Vương Trường Thủy thấy tình hình không ổn vội vàng kêu lên.
- Dừng tay hết, Hắc tử bỏ súng xuống.
Tiết lão nhị ở một phía trốn sau đám người cũng kêu to.
- Dừng tay, không được nổ súng. Không có lệnh của tao không được nổ súng.
Ngay lúc hai bên giằng co đột nhiên có tiếng súng vang lên, một tên ngã xuống. Những người khác căn bản không kịp nhìn kỹ, chỉ là bản năng lên nòng, lập tức tiếng súng lại nổ lớn, lão Hắc đứng mũi chịu sào cả người bị ba bốn khẩu súng săn ở ngay gần bắn phải, cả người như thành tổ ong, chết rất thê thảm.
Một trận bắn loạn khiến mười mấy tên xui xẻo trúng đạn. Do khoảng cách hai bên quá gần khiến không ít tên lập tức mất mạng, số không chết thì ngã trong vũng máu không ngừng giãy dụa nhưng lúc này không có ai đến cứu bọn chúng.
Những tên còn lại sau loạt đấu súng đều tự tản ra phân biệt trốn đằng sau đống đá hoặc thứ gì đó che được mình để đề phòng có người đánh lén. Trong đó có người cầm súng chạy về phía Hứa Lập, đối với con mồi tự mình đưa lên cửa này, Hứa Lập đương nhiên không bỏ qua. Nhân lúc tên kia còn quay đầu lại nhìn phía sau, hắn nhẹ nhàng vặn gãy cổ đối phương, đồng thời cũng không để tên này lén bắn được ai nữa.
Hứa Lập nhanh chóng kéo xác chết ra sau phòng, thay đổi quần áo của đối phương. Hắn tay cầm súng săn, súng lục được giấu trong quần áo. Từ trên người đối phương hắn lục được hơn chục viên đạn dành cho súng săn, cái này cũng làm Hứa Lập yên tâm hơn nhiều.
Trước phòng hai nhóm người Tiết lão nhị, Vương Trường Thủy đang không ngừng nổ súng, tình hình rất căng thẳng. Cho đến bây giờ Tiết lão nhị cũng không rõ vừa nãy rốt cuộc là ai nổ súng, nhưng đã chết người nhiều như vậy thì có nói gì cũng vô dụng, thù này đã kết xuống, dù cho mình muốn hòa giải thì đám đàn em, huynh đệ cũng không đồng ý. Tiết lão nhị cũng tin bên phía Vương Trường Thủy cũng vậy, hai bên đã là cưỡi trên lưng hổ.
Bên ngoài xung đột căng thẳng, nhóm người Triệu Quốc Khánh ở trong phòng lại trợn mắt há mồm, vừa nãy đối phương còn gọi anh gọi em, bây giờ trong nháy mắt lại thành kẻ tử thù. Một đống người nằm trên mặt đất kia nhất định không phải giả nếu không bọn chúng có thể đi làm diễn viên xuất sắc.
Triệu Quốc Khánh nhỏ giọng nói với Điền Lượng và Tiết Đại Sơn.
- Mặc dù không biết bọn chúng làm trò quỷ gì nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận. lần này sợ rằng vẫn là phía chúng ta yếu thế nhất nên tuyệt đối không thể nổ súng tránh cho bọn chúng chú ý. Chờ bọn chúng giết lẫn nhau rồi chúng ta mới động.
Điền Lượng dù sao vẫn còn trẻ, trong lòng có nhiệt huyết giờ nhìn bên ngoài bắn nhau hắn hận không thể lao ra tự tay bắn chết đám tội phạm kia. Nhưng Tiết Đại Sơn lại đàng hoàng trốn sau cửa sổ, hắn bây giờ không có khẩu súng trong tay thì sao không phải cẩn thận được?
Giờ phút này mỏ đá vẫn đầy sương mù, tuy sương mù đã tan bớt nhưng chỉ cần cách xa bảy tám mét là khó có thể nhìn rõ mặt nhau.
Hứa Lập ỷ vào sương mù mà lớn mật chạy ra ngoài lẻn vào sau một đống đá.
Hai phía Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy mặc dù đã chết mấy người nhưng mọi người dù sao cũng từng ở cùng nhau mấy năm, không có tình cảm cũng gọi là quen thuộc cho nên ngoài mấy người có quan hệ đặc biệt tốt với người bị chết ra thì những người khác không ra tay tàn nhẫn. Nhưng theo Hứa Lập gia nhập khiến hiện trường nóng lên không ít, hắn thi thoảng dùng súng bắn trộm cả hai phía mà làm năm sáu người mất sức chiến đấu. Những người khác thấy đồng bọn của mình không ngừng bị đối phương bắn trúng cũng tức tối. Lúc này đã có rất ít người còn có thể nghĩ đến nhóm người Triệu Quốc Khánh đang bị nhốt trong phòng.
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy đều ẩn ở phía sau nhìn đồng bọn không ngừng bị trúng đạn, bọn chúng càng lúc càng cảm thấy không đúng. Lúc này Tiết lão nhị cũng đã suy nghĩ cẩn thận về số đạn bị đánh mất, nếu như quả thật Vương Trường Thủy giở trò quỷ thì hắn cần gì phải để 6 viên đạn lại. Đâu cần phải thế làm gì?
- Vương Lão nhị! Chúng ta tạm thời dừng lại được không?
Vương Trường Thủy mặc dù đang rất tức nhưng một kẻ gây mấy chục vụ án trong vài năm qua mà vẫn trốn được cảnh sát thì đâu phải người ngu. Hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, đạn một mực do mình giữ, dù có vấn đề cũng là do mình, đâu có quan hệ gì với Tiết lão nhị. Nếu giờ đánh tiếp thì nhóm người 2 bên sẽ chết hết, đến lúc đó được lợi là đám cảnh sát ở trong phòng. Đám cảnh sát sẽ lên chức từ mạng sống của nhóm người mình.
- Được, bọn tao dừng tay. Dù sao chúng ta sau này không làm huynh đệ được thì cũng có thể chạy đi các ngả. Trong tay mỗi người có không ít tiền, đến đâu cũng là đại gia nên đâu cần phải đánh nhau chết sống chứ?
Nói xong hai người phân biệt lớn tiếng nói với nhóm người mình.
- Dừng tay hết, chúng ta trước hết giết mấy tên cảnh sát trong phòng rồi thu dọn đồ đạc rời đi. Chúng ta trong túi có tiền, có thể ra ngoài hưởng lạc chứ sao phải chịu mất mạng tại đây.
Đám người này đều là tội phạm, côn đồ, mặc dù bình thường gọi nhau anh em, nói nghĩa khí nhưng khi chuyện quan hệ đến tính mạng của mình thì đâu có ai quản người khác sống hay chết. Cho nên mặc dù hai bên đều có người chết nhưng có Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy lãnh đạo mà rất nhanh dừng đấu súng. Bọn chúng cũng biết có đánh tiếp thì không ai có gì tốt cả. Bao năm cướp bóc chia ra mỗi người cũng được vài trăm ngàn, xuống núi coi như người có tiền đến lúc ấy đi mua căn nhà ở thành phố, hưởng lạc là sướng nhất. Nhưng điều kiện đó là phải được sống cho nên không ai hy vọng mình mất mạng ở nơi này cả.
Tiết lão nhị và Vương Trường Thủy muốn dừng bắn rồi xử đám cảnh sát, sau đó bọn chúng sẽ xuống núi nhưng có người không chấp nhận.
Vương Trường Thủy mới vừa đứng lên sau đống đá thì một tiếng súng vang lên, ngay sau đó Vương Trường Thủy ngã xuống. Những người khác không khỏi kinh sợ vì biến cố đột nhiên này, ai cũng tìm chỗ trốn để đề phòng bị đánh lén.
Nhị Thiết – anh em kết nghĩa của Vương Trường Thủy mắng to với Tiết lão nhị.
- Thằng chó Tiết lão nhị kia, mày chơi đểu hả. Các anh em, đánh cho tao, báo thù cho Nhị ca.
Tiết lão nhị khổ không thể nói được gì, mình rõ ràng bảo đàn em dừng bắn nhưng ai biết có tên nào mù mắt nổ súng chứ. Thằng Vương Trường Thủy mặc dù chết cũng làm mình thấy vui nhưng như thế hai bên sẽ không hòa giải được, mình mà nói hòa giải cũng có còn ai tin mình chứ?