm thấy nguy cơ chết chóc như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Lúc đó Lục Nguyên Sướng vừa ra sức đánh giết lũ lang lại vừa nghĩ đến Cố Tiểu Phù đang ở nhà. Nếu như hôm nay mình bị chết ở chỗ này, không biết rồi Cố Tiểu Phù sẽ phải khổ sở đến mức nào, cuộc sống sau này của Cố Tiểu Phù sẽ phải đi về đâu. Lúc đó Lục Nguyên Sướng đã thấy cực kỳ hối hận, vì đã không cho Cố Tiểu Phù có được một danh phận chính thức. Là nô thì không thể được phép giữ lấy tài sản của chủ nhân, nếu một khi nàng chết rồi thì Cố Tiểu Phù sẽ không còn gì cả. Không có Lục Nguyên Sướng, không có cả tài sản nàng để lại cho Cố Tiểu Phù, càng không có được một gia đình an ổn.

May mà nàng biết rõ binh pháp, hiểu rõ ràng cái đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Bầy sói chính là một đạo quân nhỏ, chém giết được đầu lang, đội quân này liền tự sụp đổ. Vì vậy mà nàng dồn sự tập trung vào theo dõi mọi cử động của đầu lang. Khi đầu lang nhào tới, nàng liền đánh lạc hướng để hấp dẫn sự chú ý của nó. Đúng vào cái lúc đầu lang tự cho là mình chiến thắng thì Lục Nguyên Sướng xoay người lại vung tay đem thanh đoản đao đâm xuyên qua đầu lang.

Nhờ thế nàng mới cùng Dương Vinh kiếm trở về được một cái mạng.

"Đại lang, nhanh lên đi, nước sắp nguội mất rồi." Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng từ nãy tới giờ vẫn nhìn mình chằm chằm đến ngây người liền nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.

Ai ngờ Lục Nguyên Sướng lại đột nhiên đem Cố Tiểu Phù ôm vào lòng rồi ôm thật chặt.

"Đại lang? Làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù không rõ làm sao, nhưng cũng dịu ngoan để cho Lục Nguyên Sướng ôm lấy mình. Cái ôm này rất là ấm áp, làm cho nàng rất an tâm.

"Phù nương, ta có chuyện muốn nói cho ngươi nghe. Sau khi ngươi nghe xong, nếu như ngươi thấy phải rời đi, ta liền sẽ vì ngươi chuẩn bị đồ cưới. Nếu như ngươi quyết định ở lại, ngươi chính là vợ của Lục Nguyên Sướng ta."

Cố Tiểu Phù đột nhiên ý thức được, điều mà Lục Nguyên Sướng sắp nói đây mới chính là điều đã ngăn cách nàng cùng Lục Nguyên Sướng bấy lâu nay. Chính vì lớp bình phong này mà trong dĩ vãng không quản mình đã cố gắng như thế nào cũng không phá vỡ nổi lớp ngăn cách ấy. Bây giờ, Lục Nguyên Sướng đã quyết định nói với mình.

Trong lòng Cố Tiểu Phù có một loại dự cảm. Chuyện này đối với Lục Nguyên Sướng là một chuyện vô cùng trọng yếu. Và bây giờ, mình đã chạm được vào biên giới của nó.

Tác giả có lời muốn nói: Tin tức tốt, bản quân sẽ nghỉ ngơi.

Tin tức xấu, bản quân sẽ đi du lịch.

Tin tức tốt, bản quân chuẩn bị trước cho đại gia một số chương.

Tin tức xấu, số chương không nhiều.

Du lịch sáu ngày, sau khi trở lại sẽ cho ra tiếp, xin lỗi đại gia.

Không thể bởi vì đây là chương chuẩn bị trước mà không được tặng hoa lưu bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện