- Không có gì, chỉ là gặp ác mộng mà thôi.
Cuộc sống mười năm đặc biệt là chuyện xảy ra ở ngày cuối cùng đó đúng là như một ác mộng, Hứa Lập bất cứ lúc nào nghĩ đến cũng thấy kinh hãi.
- Không sao là tốt rồi, ông nếu không thoải mái thì đừng đi xem chào cờ, tôi mang sáng về cho ông. Yên tâm, không làm tên béo có lợi đâu.
Hạng Long vẫn có chút lo lắng.
Không chờ Hứa Lập mở miệng, tên béo vừa bị chèn ép đã gào lên đầy không cam lòng.
- Trời ơi, có ai ức hiếp người như vậy không?
Hứa Lập lúc này đã dần dần thích ứng với thực tại.
- Ông kêu đất cũng vô ích, tôi chẳng những phải đi còn phải ăn thêm vài phần. Tôi phải bù lại thể lực đã phí vì cơn ác mộng mình gặp được.
- Đúng, nhất định phải vậy.
Nhà Vu Lượng ở Tứ Xuyên, từ nhỏ đến lớn phục nhất là Trần Nghị - một trong 12 Đại nguyên soái khai quốc công thần cho nên câu nói hắn yêu thích nhất cũng hay vận dụng câu nói của vị tướng kia.
- Hừ hừ, nếu người khác nói thì còn tính, chỉ cái tên Tử pha lê này tôi cho ông bốn phần, ông cũng không ăn nổi một phần mà đòi làm tôi tốn kém ư?
Béo đương nhiên không chịu yếu thế, đốp trả ngay.
- Được rồi được rồi, đừng gây sự nữa. Gần năm giờ rồi, nếu Túc tử không có việc chúng ta mau dậy thôi. Hôm nay chào cờ ngày Quốc khánh nhất định sẽ có không ít người, đến muộn là không có vị trí đẹp đâu.
Hạng Long thấy tên béo và pha lê còn định tiếp tục chiến đấu nên vội vàng khuyên can.
- Hôm nay tha cho tên béo này…
- Đừng nói linh tinh, có năng lực thì đừng kêu gào, xem anh đây có đè chết tên Tử pha lê này không?
- Tôi không có năng lực thì ông có thể làm gì được tôi?
Vu Lượng đốp lại, mắt mở to tay làm theo động tác vuốt má, có thể nói là rất dịu dàng làm đám người cùng phòng phải ôm bụng buồn nôn hết.
Nam thanh niên chuẩn bị nhanh hơn con gái nhiều. Hứa Lập mặc dù vẫn còn chưa rõ ràng nhưng cũng đã ngghix thoáng hơn nhiều. Hắn đến bây giờ còn có chút không thể tin được mình trở lại mười năm trước là sự thật. Nhưng do người khác tác động, hắn cũng mặc quần áo xong, cùng người khác thay phiên nhau vào toilet rửa mặt, đánh răng. Sáu tên rửa mặt xong mà chưa đến mười phút. Đương nhiên đây không tính đến giặt quần áo nếu không sợ là chào cờ xong mọi người vẫn chưa thể ra khỏi phòng. Anh không thấy một chiếc tất thối của tên béo vẫn còn nằm ở đầu giường sao. Cũng may đây là ngày nghỉ, mọi người đã đến năm thứ ba nên không có ai tới kiểm tra vệ sinh.
Những người khác thấy Hứa Lập vẫn còn hơi mơ hồ nhưng chỉ nghĩ hắn chưa tỉnh ngủ. Vì muốn đi sớm tranh chỗ đẹp, Hứa Lập cứ như vậy bị người kéo đi xuống lầu. Mấy người bắt xe tới quảng trường đã thấy rất đông người. Người xếp hàng xem chào cờ dài tới vài Km, cũng may có cảnh sát ở bên duy trì trật tự nếu không không biết sẽ loạn như thế nào nữa.
Sáu người đứng ở hàng cuối cùng. Chẳng qua chỉ một lát phía sau bọn họ đã là một hàng người dài. Còn một lúc nữa mới chào cờ, mấy người rảnh rỗi ngồi xuống tán phét chỉ có mình Hứa Lập im lặng không nói. Hắn một mình đứng cuối cùng, lúc này trong đầu hắn có thể nói rất loạn, chỉ cần hơi động đầu óc là như lọt vào sương mù căn bản không thể chú ý chuyện xung quanh.
Ngay lúc mọi người xung quanh đang ồn ào, Hứa Lập đột nhiên nghe được cách đó vài mét có người gào lên.
- Bắt trộm, đừng để hắn chạy.
Người xung quanh lập tức yên tĩnh, sau đó một thanh niên khoảng 20 tuổi từ đám người chạy về phía mấy người Hứa Lập đang đứng. Đám Hạng Long ngẩn ra, chờ bọn họ phản ứng muốn hỗ trợ bắt kẻ trộm, tên trộm đã lao qua bên cạnh bọn họ. Mấy tên cảnh sát do chậm một bước, hơn nữa chạy trốn vốn là sở trường của kẻ trộm nên sợ là khó đuổi kịp.
Mắt thấy tên trộm sắp lao ra khỏi đám người đột nhiên dưới chân y bị gì đó chặn lại, cả người bay lên không cao hơn một mét cuối cùng rơi bịch xuống mặt đất. Cú ngã quá mạnh làm tên trộm không thể dậy nổi, cảnh sát chạy tới mà hắn cũng không ngồi dậy được. Cảnh sát cuối cùng thuận lợi bắt tên trộm đi. Tên trộm chân khập khiễng đi theo cảnh sát. Đi ngang qua mấy người Hứa Lập, tên trộm hung hăng nhìn quanh.
- Con mẹ nó chứ, thằng chó nào chơi đểu ông. Đợi ông ra nhất định chặt gãy chân chó của nó.
Tên trộm chưa dứt câu đã bị tên cảnh sát đi bên vung tay đập vào gáy.
- Đi mau, bị bắt rồi còn kiêu ngạo hả. Hắc bì, xem ra mày chuẩn bị dưỡng già trong trại đi là vừa.
Cảnh sát thấy thời gian gần đến, nghi thức chào cờ sắp bắt đầu, tên trộm cũng đã bắt được nên vội vàng áp giải đi ngay.
- Đừng mà cảnh sát đại ca, tôi chẳng qua chỉ là cầm ví tiền, nhiều lắm phạt một khoản, bị nhốt nửa tháng là cùng. Tôi đi ra không phải còn phải kiếm ăn ư? Nếu sau này mỗi lần đều có người xen vào việc người khác vậy tôi không phải không kiếm được gì sao?
Nhìn cảnh sát dẫn tên trộm đi, đám đông một lần nữa ồn ào trở lại. Chẳng qua năm người Hạng Long lại vây quanh Hứa Lập lẩm bẩm nói chuyện.
- Không ngờ được, chỉ một đêm mà Túc tử lại có bản lĩnh đó.
- Cút sang bên Tử pha lê, Túc tử của chúng ta đây là làm việc nghĩa.
Tên béo đẩy Vu Lượng ra, rồi nói tiếp.
- Túc tử, một cước vừa nãy của ông quá đẹp, học lúc nào thế, dạy thằng em này đi, sau này có cơ hội tôi xử lý tên Vu Lượng, làm cho thằng em đây được thoải mái.
Đám đông vừa nãy hơi loạn, người khác không chú ý thấy ai chặn đường tên trộm nhưng năm người Hạng Long thấy rõ, đúng là lúc tên trộm chạy qua người Hứa Lập, một bàn chân vung ra đá vào bắp chân tên trộm mới khiến tên này bị ngã.
Vương Đào cũng tiến lên nhỏ giọng nói.
- Túc tử, cú đá vừa nãy của ông được đó, nhất định phải dạy anh đây mới được.
Cú đá vừa nãy của Hứa Lập là do phản xạ, về phần tại sao đá chuẩn như vậy có lẽ là do năng lực phản ứng mà hắn có được lúc trong quân đội. Hứa Lập đang không biết giải thích như thế nào may mà Hạng Long lại nói giúp hắn.
- Được rồi, không nói nữa. Trộm ở đây quyết không chỉ có một người, nhất định còn có đồng bọn, đừng để bọn họ phát hiện là Túc tử ra tay. Đám trộm kia đều là kẻ liều mạng, bọn chúng mà trả thù sẽ rất phiền phức.
Mọi người thấy Hạng Long nói cũng có lý, vừa nãy tên trộm bị bắt còn ngông cuồng ra vẻ nên khiến mấy người hơi sợ. Nếu tên trộm kia thật sự tìm tới nhất định có đánh nhau. Bị thương không nói, trường biết có khi sẽ bị kỷ luật.