30.
Lễ truy điệu kết thúc.
Thẩm Liên định tìm Chu Phương Nghiễn tính sổ, nhưng vì không đi được, nên đành phải coi như không có gì xảy ra.
Chu Phương Nghiễn đứng bên ngoài đốt một điếu thuốc.
Bề ngoài nhìn như thuốc lá, thật ra bên trong là hương chiêu hồn hòa lẫn với sừng tê giác nghiền, đốt lên, quỷ hồn sẽ vô thức đi theo mùi hương này.
Chu Phương Nghiễn tỉnh bơ đem Thẩm Trạc mang về nhà.
31.
Thẩm Trạc trên đường đi đều mơ mơ màng màng, tiến vào cửa, lơ lơ bay lên góc nhà, co người lại, dáng vẻ như đang ngủ.
Chu Phương Nghiễn biết linh thể của cậu suy yếu, lại bỏ thêm một lượng hương, coi như là sạc pin cho Thẩm Trạc.
Người đã chết rồi, am hiểu sâu sắc đạo lý về khoảng cách âm dương, Chu Phương Nghiễn cũng sẽ không ôm lòng mong đợi vô thực tế, ví dụ như để Thẩm Trạc sống lại.
Hắn cần thời gian yên tĩnh.
Cởi quần áo đi vào phòng tắm.
32.
Chu Phương Nghiên lúc đang tắm, ánh mắt liếc qua một cái bóng trắng ngoài cửa. Thẩm Trạc đứng trước tấm kính thủy tinh, đưa tay chạm vào cửa, bộ dáng như con mèo nhỏ đang sợ chủ nhân chết chìm, chăm chú nhìn không nhúc nhích.
Thế nhưng nếu là người bình thường thì khẳng định sẽ kêu to một tiếng, mà Chu Phương Nghiễn thì sao? Hắn đã từng nhìn thấy quỷ trong nơi hỏa táng, trong nhà xác, yêu ma quỷ quái gì thì không biết, nhưng trước đó hắn sợ nhất chính là Thẩm Trạc.
Hôm nay lo lắng cậu không nhận điện thoại, ngày mai lại lo lắng cậu muốn chia tay, tóm lại là dùng tình cảm chân thành đối đãi, sợ đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì.
Mà hiện tại Thẩm Trạc biến thành quỷ cũng không có lực sát thương mạnh như vậy, Chu Phương Nghiễn vươn tay xóa đi lớp sương mờ đọng lại trên cửa kính, khuôn mặt của Thẩm Trạc cứ thế lộ ra.
Thẩm Trạc giật nảy mình.
Chu Phương Nghiễn vẫn như cũ giả vờ không nhìn thấy người, tự nhiên làm chuyện của mình.
Sắc mặt Thẩm Trạc phức tạp, nuốt nước bọt, nhưng vừa nghĩ tới đối phương cũng không nhìn thấy mình, đôi chân phảng phất như chôn trên mặt đất.
33.
Tắn xong, Chu Phương Nghiễn quấn một lớp khăn tắm đi ra ngoài, ngồi trên sa lon nghỉ ngơi.
“Chu Phương Nghiễn.”
Thẩm Trạc sau lưng hắn gọi một tiếng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Phương Nghiễn cũng không để ý tới cậu.
Thẩm Trạc có chút mất mát, “Được rồi, biết anh không nghe thấy em nói chuyện, nhưng tại sao em lại ở đây với anh? Không phải em đang ở nhà tang lễ sao?”
Đó là vì trên được tôi để lại mùi hương câu dẫn cậu a bảo bối.
Chu Phương Nghiễn đắc ý gác một chân lên chân còn lại.
“Ở nhà anh đều không mặc quần áo.” – Thẩm Trạc dường như ghét bỏ nhíu mày, “Để trần không lạnh sao?”
Ai ui, có tiển triển, vậy mà cũng học được cách quan tâm người khác.
Chu Phương Nghiễn khó có thể tin.
Hắn thật sự hoài nghi, đây có phải là cô hồn dã quỷ nào đó giả mạo Thẩm Trạc hay không….
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, Chu Phương Nghiễn lấy điện thoại ra, xem có ai gọi điện cho mình không.
Thẩm Trạc do dự một hồi, trông có vẻ như vừa đấu tranh tâm lý một trận, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng đạo đức, cậu bay đến sau lưng Chu Phương Nghiễn.
Quang minh chính đại nhìn điện thoại mà không bị người ta phát hiện! Get!
34.
Chu Phương Nghiễn đang nhắn tin với bạn cùng phòng đại học.
Cậu nhìn những tin nhắn lúc trước.
“Tới rồi sao?”
“Hôm nay trời nhiều mây, có thể sắp mưa rồi, cậu có mang dù không?”
“Tôi vừa đi phỏng vấn, đang rất hồi hộp.”
“A a a a a a a —— “
“Kết thúc phỏng vấn rồi, cậu về rồi à? Có muốn đi uống vài chén không?”
“Tôi gần đây tửu lượng không tốt lắm, đúng lúc có dịp phải luyện tập thật tốt.”
“Chờ tin tức của cậu.”
Bạn cùng phòng Giang Phi Tạ này của hắn cũng tương đối dính người, một mình đi học ở nơi xa, lại không có bạn bè. Chu Phương Nghiễn quả thực có chút áy náy…. Không trả lời tin nhắn là quá bất lịch sự. Hắn gửi một tin nhắn giọng nói: “Xin lỗi người anh em, hôm nay điện thoại tắt chuông nên không để ý, bây giờ đang ở nhà rồi, hôm nào lại đi uống đi. À, cậu phỏng vấn thế nào rồi?”
“Anh còn muốn uống rượu với người ta?!” – Thẩm Trạc không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
Cậu tức giận đi tới đi lui trước mặt Chu Phương Nghiễn.
“Em chết rồi mà anh còn có tâm tư uống rượu! Hả?”
“Em biết ngay trước đây anh lừa em!”
“Chu! Phương! Nghiễn!”
Có thể là do hít phải nhiều mùi hương nên Thẩm Trạc đã không còn trong suốt như trước nữa, thậm chí Chu Phương Nghiễn còn thấy rõ sợi tóc của cậu.
Nghe được lời chất vấn từ cậu, Chu Phương Nghiễn trong lòng yêu lặng kêu một tiếng.
Sao hắn không biết mình lừa Thẩm Trạc bao giờ nhỉ? 35.
Trí nhớ đúng là tiểu yêu tinh, thời điểm cần nó, nó sẽ không có trong đầu, đến lúc cần, nó lại đột nhiên biến mất.
Sau khi hai người ở cùng một chỗ, số lần Chu Phương Nghiễn đi làm đã giảm đi không ít.
Từ nhỏ hắn đã có Âm Dương Nhãn, người yếu nhiều bệnh, mỗi ngày đều có thể thấy những thứ không nên nhìn. Sau này ba mẹ dẫn hắn đến bái một vị thầy, từ đó mọi chuyện mới dần dần chuyển biến tốt lên.
Có thể trông thấy quỷ, đương nhiên phải học được cách làm sao xua đuổi quỷ. Sau khi có bản lĩnh giả vờ không nhìn thấy như người bình thường, hắn có tiếp nhận vài công việc xua đuổi ma quỷ, nếu rảnh rỗi thì đi xem phong thủy cho những nhà giàu có, vừa nuôi sống gia đình vừa coi như tích tiền để lấy vợ.
Hắn biết Thẩm Trạc nhát gan, cũng không muốn để cậu biết những thứ này, có khi gặp được một vụ làm ăn lớn… Cũng không dám nhận, vì thế nến luôn cảm thấy thiệt thòi.
Nói đến lần kế tiếp này thì hắn lừa gạt Thẩm Trạc đến lần thứ hai.
Hôm đó hắn thông báo với cậu là muốn đi net với bạn cùng phòng, nhưng thực ra là đến bãi tha ma.
Trừ lần đó ra, Chu Phương Nghiễn cẩn thận hồi tưởng thêm, xác thực tuyệt đối không nói dối Thẩm Trạc thêm lần nào nữa.
Cho nên thẳng đến khi Thẩm Trạc nói chia tay, hắn vẫn rất tức giận. Trong lòng phẫn nộ, nét mặt lại tỏ ra như mây trôi nước chảy, còn kiên nhẫn nói cảm ơn…. Đàn ông mà, luôn phải biết cách bao dung.
36.
Nhưng bất kể trước đây xảy ra chuyện gì, hiện tại Thẩm Trạc cũng chết rồi, bụi về với bụi, đất về với đất, những oán hận đó cũng dần dần biến mất hoàn toàn.
37.
Giang Phi Tạ gửi tới một tin nhắn giọng nói.
“Cậu về nhà? Tôi vừa lúc đang ở gần nhà cậu.”
Chu Phương Nghiễn biết ý của đối phương, lườm Thẩm Trạc một cái, cười đáp: “… Vậy cậu đến đây đi, chúng ta uống một chút?”
Thẩm Trạc tay nắm chặt thành nắm đấm, tựa lưng trên sô pha đập đập mấy lần xuống chỗ bên cạnh, giận đùng đùng bay tới góc tường.
38.
Chu Phương Nghiễn thay quần áo xong, nhìn Thẩm Trạc một mực không nhúc nhích, liền nhân cơ hội gửi một tin nhắn cho sư phụ của hắn, vì sao quỷ không còn oán khí mà vẫn không thể đi đầu thai.
Chuông cửa vang lên, Chu Phương Nghiên đi đến mở cửa, đón Giang Phi Tạ vào nhà.
39.
“Thế nào?” – Chu Phương Nghiễn nói: “Phỏng vấn ấy.”
“Tạm được, qua vài ngày sẽ có thông báo thôi.” – Giang Phi Tạ lúc trước cùng Chu Phương Nghiễn nói chuyện phiếm, biết hắn đi dự tang lễ, nhưng cũng không biết người chết là ai, nhìn Chu Phương Nghiễn trông rất vui vẻ, liên hỏi: “Còn cậu?”
“Aiiiii ——”
Chu Phương Nghiễn như cũ liếc nhìn Thẩm Trạc trong góc nhà, thở dài một hơi: “Đừng nói nữa, uống rượu đi.”
40.
Thẩm Trạc lẳng lặng nhìn Chu Phương Nghiễn lấy ra hai chai rượu lớn và gọi một vài đồ nhắm từ bên ngoài, rất nhanh, một bàn tiệc rượu đã được bày biện đầy đủ.
Chu Phương Nghiễn rót một ly rượu trắng, vẻ mặt phiền muộn, đặt ly rượu trên mặt đất, trông có vẻ khá thâm tình, “Tiểu Trạc, ra đi thanh thản.”
Thẩm Trạc bị tức chết rồi.
Vì sao mình phải uống rượu dưới đất! Cút ngay!
Càng nghĩ càng giận.
Dứt khoát ngồi xổm ở góc tường tủi thân bật khóc.
Lễ truy điệu kết thúc.
Thẩm Liên định tìm Chu Phương Nghiễn tính sổ, nhưng vì không đi được, nên đành phải coi như không có gì xảy ra.
Chu Phương Nghiễn đứng bên ngoài đốt một điếu thuốc.
Bề ngoài nhìn như thuốc lá, thật ra bên trong là hương chiêu hồn hòa lẫn với sừng tê giác nghiền, đốt lên, quỷ hồn sẽ vô thức đi theo mùi hương này.
Chu Phương Nghiễn tỉnh bơ đem Thẩm Trạc mang về nhà.
31.
Thẩm Trạc trên đường đi đều mơ mơ màng màng, tiến vào cửa, lơ lơ bay lên góc nhà, co người lại, dáng vẻ như đang ngủ.
Chu Phương Nghiễn biết linh thể của cậu suy yếu, lại bỏ thêm một lượng hương, coi như là sạc pin cho Thẩm Trạc.
Người đã chết rồi, am hiểu sâu sắc đạo lý về khoảng cách âm dương, Chu Phương Nghiễn cũng sẽ không ôm lòng mong đợi vô thực tế, ví dụ như để Thẩm Trạc sống lại.
Hắn cần thời gian yên tĩnh.
Cởi quần áo đi vào phòng tắm.
32.
Chu Phương Nghiên lúc đang tắm, ánh mắt liếc qua một cái bóng trắng ngoài cửa. Thẩm Trạc đứng trước tấm kính thủy tinh, đưa tay chạm vào cửa, bộ dáng như con mèo nhỏ đang sợ chủ nhân chết chìm, chăm chú nhìn không nhúc nhích.
Thế nhưng nếu là người bình thường thì khẳng định sẽ kêu to một tiếng, mà Chu Phương Nghiễn thì sao? Hắn đã từng nhìn thấy quỷ trong nơi hỏa táng, trong nhà xác, yêu ma quỷ quái gì thì không biết, nhưng trước đó hắn sợ nhất chính là Thẩm Trạc.
Hôm nay lo lắng cậu không nhận điện thoại, ngày mai lại lo lắng cậu muốn chia tay, tóm lại là dùng tình cảm chân thành đối đãi, sợ đến cuối cùng cũng chẳng còn lại gì.
Mà hiện tại Thẩm Trạc biến thành quỷ cũng không có lực sát thương mạnh như vậy, Chu Phương Nghiễn vươn tay xóa đi lớp sương mờ đọng lại trên cửa kính, khuôn mặt của Thẩm Trạc cứ thế lộ ra.
Thẩm Trạc giật nảy mình.
Chu Phương Nghiễn vẫn như cũ giả vờ không nhìn thấy người, tự nhiên làm chuyện của mình.
Sắc mặt Thẩm Trạc phức tạp, nuốt nước bọt, nhưng vừa nghĩ tới đối phương cũng không nhìn thấy mình, đôi chân phảng phất như chôn trên mặt đất.
33.
Tắn xong, Chu Phương Nghiễn quấn một lớp khăn tắm đi ra ngoài, ngồi trên sa lon nghỉ ngơi.
“Chu Phương Nghiễn.”
Thẩm Trạc sau lưng hắn gọi một tiếng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Phương Nghiễn cũng không để ý tới cậu.
Thẩm Trạc có chút mất mát, “Được rồi, biết anh không nghe thấy em nói chuyện, nhưng tại sao em lại ở đây với anh? Không phải em đang ở nhà tang lễ sao?”
Đó là vì trên được tôi để lại mùi hương câu dẫn cậu a bảo bối.
Chu Phương Nghiễn đắc ý gác một chân lên chân còn lại.
“Ở nhà anh đều không mặc quần áo.” – Thẩm Trạc dường như ghét bỏ nhíu mày, “Để trần không lạnh sao?”
Ai ui, có tiển triển, vậy mà cũng học được cách quan tâm người khác.
Chu Phương Nghiễn khó có thể tin.
Hắn thật sự hoài nghi, đây có phải là cô hồn dã quỷ nào đó giả mạo Thẩm Trạc hay không….
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, Chu Phương Nghiễn lấy điện thoại ra, xem có ai gọi điện cho mình không.
Thẩm Trạc do dự một hồi, trông có vẻ như vừa đấu tranh tâm lý một trận, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng đạo đức, cậu bay đến sau lưng Chu Phương Nghiễn.
Quang minh chính đại nhìn điện thoại mà không bị người ta phát hiện! Get!
34.
Chu Phương Nghiễn đang nhắn tin với bạn cùng phòng đại học.
Cậu nhìn những tin nhắn lúc trước.
“Tới rồi sao?”
“Hôm nay trời nhiều mây, có thể sắp mưa rồi, cậu có mang dù không?”
“Tôi vừa đi phỏng vấn, đang rất hồi hộp.”
“A a a a a a a —— “
“Kết thúc phỏng vấn rồi, cậu về rồi à? Có muốn đi uống vài chén không?”
“Tôi gần đây tửu lượng không tốt lắm, đúng lúc có dịp phải luyện tập thật tốt.”
“Chờ tin tức của cậu.”
Bạn cùng phòng Giang Phi Tạ này của hắn cũng tương đối dính người, một mình đi học ở nơi xa, lại không có bạn bè. Chu Phương Nghiễn quả thực có chút áy náy…. Không trả lời tin nhắn là quá bất lịch sự. Hắn gửi một tin nhắn giọng nói: “Xin lỗi người anh em, hôm nay điện thoại tắt chuông nên không để ý, bây giờ đang ở nhà rồi, hôm nào lại đi uống đi. À, cậu phỏng vấn thế nào rồi?”
“Anh còn muốn uống rượu với người ta?!” – Thẩm Trạc không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
Cậu tức giận đi tới đi lui trước mặt Chu Phương Nghiễn.
“Em chết rồi mà anh còn có tâm tư uống rượu! Hả?”
“Em biết ngay trước đây anh lừa em!”
“Chu! Phương! Nghiễn!”
Có thể là do hít phải nhiều mùi hương nên Thẩm Trạc đã không còn trong suốt như trước nữa, thậm chí Chu Phương Nghiễn còn thấy rõ sợi tóc của cậu.
Nghe được lời chất vấn từ cậu, Chu Phương Nghiễn trong lòng yêu lặng kêu một tiếng.
Sao hắn không biết mình lừa Thẩm Trạc bao giờ nhỉ? 35.
Trí nhớ đúng là tiểu yêu tinh, thời điểm cần nó, nó sẽ không có trong đầu, đến lúc cần, nó lại đột nhiên biến mất.
Sau khi hai người ở cùng một chỗ, số lần Chu Phương Nghiễn đi làm đã giảm đi không ít.
Từ nhỏ hắn đã có Âm Dương Nhãn, người yếu nhiều bệnh, mỗi ngày đều có thể thấy những thứ không nên nhìn. Sau này ba mẹ dẫn hắn đến bái một vị thầy, từ đó mọi chuyện mới dần dần chuyển biến tốt lên.
Có thể trông thấy quỷ, đương nhiên phải học được cách làm sao xua đuổi quỷ. Sau khi có bản lĩnh giả vờ không nhìn thấy như người bình thường, hắn có tiếp nhận vài công việc xua đuổi ma quỷ, nếu rảnh rỗi thì đi xem phong thủy cho những nhà giàu có, vừa nuôi sống gia đình vừa coi như tích tiền để lấy vợ.
Hắn biết Thẩm Trạc nhát gan, cũng không muốn để cậu biết những thứ này, có khi gặp được một vụ làm ăn lớn… Cũng không dám nhận, vì thế nến luôn cảm thấy thiệt thòi.
Nói đến lần kế tiếp này thì hắn lừa gạt Thẩm Trạc đến lần thứ hai.
Hôm đó hắn thông báo với cậu là muốn đi net với bạn cùng phòng, nhưng thực ra là đến bãi tha ma.
Trừ lần đó ra, Chu Phương Nghiễn cẩn thận hồi tưởng thêm, xác thực tuyệt đối không nói dối Thẩm Trạc thêm lần nào nữa.
Cho nên thẳng đến khi Thẩm Trạc nói chia tay, hắn vẫn rất tức giận. Trong lòng phẫn nộ, nét mặt lại tỏ ra như mây trôi nước chảy, còn kiên nhẫn nói cảm ơn…. Đàn ông mà, luôn phải biết cách bao dung.
36.
Nhưng bất kể trước đây xảy ra chuyện gì, hiện tại Thẩm Trạc cũng chết rồi, bụi về với bụi, đất về với đất, những oán hận đó cũng dần dần biến mất hoàn toàn.
37.
Giang Phi Tạ gửi tới một tin nhắn giọng nói.
“Cậu về nhà? Tôi vừa lúc đang ở gần nhà cậu.”
Chu Phương Nghiễn biết ý của đối phương, lườm Thẩm Trạc một cái, cười đáp: “… Vậy cậu đến đây đi, chúng ta uống một chút?”
Thẩm Trạc tay nắm chặt thành nắm đấm, tựa lưng trên sô pha đập đập mấy lần xuống chỗ bên cạnh, giận đùng đùng bay tới góc tường.
38.
Chu Phương Nghiễn thay quần áo xong, nhìn Thẩm Trạc một mực không nhúc nhích, liền nhân cơ hội gửi một tin nhắn cho sư phụ của hắn, vì sao quỷ không còn oán khí mà vẫn không thể đi đầu thai.
Chuông cửa vang lên, Chu Phương Nghiên đi đến mở cửa, đón Giang Phi Tạ vào nhà.
39.
“Thế nào?” – Chu Phương Nghiễn nói: “Phỏng vấn ấy.”
“Tạm được, qua vài ngày sẽ có thông báo thôi.” – Giang Phi Tạ lúc trước cùng Chu Phương Nghiễn nói chuyện phiếm, biết hắn đi dự tang lễ, nhưng cũng không biết người chết là ai, nhìn Chu Phương Nghiễn trông rất vui vẻ, liên hỏi: “Còn cậu?”
“Aiiiii ——”
Chu Phương Nghiễn như cũ liếc nhìn Thẩm Trạc trong góc nhà, thở dài một hơi: “Đừng nói nữa, uống rượu đi.”
40.
Thẩm Trạc lẳng lặng nhìn Chu Phương Nghiễn lấy ra hai chai rượu lớn và gọi một vài đồ nhắm từ bên ngoài, rất nhanh, một bàn tiệc rượu đã được bày biện đầy đủ.
Chu Phương Nghiễn rót một ly rượu trắng, vẻ mặt phiền muộn, đặt ly rượu trên mặt đất, trông có vẻ khá thâm tình, “Tiểu Trạc, ra đi thanh thản.”
Thẩm Trạc bị tức chết rồi.
Vì sao mình phải uống rượu dưới đất! Cút ngay!
Càng nghĩ càng giận.
Dứt khoát ngồi xổm ở góc tường tủi thân bật khóc.
Danh sách chương